Nam Thiếp
Chương 31
CHƯƠNG 31
Trữ Ngự Diệp ba chân bốn cẳng ôm Đoàn Thăng đến Dược Nhĩ Cư, mới nhớ tới Quý thần y đã xa nhà đi tìm thảo dược, tạm thời không trở về.
Nên làm sao đây? Quý thần y lần này đi cũng quá lâu rồi!? Hiện tại muốn nhờ căn bản lại không có ai…
Nhìn mặt người trong ngực đang an tường ngủ, Trữ Ngự Diệp không tự giác hạ cái quyết tâm.
Thật là… hắn chỉ có lúc này mới hảo đáng yêu… Trữ Ngự Diệp trực tiếp đem hắn ôm về phòng của mình, làm cho hắn hảo hảo ngủ một giấc.
" Đứng lại." Sau giờ cơm trưa, Mạc Ngôn theo đại sảnh rời khỏi, lại bị một cô gái gọi lại. Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Đoàn Linh Vân.
" Tẩu tử." Đoàn Linh Vân chọn chọn mi. Mạc Ngôn chú ý tới, bộ dáng cùng khí phách của nàng có điểm giống gia…" Ca ca nói muốn ngươi làm Thiếu phu nhân của Đoàn gia, cũng không thể thế nào là quy củ cũng đều không hiểu a." Thanh âm đột nhiên bạt tiêm, bộ dáng hung hăng doạ Mạc Ngôn nhảy dựng.
Đều là lúc nào rồi… chính mình cư nhiên không chú ý loại sự tình này…?
" Ta sẽ học…" Mạc Ngôn cường tự trấn định.
Đoàn Linh Vân nhìn hắn một hồi.
Thôn nữ quê mùa này…ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút, căn bản không còn chỗ nào coi được, thật không rõ ca ca coi trọng nàng ở điểm nào? Y phục cũng xuề xoà, cảm giác không chút phóng khoáng… Sao có thể xứng với ca ca?
Ca ca ta chính là kinh thành thứ nhất thủ phủ a! Nổi danh phú thương…
Sao có thể coi trọng nàng?
" Sau này ngươi liền theo Lý tẩu, nàng sẽ giáo ngươi hết thảy lễ nghi. Đừng có mà chạy tới than thân trách phận cùng ca ca a, đây chính là nương đồng ý, cùng ca ca nói cũng vô dụng. Đã biết chưa?" Đoàn Linh Vân ngữ khí khinh khỉnh cùng Mạc Ngôn nói chuyện .
Mạc Ngôn cười khổ." Đã biết." Hắn cũng sẽ không nói!
Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp dung nhập nhà này, làm cho tất cả mọi người nhận hắn… không thể… cho … người khác thêm phiền toái nữa. Rất nhiều người đều vì hắn mà cố gắng, không thể sợ hãi nữa.
Mạc Ngôn nhìn bóng dáng Đoàn Linh Vân càng lúc càng xa, cảm thấy thật sự là một người đáng sợ a… Đúng như Đoàn tổng quản đã cảnh cáo…
" Tiểu nha đầu kia nói gì với ngươi?" Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
" Không có việc gì a." Quay đầu lại cùng Đoàn Thần Phi cười một cái cho y an tâm, trong lòng Mạc Ngôn đã có một cảm giác kỳ quái không sao hiểu được." Ân… Đoàn tổng quản đã khá hơn chưa?" Hắn tùy tiện chuyển sang đề tài khác.
Nha đầu kia rốt cuộc nói với hắn cái gì?
Tuy rằng trong lòng cảm giác có điểm quái, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn." Cùng đi xem?" Đoàn Thần Phi tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm lo lắng.
Dù sao trên thế giới này, rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai lợi hại như Đoàn Thăng đại tổng quản.
" Ngươi đang làm cái gì?" Trợn to đôi mắt vừa mở, nút thắt chính là đang ở trạng thái bán khai. Cũng không phải ở trong phòng quen thuộc của chính mình, xem ra chủ nhân phòng này chính là của thủ phạm.
Càng đáng chết hơn chính là, tên thủ phạm này còn muốn làm tiếp tục…
" Di? Ngươi không phải nên ngủ nhiều một chút sao?" Trữ Ngự Diệp cười cười ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đang vui đùa cái gì chứ, nếu cứ ngủ tiếp, chính mình cũng không biết biến thành bộ dáng gì nữa…
" Ngươi buổi sáng cứ như vậy hôn mê, hại ta lo lắng không thôi, vội vàng ôm ngươi đi tìm Quý thần y! Chính là ta quên Quý thần y đã xuất môn đi hái thuốc, cho nên ta…" Trữ Ngự Diệp huyên thuyên, vẫn càng không ngừng nói tiếp.
" Đủ rồi." Đúng rồi… chính mình giống như… đã bị ngất đi…
Người này còn cư nhiên ôm mình nơi nơi chạy, kia không phải đều bị mọi người thấy hết rồi sao? Thật mất mặt…
Quên đi… y đặc biệt không dùng não, điều này có thể lý giải…
Vừa tỉnh lại chợt nghe đến liên tiếp những lời vô nghĩa, Đoàn Thăng có vẻ rất không thích. Hắn cùng Đoàn Thần Phi giống nhau đều là người nói không nhiều lắm, bất đắc dĩ ở bên Trữ Ngự Diệp, nếu không ngăn lại y, y sẽ thiên nam địa bắc nói mãi không ngừng…
Thật không hiểu thiếu gia vì cái gì phải lưu y bên người… Vô nghĩa thật đúng là nhiều…
" Kia…còn đây là người muốn làm gì?" Chỉ chỉ quần áo trên người chính mình.
Trữ Ngự Diệp đột nhiên cảm thấy Đoàn Thăng nghiêm sắc mặt thật đáng sợ.
" Không có a… ta cảm thấy ngươi như vậy ngủ rất không an ổn, hơn nữa Quý thần y lại không ở, ta căn bản không biết ngươi thật sự không có việc gì hay không…" Trữ Ngự Diệp ý đồ cười để pha trò cho qua chuyện.
“… Nói trọng điểm…" Đoàn Thăng xoa xoa hai bên thái dương đang bắt đầu đau nhức.
" Cho nên, ta đã nghĩ cởi quần áo cho ngươi ngủ, xem có thể thoải mái một chút hay không …" Trữ Ngự Diệp thật sự một chút ác ý cũng không có, y căn bản không hiểu tại sao Đoàn Thăng tức giận đến nổi gân xanh.
Ta chỉ biết… tiểu tử này không phải ngu ngốc… mà căn bản là không dùng đầu óc thôi!
Loại chuyện này y cũng dám làm!? Không muốn sống chăng!
Đoàn Thăng cung tay thành nắm, duỗi ra liền đem Trữ Ngự Diệp đẩy văng sang một bên.
" Xem ra… Hôm nay không giết ngươi chết là không được…" Hắn đã tức giận đến muốn hộc máu rồi.
Không ai dám đối với hắn như thế! Càng đừng nói là bính hắn một chút …để cho Trữ Ngự Diệp ôm, đã muốn là lớn nhất cực hạn, không nghĩ tới y cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước…
" Không cần a… Đoàn đại tổng quản, ngươi thân thể còn rất suy yếu…" Trữ Ngự Diệp dùng chiêu thức quen thuộc, cười để khoả lấp hết thảy.
Lại nói tiếp, nếu thật sự đánh nhau, y cũng không phải đánh không lại Đoàn Thăng, dù sao cũng là hộ vệ bên cạnh thiếu gia, quyền cước công phu quyết không phải là hạng người hời hợt.
Chính là… Đoàn Thăng nếu thật sự nghiêm túc, cũng không phải dễ chọc…
" Hừ… Có ngươi sẽ không có ta!" Vì tức giận mà khí lực so với ai khác đều đại, Đoàn Thăng một cái xoay người, đem Trữ Ngự Diệp đặt ở bên dưới thân, đang muốn ra tay hết sức…
" Đoàn tổng quản… chúng ta tới thăm ngươi ~"
Mạc Ngôn cùng Đoàn Thần Phi vừa lúc xông vào, nhìn thấy chính là quang cảnh như thế này:
Đoàn Thăng quần áo không chỉnh, thân mình ép chặt Trữ Ngự Diệp đang không ngừng cười khổ…
" Ai nha… Đoàn Thăng a, hoá ra ngươi lại chủ động như vậy…" Đoàn Thần Phi biểu tình kia, rõ ràng chính là đang cười!" Thật sự là khâm phục ngươi a."
Mạc Ngôn cơ hồ xem đến choáng váng, trong nhận thức cùng lý trí của hắn, thời điểm làm loại động tác này chỉ có…
" Di…!? Ngượng ngùng… quấy rầy …" Mạc Ngôn rất nhanh kéo Đoàn Thần Phi ly khai hiện trường.
“……" A… không xong…
" Trữ Ngự Diệp! Ta giết ngươi!"
Trữ Ngự Diệp ba chân bốn cẳng ôm Đoàn Thăng đến Dược Nhĩ Cư, mới nhớ tới Quý thần y đã xa nhà đi tìm thảo dược, tạm thời không trở về.
Nên làm sao đây? Quý thần y lần này đi cũng quá lâu rồi!? Hiện tại muốn nhờ căn bản lại không có ai…
Nhìn mặt người trong ngực đang an tường ngủ, Trữ Ngự Diệp không tự giác hạ cái quyết tâm.
Thật là… hắn chỉ có lúc này mới hảo đáng yêu… Trữ Ngự Diệp trực tiếp đem hắn ôm về phòng của mình, làm cho hắn hảo hảo ngủ một giấc.
" Đứng lại." Sau giờ cơm trưa, Mạc Ngôn theo đại sảnh rời khỏi, lại bị một cô gái gọi lại. Quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Đoàn Linh Vân.
" Tẩu tử." Đoàn Linh Vân chọn chọn mi. Mạc Ngôn chú ý tới, bộ dáng cùng khí phách của nàng có điểm giống gia…" Ca ca nói muốn ngươi làm Thiếu phu nhân của Đoàn gia, cũng không thể thế nào là quy củ cũng đều không hiểu a." Thanh âm đột nhiên bạt tiêm, bộ dáng hung hăng doạ Mạc Ngôn nhảy dựng.
Đều là lúc nào rồi… chính mình cư nhiên không chú ý loại sự tình này…?
" Ta sẽ học…" Mạc Ngôn cường tự trấn định.
Đoàn Linh Vân nhìn hắn một hồi.
Thôn nữ quê mùa này…ngoại trừ lớn lên xinh đẹp một chút, căn bản không còn chỗ nào coi được, thật không rõ ca ca coi trọng nàng ở điểm nào? Y phục cũng xuề xoà, cảm giác không chút phóng khoáng… Sao có thể xứng với ca ca?
Ca ca ta chính là kinh thành thứ nhất thủ phủ a! Nổi danh phú thương…
Sao có thể coi trọng nàng?
" Sau này ngươi liền theo Lý tẩu, nàng sẽ giáo ngươi hết thảy lễ nghi. Đừng có mà chạy tới than thân trách phận cùng ca ca a, đây chính là nương đồng ý, cùng ca ca nói cũng vô dụng. Đã biết chưa?" Đoàn Linh Vân ngữ khí khinh khỉnh cùng Mạc Ngôn nói chuyện .
Mạc Ngôn cười khổ." Đã biết." Hắn cũng sẽ không nói!
Hắn nhất định sẽ nghĩ biện pháp dung nhập nhà này, làm cho tất cả mọi người nhận hắn… không thể… cho … người khác thêm phiền toái nữa. Rất nhiều người đều vì hắn mà cố gắng, không thể sợ hãi nữa.
Mạc Ngôn nhìn bóng dáng Đoàn Linh Vân càng lúc càng xa, cảm thấy thật sự là một người đáng sợ a… Đúng như Đoàn tổng quản đã cảnh cáo…
" Tiểu nha đầu kia nói gì với ngươi?" Phía sau truyền đến thanh âm quen thuộc.
" Không có việc gì a." Quay đầu lại cùng Đoàn Thần Phi cười một cái cho y an tâm, trong lòng Mạc Ngôn đã có một cảm giác kỳ quái không sao hiểu được." Ân… Đoàn tổng quản đã khá hơn chưa?" Hắn tùy tiện chuyển sang đề tài khác.
Nha đầu kia rốt cuộc nói với hắn cái gì?
Tuy rằng trong lòng cảm giác có điểm quái, nhưng Đoàn Thần Phi vẫn là lựa chọn tin tưởng hắn." Cùng đi xem?" Đoàn Thần Phi tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng nhiều ít vẫn có điểm lo lắng.
Dù sao trên thế giới này, rốt cuộc tìm không thấy người thứ hai lợi hại như Đoàn Thăng đại tổng quản.
" Ngươi đang làm cái gì?" Trợn to đôi mắt vừa mở, nút thắt chính là đang ở trạng thái bán khai. Cũng không phải ở trong phòng quen thuộc của chính mình, xem ra chủ nhân phòng này chính là của thủ phạm.
Càng đáng chết hơn chính là, tên thủ phạm này còn muốn làm tiếp tục…
" Di? Ngươi không phải nên ngủ nhiều một chút sao?" Trữ Ngự Diệp cười cười ngẩng đầu, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đang vui đùa cái gì chứ, nếu cứ ngủ tiếp, chính mình cũng không biết biến thành bộ dáng gì nữa…
" Ngươi buổi sáng cứ như vậy hôn mê, hại ta lo lắng không thôi, vội vàng ôm ngươi đi tìm Quý thần y! Chính là ta quên Quý thần y đã xuất môn đi hái thuốc, cho nên ta…" Trữ Ngự Diệp huyên thuyên, vẫn càng không ngừng nói tiếp.
" Đủ rồi." Đúng rồi… chính mình giống như… đã bị ngất đi…
Người này còn cư nhiên ôm mình nơi nơi chạy, kia không phải đều bị mọi người thấy hết rồi sao? Thật mất mặt…
Quên đi… y đặc biệt không dùng não, điều này có thể lý giải…
Vừa tỉnh lại chợt nghe đến liên tiếp những lời vô nghĩa, Đoàn Thăng có vẻ rất không thích. Hắn cùng Đoàn Thần Phi giống nhau đều là người nói không nhiều lắm, bất đắc dĩ ở bên Trữ Ngự Diệp, nếu không ngăn lại y, y sẽ thiên nam địa bắc nói mãi không ngừng…
Thật không hiểu thiếu gia vì cái gì phải lưu y bên người… Vô nghĩa thật đúng là nhiều…
" Kia…còn đây là người muốn làm gì?" Chỉ chỉ quần áo trên người chính mình.
Trữ Ngự Diệp đột nhiên cảm thấy Đoàn Thăng nghiêm sắc mặt thật đáng sợ.
" Không có a… ta cảm thấy ngươi như vậy ngủ rất không an ổn, hơn nữa Quý thần y lại không ở, ta căn bản không biết ngươi thật sự không có việc gì hay không…" Trữ Ngự Diệp ý đồ cười để pha trò cho qua chuyện.
“… Nói trọng điểm…" Đoàn Thăng xoa xoa hai bên thái dương đang bắt đầu đau nhức.
" Cho nên, ta đã nghĩ cởi quần áo cho ngươi ngủ, xem có thể thoải mái một chút hay không …" Trữ Ngự Diệp thật sự một chút ác ý cũng không có, y căn bản không hiểu tại sao Đoàn Thăng tức giận đến nổi gân xanh.
Ta chỉ biết… tiểu tử này không phải ngu ngốc… mà căn bản là không dùng đầu óc thôi!
Loại chuyện này y cũng dám làm!? Không muốn sống chăng!
Đoàn Thăng cung tay thành nắm, duỗi ra liền đem Trữ Ngự Diệp đẩy văng sang một bên.
" Xem ra… Hôm nay không giết ngươi chết là không được…" Hắn đã tức giận đến muốn hộc máu rồi.
Không ai dám đối với hắn như thế! Càng đừng nói là bính hắn một chút …để cho Trữ Ngự Diệp ôm, đã muốn là lớn nhất cực hạn, không nghĩ tới y cư nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước…
" Không cần a… Đoàn đại tổng quản, ngươi thân thể còn rất suy yếu…" Trữ Ngự Diệp dùng chiêu thức quen thuộc, cười để khoả lấp hết thảy.
Lại nói tiếp, nếu thật sự đánh nhau, y cũng không phải đánh không lại Đoàn Thăng, dù sao cũng là hộ vệ bên cạnh thiếu gia, quyền cước công phu quyết không phải là hạng người hời hợt.
Chính là… Đoàn Thăng nếu thật sự nghiêm túc, cũng không phải dễ chọc…
" Hừ… Có ngươi sẽ không có ta!" Vì tức giận mà khí lực so với ai khác đều đại, Đoàn Thăng một cái xoay người, đem Trữ Ngự Diệp đặt ở bên dưới thân, đang muốn ra tay hết sức…
" Đoàn tổng quản… chúng ta tới thăm ngươi ~"
Mạc Ngôn cùng Đoàn Thần Phi vừa lúc xông vào, nhìn thấy chính là quang cảnh như thế này:
Đoàn Thăng quần áo không chỉnh, thân mình ép chặt Trữ Ngự Diệp đang không ngừng cười khổ…
" Ai nha… Đoàn Thăng a, hoá ra ngươi lại chủ động như vậy…" Đoàn Thần Phi biểu tình kia, rõ ràng chính là đang cười!" Thật sự là khâm phục ngươi a."
Mạc Ngôn cơ hồ xem đến choáng váng, trong nhận thức cùng lý trí của hắn, thời điểm làm loại động tác này chỉ có…
" Di…!? Ngượng ngùng… quấy rầy …" Mạc Ngôn rất nhanh kéo Đoàn Thần Phi ly khai hiện trường.
“……" A… không xong…
" Trữ Ngự Diệp! Ta giết ngươi!"
Tác giả :
Tư Vũ