Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 6
Hai người Lưu Diệp và Vũ Mị phí hết sức lực mới kéo được tên Mậu Thần nặng trịch này về nơi ở của bọn họ.
Lưu Diệp thấy nếu gọi kí túc xá của bọn họ là chuồng heo, thì chẳng khác nào sỉ nhục chỗ heo ở, trước kia tuy Lưu Diệp biết ký túc xá nam sinh đủ loại lôi thôi lếch thếch, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được sẽ lôi thôi nghịch thiên như thế.
Bên trong tỏa ra mùi hương không phải người có thể làm ra.
Trước kia cô cũng không cảm thấy mình chịu khó bao nhiêu, nhưng bây giờ so với chỗ ở của đám đàn ông giả phụ nữ cái nào là bít tất, cái nào là mỳ sợi cũng không phân biệt nổi, cô cảm thấy mình quả thật cần mẫn như nàng tiên Ốc vậy.
Càng chán ốm hơn chính là, ở cùng với những Đại lão gia này, cô không có chuyện gì sẽ chịu chút kích thích, cô bắt đầu cho rằng ở cùng những người này nhất định an toàn hơn rất nhiều, dù sao bọn họ liều mạng để bắt chước phụ nữ đúng không?
Nhưng khi người nào đó mua một con búp bê thổi khí, ném con búp bê lên ghế sa lon để mọi người tùy tiện chơi, cô mới biết mình sai nhiều bao nhiêu.
Hơn nữa trong khi tất cả mọi người xoa ngực sờ chân con búp bê đó, cô lại chỉ lo thân mình trốn trong phòng ngủ dường như cũng rất kỳ quặc.
Vì cái này cô còn cố gắng nén ghê tởm, buộc chính mình cố gắng sờ soạng con búp bê vào cái.
Lúc này Lưu Diệp vừa đặt người xuống, vừa lau mồ hôi trên đầu, vừa chạy đi mở cửa sổ, trong phòng này có một hỗn hợp mùi chân thối và mùi mồ hôi lẫn lộn với nhau, quả thật có thể hun chết người.
Ngược lại Vũ Mị đưa người đến nơi, cũng liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cái này Lưu Diệp có chút lén lút nói thầm, cho cô lá gan to hơn nữa cô cũng không dám ngủ cùng một người xa lạ, cho dù có thể tách ra cũng rất nguy hiểm.
Chỗ của cô vốn không phải là nơi có tỉ lệ án x cao, mà là án x nhất định xảy ra.
Cách duy nhất để bảo vệ mình là đừng để lộ.
Cô cũng mở TV trên tường ra, xem chút để giết thời gian, dù sao bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, chờ trời sáng, cô có thể đuổi người này đi.
Trên TV không có chương trình gì hay cả, thỉnh thoảng có phim truyền hình cũng không có gì đáng xem, Lưu Diệp liền phân tích, không phải lịch sử cố gắng của đàn ông thì cũng là lịch sử cố gắng của đàn ông...
Phần lớn đều là mở rộng lãnh thổ thế nào lại ép buộc phát triển ra sao, tình tiết chuyện xưa cô xem nhiều đễn nỗi có thể thuộc lòng, đều là nhân vật chính vì ngoài ý muốn mà bị người khác hãm hại mất đi tất cả, sau đó thông qua nỗ lực mà mở bàn tay vàng gì đó nhất thống thiên hạ.
Có điều lợi hại nhất vẫn là bộ phim điện ảnh lớn phát sóng hôm trước, rất có bối cảnh khoa học viễn tưởng, khoa học kỹ thuật bên trong được làm đẹp mắt gần chết.
Bộ phim Avatar cô từng xem trước kia so với nó cũng chỉ là trò trẻ con, chẳng qua nội dung thật sự làm cho người ta hết ý kiến.
Cái gì mà nhà khoa học nghịch thiên phá tan nhìn nan vạn hiểm, cửu tử nhất sinh cuối cùng cũng nghiên cứu ra phụ nữ, lúc chuyện xưa kết thúc, hàng nghìn hàng vạn tên đàn ông còn chưa cạo sạch râu ria, mặc váy từ trên trời giáng xuống, làm dáng vẻ như hoa trạng cùng với nhân vật chính nhìn về tương lai khắp thế giới sẽ đều là phụ nữ, sau đó tất cả mọi người lệ nóng doanh tròng, một khúc hát ca ngợi trung thành cất lên...
Xem loại phim này dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, ngược lại mấy tiết mục văn nghệ còn thật sự coi như có chút ý nghĩa, có phần có thể lấy mấy người phụ nữ giả lấy giả loạn thật ở phía trên ca hát nhảy múa, thật đúng là rất không sai .
Chỉ là bất kể cố gắng thế nào, giọng của những người đó cũng giống như bị mắc kẹt, không phải the thé thì là quá nhỏ.
Lưu Diệp câu được câu không nhìn hàng rào bảo vệ, liên tục ngáp năm, sáu tiếng, cái tên Mậu Thần đó rốt cuộc mới tỉnh lại, chẳng qua sau khi người kia mở mắt cũng không lập tức nhận ra nơi mình đang ở.
Lưu Diệp ngáp một cái thật to giải thích cho hắn: “Ngày hôm qua anh ở trong quán say rất lợi hại, tôi liền dẫn anh về đây."
“Thật ngài quá." Cái người tên là Mậu Thần này thật ra vô cùng khách sáo, sau khi ngồi dậy còn cẩn thận nhìn cô một chút.
Lưu Diệp một đêm không đánh răng không rửa mặt, đoán chừng dáng vẻ này của mình nhìn không được, có điều cô cũng không thèm để ý.
Ở đó vẫy vẫy tay, cô thật sự mệt mỏi không mở nổi mắt rồi, cũng liền nói thẳng: "Vậy không có chuyện gì thì anh có thể đi được chưa, hôm qua tôi nhường giường cho anh, bây giờ còn chưa được ngủ đấy."
Nói xong cô liền mơ mơ màng màng ngủ, một giấc này cô ngủ thẳng đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Sau đó cô cũng quên luôn chuyện này, trong tiệm người đến người đi, cũng không còn nghe thấy khách nào lại cùng nhân viên nào xảy ra chuyện xưa.
Ít nhất ba ngày sau, vị khách kia lại đến tiệm của cô, hơn nữa lần này người bên trong tường thủy tinh cũng không ít đâu, vị khách kia giống như đặc biệt tới vì cô, rất nhanh lại chỉ tên cô.
Cô không giải thích được vào phòng riêng với người này, kết quả người nọ cũng không đặc biệt bày tỏ gì, lại khó chịu uống rượu như cũ.
Ở giữa mặc kệ cô rót rượu cho đối phương hay hát cho anh ta nghe, anh ta cũng không có phản ứng gì quá lớn, cứ buồn bực ngồi ở đó.
Lưu Diệp lẩm bẩm nói thầm trong lòng, chẳng qua có người cổ vũ bao giờ cũng tốt hơn là không có một ai, hơn nữa đối phương uống rượu lịch sự như vậy, cũng không chấm mút, cô ước gì mấy vị khách như vậy tới nhiều hơn vài ngươi.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, dần dần tên Mậu Thần này không đến một mình mà còn dẫn theo đồng nghiệp và bạn bè.
Mặc dù vẫn gọi rượu không có nhãn hiệu như trước, trích phần trăm cũng ít đến thảm thương, nhưng cảm giác ở cùng những người này thật sự không giống nhau.
Đó là một loại cảm giác rất tinh anh, Lưu Diệp ở cùng những người thân bên kia đã lâu, tan hun đầu nhiễm thu hút một số thứ không cùng một dạng.
Trước kia lúc ở cùng với đám Vũ Mị, mỗi lần cô hỏi người như họ có còn phương thức sinh tồn nào khác không, thì nhất định đám Vũ Mị cười nhạo cô, nói suy nghĩ của cô kỳ lạ, người như bọn họ cái gì cũng là không xong, chỉ có thể làm cái này.
Nhưng bây giờ nghe những người đó nói, Lưu Diệp có một loại cảm giác được mở mang tầm mắt, thì ra còn có nhiều nghề nghiệp khác cô có thể làm, cho dù là rửa bát đĩa trong ngành dịch vụ cũng có thể mà, dần dần Lưu Diệp cũng động tâm tư, muốn hỏi thăm xem có việc gì thích hợp với mình hay không.
Chỉ là tên Mậu Thần này tới cũng quá thường xuyên, mỗi lần lại chỉ chọn cô, Lưu Diệp mơ hồ nghĩ, có phải mặt nữ tính của mình mê hoặc đối phương hay không...
Mặc dù đối phương còn không biết mình là phụ nữ, nhưng mà... Dù sao cô cũng là phụ nữ đích thật đấy, khẳng định có rất nhiều ưu thế tự nhiên hơn những tên phụ nữ giả kia, ví dụ như dịu dàng này, ví dụ như rất khéo hiểu lòng người này...
Cho nên đối phương động lòng... Trên TV trong tiểu thuyết tất cả đều diễn như vậy viết như vậy mà... Vai nam chính còn phải xoắn xuýt một trận xem định hướng giới tính của bản thân có bình thường hay không...
Quả nhiên ngày đó sau khi Mậu Thần tới, lại giống thường ngày trò chuyện với mấy người bạn chút chuyện thí nghiệm.
Chờ khi Lưu Diệp qua rót rượu cho anh ta, cô lại lần nữa bắt được ánh mắt muốn nói lại thôi của Mậu Thần.
Ánh mắt kia cô đã nhiều lần thấy được, mỗi khi cô rót rượu cho bọn họ, Mậu Thần lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của đối phương, ở đó thấp thỏm suy nghĩ, ôi trời, nhìn gì vậy chứ... Giống như có lời gì muốn nói với cô lại ngượng ngùng không dám... Cái này sẽ không phải là đối phương có ý gì với mình chứ?
Mặc dù dáng dấp anh không tệ, nhân phẩm nhìn tạm được... Nhưng tôi lại không có khả năng mạo hiểm…
Lưu Diệp cứ thấp thỏm như vậy qua một đoạn thời gian, cô phát hiện ánh mắt Mậu Thần nhìn mình càng ngày càng có thâm ý, bất kể là cô qua rót rượu hay mở rượu cho bọn họ.
Chỉ cần cô qua là Mậu Thần sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn cô một lần.
Lưu Diệp cũng rất lo lắng, kết quả nghìn sợ vạn sợ cũng không tránh được.
Ngày đó tiệm vừa mới mở cửa, Mậu Thần đã tới rồi, bộ dáng kia quả thật là đặc biệt tìm cô nói chuyện.
Vẻ mặt vẫn nghiêm túc chưa bao giờ có.
Hai người yên lặng không nói gì đợi một lát, Mậu Thần do dự nhìn cô.
Ánh mắt kia quả thật đã hù chết cô.
Cô khẩn trương đến mức hai tay cũng chà xát lại với nhau, không cần khủng bố như vậy chứ, cô đã rất nỗ lực kiềm chế mặt nữ tính của mình rồi...
Cô đang buồn bực, cuối cùng chợt nghe Mậu Thần vô cùng ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu, thật ra thì tôi vẫn luôn bài xích cái nghề này của các cậu... Gần đây thật sự là nơi uống rượu quá ít, nơi này của các cậu lại tương đối rẻ hơn nên tôi mới tới... Chọn cậu cũng bởi vì trông cậu rất yên tĩnh, cũng không nữ tính như vậy, ở cùng với cậu sẽ không quá khó chịu, cho nên có thể phiền cậu duy trì nguyên dạng được không... Còn có đừng thường xuyên rót rượu cho chúng tôi như vậy nữa..."
Lưu Diệp thấy nếu gọi kí túc xá của bọn họ là chuồng heo, thì chẳng khác nào sỉ nhục chỗ heo ở, trước kia tuy Lưu Diệp biết ký túc xá nam sinh đủ loại lôi thôi lếch thếch, nhưng cô cũng tuyệt đối không thể tưởng tượng được sẽ lôi thôi nghịch thiên như thế.
Bên trong tỏa ra mùi hương không phải người có thể làm ra.
Trước kia cô cũng không cảm thấy mình chịu khó bao nhiêu, nhưng bây giờ so với chỗ ở của đám đàn ông giả phụ nữ cái nào là bít tất, cái nào là mỳ sợi cũng không phân biệt nổi, cô cảm thấy mình quả thật cần mẫn như nàng tiên Ốc vậy.
Càng chán ốm hơn chính là, ở cùng với những Đại lão gia này, cô không có chuyện gì sẽ chịu chút kích thích, cô bắt đầu cho rằng ở cùng những người này nhất định an toàn hơn rất nhiều, dù sao bọn họ liều mạng để bắt chước phụ nữ đúng không?
Nhưng khi người nào đó mua một con búp bê thổi khí, ném con búp bê lên ghế sa lon để mọi người tùy tiện chơi, cô mới biết mình sai nhiều bao nhiêu.
Hơn nữa trong khi tất cả mọi người xoa ngực sờ chân con búp bê đó, cô lại chỉ lo thân mình trốn trong phòng ngủ dường như cũng rất kỳ quặc.
Vì cái này cô còn cố gắng nén ghê tởm, buộc chính mình cố gắng sờ soạng con búp bê vào cái.
Lúc này Lưu Diệp vừa đặt người xuống, vừa lau mồ hôi trên đầu, vừa chạy đi mở cửa sổ, trong phòng này có một hỗn hợp mùi chân thối và mùi mồ hôi lẫn lộn với nhau, quả thật có thể hun chết người.
Ngược lại Vũ Mị đưa người đến nơi, cũng liền trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cái này Lưu Diệp có chút lén lút nói thầm, cho cô lá gan to hơn nữa cô cũng không dám ngủ cùng một người xa lạ, cho dù có thể tách ra cũng rất nguy hiểm.
Chỗ của cô vốn không phải là nơi có tỉ lệ án x cao, mà là án x nhất định xảy ra.
Cách duy nhất để bảo vệ mình là đừng để lộ.
Cô cũng mở TV trên tường ra, xem chút để giết thời gian, dù sao bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, chờ trời sáng, cô có thể đuổi người này đi.
Trên TV không có chương trình gì hay cả, thỉnh thoảng có phim truyền hình cũng không có gì đáng xem, Lưu Diệp liền phân tích, không phải lịch sử cố gắng của đàn ông thì cũng là lịch sử cố gắng của đàn ông...
Phần lớn đều là mở rộng lãnh thổ thế nào lại ép buộc phát triển ra sao, tình tiết chuyện xưa cô xem nhiều đễn nỗi có thể thuộc lòng, đều là nhân vật chính vì ngoài ý muốn mà bị người khác hãm hại mất đi tất cả, sau đó thông qua nỗ lực mà mở bàn tay vàng gì đó nhất thống thiên hạ.
Có điều lợi hại nhất vẫn là bộ phim điện ảnh lớn phát sóng hôm trước, rất có bối cảnh khoa học viễn tưởng, khoa học kỹ thuật bên trong được làm đẹp mắt gần chết.
Bộ phim Avatar cô từng xem trước kia so với nó cũng chỉ là trò trẻ con, chẳng qua nội dung thật sự làm cho người ta hết ý kiến.
Cái gì mà nhà khoa học nghịch thiên phá tan nhìn nan vạn hiểm, cửu tử nhất sinh cuối cùng cũng nghiên cứu ra phụ nữ, lúc chuyện xưa kết thúc, hàng nghìn hàng vạn tên đàn ông còn chưa cạo sạch râu ria, mặc váy từ trên trời giáng xuống, làm dáng vẻ như hoa trạng cùng với nhân vật chính nhìn về tương lai khắp thế giới sẽ đều là phụ nữ, sau đó tất cả mọi người lệ nóng doanh tròng, một khúc hát ca ngợi trung thành cất lên...
Xem loại phim này dễ ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, ngược lại mấy tiết mục văn nghệ còn thật sự coi như có chút ý nghĩa, có phần có thể lấy mấy người phụ nữ giả lấy giả loạn thật ở phía trên ca hát nhảy múa, thật đúng là rất không sai .
Chỉ là bất kể cố gắng thế nào, giọng của những người đó cũng giống như bị mắc kẹt, không phải the thé thì là quá nhỏ.
Lưu Diệp câu được câu không nhìn hàng rào bảo vệ, liên tục ngáp năm, sáu tiếng, cái tên Mậu Thần đó rốt cuộc mới tỉnh lại, chẳng qua sau khi người kia mở mắt cũng không lập tức nhận ra nơi mình đang ở.
Lưu Diệp ngáp một cái thật to giải thích cho hắn: “Ngày hôm qua anh ở trong quán say rất lợi hại, tôi liền dẫn anh về đây."
“Thật ngài quá." Cái người tên là Mậu Thần này thật ra vô cùng khách sáo, sau khi ngồi dậy còn cẩn thận nhìn cô một chút.
Lưu Diệp một đêm không đánh răng không rửa mặt, đoán chừng dáng vẻ này của mình nhìn không được, có điều cô cũng không thèm để ý.
Ở đó vẫy vẫy tay, cô thật sự mệt mỏi không mở nổi mắt rồi, cũng liền nói thẳng: "Vậy không có chuyện gì thì anh có thể đi được chưa, hôm qua tôi nhường giường cho anh, bây giờ còn chưa được ngủ đấy."
Nói xong cô liền mơ mơ màng màng ngủ, một giấc này cô ngủ thẳng đến hơn hai giờ chiều mới tỉnh.
Sau đó cô cũng quên luôn chuyện này, trong tiệm người đến người đi, cũng không còn nghe thấy khách nào lại cùng nhân viên nào xảy ra chuyện xưa.
Ít nhất ba ngày sau, vị khách kia lại đến tiệm của cô, hơn nữa lần này người bên trong tường thủy tinh cũng không ít đâu, vị khách kia giống như đặc biệt tới vì cô, rất nhanh lại chỉ tên cô.
Cô không giải thích được vào phòng riêng với người này, kết quả người nọ cũng không đặc biệt bày tỏ gì, lại khó chịu uống rượu như cũ.
Ở giữa mặc kệ cô rót rượu cho đối phương hay hát cho anh ta nghe, anh ta cũng không có phản ứng gì quá lớn, cứ buồn bực ngồi ở đó.
Lưu Diệp lẩm bẩm nói thầm trong lòng, chẳng qua có người cổ vũ bao giờ cũng tốt hơn là không có một ai, hơn nữa đối phương uống rượu lịch sự như vậy, cũng không chấm mút, cô ước gì mấy vị khách như vậy tới nhiều hơn vài ngươi.
Giống như nghĩ đến cái gì đó, dần dần tên Mậu Thần này không đến một mình mà còn dẫn theo đồng nghiệp và bạn bè.
Mặc dù vẫn gọi rượu không có nhãn hiệu như trước, trích phần trăm cũng ít đến thảm thương, nhưng cảm giác ở cùng những người này thật sự không giống nhau.
Đó là một loại cảm giác rất tinh anh, Lưu Diệp ở cùng những người thân bên kia đã lâu, tan hun đầu nhiễm thu hút một số thứ không cùng một dạng.
Trước kia lúc ở cùng với đám Vũ Mị, mỗi lần cô hỏi người như họ có còn phương thức sinh tồn nào khác không, thì nhất định đám Vũ Mị cười nhạo cô, nói suy nghĩ của cô kỳ lạ, người như bọn họ cái gì cũng là không xong, chỉ có thể làm cái này.
Nhưng bây giờ nghe những người đó nói, Lưu Diệp có một loại cảm giác được mở mang tầm mắt, thì ra còn có nhiều nghề nghiệp khác cô có thể làm, cho dù là rửa bát đĩa trong ngành dịch vụ cũng có thể mà, dần dần Lưu Diệp cũng động tâm tư, muốn hỏi thăm xem có việc gì thích hợp với mình hay không.
Chỉ là tên Mậu Thần này tới cũng quá thường xuyên, mỗi lần lại chỉ chọn cô, Lưu Diệp mơ hồ nghĩ, có phải mặt nữ tính của mình mê hoặc đối phương hay không...
Mặc dù đối phương còn không biết mình là phụ nữ, nhưng mà... Dù sao cô cũng là phụ nữ đích thật đấy, khẳng định có rất nhiều ưu thế tự nhiên hơn những tên phụ nữ giả kia, ví dụ như dịu dàng này, ví dụ như rất khéo hiểu lòng người này...
Cho nên đối phương động lòng... Trên TV trong tiểu thuyết tất cả đều diễn như vậy viết như vậy mà... Vai nam chính còn phải xoắn xuýt một trận xem định hướng giới tính của bản thân có bình thường hay không...
Quả nhiên ngày đó sau khi Mậu Thần tới, lại giống thường ngày trò chuyện với mấy người bạn chút chuyện thí nghiệm.
Chờ khi Lưu Diệp qua rót rượu cho anh ta, cô lại lần nữa bắt được ánh mắt muốn nói lại thôi của Mậu Thần.
Ánh mắt kia cô đã nhiều lần thấy được, mỗi khi cô rót rượu cho bọn họ, Mậu Thần lại dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Cô nhanh chóng cúi đầu xuống, tránh khỏi ánh mắt của đối phương, ở đó thấp thỏm suy nghĩ, ôi trời, nhìn gì vậy chứ... Giống như có lời gì muốn nói với cô lại ngượng ngùng không dám... Cái này sẽ không phải là đối phương có ý gì với mình chứ?
Mặc dù dáng dấp anh không tệ, nhân phẩm nhìn tạm được... Nhưng tôi lại không có khả năng mạo hiểm…
Lưu Diệp cứ thấp thỏm như vậy qua một đoạn thời gian, cô phát hiện ánh mắt Mậu Thần nhìn mình càng ngày càng có thâm ý, bất kể là cô qua rót rượu hay mở rượu cho bọn họ.
Chỉ cần cô qua là Mậu Thần sẽ dùng ánh mắt như thế nhìn cô một lần.
Lưu Diệp cũng rất lo lắng, kết quả nghìn sợ vạn sợ cũng không tránh được.
Ngày đó tiệm vừa mới mở cửa, Mậu Thần đã tới rồi, bộ dáng kia quả thật là đặc biệt tìm cô nói chuyện.
Vẻ mặt vẫn nghiêm túc chưa bao giờ có.
Hai người yên lặng không nói gì đợi một lát, Mậu Thần do dự nhìn cô.
Ánh mắt kia quả thật đã hù chết cô.
Cô khẩn trương đến mức hai tay cũng chà xát lại với nhau, không cần khủng bố như vậy chứ, cô đã rất nỗ lực kiềm chế mặt nữ tính của mình rồi...
Cô đang buồn bực, cuối cùng chợt nghe Mậu Thần vô cùng ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu, thật ra thì tôi vẫn luôn bài xích cái nghề này của các cậu... Gần đây thật sự là nơi uống rượu quá ít, nơi này của các cậu lại tương đối rẻ hơn nên tôi mới tới... Chọn cậu cũng bởi vì trông cậu rất yên tĩnh, cũng không nữ tính như vậy, ở cùng với cậu sẽ không quá khó chịu, cho nên có thể phiền cậu duy trì nguyên dạng được không... Còn có đừng thường xuyên rót rượu cho chúng tôi như vậy nữa..."
Tác giả :
Kim Đại