Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 86: 086. Chào mọi người nha!
Hành trình Hứa gia tập viên mãn, Hứa Tư Văn bỏ đi một cái tâm bệnh cuối cùng, cả người đều tràn đầy ý chí chiến đấu.
Vì thế, ông chủ Vũ được không ít phúc lợi, ngọt ngọt ngào ngào làm ổ tại biệt thự nghỉ ngơi ba bốn ngày liền, Vũ Khánh Cương mới nói với Hứa Tư Văn về tình huống của Trang Sĩ Nhân bên kia.
“Tên hèn yếu đó trở về không biết bức ép cái gì với lão bất tử Ngải thị, gần đây lão bất tử họ Ngải tìm người muốn trà trộn vào đội trang trí, ông ta quá coi khinh anh rồi, đừng nói đất Lan Châu này không quen thuộc, dù là đặt ở Đông Bắc bên kia, thì trên địa bàn của bọn anh cũng không để cho người ngoài đi vào, dù là anh em ruột cũng không được, không phải nhân viên thì cứ ngồi xổm ở ngoài đường cảnh giới đi."
Từ đầu Vũ Khánh Cương đã đề phòng, cũng không phải là mới đến Lan Châu, mấy năm đó Vũ Khánh Cương ăn không ít thiệt thòi, sau khi có giáo huấn xương máu liền thông minh, bất luận là sản nghiệp chính hay sản nghiệp phụ của Đông Bắc Hổ, phàm là nơi cần dùng người, tất cả đều là quy trình chính quy nhất, chỉ riêng phần bảo đảm này mỗi năm Vũ Khánh Cương đã phải bỏ ra một số tiền lớn, nhưng Vũ Khánh Cương kiên trì như vậy, mỗi người, bao gồm cả dì quét tước vệ sinh, chú giữ cửa, đều có hồ sơ tồn tại, tư liệu rất cặn kẽ, không kém bao nhiêu so với công an.
Cũng bởi vì như thế, rất nhiều người muốn trà trộn vào Đông Bắc Hổ ngáng chân hắn đều bó tay toàn tập, chủ yếu một chút, là kết cấu nhân viên của Đông Bắc Hổ rất đơn thuần, hầu như đều là đồng hương, không phải đồng hương thì cũng là cùng khu cùng thôn trấn, ai không biết ai chứ? Ngươi nói dối hộ khẩu nơi cư trú, chốc lát là có thể vạch trần.
Hơn nữa người mà Vũ Khánh Cương mang tới, hầu như đều là người bên Đông Bắc, người bên này trà trộn vào, vừa mở miệng liền lộ tẩy.
Có người thử nhiều lần, cuối cùng không thể không rút lui, thật sự là quá làm khó người ta!
Không ai có thể tinh thông tiếng Đông Bắc trong một chốc lát được chứ.
“Có phải liên quan tới việc anh đánh Alice không?" Hứa Tư Văn còn nhớ ông chủ Vũ đã đánh đại tiểu thư tập đoàn Ngải thị, hơn nữa còn là bàn tay bự tát không chút khách khí nữa chứ.
“Thôi đi!" Vũ Khánh Cương không để ý: “Chiếc giày rách kia chính là thiếu đánh mà, con gái đàng hoàng nhà người ta có thể thành cái đức hạnh kia à? Cha cô ta cũng không tốt chỗ nào đi. Đánh cô ta thì có thể làm gì anh? Đánh cũng đánh rồi, ai bảo tự cô ta đi tìm đánh chứ. Nếu lão bất tử kia tìm tới cửa, xem anh xử lý ổng thế nào!"
Vũ Khánh Cương vô cùng có lòng tin, nói trắng ra là, là Alice cô ta động thủ trước, hơn nữa hiện giờ cao ốc VT là họ Vũ.
“Trang Sĩ Nhân không có tới tìm em hả?" Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút tiếp tục hỏi, phải biết Trang Sĩ Nhân không phải là người có thể dễ dàng buông tha.
“Có đến, người giúp việc nói với hắn, em không có đó! Hắn muốn gặp anh, cấp dưới liền nói với hắn là ông chủ đuổi theo ông chủ rồi." Vũ Khánh Cương cười xấu xa: “Lúc đó hắn liền choáng!"
“A phi!" Hứa Tư Văn khinh bỉ hắn một cái, chuyện này y cũng biết, cái tên Ngụy Diên kia đem câu trả lời hệt như bệnh thần kinh này, phát ở trên tường weibo, gần như một đêm liền trở thành câu nói lưu hành trên internet mới nhất.
“Có điều hắn ta nghẹn không được bao lâu, bên kia anh đã nói trước rồi, ép hắn vào chỗ chết, dùng cái tính thối của hắn khẳng định không ngồi yên được, lại thêm bà gái già hung dữ kia ở bên cạnh hắn, khiêu khích một chút khiến hắn phải mắc câu." Vũ Khánh Cương còn muốn mang Tư Văn về Đông Bắc bày tiệc kìa, sao có thể cho phép Trang Sĩ Nhân làm chậm trễ thời gian? Đã sớm tiếp đón xong, kịp thời xử lý xong để trở về.
Chỗ cao ốc VT đã sửa xong một tầng, Vũ Khánh Cương muốn cho Hứa Tư Văn qua xem trước một chút, lý do là xem trước xem có thích hợp hay không.
Nhưng thật ra là Vũ Khánh Cương nhìn ra hiện tại Hứa Tư Văn đang là thời điểm nhuệ khí sắc bén, nghĩ sớm một chút hay muộn một chút đều giống nhau, vẫn là để cho vợ ra tay thật sớm cho hả giận mới là quan trọng nhất. “Em muốn Trang Sĩ Nhân trả lại hết những gì đã nợ em!" “Yên tâm đi! Dù em có tính lời với hắn cũng được nữa."
Sau khi Hứa Tư Văn đến, đối với chỗ làm việc cũ đã sửa xong của y, cũng sắp nhận không ra rồi.
Cao ốc VT năm mươi tầng, y ở tầng thứ bốn mươi chín, cả tầng đều là địa bàn của y, chính giữa trần nhà là máy điều hòa, sàn nhà là gỗ thô chống trơn không thấm nước, mặt tường cũng là loại sơn có thể lau chùi được, chủ yếu nhất là, bốn góc đặt máy phân tích mạng công suất lớn nhất, mà vị trí chính giữa là máy xử lý trung ương, máy tính đều là kiểu mới nhất, network đều là sợi quang học… Nói chung, đây là một tầng được bố trí chuyên nghiệp có thể làm cho bất kỳ nhân viên lập trình nào trở nên hưng phấn.
Cửa sổ sát đất, cộng thêm rèm cửa, lấy ánh sáng cũng tốt, bốn phía đều là thực vật xanh, còn là loại hấp thu phóng xạ. “Thế nào?" Vũ Khánh Cương lo sợ bất an, nói thật, đối với mấy cái công nghệ cao đó hắn là dốt đặc cán mai, dù sao thì dựa theo ánh mắt của hắn, dùng thứ tốt nhất quý nhất là được, nhưng bọn Ngụy Diên lại không đồng ý!
Bỏ bớt ra mấy thứ, phản kháng của Vũ Khánh Cương không có hiệu lực, hiện tại đến nghiệm thu thành quả, trong lòng hắn vô cùng không chắc chắn.
“Rất tuyệt!" Hứa Tư Văn cười xán lạn. “Xong!" Ông chủ Vũ cũng cao hứng. “Hiện tại có thể dùng chưa?" Một giây Hứa Tư Văn cũng không muốn đợi. “Có thể, em muốn cái gì thì trực tiếp nói, cao ốc đều là của chúng ta." Hành động Vũ Khánh Cương có thể làm đối với Hứa Tư Văn chỉ là nói trước một tiếng, mấy thứ đồ công nghệ cao đó cụ thể làm thế nào, hắn liền không có cách. “Bây giờ em liền tìm người trở lại, làm hoàn chỉnh đồ vật sớm một chút, cho dù là hình thái ban đầu, cũng có thể đánh nát tầng da fối trá bên ngoài của Trang Sĩ Nhân!" Hứa Tư Văn nói làm liền làm, nhóm của y là do một tay y tạo dựng lên, năm đó lúc nhận người, là y về trường cũ, tìm mấy anh em cùng hệ, hơn nữa bọn họ đều biết sự xấu xa của Trang Sĩ Nhân, những năm gần đây công ty cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, thời điểm nghiêm trọng, thật sự có khả năng giải tán, thế nhưng đội kỹ thuật vẫn là vững vàng ngồi chắc trên Thái Sơn, dù sau này có người muốn lấy lương cao đào người, cũng chưa từng nhúc nhích lay động.
Trong đó vừa có tiền Trương Lam Hà hào phóng phát thưởng, cũng có quan hệ của Hứa Tư Văn, so với lương cao thì một ông chủ tốt càng có thể giữ người hơn.
Vừa nghe Hứa Tư Văn gọi điện triệu hồi thành viên nòng cốt của bộ kỹ thuật, không tới ba ngày người liền đầy đủ.
Toàn bộ bộ kỹ thuật có hai mươi người, có điều không phải đều là thành viên nòng cốt, nòng cốt có mười hai người, tính cả Hứa Tư Văn là mười ba.
Trong công ty gọi đùa bọn họ là thập tam thái bảo bộ kỹ thuật.
“Thủ lĩnh, không giới thiệu một chút à?" Mấy tên tiểu tử thúi tập hợp lại cùng nhau, Hứa Tư Văn vừa đến đã nháy mắt.
Hứa Tư Văn hào phóng nở nụ cười, vươn tay kéo Vũ Khánh Cương giới thiệu với bọn họ: “Hắn là Vũ Khánh Cương, quê quán Đông Bắc, là người yêu của tôi."
Vũ Khánh Cương xoa xoa tay: “Chào mọi người nha!"
Phòng họp nhỏ mới trang hoàng của bộ kỹ thuật hoàn toàn yên tĩnh.
“Chuyện tôi với Trang Sĩ Nhân mọi người đều biết cả, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng nếu mọi người có ai không tiếp nhận được tôi và người yêu của tôi, có thể lựa chọn rời đi, yên tâm, tiền lương đều phát như thường lệ, bảo hiểm cũng sẽ giao trước khi chưa tìm được công việc, chờ có công việc mới, có thể chuyển đơn vị, sẽ không làm khó mọi người."
“Không phải, chúng tôi không phải ý đó." Nhân vật số hai của bộ kỹ thuật Mai Cảnh phục hồi tinh thần lại cuống quít xua tay phủ nhận: “Thủ lĩnh, anh xác định chưa?"
Không phải họ không tiếp nhận được, mà là trước đây thủ lĩnh từng chịu tổn thương, còn ghi lòng tạc dạ như vậy, đến bây giờ cũng không bỏ xuống được muốn trả thù lại, lúc này đổi một người yêu khác, thiệt hay giả hả? Sao lại như đang nằm mơ vậy?
“Xác định." Hứa Tư Văn trả lời trịnh trọng mà vang dội.
“Cậu có ý gì?" Vũ Khánh Cương mặc kệ: “Tui đã đến nhà đã lạy ba vợ mẹ vợ, còn không xác định thì tui chính là đồ hèn nhát rồi."
Hoài nghi cái gì cũng không thể hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn họ, Vũ Khánh Cương chính là không chịu được cái này.
“Hì hì!"
“Ôi!"
“Ha ha!"
Mười hai người vỗ bàn, đập ghế, giơ chân khiến phòng hội nghị nhỏ trong nháy mắt sôi trào lên, khiến Vũ đại lão hổ cũng bị dọa.
“Sao á? Xác chết vùng dậy à?" Vũ Khánh Cương vội vàng kéo Hứa Tư Văn ra phía sau, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo phòng bị hệt như đang nhìn người điên, vừa thấy lạ là bảo đảm giơ chân liền đạp tuyệt đối không hàm hồ.
“Bọn họ là như vậy, quen là tốt rồi." Hứa Tư Văn vỗ vỗ Vũ Khánh Cương, từ phía sau hắn chui ra.
Có điều hành động vừa nãy của Vũ Khánh Cương rất được lòng người, ít nhất biết bảo vệ thủ lĩnh của bọn họ, chứ không phải chính mình nhảy ra cửa trước.
Hứa Tư Văn vươn tay làm tư thế đập đập xuống, tiếng cười dần tắt người cũng bình tĩnh lại, không giống như điên cuồng nữa.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải nghiên cứu một đầu đề mới, nghe cho kỹ, là nghiên cứu, không phải là lập trình, cũng không phải khai phá phần mềm mới." Hứa Tư Văn đem chuyện của mình và Trang Sĩ Nhân, từ đầu tới đuôi nói tỉ mỉ một lần, trong đó có rất nhiều chi tiết nhỏ mọi người cũng không rõ ràng, đặc biệt là liên quan tới luận văn ngày đó, rất nhiều người chỉ biết là Trang Sĩ Nhân nhờ một phần luận văn mà mở ra con đường du học nước ngoài thênh thang, lại không biết Trang Sĩ Nhân hoàn toàn là lấy đồ của Hứa Tư Văn.
Trước đây mọi người chỉ cho rằng Trang Sĩ Nhân tham khảo luận văn của Hứa Tư Văn rồi sửa đổi chút chỗ nhỏ, bởi vì người bình thường nếu ăn cắp luận văn của người khác mà nói, thì đều sẽ làm như thế, cũng coi như là một loại thủ đoạn bịt tai trộm chuông che giấu tai mắt người khác.
Không nghĩ tới Trang Sĩ Nhân là lấy nguyên văn, một chữ cũng không thay đổi!
“Tiểu nhân vô sỉ!"
“Đê tiện!"
Tất cả mọi người rất tức giận, thủ lĩnh của họ tốt bao nhiêu, trước đây cho dù hơi lãnh đạm, thì cũng là bị Trang Sĩ Nhân tổn thương!
“Ý của thủ lĩnh là cho chúng ta tham dự cái đề cương kia của anh à?" Mắng người xong, Mai Cảnh liền hỏi.
“Đúng, tôi hi vọng mọi người có thể giúp tôi cùng thực hiện nó."
“Nhưng thủ lĩnh, đây là ý tưởng anh đề xuất ra, nếu chúng tôi tham dự, chẳng phải là anh rất thiệt thòi sao?"
Ý tưởng của Hứa Tư Văn có khả năng người thường không hiểu, thế nhưng đang ngồi đây đều là tinh anh, tự nhiên biết được nếu thật sự thực hiện đề cương của Hứa Tư Văn, không khác nào khiến công nghiệp IT nghênh đón thời đại mới, bọn họ đều là người tham dự, lúc đó nhất định sẽ đề tên trong báo cáo, nếu như Hứa Tư Văn tự mình nghiên cứu, thành quả chính là độc hưởng, nhưng có bọn họ liền thành cộng hưởng.
Đây không phải rõ ràng là bọn họ chiếm món lợi lớn của thủ lĩnh sao?
Trang Sĩ Nhân chỉ là lấy đồ vật khi Hứa Tư Văn vừa có một chút manh mối ở đại học, liền có thể trở thành sinh viên trao đổi đi nước ngoài du học, có thể thấy được thứ này tuyệt đối là có bao nhiêu giá trị.
“Không, chúng ta là một nhóm, mấy năm qua, mọi người mưa gió giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta tin tưởng nhau, tôi tin tưởng mọi người, nguyện ý cùng mọi người lưu danh trong lịch sử sự nghiệp IT." Hứa Tư Văn nói rất tình cảm, ngay cả ông chủ Vũ Khánh Cương ở một bên giả làm bối cảnh cũng bị cảm động, tuy rằng hắn không hiểu hết là chuyện thế nào, cơ mà câu cuối cùng thì hắn nghe rõ ràng, lưu danh sử sách nha!
“Hiện tại, tôi chỉ cần biết, mọi người, có nguyện ý cùng tôi, cùng khiêu chiến tương lai, chia sẻ thành quả thắng lợi hay không?"
“Nguyện ý!" Mười hai người kích động nhìn Hứa Tư Văn, trong mắt mang theo sùng bái cùng kính nể, trả lời cho Hứa Tư Văn thì càng là trăm miệng một lời.
Hết chương 86
Vì thế, ông chủ Vũ được không ít phúc lợi, ngọt ngọt ngào ngào làm ổ tại biệt thự nghỉ ngơi ba bốn ngày liền, Vũ Khánh Cương mới nói với Hứa Tư Văn về tình huống của Trang Sĩ Nhân bên kia.
“Tên hèn yếu đó trở về không biết bức ép cái gì với lão bất tử Ngải thị, gần đây lão bất tử họ Ngải tìm người muốn trà trộn vào đội trang trí, ông ta quá coi khinh anh rồi, đừng nói đất Lan Châu này không quen thuộc, dù là đặt ở Đông Bắc bên kia, thì trên địa bàn của bọn anh cũng không để cho người ngoài đi vào, dù là anh em ruột cũng không được, không phải nhân viên thì cứ ngồi xổm ở ngoài đường cảnh giới đi."
Từ đầu Vũ Khánh Cương đã đề phòng, cũng không phải là mới đến Lan Châu, mấy năm đó Vũ Khánh Cương ăn không ít thiệt thòi, sau khi có giáo huấn xương máu liền thông minh, bất luận là sản nghiệp chính hay sản nghiệp phụ của Đông Bắc Hổ, phàm là nơi cần dùng người, tất cả đều là quy trình chính quy nhất, chỉ riêng phần bảo đảm này mỗi năm Vũ Khánh Cương đã phải bỏ ra một số tiền lớn, nhưng Vũ Khánh Cương kiên trì như vậy, mỗi người, bao gồm cả dì quét tước vệ sinh, chú giữ cửa, đều có hồ sơ tồn tại, tư liệu rất cặn kẽ, không kém bao nhiêu so với công an.
Cũng bởi vì như thế, rất nhiều người muốn trà trộn vào Đông Bắc Hổ ngáng chân hắn đều bó tay toàn tập, chủ yếu một chút, là kết cấu nhân viên của Đông Bắc Hổ rất đơn thuần, hầu như đều là đồng hương, không phải đồng hương thì cũng là cùng khu cùng thôn trấn, ai không biết ai chứ? Ngươi nói dối hộ khẩu nơi cư trú, chốc lát là có thể vạch trần.
Hơn nữa người mà Vũ Khánh Cương mang tới, hầu như đều là người bên Đông Bắc, người bên này trà trộn vào, vừa mở miệng liền lộ tẩy.
Có người thử nhiều lần, cuối cùng không thể không rút lui, thật sự là quá làm khó người ta!
Không ai có thể tinh thông tiếng Đông Bắc trong một chốc lát được chứ.
“Có phải liên quan tới việc anh đánh Alice không?" Hứa Tư Văn còn nhớ ông chủ Vũ đã đánh đại tiểu thư tập đoàn Ngải thị, hơn nữa còn là bàn tay bự tát không chút khách khí nữa chứ.
“Thôi đi!" Vũ Khánh Cương không để ý: “Chiếc giày rách kia chính là thiếu đánh mà, con gái đàng hoàng nhà người ta có thể thành cái đức hạnh kia à? Cha cô ta cũng không tốt chỗ nào đi. Đánh cô ta thì có thể làm gì anh? Đánh cũng đánh rồi, ai bảo tự cô ta đi tìm đánh chứ. Nếu lão bất tử kia tìm tới cửa, xem anh xử lý ổng thế nào!"
Vũ Khánh Cương vô cùng có lòng tin, nói trắng ra là, là Alice cô ta động thủ trước, hơn nữa hiện giờ cao ốc VT là họ Vũ.
“Trang Sĩ Nhân không có tới tìm em hả?" Hứa Tư Văn suy nghĩ một chút tiếp tục hỏi, phải biết Trang Sĩ Nhân không phải là người có thể dễ dàng buông tha.
“Có đến, người giúp việc nói với hắn, em không có đó! Hắn muốn gặp anh, cấp dưới liền nói với hắn là ông chủ đuổi theo ông chủ rồi." Vũ Khánh Cương cười xấu xa: “Lúc đó hắn liền choáng!"
“A phi!" Hứa Tư Văn khinh bỉ hắn một cái, chuyện này y cũng biết, cái tên Ngụy Diên kia đem câu trả lời hệt như bệnh thần kinh này, phát ở trên tường weibo, gần như một đêm liền trở thành câu nói lưu hành trên internet mới nhất.
“Có điều hắn ta nghẹn không được bao lâu, bên kia anh đã nói trước rồi, ép hắn vào chỗ chết, dùng cái tính thối của hắn khẳng định không ngồi yên được, lại thêm bà gái già hung dữ kia ở bên cạnh hắn, khiêu khích một chút khiến hắn phải mắc câu." Vũ Khánh Cương còn muốn mang Tư Văn về Đông Bắc bày tiệc kìa, sao có thể cho phép Trang Sĩ Nhân làm chậm trễ thời gian? Đã sớm tiếp đón xong, kịp thời xử lý xong để trở về.
Chỗ cao ốc VT đã sửa xong một tầng, Vũ Khánh Cương muốn cho Hứa Tư Văn qua xem trước một chút, lý do là xem trước xem có thích hợp hay không.
Nhưng thật ra là Vũ Khánh Cương nhìn ra hiện tại Hứa Tư Văn đang là thời điểm nhuệ khí sắc bén, nghĩ sớm một chút hay muộn một chút đều giống nhau, vẫn là để cho vợ ra tay thật sớm cho hả giận mới là quan trọng nhất. “Em muốn Trang Sĩ Nhân trả lại hết những gì đã nợ em!" “Yên tâm đi! Dù em có tính lời với hắn cũng được nữa."
Sau khi Hứa Tư Văn đến, đối với chỗ làm việc cũ đã sửa xong của y, cũng sắp nhận không ra rồi.
Cao ốc VT năm mươi tầng, y ở tầng thứ bốn mươi chín, cả tầng đều là địa bàn của y, chính giữa trần nhà là máy điều hòa, sàn nhà là gỗ thô chống trơn không thấm nước, mặt tường cũng là loại sơn có thể lau chùi được, chủ yếu nhất là, bốn góc đặt máy phân tích mạng công suất lớn nhất, mà vị trí chính giữa là máy xử lý trung ương, máy tính đều là kiểu mới nhất, network đều là sợi quang học… Nói chung, đây là một tầng được bố trí chuyên nghiệp có thể làm cho bất kỳ nhân viên lập trình nào trở nên hưng phấn.
Cửa sổ sát đất, cộng thêm rèm cửa, lấy ánh sáng cũng tốt, bốn phía đều là thực vật xanh, còn là loại hấp thu phóng xạ. “Thế nào?" Vũ Khánh Cương lo sợ bất an, nói thật, đối với mấy cái công nghệ cao đó hắn là dốt đặc cán mai, dù sao thì dựa theo ánh mắt của hắn, dùng thứ tốt nhất quý nhất là được, nhưng bọn Ngụy Diên lại không đồng ý!
Bỏ bớt ra mấy thứ, phản kháng của Vũ Khánh Cương không có hiệu lực, hiện tại đến nghiệm thu thành quả, trong lòng hắn vô cùng không chắc chắn.
“Rất tuyệt!" Hứa Tư Văn cười xán lạn. “Xong!" Ông chủ Vũ cũng cao hứng. “Hiện tại có thể dùng chưa?" Một giây Hứa Tư Văn cũng không muốn đợi. “Có thể, em muốn cái gì thì trực tiếp nói, cao ốc đều là của chúng ta." Hành động Vũ Khánh Cương có thể làm đối với Hứa Tư Văn chỉ là nói trước một tiếng, mấy thứ đồ công nghệ cao đó cụ thể làm thế nào, hắn liền không có cách. “Bây giờ em liền tìm người trở lại, làm hoàn chỉnh đồ vật sớm một chút, cho dù là hình thái ban đầu, cũng có thể đánh nát tầng da fối trá bên ngoài của Trang Sĩ Nhân!" Hứa Tư Văn nói làm liền làm, nhóm của y là do một tay y tạo dựng lên, năm đó lúc nhận người, là y về trường cũ, tìm mấy anh em cùng hệ, hơn nữa bọn họ đều biết sự xấu xa của Trang Sĩ Nhân, những năm gần đây công ty cũng không phải là thuận buồm xuôi gió, thời điểm nghiêm trọng, thật sự có khả năng giải tán, thế nhưng đội kỹ thuật vẫn là vững vàng ngồi chắc trên Thái Sơn, dù sau này có người muốn lấy lương cao đào người, cũng chưa từng nhúc nhích lay động.
Trong đó vừa có tiền Trương Lam Hà hào phóng phát thưởng, cũng có quan hệ của Hứa Tư Văn, so với lương cao thì một ông chủ tốt càng có thể giữ người hơn.
Vừa nghe Hứa Tư Văn gọi điện triệu hồi thành viên nòng cốt của bộ kỹ thuật, không tới ba ngày người liền đầy đủ.
Toàn bộ bộ kỹ thuật có hai mươi người, có điều không phải đều là thành viên nòng cốt, nòng cốt có mười hai người, tính cả Hứa Tư Văn là mười ba.
Trong công ty gọi đùa bọn họ là thập tam thái bảo bộ kỹ thuật.
“Thủ lĩnh, không giới thiệu một chút à?" Mấy tên tiểu tử thúi tập hợp lại cùng nhau, Hứa Tư Văn vừa đến đã nháy mắt.
Hứa Tư Văn hào phóng nở nụ cười, vươn tay kéo Vũ Khánh Cương giới thiệu với bọn họ: “Hắn là Vũ Khánh Cương, quê quán Đông Bắc, là người yêu của tôi."
Vũ Khánh Cương xoa xoa tay: “Chào mọi người nha!"
Phòng họp nhỏ mới trang hoàng của bộ kỹ thuật hoàn toàn yên tĩnh.
“Chuyện tôi với Trang Sĩ Nhân mọi người đều biết cả, tôi cũng không muốn nói nhiều, nhưng nếu mọi người có ai không tiếp nhận được tôi và người yêu của tôi, có thể lựa chọn rời đi, yên tâm, tiền lương đều phát như thường lệ, bảo hiểm cũng sẽ giao trước khi chưa tìm được công việc, chờ có công việc mới, có thể chuyển đơn vị, sẽ không làm khó mọi người."
“Không phải, chúng tôi không phải ý đó." Nhân vật số hai của bộ kỹ thuật Mai Cảnh phục hồi tinh thần lại cuống quít xua tay phủ nhận: “Thủ lĩnh, anh xác định chưa?"
Không phải họ không tiếp nhận được, mà là trước đây thủ lĩnh từng chịu tổn thương, còn ghi lòng tạc dạ như vậy, đến bây giờ cũng không bỏ xuống được muốn trả thù lại, lúc này đổi một người yêu khác, thiệt hay giả hả? Sao lại như đang nằm mơ vậy?
“Xác định." Hứa Tư Văn trả lời trịnh trọng mà vang dội.
“Cậu có ý gì?" Vũ Khánh Cương mặc kệ: “Tui đã đến nhà đã lạy ba vợ mẹ vợ, còn không xác định thì tui chính là đồ hèn nhát rồi."
Hoài nghi cái gì cũng không thể hoài nghi quan hệ giữa hai người bọn họ, Vũ Khánh Cương chính là không chịu được cái này.
“Hì hì!"
“Ôi!"
“Ha ha!"
Mười hai người vỗ bàn, đập ghế, giơ chân khiến phòng hội nghị nhỏ trong nháy mắt sôi trào lên, khiến Vũ đại lão hổ cũng bị dọa.
“Sao á? Xác chết vùng dậy à?" Vũ Khánh Cương vội vàng kéo Hứa Tư Văn ra phía sau, ánh mắt nhìn bọn họ mang theo phòng bị hệt như đang nhìn người điên, vừa thấy lạ là bảo đảm giơ chân liền đạp tuyệt đối không hàm hồ.
“Bọn họ là như vậy, quen là tốt rồi." Hứa Tư Văn vỗ vỗ Vũ Khánh Cương, từ phía sau hắn chui ra.
Có điều hành động vừa nãy của Vũ Khánh Cương rất được lòng người, ít nhất biết bảo vệ thủ lĩnh của bọn họ, chứ không phải chính mình nhảy ra cửa trước.
Hứa Tư Văn vươn tay làm tư thế đập đập xuống, tiếng cười dần tắt người cũng bình tĩnh lại, không giống như điên cuồng nữa.
“Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta phải nghiên cứu một đầu đề mới, nghe cho kỹ, là nghiên cứu, không phải là lập trình, cũng không phải khai phá phần mềm mới." Hứa Tư Văn đem chuyện của mình và Trang Sĩ Nhân, từ đầu tới đuôi nói tỉ mỉ một lần, trong đó có rất nhiều chi tiết nhỏ mọi người cũng không rõ ràng, đặc biệt là liên quan tới luận văn ngày đó, rất nhiều người chỉ biết là Trang Sĩ Nhân nhờ một phần luận văn mà mở ra con đường du học nước ngoài thênh thang, lại không biết Trang Sĩ Nhân hoàn toàn là lấy đồ của Hứa Tư Văn.
Trước đây mọi người chỉ cho rằng Trang Sĩ Nhân tham khảo luận văn của Hứa Tư Văn rồi sửa đổi chút chỗ nhỏ, bởi vì người bình thường nếu ăn cắp luận văn của người khác mà nói, thì đều sẽ làm như thế, cũng coi như là một loại thủ đoạn bịt tai trộm chuông che giấu tai mắt người khác.
Không nghĩ tới Trang Sĩ Nhân là lấy nguyên văn, một chữ cũng không thay đổi!
“Tiểu nhân vô sỉ!"
“Đê tiện!"
Tất cả mọi người rất tức giận, thủ lĩnh của họ tốt bao nhiêu, trước đây cho dù hơi lãnh đạm, thì cũng là bị Trang Sĩ Nhân tổn thương!
“Ý của thủ lĩnh là cho chúng ta tham dự cái đề cương kia của anh à?" Mắng người xong, Mai Cảnh liền hỏi.
“Đúng, tôi hi vọng mọi người có thể giúp tôi cùng thực hiện nó."
“Nhưng thủ lĩnh, đây là ý tưởng anh đề xuất ra, nếu chúng tôi tham dự, chẳng phải là anh rất thiệt thòi sao?"
Ý tưởng của Hứa Tư Văn có khả năng người thường không hiểu, thế nhưng đang ngồi đây đều là tinh anh, tự nhiên biết được nếu thật sự thực hiện đề cương của Hứa Tư Văn, không khác nào khiến công nghiệp IT nghênh đón thời đại mới, bọn họ đều là người tham dự, lúc đó nhất định sẽ đề tên trong báo cáo, nếu như Hứa Tư Văn tự mình nghiên cứu, thành quả chính là độc hưởng, nhưng có bọn họ liền thành cộng hưởng.
Đây không phải rõ ràng là bọn họ chiếm món lợi lớn của thủ lĩnh sao?
Trang Sĩ Nhân chỉ là lấy đồ vật khi Hứa Tư Văn vừa có một chút manh mối ở đại học, liền có thể trở thành sinh viên trao đổi đi nước ngoài du học, có thể thấy được thứ này tuyệt đối là có bao nhiêu giá trị.
“Không, chúng ta là một nhóm, mấy năm qua, mọi người mưa gió giúp đỡ lẫn nhau, chúng ta tin tưởng nhau, tôi tin tưởng mọi người, nguyện ý cùng mọi người lưu danh trong lịch sử sự nghiệp IT." Hứa Tư Văn nói rất tình cảm, ngay cả ông chủ Vũ Khánh Cương ở một bên giả làm bối cảnh cũng bị cảm động, tuy rằng hắn không hiểu hết là chuyện thế nào, cơ mà câu cuối cùng thì hắn nghe rõ ràng, lưu danh sử sách nha!
“Hiện tại, tôi chỉ cần biết, mọi người, có nguyện ý cùng tôi, cùng khiêu chiến tương lai, chia sẻ thành quả thắng lợi hay không?"
“Nguyện ý!" Mười hai người kích động nhìn Hứa Tư Văn, trong mắt mang theo sùng bái cùng kính nể, trả lời cho Hứa Tư Văn thì càng là trăm miệng một lời.
Hết chương 86
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ