Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ
Chương 15
Thiên hạ còn có chuyện xui xẻo như vậy, quả thật Lưu Diệp cũng muốn phát điên rồi.
Cô sợ nhất gây sự gây chuyện, bình thường đi một bước cũng không dám đi nhiều, lúc này lại không hiểu ra sao mà bị đưa tới đòn cảnh sát.
Nhưng cô cũng rất oan uổng mà, lúc vào khách sạn làm phụ bếp, người huấn luyện căn bản không nói thức ăn thừa không thể mang ra ngoài, bây giờ lại nói với cô, cho dù là cơm thừa, nếu như muốn mang đi, cũng giống như ăn trộm...
Nói thật, đường về não của cô thật sự xoay không kịp, bất kể là hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn, giáo dục mà cô đã nhận được, cũng không có đạo lý này mà.
Dù là xâm phạm vào phép tắc nghề nghiệp, thì bộ quản lý xử lý ở khách sạn là được rồi, còn phải đưa tới đồn cảnh sát sao?
Nhưng da miệng cô đều sắp mài hỏng rồi, mặc kệ cô thành khẩn thừa nhận sai lầm thế nào, nguyện ý bồi thường tổn thất thế nào, tuy rằng theo ý cô từ đầu đã không có tổn thất gì rồi.
Lại vẫn bị người cứng rắn đưa đến đồn cảnh sát bên cạnh khách sạn.
Chỗ đó mỗi lần cô đến khách sạn đều sẽ đi ngang qua, cửa rất lớn, bên trong để rất nhiều xe cảnh sát, còn thường có một vài cảnh sát tới khách sạn ăn ăn uống uống .
Chỉ là cô nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân cũng có một ngày phải đi vào đó.
Chờ sau khi vào trong, cô sợ đến choáng váng cả người, nhiều năm tuân theo pháp luật như vậy, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bởi vì một chuyện 囧 như vậy mà phải vào đồn cảnh sát.
Ngược lại người cảnh sát tiếp nhận cô nói nhỏ, giống như oán trách, nói với người của khác sát: “Các người thật là thêm phiền, bây giờ mọi người làm sao vậy, không có việc gì cũng mang mấy đồ bỏ đi này đến đền cảnh sát, hôm nay là người thứ mấy, có thể để yên không hả?"
Lần này Lưu Diệp vội vàng uất ức nói: “Vậy có thể giải quyết riêng không... Tình huống giống như tôi cũng không cần lãng phí cảnh lực đâu..."
Nhưng tên cảnh sát quèn tiếp đón lại liếc cũng không thèm liếc cô một cái, trực tiếp nắm ngón tay của cô đóng dấu, sau đó liền gọi người đưa cô vào phòng tạm giam, tạm giữ một đêm, ngày mai mới có người thẩm tra cô.
Lưu Diệp còn muốn chống cự một chút, ở đó xin người áp giải cô: “Làm ơn, để tôi thông báo cho bạn bè tôi, cái này có thể bảo lãnh đúng không... Tôi muốn tìm người..."
Nhưng người áp giải căn bản không để ý tới cô, trực tiếp ấn đầu thì cho cô nhét vào một phòng nhỏ tối tăm.
Không gian căn phòng rất nhỏ, hơn nữa còn không có cửa sổ.
Đi vào liền ngửi thấy mùi mốc meo, Lưu Diệp vừa vào trong liền bị dọa choáng váng, chỗ này đừng thấy nhỏ, lại đầy ắp người.
Hơn nữa cũng do cô xui xẻo, đi vào rất không đúng lúc.
Hình như người ở bên trong đang dùng hình phạt riêng với ai đó.
Lúc cô đi vào chỉ nghe thấy những người đó vây quanh một chỗ, vừa tay đấm chân đạp, vừa mắng chửi.
Mà người bị đánh hiển nhiên cũng không phải dạnh hiền lành gì, đang lúc bị nhiều người đánh đập như vậy, còn có thể không cần quan tâm bật cười.
Tiếng cười đó thật thấm vào người, giống như giễu cợt.
Vì vậy rất nhanh lại bị người đánh đập gấp bội.
Dần dần người kia không cười, Lưu Diệp nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Hơn nữa người bị đánh kia có cần phải quật cường như vậy không, bị đánh như vậy rồi còn không biết cầu xin tha thứ.
Cô sợ hãi núp ở trong góc tường.
Những tên đánh người kia rốt cuộc cũng ngừng lại.
Đến lúc này Lưu Diệp mới nhìn thấy người bị đánh trông như thế nào, chỉ là mặt của người kia đã bị đánh thành đám xanh đám tím, mặt trên còn có vết máu.
Chờ sau khi đẩy những người đánh ra, hắn bám vào vách tường từ từ đứng lên.
Rõ ràng thân hình đều lung lay không vững, lại giống như điếc không sợ súng nhổ xuống mặt đáng một ngụm nước bọt mang theo máu, khóe miệng nhếch lên, khiêu khích với đám lưu manh kia: “!@#$%$@, chúng mày đang gãi ngứa cho ông hả, chưa được ăn cơm à?!"
di..ễn..đà.n.l.ê.q.úy.đ..ôn~Anh
Không gian không có cửa sổ, trên đỉnh đầu chỉ có một bóng đèn lờ mờ chiếu xuống phía dưới.
Lưu Diệp không biết sao lại đối diện với ánh mắt kia, không có cảm xúc, một đôi mắt trống rỗng, nhưng người nọ lại đang cười.
Nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy, rõ ràng hắn vừa bị đánh đập hung ác như vậy, rõ ràng người này một chút uy hiếp cũng không có.
Nhưng lúc Lưu Diệp đối diện với cặp mắt đó, giống như có trực giác, trong nháy mắt trái tim co thắt lại.
Đánh người có thể nhanh chóng làm cho người ta bị đau, nhưng nếu như đối phương không quan tâm, thì đau cũng không có ý nghĩa gì.
Người này ngay cả thân thể của mình cũng không quan tâm, hơn nữa một chút lý trí cũng không có.
Nếu như có chút đầu óc thì cũng biết, lúc này không thể kích thích đám lưu manh kia nữa.
Quả nhiên đám lưu manh kia nhanh chóng lại bị hắn kích động.
“Muốn làm đàn ông đúng không?" Đám lưu manh kia giống như đến đến chuyện xấu xa gì đó, bỗng nhiên cười to, môt giây sau người nọ lại bị vây công .
Lưu Diệp cũng hoài nghi người nọ sẽ bị đánh chết, song đám lưu manh kia chỉ đánh tới người này mấy cái liền ngừng lại, sau đó bắt đầu lôi kéo quần áo của hắn ta muốn trói lại.
Lưu Diệp có hơi sợ, liền rụt người vào trong góc tường, cái này không phải muốn để cô nhìn thấy án hung sát chứ?!
Bảo sau này cô ngủ kiểu gì.
Cô còn đang sợ hãi, chợt ánh mắt đám lưu manh kia chuyển một cái, đều rào àonhìn về phía cô.
Cô loáng thoáng nghe thấy hình như vừa rồi đám lưu manh kia đang thương lượng gì đó, giữu lúc thương lượng, dường như đám lưu manh đó còn cười hai tiếng.
Bây giờ bọn họ thống nhất nhìn về phía cô, cô lập tức ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Rất nhanh thì có một tên lưu manh tới túm tóc cô, cứng rắn kéo cô vào trong vòng vây.
Cái này... Sao bỗng nhiên lại tìm tới cô?!
Lưu Diệp sợ đến mức nói cũng không dám nói, loại phòng tạm giam có hoàn cảnh cực đoan này, chuyện gì cũng có thể xảy ra...
Cô rất sợ khi bị lôi kéo, đối phương sẽ phát hiện mình là phụ nữ...
Đến lúc đó đoán chừng cô trực tiếp liền bị thay phiên chết tại đây rồi!
Cô sợ đến mức run rẩy, hàm răng lập cập va vào nhau, cánh tay càng thêm không tự chủ ôm lấy bộ ngực.
Kết quả một giây sau cô liền ngây người, những người đó cũng không làm gì cô, mà là lôi cô đến chỗ thằng cha bị đánh, ấn đầu cô dí sát vào người kia.
Vừa ấn vừa phân phó cô: “Nhanh, dạy dỗ tên tiểu tử này thật tốt cho tao..."
Lưu Diệp ái một tiếng, chờ khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy bị cái tên bị đánh không biết đã bị người ta lột sạch từ lúc nào!
Cái này!
Mặc dù mặt người kia giống như mở phường nhuộm, không xanh thì tím, nếu không thì là vết máu, thế nhưng dáng người kia, tại sao phải đặt tả cho cô nhìn chứ?
Cô vẫn là một cô gái mới lớn chưa trải sự đời đó!
Cô sợ hãi không dám làm ra một cử động nhỏ nào, những người đó lại không ngừng thúc giục cô, thậm chí còn có người đạp vào mông cô một cái, uy hiếp: “Nhanh lên một chút cho tao, dùng sức làm nó..."
Làm?!
Lưu Diệp trợn trừng hai mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Rất nhanh lại có người đạp vào mông cô một cái, thúc giục: “Bảo mày làm thì làm đi, con mẹ nó mày chần chờ cái gì?"
Quat thật Lưu Diệp bị dọa thảm, lúc này mới phản ứng được, thì ra đám lưu manh này là muốn dùng phương thức tổn hại như vậy để tra tấn người ta à!?
Thấy kia tên đó không sợ đánh, liền muốn làm ra loại chuyện hạ lưu này nhục nhã hắn ta, chỉ là đám lưu manh đó không muốn tự mình động thủ, liền kéo một người không lên quan là cô đến!
Nhưng vấn đề là...
Phần cứng cô không có thì làm bằng niềm tin à!!!
Cô sợ không biết phải nói gì, chỉ run rẩy: “Tôi... Tôi không..."
Nhưng những người đó căn bản không cho cô cơ hội, trực tiếp xô đẩy cô, ở phía sau cô uy hiếp: “Mày muốn ăn đòn đúng không? Nhanh lên!"
Lưu Diệp sợ muốn khóc, cái đó của cô là vớ mà...
Nhưng không nhanh lên, mấy tên lưu manh đang chờ xem kịch vui kia, đã muốn đi qua giúp cô rồi!
Tại sao đàn ông lại ghê tởm không có hạn cuối như vậy chứ!
Đến nước này, Lưu Diệp cũng chẳng thể quan tâm tới những việc khác, không phải cô giày xéo người này, thì chính là cô bị những người này giày xéo!
Nghĩ như vậy, vẫn nên để cho cô đến đi...
Lưu Diệp liền hạ quyết tâm, hơn nữa người thua thiệt nhất trong chuyện này chính là cô mà!
Bởi vì mấy tên lưu manh không đợi nổi mà muốn cởi dây thắt lưng của cô, lần này Lưu Diệp thật sự không có cách nào khác, cô sợ hãi bò lên trên thân người kia, như vậy ít nhất có thể ngăn cản mấy cái tay của đám lưu manh.
di..ễn..đà.n.l.ê.q.úy.đ..ôn~Anh
Chỉ là cô vừa mới đè lên người người kia, đã cảm thấy thân thể của đối phương cứng đờ.
Thật ra thì cô rất hiểu cảm nhận đối phương, bị người cùng giới dùng lời nói vũ nhục, còn phải bị loại người qua đường như cô giày xéo...
Là một đàn ông thì nhịn không được...
Nhưng đã đến nước này rồi, Lưu Diệp yên lặng nghĩ, anh trai à! Thật ra thì anh đang trúng số độc đắc đấy!
Cô hít sâu một hơi, chịu đựng các loại khó chịu, bất đắc dĩ cúi đầu, tay chân của đối phương cũng bị quần áo trói chặt, cô cho là đối phương kiểu gì cũng muốn cố gắng giãy giụa mấy cái.
Kết quả đối phương từ đầu đến cuối đều không phản kháng, chỉ nhìn cô, đôi mắt có sóng lớn trong nước đọng, lúc này lại bỗng nhiên như rực cháy .
Ở đó nhìn thẳng vào cô, song ngọn lửa kia cũng không có nhiệt độ, đó là ánh mắt rất lạnh lẽo.
Lúc cô cố gắng vuốt ve thân thể của hắn, đối phương mím môi lại, bộ dáng kia giống như đang cười, nhưng trong mắt ngay cả một chút ý cười cũng không có.
“Tôi nhớ kỹ cậu rồi." Hắn nói.
Trước khuất nhục như vậy, biểu hiện của hắn làm Lưu Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, người bình thường cũng sẽ không như vậy.
Phản ứng vừa rồi của người này, cô thật sự cảm thấy hắn là một mãng phu không có đầu óc, biết rõ lời nói của mình sẽ gây ra phản ứng lớn hơn, nhưng vẫn giống như tìm chết nói ra.
Nhưng bây giờ bị vũ nhục như vậy, lại có thể ánh mắt lạnh lẽo như thế nhìn coo chằm chằm.
Đây đến tột cùng là loại đàn ông gì vậy?!
Lưu Diệp hít sâu một cái, là một người phụ nữ duy nhất trên đời này, bây giờ lại bị người ta ép buộc đi cưỡng bức, giày xéo đàn ông, nhất định là kếp trước cô đã đào mộ của mẹ hắn ta đúng không?!
Cô nhắm hai mắt lại, cho cô lá gan cô cũng không dám nhìn vào mắt của người này.
Không biết thế nào, đôi mắt kia chỉ cần nhìn cô như vậy, cũng làm cho cô sợ hết hồn hết vía.
Cô cũng không biết nên làm sao làm sao bây giờ, dựa vào mấy cảnh H trước kia cô đã từng xem, cô thử làm ra những động tác bỉ ổi như vậy.
Chỉ là quần không dám cởi ra quá nhiều, nhiều nữa, cô liền phơi ra ánh sáng rồi.
Cô chỉ có thể run run rẩy rẩy biểu diễn, tay sờ xoạng da thịt người này.
Yên lặng bổ não người mình đang sờ không phải là người, mà là một con gấu bông panda lớn...
Thật may là ánh đèn không sáng, những tên lưu manh kia chỉ là nhân cách bại hoại chứ không phải thật sự là biến thái, cho nên yêu cầu đối với súng thật đạn thật cũng không cao, chỉ cần nhục nhã người kia, đồng thời xem chuyện cười mà thôi.
Nhưng lại không thể diễn quá qua quít, Lưu Diệp chỉ cần ngừng một chút sẽ bị người ta mắng là lừa gạt người.
Lưu Diệp đành phải nhẫn nại, trong óc trống rỗng, thậm chí cô không biết mình đang làm cái gì.
Vuốt ve đối phương, hôn đối phương...
Cô không có biện pháp khác, lúc bị yêu cầu hôn môi người nọ, mặt cô càng đỏ hơn.
Cũng không có cách nào khác, cô không thể cãi lời những người đó, nếu cô là đàn ông, cô cũng bất chấp bất cứ giá nào, cùng lắm là bị người ta đánh cho một trận, nhưng mà bây giờ cô không thể dính vào một chút xíu nguy hiểm nào...
Đám lưu manh có thể nghĩ ra biện pháp ghê tởm như vậy để nhục nhã người khác, nếu chuyện cô là phụ nữ bị những người này biết được, cô còn có thể tốt được sao?!
Cô cũng liền khốn đốn mang theo áy náy đến gần người kia, nhỏ giọng nói với hắn ta: “Thật xin lỗi..."
Đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm, cô khẩn trương đến quên nhắm mắt lại, cho nên lúc ghé lại gần, cô nhìn vào ánh mắt của đối phương, trong đó là một mảnh lạnh lẽo.
Cô sợ nhất gây sự gây chuyện, bình thường đi một bước cũng không dám đi nhiều, lúc này lại không hiểu ra sao mà bị đưa tới đòn cảnh sát.
Nhưng cô cũng rất oan uổng mà, lúc vào khách sạn làm phụ bếp, người huấn luyện căn bản không nói thức ăn thừa không thể mang ra ngoài, bây giờ lại nói với cô, cho dù là cơm thừa, nếu như muốn mang đi, cũng giống như ăn trộm...
Nói thật, đường về não của cô thật sự xoay không kịp, bất kể là hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn, giáo dục mà cô đã nhận được, cũng không có đạo lý này mà.
Dù là xâm phạm vào phép tắc nghề nghiệp, thì bộ quản lý xử lý ở khách sạn là được rồi, còn phải đưa tới đồn cảnh sát sao?
Nhưng da miệng cô đều sắp mài hỏng rồi, mặc kệ cô thành khẩn thừa nhận sai lầm thế nào, nguyện ý bồi thường tổn thất thế nào, tuy rằng theo ý cô từ đầu đã không có tổn thất gì rồi.
Lại vẫn bị người cứng rắn đưa đến đồn cảnh sát bên cạnh khách sạn.
Chỗ đó mỗi lần cô đến khách sạn đều sẽ đi ngang qua, cửa rất lớn, bên trong để rất nhiều xe cảnh sát, còn thường có một vài cảnh sát tới khách sạn ăn ăn uống uống .
Chỉ là cô nằm mơ cũng không nghĩ đến bản thân cũng có một ngày phải đi vào đó.
Chờ sau khi vào trong, cô sợ đến choáng váng cả người, nhiều năm tuân theo pháp luật như vậy, cô nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ bởi vì một chuyện 囧 như vậy mà phải vào đồn cảnh sát.
Ngược lại người cảnh sát tiếp nhận cô nói nhỏ, giống như oán trách, nói với người của khác sát: “Các người thật là thêm phiền, bây giờ mọi người làm sao vậy, không có việc gì cũng mang mấy đồ bỏ đi này đến đền cảnh sát, hôm nay là người thứ mấy, có thể để yên không hả?"
Lần này Lưu Diệp vội vàng uất ức nói: “Vậy có thể giải quyết riêng không... Tình huống giống như tôi cũng không cần lãng phí cảnh lực đâu..."
Nhưng tên cảnh sát quèn tiếp đón lại liếc cũng không thèm liếc cô một cái, trực tiếp nắm ngón tay của cô đóng dấu, sau đó liền gọi người đưa cô vào phòng tạm giam, tạm giữ một đêm, ngày mai mới có người thẩm tra cô.
Lưu Diệp còn muốn chống cự một chút, ở đó xin người áp giải cô: “Làm ơn, để tôi thông báo cho bạn bè tôi, cái này có thể bảo lãnh đúng không... Tôi muốn tìm người..."
Nhưng người áp giải căn bản không để ý tới cô, trực tiếp ấn đầu thì cho cô nhét vào một phòng nhỏ tối tăm.
Không gian căn phòng rất nhỏ, hơn nữa còn không có cửa sổ.
Đi vào liền ngửi thấy mùi mốc meo, Lưu Diệp vừa vào trong liền bị dọa choáng váng, chỗ này đừng thấy nhỏ, lại đầy ắp người.
Hơn nữa cũng do cô xui xẻo, đi vào rất không đúng lúc.
Hình như người ở bên trong đang dùng hình phạt riêng với ai đó.
Lúc cô đi vào chỉ nghe thấy những người đó vây quanh một chỗ, vừa tay đấm chân đạp, vừa mắng chửi.
Mà người bị đánh hiển nhiên cũng không phải dạnh hiền lành gì, đang lúc bị nhiều người đánh đập như vậy, còn có thể không cần quan tâm bật cười.
Tiếng cười đó thật thấm vào người, giống như giễu cợt.
Vì vậy rất nhanh lại bị người đánh đập gấp bội.
Dần dần người kia không cười, Lưu Diệp nghe thấy âm thanh đó cũng cảm thấy da đầu tê dại.
Hơn nữa người bị đánh kia có cần phải quật cường như vậy không, bị đánh như vậy rồi còn không biết cầu xin tha thứ.
Cô sợ hãi núp ở trong góc tường.
Những tên đánh người kia rốt cuộc cũng ngừng lại.
Đến lúc này Lưu Diệp mới nhìn thấy người bị đánh trông như thế nào, chỉ là mặt của người kia đã bị đánh thành đám xanh đám tím, mặt trên còn có vết máu.
Chờ sau khi đẩy những người đánh ra, hắn bám vào vách tường từ từ đứng lên.
Rõ ràng thân hình đều lung lay không vững, lại giống như điếc không sợ súng nhổ xuống mặt đáng một ngụm nước bọt mang theo máu, khóe miệng nhếch lên, khiêu khích với đám lưu manh kia: “!@#$%$@, chúng mày đang gãi ngứa cho ông hả, chưa được ăn cơm à?!"
di..ễn..đà.n.l.ê.q.úy.đ..ôn~Anh
Không gian không có cửa sổ, trên đỉnh đầu chỉ có một bóng đèn lờ mờ chiếu xuống phía dưới.
Lưu Diệp không biết sao lại đối diện với ánh mắt kia, không có cảm xúc, một đôi mắt trống rỗng, nhưng người nọ lại đang cười.
Nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy, rõ ràng hắn vừa bị đánh đập hung ác như vậy, rõ ràng người này một chút uy hiếp cũng không có.
Nhưng lúc Lưu Diệp đối diện với cặp mắt đó, giống như có trực giác, trong nháy mắt trái tim co thắt lại.
Đánh người có thể nhanh chóng làm cho người ta bị đau, nhưng nếu như đối phương không quan tâm, thì đau cũng không có ý nghĩa gì.
Người này ngay cả thân thể của mình cũng không quan tâm, hơn nữa một chút lý trí cũng không có.
Nếu như có chút đầu óc thì cũng biết, lúc này không thể kích thích đám lưu manh kia nữa.
Quả nhiên đám lưu manh kia nhanh chóng lại bị hắn kích động.
“Muốn làm đàn ông đúng không?" Đám lưu manh kia giống như đến đến chuyện xấu xa gì đó, bỗng nhiên cười to, môt giây sau người nọ lại bị vây công .
Lưu Diệp cũng hoài nghi người nọ sẽ bị đánh chết, song đám lưu manh kia chỉ đánh tới người này mấy cái liền ngừng lại, sau đó bắt đầu lôi kéo quần áo của hắn ta muốn trói lại.
Lưu Diệp có hơi sợ, liền rụt người vào trong góc tường, cái này không phải muốn để cô nhìn thấy án hung sát chứ?!
Bảo sau này cô ngủ kiểu gì.
Cô còn đang sợ hãi, chợt ánh mắt đám lưu manh kia chuyển một cái, đều rào àonhìn về phía cô.
Cô loáng thoáng nghe thấy hình như vừa rồi đám lưu manh kia đang thương lượng gì đó, giữu lúc thương lượng, dường như đám lưu manh đó còn cười hai tiếng.
Bây giờ bọn họ thống nhất nhìn về phía cô, cô lập tức ngay cả hô hấp cũng quên mất.
Rất nhanh thì có một tên lưu manh tới túm tóc cô, cứng rắn kéo cô vào trong vòng vây.
Cái này... Sao bỗng nhiên lại tìm tới cô?!
Lưu Diệp sợ đến mức nói cũng không dám nói, loại phòng tạm giam có hoàn cảnh cực đoan này, chuyện gì cũng có thể xảy ra...
Cô rất sợ khi bị lôi kéo, đối phương sẽ phát hiện mình là phụ nữ...
Đến lúc đó đoán chừng cô trực tiếp liền bị thay phiên chết tại đây rồi!
Cô sợ đến mức run rẩy, hàm răng lập cập va vào nhau, cánh tay càng thêm không tự chủ ôm lấy bộ ngực.
Kết quả một giây sau cô liền ngây người, những người đó cũng không làm gì cô, mà là lôi cô đến chỗ thằng cha bị đánh, ấn đầu cô dí sát vào người kia.
Vừa ấn vừa phân phó cô: “Nhanh, dạy dỗ tên tiểu tử này thật tốt cho tao..."
Lưu Diệp ái một tiếng, chờ khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy bị cái tên bị đánh không biết đã bị người ta lột sạch từ lúc nào!
Cái này!
Mặc dù mặt người kia giống như mở phường nhuộm, không xanh thì tím, nếu không thì là vết máu, thế nhưng dáng người kia, tại sao phải đặt tả cho cô nhìn chứ?
Cô vẫn là một cô gái mới lớn chưa trải sự đời đó!
Cô sợ hãi không dám làm ra một cử động nhỏ nào, những người đó lại không ngừng thúc giục cô, thậm chí còn có người đạp vào mông cô một cái, uy hiếp: “Nhanh lên một chút cho tao, dùng sức làm nó..."
Làm?!
Lưu Diệp trợn trừng hai mắt, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Rất nhanh lại có người đạp vào mông cô một cái, thúc giục: “Bảo mày làm thì làm đi, con mẹ nó mày chần chờ cái gì?"
Quat thật Lưu Diệp bị dọa thảm, lúc này mới phản ứng được, thì ra đám lưu manh này là muốn dùng phương thức tổn hại như vậy để tra tấn người ta à!?
Thấy kia tên đó không sợ đánh, liền muốn làm ra loại chuyện hạ lưu này nhục nhã hắn ta, chỉ là đám lưu manh đó không muốn tự mình động thủ, liền kéo một người không lên quan là cô đến!
Nhưng vấn đề là...
Phần cứng cô không có thì làm bằng niềm tin à!!!
Cô sợ không biết phải nói gì, chỉ run rẩy: “Tôi... Tôi không..."
Nhưng những người đó căn bản không cho cô cơ hội, trực tiếp xô đẩy cô, ở phía sau cô uy hiếp: “Mày muốn ăn đòn đúng không? Nhanh lên!"
Lưu Diệp sợ muốn khóc, cái đó của cô là vớ mà...
Nhưng không nhanh lên, mấy tên lưu manh đang chờ xem kịch vui kia, đã muốn đi qua giúp cô rồi!
Tại sao đàn ông lại ghê tởm không có hạn cuối như vậy chứ!
Đến nước này, Lưu Diệp cũng chẳng thể quan tâm tới những việc khác, không phải cô giày xéo người này, thì chính là cô bị những người này giày xéo!
Nghĩ như vậy, vẫn nên để cho cô đến đi...
Lưu Diệp liền hạ quyết tâm, hơn nữa người thua thiệt nhất trong chuyện này chính là cô mà!
Bởi vì mấy tên lưu manh không đợi nổi mà muốn cởi dây thắt lưng của cô, lần này Lưu Diệp thật sự không có cách nào khác, cô sợ hãi bò lên trên thân người kia, như vậy ít nhất có thể ngăn cản mấy cái tay của đám lưu manh.
di..ễn..đà.n.l.ê.q.úy.đ..ôn~Anh
Chỉ là cô vừa mới đè lên người người kia, đã cảm thấy thân thể của đối phương cứng đờ.
Thật ra thì cô rất hiểu cảm nhận đối phương, bị người cùng giới dùng lời nói vũ nhục, còn phải bị loại người qua đường như cô giày xéo...
Là một đàn ông thì nhịn không được...
Nhưng đã đến nước này rồi, Lưu Diệp yên lặng nghĩ, anh trai à! Thật ra thì anh đang trúng số độc đắc đấy!
Cô hít sâu một hơi, chịu đựng các loại khó chịu, bất đắc dĩ cúi đầu, tay chân của đối phương cũng bị quần áo trói chặt, cô cho là đối phương kiểu gì cũng muốn cố gắng giãy giụa mấy cái.
Kết quả đối phương từ đầu đến cuối đều không phản kháng, chỉ nhìn cô, đôi mắt có sóng lớn trong nước đọng, lúc này lại bỗng nhiên như rực cháy .
Ở đó nhìn thẳng vào cô, song ngọn lửa kia cũng không có nhiệt độ, đó là ánh mắt rất lạnh lẽo.
Lúc cô cố gắng vuốt ve thân thể của hắn, đối phương mím môi lại, bộ dáng kia giống như đang cười, nhưng trong mắt ngay cả một chút ý cười cũng không có.
“Tôi nhớ kỹ cậu rồi." Hắn nói.
Trước khuất nhục như vậy, biểu hiện của hắn làm Lưu Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, người bình thường cũng sẽ không như vậy.
Phản ứng vừa rồi của người này, cô thật sự cảm thấy hắn là một mãng phu không có đầu óc, biết rõ lời nói của mình sẽ gây ra phản ứng lớn hơn, nhưng vẫn giống như tìm chết nói ra.
Nhưng bây giờ bị vũ nhục như vậy, lại có thể ánh mắt lạnh lẽo như thế nhìn coo chằm chằm.
Đây đến tột cùng là loại đàn ông gì vậy?!
Lưu Diệp hít sâu một cái, là một người phụ nữ duy nhất trên đời này, bây giờ lại bị người ta ép buộc đi cưỡng bức, giày xéo đàn ông, nhất định là kếp trước cô đã đào mộ của mẹ hắn ta đúng không?!
Cô nhắm hai mắt lại, cho cô lá gan cô cũng không dám nhìn vào mắt của người này.
Không biết thế nào, đôi mắt kia chỉ cần nhìn cô như vậy, cũng làm cho cô sợ hết hồn hết vía.
Cô cũng không biết nên làm sao làm sao bây giờ, dựa vào mấy cảnh H trước kia cô đã từng xem, cô thử làm ra những động tác bỉ ổi như vậy.
Chỉ là quần không dám cởi ra quá nhiều, nhiều nữa, cô liền phơi ra ánh sáng rồi.
Cô chỉ có thể run run rẩy rẩy biểu diễn, tay sờ xoạng da thịt người này.
Yên lặng bổ não người mình đang sờ không phải là người, mà là một con gấu bông panda lớn...
Thật may là ánh đèn không sáng, những tên lưu manh kia chỉ là nhân cách bại hoại chứ không phải thật sự là biến thái, cho nên yêu cầu đối với súng thật đạn thật cũng không cao, chỉ cần nhục nhã người kia, đồng thời xem chuyện cười mà thôi.
Nhưng lại không thể diễn quá qua quít, Lưu Diệp chỉ cần ngừng một chút sẽ bị người ta mắng là lừa gạt người.
Lưu Diệp đành phải nhẫn nại, trong óc trống rỗng, thậm chí cô không biết mình đang làm cái gì.
Vuốt ve đối phương, hôn đối phương...
Cô không có biện pháp khác, lúc bị yêu cầu hôn môi người nọ, mặt cô càng đỏ hơn.
Cũng không có cách nào khác, cô không thể cãi lời những người đó, nếu cô là đàn ông, cô cũng bất chấp bất cứ giá nào, cùng lắm là bị người ta đánh cho một trận, nhưng mà bây giờ cô không thể dính vào một chút xíu nguy hiểm nào...
Đám lưu manh có thể nghĩ ra biện pháp ghê tởm như vậy để nhục nhã người khác, nếu chuyện cô là phụ nữ bị những người này biết được, cô còn có thể tốt được sao?!
Cô cũng liền khốn đốn mang theo áy náy đến gần người kia, nhỏ giọng nói với hắn ta: “Thật xin lỗi..."
Đôi môi nhẹ nhàng đụng chạm, cô khẩn trương đến quên nhắm mắt lại, cho nên lúc ghé lại gần, cô nhìn vào ánh mắt của đối phương, trong đó là một mảnh lạnh lẽo.
Tác giả :
Kim Đại