Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 173: 173. Cầu cô buông tha chúng tôi đi!
“Không thể bán cũng không liên quan, tặng người khác, bản thân người nhà dùng, còn không nữa, thì cho mấy cậu làm xe bus mà lái, chỉ cần chất lượng tốt, đắt một chút thì đắt một chút." Vũ Khánh Cương càng nói càng cảm thấy ý của mình không sai: “Tiểu Phùng, cậu xem thế nào? Chít một tiếng đi chứ?"
“Ông chủ, ý nghĩ của ngài rất tốt, chỉ là nếu như muốn thực hành, có rất nhiều công việc cần chuẩn bị ở giai đoạn đầu, chẳng hạn như, đầu tiên ngài phải có một xưởng chế tạo ô tô, thứ hai, phải có nhân tài chuyên về phương diện này, thêm nữa, chính là vật liệu cần cho chế tạo." Phùng Tấn Thần đẩy đẩy kính mắt viền vàng trên mũi: “Ngài xác định sao?"
Vũ Khánh Cương duỗi cánh tay giống như móng giò đập đập vai Phùng Tấn Thần: “Tiểu Phùng à, cậu biết chiếc xe của tui bao nhiêu tiền không? Phí chuyên chở gì đó gộp lại, ba chiếc xe như vậy, đủ cho tui tự làm ra một cái nhà máy rồi! Với lại, chung quy cũng là đồ nước ngoài, nếu đồ của chúng ta tốt, dù cho giá đắt, cũng không sợ đứt hàng!"
“Ông chủ, ngài nghĩ nhiều quá rồi." Phùng Tấn Thần không dấu vết tách ra khoảng cách với Vũ Khánh Cương, chính ông chủ không cảm thấy thế nào, nhưng vai hắn không chịu nổi đòn nghiêm trọng.
“Tui nghĩ rồi, sau này xe làm ra, phân đẳng cấp, chúng ta tự mình dùng, đều làm rắn chắc, chống đụng như xe tui vậy! Loại hai thì liền làm thành đạn cũng bắn không qua; loại ba hả, lắp cái kính chống đạn, làm cái bánh xe cứng rắn…" Ông chủ Vũ ngẩng mặt nằm ở trên giường bệnh mặc sức tưởng tượng.
Phùng Tấn Thần ở một bên cầm cái bút ghi âm vừa ghi âm lại, vừa ở trên giấy xoạt xoạt xoạt không biết đang viết những thứ gì.
Nếu người không biết chuyện tiến vào, nhìn một cái, còn thật sự giống như bộ dạng đang làm việc.
Có lẽ là bị bất ngờ liên tiếp dọa sợ, hiện tại Hứa Tư Văn cũng không dám để Vũ Khánh Cương ở một mình, Phùng Tấn Thần cũng gần như vậy, bị dọa hai lần hắn đã thành chim sợ cành cong, ăn ý cùng với Hứa Tư Văn thay phiên trông coi Vũ Khánh Cương, ngoài cửa bốn bảo an thay phiên bảo vệ, chỗ cửa thang máy và lối đi an toàn cũng an bài người, chắn lại một số người, đến thăm bệnh, muốn phỏng vấn, tới cửa làm thuyết khách, cái gì cũng có.
Hứa Tư Văn thay một bộ quần áo, lại cầm hai cái cho Vũ Khánh Cương tắm rửa, xếp thức ăn xong liền lái xe về phía bệnh viện.
Đến bãi đậu xe bệnh viện dừng xe lại, cầm đồ xuống đi về phía cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của bệnh viện, bên trong có một nam thanh niên nghênh diện chạy tới: “Anh Tư Văn, trước tiên anh từ bên kia đi vào đi!"
“Làm sao vậy?" Có thể gọi y như vậy thì nhất định là người trong công ty Vũ Khánh Cương, hơn nữa có thể chạy tới mà còn hô hấp đều đều, nhất định là nhân viên an ninh trong Đông Bắc Hổ.
Đều là người có rèn luyện cả!
“Trong lúc Trương Lam Tương đang bị theo dõi thì xin được phóng thích, đang ở trong bệnh viện, trên người cô ta bị thương không nhẹ, bác sĩ bảo nằm viện trị liệu, nhưng sau khi băng bó xong cô ta vụng trộm từ trong phòng bệnh chạy ra, nấp ở cửa cầu thang lầu một phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú." Bảo an đưa tay tiếp nhận đồ Hứa Tư Văn xách theo, liền muốn che chở Hứa Tư Văn đi qua bên cửa hông.
“Không, cứ đi vào từ cửa lớn, cô ta còn có thể ăn tôi hả?" Hứa Tư Văn dậy lên khí phách, bị Trương Lam Tương kích thích.
Bắt nạt người ta cũng không thể bắt nạt như vậy chứ? Dựa vào cái gì phải trốn tránh một đứa bệnh xà tinh như cô ta? Y sẽ không né, dám tìm y để gây sự, y liền muốn cô ta đẹp mặt!
Bảo an không ngờ Hứa Tư Văn sẽ phản ứng như thế, muốn khuyên một chút, nhưng người đã nhanh chân đi về phía cửa lớn rồi!
Nhanh chóng chạy chậm theo, nhìn nhìn biểu tình hơi giận của Hứa Tư Văn, ở một bên nhanh chóng bảo đảm: “Từ cửa lớn đi vào thì từ cửa lớn đi vào, cô ta dám ra đây gào to, chúng ta khẳng định không khách khí với cô ta, bẻ gãy eo, đánh gãy chân, xương sườn cũng có thể bẻ gãy. Chỉ cần giữ lại một hơi, không đánh chết người, là được."
Đối với bọn họ mà nói, đây đều là chuyện thường như cơm bữa, trước đây bọn họ ở trong quân đội chính là đao nhọn trong bộ đội đặc biệt, chỉ cần không xảy ra án mạng, dù thế nào cũng được.
Lời này khiến Hứa Tư Văn sợ hết hồn, nhanh chóng xua tay nói rõ một chút: “Đừng, có thể không động thủ thì đừng động thủ, dùng lý phục người là tốt nhất, dù có động thủ cũng đừng quá ác, không thì lại đổ lỗi cho mấy cậu rồi làm sao bây giờ? Không thấy ngay cả ông chủ mấy cậu cũng nằm trong bệnh viện sao?"
Tốt lắm!
Đây là muốn chỉnh người ta sau này ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác mà!
“Tôi chỉ là muốn để anh Tư Văn biết, mấy người chúng tôi cái gì cũng không sợ, người có thể đánh được chúng tôi không phải là không có, nhưng khẳng định hiếm thấy, anh cứ việc yên tâm, ông chủ đã nói, ai dám lên mặt với chúng ta, xông lên liền tàn nhẫn đánh, làm cho bọn họ biết chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt!" Bảo an còn nhớ câu đầu tiên mà ông chủ Vũ nói với bọn họ sau khi bọn họ đến.
Đông Bắc Hổ mấy năm qua không phải không ai có ý đồ, bọn họ quả thật cũng từng ra tay làm bị thương người ta, đối phương dây dưa không dứt, tình huống giống như thế, thì người động thủ là bọn họ đều sẽ bị đẩy ra ngoài gánh trách nhiệm, mấy ông chủ cao cao tại thượng lại tiếp tục cuộc tranh đấu thuộc về họ.
Nhưng mà Vũ Khánh Cương thì không, kiện luật sư, lên tòa án, coi như bồi thường, thì cũng là công ty ra, còn cho bọn họ tiền thưởng thêm, mỗi người đều được bảo hiểm, an bài người nhà, khiến cho bọn họ không có nỗi lo về sau, ông chủ như vậy, trưởng ban của bọn họ cũng nói, nếu như đi làm không tận tâm, cũng có lỗi với lương tâm của mình.
“Thật là hạng người gì, dùng dạng nhân viên đó!" Hứa Tư Văn ở trong lòng âm thầm nói thầm, thanh niên tốt chính trực tốt đẹp, lại để ông chủ Vũ làm thành bảo an dùng nắm đấm giao lưu bạo lực.
Chính Vũ Khánh Cương bưu hãn, các công nhân viên bên dưới cũng gần như vậy!
“Cậu đừng vội động thủ, động thủ trước chúng ta không chiếm lý, cô ta động thủ trước là tốt nhất, chúng ta mới có thể bị ép tự vệ phản kích, hiểu chứ?" Ở bề ngoài Hứa Tư Văn đương nhiên thật không tiện đả kích tính tích cực của người ta, có điều nên nói vẫn phải nói, chỉ là đổi cách giải thích, lý do đầy đủ hơn chút.
“Ồ! Hiểu!" Bảo an bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối với Hứa Tư Văn càng thêm bội phục, không hổ là người du học về, nhìn cái tâm tư này, nếu như lại thêm thân thủ tốt, phỏng chừng đánh chết người cũng không cần đền mạng.
Hứa Tư Văn vừa thấy bảo an nghe lời không kích động, âm thầm đắc ý không thôi, cảm thấy mình cũng rất có tài ăn nói, không biết là, y sẽ lập tức biết được, cái gì gọi là “một lời thành sấm".
Cách cửa lầu một phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú còn mười mấy thước, từ trong cửa chính phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú liền có một người lao ra.
“Hứa Tư Văn! Tôi van cầu anh, tôi biết sai rồi, cầu anh bỏ qua cho tôi đi!" Một thân lễ phục đã có chút bẩn thiểu, không có trang điểm, gương mặt có chút vết tích xanh tím, tóc tai bù xù giống như một đống cỏ khô.
Xông lại liền quỳ về phía Hứa Tư Văn, một loạt động tác trôi chảy dị thường, không chút nào dây dưa dài dòng.
Trương Lam Tương không ngờ báo chí sẽ trắng trợn đưa tin về chuyện của cô ta, buổi sáng anh trai liền nhận được điện thoại của cha, cha ở trong điện thoại nổi trận lôi đình, mẹ cũng khóc sướt mướt, cô ta khóc lóc giải thích với người trong nhà, nói Hứa Tư Văn chỉ là sủng nhi được Vũ Khánh Cương bao dưỡng.
Trương Lam Kiệt không tin lời của cô ta: “Vũ Khánh Cương muốn bao dưỡng tiểu tình nhân, có thể là thiếu niên, tại sao phải là một thanh niên hơn hai mươi như Hứa Tư Văn?"
“Đó là bởi vì Vũ Khánh Cương cảm thấy Hứa Tư Văn học lực cao, mang ra ngoài có mặt mũi!" Trương Lam Tương thuận miệng nói hưu nói vượn.
Cô ta nhớ tới một phú nhị đại mà cô ta quen biết, chính là thích kết giao với mấy người có học vấn học giỏi học lực cao đó, tuy rằng không đến nỗi bao dưỡng, nhưng sờ sờ soạng soạng thì một chút cũng không thiếu.
Cô ta cảm thấy Vũ Khánh Cương tám phần cũng là tâm tính này, trong bụng mình không có mưu kế gì, cũng chỉ có thể tìm giúp đỡ bên ngoài.
“Hứa Tư Văn lại không thiếu tiền!"
“Đó cũng là sau khi Vũ Khánh Cương biết hắn, trước đó hắn và Trương Lam Hà làm việc bao nhiêu năm? Còn không phải không có tiếng tăm gì à? Anh nhìn lại xem hiện tại thế nào? Kiếm được đống lớn tiền!"
“Hứa Tư Văn là đệ tử quan môn của Cao lão tiên sinh!"
“Cho nên hiện tại hắn quấn lấy Vũ Khánh Cương không tha, còn không cho Vũ Khánh Cương tìm người khác, em vừa mới tới gần Vũ Khánh Cương một chút, hắn liền bắt đầu đối phó em!"
“Em là nói, hắn ỷ thế hiếp người à?"
“Anh nói xem? Bằng không, mấy tờ báo đó dám đăng chuyện của em sao? Tốt xấu thì Trương gia còn có mấy nghị viên kìa, không có chuyện gì ai ăn gan hùm mật báo, dám đắc tội Trương gia chúng ta?" Trương Lam Tương càng vô căn cứ, trong lòng càng nhận định như thế, chờ đến lúc này, bản thân cô ta cũng cảm thấy không phải mình suy đoán lung tung, chính là có chuyện như vậy!
Kỳ thực Trương Lam Kiệt cũng suy nghĩ không khác biệt Trương Lam Tương lắm, bọn họ nhất quán ỷ vào thế lực Trương gia sinh hoạt thuận buồm xuôi gió, dù không thể tiến vào giới con cháu thế gia, bọn họ cũng không cảm thấy mình thấp hơn người ta một bậc, người vây quanh bên cạnh cũng đều nịnh bợ, nịnh hót bọn họ, thời gian dài chính bọn họ cũng cảm thấy mình ghê gớm, là một nhân vật.
Bạn đang
“Ông chủ, ý nghĩ của ngài rất tốt, chỉ là nếu như muốn thực hành, có rất nhiều công việc cần chuẩn bị ở giai đoạn đầu, chẳng hạn như, đầu tiên ngài phải có một xưởng chế tạo ô tô, thứ hai, phải có nhân tài chuyên về phương diện này, thêm nữa, chính là vật liệu cần cho chế tạo." Phùng Tấn Thần đẩy đẩy kính mắt viền vàng trên mũi: “Ngài xác định sao?"
Vũ Khánh Cương duỗi cánh tay giống như móng giò đập đập vai Phùng Tấn Thần: “Tiểu Phùng à, cậu biết chiếc xe của tui bao nhiêu tiền không? Phí chuyên chở gì đó gộp lại, ba chiếc xe như vậy, đủ cho tui tự làm ra một cái nhà máy rồi! Với lại, chung quy cũng là đồ nước ngoài, nếu đồ của chúng ta tốt, dù cho giá đắt, cũng không sợ đứt hàng!"
“Ông chủ, ngài nghĩ nhiều quá rồi." Phùng Tấn Thần không dấu vết tách ra khoảng cách với Vũ Khánh Cương, chính ông chủ không cảm thấy thế nào, nhưng vai hắn không chịu nổi đòn nghiêm trọng.
“Tui nghĩ rồi, sau này xe làm ra, phân đẳng cấp, chúng ta tự mình dùng, đều làm rắn chắc, chống đụng như xe tui vậy! Loại hai thì liền làm thành đạn cũng bắn không qua; loại ba hả, lắp cái kính chống đạn, làm cái bánh xe cứng rắn…" Ông chủ Vũ ngẩng mặt nằm ở trên giường bệnh mặc sức tưởng tượng.
Phùng Tấn Thần ở một bên cầm cái bút ghi âm vừa ghi âm lại, vừa ở trên giấy xoạt xoạt xoạt không biết đang viết những thứ gì.
Nếu người không biết chuyện tiến vào, nhìn một cái, còn thật sự giống như bộ dạng đang làm việc.
Có lẽ là bị bất ngờ liên tiếp dọa sợ, hiện tại Hứa Tư Văn cũng không dám để Vũ Khánh Cương ở một mình, Phùng Tấn Thần cũng gần như vậy, bị dọa hai lần hắn đã thành chim sợ cành cong, ăn ý cùng với Hứa Tư Văn thay phiên trông coi Vũ Khánh Cương, ngoài cửa bốn bảo an thay phiên bảo vệ, chỗ cửa thang máy và lối đi an toàn cũng an bài người, chắn lại một số người, đến thăm bệnh, muốn phỏng vấn, tới cửa làm thuyết khách, cái gì cũng có.
Hứa Tư Văn thay một bộ quần áo, lại cầm hai cái cho Vũ Khánh Cương tắm rửa, xếp thức ăn xong liền lái xe về phía bệnh viện.
Đến bãi đậu xe bệnh viện dừng xe lại, cầm đồ xuống đi về phía cửa phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của bệnh viện, bên trong có một nam thanh niên nghênh diện chạy tới: “Anh Tư Văn, trước tiên anh từ bên kia đi vào đi!"
“Làm sao vậy?" Có thể gọi y như vậy thì nhất định là người trong công ty Vũ Khánh Cương, hơn nữa có thể chạy tới mà còn hô hấp đều đều, nhất định là nhân viên an ninh trong Đông Bắc Hổ.
Đều là người có rèn luyện cả!
“Trong lúc Trương Lam Tương đang bị theo dõi thì xin được phóng thích, đang ở trong bệnh viện, trên người cô ta bị thương không nhẹ, bác sĩ bảo nằm viện trị liệu, nhưng sau khi băng bó xong cô ta vụng trộm từ trong phòng bệnh chạy ra, nấp ở cửa cầu thang lầu một phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú." Bảo an đưa tay tiếp nhận đồ Hứa Tư Văn xách theo, liền muốn che chở Hứa Tư Văn đi qua bên cửa hông.
“Không, cứ đi vào từ cửa lớn, cô ta còn có thể ăn tôi hả?" Hứa Tư Văn dậy lên khí phách, bị Trương Lam Tương kích thích.
Bắt nạt người ta cũng không thể bắt nạt như vậy chứ? Dựa vào cái gì phải trốn tránh một đứa bệnh xà tinh như cô ta? Y sẽ không né, dám tìm y để gây sự, y liền muốn cô ta đẹp mặt!
Bảo an không ngờ Hứa Tư Văn sẽ phản ứng như thế, muốn khuyên một chút, nhưng người đã nhanh chân đi về phía cửa lớn rồi!
Nhanh chóng chạy chậm theo, nhìn nhìn biểu tình hơi giận của Hứa Tư Văn, ở một bên nhanh chóng bảo đảm: “Từ cửa lớn đi vào thì từ cửa lớn đi vào, cô ta dám ra đây gào to, chúng ta khẳng định không khách khí với cô ta, bẻ gãy eo, đánh gãy chân, xương sườn cũng có thể bẻ gãy. Chỉ cần giữ lại một hơi, không đánh chết người, là được."
Đối với bọn họ mà nói, đây đều là chuyện thường như cơm bữa, trước đây bọn họ ở trong quân đội chính là đao nhọn trong bộ đội đặc biệt, chỉ cần không xảy ra án mạng, dù thế nào cũng được.
Lời này khiến Hứa Tư Văn sợ hết hồn, nhanh chóng xua tay nói rõ một chút: “Đừng, có thể không động thủ thì đừng động thủ, dùng lý phục người là tốt nhất, dù có động thủ cũng đừng quá ác, không thì lại đổ lỗi cho mấy cậu rồi làm sao bây giờ? Không thấy ngay cả ông chủ mấy cậu cũng nằm trong bệnh viện sao?"
Tốt lắm!
Đây là muốn chỉnh người ta sau này ngay cả sinh hoạt cũng không thể tự gánh vác mà!
“Tôi chỉ là muốn để anh Tư Văn biết, mấy người chúng tôi cái gì cũng không sợ, người có thể đánh được chúng tôi không phải là không có, nhưng khẳng định hiếm thấy, anh cứ việc yên tâm, ông chủ đã nói, ai dám lên mặt với chúng ta, xông lên liền tàn nhẫn đánh, làm cho bọn họ biết chúng ta cũng không phải người dễ bắt nạt!" Bảo an còn nhớ câu đầu tiên mà ông chủ Vũ nói với bọn họ sau khi bọn họ đến.
Đông Bắc Hổ mấy năm qua không phải không ai có ý đồ, bọn họ quả thật cũng từng ra tay làm bị thương người ta, đối phương dây dưa không dứt, tình huống giống như thế, thì người động thủ là bọn họ đều sẽ bị đẩy ra ngoài gánh trách nhiệm, mấy ông chủ cao cao tại thượng lại tiếp tục cuộc tranh đấu thuộc về họ.
Nhưng mà Vũ Khánh Cương thì không, kiện luật sư, lên tòa án, coi như bồi thường, thì cũng là công ty ra, còn cho bọn họ tiền thưởng thêm, mỗi người đều được bảo hiểm, an bài người nhà, khiến cho bọn họ không có nỗi lo về sau, ông chủ như vậy, trưởng ban của bọn họ cũng nói, nếu như đi làm không tận tâm, cũng có lỗi với lương tâm của mình.
“Thật là hạng người gì, dùng dạng nhân viên đó!" Hứa Tư Văn ở trong lòng âm thầm nói thầm, thanh niên tốt chính trực tốt đẹp, lại để ông chủ Vũ làm thành bảo an dùng nắm đấm giao lưu bạo lực.
Chính Vũ Khánh Cương bưu hãn, các công nhân viên bên dưới cũng gần như vậy!
“Cậu đừng vội động thủ, động thủ trước chúng ta không chiếm lý, cô ta động thủ trước là tốt nhất, chúng ta mới có thể bị ép tự vệ phản kích, hiểu chứ?" Ở bề ngoài Hứa Tư Văn đương nhiên thật không tiện đả kích tính tích cực của người ta, có điều nên nói vẫn phải nói, chỉ là đổi cách giải thích, lý do đầy đủ hơn chút.
“Ồ! Hiểu!" Bảo an bỗng nhiên tỉnh ngộ, đối với Hứa Tư Văn càng thêm bội phục, không hổ là người du học về, nhìn cái tâm tư này, nếu như lại thêm thân thủ tốt, phỏng chừng đánh chết người cũng không cần đền mạng.
Hứa Tư Văn vừa thấy bảo an nghe lời không kích động, âm thầm đắc ý không thôi, cảm thấy mình cũng rất có tài ăn nói, không biết là, y sẽ lập tức biết được, cái gì gọi là “một lời thành sấm".
Cách cửa lầu một phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú còn mười mấy thước, từ trong cửa chính phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú liền có một người lao ra.
“Hứa Tư Văn! Tôi van cầu anh, tôi biết sai rồi, cầu anh bỏ qua cho tôi đi!" Một thân lễ phục đã có chút bẩn thiểu, không có trang điểm, gương mặt có chút vết tích xanh tím, tóc tai bù xù giống như một đống cỏ khô.
Xông lại liền quỳ về phía Hứa Tư Văn, một loạt động tác trôi chảy dị thường, không chút nào dây dưa dài dòng.
Trương Lam Tương không ngờ báo chí sẽ trắng trợn đưa tin về chuyện của cô ta, buổi sáng anh trai liền nhận được điện thoại của cha, cha ở trong điện thoại nổi trận lôi đình, mẹ cũng khóc sướt mướt, cô ta khóc lóc giải thích với người trong nhà, nói Hứa Tư Văn chỉ là sủng nhi được Vũ Khánh Cương bao dưỡng.
Trương Lam Kiệt không tin lời của cô ta: “Vũ Khánh Cương muốn bao dưỡng tiểu tình nhân, có thể là thiếu niên, tại sao phải là một thanh niên hơn hai mươi như Hứa Tư Văn?"
“Đó là bởi vì Vũ Khánh Cương cảm thấy Hứa Tư Văn học lực cao, mang ra ngoài có mặt mũi!" Trương Lam Tương thuận miệng nói hưu nói vượn.
Cô ta nhớ tới một phú nhị đại mà cô ta quen biết, chính là thích kết giao với mấy người có học vấn học giỏi học lực cao đó, tuy rằng không đến nỗi bao dưỡng, nhưng sờ sờ soạng soạng thì một chút cũng không thiếu.
Cô ta cảm thấy Vũ Khánh Cương tám phần cũng là tâm tính này, trong bụng mình không có mưu kế gì, cũng chỉ có thể tìm giúp đỡ bên ngoài.
“Hứa Tư Văn lại không thiếu tiền!"
“Đó cũng là sau khi Vũ Khánh Cương biết hắn, trước đó hắn và Trương Lam Hà làm việc bao nhiêu năm? Còn không phải không có tiếng tăm gì à? Anh nhìn lại xem hiện tại thế nào? Kiếm được đống lớn tiền!"
“Hứa Tư Văn là đệ tử quan môn của Cao lão tiên sinh!"
“Cho nên hiện tại hắn quấn lấy Vũ Khánh Cương không tha, còn không cho Vũ Khánh Cương tìm người khác, em vừa mới tới gần Vũ Khánh Cương một chút, hắn liền bắt đầu đối phó em!"
“Em là nói, hắn ỷ thế hiếp người à?"
“Anh nói xem? Bằng không, mấy tờ báo đó dám đăng chuyện của em sao? Tốt xấu thì Trương gia còn có mấy nghị viên kìa, không có chuyện gì ai ăn gan hùm mật báo, dám đắc tội Trương gia chúng ta?" Trương Lam Tương càng vô căn cứ, trong lòng càng nhận định như thế, chờ đến lúc này, bản thân cô ta cũng cảm thấy không phải mình suy đoán lung tung, chính là có chuyện như vậy!
Kỳ thực Trương Lam Kiệt cũng suy nghĩ không khác biệt Trương Lam Tương lắm, bọn họ nhất quán ỷ vào thế lực Trương gia sinh hoạt thuận buồm xuôi gió, dù không thể tiến vào giới con cháu thế gia, bọn họ cũng không cảm thấy mình thấp hơn người ta một bậc, người vây quanh bên cạnh cũng đều nịnh bợ, nịnh hót bọn họ, thời gian dài chính bọn họ cũng cảm thấy mình ghê gớm, là một nhân vật.
Bạn đang
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ