Nam Thành Gió Nổi
Quyển 1 - Chương 1-3
Nam thành gió nổi.
Tác giả: Thu Ký Bạch
Edit:Winterwind0207
Năm tháng trong trường đại học, tràn ngập thanh xuân mà lại đầy sức sống.
Lâm Hành nằm nhoài trên hành lang của ký túc xá, một bên nhận điện thoại, một bên nhìn mọi người chạy qua chạy lại trên sân bóng rổ. Mùa hạ năm nay đến rất chậm, đã đến tháng năm vẫn còn không khí lạnh không phải là khí trời nóng ẩm thường có, nhưng mà không khí
như vậy lại phù hợp cho những người nghiện thể thao, cả ngày ở trên sân tập có thể rèn luyện sức khoẻ.
Lâm Hành nhìn bóng người trên sân tập cách đó không xa, tâm lý có chút ước ao: Rất nhanh sẽ đến lễ tốt nghiệp, các loại sự kiện sẽ lũ lượt kéo đến, đã rất lâu rồi cậu không trải qua một cuộc tranh tài nào ra hồn cả.
Nghĩ tới đây, cậu âm thầm thở dài, đối với người ở trong điện thoại nói: "Được, tớ biết rồi, tớ đến ngay đây." Nói xong liền tắt điện thoại, sờ sờ mũi, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.
Đại học A là trường đại học hàng đầu trong nước, trong trường điều kiện cơ sở vật chất cùng với nơi nghỉ ngơi đều đạt tới trình độ cao nhất. Mặc dù chỉ là ký túc xá, nhưng cũng là hai người một phòng, phối hợp với phòng vệ sinh cùng với ban công, vì vậy sinh hoạt ở đây vô cùng thoải mái.
Bạn cùng phòng của Lâm Hành là Cố Ký Viễn hotboy mặt than nổi danh của đại học A, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nghiệt duyên may rủi thế nào lại cùng nhau thi đậu cùng một trường đại học, cùng nhau chung lớp, thậm chí còn chung cả phòng ngủ.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi dựa vào đầu giường đọc sách, Lâm Hành nhìn lướt qua trang bìa, là quyển "Phật Lạc Đức" (phân tích giấc mơ)
"Cậu chừng nào thì thích loại sách này vậy?" Lâm Hành đi tới trước mặt cậu ta, đem sách từ trong tay cậu ta rút ra, lại nói: "Lẽ nào được hoa hậu giảng đường tỏ tình xong lại đổi tính rồi à?"
"Tùy tiện xem thôi." Cố Kỳ Viễn cũng không ngại động tác của cậu, đem sách đóng lại để sang một bên, nhìn Lâm Hành: "Cậu phải ra ngoài à?"
"Ừ, sinh nhật Trương Thần, cậu ấy mời tớ đi ăn cơm." Cậu từ bên trong tủ lấy ra một bộ quần áo: "Cậu có đi hay không?"
"Không đi."
Lâm Hành đã sớm dự đoán cậu ta sẽ trả lời như vậy, cũng không nói gì, nhanh chóng thay xong quần áo, quay đầu nhìn lại Cố Kỳ Viễn đang dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại, giống như là đang trầm tư, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Làm sao hối hận từ chối cô ấy à?"
Cố Kỳ Viễn tựa hồ có hơi mệt mỏi, xoa xoa sống mũi thẳng tắp: "Từ chối ai?"
"Hoa hậu giảng đường a." Lâm Hành cười: " Hotgirl khoa ngoại ngữ Trương Hàm Vũ, nữ thần trong mộng bao nhiêu người, cậu nói xem cậu có phải muốn trở thành kẻ địch của toàn dân hay không hả?"
"Nếu đổi lại là cậu, cậu có chấp nhận không?" Cố Kỳ Viễn liếc cậu một cái: "Áo mặc ngược rồi."
"A?" Lâm Hành sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìn ngượng ngùng cười cười: "Không chú ý." Một bên vừa đổi lại vừa nói: "Tớ với cậu tình huống không giống nhau, cậu cũng không phải không biết, tớ không thích con gái."
"Hai ngày trước không phải cũng có người tỏ tình với cậu?" Cố Kỳ Viễn nhìn Lâm Hành, ánh mắt có chút sâu xa, "Cậu thật sự một chút ý nghĩ cũng không có?"
"Cậu nói Bạch Cầm?" Cố Kỳ Viễn đột nhiên nói đến sự kiện hai tuần trước, Lâm Hành cũng dần nhớ lại về cô gái tỏ tình với cậu, động tác cũng dừng lại một chút.
Tuy rằng hai người học lớp khác nhau, nhưng bởi vì phòng học rất gần, bởi vậy thường xuyên gặp phải đối phương.
Nhưng mà dù biết có một người như thế, nhưng bởi vì nguyên nhân không cùng lớp, hai người bọn họ không hề có bất kỳ trao đổi gì.
Lần thứ nhất khiến Lâm Hành biết được cô gái nhỏ gầy này, là bởi vì một lần sự cố.
Hôm đó là một ngày mưa, Lâm Hành mười bảy tuổi bởi vì cùng cha cãi nhau một trận, mà tức giận đạp xe đạp đi xung quanh.
Bởi vì trong lòng đè nèn lửa giận, đạp xe cũng đặc biệt nhanh, vào lúc đi qua một lối rẽ, không có chú ý tới người đi đường đối diện, cậu lập tức va vào người ta, khiến người ta ngã lăn trên mặt đất.
Người bị ngã là một cô gái phi thường nhỏ gầy, tóc dài xoã hai bên, trên người cô gái có đủ loại vết thương màu xanh tím, cô gái ngồi sập xuống đất không nói tiếng nào chỉ cúi thấp đầu.
Lâm Hành vội vã chạy xuống dìu cô gái, trong lúc đụng phải bờ vai của cô gái, mới phát hiện cô gái này dĩ nhiên còn hơi run rẩy.
Tâm lý hổ thẹn khiến tất cả lửa giận trong lòng của Lâm Hành đều bị dập tắt, cậu mang cô gái này đi bệnh viện, may chỉ là có chút trầy da không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng mà khiến Lâm Hành cảm thấy lo lắng chính là, cô gái này toàn thân trên dưới đều có dấu vết của việc bị bạo hành, thậm chí trong lúc bác sĩ kiểm tra, cũng nghĩ Lâm Hành đánh đập cô, dò hỏi xác định nhiều lần mới chứng thực không phải do Lâm Hành gây nên, mới để cho hai người bọn họ rời đi.
Lâm Hành không hỏi cô gái vết thương trên người cô là từ đâu tới. Dù sao hai người cũng là bạn học, nhìn bộ dạng Bạch Cầm tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, Lâm Hành lựa chọn tôn trọng.
Thế nhưng từ đó về sau, Lâm Hành tựa hồ rất hay gặp cô gái này. Cô ấy vẫn luôn an tĩnh đứng ở trong góc, có lúc sẽ lén lút nhìn cậu, nhưng mà mỗi khi cậu quay đầu lại cùng cô ấy đối diện, cô ấy lại quay đi chỗ khác.
Đối với Bạch Cầm, Lâm Hành quả thật là có chút đồng tình.
Từ quan sát của cậu ở trường học, Bạch Cầm và bạn học quan hệ cũng không tốt. Dù là cấp ba hay là đại học, cơ hồ xưa nay chưa từng thấy cô ấy đi chung với ai. Các học sinh nữ khác đều líu ra líu rít chia thành từng nhóm hai hoặc ba người mà đi, chỉ có mình Bạch Cầm vẫn độc lai độc vãng*, mang theo một thân vết thương không rõ, thần sắc tối tăm, yên tĩnh đến trầm mặc.
(*Độc lai độc vãng: Một thân một mình)
Nhưng mà cậu đối với cô gái ấy, cũng chỉ có đồng tình mà thôi.
Cậu trời sinh là GAY, đối với con gái không có cảm giác. Bởi vậy lúc Bạch Cầm tỏ tình với cậu, cậu ngoài trừ uyển chuyển từ chối, xác thực không có biện pháp nào khác.
Cậu còn nhớ, sau khi cậu từ chối, trên mặt Bạch Cầm chợt loé lên thần sắc tuyệt vọng, khiến cho cậu mấy ngày kế tiếp đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cô gái này, đại khái là vô cùng yêu thích cậu đi!
"Tại sao không nói chuyện?"
Đang mải suy nghĩ đến thất thần, không chú ý Cố Kỳ Viễn đi tới trước mặt mình, hơi cúi đầu đánh giá cậu. Trong lúc Cố Kỳ Viễn nói chuyện nhiệt khí phun ra ở chóp mũi của cậu ta, Lâm Hành lui về sau một bước, nhìn gương mắt lạnh lùng trước mắt, bỗng nở nụ cười: "Làm gì gần tớ như vậy, vừa nãy nhớ lại chuyện lúc trước. Cô gái kia, rất đáng thương."
Nói xong, cậu không muốn nói chuyện nhiều, cầm điện thoại di động lên liền quay người mở cửa: "Tớ đi trước, buổi tối trở lại hẵng nói. Nhớ giữ cửa cho tớ."
Cửa dần dần đóng lại, Lâm Hành không có chú ý tới, sau lưng Cố Kỳ Viễn trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Trương Thần chọn nơi tổ chức sinh nhật là một nhà hàng náo nhiệt. Con trai tổ chức sinh nhật không có cái gọi là bánh ngọt, từ trước đến giờ đều là mấy anh em quan hệ không tệ cùng nhau tụ tập một chỗ uống rượu tán gẫu, cuối cùng nhiều lắm thì đi hát karaoke. Sinh hoạt đại học, phần lớn đều là như vậy.
Thời gian Lâm Hành bọn họ một nhóm người từ nhà hàng đi ra đã gần tới mười một giờ. Trương Thần đưa ra ý định còn muốn đi KTV hát hò, Lâm Hành bị mấy người bọn họ liên tục trút rượu, bây giờ đứng lên cũng có chút khó khăn, vội vã vung vung tay từ chối nói lần sau tiếp tục, hôm nay nhất định phải trở về.
Đại học A nơi Lâm Hành học quản lý rất nghiêm ngặt, mỗi ngày vào lúc 12 giờ đêm đều sẽ có người kiểm tra, đồng thời đến buổi tối cửa trường sẽ đóng không có cách nào đi vào. Lâm Hành còn phải leo tường để về ký túc xá. Cân nhắc đến tình huống của cậu, Trương Thần cũng rất tâm lý để cho cậu rời đi, sau khi tiễn Lâm Hành lên xe taxi, một nhóm người lại đi tiếp đến địa điểm khác.
Lúc xe taxi đến cửa trường học, Lâm Hành đã say đến không rõ. Mơ mơ hồ hồ từ trong ví tiền móc tiền ra trả cho tài xế, dự vào lý trí ít ỏi còn sót lại tìm tới tường vây cửa sau trường học. Lâm Hành mê man ngửa đầu nhìn tường vây, cảm thấy ngày hôm nay e sợ có chút khổ sở.
Nếu như người kiểm tra phát hiện mình cả đêm không về, ngày mai phỏng chừng thầy giáo phụ đạo sẽ đem mình xách qua dạy bảo nửa tiếng. Lâm Hành liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã mười một giờ hơn, vừa nghĩ tới thầy giáo phụ đạo có kiểu đầu xoăn tít như mì ăn liền, vừa nói chuyện nước bọt liền bắn tung toé, Lâm Hành thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, tận lực bảo trì một ít tỉnh táo.
Vẫn là trở về đi thôi.
Nghĩ như vậy, cậu thuần thục treo lên tường vây. Nhưng mà, bởi vì rượu ăn mòn quá độ, trong ngày thường cậu có thể dễ dàng leo tường vây đi vào thế nhưng ngày hôm nay lại tương đối gian nan, vừa trèo lên tới đỉnh, cậu lập tức mất trọng tâm, tàn nhẫn mà ngã sấp xuống.
Phù phù một tiếng.
Cậu rơi vào bùn đất ẩm ướt trên mặt đất.
Sau tường vây, là rừng cây nhỏ phía sau sân tập luyện của đại học A. Một vùng rừng núi này đã tồn tại rất lâu, thời gian đến bây giờ đã được hơn một thế kỷ.
Trải qua thời gian dài như vây, thực vật trong rừng cây đã dày đặc cơ hồ có thể che kín bầu trời nông nổi. Cho dù là ở ban ngày, nếu như tiến vào nơi sâu xa của rừng cây, tia sáng cũng sẽ hiện ra vô cùng ảm đạm, thậm chí có lúc âm u, chứ đừng nói bây giờ đang vào buổi tối.
Đây là ban đêm mùa hạ, thâm thuý, yên tĩnh, trong rừng chỉ có thể nghe thấy âm thanh rầu rĩ của một hai con ve, âm thanh cũng không lớn, cảm giác như là từ xa truyền đến.
Lâm Hành nằm trên mặt đất, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Cậu nỗ lực muốn đứng lên, nhưng mà rượu đã khống chế đầu óc của cậu, cậu nỗ lực giãy giụa một hồi, nhưng chỉ là trở mình ngửa mặt nằm trên đất.
Tay cậu vô ý thức vùng vẫy mặt đất, muốn tìm được cái gì đó mượn lực, để cho cậu có thể đứng lên.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác mình thật giống như đụng phải thứ gì.
Lạnh lẽo mà mềm mại, sờ vào xúc cảm phi thường nhẵn nhụi, lại giống như... Lại giống
như người da dẻ.
Trong đầu hỗn độn giống như một ánh sáng bỗng nhiên loé lên, cậu độ nhiên quay đầu nhìn sang chỗ mình vừa chạm vào. Mà đêm khuya ở trong rừng rậm, thậm chí ngay cả bản thân duỗi tay ra cũng không thể nhìn thấy rõ, càng khó nói sự vật nào đó cách xa một mét.
Cậu thử thăm dò sờ soạng một chút cái vật kia, càng sờ lại càng cảm thấy hoảng sợ, đến cuối cùng cậu không thể thu tay mình lại, rốt cuộc cậu cũng biết vừa nãy mình sờ phải vật gì.
Đó là một cánh tay, đồng thời cánh tay đó là của một người con gái.
Hơn nữa rất có thể người con gái này đã chết!
Tác giả: Thu Ký Bạch
Edit:Winterwind0207
Năm tháng trong trường đại học, tràn ngập thanh xuân mà lại đầy sức sống.
Lâm Hành nằm nhoài trên hành lang của ký túc xá, một bên nhận điện thoại, một bên nhìn mọi người chạy qua chạy lại trên sân bóng rổ. Mùa hạ năm nay đến rất chậm, đã đến tháng năm vẫn còn không khí lạnh không phải là khí trời nóng ẩm thường có, nhưng mà không khí
như vậy lại phù hợp cho những người nghiện thể thao, cả ngày ở trên sân tập có thể rèn luyện sức khoẻ.
Lâm Hành nhìn bóng người trên sân tập cách đó không xa, tâm lý có chút ước ao: Rất nhanh sẽ đến lễ tốt nghiệp, các loại sự kiện sẽ lũ lượt kéo đến, đã rất lâu rồi cậu không trải qua một cuộc tranh tài nào ra hồn cả.
Nghĩ tới đây, cậu âm thầm thở dài, đối với người ở trong điện thoại nói: "Được, tớ biết rồi, tớ đến ngay đây." Nói xong liền tắt điện thoại, sờ sờ mũi, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.
Đại học A là trường đại học hàng đầu trong nước, trong trường điều kiện cơ sở vật chất cùng với nơi nghỉ ngơi đều đạt tới trình độ cao nhất. Mặc dù chỉ là ký túc xá, nhưng cũng là hai người một phòng, phối hợp với phòng vệ sinh cùng với ban công, vì vậy sinh hoạt ở đây vô cùng thoải mái.
Bạn cùng phòng của Lâm Hành là Cố Ký Viễn hotboy mặt than nổi danh của đại học A, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nghiệt duyên may rủi thế nào lại cùng nhau thi đậu cùng một trường đại học, cùng nhau chung lớp, thậm chí còn chung cả phòng ngủ.
Đẩy ra cửa phòng ngủ, quả nhiên thấy Cố Kỳ Viễn mặt không thay đổi dựa vào đầu giường đọc sách, Lâm Hành nhìn lướt qua trang bìa, là quyển "Phật Lạc Đức" (phân tích giấc mơ)
"Cậu chừng nào thì thích loại sách này vậy?" Lâm Hành đi tới trước mặt cậu ta, đem sách từ trong tay cậu ta rút ra, lại nói: "Lẽ nào được hoa hậu giảng đường tỏ tình xong lại đổi tính rồi à?"
"Tùy tiện xem thôi." Cố Kỳ Viễn cũng không ngại động tác của cậu, đem sách đóng lại để sang một bên, nhìn Lâm Hành: "Cậu phải ra ngoài à?"
"Ừ, sinh nhật Trương Thần, cậu ấy mời tớ đi ăn cơm." Cậu từ bên trong tủ lấy ra một bộ quần áo: "Cậu có đi hay không?"
"Không đi."
Lâm Hành đã sớm dự đoán cậu ta sẽ trả lời như vậy, cũng không nói gì, nhanh chóng thay xong quần áo, quay đầu nhìn lại Cố Kỳ Viễn đang dựa vào vách tường nhắm hai mắt lại, giống như là đang trầm tư, không nhịn được trêu ghẹo nói: "Làm sao hối hận từ chối cô ấy à?"
Cố Kỳ Viễn tựa hồ có hơi mệt mỏi, xoa xoa sống mũi thẳng tắp: "Từ chối ai?"
"Hoa hậu giảng đường a." Lâm Hành cười: " Hotgirl khoa ngoại ngữ Trương Hàm Vũ, nữ thần trong mộng bao nhiêu người, cậu nói xem cậu có phải muốn trở thành kẻ địch của toàn dân hay không hả?"
"Nếu đổi lại là cậu, cậu có chấp nhận không?" Cố Kỳ Viễn liếc cậu một cái: "Áo mặc ngược rồi."
"A?" Lâm Hành sững sờ, cúi đầu liếc mắt nhìn ngượng ngùng cười cười: "Không chú ý." Một bên vừa đổi lại vừa nói: "Tớ với cậu tình huống không giống nhau, cậu cũng không phải không biết, tớ không thích con gái."
"Hai ngày trước không phải cũng có người tỏ tình với cậu?" Cố Kỳ Viễn nhìn Lâm Hành, ánh mắt có chút sâu xa, "Cậu thật sự một chút ý nghĩ cũng không có?"
"Cậu nói Bạch Cầm?" Cố Kỳ Viễn đột nhiên nói đến sự kiện hai tuần trước, Lâm Hành cũng dần nhớ lại về cô gái tỏ tình với cậu, động tác cũng dừng lại một chút.
Tuy rằng hai người học lớp khác nhau, nhưng bởi vì phòng học rất gần, bởi vậy thường xuyên gặp phải đối phương.
Nhưng mà dù biết có một người như thế, nhưng bởi vì nguyên nhân không cùng lớp, hai người bọn họ không hề có bất kỳ trao đổi gì.
Lần thứ nhất khiến Lâm Hành biết được cô gái nhỏ gầy này, là bởi vì một lần sự cố.
Hôm đó là một ngày mưa, Lâm Hành mười bảy tuổi bởi vì cùng cha cãi nhau một trận, mà tức giận đạp xe đạp đi xung quanh.
Bởi vì trong lòng đè nèn lửa giận, đạp xe cũng đặc biệt nhanh, vào lúc đi qua một lối rẽ, không có chú ý tới người đi đường đối diện, cậu lập tức va vào người ta, khiến người ta ngã lăn trên mặt đất.
Người bị ngã là một cô gái phi thường nhỏ gầy, tóc dài xoã hai bên, trên người cô gái có đủ loại vết thương màu xanh tím, cô gái ngồi sập xuống đất không nói tiếng nào chỉ cúi thấp đầu.
Lâm Hành vội vã chạy xuống dìu cô gái, trong lúc đụng phải bờ vai của cô gái, mới phát hiện cô gái này dĩ nhiên còn hơi run rẩy.
Tâm lý hổ thẹn khiến tất cả lửa giận trong lòng của Lâm Hành đều bị dập tắt, cậu mang cô gái này đi bệnh viện, may chỉ là có chút trầy da không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng mà khiến Lâm Hành cảm thấy lo lắng chính là, cô gái này toàn thân trên dưới đều có dấu vết của việc bị bạo hành, thậm chí trong lúc bác sĩ kiểm tra, cũng nghĩ Lâm Hành đánh đập cô, dò hỏi xác định nhiều lần mới chứng thực không phải do Lâm Hành gây nên, mới để cho hai người bọn họ rời đi.
Lâm Hành không hỏi cô gái vết thương trên người cô là từ đâu tới. Dù sao hai người cũng là bạn học, nhìn bộ dạng Bạch Cầm tựa hồ cũng không muốn nhiều lời, Lâm Hành lựa chọn tôn trọng.
Thế nhưng từ đó về sau, Lâm Hành tựa hồ rất hay gặp cô gái này. Cô ấy vẫn luôn an tĩnh đứng ở trong góc, có lúc sẽ lén lút nhìn cậu, nhưng mà mỗi khi cậu quay đầu lại cùng cô ấy đối diện, cô ấy lại quay đi chỗ khác.
Đối với Bạch Cầm, Lâm Hành quả thật là có chút đồng tình.
Từ quan sát của cậu ở trường học, Bạch Cầm và bạn học quan hệ cũng không tốt. Dù là cấp ba hay là đại học, cơ hồ xưa nay chưa từng thấy cô ấy đi chung với ai. Các học sinh nữ khác đều líu ra líu rít chia thành từng nhóm hai hoặc ba người mà đi, chỉ có mình Bạch Cầm vẫn độc lai độc vãng*, mang theo một thân vết thương không rõ, thần sắc tối tăm, yên tĩnh đến trầm mặc.
(*Độc lai độc vãng: Một thân một mình)
Nhưng mà cậu đối với cô gái ấy, cũng chỉ có đồng tình mà thôi.
Cậu trời sinh là GAY, đối với con gái không có cảm giác. Bởi vậy lúc Bạch Cầm tỏ tình với cậu, cậu ngoài trừ uyển chuyển từ chối, xác thực không có biện pháp nào khác.
Cậu còn nhớ, sau khi cậu từ chối, trên mặt Bạch Cầm chợt loé lên thần sắc tuyệt vọng, khiến cho cậu mấy ngày kế tiếp đều cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Cô gái này, đại khái là vô cùng yêu thích cậu đi!
"Tại sao không nói chuyện?"
Đang mải suy nghĩ đến thất thần, không chú ý Cố Kỳ Viễn đi tới trước mặt mình, hơi cúi đầu đánh giá cậu. Trong lúc Cố Kỳ Viễn nói chuyện nhiệt khí phun ra ở chóp mũi của cậu ta, Lâm Hành lui về sau một bước, nhìn gương mắt lạnh lùng trước mắt, bỗng nở nụ cười: "Làm gì gần tớ như vậy, vừa nãy nhớ lại chuyện lúc trước. Cô gái kia, rất đáng thương."
Nói xong, cậu không muốn nói chuyện nhiều, cầm điện thoại di động lên liền quay người mở cửa: "Tớ đi trước, buổi tối trở lại hẵng nói. Nhớ giữ cửa cho tớ."
Cửa dần dần đóng lại, Lâm Hành không có chú ý tới, sau lưng Cố Kỳ Viễn trong mắt chợt lóe lên ánh sáng lạnh.
Trương Thần chọn nơi tổ chức sinh nhật là một nhà hàng náo nhiệt. Con trai tổ chức sinh nhật không có cái gọi là bánh ngọt, từ trước đến giờ đều là mấy anh em quan hệ không tệ cùng nhau tụ tập một chỗ uống rượu tán gẫu, cuối cùng nhiều lắm thì đi hát karaoke. Sinh hoạt đại học, phần lớn đều là như vậy.
Thời gian Lâm Hành bọn họ một nhóm người từ nhà hàng đi ra đã gần tới mười một giờ. Trương Thần đưa ra ý định còn muốn đi KTV hát hò, Lâm Hành bị mấy người bọn họ liên tục trút rượu, bây giờ đứng lên cũng có chút khó khăn, vội vã vung vung tay từ chối nói lần sau tiếp tục, hôm nay nhất định phải trở về.
Đại học A nơi Lâm Hành học quản lý rất nghiêm ngặt, mỗi ngày vào lúc 12 giờ đêm đều sẽ có người kiểm tra, đồng thời đến buổi tối cửa trường sẽ đóng không có cách nào đi vào. Lâm Hành còn phải leo tường để về ký túc xá. Cân nhắc đến tình huống của cậu, Trương Thần cũng rất tâm lý để cho cậu rời đi, sau khi tiễn Lâm Hành lên xe taxi, một nhóm người lại đi tiếp đến địa điểm khác.
Lúc xe taxi đến cửa trường học, Lâm Hành đã say đến không rõ. Mơ mơ hồ hồ từ trong ví tiền móc tiền ra trả cho tài xế, dự vào lý trí ít ỏi còn sót lại tìm tới tường vây cửa sau trường học. Lâm Hành mê man ngửa đầu nhìn tường vây, cảm thấy ngày hôm nay e sợ có chút khổ sở.
Nếu như người kiểm tra phát hiện mình cả đêm không về, ngày mai phỏng chừng thầy giáo phụ đạo sẽ đem mình xách qua dạy bảo nửa tiếng. Lâm Hành liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại đã mười một giờ hơn, vừa nghĩ tới thầy giáo phụ đạo có kiểu đầu xoăn tít như mì ăn liền, vừa nói chuyện nước bọt liền bắn tung toé, Lâm Hành thở dài, xoa xoa huyệt thái dương, tận lực bảo trì một ít tỉnh táo.
Vẫn là trở về đi thôi.
Nghĩ như vậy, cậu thuần thục treo lên tường vây. Nhưng mà, bởi vì rượu ăn mòn quá độ, trong ngày thường cậu có thể dễ dàng leo tường vây đi vào thế nhưng ngày hôm nay lại tương đối gian nan, vừa trèo lên tới đỉnh, cậu lập tức mất trọng tâm, tàn nhẫn mà ngã sấp xuống.
Phù phù một tiếng.
Cậu rơi vào bùn đất ẩm ướt trên mặt đất.
Sau tường vây, là rừng cây nhỏ phía sau sân tập luyện của đại học A. Một vùng rừng núi này đã tồn tại rất lâu, thời gian đến bây giờ đã được hơn một thế kỷ.
Trải qua thời gian dài như vây, thực vật trong rừng cây đã dày đặc cơ hồ có thể che kín bầu trời nông nổi. Cho dù là ở ban ngày, nếu như tiến vào nơi sâu xa của rừng cây, tia sáng cũng sẽ hiện ra vô cùng ảm đạm, thậm chí có lúc âm u, chứ đừng nói bây giờ đang vào buổi tối.
Đây là ban đêm mùa hạ, thâm thuý, yên tĩnh, trong rừng chỉ có thể nghe thấy âm thanh rầu rĩ của một hai con ve, âm thanh cũng không lớn, cảm giác như là từ xa truyền đến.
Lâm Hành nằm trên mặt đất, trong đầu một mảnh hỗn độn.
Cậu nỗ lực muốn đứng lên, nhưng mà rượu đã khống chế đầu óc của cậu, cậu nỗ lực giãy giụa một hồi, nhưng chỉ là trở mình ngửa mặt nằm trên đất.
Tay cậu vô ý thức vùng vẫy mặt đất, muốn tìm được cái gì đó mượn lực, để cho cậu có thể đứng lên.
Bỗng nhiên, cậu cảm giác mình thật giống như đụng phải thứ gì.
Lạnh lẽo mà mềm mại, sờ vào xúc cảm phi thường nhẵn nhụi, lại giống như... Lại giống
như người da dẻ.
Trong đầu hỗn độn giống như một ánh sáng bỗng nhiên loé lên, cậu độ nhiên quay đầu nhìn sang chỗ mình vừa chạm vào. Mà đêm khuya ở trong rừng rậm, thậm chí ngay cả bản thân duỗi tay ra cũng không thể nhìn thấy rõ, càng khó nói sự vật nào đó cách xa một mét.
Cậu thử thăm dò sờ soạng một chút cái vật kia, càng sờ lại càng cảm thấy hoảng sợ, đến cuối cùng cậu không thể thu tay mình lại, rốt cuộc cậu cũng biết vừa nãy mình sờ phải vật gì.
Đó là một cánh tay, đồng thời cánh tay đó là của một người con gái.
Hơn nữa rất có thể người con gái này đã chết!
Tác giả :
Thu Ký Bạch