Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 252: Phiên ngoại

Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 252: Phiên ngoại

Phiên ngoại – thơ không thể dịch

Hứa Tư Văn bởi vì thành tựu cá nhân phi phàm, được trường đại học mà y từng học gửi thư mời, mời y đến trường cũ diễn thuyết.

Kỳ thực, chính là kéo y tới làm tuyên truyền, tăng cao tiếng tăm trường.

Ai bảo mấy năm gần đây, theo công dụng phần mềm của Hứa Tư Văn càng ngày càng rộng, danh tiếng của y cũng càng lúc càng lớn.

Sau khi Hứa Tư Văn nhận được lời mời, chuẩn bị một tháng, chỉ giấy viết bản thảo thôi đã chuẩn bị ba phần, một cái dùng cho diễn thuyết, hai cái dự bị.

Lái xe một đường đưa Hứa Tư Văn đến cửa lễ đường diễn thuyết, nếu không phải không cho xe vào, Vũ Khánh Cương cũng muốn lái xe đưa vợ trực tiếp lên đài diễn giảng.

“Em nói xong liền ra nha, buổi trưa chúng ta đi ăn tiệc thịt gà!"

“Ừm, được!"

“Ai tán gẫu với em đều đừng phản ứng, biết không?"

“Ừm, biết."

“Số điện thoại di động cũng đừng ngây ngô người ta hỏi em liền lưu loát đưa ra, nhớ kỹ đó!"

“Ừm, nhớ kỹ."

“Có người hẹn thời gian gặp mặt gì đó với em, em cũng đừng gật đầu, ai biết bọn họ muốn cái gì! Em cảnh giác chút!"

“Ừm, cảnh giác!"

“Đến giờ nếu em không ra, anh liền vọt vào đó!" Ông chủ Vũ không hài lòng với thái độ ừ hử đáp ứng của vợ.

“Em nói chứ anh cần đến mức đó sao?" Hứa Tư Văn sờ sờ đầu Vũ đại lão hổ: “Em cũng sẽ không chạy, lại không ai dám động thủ với em, đừng lo lắng, đây là trường cũ của em, thầy giáo em đều ở bên trong chờ em kìa, diễn thuyết cũng chỉ là khích lệ nhóm đàn em một chút thôi, huống hồ không phải anh đã nói rồi sao? Muốn kêu gọi một vài nhân viên, so với việc lần mò trong đám già đời không biết đã tại chức bao lâu, không bằng ra tay từ trường học, những học sinh này còn chưa có ra cửa trường, tâm tư đơn thuần, cũng dễ bồi dưỡng độ trung thành."

“Đây là thầy giáo gì đó của em nói đi?" Ông chủ Vũ lắc đầu một cái: “Muốn tìm cho học sinh của mình công việc tốt, còn muốn bán cho em một cái ân huệ, đầu óc thầy giáo em dùng thật tốt, tâm nhãn thật nhiều! Thật không hổ là giáo viên!"

Vốn dĩ ông chủ Vũ không muốn rời khỏi vợ nửa bước, bất đắc dĩ ông thầy của vợ quá biết ăn nói, khiến vợ ngốc bị dao động!

Loại chuyện “bị người ta chiếm tiện nghi còn giúp người ta nói tốt" này, thật thắt lòng!

Hứa Tư Văn an ủi Vũ đại lão hổ nửa ngày, mới có thể được thả xuống xe, mang theo bản thảo diễn thuyết đi đến hội trường, còn phải không ngừng quay đầu lại phất tay, hẹn gặp lại rồi lại hẹn gặp lại với cái tên to xác dính cứng ngắt không thích tách khỏi mình kia.

Chờ rời khỏi tầm mắt Vũ đại lão hổ, chính Hứa Tư Văn cũng nhịn không được nở nụ cười, người này thật là, đều đã là chồng chồng già lâu như vậy rồi, hắn vẫn dính mình như thế, cũng không sợ bị người khác chê cười.

Trong lễ đường đã ngồi đầy người, có học sinh trong trường, còn có bạn học của Hứa Tư Văn, cũng không ít người là giáo viên đã từng dạy Hứa Tư Văn.

Đương nhiên, trong những người này, cũng không phải tất cả đều là người Hứa Tư Văn kính ngưỡng, cũng có một số ít người, vốn dĩ đã có ý kiến với Hứa Tư Văn.

Năm đó chuyện Hứa Tư Văn và Trang Sĩ Nhân, náo động đặc biệt lớn, nhiều người đều biết Hứa Tư Văn là người thích nam nhân.

Có điều bây giờ dùng độ cao của Hứa Tư Văn, bọn họ không có cách nào sánh bằng, cho dù trong lòng không cam, cũng không cách nào xoá bỏ thành tựu bây giờ của Hứa Tư Văn.

Hứa Tư Văn diễn thuyết rất thành công, làm thầy giáo năm đó từng chăm sóc Hứa Tư Văn, cũng được mặt mũi rất lớn.

Sau khi tan họp, Hứa Tư Văn liền bị thầy giáo cản lại.

“Tư Văn, cùng đi ăn một bữa cơm đi, thật nhiều năm đều chưa từng gặp." Thầy giáo đã sắp về hưu, bây giờ nhìn thấy học sinh mình đã từng giữ gìn lại có thành tựu như thế, trong lòng đặc biệt kiêu ngạo.

“Không được thầy ơi, còn có người khác đang chờ em." Hứa Tư Văn rất tôn kính thầy, thế nhưng lại không có ấn tượng gì tốt với đám lãnh đạo trường phía sau thầy.

“Vẫn là tụ họp một chút đi, thầy đã sắp về hưu, đám học sinh chúng ta, sau này cơ hội ăn cơm chung với thầy càng ngày càng ít." Người nói chuyện, là học trưởng hơn Hứa Tư Văn ba lớp, nghe đâu cũng là tổng tài một xí nghiệp quốc gia.

Trong những người đến hội trường diễn thuyết, cũng có một phần của hắn.

“Đúng vậy! Đi đi, Hứa học đệ là học sinh xuất sắc thầy luôn nhớ mãi không quên mà!"

Có người ở một bên ồn ào, những người này đều là học sinh của thầy, có khả năng trường học cũng cân nhắc đến việc thầy giáo muốn về hưu, dựa vào tên tuổi cuối cùng của thầy, triệu tập rất nhiều học sinh đã công thành danh toại về trường học diễn thuyết một phen.

“Được rồi!" Hứa Tư Văn không có cách nào bỏ mặc đối với thầy giáo tha thiết chờ đợi, không thể làm gì khác hơn là gửi cái tin nhắn cho ông chủ Vũ, nói cho hắn biết muốn đi tụ hội với bạn học, tạm thời không trở về nhà, bảo hắn chờ y.

Đợi đến chỗ, là một quán cơm rất lâu năm, cách trường cũ của bọn họ không xa, Hứa Tư Văn đem tên tiệm và địa chỉ dùng phương thức nhắn tin, gửi cho ông chủ Vũ, sau đó liền bị một nhóm người kéo vào ghế riêng.

Mỗi người ngồi đây, đều có thể phân biệt đối xử như sư huynh đệ, thầy giáo rất hưởng thụ loại thời khắc học trò khắp thiên hạ này.

Mà Hứa Tư Văn quả thật cũng tìm được hai học trưởng tương đối chơi thân, trong đó bao gồm cả học trưởng hơn y ba lớp.

Học trưởng họ Đổng, tên Đổng Xương Hách.

Là tổng tài tập đoàn Nữu Thúy Lam, nghe đâu nhà bọn họ có huyết thống hoàng thất tiền triều, mẹ của hắn chính là trưởng nữ thị tộc “Nữu Hỗ Lộc" đại danh đỉnh đỉnh.

Đổng gia vốn dĩ là tập đoàn Thúy Lam, sau khi mẹ Đổng Xương Hách gả tới, liền thêm một chữ “Nữu" trước tên tập đoàn.

Hai người trò chuyện cũng không tệ lắm, đặc biệt là lúc Đổng Xương Hách rõ ràng càng thưởng thức năng lực của ông chủ Vũ, điều này làm cho Hứa Tư Văn có một loại tự hào cùng hưởng quang vinh.

Vẫn luôn ăn ăn uống uống đến hơn mười giờ, mọi người mới đỡ thầy giáo đã say ngất ngây ra cửa tiệm cơm.

“Tư Văn à! Em rất tốt!" Thầy giáo mặc dù đã say rồi, trong lòng lại rất rõ ràng, lần này có thể mời được Hứa Tư Văn, đã là thành tựu lớn lao của ông, Hứa Tư Văn bây giờ, từ lâu đã là sự tồn tại mà người làm thầy giáo là ông cần ngước nhìn.

“Thầy, Tư Văn hiện tại, cũng có một phần công lao của thầy." Hứa Tư Văn đỡ khuỷu tay ông.

Năm đó nếu không phải thầy tốn sức lực lớn che chở y, e rằng y cũng không chịu được tới lúc xuất ngoại du học, mà đã bị trường cho thôi học.

“Phải!" Thầy giáo vỗ vỗ vai Hứa Tư Văn: “Em là học trò của thầy, ai cũng không thể lướt qua thầy bắt nạt em! Ai cũng không thể!"

Thực sự là uống nhiều rồi, thầy giáo vẫy tay, một trận giãy dụa!

“A a!" Bóng dáng ông chủ Vũ nhảy ra, một phát liền đỡ ông thầy giáo lảo đà lảo đảo, cùng với Hứa Tư Văn cũng có chút lắc lư.

“Ông già này là ai vậy? Một thân mùi rượu, còn dám lắc lư lung tung!" Ông chủ Vũ luôn phòng bị vạn phần đối với bất luận người nào dám tới gần vợ hắn, không phân biệt nam nữ.

Loại thái độ che chở này, theo tuổi càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng nghiêm trọng.

“Nói mò gì vậy? Đây là thầy giáo của em!" Hứa Tư Văn lắc lắc cái đầu có chút chóng mặt, dựa vào trên người ông chủ Vũ không muốn nhúc nhích.

Bình thường Hứa Tư Văn rất uống ít rượu, lần này uống tương đối nhiều.

“Tôi đưa thầy trở về, tất cả mọi người giải tán đi!" Đổng Xương Hách tương đối có sức lực, người cũng cao, đỡ một ông cụ vẫn là thoải mái, liền mở miệng bảo nhóm học đệ này đều ai về nhà nấy.

Sau đó liền cười nói với ông chủ Vũ: “Mau dẫn Tư Văn trở về đi, cậu ấy uống không ít rượu, đừng quên làm cho cậu ấy chút canh giải rượu."

“Biết, hẹn gặp lại!" Đáng tiếc, ông chủ Vũ cũng không có phản ứng với việc hắn lấy lòng, trái lại hỏi thăm một chút liền mang theo vợ lên xe rời đi.

Để lại Đổng Xương Hách đỡ thầy giáo đã say ngất ngây, đứng ở nơi đó nhìn xe của bọn họ biến mất trong dòng xe cộ.

“Hắn là ai vậy?" Ấn tượng của ông chủ Vũ đối với Đổng Xương Hách không tốt, có thể là tự mình xấu hổ? Cũng có thể là trời sinh mẫn cảm, hơi thở đối địch quá nặng, cho dù Đổng Xương Hách vẫn luôn miệng cười đối mặt.

“Học trưởng lớn hơn em ba lớp, rất bội phục anh, nói anh tay trắng dựng nghiệp, chính là trẻ tuổi kiệt xuất." Đối với lời tán thưởng ông chủ Vũ Hứa Tư Văn nhớ đặc biệt rõ ràng.

“Cái gì kiệt xuất hả? Chỉ là một kẻ thô thiển. Cái người kia rất quái, sau này em ít phản ứng tới hắn đi." Ông chủ Vũ không bị lời hay nhét vào lòng, nên có thái độ gì thì là thái độ đó.

Hứa Tư Văn uống nhiều rồi không ngẫm nghĩ lời ông chủ Vũ nói, liền ngủ ở trên xe, ông chủ Vũ ôm vợ xuống xe, tắm rửa thay quần áo cho vợ, gọi điện thoại cho ba mẹ vợ hỏi chuyện canh giải rượu.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, hai người vẫn như thường lệ đi làm, gửi tin nhắn gọi điện thoại, ở trong công ty show ân ái.

Có điều Đổng Xương Hách tìm Hứa Tư Văn mấy lần, hẹn tiệm cà phê, hoặc là phòng ăn cơm kiểu Tây, thậm chí tìm đến công ty, đương nhiên, là danh nghĩa hợp tác.

“Tổng giám đốc Đổng, điều kiện của ngài xin thứ cho công ty chúng tôi không có cách nào hợp tác với ngài." Liên quan tới chuyện trên phương diện làm ăn, đều là Trương Lam Hà phụ trách.

Trương Lam Hà nói lên điều lệ hợp tác với Đổng Xương Hách, có một nửa đều không đáp ứng, chuyện có lợi đều bị mi chiếm, để tôi uống gió Tây Bắc hả!

“Chúng ta có thể bàn lại, đây cũng không phải chuyện một lần có thể quyết định, có cái gì không tốt, chúng ta có thể thương lượng." Đổng Xương Hách rất khách khí với Trương Lam Hà, dù sao thì hắn là có việc cầu người.

Hai người nói chuyện nhiều lần cũng không bàn được, Đổng Xương Hách cũng thỉnh thoảng định ngày hẹn Hứa Tư Văn một chút, cũng không đề cập tới chuyện này, chỉ là hẹn y ăn cơm, uống cà phê, hoặc là chỉ gặp mặt nói chuyện phiếm, bởi vì Đổng Xương Hách cũng từng du học nước ngoài, còn là du học cùng trường với Hứa Tư Văn, cho nên có rất nhiều thứ để trò chuyện.

Bên này Đổng Xương Hách liên tiếp đến thăm, hẹn Hứa Tư Văn, ông chủ Vũ bên kia liền ngồi không yên.

“Tiểu Ngụy à!" Sáng sớm ông chủ Vũ liền ngồi xổm ở trong phòng làm việc của nhân viên số một của mình là Ngụy Diên than thở.

“Ông chủ, ngài có lời gì liền nói với tôi, có chuyện gì khó làm, dặn dò tôi đi làm! Có nan đề gì không dễ giải quyết, đều giao cho tôi đi!" Ngụy Diên vừa nhìn thái độ ông chủ Vũ như này, liền biết trưa hôm nay hắn khỏi cần làm việc, cứ dứt khoát phục vụ ông chủ một hồi đi.

Chuyện này cũng không phải chưa từng làm.

“Đổng Xương Hách kia, luôn tìm đến vợ tui, cậu nói phải làm sao?" Ông chủ Vũ vì thế vò đầu hồi lâu.

Hắn muốn nội hàm không có nội hàm, muốn hàm dưỡng không có hàm dưỡng, làm sao tranh với người ta!

Không sợ vợ thay lòng đổi dạ, chỉ sợ mất mặt xấu hổ, hắn không cùng đẳng cấp với người ta.

“Hai người bọn họ một hồi tiếng chim, một hồi cà phê, trò chuyện rất nhiều, cậu nói tôi làm sao?" Ông chủ Vũ cũng là bởi vì như vậy, mới có thể càng ngày càng phiền lòng.

“Ông chủ, anh xem, nghiệp vụ của chúng ta cũng cần thường thường tiếp xúc nhóm thương nhân ngoại quốc, ngoại ngữ của anh Hứa thật tốt nha! Không bằng, anh cũng học ngoại ngữ thế nào?" Tròng mắt Ngụy Diên chuyển động, liền nghĩ đến mục đích mà bọn họ nỗ lực hồi lâu cũng không thể đạt tới, để ông chủ biết chút ngoại ngữ.

Tui vừa xem thứ kia liền hoa mắt! Ông chủ Vũ ủ rũ cúi đầu.

“Không cần biết toàn bộ, ít nhất biết chào hỏi, hỏi thăm gì đó, không phải chỉ mấy câu như vậy ngài cũng không học được đi?" Ngụy Diên bắt đầu dao động ông chủ Vũ: “Tương lai còn có thể cho anh Hứa một niềm vui bất ngờ, ngài nghĩ đi, ngài có thể sử dụng tiếng chim, a phi! Là ngoại ngữ chào hỏi và vân vân với anh Hứa… hửm…!"

Dưới sự uy hiếp của “tình địch", cùng với sự đầu độc của nhân viên lương cao số một, ông chủ Vũ động lòng.

Vì vậy thời gian sau này, Hứa Tư Văn kinh ngạc phát hiện, ông chủ Vũ thế mà lén sau lưng y, không biết đang làm gì!

Ngày đó, ông chủ Vũ lại lén chạy trốn, Hứa Tư Văn kìm nén một hơi đi theo phía sau hắn, y ngược lại muốn xem xem, ông chủ Vũ giấu y, giở trò quỷ gì!

“Tư Văn? Tại sao cậu lại ở chỗ này?" Đổng Xương Hách trùng hợp gặp Hứa Tư Văn, nhìn thấy Hứa Tư Văn ra ngoài vào lúc này, còn rất bất ngờ.

“Không có gì, đi ra ngoài một chút, anh thì sao? Tại sao lại ở chỗ này?" Hứa Tư Văn không muốn để cho người ngoài biết chuyện riêng giữa y và Vũ Khánh Cương, cho nên tránh nặng tìm nhẹ.

“Tôi cũng là đi ra ngoài một chút, có muốn cùng đi hay không?" Đổng Xương Hách rất thức thời.

“Không cần, tôi đi về trước, học trưởng hẹn gặp lại!" Vừa trì hoãn như thế, Hứa Tư Văn đã mất đi tung tích ông chủ Vũ, liền dứt khoát bye bye Đổng Xương Hách.

“Đi thăm dò, tại sao Hứa Tư Văn lại xuất hiện ở nơi này!" Đổng Xương Hách thấy Hứa Tư Văn đi không còn bóng dáng, nụ cười trên mặt liền biến mất vô ảnh vô tung.

“Được rồi, ông chủ." Thư ký theo sau lưng Đổng Xương Hách nghe vậy liền đáp lời, sau đó bắt đầu gọi điện thoại liên lạc nhân thủ.

Vài ngày sau, Hứa Tư Văn lại một lần nữa bị Đổng Xương Hách hẹn ra, mấy ngày nay Hứa Tư Văn bởi vì cùng ông chủ Vũ ở chung thì ít mà xa cách thì nhiều, đối với Đổng Xương Hách đã từ ấn tượng không tồi trước đây, giảm xuống đến mức ghét bỏ người này nhiều chuyện, y còn phải đi theo dõi nam nhân của y đây!

Hơn nữa Trương Lam Hà cũng nói, Đổng Xương Hách hoàn toàn là thương nhân, hắn nhiều lần định ngày hẹn Hứa Tư Văn như thế, khẳng định có mục đích gì đó, bảo Hứa Tư Văn tự mình cẩn thận chút.

Hứa Tư Văn quyết định lần này nói rõ với Đổng Xương Hách, đừng có luôn không hiểu ra sao như vậy, sẽ khiến người ta ghét hắn hơn!

Đổng Xương Hách không nghĩ tới, Hứa Tư Văn sẽ gọn gàng dứt khoát ngả bài với hắn như vậy, hắn còn cái gì cũng chưa kịp làm!

“Tôi chỉ có khoảng thời gian này là ở đây, chờ bàn công sự xong, sẽ trở về, tôi không biết sẽ mang đến quấy nhiễu cho cậu, xin lỗi học đệ." Đổng Xương Hách trong nháy mắt lấy ra kế sách vờ đáng thương.

“Không sao, hiện tại giao thông tiện lợi như thế, máy bay đến bên này cũng không cần nửa ngày, muốn tới thì tới muốn đi thì đi, chỗ nào không thể đi chứ!" Đáng tiếc, kế sách giả vờ đáng thương này, vô dụng với Hứa Tư Văn.

Ở bên ông chủ Vũ lâu, Hứa Tư Văn cũng bị lây, làm việc cũng gãy gọn, không chút nào dây dưa dài dòng.

“Tôi…!" Đổng Xương Hách không có biện pháp, vừa vặn ngẩng đầu nhìn đến cảnh sắc ngoài cửa sổ, lập tức kinh hãi đến biến sắc.

Hứa Tư Văn nhìn hắn như vậy, tự nhiên sẽ quay đầu nhìn một chút xem là chuyện gì.

Kết quả là nhìn thấy, trên lối đi bên đường đối diện, một nữ sĩ tuổi còn trẻ, đeo kính mắt viền vàng, cùng sóng vai với ông chủ Vũ!

Hai người còn vừa nói vừa cười!

Hứa Tư Văn đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Đổng Xương Hách!

“Này, cái này, tôi nghĩ Vũ Khánh Cương tiên sinh, hắn không phải cố ý, cậu, học đệ cậu tuyệt đối đừng kích động!" Đổng Xương Hách bị Hứa Tư Văn nhìn trong lòng có chút chột dạ, một mặt cấp thiết giải thích.

“Tôi đương nhiên sẽ không cho rằng Cương tử nhà tôi như thế nào, học trưởng, làm như thế, rất có ý nghĩa à?" Hứa Tư Văn để dao nĩa trong tay xuống, dùng khăn ăn lau miệng.

“A?" Vẻ mặt Đổng Xương Hách không biết làm sao.

“Học trưởng, tôi không biết anh có ý gì, thế nhưng tôi phải nói với anh, chuyện như vậy, trước đây tôi và Cương tử không gặp một ngàn lần thì cũng tám trăm lần, xin khuyên học trưởng một câu, trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người!"

Hứa Tư Văn bỏ lại khăn ăn, đứng dậy liền đi.

“Học đệ! Học đệ!" Đổng Xương Hách gọi thế nào cũng không thể khiến Hứa Tư Văn quay đầu một chút.

Buổi tối hôm đó, ông chủ Vũ không trở về, gọi điện thoại cũng không có ai nhận, Hứa Tư Văn tự mình tắm rửa liền ngủ.

Bộ dạng một chút cũng không lo lắng.

Ngày hôm sau sau khi rời giường, bên quản lý tài sản biệt thự gọi điện thoại cho y, nói biệt thự của bọn họ có một cái ống nước rò rỉ.

Hứa Tư Văn hỏa tốc chạy về, kết quả vừa mở cửa ra, một phòng hoa hồng đỏ, màu sắc tươi đẹp xông tới mặt, nồng nặc thơm ngát càng xông thẳng tới chóp mũi.

Trong vạn bụi hoa, đặt một tấm thiệp đặc biệt tinh xảo.

Hứa Tư Văn đi vào, y phát hiện hoa hồng đều bị bỏ gai, y đi qua trong biển hoa, cũng sẽ không bị đâm đến.

Cầm lấy thiệp nhìn, chữ viết trên đó mạnh mạnh mẽ mẽ, là tác phẩm của ông chủ Vũ.

If you do not leave me, I will by your side until the life end.

Sắc mặt Hứa Tư Văn hoàn toàn đen lại.

“Vũ, Khánh, Cương!"

“Vợ, thế nào?" Ông chủ Vũ từ trong bụi hoa chui ra, đắc ý tiêu sái đến trước mặt Hứa Tư Văn, bộ dạng đặc biệt có cảm giác thành công.

“Đây là ý gì?" Hứa Tư Văn đem thiệp chạm tới mũi ông chủ Vũ.

“If you do not leave me, I will be your side until the life end." Ông chủ Vũ nói còn rất lưu loát: “Chính là, nếu em không rời không bỏ, anh liền sinh tử gắn bó."

Câu thơ tình này, hắn lén tập đã lâu mới nói tốt như vậy, tạo niềm vui bất ngờ cho vợ!

“Phi!" Hứa Tư Văn tức giận gần chết, không chút nghĩ ngợi liền vươn tay nhéo lỗ tai ông chủ Vũ nổi dóa: “Anh viết rõ ràng là ‘If you do not leave me, I will by your side until the life end.’ phiên dịch lại, chính là: nếu em không rời khỏi anh, anh liền đồng quy vu tận với em!"

Hóa ra thầy giáo dạy ông chủ Vũ, lúc viết tiếng nước ngoài kỳ thực rất hợp quy tắc, chỉ có điều tiếng nước ngoài bình thường đều dính dính với nhau, ông chủ Vũ không nhận ra được, đem “be" chép thành “by", ở trong nhận thức của hắn, đều giống nhau!

“A?" Ông chủ Vũ trợn tròn mắt!

Kỹ thuật viên Hứa tức giận muốn chết muốn sống!

Cuối cùng vẫn là ông chủ Vũ vò đã mẻ cho sứt luôn, dùng lý do “ngày kỷ niệm quen nhau", ôm vợ đi lăn giường, sau khi lăn, ngày hôm sau mới rầm rì nói với vợ là mình ghen và đố kị, sau đó làm việc ngốc.

“Sau này, em dạy cho anh học ngoại ngữ!" Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường, để ông chủ Vũ xoa bóp eo cho mình: “Nhớ đó, thơ không thể dịch! Với lại, không được bắt chước người ta học thơ tình!"

May mắn mình và ông chủ Vũ tình cứng hơn vàng, bằng không, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu!

“Ừ! Sau này đều nghe vợ!" Ông chủ Vũ đặc biệt thê nô cúi đầu khom lưng.

Ai bảo hắn học nghệ không tinh chứ!

Sau này không bao giờ nghe theo đồ khốn tiểu Ngụy kia nữa!

——TOÀN VĂN HOÀN——
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại