Nam Thiếp
Chương 28
CHƯƠNG 28
Còn đang trong trạng thái chưa lấy gì làm tỉnh táo lắm, ấm áp thang liền chậm rãi quán tiến vào.
Đoàn Thăng mở choàng mắt, kia hé ra khuôn mặt quen thuộc, đang cầm một cây thìa, đem không biết là cái gì đó không ngừng hướng vào miệng chính mình.
" Ngươi… ngô…" Còn không kịp nói xong một câu hoàn chỉnh, thang lại hướng đến miệng mình. Lần này Đoàn Thăng đã biết, là canh gà.
Không thể nào? Hiện tại là sáng sớm, đầu bếp nữ sao lại chử canh gà?
Lấy tay đẩy ra, đem bát canh gà kia tạm thời cách xa." Ngươi…Tại sao ngươi lại ở trong này?" Đoàn Thăng, còn không kịp làm rõ sự tình từ đầu đến cuối. Trước mắt, hắn chỉ biết là hiện tại là một đại sáng sớm, là rất sớm… rất sớm…
Cho nên hắn còn muốn nằm trở về ngủ.
" Ngươi quên rồi sao?" Trữ Ngự Diệp trong mắt tràn ngập vô tội." Chính ngươi nói sau khi giúp Mạc Ngôn trang điểm xong, sẽ gọi ngươi a… Đây là ta đặc biệt kêu đầu bếp ngao canh gà, ngươi gần đây mệt nhọc quá độ, uống nhiều một chút đi." Đây là lời nói thật lóng, khi y ôm lấy Đoàn Thăng, cảm giác thật nhẹ nhàng mà kinh ngạc." Vẫn là nói, ngươi còn muốn tiếp tục ngủ…"
" Ngô… ừ …" Chính mình cũng hiểu được, hôm nay quả thật là đặc biệt vô lực.
Nếu cứ tiếp tục nghe Trữ Ngự Diệp lảm nhảm không dứt, hắn sẽ chịu không nổi. Tiếp nhận bát canh gà kia, hắn thật sảng khoái uống hết một hơi.
" Ngươi không thấy nóng sao?" Trữ Ngự Diệp chấn động, muốn ngăn cản nhưng không còn kịp rồi…
Kia bát thang đầu bếp vừa mới chử hảo… Hẳn là không nguội nhanh như vậy đó chứ!?
" Nóng? Có một chút…"
“……"
Mọi người đều nói Đoàn tổng quản kỳ thật là người đáng sợ nhất bên trong phủ, những lời này thật sự là một chút cũng không đúng……
Lấy tay bưng bát trà, kỳ thật đây là một chuyện thật vất vả.
Mạc Ngôn lo lắng nhìn nhìn y phục của chính mình, không cho nó sẫy chính mình… Nguyên lai mặc xiêm y của nữ hài tử thật đúng là một sự kiện phiền toái như vậy.
Mạc Ngôn vẫn không ngừng bắt mình nghĩ hết chuyện đông rồi sang chuyện tây, hòng hoà tan sự khẩn trương đến mức áp bức này. Phía sau đi theo một cô gái vừa mới nhận thức, bộ dáng khôn khéo giỏi giang làm cho Mạc Ngôn thoáng áp lui cảm giác sợ hãi.
Đến rồi…!
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa phòng phu nhân." Nương… ( Đây là cách xưng hô Du Hương dạy hắn.)…… Ngài đã tỉnh chưa?"
Cái gọi là đi thỉnh an…thì ra lại đáng sợ như vậy…
" Phu nhân thỉnh Thiếu phu nhân tiến vào." Thanh âm hầu gái ở phía sau cửa vang lên. Yến Hinh cô nương thay hắn mở cửa ra, Mạc Ngôn chậm rãi đi vào.
" Ngài tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mạc Ngôn nhẹ nhàng đem trà dâng lên, ngồi ở ghế thượng nữ nhân chậm rãi tiếp nhận. Không cần phải nói, những lời ân cần thăm hỏi này cũng là do Du Hương dạy hắn.
" Ân… xem như ngươi cũng ngoan ngoãn…" Đoàn phu nhân nói một câu làm cho Mạc Ngôn thật sợ hãi.
Như vậy… sớm tới thỉnh an quả nhiên là một lựa chọn chính xác …
" Nghe Thần Phi nhà chúng ta nói… hắn muốn ngươi làm chính thất của hắn." Phu nhân ngữ điệu bình thản, phân không rõ nàng rốt cuộc là sinh khí hay là tâm tình sung sướng.
Cái gì… gia … y?
" Như vậy, ngươi sẽ là thiếu phu nhân chân chính của Đoàn gia… ngươi hẳn là biết ta nói thế có ý gì?" Ánh mắt Đoàn phu nhân lập tức trở nên lợi hại.
" Đúng vậy… nương… ta đã biết." Cũng sắp quên Đoàn phu nhân rốt cuộc đã nói cái gì, Mạc Ngôn chỉ cảm thấy một trận mờ mịt. Chỉ biết là Đoàn phu nhân rất nhanh đem chính mình đuổi ra ngoài cửa.
Chính thất…? Gia muốn ta làm vợ…?
" Thiếu phu nhân… chúc mừng ngươi."
Nếu hem phải tối wa cái máy tính của ta trở chứng, phải ôm đi sửa thì ta đã edit được thêm mấy chương của truyện khác rùi, mới lấy zìa hồi nãy, liền edit cho xong 1 chương nì, nếu siêng thì lát có thim chương nữa, tối đến thì edit cái Tâm thuỷ dao (bỏ bê hơi bị lâu)…^.^
Còn đang trong trạng thái chưa lấy gì làm tỉnh táo lắm, ấm áp thang liền chậm rãi quán tiến vào.
Đoàn Thăng mở choàng mắt, kia hé ra khuôn mặt quen thuộc, đang cầm một cây thìa, đem không biết là cái gì đó không ngừng hướng vào miệng chính mình.
" Ngươi… ngô…" Còn không kịp nói xong một câu hoàn chỉnh, thang lại hướng đến miệng mình. Lần này Đoàn Thăng đã biết, là canh gà.
Không thể nào? Hiện tại là sáng sớm, đầu bếp nữ sao lại chử canh gà?
Lấy tay đẩy ra, đem bát canh gà kia tạm thời cách xa." Ngươi…Tại sao ngươi lại ở trong này?" Đoàn Thăng, còn không kịp làm rõ sự tình từ đầu đến cuối. Trước mắt, hắn chỉ biết là hiện tại là một đại sáng sớm, là rất sớm… rất sớm…
Cho nên hắn còn muốn nằm trở về ngủ.
" Ngươi quên rồi sao?" Trữ Ngự Diệp trong mắt tràn ngập vô tội." Chính ngươi nói sau khi giúp Mạc Ngôn trang điểm xong, sẽ gọi ngươi a… Đây là ta đặc biệt kêu đầu bếp ngao canh gà, ngươi gần đây mệt nhọc quá độ, uống nhiều một chút đi." Đây là lời nói thật lóng, khi y ôm lấy Đoàn Thăng, cảm giác thật nhẹ nhàng mà kinh ngạc." Vẫn là nói, ngươi còn muốn tiếp tục ngủ…"
" Ngô… ừ …" Chính mình cũng hiểu được, hôm nay quả thật là đặc biệt vô lực.
Nếu cứ tiếp tục nghe Trữ Ngự Diệp lảm nhảm không dứt, hắn sẽ chịu không nổi. Tiếp nhận bát canh gà kia, hắn thật sảng khoái uống hết một hơi.
" Ngươi không thấy nóng sao?" Trữ Ngự Diệp chấn động, muốn ngăn cản nhưng không còn kịp rồi…
Kia bát thang đầu bếp vừa mới chử hảo… Hẳn là không nguội nhanh như vậy đó chứ!?
" Nóng? Có một chút…"
“……"
Mọi người đều nói Đoàn tổng quản kỳ thật là người đáng sợ nhất bên trong phủ, những lời này thật sự là một chút cũng không đúng……
Lấy tay bưng bát trà, kỳ thật đây là một chuyện thật vất vả.
Mạc Ngôn lo lắng nhìn nhìn y phục của chính mình, không cho nó sẫy chính mình… Nguyên lai mặc xiêm y của nữ hài tử thật đúng là một sự kiện phiền toái như vậy.
Mạc Ngôn vẫn không ngừng bắt mình nghĩ hết chuyện đông rồi sang chuyện tây, hòng hoà tan sự khẩn trương đến mức áp bức này. Phía sau đi theo một cô gái vừa mới nhận thức, bộ dáng khôn khéo giỏi giang làm cho Mạc Ngôn thoáng áp lui cảm giác sợ hãi.
Đến rồi…!
Mạc Ngôn nhẹ nhàng gõ cửa phòng phu nhân." Nương… ( Đây là cách xưng hô Du Hương dạy hắn.)…… Ngài đã tỉnh chưa?"
Cái gọi là đi thỉnh an…thì ra lại đáng sợ như vậy…
" Phu nhân thỉnh Thiếu phu nhân tiến vào." Thanh âm hầu gái ở phía sau cửa vang lên. Yến Hinh cô nương thay hắn mở cửa ra, Mạc Ngôn chậm rãi đi vào.
" Ngài tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mạc Ngôn nhẹ nhàng đem trà dâng lên, ngồi ở ghế thượng nữ nhân chậm rãi tiếp nhận. Không cần phải nói, những lời ân cần thăm hỏi này cũng là do Du Hương dạy hắn.
" Ân… xem như ngươi cũng ngoan ngoãn…" Đoàn phu nhân nói một câu làm cho Mạc Ngôn thật sợ hãi.
Như vậy… sớm tới thỉnh an quả nhiên là một lựa chọn chính xác …
" Nghe Thần Phi nhà chúng ta nói… hắn muốn ngươi làm chính thất của hắn." Phu nhân ngữ điệu bình thản, phân không rõ nàng rốt cuộc là sinh khí hay là tâm tình sung sướng.
Cái gì… gia … y?
" Như vậy, ngươi sẽ là thiếu phu nhân chân chính của Đoàn gia… ngươi hẳn là biết ta nói thế có ý gì?" Ánh mắt Đoàn phu nhân lập tức trở nên lợi hại.
" Đúng vậy… nương… ta đã biết." Cũng sắp quên Đoàn phu nhân rốt cuộc đã nói cái gì, Mạc Ngôn chỉ cảm thấy một trận mờ mịt. Chỉ biết là Đoàn phu nhân rất nhanh đem chính mình đuổi ra ngoài cửa.
Chính thất…? Gia muốn ta làm vợ…?
" Thiếu phu nhân… chúc mừng ngươi."
Nếu hem phải tối wa cái máy tính của ta trở chứng, phải ôm đi sửa thì ta đã edit được thêm mấy chương của truyện khác rùi, mới lấy zìa hồi nãy, liền edit cho xong 1 chương nì, nếu siêng thì lát có thim chương nữa, tối đến thì edit cái Tâm thuỷ dao (bỏ bê hơi bị lâu)…^.^
Tác giả :
Tư Vũ