Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 162: 162. Kinh sợ
“Ha ha…!"
Vũ Khánh Cương yên lặng đem quần áo vợ cởi ra treo lên cây móc quần áo…
“Hắc hắc…!"
Ông chủ Vũ nghẹn không lên tiếng cởi quần áo của chính mình, treo trên cây móc quần áo…
“Ha hả…!"
Vũ đại lão hổ ủ rũ tắm xong đi ra, lúng ta lúng túng nhìn vợ ngồi phịch ở trên giường cười đến mềm nhũn không dậy nổi.
Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền không nhịn được cười, tối hôm nay tất cả mọi người đều cười đến rối tinh rối mù.
Nguyên nhân quá mức ô long, hơn nữa sau khi xem múa thoát y xong, cũng không biết tên tiểu tử nào uống nhiều rồi còn hỏi Vũ Khánh Cương có suy nghĩ gì không?
Biểu tình của Cao Nham lúc đó là hận không thể tìm cái khe nứt chui vào!
Trước đây bọn họ đi chơi không kiêng kỵ gì, nhưng bây giờ không phải là lúc “không kiêng kỵ" nha!
“Hai người bên cạnh, tám phần là khi còn bé leo cây không ít, cậu xem cái cột để trèo trơn biết bao nhiêu? Cái người ở giữa thì không sao, hiện tại mùa hè còn chấp nhận, mùa đông cậu nói xem cô ta càng cởi càng ít, sẽ không ngại lạnh sao?"
Sau đó tất cả mọi người sâu sắc bị ông chủ Vũ lên tiếng làm đứng hình, bao gồm cả Hứa Tư Văn.
Cho nên hiện tại Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền muốn cười, vừa nhìn hắn liền muốn cười, thật sự, cười không dừng lại được.
Vũ Khánh Cương bị vợ cười đến xù lông, cuối cùng không thể không đè vợ xuống giường lăn qua lộn lại ăn sạch sành sanh, mới khiến cho vợ không còn sức để cười nữa.
Ngày hôm sau Hứa Tư Văn không thể dậy nổi, vẫn là Vũ Khánh Cương cầm đồ của y, giao cho người mà Bách Lý Hãn Mạc phái tới, trực tiếp đi giải quyết vấn đề độc quyền.
“Em muốn ăn cháo gạo!" Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường rầm rì không đứng lên.
“Chờ nha!" Vũ Khánh Cương rót cho y ly nước, sau đó đi ra ngoài mua gạo nấu cháo cho vợ.
Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường hạnh phúc chờ người ta đút, đột nhiên điện thoại di động nhận được tin nhắn, lấy ra nhìn, là tổng bộ độc quyền gửi thông báo tới, đơn xin được thông qua, văn kiện liên quan sẽ gửi tới phần mềm Hà Văn qua bưu điện trong trăm ngày.
Đem nội dung chuyển phát một phần cho Trương Lam Hà, Hứa Tư Văn liền thành thật nằm úp sấp bất động ngủ bù, mãi cho đến khi Vũ Khánh Cương trở về nấu cháo cho y mới tỉnh.
Đỗ Tử Hiên cho tin tức, chỉ bốn chữ: gió êm sóng lặng.
Đến đây một tuần lễ, nếu bên này đã không có chuyện gì, hai người bọn họ liền chuẩn bị trở về, Trương Lam Hà tạm thời chỉ có thể liên hệ qua tin nhắn, cái tên này nói là bị Bách Lý Hãn Mạc cô lập.
“Anh ấy không có chuyện gì chứ?" Hứa Tư Văn còn có chút bận tâm Trương Lam Hà, Bách Lý Hãn Mạc thoạt nhìn chính là loại nam nhân đặc biệt lợi hại, Trương Lam Hà vô cùng ngốc.
“Hắn có thể có chuyện gì? Có người bảo bọc, còn được làm đương gia nữa kìa." Vũ Khánh Cương một chút cũng không lo lắng, Trương Lam Hà như vậy nên ném cho Bách Lý Hãn Mạc trông chừng, thuận tiện còn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Khách sạn Đông Bắc Hổ thuận lợi khai trương, đồ ăn Đông Bắc đặc sắc cũng mở ra một mảnh đất trời ở kinh sư, chủ yếu nhất là, ngày khai trương, Cao Nham và Tiêu Dũng mang theo một đám cậu ấm đến ủng hộ, giỏ hoa đưa tới xếp dài ba mét, tên ghi phía trên dải gấm là người đứng đầu người đứng thứ hai của một ngành nghề nào đó, là dùng danh nghĩa đơn vị đưa tới.
Từ đại thần vệ sinh đến ngành bảo vệ môi trường, cục trưởng cục cảnh sát, thậm chí còn có hậu cần quân bộ bắn đại bác cũng không liên quan tới, đều đưa đến hai giỏ hoa đặt ở cửa.
Mới đầu Hứa Tư Văn không rõ ràng, vẫn là Tiêu Dũng cho ra đáp án, hắn ta nghênh ngang đứng trước giỏ hoa khoe khoang với Hứa Tư Văn: “Đây là ông cụ nhà Lục tử đưa tới; đó là mẹ của Phi tử đưa tới; cái bên kia là ông chú của tiểu Cát đưa tới…"
Bối cảnh của đám cậu ấm rất sâu, bộ ngành liên quan rất rộng rãi, cho nên Hứa Tư Văn không nhớ người hắn nói là ai ai ai, đầu choáng mắt hoa nghe xong giới thiệu, chỉ biết những người này đều là lấy lòng thân cận với Đông Bắc Hổ, cái khác liền không nghĩ tới.
Ngược lại là Vũ Khánh Cương, lập tức liền cao hứng cùng một đám thanh niên làm vài bình nước trái cây… Cái đó bọn họ gọi là rượu đỏ, thế nhưng dưới cái nhìn của Vũ Khánh Cương thì chính là nước trái cây…
Những thứ này, kỳ thực đều không thực dụng, nhưng mà hiệu quả vô cùng tốt!
Ít nhất nhìn thấy mấy giỏ hoa đó, cùng với tên người tặng và tên đơn vị ở phía trên, sản nghiệp của Đông Bắc Hổ tuy rằng kiếm được tiền, nhưng muốn vươn tay ra, trước đó cũng phải cân nhắc một chút.
Người đến chúc mừng rất nhiều, Vũ Khánh Cương bị người phụ trách bên này kéo đi xung quanh xã giao, Hứa Tư Văn tự giác ngồi ở bên cạnh đám người Cao Nham làm bối cảnh.
Cao Nham Tiêu Dũng là ai chứ? Từ nhỏ đã kiến thức trăm dạng thế gia ở quan trường, chuyện mà Vũ Khánh Cương cũng có thể nhìn ra được, bọn họ có thể không thấy được sao? Có điều xưa nay bọn họ chưa từng tiếp xúc với học giả thuần túy như Hứa Tư Văn, cho dù là Cao Nham, ông của hắn tuy rằng cũng không để tâm đường làm quan, nhưng tuyệt đối là không giống Hứa Tư Văn, ngay cả giao tiếp xã giao cũng là có thể miễn thì miễn.
Muốn chọc chọc y, nhưng bộ dạng sắc mặt tẻ ngắt của Hứa Tư Văn, bọn họ lại không có gan nói đùa với y!
Thứ nhất là căn bản chưa từng tiếp xúc qua loại người này; thứ hai lại là thân phận hiện giờ của Hứa Tư Văn, trải qua nhiều lần Cao Nham tiếp xúc và mời khách ăn cơm uống rượu kéo quan hệ, vẫn đều là Cao Nham chủ động đưa tới cửa, mọi người đều đã chấp nhận cái tin đồn kia, đệ tử đích truyền của Cao lão tiên sinh!
Đương kim tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ duy nhất không xuất bản thêm nữa.
Vũ Khánh Cương không ở bên cạnh, Hứa Tư Văn lại tự tại, nhưng một đống cậu ấm trước mắt, y cũng không biết phải làm sao giao tiếp với bọn họ, dứt khoát tự mình thôi miên mình, y là người tàng hình…
Lúc khai tiệc, Hứa Tư Văn cũng không rời khỏi bàn này, đặc sắc của khách sạn Đông Bắc Hổ, chính là phong cách Đông Bắc thuần túy, gà hầm nấm, thịt lợn hầm miến, cá sông sốt tương, cháo gạo nếp nấu đậu, ăn đến miệng đầy mỡ.
Dĩa lớn, bát cũng sâu, không có mấy thứ trang trí lòe loẹt, phân lượng đặc biệt thực dụng, món ăn nguội rau sợi trộn Đông Bắc, là dùng chậu nhỏ bưng lên.
Một bàn tám món nóng một món rau trộn một món canh, bày trên bàn đầy ắp, đám cậu ấm mới đầu đều trợn tròn mắt, sau đó vẫn là Hứa Tư Văn chậm rãi cầm đũa bắt đầu ăn, bọn họ mới cùng động thủ.
Đồ ăn đắt giá bọn họ từng ăn qua, đồ ăn tinh tế bọn họ cũng từng hưởng qua, có cái nào không phải mười cái đĩa nhỏ tám cái bát đâu? Lần đầu thấy được bàn tiệc phóng khoáng như Đông Bắc Hổ.
Cơ mà ăn vào miệng thật là ngon mà!
Vì vậy mở lớn miệng bắt đầu ăn.
Đang ăn, liền có người tiến tới, tưởng là nhân viên phục vụ, kết quả Hứa Tư Văn ngẩng đầu nhìn lên, đi vào là ba khách nhân âu phục giày da.
Người trung niên ở trước nhất, Hứa Tư Văn cảm thấy nhìn quen mắt, một nam một nữ theo phía sau, đều rất trẻ trung, rất tương tự với đám người Cao Nham.
“Nghe nói Cao thiếu ở bên này, tới đây chào hỏi một tiếng." Người trung niên vừa mỉm cười vừa cầm ly rượu trong tay, thoạt nhìn chính là cố ý tới đây, chỉ không biết là thuần túy chào hỏi hay là bấu víu quan hệ.
“Trương nghị viên khách khí, đám tiểu bối uống trước rồi nói, ngài tùy ý!" Cao Nham mí mắt cũng không nhấc một chút, đáp lời vẫn là Tiêu Dũng, có điều ly rượu đặt trước mặt Tiêu Dũng vốn chỉ còn dư lại đáy ly, mà ly rượu trong tay người trung niên lại là đầy, Tiêu Dũng uống nhiều nhất là một hơi, nụ cười của người trung niên cứng lại một chút, ngửa đầu một cái, đem ly rượu trong tay mình dốc ngược lên trời.
Hứa Tư Văn nhìn nhìn Tiêu Dũng, cái tên này chỉ giơ ly rượu lên khoa khoa tay uống một hớp mà thôi, mông cũng không rời khỏi chỗ ngồi.
Thái độ này cũng quá tùy ý.
Hai người trẻ tuổi đi theo phía sau người trung niên, cũng có ý kiến với việc một phòng cậu ấm xem nhẹ người trung niên, chỉ là không dám mở miệng thôi.
“Vậy mọi người tiếp tục, tôi đi về trước." Người trung niên nhìn ra được, những người này đều không coi ông ta ra gì, so với tự rước lấy nhục, không bằng đổi lúc khác rồi trở lại.
Chờ người đi rồi, Tiêu Dũng liền ném đũa: “Khá lắm nghị viên Trương gia! Tới chỗ này thị uy, có phải ông ta ngại mạng mình quá dài không?"
May mắn là hôm nay bọn họ tới, nếu bọn họ không tới thì sao? Có phải anh Cương tử sẽ bị cái tên nghị viên hạ nghị viện đó bắt bí không?
Hứa Tư Văn vừa nghe, lập tức liền nhớ tại sao nhìn quen mắt, người trung niên kia, tướng mạo có sáu phần tương tự học trưởng Trương Lam Hà.
Người trung niên vừa nãy, hẳn là vị bác cả tham gia chính trị của đại phòng Trương gia đi?
Nghị viên hạ nghị viện, khó trách Trương gia có thể nắm lấy một nửa Kỳ châu, còn có thể kết hợp chính trị thương nghiệp mười phân vẹn mười.
“Mày tức cái gì? Tư Văn còn chưa lên tiếng đây, mày gấp làm gì nổi hỏa cái gì hả?" Cao Nham cầm đôi đũa mới cho Tiêu Dũng.
“Đều thành thật ăn cơm đi, ăn xong rồi ra ngoài xem xem có cái gì có thể giúp một tay, không có thì thành thật ngồi đợi." Hứa Tư Văn nghiêm mặt, nhóm cậu ấm trái lại liền yên tĩnh.
Thấy mọi người đã thành thật, Hứa Tư Văn mới chậm rì rì nói: “Người tới là khách, nên chiêu đãi thế nào thì chiêu đãi thế đó, dù sao thì, ông ta cũng không liên quan với chúng ta."
“Đúng! Lời này có lý!" Cao Nham vui vẻ dùng ánh mắt quét một vòng, tất cả mọi người gật đầu, biểu thị tán đồng.
Tiêu Dũng nhìn nhìn Hứa Tư Văn, nhỏ giọng nói thầm với Cao Nham: “Tao X! Lời này của Tư Văn thật tuyệt, không có quan hệ! Bốn chữ liền đá Trương gia ra khỏi cái vòng này, sau này mấy người đồng lứa ở Trương gia, cũng không còn cách nào hòa vào nữa!"
“Mày không nỡ hả?"
Vũ Khánh Cương yên lặng đem quần áo vợ cởi ra treo lên cây móc quần áo…
“Hắc hắc…!"
Ông chủ Vũ nghẹn không lên tiếng cởi quần áo của chính mình, treo trên cây móc quần áo…
“Ha hả…!"
Vũ đại lão hổ ủ rũ tắm xong đi ra, lúng ta lúng túng nhìn vợ ngồi phịch ở trên giường cười đến mềm nhũn không dậy nổi.
Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền không nhịn được cười, tối hôm nay tất cả mọi người đều cười đến rối tinh rối mù.
Nguyên nhân quá mức ô long, hơn nữa sau khi xem múa thoát y xong, cũng không biết tên tiểu tử nào uống nhiều rồi còn hỏi Vũ Khánh Cương có suy nghĩ gì không?
Biểu tình của Cao Nham lúc đó là hận không thể tìm cái khe nứt chui vào!
Trước đây bọn họ đi chơi không kiêng kỵ gì, nhưng bây giờ không phải là lúc “không kiêng kỵ" nha!
“Hai người bên cạnh, tám phần là khi còn bé leo cây không ít, cậu xem cái cột để trèo trơn biết bao nhiêu? Cái người ở giữa thì không sao, hiện tại mùa hè còn chấp nhận, mùa đông cậu nói xem cô ta càng cởi càng ít, sẽ không ngại lạnh sao?"
Sau đó tất cả mọi người sâu sắc bị ông chủ Vũ lên tiếng làm đứng hình, bao gồm cả Hứa Tư Văn.
Cho nên hiện tại Hứa Tư Văn vừa nhìn thấy Vũ Khánh Cương liền muốn cười, vừa nhìn hắn liền muốn cười, thật sự, cười không dừng lại được.
Vũ Khánh Cương bị vợ cười đến xù lông, cuối cùng không thể không đè vợ xuống giường lăn qua lộn lại ăn sạch sành sanh, mới khiến cho vợ không còn sức để cười nữa.
Ngày hôm sau Hứa Tư Văn không thể dậy nổi, vẫn là Vũ Khánh Cương cầm đồ của y, giao cho người mà Bách Lý Hãn Mạc phái tới, trực tiếp đi giải quyết vấn đề độc quyền.
“Em muốn ăn cháo gạo!" Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường rầm rì không đứng lên.
“Chờ nha!" Vũ Khánh Cương rót cho y ly nước, sau đó đi ra ngoài mua gạo nấu cháo cho vợ.
Hứa Tư Văn nằm lỳ ở trên giường hạnh phúc chờ người ta đút, đột nhiên điện thoại di động nhận được tin nhắn, lấy ra nhìn, là tổng bộ độc quyền gửi thông báo tới, đơn xin được thông qua, văn kiện liên quan sẽ gửi tới phần mềm Hà Văn qua bưu điện trong trăm ngày.
Đem nội dung chuyển phát một phần cho Trương Lam Hà, Hứa Tư Văn liền thành thật nằm úp sấp bất động ngủ bù, mãi cho đến khi Vũ Khánh Cương trở về nấu cháo cho y mới tỉnh.
Đỗ Tử Hiên cho tin tức, chỉ bốn chữ: gió êm sóng lặng.
Đến đây một tuần lễ, nếu bên này đã không có chuyện gì, hai người bọn họ liền chuẩn bị trở về, Trương Lam Hà tạm thời chỉ có thể liên hệ qua tin nhắn, cái tên này nói là bị Bách Lý Hãn Mạc cô lập.
“Anh ấy không có chuyện gì chứ?" Hứa Tư Văn còn có chút bận tâm Trương Lam Hà, Bách Lý Hãn Mạc thoạt nhìn chính là loại nam nhân đặc biệt lợi hại, Trương Lam Hà vô cùng ngốc.
“Hắn có thể có chuyện gì? Có người bảo bọc, còn được làm đương gia nữa kìa." Vũ Khánh Cương một chút cũng không lo lắng, Trương Lam Hà như vậy nên ném cho Bách Lý Hãn Mạc trông chừng, thuận tiện còn có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.
Khách sạn Đông Bắc Hổ thuận lợi khai trương, đồ ăn Đông Bắc đặc sắc cũng mở ra một mảnh đất trời ở kinh sư, chủ yếu nhất là, ngày khai trương, Cao Nham và Tiêu Dũng mang theo một đám cậu ấm đến ủng hộ, giỏ hoa đưa tới xếp dài ba mét, tên ghi phía trên dải gấm là người đứng đầu người đứng thứ hai của một ngành nghề nào đó, là dùng danh nghĩa đơn vị đưa tới.
Từ đại thần vệ sinh đến ngành bảo vệ môi trường, cục trưởng cục cảnh sát, thậm chí còn có hậu cần quân bộ bắn đại bác cũng không liên quan tới, đều đưa đến hai giỏ hoa đặt ở cửa.
Mới đầu Hứa Tư Văn không rõ ràng, vẫn là Tiêu Dũng cho ra đáp án, hắn ta nghênh ngang đứng trước giỏ hoa khoe khoang với Hứa Tư Văn: “Đây là ông cụ nhà Lục tử đưa tới; đó là mẹ của Phi tử đưa tới; cái bên kia là ông chú của tiểu Cát đưa tới…"
Bối cảnh của đám cậu ấm rất sâu, bộ ngành liên quan rất rộng rãi, cho nên Hứa Tư Văn không nhớ người hắn nói là ai ai ai, đầu choáng mắt hoa nghe xong giới thiệu, chỉ biết những người này đều là lấy lòng thân cận với Đông Bắc Hổ, cái khác liền không nghĩ tới.
Ngược lại là Vũ Khánh Cương, lập tức liền cao hứng cùng một đám thanh niên làm vài bình nước trái cây… Cái đó bọn họ gọi là rượu đỏ, thế nhưng dưới cái nhìn của Vũ Khánh Cương thì chính là nước trái cây…
Những thứ này, kỳ thực đều không thực dụng, nhưng mà hiệu quả vô cùng tốt!
Ít nhất nhìn thấy mấy giỏ hoa đó, cùng với tên người tặng và tên đơn vị ở phía trên, sản nghiệp của Đông Bắc Hổ tuy rằng kiếm được tiền, nhưng muốn vươn tay ra, trước đó cũng phải cân nhắc một chút.
Người đến chúc mừng rất nhiều, Vũ Khánh Cương bị người phụ trách bên này kéo đi xung quanh xã giao, Hứa Tư Văn tự giác ngồi ở bên cạnh đám người Cao Nham làm bối cảnh.
Cao Nham Tiêu Dũng là ai chứ? Từ nhỏ đã kiến thức trăm dạng thế gia ở quan trường, chuyện mà Vũ Khánh Cương cũng có thể nhìn ra được, bọn họ có thể không thấy được sao? Có điều xưa nay bọn họ chưa từng tiếp xúc với học giả thuần túy như Hứa Tư Văn, cho dù là Cao Nham, ông của hắn tuy rằng cũng không để tâm đường làm quan, nhưng tuyệt đối là không giống Hứa Tư Văn, ngay cả giao tiếp xã giao cũng là có thể miễn thì miễn.
Muốn chọc chọc y, nhưng bộ dạng sắc mặt tẻ ngắt của Hứa Tư Văn, bọn họ lại không có gan nói đùa với y!
Thứ nhất là căn bản chưa từng tiếp xúc qua loại người này; thứ hai lại là thân phận hiện giờ của Hứa Tư Văn, trải qua nhiều lần Cao Nham tiếp xúc và mời khách ăn cơm uống rượu kéo quan hệ, vẫn đều là Cao Nham chủ động đưa tới cửa, mọi người đều đã chấp nhận cái tin đồn kia, đệ tử đích truyền của Cao lão tiên sinh!
Đương kim tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ duy nhất không xuất bản thêm nữa.
Vũ Khánh Cương không ở bên cạnh, Hứa Tư Văn lại tự tại, nhưng một đống cậu ấm trước mắt, y cũng không biết phải làm sao giao tiếp với bọn họ, dứt khoát tự mình thôi miên mình, y là người tàng hình…
Lúc khai tiệc, Hứa Tư Văn cũng không rời khỏi bàn này, đặc sắc của khách sạn Đông Bắc Hổ, chính là phong cách Đông Bắc thuần túy, gà hầm nấm, thịt lợn hầm miến, cá sông sốt tương, cháo gạo nếp nấu đậu, ăn đến miệng đầy mỡ.
Dĩa lớn, bát cũng sâu, không có mấy thứ trang trí lòe loẹt, phân lượng đặc biệt thực dụng, món ăn nguội rau sợi trộn Đông Bắc, là dùng chậu nhỏ bưng lên.
Một bàn tám món nóng một món rau trộn một món canh, bày trên bàn đầy ắp, đám cậu ấm mới đầu đều trợn tròn mắt, sau đó vẫn là Hứa Tư Văn chậm rãi cầm đũa bắt đầu ăn, bọn họ mới cùng động thủ.
Đồ ăn đắt giá bọn họ từng ăn qua, đồ ăn tinh tế bọn họ cũng từng hưởng qua, có cái nào không phải mười cái đĩa nhỏ tám cái bát đâu? Lần đầu thấy được bàn tiệc phóng khoáng như Đông Bắc Hổ.
Cơ mà ăn vào miệng thật là ngon mà!
Vì vậy mở lớn miệng bắt đầu ăn.
Đang ăn, liền có người tiến tới, tưởng là nhân viên phục vụ, kết quả Hứa Tư Văn ngẩng đầu nhìn lên, đi vào là ba khách nhân âu phục giày da.
Người trung niên ở trước nhất, Hứa Tư Văn cảm thấy nhìn quen mắt, một nam một nữ theo phía sau, đều rất trẻ trung, rất tương tự với đám người Cao Nham.
“Nghe nói Cao thiếu ở bên này, tới đây chào hỏi một tiếng." Người trung niên vừa mỉm cười vừa cầm ly rượu trong tay, thoạt nhìn chính là cố ý tới đây, chỉ không biết là thuần túy chào hỏi hay là bấu víu quan hệ.
“Trương nghị viên khách khí, đám tiểu bối uống trước rồi nói, ngài tùy ý!" Cao Nham mí mắt cũng không nhấc một chút, đáp lời vẫn là Tiêu Dũng, có điều ly rượu đặt trước mặt Tiêu Dũng vốn chỉ còn dư lại đáy ly, mà ly rượu trong tay người trung niên lại là đầy, Tiêu Dũng uống nhiều nhất là một hơi, nụ cười của người trung niên cứng lại một chút, ngửa đầu một cái, đem ly rượu trong tay mình dốc ngược lên trời.
Hứa Tư Văn nhìn nhìn Tiêu Dũng, cái tên này chỉ giơ ly rượu lên khoa khoa tay uống một hớp mà thôi, mông cũng không rời khỏi chỗ ngồi.
Thái độ này cũng quá tùy ý.
Hai người trẻ tuổi đi theo phía sau người trung niên, cũng có ý kiến với việc một phòng cậu ấm xem nhẹ người trung niên, chỉ là không dám mở miệng thôi.
“Vậy mọi người tiếp tục, tôi đi về trước." Người trung niên nhìn ra được, những người này đều không coi ông ta ra gì, so với tự rước lấy nhục, không bằng đổi lúc khác rồi trở lại.
Chờ người đi rồi, Tiêu Dũng liền ném đũa: “Khá lắm nghị viên Trương gia! Tới chỗ này thị uy, có phải ông ta ngại mạng mình quá dài không?"
May mắn là hôm nay bọn họ tới, nếu bọn họ không tới thì sao? Có phải anh Cương tử sẽ bị cái tên nghị viên hạ nghị viện đó bắt bí không?
Hứa Tư Văn vừa nghe, lập tức liền nhớ tại sao nhìn quen mắt, người trung niên kia, tướng mạo có sáu phần tương tự học trưởng Trương Lam Hà.
Người trung niên vừa nãy, hẳn là vị bác cả tham gia chính trị của đại phòng Trương gia đi?
Nghị viên hạ nghị viện, khó trách Trương gia có thể nắm lấy một nửa Kỳ châu, còn có thể kết hợp chính trị thương nghiệp mười phân vẹn mười.
“Mày tức cái gì? Tư Văn còn chưa lên tiếng đây, mày gấp làm gì nổi hỏa cái gì hả?" Cao Nham cầm đôi đũa mới cho Tiêu Dũng.
“Đều thành thật ăn cơm đi, ăn xong rồi ra ngoài xem xem có cái gì có thể giúp một tay, không có thì thành thật ngồi đợi." Hứa Tư Văn nghiêm mặt, nhóm cậu ấm trái lại liền yên tĩnh.
Thấy mọi người đã thành thật, Hứa Tư Văn mới chậm rì rì nói: “Người tới là khách, nên chiêu đãi thế nào thì chiêu đãi thế đó, dù sao thì, ông ta cũng không liên quan với chúng ta."
“Đúng! Lời này có lý!" Cao Nham vui vẻ dùng ánh mắt quét một vòng, tất cả mọi người gật đầu, biểu thị tán đồng.
Tiêu Dũng nhìn nhìn Hứa Tư Văn, nhỏ giọng nói thầm với Cao Nham: “Tao X! Lời này của Tư Văn thật tuyệt, không có quan hệ! Bốn chữ liền đá Trương gia ra khỏi cái vòng này, sau này mấy người đồng lứa ở Trương gia, cũng không còn cách nào hòa vào nữa!"
“Mày không nỡ hả?"
Tác giả :
Sơ Vẫn Giang Hồ