Nam Thiếp
Chương 9
CHƯƠNG 9
Gắt gao theo dõi bộ dáng xinh đẹp của hắn dần xuống dốc, trong lòng Đoàn Thần Phi có một chút dao động. Kỳ thật y có thể thả hắn đi! Dù sao cũng chỉ là một nam nhân. Trước kia y sẽ làm như vậy, y không thích bắt buộc một người nào ở cùng một chỗ với y.
Tất cả danh kỹ hoặc là tiểu thư, đều biết rõ tính tình của y.
Không hứa hẹn, hảo tụ hảo tán.
Y không hiểu được vì sao, cư nhiên vì một nam nhân……
" Ta đã hiểu."
Không có gì để nói, hắn là điềm xấu, trời sinh vận mệnh đã như vậy. Từ nhỏ đã không được sủng ái, giờ cũng như vậy thôi, chẳng qua là từ một lao tù này chuyển đến một lao tù khác!!?—……Hắn từng nghĩ, đến khi trưởng thành hết thảy sự tình sẽ thay đổi, hắn có thể rời khỏi nhà, rời khỏi cố hương, đi đến nơi không ai quen biết……
Đi tìm cuộc sống của chính mình! Hắn mong ước không nhiều lắm, nhưng ngay cả một chút ấm áp đều chưa bao giờ nhận được. Hắn không cầu hạnh phúc cao xa, giờ càng không cần phải cầu nữa…….
" Ngươi… nghỉ ngơi." Nhìn thấy trong đáy mắt hắn ẩn nhẫn đau đớn, Đoàn Thần Phi không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn Quý thần y, ý bảo phải hảo hảo chiếu cố hắn nghỉ ngơi.
Quý thần y ở một bên cơ hồ há hốc mồm, hắn chưa thấy qua bộ dáng thiếu gia lo lắng như thế, chẳng lẽ nói…
Đứa nhỏ này, thật không đơn giản.
" Uống dược đi, như vậy mới có thể mau khoẻ lại ~" Vô hạn từ ái nhìn Mạc Ngôn, Quý thần y mỉm cười đưa qua một chén thuốc.
" Cám ơn…" Kỳ thật nói chuyện cũng đã rất cố sức, giờ để đưa tay tiếp nhận chén thuốc, Mạc Ngôn lại một lần nữa dùng hết sức cầm lấy, chậm rãi nuốt xuống.
" Ta là Quý Linh, lần sau có cần gì, hoặc thân thể không thoải mái, có thể đến tìm ta bắt mạch." Cần phải quan tâm thật sự, bởi vì đứa nhỏ ôn nhu, xinh đẹp như vậy, đi vào nơi này, nhất định rất không thói quen a……
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng cảm động.
Quý thần y thay hắn đắp hảo chăn, lại hỏi hắn một chút chuyện về gia hương. Mới biết được hắn sinh tồn được đến bây giờ là không dễ dàng gì.
Hy vọng…… thiếu gia có thể đối hắn hảo một chút……
" Ngươi cảm thấy thiếu gia nhà chúng ta là người như thế nào?" Hỏi thẳng vào vấn đề, Quý thần y vẫn như cũ tươi cười hiền hậu.
Quý thần y quyết định, vô luận như thế nào, cũng muốn làm cho đứa nhỏ này khoái hoạt lên.
" Thật đáng sợ…" Mạc Ngôn nói rất nhẹ, tuy rằng điều này với hắn mà nói, căn bản không trọng yếu. Nhưng đây là sự thật, ánh mắt Đoàn Thần Phi, cùng bộ dáng kia cũng không phải là người lương thiện… cùng y một chỗ, sẽ cảm thấy một cỗ áp lực không nói nên lời. Chỉ nhìn vào đôi mắt kia thôi, đã làm cho hắn có cảm giác bị áp bách.
" Ha hả a, là như thế a……" Khó trách đứa nhỏ này sợ hãi, ngay cả Quý thần y nhìn y từ nhỏ lớn lên cũng chưa thấy qua thiếu gia cười mấy lần … nên cũng thật dễ hiểu nếu thiếu gia đối hắn áp lực." Nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng mà… thiếu gia nhà chúng ta kỳ thật là một người tốt."
Nói như vậy thật sự cũng không có sức thuyết phục gì cho lắm……
" Ân." Cho dù là tốt là xấu, với hắn mà nói, căn bản không có ý nghĩa.
Hắn thầm nghĩ, phải làm sao mới có thể hảo hảo sống sót.
Lẳng lặng nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, Quý thần y lắc đầu. Với cá tính kia của thiếu gia, ai cũng không nắm bắt chính xác được. Khó mà nói trước y sẽ không lần thứ hai thương tổn hắn.
Quý thần y biết, đối với Mạc Ngôn mà nói, tất cả mọi phương thuốc, không có loại nào hữu hiệu bằng việc được đối đãi ôn nhu ……
Gắt gao theo dõi bộ dáng xinh đẹp của hắn dần xuống dốc, trong lòng Đoàn Thần Phi có một chút dao động. Kỳ thật y có thể thả hắn đi! Dù sao cũng chỉ là một nam nhân. Trước kia y sẽ làm như vậy, y không thích bắt buộc một người nào ở cùng một chỗ với y.
Tất cả danh kỹ hoặc là tiểu thư, đều biết rõ tính tình của y.
Không hứa hẹn, hảo tụ hảo tán.
Y không hiểu được vì sao, cư nhiên vì một nam nhân……
" Ta đã hiểu."
Không có gì để nói, hắn là điềm xấu, trời sinh vận mệnh đã như vậy. Từ nhỏ đã không được sủng ái, giờ cũng như vậy thôi, chẳng qua là từ một lao tù này chuyển đến một lao tù khác!!?—……Hắn từng nghĩ, đến khi trưởng thành hết thảy sự tình sẽ thay đổi, hắn có thể rời khỏi nhà, rời khỏi cố hương, đi đến nơi không ai quen biết……
Đi tìm cuộc sống của chính mình! Hắn mong ước không nhiều lắm, nhưng ngay cả một chút ấm áp đều chưa bao giờ nhận được. Hắn không cầu hạnh phúc cao xa, giờ càng không cần phải cầu nữa…….
" Ngươi… nghỉ ngơi." Nhìn thấy trong đáy mắt hắn ẩn nhẫn đau đớn, Đoàn Thần Phi không biết nên nói cái gì cho tốt, nhìn Quý thần y, ý bảo phải hảo hảo chiếu cố hắn nghỉ ngơi.
Quý thần y ở một bên cơ hồ há hốc mồm, hắn chưa thấy qua bộ dáng thiếu gia lo lắng như thế, chẳng lẽ nói…
Đứa nhỏ này, thật không đơn giản.
" Uống dược đi, như vậy mới có thể mau khoẻ lại ~" Vô hạn từ ái nhìn Mạc Ngôn, Quý thần y mỉm cười đưa qua một chén thuốc.
" Cám ơn…" Kỳ thật nói chuyện cũng đã rất cố sức, giờ để đưa tay tiếp nhận chén thuốc, Mạc Ngôn lại một lần nữa dùng hết sức cầm lấy, chậm rãi nuốt xuống.
" Ta là Quý Linh, lần sau có cần gì, hoặc thân thể không thoải mái, có thể đến tìm ta bắt mạch." Cần phải quan tâm thật sự, bởi vì đứa nhỏ ôn nhu, xinh đẹp như vậy, đi vào nơi này, nhất định rất không thói quen a……
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gật gật đầu, không hiểu sao trong lòng lại vô cùng cảm động.
Quý thần y thay hắn đắp hảo chăn, lại hỏi hắn một chút chuyện về gia hương. Mới biết được hắn sinh tồn được đến bây giờ là không dễ dàng gì.
Hy vọng…… thiếu gia có thể đối hắn hảo một chút……
" Ngươi cảm thấy thiếu gia nhà chúng ta là người như thế nào?" Hỏi thẳng vào vấn đề, Quý thần y vẫn như cũ tươi cười hiền hậu.
Quý thần y quyết định, vô luận như thế nào, cũng muốn làm cho đứa nhỏ này khoái hoạt lên.
" Thật đáng sợ…" Mạc Ngôn nói rất nhẹ, tuy rằng điều này với hắn mà nói, căn bản không trọng yếu. Nhưng đây là sự thật, ánh mắt Đoàn Thần Phi, cùng bộ dáng kia cũng không phải là người lương thiện… cùng y một chỗ, sẽ cảm thấy một cỗ áp lực không nói nên lời. Chỉ nhìn vào đôi mắt kia thôi, đã làm cho hắn có cảm giác bị áp bách.
" Ha hả a, là như thế a……" Khó trách đứa nhỏ này sợ hãi, ngay cả Quý thần y nhìn y từ nhỏ lớn lên cũng chưa thấy qua thiếu gia cười mấy lần … nên cũng thật dễ hiểu nếu thiếu gia đối hắn áp lực." Nói ra có lẽ ngươi không tin, nhưng mà… thiếu gia nhà chúng ta kỳ thật là một người tốt."
Nói như vậy thật sự cũng không có sức thuyết phục gì cho lắm……
" Ân." Cho dù là tốt là xấu, với hắn mà nói, căn bản không có ý nghĩa.
Hắn thầm nghĩ, phải làm sao mới có thể hảo hảo sống sót.
Lẳng lặng nhìn thấy hắn nhắm mắt ngủ, Quý thần y lắc đầu. Với cá tính kia của thiếu gia, ai cũng không nắm bắt chính xác được. Khó mà nói trước y sẽ không lần thứ hai thương tổn hắn.
Quý thần y biết, đối với Mạc Ngôn mà nói, tất cả mọi phương thuốc, không có loại nào hữu hiệu bằng việc được đối đãi ôn nhu ……
Tác giả :
Tư Vũ