Nam Việt Đế Vương
Chương 119: Ngày thứ nhất trong bí cảnh
Quần hắn cũng chỉ là loại quần phổ thông, lại không được Chân khí bảo vệ nên rất nhanh đã cháy rụi, sau đó liền hiện ra một cảnh tượng khiến hắn có chút...ghê rợn. Nơi bắp chân của hắn không biết từ lúc nào đã có con đỉa nằm đó, hơn nữa phải tới bốn năm con! Con nào con nấy to phải bằng hai ngón tay, bám chặt lấy chân hắn.
"Là đỉa biến dị!"Trần Phong có chút biến sắc, các dã thú, động vật bình thường nếu hấp thu nhiều năng lượng từ trong thế giới sẽ xảy ả sự biến dị, nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều. Loài đỉa cũng vậy, nó ở trong toà bí cảnh này không biết bao lâu rồi, mà trong đây Linh khí thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, dù là con muỗi cũng sẽ biến dị!
Loài đỉa này bởi vì biến dị nên khả năng chịu nhiệt đã tăng lên không ít, khiến Trần Phong phải tốn công sức đem chúng diệt sạch. Nhìn những lỗ nho nhỏ in trên bắp chân mà hắn thở dài. May mắn thân thể hắn còn chịu được, nhưng nếu lòi ra một con đỉa biến dị cao hơn nữa thì hoàn toàn có thể cắn xuyên lớp da.
"Đi thôi, cẩn thận một chút, hành trình tiếp theo sẽ không bình yên đâu."
Ba người lại xốc hành lí lên đi, cho đến khi trời tối mịt cảnh vật vẫn không thay đổi, vẫn là cánh đồng lúa mênh mông bát ngát.
Vù vù
Trời đã về đêm, gió bắt đầu thổi, cái nắng nóng của ban ngày đã bị đẩy lùi, thay vào đó là cái rét lạnh. Nhiệt độ liên tục hạ xuống, phút chốc sương trắng đã hiện ra ở bốn phía, trên từng bông lúa cũng xuất hiện từng mảng sương giá. Mà nhóm người Trần Phong từ lâu đã khoác thêm một bộ quần áo ấm, bởi vậy cũng không đến nỗi quá lạnh.
Bọn hắn đi thêm một đoạn nữa thì thấy một cái miếu nhỏ, diện tích có lẽ cỡ một phòng học, được xây bằng gỗ. Miếu đã lâu lắm không có ai dọn dẹp, bởi vậy bốn phía mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi, mà mái nhà cùng tường cũng thủng lỗ chỗ, không còn nguyên vẹn. Ở chính giữa ngôi miếu có một cái bàn thờ đã ngả màu nâu đen, bị mốc rất nặng. Trên bàn thờ có tạc một bức tượng, hình dáng là một người đàn ông trung niên râu dày mày rậm, tay cầm một thanh trường đao, trông rất uy phong.
Vì trời đã tối nên Trần Phong cũng đánh liều đi vào. Cuốn sách hướng dẫn cho biết, các miếu thờ là nơi quỷ dị nhất, bởi vì nơi đây không ở vị trí cố định, mà có thể dịch chuyển bất định. Nếu may mắn có thể tiến vào một miếu thờ một vị tướng tài của dân tộc, nhận được truyền thừa của ngài, nhưng xui xẻo có thể rơi vào miếu thờ một ma quỷ nào đó, bị nó giết chết. Bởi vậy võ giả tiến vào đây tới hơn bốn trăm, nhưng lúc trở về chỉ còn phân nửa, thậm chí cách đây một trăm năm bị chết thảm trọng, chỉ còn mấy chục người trở về, Linh giả chết hơn hai mươi vị, trong đó thậm chí có ba vị thành chủ là Huyền Linh cảnh cường giả!
Bọn hắn phân chia nhau quét dọn lại miếu thờ, sau đó ăn mặc chỉn chu, lấy ra một bó hương đốt lên, cắm lên bát hương trên bàn thờ:
"Chúng con đi qua đây, bởi vì trời tối nên đành nán lại, chờ đến sáng rồi đi. Nếu có gì kinh động mong các thần hiểu cho. Chúng con cúng lên ngài những thứ này mong các ngài hiểu cho."
Hắn lại đặt lên bàn thờ một con gà, thứ hắn đã chuẩn bị từ trước. Xong việc hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Hà My, bắt đầu kế hoạch đi."
Trần Phong nói nhỏ, từng đám sương trắng theo miệng hắn mà bay ra. Bọn hắn đã nghiên cứu khá rõ địa hình, thời tiết, sinh vật của toà bí cảnh này. Vào ban đêm nhiệt độ nơi đây sẽ hạ xuống rất thấp, thậm chí có thể là nhiệt độ âm. Dù là võ giả cũng chưa chắc có thể chống lại nhiệt độ này.
Cô bé ừm một tiếng rồi nhắm mắt lại, niệm pháp. Những lỗ hổng của ngôi miếu dần được bịt kín lại, lại đốt thêm mấy đống lửa, khiến nơi đây phút chốc ấm áp lên một chút, dù là một chút thôi cũng rất tốt rồi.
"Phù, phù, ổn rồi. Bây giờ thì phải tạo nơi ngủ."
Trần Phong miết nhẹ vào Nhẫn không gian, lập tức cơ man không biết bao nhiêu rơm rạ phun ra, thoáng chốc lấp đầy một góc miếu. Đây là thứ bọn hắn đã thu hoạch trên đường, bởi vì đã biết trước nhiệt độ sẽ hạ xuống, mà những cây lúa ở đây lại chịu lạnh cực tốt. Nếu lấy rơm rạ phủ lên người có thể giữa ấm cơ thể. Đây chính là kinh nghiệm của vô số đời võ giả tiến vào bí cảnh, chính xác vô cùng.
Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống đám rơm này, thấy cũng không tệ, nằm lên khá êm. Chỉ là có một vấn đề có là rất xót và ngứa, khá là khó chịu. Trần Phong thì cũng không lo lắm, chỗ nằm tệ hơn thế này hắn cũng nằm qua, như thế này thì có là gì? Nhưng khổ nỗi hai cô nàng này không dễ tính như vậy.
"Để em, em biết cách xử lí."
Hà My cười tự tin, sau đó khẽ niệm phép, rồi từ tay cô bé bắn ra một luồng sáng, chiếu vào đám rơm. Trần Phong thấy lạ bèn chạm vào chúng, lập tức cảm thấy rơm rạ cực kì mền mìn, như bông vậy.
"Hay thế. Đây là Ma pháp à?" Hắn hỏi
Cô bé gật đầu đáp:
"Ma pháp thuật, thuộc về Giả Kim thuật. Giả kim thuật cũng không hoàn toàn biến đổi vật chất thành kim loại, mà rộng hơn nhiều. Thậm chí nhiều Ma pháp sư cao cấp còn có thể trực tiếp biến vật chất hữu hình thành năng lượng nữa cơ."
Trần Phong gật gù, đã hiểu ra. Xem ra trên đường đi phải học thêm Ma pháp với con bé mới được.
Đám rơm rạ bây giờ nằm lên cực kì thoải mái, không còn bị xót nữa, lại còn có khả năng giữ ấm, thật tuyệt. Trần Phong lại lấy thức ăn từ trong Nhẫn không gian ra nấu nướng, rồi ba người bắt đầu ăn uống. Cả ngày đi vừa mệt vừa đói, thức ăn lại ngon, bởi vậy bọn họ không chút che dấu, ăn uống no say.
"A~a, ngon quá."
Hà My vỗ vỗ bụng nhỏ, sau đó nằm vật ra, không còn chút hình ảnh thục nữ chút nào. Mà Ánh Nguyệt cũng không kém, dựa vào một bức tường, lấy rơm rạ phủ lên người, hai mắt thì lim dim. Trần Phong thì khác, hắn ăn xong liền đứng dậy, đi dò xét xung quanh một vòng. Bây giờ đã là mười giờ đêm, nhiệt độ ngày càng lạnh, dù là những cây lúa kia cũng có chút chịu không nổi, tất cả đều ủ rũ.
"Khụ khụ. Lạnh thật. Theo cuốn sách kia nói sẽ có một số loại dị thú hoạt động vào đêm tối, như chuột chẳng hạn. Chuột thường còn đỡ, chứ chuột biến dị thì nhọc rồi, nghe nói số lượng đến cả trăm ngàn con, như vậy dù là Khai Huyệt cao thủ cũng bị bào đến chết!"
Hắn đi vào trong phòng, cũng không nhận ra rằng cây lúa quanh ngôi miếu liên tục ngã rụng, tựa như có thứ gì vừa quét qua.
Lúc hắn đi vào thì hai cô gái kia đã ngủ say, mà hắn cũng cảm thấy hơi mệt, bởi vậy chọn tạm một chỗ rồi nằm xuống. Không hiểu sao hắn cảm thấy mệt mỏi cực độ, tinh thần nặng trĩu, không thể không nằm xuống.
Ngoài miếu trời vẫn lạnh, thậm chí từng đám tuyết trắng đã xuất hiện, đậu trên ngọn lúa. Đôi lúc lại xuất hiện vài loài dị thú đi săn mồi trong đêm. Không gian yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng mới nghe vài tiếng kêu của lũ côn trùng nhỏ, tiếng kêu của những con ễnh ương.
Bọn họ không biết rằng vẫn luôn có một đôi mắt luôn quan sát, luôn nhìn bọn họ đầy hứng thú.
Một đêm như vậy cứ chậm rãi trôi qua, kết thúc ngày đầu tiên ở bí cảnh này.
Ánh nắng theo cửa sổ len lỏi vào, rơi vào trên mặt Trần Phong, khiến hắn chậm rãi tỉnh lại. Đêm qua thật mệt mỏi, bởi vậy hắn ngủ say sưa không biết trời đất gì. Điều này là điều tối kỵ đối với võ giả, nhất là đang ở trong bí cảnh thì càng nghiêm trọng. Xung quanh đầy rẫy những hiểm họa, việc cẩn thận là điều phải làm nếu không sẽ có ngày chết mất xác.
"Hai người, dậy thôi, trời sáng..."
Hắn đang định vươn vai, đột nhiên cảm thấy hai tay nằng nặng, nhìn xuống thì lập tức mồ hôi lạnh tuôn trào. Bên trái hắn là một thân thể nhỏ nhắn, tựa chim sẻ đang nép mình, đầu kê lên tay hắn, tay trái thì ôm vòng sang bụng hắn. Hà My cứ nằm ngủ như thế một cách ngon lành, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường. Mà bên này Ánh Nguyệt thì hai tay ôm lấy tay hắn, hoàn toàn xem nó như gối ôm, ôm thật chặt.
"Nào nào bình tĩnh, mọi chuyện vẫn ổn mà...có lẽ là mơ thôi....ha ha. đúng thế."
Trần Phong nhắm mắt hít sâu một hơi, lại thở ra thật nhẹ, lúc này mới mở mắt ra, cảnh tượng vẫn chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa vì hắn cử động cho nên hai cô nàng cũng vì vậy mà ngọ nguậy, Ánh Nguyệt thì càng siết chặt tay hắn, cặp thỏ ngọc cứ thế mà dán vào tay hắn, khiến hắn phút chốc bốc hoả, máu dồn lên não.
"A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Bần tăng là người xuất gia không xuống tóc, sao lại có thể mất bình tĩnh vì nữ sắc như vậy."
Hắn miệng thì tụng kinh, nhưng tay thì không, vẫn liên tục di chuyển, đôi lúc lại chạm vào chỗ nào đó không nên chạm.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, việc này mình không có lỗi, lỗi là do họ, tự dưng ôm lấy mình làm gì chứ? "
Hắn lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nở một nụ cười cực kì thiện cảm:
"Hà My, Ánh Nguyệt, dậy đi thôi, trời sáng rồi."
"Sáng rồi sao?"
Ánh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô nàng là một thiếu niên gương mặt khá là anh tuấn, nở một nụ cười tươi rói, còn mình đang ôm rất chặt một tay của hắn. Mà Hà My lúc này cũng đã tỉnh lại, hiển nhiên cũng thấy cảnh tượng trên.
"Cười gì mà cười."
Một cái tát như trời giáng vang lên, sau đó thân thể Trần Phong đột nhiên bắn ra như quả đạn pháo, đạp thủng một góc ngôi miếu, lại lăn ra ngoài đường mấy vòng mới dừng lại.
"Mình làm gì sai chứ?"
Chuyến hành trình vẫn tiếp tục. Diện tích của một khu vực thật sự quá lớn, dù bọn họ đã đi đến ngày thứ hai rồi cũng chưa hết vòng ngoài cùng. Mỗi khu vực sẽ được chia làm ba vòng, mỗi vòng sẽ có các loại tài nguyên cùng yêu thú tương ứng. Vòng ngoài cùng đa phần chỉ là dã thú và dị thú, vòng giữa bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp ba trở xuống, còn vòng cuối thậm chí có cả Linh cảnh cấp yêu thú. Mà những võ giả được truyền tống vào đây cũng tương tự, võ giả từ Khai Huyệt trở lên sẽ bị chuyển vào vòng trung tâm, còn Nội cương, Ngoại cương cao thủ thì bị chuyển vào vòng giữa, Tụ khí chuyển vào vòng ngoài cùng. Làm như vậy vừa giúp các võ giả bậc thấp tìm kiếm được tài nguyên tương ứng, vừa tránh bị các võ giả bậc cao làm thịt.
Nơi nhóm Trần Phong đi đến đã bắt đầu xuất hiện các loại tài nguyên, số lượng không hề ít. Nhưng bên cạnh các tài nguyên này đều có yêu thú canh giữ, ví như bọn hắn tìm được một gốc Kim Vân thảo thì nó đã bị một con Hổ răng kiếm canh chừng, tuy nhiên cũng chỉ cần hao phí một ít sức liền có thể hạ gục. Bởi nhóm Trần Phong thực lực rất mạnh, tuy không phải đội hình chuẩn sáu người như chiến Tụ khí đỉnh cao là vô tư, thậm chí Nội cương sơ kì cũng không khó.
Hết chương 119
"Là đỉa biến dị!"Trần Phong có chút biến sắc, các dã thú, động vật bình thường nếu hấp thu nhiều năng lượng từ trong thế giới sẽ xảy ả sự biến dị, nguy hiểm hơn bình thường rất nhiều. Loài đỉa cũng vậy, nó ở trong toà bí cảnh này không biết bao lâu rồi, mà trong đây Linh khí thiên địa nồng đậm hơn bên ngoài không biết bao nhiêu lần, dù là con muỗi cũng sẽ biến dị!
Loài đỉa này bởi vì biến dị nên khả năng chịu nhiệt đã tăng lên không ít, khiến Trần Phong phải tốn công sức đem chúng diệt sạch. Nhìn những lỗ nho nhỏ in trên bắp chân mà hắn thở dài. May mắn thân thể hắn còn chịu được, nhưng nếu lòi ra một con đỉa biến dị cao hơn nữa thì hoàn toàn có thể cắn xuyên lớp da.
"Đi thôi, cẩn thận một chút, hành trình tiếp theo sẽ không bình yên đâu."
Ba người lại xốc hành lí lên đi, cho đến khi trời tối mịt cảnh vật vẫn không thay đổi, vẫn là cánh đồng lúa mênh mông bát ngát.
Vù vù
Trời đã về đêm, gió bắt đầu thổi, cái nắng nóng của ban ngày đã bị đẩy lùi, thay vào đó là cái rét lạnh. Nhiệt độ liên tục hạ xuống, phút chốc sương trắng đã hiện ra ở bốn phía, trên từng bông lúa cũng xuất hiện từng mảng sương giá. Mà nhóm người Trần Phong từ lâu đã khoác thêm một bộ quần áo ấm, bởi vậy cũng không đến nỗi quá lạnh.
Bọn hắn đi thêm một đoạn nữa thì thấy một cái miếu nhỏ, diện tích có lẽ cỡ một phòng học, được xây bằng gỗ. Miếu đã lâu lắm không có ai dọn dẹp, bởi vậy bốn phía mạng nhện giăng đầy, bụi bặm khắp nơi, mà mái nhà cùng tường cũng thủng lỗ chỗ, không còn nguyên vẹn. Ở chính giữa ngôi miếu có một cái bàn thờ đã ngả màu nâu đen, bị mốc rất nặng. Trên bàn thờ có tạc một bức tượng, hình dáng là một người đàn ông trung niên râu dày mày rậm, tay cầm một thanh trường đao, trông rất uy phong.
Vì trời đã tối nên Trần Phong cũng đánh liều đi vào. Cuốn sách hướng dẫn cho biết, các miếu thờ là nơi quỷ dị nhất, bởi vì nơi đây không ở vị trí cố định, mà có thể dịch chuyển bất định. Nếu may mắn có thể tiến vào một miếu thờ một vị tướng tài của dân tộc, nhận được truyền thừa của ngài, nhưng xui xẻo có thể rơi vào miếu thờ một ma quỷ nào đó, bị nó giết chết. Bởi vậy võ giả tiến vào đây tới hơn bốn trăm, nhưng lúc trở về chỉ còn phân nửa, thậm chí cách đây một trăm năm bị chết thảm trọng, chỉ còn mấy chục người trở về, Linh giả chết hơn hai mươi vị, trong đó thậm chí có ba vị thành chủ là Huyền Linh cảnh cường giả!
Bọn hắn phân chia nhau quét dọn lại miếu thờ, sau đó ăn mặc chỉn chu, lấy ra một bó hương đốt lên, cắm lên bát hương trên bàn thờ:
"Chúng con đi qua đây, bởi vì trời tối nên đành nán lại, chờ đến sáng rồi đi. Nếu có gì kinh động mong các thần hiểu cho. Chúng con cúng lên ngài những thứ này mong các ngài hiểu cho."
Hắn lại đặt lên bàn thờ một con gà, thứ hắn đã chuẩn bị từ trước. Xong việc hắn mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Hà My, bắt đầu kế hoạch đi."
Trần Phong nói nhỏ, từng đám sương trắng theo miệng hắn mà bay ra. Bọn hắn đã nghiên cứu khá rõ địa hình, thời tiết, sinh vật của toà bí cảnh này. Vào ban đêm nhiệt độ nơi đây sẽ hạ xuống rất thấp, thậm chí có thể là nhiệt độ âm. Dù là võ giả cũng chưa chắc có thể chống lại nhiệt độ này.
Cô bé ừm một tiếng rồi nhắm mắt lại, niệm pháp. Những lỗ hổng của ngôi miếu dần được bịt kín lại, lại đốt thêm mấy đống lửa, khiến nơi đây phút chốc ấm áp lên một chút, dù là một chút thôi cũng rất tốt rồi.
"Phù, phù, ổn rồi. Bây giờ thì phải tạo nơi ngủ."
Trần Phong miết nhẹ vào Nhẫn không gian, lập tức cơ man không biết bao nhiêu rơm rạ phun ra, thoáng chốc lấp đầy một góc miếu. Đây là thứ bọn hắn đã thu hoạch trên đường, bởi vì đã biết trước nhiệt độ sẽ hạ xuống, mà những cây lúa ở đây lại chịu lạnh cực tốt. Nếu lấy rơm rạ phủ lên người có thể giữa ấm cơ thể. Đây chính là kinh nghiệm của vô số đời võ giả tiến vào bí cảnh, chính xác vô cùng.
Ánh Nguyệt chậm rãi ngồi xuống đám rơm này, thấy cũng không tệ, nằm lên khá êm. Chỉ là có một vấn đề có là rất xót và ngứa, khá là khó chịu. Trần Phong thì cũng không lo lắm, chỗ nằm tệ hơn thế này hắn cũng nằm qua, như thế này thì có là gì? Nhưng khổ nỗi hai cô nàng này không dễ tính như vậy.
"Để em, em biết cách xử lí."
Hà My cười tự tin, sau đó khẽ niệm phép, rồi từ tay cô bé bắn ra một luồng sáng, chiếu vào đám rơm. Trần Phong thấy lạ bèn chạm vào chúng, lập tức cảm thấy rơm rạ cực kì mền mìn, như bông vậy.
"Hay thế. Đây là Ma pháp à?" Hắn hỏi
Cô bé gật đầu đáp:
"Ma pháp thuật, thuộc về Giả Kim thuật. Giả kim thuật cũng không hoàn toàn biến đổi vật chất thành kim loại, mà rộng hơn nhiều. Thậm chí nhiều Ma pháp sư cao cấp còn có thể trực tiếp biến vật chất hữu hình thành năng lượng nữa cơ."
Trần Phong gật gù, đã hiểu ra. Xem ra trên đường đi phải học thêm Ma pháp với con bé mới được.
Đám rơm rạ bây giờ nằm lên cực kì thoải mái, không còn bị xót nữa, lại còn có khả năng giữ ấm, thật tuyệt. Trần Phong lại lấy thức ăn từ trong Nhẫn không gian ra nấu nướng, rồi ba người bắt đầu ăn uống. Cả ngày đi vừa mệt vừa đói, thức ăn lại ngon, bởi vậy bọn họ không chút che dấu, ăn uống no say.
"A~a, ngon quá."
Hà My vỗ vỗ bụng nhỏ, sau đó nằm vật ra, không còn chút hình ảnh thục nữ chút nào. Mà Ánh Nguyệt cũng không kém, dựa vào một bức tường, lấy rơm rạ phủ lên người, hai mắt thì lim dim. Trần Phong thì khác, hắn ăn xong liền đứng dậy, đi dò xét xung quanh một vòng. Bây giờ đã là mười giờ đêm, nhiệt độ ngày càng lạnh, dù là những cây lúa kia cũng có chút chịu không nổi, tất cả đều ủ rũ.
"Khụ khụ. Lạnh thật. Theo cuốn sách kia nói sẽ có một số loại dị thú hoạt động vào đêm tối, như chuột chẳng hạn. Chuột thường còn đỡ, chứ chuột biến dị thì nhọc rồi, nghe nói số lượng đến cả trăm ngàn con, như vậy dù là Khai Huyệt cao thủ cũng bị bào đến chết!"
Hắn đi vào trong phòng, cũng không nhận ra rằng cây lúa quanh ngôi miếu liên tục ngã rụng, tựa như có thứ gì vừa quét qua.
Lúc hắn đi vào thì hai cô gái kia đã ngủ say, mà hắn cũng cảm thấy hơi mệt, bởi vậy chọn tạm một chỗ rồi nằm xuống. Không hiểu sao hắn cảm thấy mệt mỏi cực độ, tinh thần nặng trĩu, không thể không nằm xuống.
Ngoài miếu trời vẫn lạnh, thậm chí từng đám tuyết trắng đã xuất hiện, đậu trên ngọn lúa. Đôi lúc lại xuất hiện vài loài dị thú đi săn mồi trong đêm. Không gian yên tĩnh đến lạ, thỉnh thoảng mới nghe vài tiếng kêu của lũ côn trùng nhỏ, tiếng kêu của những con ễnh ương.
Bọn họ không biết rằng vẫn luôn có một đôi mắt luôn quan sát, luôn nhìn bọn họ đầy hứng thú.
Một đêm như vậy cứ chậm rãi trôi qua, kết thúc ngày đầu tiên ở bí cảnh này.
Ánh nắng theo cửa sổ len lỏi vào, rơi vào trên mặt Trần Phong, khiến hắn chậm rãi tỉnh lại. Đêm qua thật mệt mỏi, bởi vậy hắn ngủ say sưa không biết trời đất gì. Điều này là điều tối kỵ đối với võ giả, nhất là đang ở trong bí cảnh thì càng nghiêm trọng. Xung quanh đầy rẫy những hiểm họa, việc cẩn thận là điều phải làm nếu không sẽ có ngày chết mất xác.
"Hai người, dậy thôi, trời sáng..."
Hắn đang định vươn vai, đột nhiên cảm thấy hai tay nằng nặng, nhìn xuống thì lập tức mồ hôi lạnh tuôn trào. Bên trái hắn là một thân thể nhỏ nhắn, tựa chim sẻ đang nép mình, đầu kê lên tay hắn, tay trái thì ôm vòng sang bụng hắn. Hà My cứ nằm ngủ như thế một cách ngon lành, hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường. Mà bên này Ánh Nguyệt thì hai tay ôm lấy tay hắn, hoàn toàn xem nó như gối ôm, ôm thật chặt.
"Nào nào bình tĩnh, mọi chuyện vẫn ổn mà...có lẽ là mơ thôi....ha ha. đúng thế."
Trần Phong nhắm mắt hít sâu một hơi, lại thở ra thật nhẹ, lúc này mới mở mắt ra, cảnh tượng vẫn chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa vì hắn cử động cho nên hai cô nàng cũng vì vậy mà ngọ nguậy, Ánh Nguyệt thì càng siết chặt tay hắn, cặp thỏ ngọc cứ thế mà dán vào tay hắn, khiến hắn phút chốc bốc hoả, máu dồn lên não.
"A di đà phật, thiện tai, thiện tai. Bần tăng là người xuất gia không xuống tóc, sao lại có thể mất bình tĩnh vì nữ sắc như vậy."
Hắn miệng thì tụng kinh, nhưng tay thì không, vẫn liên tục di chuyển, đôi lúc lại chạm vào chỗ nào đó không nên chạm.
"Bình tĩnh, bình tĩnh, việc này mình không có lỗi, lỗi là do họ, tự dưng ôm lấy mình làm gì chứ? "
Hắn lúc này mới thở dài một hơi, sau đó nở một nụ cười cực kì thiện cảm:
"Hà My, Ánh Nguyệt, dậy đi thôi, trời sáng rồi."
"Sáng rồi sao?"
Ánh Nguyệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt cô nàng là một thiếu niên gương mặt khá là anh tuấn, nở một nụ cười tươi rói, còn mình đang ôm rất chặt một tay của hắn. Mà Hà My lúc này cũng đã tỉnh lại, hiển nhiên cũng thấy cảnh tượng trên.
"Cười gì mà cười."
Một cái tát như trời giáng vang lên, sau đó thân thể Trần Phong đột nhiên bắn ra như quả đạn pháo, đạp thủng một góc ngôi miếu, lại lăn ra ngoài đường mấy vòng mới dừng lại.
"Mình làm gì sai chứ?"
Chuyến hành trình vẫn tiếp tục. Diện tích của một khu vực thật sự quá lớn, dù bọn họ đã đi đến ngày thứ hai rồi cũng chưa hết vòng ngoài cùng. Mỗi khu vực sẽ được chia làm ba vòng, mỗi vòng sẽ có các loại tài nguyên cùng yêu thú tương ứng. Vòng ngoài cùng đa phần chỉ là dã thú và dị thú, vòng giữa bắt đầu xuất hiện yêu thú cấp ba trở xuống, còn vòng cuối thậm chí có cả Linh cảnh cấp yêu thú. Mà những võ giả được truyền tống vào đây cũng tương tự, võ giả từ Khai Huyệt trở lên sẽ bị chuyển vào vòng trung tâm, còn Nội cương, Ngoại cương cao thủ thì bị chuyển vào vòng giữa, Tụ khí chuyển vào vòng ngoài cùng. Làm như vậy vừa giúp các võ giả bậc thấp tìm kiếm được tài nguyên tương ứng, vừa tránh bị các võ giả bậc cao làm thịt.
Nơi nhóm Trần Phong đi đến đã bắt đầu xuất hiện các loại tài nguyên, số lượng không hề ít. Nhưng bên cạnh các tài nguyên này đều có yêu thú canh giữ, ví như bọn hắn tìm được một gốc Kim Vân thảo thì nó đã bị một con Hổ răng kiếm canh chừng, tuy nhiên cũng chỉ cần hao phí một ít sức liền có thể hạ gục. Bởi nhóm Trần Phong thực lực rất mạnh, tuy không phải đội hình chuẩn sáu người như chiến Tụ khí đỉnh cao là vô tư, thậm chí Nội cương sơ kì cũng không khó.
Hết chương 119
Tác giả :
Lam Giang Tán Nhân