Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ
Chương 130: 130. Con nít không khó nuôi

Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Chương 130: 130. Con nít không khó nuôi

Hai người ba thành thực, chính thức tốt nghiệp vào buổi sáng thứ hai, lúc trở về một cái rương hành lý, lúc đi lại mang tới bốn cái.

“Nếu thật sự chống đỡ không được, liền gọi điện thoại cho mẹ, mẹ đi đón nó." Mẹ Hứa nhìn con trai út mang theo đồ vật lên xe, Vũ Khánh Cương ôm tiểu Nữu Nữu tạm biệt mọi người, trong lòng có chút quái lạ, tựa như con gái lại mặt vậy…

“Mẹ yên tâm, bọn con nhất định chăm sóc tốt đứa nhỏ!" Vũ Khánh Cương ôm cô nhóc, rốt cuộc có thể cảm nhận được cảm giác không muốn nhận con nuôi của Hứa Tư Văn.

Đây còn chưa phải là mẹ nó, mà chỉ là bà nội nó thôi đó, nếu như Trình Mỹ Lệ cũng lưu luyến không rời giống như mẹ Hứa, Vũ Khánh Cương nên cân nhắc có phải cần hủy bỏ việc nhận con nuôi không.

“Yên tâm yên tâm, một trăm lần yên tâm." Trình Mỹ Lệ làm mẹ ruột, lại ước gì tiễn nhóc yêu tinh mệt người này đi.

Biểu tình cô nhóc đặc biệt nghiêm túc nói lời tạm biệt với mấy người lớn: “Hẹn gặp lại hẹn gặp lại! Nữu Nữu sẽ còn trở về!"

Bốn vị gia trưởng: “…!"

Nhóc con này xem phim hoạt hình nhiều quá rồi…

Hình ảnh khóc bù lu bù loa khó bỏ khó phân trong tưởng tượng của Hứa Tư Văn căn bản là không có xuất hiện, bốn đại gia trưởng thở phào nhẹ nhõm, cô nhóc ngoan ngoãn được ôm lên xe, bởi vì Vũ Khánh Cương phải lái xe, cho nên Hứa Tư Văn phải ôm cô nhóc.

“Ba nhỏ, con có thể tự mình ngồi không?" Cô nhóc quay đầu nhìn hồi lâu, phát hiện ba hai với ba nhỏ đều có chỗ ngồi, tại sao nó lại bị ôm?

“Vì sao muốn tự mình ngồi?" Hứa Tư Văn ôm cô bé kỳ thực còn rất vui vẻ, cô nhóc nho nhỏ mềm mại đặc biệt thích, dựa sát ở trong lồng ngực mình, khiến mình tự nhiên sinh ra một loại trách nhiệm được toàn tâm ỷ lại.

“Bởi vì hai người đều có chỗ ngồi, tại sao con không có? Con cũng là một người, cũng trưởng thành rồi, lại nói, nam nữ thụ thụ bất thân, bảy tuổi không thể ăn cùng bữa!" Cô nhóc nói chuyện nghiền ngẫm từng chữ một còn mang theo âm kéo dài, ngôn ngữ trẻ con phối hợp với cô nhóc rung đùi đắc ý, rất khôi hài.

“Nói lung tung cái gì đó?" Hứa Tư Văn cũng nhịn không được nở nụ cười: “Ba là ba nhỏ của con, làm sao còn thụ thụ bất thân hả? Con còn chưa tới bảy tuổi đâu!"

“Con muốn tự mình ngồi!" Tiểu Nữu Nữu phát hiện không thể thuyết phục ba nhỏ, dứt khoát cũng không nói đạo lý với ba nhỏ nữa, đổi thành phương pháp của con nít, giống như kẹo mạch nha không được như ý thì dây dưa không bỏ, muốn tự mình ngồi một chỗ.

Một khi con nít mà kiên trì, liền không nhận lý lẽ, nhất định phải đạt được mục đích.

Hứa Tư Văn áp chế không nổi nó mà!

“Nữu Nữu đừng nghịch!" Luống cuống tay chân: “Cương tử, làm sao bây giờ hả?" Một bên phải chiếu cố an toàn của cô nhóc, còn vừa phải ôm nó cho đừng ngã, đây chính là đang chạy trong xe đó.

“Chị hai quá có nhãn lực, đã sớm chuẩn bị tốt ghế dựa gì đó cho nó, để ở sau xe, tìm một vị trí dừng xe, lấy ra làm cho nó đi." Vũ Khánh Cương vẫn luôn cong môi, cô nhóc nhỏ quá nghịch.

Vũ Khánh Cương cầm ghế dựa cho trẻ em đặt ở ghế sau, Hứa Tư Văn lo lắng cô nhóc, cũng từ ghế phó lái ngồi xuống ghế sau, lúc này có chỗ ngồi riêng, tiểu Nữu Nữu không quậy nữa, nhìn phong cảnh phía ngoài cũng vui vẻ, bây giờ nó nhìn thấy vẫn là cảnh sắc quen thuộc ở Hứa gia tập.

Hứa Tư Văn ở một bên run sợ trong lòng nhìn nó, lần đầu dắt theo con nít, trong lòng Hứa Tư Văn bồn chồn!

Nếu không phải Vũ Khánh Cương vỗ ngực nói, hắn là từ nhỏ chăm ba thằng cháu trai lớn lên, thì y còn thật sự không dám đón cô nhóc về, làm con gái trên danh nghĩa là tốt lắm rồi, thật sự tự mình nuôi, Hứa Tư Văn cảm thấy mình khẳng định không có lý tưởng xa như vậy.

Mới đầu còn ổn, đều là phong cảnh quen thuộc, tiểu Nữu Nữu còn tràn đầy phấn khởi, nhưng sau đó lên quốc lộ thì không được, hoàn cảnh xa lạ, cảnh sắc không ngừng biến đổi, khiến trong lòng tiểu Nữu Nữu hoảng sợ, dù sao thì mới hơn năm tuổi một chút, nếu bên cạnh không phải người quen thuộc, đã sớm khóc lên.

Nhưng mà bây giờ không khóc, cũng không khác gì lắm so với khóc.

“Làm sao thế này?" Hứa Tư Văn thời thời khắc khắc đều nhìn cô nhóc, hiện giờ bộ dạng cô nhóc muốn khóc lại không khóc, tim Hứa Tư Văn lập tức liền treo lên.

“Nơi này là nơi nào?" Nói chuyện cũng mang tiếng khóc.

“Đây là quốc lộ đó!" Hứa Tư Văn trả lời rất chính quy.

“Con không biết nơi này!"

Hứa Tư Văn: “…!"

“Con gái à! Đây là đường cái, con có thể biết hết tất cả đường cái sao?" Vũ Khánh Cương từ trong gương chiếu hậu nhìn thấy vợ luống cuống, biết người chưa từng chăm con nít, rất dễ dàng bị những lời này của con nít làm khó, đặc biệt là lúc cô bé chu mỏ trong mắt chứa nước mắt, vợ không có biện pháp không có nghĩa là hắn cũng bó tay.

“Đường cái ạ?" Cô nhóc bị dời lực chú ý đi.

“Đúng vậy!" Vũ Khánh Cương vừa lái xe vừa nói lung tung với cô nhóc, một lớn một nhỏ còn thật sự có thể nói chuyện.

Hứa Tư Văn thấy cô nhóc cao hứng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, y thật là sợ nó cong miệng nhỏ lên oa oa khóc lớn mà!

Kỳ thực phong cảnh dọc theo đường đi đại khái giống nhau, nhìn quá nhiều dĩ nhiên là mệt mỏi, cô nhóc trò chuyện với ba hai rất vui, nhưng chung quy là tuổi còn nhỏ, nửa ngày đường xe, lại bởi vì lần đầu dẫn theo con nít ở trên xe, cũng không dám lái quá nhanh, nên đi tới một ngày, buổi trưa cũng là ngừng xe ở ven đường, lên một sườn núi phong cảnh tú lệ nở đầy hoa dại, làm một bữa cơm dã ngoại.

Cô nhóc lần đầu tiên cùng người lớn đi dã ngoại ăn cơm, cho cái gì ăn cái đó, thế mà lại không có kén ăn.

Vũ Khánh Cương liền đắc ý với Hứa Tư Văn: “Em xem xem, con gái anh rất tốt, chị hai chính là hù dọa thôi, con bé cái gì cũng không chọn, cho cái gì ăn cái đó."

“Còn dễ hầu hạ hơn so với anh!" Hứa Tư Văn không nhìn tới bộ dạng đắc ý của Vũ Khánh Cương, hắn còn có mặt mũi nói con nít nữa, chính hắn còn kén ăn kìa.

Buổi trưa nói là bữa cơm dã ngoại kỳ thực cũng không ăn bao nhiêu, chủ yếu là nghỉ ngơi chốc lát, hoạt động thân thể một chút, ngồi xe đến giữa trưa, người cũng ngồi đến cứng đờ.

Vũ Khánh Cương dắt cô nhóc chơi đùa dưới tàng cây tại biển hoa vui đến quên trời đất, Hứa Tư Văn an vị ở một bên nhìn hắn dẫn đứa nhỏ chơi đùa, cảm giác đặc biệt tốt đẹp!

Giấc ngủ trưa chỉ có cô nhóc hưởng thụ, Hứa Tư Văn ôm nó, Vũ Khánh Cương thu thập một phen, lái xe trở về, buổi chiều liền đến biệt thự.

Không đến công ty, mấy ngày nay hai người bọn họ đều dự định ở với con gái, trong công ty cũng không có việc gì lớn, những người dưới tay Vũ Khánh Cương, lúc cần đến ông chủ là hắn thì ít, còn những lúc không cần đến hắn, tương đối chiếm đa số…

Hứa Tư Văn thì lại là vì có Trương Lam Hà ở đó, hắn ta ký kết vài đại lý ở nước ngoài, phí đại lý kiếm được ào ào chảy vào túi Hứa Tư Văn, tất cả người trong công ty đều tăng lương gấp đôi tiền thưởng đầy tay.

Đồng thời vì để tránh cho có người vây đuổi chặn đường Hứa Tư Văn, bọn họ liền dứt khoát không đến công ty, công ty nghỉ làm!

Lý do ư?

Đây không phải là cuối tháng năm sao?

Trải qua ngày quốc tế thiếu nhi đi nha thân ái!

Sau khi đến nơi, tiểu Nữu Nữu nhìn kiến trúc xa lạ tràn đầy phấn khởi, biệt thự này là thiên về phong cách châu Âu, cho nên thoạt nhìn có một chút ý tứ như tòa thành trong đồng thoại, lại bởi vì non xanh nước biếc, càng thêm một nét thần bí.

“Con gái, nơi này là của chúng ta, thế nào?" Vũ Khánh Cương thấy vẻ mặt cô nhóc hưng phấn, cảm thấy con gái chính là tri kỷ, cũng yêu thích nơi này giống với ánh mắt của mình.

Cũng không phải như người khác nói, hẻo lánh, yên tĩnh, đó đều là không có chuyện gì mà phát bệnh.

“Thích!" Hiện giờ đầy đầu cô nhóc là truyện cổ tích đã xem qua, chệch đường ray nghiêm trọng với hiện thực.

“Đi thôi!" Vũ Khánh Cương dẫn theo vợ con gái trở về hang hổ.

Sân trước biệt thự cũng rất lớn, Hứa Tư Văn đã sớm trồng chút hoa cỏ cây cối trong sân, cây là cây ăn quả, ông chủ Vũ nói, hoa nở ra dễ nhìn, còn có thể kết quả ăn.

Còn hoa, Hứa Tư Văn chọn hoa mẫu đơn hoa thược dược hoa kim ngân, cúc vàng cúc trắng oải hương, lúc đó Vũ đại lão hổ không rõ ý nghĩa, Hứa Tư Văn giải thích cho hắn nghe: “Mấy loại hoa này, vừa có thể làm thuốc vừa có thể pha trà."

Cô nhóc đặc biệt thích nhà mới!

Hứa Tư Văn dắt cô nhóc xem xung quanh một chút, quen quen đường, đồng thời nói cho nó biết, không được phá hoại!

“Nữu Nữu lớn rồi, không cần ba nói, con cũng sẽ không phá hoại đồ dùng công cộng đâu!" Cô nhóc còn biết tạo chính danh cho mình.

Vì vậy Hứa Tư Văn liền tin!

Điều này làm cho sau đó, y hối hận đến không chịu được!

Nhưng mà bây giờ y còn chưa biết!

Còn rất vui vẻ vì cô nhóc hiểu chuyện, vuốt bím tóc dựng đứng lên trời của cô nhóc khích lệ: “Nữu Nữu thật ngoan!"

Cô nhóc ngửa cổ lên, đúng vậy!

Lúc trở lại đã sắp bốn giờ, Vũ Khánh Cương tự mình xuống bếp, con gái về nhà, vậy nhất định phải ăn một bữa tiệc đón gió.

Ông chủ Vũ đại phát thần uy, làm mì trứng gà, lên xe sủi cảo xuống xe mì, thói quen Đông Bắc này cũng mang theo tới Lan Châu.

Ngoài ra, gà hầm nấm, thịt lợn hầm miến, trứng gà chưng, cá chép kho, nếu không phải Hứa Tư Văn bổ sung thêm gỏi cải thảo với đậu cô ve xào cay, Vũ Khánh Cương có thể làm ra một bàn thịt cá.

Cứ như vậy, sau khi lên món ăn, Hứa Tư Văn vẫn đến nhà bếp tự mình làm một đĩa rau chân vịt xào cho tiểu Nữu Nữu ăn.

Con nít còn nhỏ như thế, sao có thể không ăn rau chỉ ăn thịt chứ!?

Đây là tuyệt đối không được!

Ghế dựa trẻ em trong nhà, Vũ Khánh Cương đã sớm mua vài cái, còn có một cái trong phòng, chuyên xử lý thành phòng con nít, thiết kế bên trong giống như cung điện, từ chỗ cô nhóc hắn đã dụ ra được hình thức mà cô nhóc yêu thích, chính là loại phòng công chúa phiên bản đồng thoại này.

Việc cấp bách, chính là phải đút đứa nhỏ ăn cơm tối!

“Con có thể tự mình ăn cơm!" Tiểu Nữu Nữu ngồi trên ghế trẻ em, cầm đũa tập ăn, ôm bát nhỏ của mình, hút hút mì sợi trơn lùi.

Không cần Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương đút.

“Nữu Nữu thật là lợi hại!" Hứa Tư Văn cao hứng, trẻ con biết điều nghe lời như vậy, y cảm thấy nuôi một đứa nhỏ cũng không phải khó khăn cỡ nào.

“Con gái ăn thịt!" Vũ Khánh Cương gắp đũa thịt cho cô nhóc, còn cố ý dùng đũa làm cho nát nát ra, tiện cho cô nhóc ăn.

“Cám ơn ba hai." Nữu Nữu rất biết lễ phép, ăn vô cùng ngoan ngoãn.

“Cũng phải ăn rau, không thể kén ăn." Hứa Tư Văn cũng gắp chút rau chân vịt cho cô nhóc.

“Cám ơn ba nhỏ." Cô nhóc cũng nói cám ơn, món ăn hai người gắp đều nuốt vào.

Hai chồng chồng vừa nhìn, ôi này!

Con nít cũng không phải quá khó nuôi.

Sau này hai người không ít lần phỉ nhổ đối phương, lúc đó sao lại cảm thấy, con nít không khó nuôi chứ?

Hết chương 130 Bạn đang
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại