Nam thê của Tể tướng
Chương 28: Lưu lại
“Đông Dương "
Đang chuẩn bị trộm chuồn ra khỏi sơn động, Đông Dương theo bản năng run lên. Y chẳng qua là nhất thời mềm lòng mà đem người đưa vào sơn động, cũng không ngờ rằng bản thân sẽ lại rước phải phiền toái lớn như vậy. Từ ngày đó nói xong, Dịch Vân Khanh liền dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để thuyết phục y trở về, cơ hồ đem Đông Dương dọa sợ.
“Đông Dương," thanh âm từ xa đến, Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương cầm theo cái cuốc, bộ dáng giống như đang muốn chuồn êm, trong tâm liền cười trộm hỏi: “Đông Dương phải ra ngoài sao?"
Bị người phát hiện bản thân muốn chuồn đi, Đông Dương có điểm xấu hổ.
“Phải ra ngoài sao không gọi ta một tiếng?" Trong mắt một bộ ‘ta cái gì cũng biết’, biểu tình tựa tiếu phi tiếu nhìn người đang quẫn bách kia. “Bên ngoài tuyết chưa tan hết vẫn còn chút lạnh, ngươi chờ ta đi lấy cái áo choàng." Công lực mặt dày của Dịch Vân Khanh đã muốn luyện tới cảnh giới nhất định, bỏ qua cự tuyệt của Đông Dương mà quay lại trong động cầm theo áo choàng khoác lên. “Đông Dương là muốn đi lấy măng tuyết sao? Vừa lúc, ta cũng muốn đi xem." Nói xong, không đợi Đông Dương cự tuyệt lần nữa liền lôi kéo y ra khỏi sơn động hướng rừng trúc bên kia núi mà đi.
Rừng trúc không có người chăm sóc nên mọc cũng không được nhiều, cũng may cây cỏ vì gió lạnh đều héo rũ cả, có thể giảm đi không ít việc. Tìn mẫu trúc xem đúng phương hướng, cậy lên tầng tuyết thật dày. Thu hoạch măng tuyết là một công việc đòi hỏi thể lực, cũng cần có kĩ xảo, không có sức thì không thể đào được măng tuyết, mà cho dù có khí lực mà không có kĩ xảo thì không tìm đúng được nơi có măng tuyết, đều là làm việc không công. Cũng may Đông Dương là một ngươi chăm làm có kĩ xảo có cả khí lực, nên mỗi lần đào cơ hồ đều có thu hoạch.
Dịch Vân Khanh nhìn thấy thích, liền cầm cái cuốc theo chỉ dẫn của Đông Dương lần lượt đào được măng tuyết liền dương dương tự đắc nghĩ là tự mình tìm được. Đáng tiếc thiên phú của hắn ở phương diện này cũng không phát huy được, mười hố thì thu được hai ba cái, lúc sau liền lộ vẻ Tiểu Đông duẩn. Chuyện này là một đả kích không nhỏ, cuối cùng dục vọng hay mục đích khoe khoang gì đó đều không còn, cứ đi theo chỉ dẫn của Đông Dương mà đào.
Hai người dùng sức đào trong một canh giờ, lấy được một rổ đầy măng tuyết, Đông Dương đem những cây không bị hỏng vỏ cất kĩ, những cây bị hỏng thì đem ra xào, khiến Dịch Vân Khanh ăn tới mỹ mãn.
Cứ như vậy tiếp xúc qua lại, trôi qua thêm hai ngày, hôm nay Dịch Vân Khanh phải về nhà, không nghĩ tới đi rồi liền quên đem theo măng tuyết cùng mộc nhĩ nấm hương mà Đông Dương đã chuẩn bị tốt cho hắn. Đông Dương nghĩ người chắc chưa đi được xa, liền đuổi theo, cũng không muốn đi ra ngoài nhưng không hiểu sao một đường đi liền không nhìn thấy bóng dáng Dịch Vân Khanh.
Đông Dương thất thần nhìn thôn trang dưới chân núi, y không biết hắn đã muốn đi xa được như vậy. Cười khổ nhìn những thứ trên tay, hiện tại đem tới nhà hắn không được, mà mang những cái này về cũng không xong. Liền buồn bực xuống núi, đem đồ vật trộm đưa tới nhà cũ của Dịch gia rồi trở về. Không ngờ, y đề phòng ngoài cửa nhưng lại không đề phòng bên trong.
Dịch Vân Xuân mở cửa, nhìn thấy Đông Dương đang muốn để lại đồ rồi đi, liền sửng sốt. “… Đại tẩu…?!"
Thân thể Đông Dương cứng đờ, lập tức đi không được mà ở cũng không xong.
Dịch Vân Xuân nhìn nhầm sao? Vội bước ra đem người giữ lại, hướng trong nhà hét lên: “Gia gia, nãi nãi, đại bá, đại bá mẫu, đại tẩu đã trở lại!"
Một tiếng gọi này đều đem những người có ở trong nhà cũ đều gọi tới, cái này khiến cho Đông Dương không thể rời đi được. Y thực sự chỉ là muốn đem đồ để ở đây, y không biết nhà mới của Dịch Vân Khanh ở nơi nào cũng không tiện hỏi người trong thôn, cho nên chỉ có thể đi tới nhà cũ, nhưng y không lường trước được tình huống lại thành thế này.
Dịch Khiêm từ trong nhà chạy ra, ôm lấy chân Đông Dương, đáng thương hề hề giương mắt nhìn y: “Tiểu phụ thân…"
“Khiêm nhi, không phải bảo con gọi là nghĩa phụ sao?"
“Chính là phụ thân nói, nghĩa phụ là ngoại nhân, tiểu phụ thân là chỉ người trong nhà." Vậy đương nhiên là người trong nhà thân thiết hơn rồi.
Lão thái gia vẻ mặt vui mừng."Trở về là tốt, trở về là tốt rồi."
Đông Dương vẻ mặt xấu hổ."… Đại thiếu gia quên mang đồ theo, ta chỉ là đưa lại đây…"
Đại lão gia hồ nghi: “Khanh nhi còn chưa về."
Đông Dương giương mắt: “Ta là đi theo dấu chân của đại thiếu gia, hắn đi so với ta còn sớm hơn một canh giờ…"
Dư thị hoảng hốt, vội nói với Dịch Vân Xuân: “Vân Xuân, ngươi nhanh chân, nhanh chạy về nhà nhìn xem đại ca ngươi đã trở lại hay chưa." Không phải là Dư thị tự hù dọa chính mình, này là đại tuyết phong sơn, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Lão phu nhân cũng luống cuống, lão thái gia coi như trấn định, nhưng khi Dịch Vân Xuân chạy tới nói Dịch Vân Khanh còn chưa trở về, trầm ổn như lão thái gia cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
Đông Dương bình tĩnh nói: “Ta ở đỉnh núi thấy rất nhiều dấu chân của thiếu gia, có thể là có chuyện gì chậm trễ, để ta đi tìm xem."
Dịch Vân Khanh đích thực là có chuyện khiến hắn chậm trễ, đi đến nửa đường mới phát hiện quên đồ Đông Dương cho, nghĩ đồ vật này nọ để hai ngày cũng không sao, tính là mai quay lại lấy cũng được nhưng đi tới đỉnh núi gần thôn, thì phát hiện con hoẵng đi lạc đường, thấy món ưa thích của mình, liền cẩn thận sờ soạng đi theo. Đi lên thì chú ý thấy dưới chân không thể phát ra tiếng vang, cho nên dấu vết rất mờ khiến cho Đông Dương bỏ qua. Đem con hoẵng săn được cầm trên tay, đi ra khỏi đỉnh núi liền thấy người nhà đang gọi hắn ầm ĩ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Đông Dương.
Đại lão gia lo lắng cho nhi tử nên cũng theo lên núi, khàn khàn yếu hầu gọi lớn.
Đi phía sau Đông Dương còn có Dịch Khiêm, đôi chân nhỏ nên hay bị trơn trượt, may mắn ngã trên lớn tuyết dầy cũng không đau, lăn lông lốc một vòng rồi lại đứng lên tiếp tục đi theo.
Tìm một khoảng lớn rồi mà vẫn không thấy bóng người, đại lão gia luống cuống, Dịch Vân Xuân kiên nhẫn khuyên giải.
Dịch Khiêm bị bộ dáng luống cuống của đại lão gia ảnh hưởng, nắm chặt tay Đông Dương nói: “Tiểu phụ thân, phụ thân."
Đông Dương cúi đầu sờ sờ mái tóc hỗn độn của Dịch Khiêm, kiên định nói: “Phụ thân ngươi không có việc gì, hắn có cầm theo cung tiễn lại có chủy thủ để phòng thân, dã vật bình thường đều không thể làm hắn bị thương." Đông Dương an ủi cũng khiến Dịch Khiêm an tâm được một chút, bởi vì trong ý thức của nó cũng không rõ ràng dã vật bình thường là cái gì, nó chỉ biết đại tuyết phong sơn mà lên núi thì rất nguy hiểm.
Đôi tay nhỏ bé nắm lấy hai ngón tay của Đông Dương, vào giờ khắc này nó không còn là một đứa nhỏ trưởng thành sớm nữa, chỉ còn là một tiểu hài tử bốn tuổi lo lắng cho phụ thân của mình. Trong tâm bị chấn động nên nó thầm nghĩ muốn nắm lấy được một chút ấm áp nào đó: “… Tiểu phụ thân, người không bỏ đi nữa, có được không?"
Ở góc kia, Dịch Vân Khanh đang muốn xuất hiện, nghe thấy lời này liền lập tức trốn trở về. Lui vào trong góc khẩn trưởng chờ đáp án.
Đại lão gia cũng nhìn lại đây, Dịch Vân Xuân muốn quay đầu lại nhưng sợ sẽ nghe được đáp án không tốt, chỉ đám dựng thẳng lỗ tai, khẩn trưởng nghe lén.
Đông Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ nho nhỏ tràn đầy hi vọng của Dịch Khiêm mà không đành lòng cự tuyệt: “… Được". Có thể chỉ là vì Đông Dương không đành lòng cự tuyệt Dịch Khiên, cũng có thể là do y đã nghĩ thông suốt, tóm lại nghe được đáp án này, đại lão gia liền nhẹ nhàng thở ra, Dịch Vân Xuân cũng buông được nỗi lo trong lòng, về phần cao hứng nhất cũng không thể bỏ qua Dịch Vân Khanh.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn nhảy dựng lên hô lớn tỏ vẻ chính mình thực cao hứng hoặc sẽ nhanh chân chạy qua gắt gao đem người nọ ôm vào trong lòng, nhưng hai hành động này, khác biệt thế nào thì cũng vẫn quá đường đột, nhìn hố tuyết lớn trước mắt, Dịch Vân Khanh liền nảy ra ý, nhấc chân giẫm vào, xong giả như đang giãy dụa nhiều lần nhưng không được rồi cao giọng la lên: “Ta ở trong này ~!" Một tiếng hô lên dẫn mọi người đến, Dịch Vân Xuân là người tới đầu tiên.
“Đại ca!"
Theo sau là Dịch Khiêm cùng Đông Dương, Dịch Vân Khanh vội hô lên:
Theo sau tới Dịch Khiêm cùng Đông Dương vội chạy đến, Dịch Vân Khanh vội nói: “Đừng tới đây, nơi này tuyết mỏng đừng để rơi vào." Nói xong, một tay đưa Dịch Vân Xuân kéo lên, một tay chỉ Đông Dương đi ra phía xa.
Đông Dương ngẩn ra, nhanh chóng cùng Dịch Vân Xuân hợp lực đem hắn kéo lên.
Vừa ra khỏi chỗ lún, Dịch Vân Khanh cố tình không buông tay Đông Dương ra, một tay xoa xoa đầu Dịch Khiêm rồi tạ lỗi với đại lão gia, cảm tạ Dịch Vân Xuân. Lúc sau theo một hàng mà đi xuống núi trở về nhà cũ, Dịch Vân Khanh kéo Đông Dương cùng quỳ gối trước mặt Dịch lão thái gia và Dịch lão phu nhân: “ Gia gia, nãi nãi, tôn nhi đã khiến hai người phải lo lắng."
Lôi kéo Đông Dương cùng quỳ xuống cũng biểu đạt ý nghĩa sâu xa, thứ nhất là tỏ vẻ bọn họ là phu thê nhất thể, thứ hai là cấp hai bên một cái bậc thang, dù sao việc lúc trước Đông Dương tự ý rời khỏi nhà cũng là hành vi bất hiếu, nói ra cũng đáng bị phạt.
Lão phu nhân dùng khăn lau lau khóe mắt, trải qua chuyện của Liễu thị, nàng cũng đã hiểu ra được nhiều điều, không quan tâm tới thân phận người đó là ai, chỉ cần thật tâm thật ý đối với tôn nhi nàng, thật tình hiếu thuận là đủ rồi.
Lão thái gia đem hai người nâng dậy: “Từ nay về sau hảo hảo sống, chúng ta hai lão nhân cũng có thể an tâm được rồi."
Dịch Vân Khanh cúi người hành lễ: “Đúng vậy, thưa gia gia. Tôn nhi nhất định sẽ cùng Đông Dương hảo hảo sống, sẽ không để người lại phải lo lắng."
Nghe vậy, Đông Dương trong đầu nhảy dựng.
Dịch Vân Khanh hình như có dự cảm, quay đầu lại nhìn y, trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu.
Đông Dương trong lòng phức tạp, nhận được tầm mắt của Dịch Vân Khanh. Sau một lúc lâu, liền bỏ qua ánh mắt ấy xem như cam chịu.
Dịch Vân Khanh vui vẻ, trong mắt đầy ý mừng nhìn y.
“Tiểu phụ thân." Dịch Khiêm đi tới, đôi mắt đen như hạt châu chớp chớp.
Dịch Vân Khanh cười nhìn nhi tử bổ nhào vào trên đùi Đông Dương, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Dịch Khiêm, trên mặt là một vẻ nhu hòa.
Đang chuẩn bị trộm chuồn ra khỏi sơn động, Đông Dương theo bản năng run lên. Y chẳng qua là nhất thời mềm lòng mà đem người đưa vào sơn động, cũng không ngờ rằng bản thân sẽ lại rước phải phiền toái lớn như vậy. Từ ngày đó nói xong, Dịch Vân Khanh liền dùng mọi thủ đoạn tồi tệ để thuyết phục y trở về, cơ hồ đem Đông Dương dọa sợ.
“Đông Dương," thanh âm từ xa đến, Dịch Vân Khanh nhìn Đông Dương cầm theo cái cuốc, bộ dáng giống như đang muốn chuồn êm, trong tâm liền cười trộm hỏi: “Đông Dương phải ra ngoài sao?"
Bị người phát hiện bản thân muốn chuồn đi, Đông Dương có điểm xấu hổ.
“Phải ra ngoài sao không gọi ta một tiếng?" Trong mắt một bộ ‘ta cái gì cũng biết’, biểu tình tựa tiếu phi tiếu nhìn người đang quẫn bách kia. “Bên ngoài tuyết chưa tan hết vẫn còn chút lạnh, ngươi chờ ta đi lấy cái áo choàng." Công lực mặt dày của Dịch Vân Khanh đã muốn luyện tới cảnh giới nhất định, bỏ qua cự tuyệt của Đông Dương mà quay lại trong động cầm theo áo choàng khoác lên. “Đông Dương là muốn đi lấy măng tuyết sao? Vừa lúc, ta cũng muốn đi xem." Nói xong, không đợi Đông Dương cự tuyệt lần nữa liền lôi kéo y ra khỏi sơn động hướng rừng trúc bên kia núi mà đi.
Rừng trúc không có người chăm sóc nên mọc cũng không được nhiều, cũng may cây cỏ vì gió lạnh đều héo rũ cả, có thể giảm đi không ít việc. Tìn mẫu trúc xem đúng phương hướng, cậy lên tầng tuyết thật dày. Thu hoạch măng tuyết là một công việc đòi hỏi thể lực, cũng cần có kĩ xảo, không có sức thì không thể đào được măng tuyết, mà cho dù có khí lực mà không có kĩ xảo thì không tìm đúng được nơi có măng tuyết, đều là làm việc không công. Cũng may Đông Dương là một ngươi chăm làm có kĩ xảo có cả khí lực, nên mỗi lần đào cơ hồ đều có thu hoạch.
Dịch Vân Khanh nhìn thấy thích, liền cầm cái cuốc theo chỉ dẫn của Đông Dương lần lượt đào được măng tuyết liền dương dương tự đắc nghĩ là tự mình tìm được. Đáng tiếc thiên phú của hắn ở phương diện này cũng không phát huy được, mười hố thì thu được hai ba cái, lúc sau liền lộ vẻ Tiểu Đông duẩn. Chuyện này là một đả kích không nhỏ, cuối cùng dục vọng hay mục đích khoe khoang gì đó đều không còn, cứ đi theo chỉ dẫn của Đông Dương mà đào.
Hai người dùng sức đào trong một canh giờ, lấy được một rổ đầy măng tuyết, Đông Dương đem những cây không bị hỏng vỏ cất kĩ, những cây bị hỏng thì đem ra xào, khiến Dịch Vân Khanh ăn tới mỹ mãn.
Cứ như vậy tiếp xúc qua lại, trôi qua thêm hai ngày, hôm nay Dịch Vân Khanh phải về nhà, không nghĩ tới đi rồi liền quên đem theo măng tuyết cùng mộc nhĩ nấm hương mà Đông Dương đã chuẩn bị tốt cho hắn. Đông Dương nghĩ người chắc chưa đi được xa, liền đuổi theo, cũng không muốn đi ra ngoài nhưng không hiểu sao một đường đi liền không nhìn thấy bóng dáng Dịch Vân Khanh.
Đông Dương thất thần nhìn thôn trang dưới chân núi, y không biết hắn đã muốn đi xa được như vậy. Cười khổ nhìn những thứ trên tay, hiện tại đem tới nhà hắn không được, mà mang những cái này về cũng không xong. Liền buồn bực xuống núi, đem đồ vật trộm đưa tới nhà cũ của Dịch gia rồi trở về. Không ngờ, y đề phòng ngoài cửa nhưng lại không đề phòng bên trong.
Dịch Vân Xuân mở cửa, nhìn thấy Đông Dương đang muốn để lại đồ rồi đi, liền sửng sốt. “… Đại tẩu…?!"
Thân thể Đông Dương cứng đờ, lập tức đi không được mà ở cũng không xong.
Dịch Vân Xuân nhìn nhầm sao? Vội bước ra đem người giữ lại, hướng trong nhà hét lên: “Gia gia, nãi nãi, đại bá, đại bá mẫu, đại tẩu đã trở lại!"
Một tiếng gọi này đều đem những người có ở trong nhà cũ đều gọi tới, cái này khiến cho Đông Dương không thể rời đi được. Y thực sự chỉ là muốn đem đồ để ở đây, y không biết nhà mới của Dịch Vân Khanh ở nơi nào cũng không tiện hỏi người trong thôn, cho nên chỉ có thể đi tới nhà cũ, nhưng y không lường trước được tình huống lại thành thế này.
Dịch Khiêm từ trong nhà chạy ra, ôm lấy chân Đông Dương, đáng thương hề hề giương mắt nhìn y: “Tiểu phụ thân…"
“Khiêm nhi, không phải bảo con gọi là nghĩa phụ sao?"
“Chính là phụ thân nói, nghĩa phụ là ngoại nhân, tiểu phụ thân là chỉ người trong nhà." Vậy đương nhiên là người trong nhà thân thiết hơn rồi.
Lão thái gia vẻ mặt vui mừng."Trở về là tốt, trở về là tốt rồi."
Đông Dương vẻ mặt xấu hổ."… Đại thiếu gia quên mang đồ theo, ta chỉ là đưa lại đây…"
Đại lão gia hồ nghi: “Khanh nhi còn chưa về."
Đông Dương giương mắt: “Ta là đi theo dấu chân của đại thiếu gia, hắn đi so với ta còn sớm hơn một canh giờ…"
Dư thị hoảng hốt, vội nói với Dịch Vân Xuân: “Vân Xuân, ngươi nhanh chân, nhanh chạy về nhà nhìn xem đại ca ngươi đã trở lại hay chưa." Không phải là Dư thị tự hù dọa chính mình, này là đại tuyết phong sơn, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Lão phu nhân cũng luống cuống, lão thái gia coi như trấn định, nhưng khi Dịch Vân Xuân chạy tới nói Dịch Vân Khanh còn chưa trở về, trầm ổn như lão thái gia cũng không tránh khỏi hoảng hốt.
Đông Dương bình tĩnh nói: “Ta ở đỉnh núi thấy rất nhiều dấu chân của thiếu gia, có thể là có chuyện gì chậm trễ, để ta đi tìm xem."
Dịch Vân Khanh đích thực là có chuyện khiến hắn chậm trễ, đi đến nửa đường mới phát hiện quên đồ Đông Dương cho, nghĩ đồ vật này nọ để hai ngày cũng không sao, tính là mai quay lại lấy cũng được nhưng đi tới đỉnh núi gần thôn, thì phát hiện con hoẵng đi lạc đường, thấy món ưa thích của mình, liền cẩn thận sờ soạng đi theo. Đi lên thì chú ý thấy dưới chân không thể phát ra tiếng vang, cho nên dấu vết rất mờ khiến cho Đông Dương bỏ qua. Đem con hoẵng săn được cầm trên tay, đi ra khỏi đỉnh núi liền thấy người nhà đang gọi hắn ầm ĩ, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Đông Dương.
Đại lão gia lo lắng cho nhi tử nên cũng theo lên núi, khàn khàn yếu hầu gọi lớn.
Đi phía sau Đông Dương còn có Dịch Khiêm, đôi chân nhỏ nên hay bị trơn trượt, may mắn ngã trên lớn tuyết dầy cũng không đau, lăn lông lốc một vòng rồi lại đứng lên tiếp tục đi theo.
Tìm một khoảng lớn rồi mà vẫn không thấy bóng người, đại lão gia luống cuống, Dịch Vân Xuân kiên nhẫn khuyên giải.
Dịch Khiêm bị bộ dáng luống cuống của đại lão gia ảnh hưởng, nắm chặt tay Đông Dương nói: “Tiểu phụ thân, phụ thân."
Đông Dương cúi đầu sờ sờ mái tóc hỗn độn của Dịch Khiêm, kiên định nói: “Phụ thân ngươi không có việc gì, hắn có cầm theo cung tiễn lại có chủy thủ để phòng thân, dã vật bình thường đều không thể làm hắn bị thương." Đông Dương an ủi cũng khiến Dịch Khiêm an tâm được một chút, bởi vì trong ý thức của nó cũng không rõ ràng dã vật bình thường là cái gì, nó chỉ biết đại tuyết phong sơn mà lên núi thì rất nguy hiểm.
Đôi tay nhỏ bé nắm lấy hai ngón tay của Đông Dương, vào giờ khắc này nó không còn là một đứa nhỏ trưởng thành sớm nữa, chỉ còn là một tiểu hài tử bốn tuổi lo lắng cho phụ thân của mình. Trong tâm bị chấn động nên nó thầm nghĩ muốn nắm lấy được một chút ấm áp nào đó: “… Tiểu phụ thân, người không bỏ đi nữa, có được không?"
Ở góc kia, Dịch Vân Khanh đang muốn xuất hiện, nghe thấy lời này liền lập tức trốn trở về. Lui vào trong góc khẩn trưởng chờ đáp án.
Đại lão gia cũng nhìn lại đây, Dịch Vân Xuân muốn quay đầu lại nhưng sợ sẽ nghe được đáp án không tốt, chỉ đám dựng thẳng lỗ tai, khẩn trưởng nghe lén.
Đông Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt ngây thơ nho nhỏ tràn đầy hi vọng của Dịch Khiêm mà không đành lòng cự tuyệt: “… Được". Có thể chỉ là vì Đông Dương không đành lòng cự tuyệt Dịch Khiên, cũng có thể là do y đã nghĩ thông suốt, tóm lại nghe được đáp án này, đại lão gia liền nhẹ nhàng thở ra, Dịch Vân Xuân cũng buông được nỗi lo trong lòng, về phần cao hứng nhất cũng không thể bỏ qua Dịch Vân Khanh.
Nếu có thể, hắn thật sự muốn nhảy dựng lên hô lớn tỏ vẻ chính mình thực cao hứng hoặc sẽ nhanh chân chạy qua gắt gao đem người nọ ôm vào trong lòng, nhưng hai hành động này, khác biệt thế nào thì cũng vẫn quá đường đột, nhìn hố tuyết lớn trước mắt, Dịch Vân Khanh liền nảy ra ý, nhấc chân giẫm vào, xong giả như đang giãy dụa nhiều lần nhưng không được rồi cao giọng la lên: “Ta ở trong này ~!" Một tiếng hô lên dẫn mọi người đến, Dịch Vân Xuân là người tới đầu tiên.
“Đại ca!"
Theo sau là Dịch Khiêm cùng Đông Dương, Dịch Vân Khanh vội hô lên:
Theo sau tới Dịch Khiêm cùng Đông Dương vội chạy đến, Dịch Vân Khanh vội nói: “Đừng tới đây, nơi này tuyết mỏng đừng để rơi vào." Nói xong, một tay đưa Dịch Vân Xuân kéo lên, một tay chỉ Đông Dương đi ra phía xa.
Đông Dương ngẩn ra, nhanh chóng cùng Dịch Vân Xuân hợp lực đem hắn kéo lên.
Vừa ra khỏi chỗ lún, Dịch Vân Khanh cố tình không buông tay Đông Dương ra, một tay xoa xoa đầu Dịch Khiêm rồi tạ lỗi với đại lão gia, cảm tạ Dịch Vân Xuân. Lúc sau theo một hàng mà đi xuống núi trở về nhà cũ, Dịch Vân Khanh kéo Đông Dương cùng quỳ gối trước mặt Dịch lão thái gia và Dịch lão phu nhân: “ Gia gia, nãi nãi, tôn nhi đã khiến hai người phải lo lắng."
Lôi kéo Đông Dương cùng quỳ xuống cũng biểu đạt ý nghĩa sâu xa, thứ nhất là tỏ vẻ bọn họ là phu thê nhất thể, thứ hai là cấp hai bên một cái bậc thang, dù sao việc lúc trước Đông Dương tự ý rời khỏi nhà cũng là hành vi bất hiếu, nói ra cũng đáng bị phạt.
Lão phu nhân dùng khăn lau lau khóe mắt, trải qua chuyện của Liễu thị, nàng cũng đã hiểu ra được nhiều điều, không quan tâm tới thân phận người đó là ai, chỉ cần thật tâm thật ý đối với tôn nhi nàng, thật tình hiếu thuận là đủ rồi.
Lão thái gia đem hai người nâng dậy: “Từ nay về sau hảo hảo sống, chúng ta hai lão nhân cũng có thể an tâm được rồi."
Dịch Vân Khanh cúi người hành lễ: “Đúng vậy, thưa gia gia. Tôn nhi nhất định sẽ cùng Đông Dương hảo hảo sống, sẽ không để người lại phải lo lắng."
Nghe vậy, Đông Dương trong đầu nhảy dựng.
Dịch Vân Khanh hình như có dự cảm, quay đầu lại nhìn y, trong mắt hiện lên một tia khẩn cầu.
Đông Dương trong lòng phức tạp, nhận được tầm mắt của Dịch Vân Khanh. Sau một lúc lâu, liền bỏ qua ánh mắt ấy xem như cam chịu.
Dịch Vân Khanh vui vẻ, trong mắt đầy ý mừng nhìn y.
“Tiểu phụ thân." Dịch Khiêm đi tới, đôi mắt đen như hạt châu chớp chớp.
Dịch Vân Khanh cười nhìn nhi tử bổ nhào vào trên đùi Đông Dương, lấy tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Dịch Khiêm, trên mặt là một vẻ nhu hòa.
Tác giả :
Mạc Tà