Nam Thiếp
Chương 61
" Ngươi hiện tại đã nhìn thấy ta, ngươi có thể đi rồi." Ngữ khí Đoàn Thăng rất lãnh đạm. Hắn chậm rãi đứng dậy, mở cửa ra.
" Thăng…" Trữ Ngự Diệp cười khổ. Hắn vẫn là…
Trữ Ngự Diệp chịu đựng không được, bất ngờ dang tay ôm lấy Đoàn Thăng. Y liều lĩnh… bốn phía tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.
Trữ Ngự Diệp thật sự buồn rầu, Đoàn Thăng luôn đối với y lúc nóng lúc lạnh, nhiều lần bày tỏ với y mà nói, vẫn không chút tác dụng… thái độ như vậy làm cho y chịu không nổi …y muốn biết tâm ý của hắn!
Hắn không nói thích, cũng không nói không thích…
Quyết tâm ôm cho dù phải chết, Trữ Ngự Diệp động tay động chân sờ sờ lên thân mình đơn bạc của hắn. Đoàn Thăng cả kinh, lập tức đẩy y ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại không nói gì để chống đỡ.
Đoàn Thăng sau lần đó, cũng đã hiểu được Trữ Ngự Diệp có cảm tình đối với hắn. Hắn cũng không phải người chết, cũng có cảm giác, đương nhiên cũng biết y đối hắn là thực tâm.
Như vậy… cái động tác mới vừa rồi là… chẳng lẽ y muốn…?
Đoàn Thăng sửng sốt.
" Đi ra ngoài." Đoàn Thăng thật quả quyết nói." Bằng không ta giết ngươi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Thăng làm như không có việc gì, đi tiễn đưa Đoàn Thần Phi.
" Đừng sợ. Chờ ta." Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn bịn rịn chia tay, mặt khác ở một bên… Đoàn Thăng cùng Trữ Ngự Diệp lại chỉ có vô hạn trầm mặc.
Trên đường cái vắng vẻ, ngoại trừ người sáng sớm tập hợp ra, chính là Đoàn phủ tối có người tức giận.
" Ân… ngài cẩn thận." Mạc Ngôn cúi đầu nói. Tưởng tượng đến y lại đi xa mình, trong lòng hắn không chút yên lòng. Vừa lưu luyến lại vô cùng lo lắng.
Đoàn Thăng theo thường lệ kiểm tra lại lần nữa hàng hoá trên xe, xác định không thành vấn đề.
" Thiếu gia, không thành vấn đề ." Đoàn Thăng nói.
Chỉ cần là Đoàn Thăng xem qua không thành vấn đề gì đó, Đoàn Thần Phi tuyệt đối sẽ không nhìn lại một lần. Bởi vì có làm như vậy, cũng vô dụng.
Nhưng y vẫn là đem Đoàn Thăng kêu lại đây.
" Cũng không có vấn đề gì ?" Đoàn Thần Phi hỏi, nhưng ánh mắt y lại một chút cũng không đặt ở trên hàng hoá. Y ngay cả xem cũng không xem.
" Vâng." Đoàn Thăng gật đầu.
" Hảo…" Đoàn Thần Phi vỗ vỗ cánh tay Đoàn Thăng, Đoàn Thăng ngẩn người, trong lúc đó, một cái đồ vật gì đó nhét vào trong tay áo hắn mà thần không biết quỷ không hay." Kia cũng nên đi."
Đoàn Thần Phi hô phải đi, Trữ Ngự Diệp cũng ngồi vào trong xe ngựa.
Trong giờ khắc cuối cùng kia, Trữ Ngự Diệp nhìn thoáng qua Đoàn Thăng. Trong mắt tràn ngập quyến luyến.
Mạc Ngôn nhìn một chút, không đợi cho đến cuối cùng, liền trực tiếp đi vào phủ.
" Từ từ!" Trong phủ lao ra một người, là Đoàn Linh Vân.
Nàng giữ chặt cương ngựa." Ca ca, ngươi tại sao không nói lời nào đã muốn đi? Cũng không từ biệt ta một tiếng…" Ngữ khí thật ủy khuất.
Đoàn Thần Phi sờ sờ đầu muội muội." Đi sớm hay muộn không phải đều đi?"
" Không giống nhau a…" Đoàn Linh Vân thì thào nói.
Chết tiệt… tiện nhân kia! Tại sao ngay cả bọn ta đều không biết ca ca phải đi! Ta là thân muội muội của hắn a… xú nữ nhân kia làm sao hảo bằng?
" Trở về mang lễ vật cho ngươi." Đoàn Thần Phi nói." Đi thôi!" Đoàn Thần Phi ra lệnh một tiếng, xe ngựa chính thức bước trên con đường hướng về phía Giang Nam.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhưng lời Đoàn Thần Phi nói trước khi đi trấn an không được lòng dạ hẹp hòi của muội tử, nàng căm giận trừng mắt liếc nhìn Đoàn Thăng ở một bên làm như không có việc gì, xoay người nhập phủ.
Đoàn Thăng có điểm ngây ngẩn cả người…Giống như là… có cái gì đó cũng đã theo đoàn người rời đi.
" Thăng…" Trữ Ngự Diệp cười khổ. Hắn vẫn là…
Trữ Ngự Diệp chịu đựng không được, bất ngờ dang tay ôm lấy Đoàn Thăng. Y liều lĩnh… bốn phía tĩnh lặng chỉ còn hơi thở của hai người vang lên.
Trữ Ngự Diệp thật sự buồn rầu, Đoàn Thăng luôn đối với y lúc nóng lúc lạnh, nhiều lần bày tỏ với y mà nói, vẫn không chút tác dụng… thái độ như vậy làm cho y chịu không nổi …y muốn biết tâm ý của hắn!
Hắn không nói thích, cũng không nói không thích…
Quyết tâm ôm cho dù phải chết, Trữ Ngự Diệp động tay động chân sờ sờ lên thân mình đơn bạc của hắn. Đoàn Thăng cả kinh, lập tức đẩy y ra.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, lại không nói gì để chống đỡ.
Đoàn Thăng sau lần đó, cũng đã hiểu được Trữ Ngự Diệp có cảm tình đối với hắn. Hắn cũng không phải người chết, cũng có cảm giác, đương nhiên cũng biết y đối hắn là thực tâm.
Như vậy… cái động tác mới vừa rồi là… chẳng lẽ y muốn…?
Đoàn Thăng sửng sốt.
" Đi ra ngoài." Đoàn Thăng thật quả quyết nói." Bằng không ta giết ngươi."
Sáng sớm ngày hôm sau, Đoàn Thăng làm như không có việc gì, đi tiễn đưa Đoàn Thần Phi.
" Đừng sợ. Chờ ta." Đoàn Thần Phi cùng Mạc Ngôn bịn rịn chia tay, mặt khác ở một bên… Đoàn Thăng cùng Trữ Ngự Diệp lại chỉ có vô hạn trầm mặc.
Trên đường cái vắng vẻ, ngoại trừ người sáng sớm tập hợp ra, chính là Đoàn phủ tối có người tức giận.
" Ân… ngài cẩn thận." Mạc Ngôn cúi đầu nói. Tưởng tượng đến y lại đi xa mình, trong lòng hắn không chút yên lòng. Vừa lưu luyến lại vô cùng lo lắng.
Đoàn Thăng theo thường lệ kiểm tra lại lần nữa hàng hoá trên xe, xác định không thành vấn đề.
" Thiếu gia, không thành vấn đề ." Đoàn Thăng nói.
Chỉ cần là Đoàn Thăng xem qua không thành vấn đề gì đó, Đoàn Thần Phi tuyệt đối sẽ không nhìn lại một lần. Bởi vì có làm như vậy, cũng vô dụng.
Nhưng y vẫn là đem Đoàn Thăng kêu lại đây.
" Cũng không có vấn đề gì ?" Đoàn Thần Phi hỏi, nhưng ánh mắt y lại một chút cũng không đặt ở trên hàng hoá. Y ngay cả xem cũng không xem.
" Vâng." Đoàn Thăng gật đầu.
" Hảo…" Đoàn Thần Phi vỗ vỗ cánh tay Đoàn Thăng, Đoàn Thăng ngẩn người, trong lúc đó, một cái đồ vật gì đó nhét vào trong tay áo hắn mà thần không biết quỷ không hay." Kia cũng nên đi."
Đoàn Thần Phi hô phải đi, Trữ Ngự Diệp cũng ngồi vào trong xe ngựa.
Trong giờ khắc cuối cùng kia, Trữ Ngự Diệp nhìn thoáng qua Đoàn Thăng. Trong mắt tràn ngập quyến luyến.
Mạc Ngôn nhìn một chút, không đợi cho đến cuối cùng, liền trực tiếp đi vào phủ.
" Từ từ!" Trong phủ lao ra một người, là Đoàn Linh Vân.
Nàng giữ chặt cương ngựa." Ca ca, ngươi tại sao không nói lời nào đã muốn đi? Cũng không từ biệt ta một tiếng…" Ngữ khí thật ủy khuất.
Đoàn Thần Phi sờ sờ đầu muội muội." Đi sớm hay muộn không phải đều đi?"
" Không giống nhau a…" Đoàn Linh Vân thì thào nói.
Chết tiệt… tiện nhân kia! Tại sao ngay cả bọn ta đều không biết ca ca phải đi! Ta là thân muội muội của hắn a… xú nữ nhân kia làm sao hảo bằng?
" Trở về mang lễ vật cho ngươi." Đoàn Thần Phi nói." Đi thôi!" Đoàn Thần Phi ra lệnh một tiếng, xe ngựa chính thức bước trên con đường hướng về phía Giang Nam.
Nhìn xe ngựa dần dần đi xa, nhưng lời Đoàn Thần Phi nói trước khi đi trấn an không được lòng dạ hẹp hòi của muội tử, nàng căm giận trừng mắt liếc nhìn Đoàn Thăng ở một bên làm như không có việc gì, xoay người nhập phủ.
Đoàn Thăng có điểm ngây ngẩn cả người…Giống như là… có cái gì đó cũng đã theo đoàn người rời đi.
Tác giả :
Tư Vũ