Nam Thành Gió Nổi
Quyển 3 - Chương 14
Edit: Winterwind0207
Lâm Hành thất thần, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ về sự kiện lần này, đang chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc tiếp tục phân tích, Quế Kỳ bên cạnh liền kéo ống tay áo của cậu, âm thanh kích động cơ hồ sắp không kìm nén được: "Ai ai, hôn rồi, hôn rồi!"
"A?" Lâm Hành đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên mất cậu và Quế Kỳ còn ngồi xổm ở cầu thang nghe trộm chuyện này, trên lầu hai người đến nửa ngày không có động tĩnh, nếu không phải Quế Kỳ túm cậu, chỉ sợ cậu còn tiếp tục suy nghĩ.
Lâm Hành phản xạ có điều kiện, bởi vậy âm lượng hơi lớn, trong hành lang trống rỗng, âm thanh lớn hơn một chút sẽ có hồi âm trở lại, cậu "A" như thế, người trên lầu lập tức nghe được, rất nhanh chính là một loạt tiếng bước chân, lập tức liền không còn động tĩnh.
Quế Kỳ tức giận đụng phải Lâm Hành một chút: "Đều là tại anh, đang hay mà!"
Lâm Hành vô tội sờ sờ mũi, đứng lên nói: "Đi thôi. Nhanh chóng cầm đồ vật về nhà, chết đói rồi."
Sau khi Lâm Hành về đến nhà trời đã tối rồi, kế hoạch vốn định cùng Nam Úc Thành đi ra ngoài ăn cơm cũng tạm thời bị dập tắt. Bởi vậy về nhà tuỳ tiện làm ít đồ, dù sao cậu và Nam Úc Thành cũng không quá chú trọng việc ăn uống này.
Sau bữa cơm chiều, Nam Úc Thành ngồi ở trên ghế sa lon xem máy vi tính, Lâm Hành thì lại ở một bên xem ti vi.
Liên tiếp thay đổi vài kênh đều cảm thấy không có ý gì hay, ánh mắt Lâm Hành dần dần dời đến người bên cạnh.
Thời điểm đã là cuối mùa thu, ban đêm khí trời lạnh, Nam Úc Thành vẫn cứ chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc. Anh ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính trước mặt, đầu ngón tay ở trên máy vi tính điểm nhẹ. Thần sắc của anh rất chăm chú, lông mày cau lại, trong lúc lơ đãng lại toát ra một luồng gợi cảm bức người.
Lâm Hành nhìn một hồi, liền nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được muốn đến gần đụng người này.
Nghĩ như vậy, thân thể trước tiên chuyển động về phía trước.
Cậu thận trọng dời qua, đầu tiên là nhìn một chút màn hình máy vi tính trước mặt Nam Úc Thành, bên trong chữ liên tiếp Lâm Hành nhìn thấy không khỏi choáng váng đầu. Lập tức cậu liền dời đi tầm mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Nam Úc Thành.
Thấy đối phương không có chú ý tới mình, Lâm Hành liền thận trọng dịch qua, đem cằm gác ở trên bả vai của anh.
Cằm Lâm Hành có chút lạnh, chạm vào bờ vai ấm áp của Nam Úc Thành không nhịn được run lên một hồi. Cậu nhẹ nhàng hô hấp, làm bộ xem màn hình hiển thị trong máy vi tính, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh bán đứng nội tâm cậu.
Cậu duy trì cái tư thế này một hồi lâu, thấy Nam Úc Thành vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, như là không chút nào chú ý tới động tác nhỏ của cậu, tâm lý không rõ lại có chút tức giận. Đang nghĩ ngợi nếu muốn làm biện pháp làm cho anh để ý đến cậu, Nam Úc Thành chợt quay đầu lại, ở trên môi Lâm Hành nhẹ nhàng hôn một chút.
Hôn xong, anh lại quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giống như là vừa nãy cái gì cũng không xảy ra.
Lâm Hành kinh ngạc trợn to hai mắt.
Người này dĩ nhiên... Dĩ nhiên...
Lâm Hành nửa ngày cũng không nói ra câu tiếp theo, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa có chút tức giận. Không nhịn được liền cúi đầu mang tính trả thù ở trên bả vai Nam Úc Thành cắn một cái, cắn xong lại cảm thấy không đành lòng, vì vậy lại cắn thêm lần nữa.
Lần này cậu triệt để hấp dẫn lực chú ý của Nam Úc Thành.
Nam Úc Thành hơi có chút không kiên nhẫn "Hừ" một tiếng, quay đầu lại đem Lâm Hành đè ngã ở trên ghế sa lon, cả người anh đè lên, cúi đầu để lên chóp mũi Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Câu dẫn anh, hả?"
Lâm Hành không ngờ tới phản ứng của anh kịch liệt như thế, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, còn không có phản ứng lại đã nằm ở trên ghế salông. Nhìn Nam Úc Thành gần trong gang tấc, Lâm Hành ngại ngùng nói không ra lời, chỉ cảm giác mình tựa hồ làm người này tức giận, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Thấy Lâm Hành không nói lời nào, Nam Úc Thành khẽ mỉm cười, tay trái chui vào trong quần áo Lâm Hành trong, ở bên mông cậu bóp một cái.
"A!" Lâm Hành bị kích thích không nhẹ, giẫy giụa muốn đứng lên, lại bị Nam Úc Thành gắt gao áp chế lại. Cảm giác được tay của đối phương ở bên hông mình dao động, thỉnh thoảng đụng tới khu vực nhạy cảm, khiến Lâm Hành không khỏi run rẩy.
Nam Úc Thành giằng co một trận, thấy Lâm Hành hoàn toàn không còn khí lực phản kháng, liền dừng động tác trên tay, nhẹ giọng hỏi: "Còn dám trêu anh không?"
Lâm Hành lắc đầu liên tục. Bị anh cào đến mức nước mắt sắp chảy ra, lần thứ nhất biết mình dĩ nhiên sợ ngứa như thế.
"Ngoan." Nam Úc Thành hài lòng thu tay về, ở chóp mũi của cậu hôn nhẹ một cái, lúc này mới thả Lâm Hành ra ngồi về vị trí cũ.
Lâm Hành lập tức cũng cùng ngồi dậy, sửa lại một chút quần áo của mình. Lúng túng nói: "Anh... Đang nhìn cái gì vậy?"
"Báo cáo kiểm tra thi thể Trương Vĩ" Nam Úc Thành đem máy vi tính chuyển tới trước mặt Lâm Hành, chỉ chỉ một đoạn nào đó trên màn ảnh nói: "Em xem, nơi này nhắc tới sau khi Trương Vĩ tử vong mới bị cắt hai tay. Thế nhưng anh hỏi thích Tình Tình, căn cứ sự miêu tả của cô ta lúc đó cô ta không làm như thế."
"Híc, anh hỏi thích Tình Tình?" Lâm Hành ngạc nhiên hỏi: "Hỏi thế nào?"
Nam Úc Thành không rõ nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, tựa hồ đối với vấn đề của cậu phi thường không rõ: "Hỏi trước mặt luôn. Làm sao vậy?"
"A, không có." Lâm Hành lắc đầu một cái, trong lòng suy nghĩ, anh bắt quỷ lại còn muốn nói chuyện với người ta? Thật sự không tận trách nhiệm gì hết... Yên lặng lải nhải hai câu, lại không dám nói ra. Lâm Hành ngược lại nói: "Ý của anh là, còn có những người khác tham gia giết người?"
"Không rõ ràng." Nam Úc Thành chậm rãi nói: "Thích Tình Tình chết rồi oán khí quá nặng, căn bản là không có cách nào nói chuyện bình thường với cô ta, anh không có cách nào từ trong miệng cô ta thu được càng nhiều tin tức hơn. Thế nhưng xem ra đến bây giờ, vụ án này khả năng tạm thời còn chưa kết thúc."
Lâm Hành như thế vừa nghe, liền không nhịn được hiếu kỳ nói: "Anh... làm gì Thích Tình Tình vậy?"
"Đưa cô ta về chỗ cô ta nên đi." Nam Úc Thành đem máy vi tính khép lại, nhàn nhạt nói: "Linh hồn của cô ta, bản thân ở dương gian dừng lại thời gian không thể quá dài. Oán khí quá nặng, thiên đạo bất dung, nếu như cô ta tiếp tục giết người, vậy cũng chỉ có thể vĩnh viễn không được luân hồi."
"Kia... Anh xác định hiện tại đã đưa cô ta đi?" Lâm Hành chần chờ nói.
Nam Úc Thành liếc hắn một cái: "Làm sao? Hoài nghi anh?"
"Không đúng không đúng." Lâm Hành vội vã xua tay, liền đem chuyện ngày hôm nay ở công ty nghe trộm được, cùng với phân tích của mình nói cho Nam Úc Thành một lần.
Nam Úc Thành nghe xong, trầm tư chốc lát. Bỗng nhiên nói: "Anh nhớ tới thi thể Trương Vĩ, chính là được phát hiện ở phòng Jason?"
Lâm Hành gật gật đầu.
"Vậy là được rồi. Suy đoán của em không sai, hại chết thích Tình Tình chính là mấy người này." Nói, anh dừng lại một chút, nhíu mày: "Về phần Lữ Mộng Dĩnh..."
"Chuyện này không liên quan đến chị Mộng Dĩnh, em chỉ là đi qua đúng lúc nghe được cô ấy gọi cho Jason, cho nên không nhịn được liên suy nghĩ một chút..." Lâm Hành vội vã giải thích.
Nam Úc Thành chậm rãi lắc lắc đầu: "Không hẳn."
Lâm Hành kinh ngạc nhìn anh, chờ anh giải thích, sau đó Nam Úc Thành lại không nói gì nữa. Đem máy vi tính thu cẩn thận, liền chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi." Lâm Hành thấy anh phải đi, liền vội vàng kéo anh lại: "Còn có một việc."
"Hả?"
"Sáng sớm hôm nay... Có một thứ vào được nhà chúng ta." Lâm Hành ấp a ấp úng đem chuyện sáng sớm nay nói cho Nam Úc Thành một lần. Vốn tưởng rằng Nam Úc Thành nghe xong có lẽ biểu thị kinh ngạc, không nghĩ tới anh chỉ là nhíu nhíu mày, một chút phản ứng cũng không có.
Lâm Hành kinh ngạc nói: "Anh không cảm thấy kỳ quái? Kỳ Viễn dĩ nhiên nhận thức loại này, loại này..." Suy nghĩ hồi lâu cũng không biết phải hình dung con búp bê quỷ kia như thế nào, Lâm Hành lúng túng sờ sờ mũi, nhìn Nam Úc Thành.
"Không kỳ quái. Truyền thống gia tộc." Nam Úc Thành nhấc theo máy vi tính, một tay xoa xoa đầu Lâm Hành: "Đi tắm, ngủ." Nói xong liền quay người đi.
Lâm Hành sửng sốt một chút, vội vã đuổi tới: "Có ý gì? Truyền thống gia tộc gì? Gia tộc Kỳ Viễn từ trước đến giờ vẫn luôn kinh doanh a..."
Nam Úc Thành đem máy vi tính để vào trong tủ, quay đầu lại nhìn Lâm Hành giống như đuôi theo bên mình, bỗng nở nụ cười: "Em đến bây giờ còn cho cậu ta là Cố thiếu gia em nhận biết à?"
"Không phải sao?" Lâm Hành ngơ ngác.
Nam Úc Thành thở dài, đem tủ đóng lại, nhàn nhạt nói: "Em nhận biết Cố Kỳ Viễn kia, e rằng chỉ là một gương mặt của cậu ta mà thôi."
"Đừng tưởng rằng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em có thể hoàn toàn biết rõ một người." Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành, ánh mắt khá có thâm ý: "Bối cảnh gia tộc của cậu ta so với em tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. Lại nói con búp bê em nhìn thấy sáng nay, chính là do nhà bọn họ người chế tạo ra. Em nhìn thì cảm thấy con búp bê kia chơi rất vui? Thế nhưng trên thực tế số người mà chết dưới tay nó còn nhiều hơn số tuổi của em."
Nghe cậu nói xong, Lâm Hành không thể tin trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Vậy ý của anh là... Kỳ Viễn, cũng từng giết người?"
"Anh không nói như vậy." Nam Úc Thành nhíu mày nói: "Thế nhưng em cách xa cậu ta một chút, cũng không có gì sai."
Lâm Hành bị anh vừa nói như thế, tâm lý cảm giác khó chịu. Một người bạn tốt bản thân biết rõ nhiều năm đột nhiên trở thành phạm nhận chuyên nghiệp đã từng giết vô số người
cảm giác này đổi lại là ai cũng không tiếp thụ được.
Cậu còn muốn hỏi lại, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. Há miệng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại di động Nam Úc Thành bỗng nhiên vang lên.
Anh liếc mắt nhìn, nhanh chóng ấn nút nhận. Thanh âm đầu bên kia điện thoại kia rất ầm ĩ, Lâm Hành có thể nghe thấy người ở đầu bên kia đang rất gấp gáp.
Nam Úc Thành nghe hai câu, sắc mặt chính là biến đổi. Nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái.
Lâm Hành bị anh nhìn khó giải thích được, muốn tiến lên, đã thấy anh cầm lấy áo khoác.
Anh đối với đầu bên kia điện thoại nói: "Xác nhận tử vong?"
Người bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời một câu, Nam Úc Thành nói: "Biết rồi. Tôi rất nhanh sẽ đến."
Nam Úc Thành cúp điện thoại, từ tủ quần áo bên trong lấy ra một cái áo khoác mặc vào, lại cầm một cái áo khoác đưa cho Lâm Hành, đưa cho cậu: "Mặc vào, đi theo anh."
Từ vừa nãy nhìn thấy thần sắc Nam Úc Thành thần sắc Lâm Hành liền biết xảy ra chuyện, lại nghe anh nói, cơ bản đoán được đại khái xảy ra chuyện gì. Cậu nhanh chóng tiếp nhận áo khoác mặc ở bên ngoài, vừa mặc vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai chết?"
Nam Úc Thành động tác ngừng lại, trầm giọng nói: "Hứa Lan Thạc."
"Mười phút trước từ công ty của bọn em nhảy lầu ngã chết.
Lâm Hành thất thần, trong đầu hỗn loạn suy nghĩ về sự kiện lần này, đang chuẩn bị tìm hiểu nguồn gốc tiếp tục phân tích, Quế Kỳ bên cạnh liền kéo ống tay áo của cậu, âm thanh kích động cơ hồ sắp không kìm nén được: "Ai ai, hôn rồi, hôn rồi!"
"A?" Lâm Hành đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên mất cậu và Quế Kỳ còn ngồi xổm ở cầu thang nghe trộm chuyện này, trên lầu hai người đến nửa ngày không có động tĩnh, nếu không phải Quế Kỳ túm cậu, chỉ sợ cậu còn tiếp tục suy nghĩ.
Lâm Hành phản xạ có điều kiện, bởi vậy âm lượng hơi lớn, trong hành lang trống rỗng, âm thanh lớn hơn một chút sẽ có hồi âm trở lại, cậu "A" như thế, người trên lầu lập tức nghe được, rất nhanh chính là một loạt tiếng bước chân, lập tức liền không còn động tĩnh.
Quế Kỳ tức giận đụng phải Lâm Hành một chút: "Đều là tại anh, đang hay mà!"
Lâm Hành vô tội sờ sờ mũi, đứng lên nói: "Đi thôi. Nhanh chóng cầm đồ vật về nhà, chết đói rồi."
Sau khi Lâm Hành về đến nhà trời đã tối rồi, kế hoạch vốn định cùng Nam Úc Thành đi ra ngoài ăn cơm cũng tạm thời bị dập tắt. Bởi vậy về nhà tuỳ tiện làm ít đồ, dù sao cậu và Nam Úc Thành cũng không quá chú trọng việc ăn uống này.
Sau bữa cơm chiều, Nam Úc Thành ngồi ở trên ghế sa lon xem máy vi tính, Lâm Hành thì lại ở một bên xem ti vi.
Liên tiếp thay đổi vài kênh đều cảm thấy không có ý gì hay, ánh mắt Lâm Hành dần dần dời đến người bên cạnh.
Thời điểm đã là cuối mùa thu, ban đêm khí trời lạnh, Nam Úc Thành vẫn cứ chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn bạc. Anh ngồi ở trên ghế sa lon, thân thể hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính trước mặt, đầu ngón tay ở trên máy vi tính điểm nhẹ. Thần sắc của anh rất chăm chú, lông mày cau lại, trong lúc lơ đãng lại toát ra một luồng gợi cảm bức người.
Lâm Hành nhìn một hồi, liền nuốt một ngụm nước bọt, không nhịn được muốn đến gần đụng người này.
Nghĩ như vậy, thân thể trước tiên chuyển động về phía trước.
Cậu thận trọng dời qua, đầu tiên là nhìn một chút màn hình máy vi tính trước mặt Nam Úc Thành, bên trong chữ liên tiếp Lâm Hành nhìn thấy không khỏi choáng váng đầu. Lập tức cậu liền dời đi tầm mắt, ánh mắt rơi xuống trên người Nam Úc Thành.
Thấy đối phương không có chú ý tới mình, Lâm Hành liền thận trọng dịch qua, đem cằm gác ở trên bả vai của anh.
Cằm Lâm Hành có chút lạnh, chạm vào bờ vai ấm áp của Nam Úc Thành không nhịn được run lên một hồi. Cậu nhẹ nhàng hô hấp, làm bộ xem màn hình hiển thị trong máy vi tính, nhịp tim đập càng lúc càng nhanh bán đứng nội tâm cậu.
Cậu duy trì cái tư thế này một hồi lâu, thấy Nam Úc Thành vẫn không có bất kỳ phản ứng nào, như là không chút nào chú ý tới động tác nhỏ của cậu, tâm lý không rõ lại có chút tức giận. Đang nghĩ ngợi nếu muốn làm biện pháp làm cho anh để ý đến cậu, Nam Úc Thành chợt quay đầu lại, ở trên môi Lâm Hành nhẹ nhàng hôn một chút.
Hôn xong, anh lại quay đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính, giống như là vừa nãy cái gì cũng không xảy ra.
Lâm Hành kinh ngạc trợn to hai mắt.
Người này dĩ nhiên... Dĩ nhiên...
Lâm Hành nửa ngày cũng không nói ra câu tiếp theo, trong lòng vừa ngọt ngào lại vừa có chút tức giận. Không nhịn được liền cúi đầu mang tính trả thù ở trên bả vai Nam Úc Thành cắn một cái, cắn xong lại cảm thấy không đành lòng, vì vậy lại cắn thêm lần nữa.
Lần này cậu triệt để hấp dẫn lực chú ý của Nam Úc Thành.
Nam Úc Thành hơi có chút không kiên nhẫn "Hừ" một tiếng, quay đầu lại đem Lâm Hành đè ngã ở trên ghế sa lon, cả người anh đè lên, cúi đầu để lên chóp mũi Lâm Hành, nhẹ giọng nói: "Câu dẫn anh, hả?"
Lâm Hành không ngờ tới phản ứng của anh kịch liệt như thế, trong nháy mắt trời đất quay cuồng, còn không có phản ứng lại đã nằm ở trên ghế salông. Nhìn Nam Úc Thành gần trong gang tấc, Lâm Hành ngại ngùng nói không ra lời, chỉ cảm giác mình tựa hồ làm người này tức giận, đúng là gậy ông đập lưng ông.
Thấy Lâm Hành không nói lời nào, Nam Úc Thành khẽ mỉm cười, tay trái chui vào trong quần áo Lâm Hành trong, ở bên mông cậu bóp một cái.
"A!" Lâm Hành bị kích thích không nhẹ, giẫy giụa muốn đứng lên, lại bị Nam Úc Thành gắt gao áp chế lại. Cảm giác được tay của đối phương ở bên hông mình dao động, thỉnh thoảng đụng tới khu vực nhạy cảm, khiến Lâm Hành không khỏi run rẩy.
Nam Úc Thành giằng co một trận, thấy Lâm Hành hoàn toàn không còn khí lực phản kháng, liền dừng động tác trên tay, nhẹ giọng hỏi: "Còn dám trêu anh không?"
Lâm Hành lắc đầu liên tục. Bị anh cào đến mức nước mắt sắp chảy ra, lần thứ nhất biết mình dĩ nhiên sợ ngứa như thế.
"Ngoan." Nam Úc Thành hài lòng thu tay về, ở chóp mũi của cậu hôn nhẹ một cái, lúc này mới thả Lâm Hành ra ngồi về vị trí cũ.
Lâm Hành lập tức cũng cùng ngồi dậy, sửa lại một chút quần áo của mình. Lúng túng nói: "Anh... Đang nhìn cái gì vậy?"
"Báo cáo kiểm tra thi thể Trương Vĩ" Nam Úc Thành đem máy vi tính chuyển tới trước mặt Lâm Hành, chỉ chỉ một đoạn nào đó trên màn ảnh nói: "Em xem, nơi này nhắc tới sau khi Trương Vĩ tử vong mới bị cắt hai tay. Thế nhưng anh hỏi thích Tình Tình, căn cứ sự miêu tả của cô ta lúc đó cô ta không làm như thế."
"Híc, anh hỏi thích Tình Tình?" Lâm Hành ngạc nhiên hỏi: "Hỏi thế nào?"
Nam Úc Thành không rõ nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, tựa hồ đối với vấn đề của cậu phi thường không rõ: "Hỏi trước mặt luôn. Làm sao vậy?"
"A, không có." Lâm Hành lắc đầu một cái, trong lòng suy nghĩ, anh bắt quỷ lại còn muốn nói chuyện với người ta? Thật sự không tận trách nhiệm gì hết... Yên lặng lải nhải hai câu, lại không dám nói ra. Lâm Hành ngược lại nói: "Ý của anh là, còn có những người khác tham gia giết người?"
"Không rõ ràng." Nam Úc Thành chậm rãi nói: "Thích Tình Tình chết rồi oán khí quá nặng, căn bản là không có cách nào nói chuyện bình thường với cô ta, anh không có cách nào từ trong miệng cô ta thu được càng nhiều tin tức hơn. Thế nhưng xem ra đến bây giờ, vụ án này khả năng tạm thời còn chưa kết thúc."
Lâm Hành như thế vừa nghe, liền không nhịn được hiếu kỳ nói: "Anh... làm gì Thích Tình Tình vậy?"
"Đưa cô ta về chỗ cô ta nên đi." Nam Úc Thành đem máy vi tính khép lại, nhàn nhạt nói: "Linh hồn của cô ta, bản thân ở dương gian dừng lại thời gian không thể quá dài. Oán khí quá nặng, thiên đạo bất dung, nếu như cô ta tiếp tục giết người, vậy cũng chỉ có thể vĩnh viễn không được luân hồi."
"Kia... Anh xác định hiện tại đã đưa cô ta đi?" Lâm Hành chần chờ nói.
Nam Úc Thành liếc hắn một cái: "Làm sao? Hoài nghi anh?"
"Không đúng không đúng." Lâm Hành vội vã xua tay, liền đem chuyện ngày hôm nay ở công ty nghe trộm được, cùng với phân tích của mình nói cho Nam Úc Thành một lần.
Nam Úc Thành nghe xong, trầm tư chốc lát. Bỗng nhiên nói: "Anh nhớ tới thi thể Trương Vĩ, chính là được phát hiện ở phòng Jason?"
Lâm Hành gật gật đầu.
"Vậy là được rồi. Suy đoán của em không sai, hại chết thích Tình Tình chính là mấy người này." Nói, anh dừng lại một chút, nhíu mày: "Về phần Lữ Mộng Dĩnh..."
"Chuyện này không liên quan đến chị Mộng Dĩnh, em chỉ là đi qua đúng lúc nghe được cô ấy gọi cho Jason, cho nên không nhịn được liên suy nghĩ một chút..." Lâm Hành vội vã giải thích.
Nam Úc Thành chậm rãi lắc lắc đầu: "Không hẳn."
Lâm Hành kinh ngạc nhìn anh, chờ anh giải thích, sau đó Nam Úc Thành lại không nói gì nữa. Đem máy vi tính thu cẩn thận, liền chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi." Lâm Hành thấy anh phải đi, liền vội vàng kéo anh lại: "Còn có một việc."
"Hả?"
"Sáng sớm hôm nay... Có một thứ vào được nhà chúng ta." Lâm Hành ấp a ấp úng đem chuyện sáng sớm nay nói cho Nam Úc Thành một lần. Vốn tưởng rằng Nam Úc Thành nghe xong có lẽ biểu thị kinh ngạc, không nghĩ tới anh chỉ là nhíu nhíu mày, một chút phản ứng cũng không có.
Lâm Hành kinh ngạc nói: "Anh không cảm thấy kỳ quái? Kỳ Viễn dĩ nhiên nhận thức loại này, loại này..." Suy nghĩ hồi lâu cũng không biết phải hình dung con búp bê quỷ kia như thế nào, Lâm Hành lúng túng sờ sờ mũi, nhìn Nam Úc Thành.
"Không kỳ quái. Truyền thống gia tộc." Nam Úc Thành nhấc theo máy vi tính, một tay xoa xoa đầu Lâm Hành: "Đi tắm, ngủ." Nói xong liền quay người đi.
Lâm Hành sửng sốt một chút, vội vã đuổi tới: "Có ý gì? Truyền thống gia tộc gì? Gia tộc Kỳ Viễn từ trước đến giờ vẫn luôn kinh doanh a..."
Nam Úc Thành đem máy vi tính để vào trong tủ, quay đầu lại nhìn Lâm Hành giống như đuôi theo bên mình, bỗng nở nụ cười: "Em đến bây giờ còn cho cậu ta là Cố thiếu gia em nhận biết à?"
"Không phải sao?" Lâm Hành ngơ ngác.
Nam Úc Thành thở dài, đem tủ đóng lại, nhàn nhạt nói: "Em nhận biết Cố Kỳ Viễn kia, e rằng chỉ là một gương mặt của cậu ta mà thôi."
"Đừng tưởng rằng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, em có thể hoàn toàn biết rõ một người." Nam Úc Thành nhìn Lâm Hành, ánh mắt khá có thâm ý: "Bối cảnh gia tộc của cậu ta so với em tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều. Lại nói con búp bê em nhìn thấy sáng nay, chính là do nhà bọn họ người chế tạo ra. Em nhìn thì cảm thấy con búp bê kia chơi rất vui? Thế nhưng trên thực tế số người mà chết dưới tay nó còn nhiều hơn số tuổi của em."
Nghe cậu nói xong, Lâm Hành không thể tin trợn to hai mắt, lẩm bẩm nói: "Vậy ý của anh là... Kỳ Viễn, cũng từng giết người?"
"Anh không nói như vậy." Nam Úc Thành nhíu mày nói: "Thế nhưng em cách xa cậu ta một chút, cũng không có gì sai."
Lâm Hành bị anh vừa nói như thế, tâm lý cảm giác khó chịu. Một người bạn tốt bản thân biết rõ nhiều năm đột nhiên trở thành phạm nhận chuyên nghiệp đã từng giết vô số người
cảm giác này đổi lại là ai cũng không tiếp thụ được.
Cậu còn muốn hỏi lại, nhưng lại không biết nên hỏi từ đâu. Há miệng, lại chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.
Đúng lúc này, điện thoại di động Nam Úc Thành bỗng nhiên vang lên.
Anh liếc mắt nhìn, nhanh chóng ấn nút nhận. Thanh âm đầu bên kia điện thoại kia rất ầm ĩ, Lâm Hành có thể nghe thấy người ở đầu bên kia đang rất gấp gáp.
Nam Úc Thành nghe hai câu, sắc mặt chính là biến đổi. Nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái.
Lâm Hành bị anh nhìn khó giải thích được, muốn tiến lên, đã thấy anh cầm lấy áo khoác.
Anh đối với đầu bên kia điện thoại nói: "Xác nhận tử vong?"
Người bên kia điện thoại nhanh chóng trả lời một câu, Nam Úc Thành nói: "Biết rồi. Tôi rất nhanh sẽ đến."
Nam Úc Thành cúp điện thoại, từ tủ quần áo bên trong lấy ra một cái áo khoác mặc vào, lại cầm một cái áo khoác đưa cho Lâm Hành, đưa cho cậu: "Mặc vào, đi theo anh."
Từ vừa nãy nhìn thấy thần sắc Nam Úc Thành thần sắc Lâm Hành liền biết xảy ra chuyện, lại nghe anh nói, cơ bản đoán được đại khái xảy ra chuyện gì. Cậu nhanh chóng tiếp nhận áo khoác mặc ở bên ngoài, vừa mặc vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Ai chết?"
Nam Úc Thành động tác ngừng lại, trầm giọng nói: "Hứa Lan Thạc."
"Mười phút trước từ công ty của bọn em nhảy lầu ngã chết.
Tác giả :
Thu Ký Bạch