Năm Tháng Rực Rỡ
Quyển 5 - Chương 4: Uyên ương hoang dã
Diêm Phong nhíu mày, thả cô gái ra.
Cô gái run lẩy bẩy lùi ra sau một bước, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Thư Ngọc chặn Diêm Phong ở đằng sau, cô tiến lên ôn hòa nói với cô gái: “Đừng sợ. Tôi sẽ hỏi cô vài câu, cô chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là được, cô có hiểu tôi nói gì không?"
Cô gái chần chừ rồi gật đầu.
“Cô có biết đây là trang viên nghỉ hè tư nhân không?" Thư Ngọc dịu dàng nhìn cô gái.
Cô gái gật đầu.
“Một mình cô tới đây sao?"
Cô gái lắc đầu.
“Có người dẫn cô tới chỗ này?"
Cô gái gật đầu.
“Bây giờ người kia còn ở đây không?"
Cô gái ngẩn ngơ, rồi lắc đầu.
“Cô không biết người kia có còn ở đây không?"
Cô gái gật đầu.
“Cô là người của Khưu gia?"
Cô gái còn chưa kịp phản ứng thì lùm cây phía trước chợt lung lay, từ bên trong đó có một người đi ra. Trong tay người kia kéo theo một chùm mơ, anh ta hưng phấn kêu lên: “Tiểu Loan, em xem này…"
Còn chưa nói xong thì bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn.
“Thư Ngọc, tổ trưởng? Sao hai người ở đây thế?" Hạ Tử Trì gãi má, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thư Ngọc mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Diêm Phong một cái, rồi nói với Hạ Tử Trì: “Sao anh lại ở đây? Sáng sớm đập cửa sổ nhà người ta, quấy nhiễu người ta thì thôi đi, bây giờ còn tùy tiện dẫn người lạ vào trang viên tư nhân của người khác làm ồn, anh coi đây là công viên hả?"
Hạ Tử Trì ngượng ngùng: “Thư Ngọc…tôi chỉ muốn đưa Tiểu Loan tới chỗ yên tĩnh thôi."
Thư Ngọc bóp trán: “Thật ngại quá, phiền anh yên lặng trước đi." Dừng một chút cô cất tiếng lần nữa: “Cô ấy có quan hệ gì với anh?"
Hạ Tử Trì nuốt nước bọt: “Chính là quan hệ giữa công tử thế gia trẻ tuổi cùng với một cô gái."
Thư Ngọc: “…"
Hạ Tử Trì vui sướng bắt chuyện với cô gái: “Tiểu Loan mau tới đây, đây là cô út của em."
Thư Ngọc ngạc nhiên: “Anh nói cái gì?"
Hạ Tử Trì đáp: “Cha của Tiểu Loan là cháu đích tôn của em gái của bà nội cô, dựa theo quy củ trong họ hàng, cô ấy nên gọi cô một tiếng cô."
Bộ não Thư Ngọc phình to, đây là thân thích tới chỗ nào, quan hệ xa xôi đến mức cô không hiểu gì cả.
Tiểu Loan dường như rất vui vẻ, sợ hãi trước đó trở thành hư không, kêu “y y" nhìn về phía Thư Ngọc, trong ánh mắt có sự ỷ lại.
Thư Ngọc không khỏi sửng sốt. Đứa nhỏ này nhất định được người nhà bảo vệ rất tốt.
Diêm Phong bỗng nhiên cất tiếng nhắc nhở: “Thầy yêu cầu trà bánh."
Lúc này Thư Ngọc mới nhớ tới, còn có hai ông lão đang chờ cô đưa đồ ăn tới. Cô ho nhẹ một tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước đây. Nếu anh muốn dẫn con bé đến chỗ yên tĩnh chơi đùa thì có thể đến căn nhà nhỏ của tôi ở gần đây."
Hạ Tử Trì nhếch môi, cười vui vẻ: “Tiểu Loan, cô út của em nói có thể đến nhà cô ấy chơi, chúng ta đi mau lên, ở đó còn đẹp hơn chỗ này…"
Thư Ngọc vừa đi về phía trước vừa nhịn không được hỏi Diêm Phong: “Nhà in Hàm Phong dạo này ổn chứ?"
Diêm Phong thản nhiên nói: “Vẫn như cũ."
“Anh còn nhận đơn hàng khó đối phó không?"
Diêm Phong liếc cô một cái: “Tại sao em hỏi vậy?"
Thư Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra ý nghĩ giữ mãi trong lòng: “Gần đây Hạ Tử Trì là lạ sao ấy."
Diêm Phong nói: “Nhà in Hàm Phong không chỉ có một mình Hạ Tử Trì."
Thư Ngọc khẽ cười: “Đương nhiên em biết trong tay tổ trưởng có bao nhiêu nhân tài, nhưng Hạ Tử Trì vừa khéo có một thói quen. Nếu anh ta nhận được đơn hàng phiền toái thì thế nào cũng sẽ tìm em nhờ vả." Nhưng có lẽ bởi vì sợ Cô Mang, anh ta không dám công khai đến quấy rầy, chỉ làm ra một chút chuyện khó hiểu khiến cô chú ý.
Diêm Phong nhíu mày: “Cậu ta thật sự có tật này, tôi nên giáo huấn cậu ta đàng hoàng."
Thư Ngọc chợt dừng bước: “Anh nói anh tới làm một chuyện, nhân tiện tham dự hôn lễ của Khưu gia. Chuyện anh muốn làm có phải liên quan tới đơn hàng mới không?"
Diêm Phong cũng dừng bước, ngước mắt nhìn cô: “Em đã rời khỏi nhà in Hàm Phong, chúng tôi nhận đơn hàng gì cũng không liên quan tới em."
Thư Ngọc nói tiếp: “Anh đang ở đây, thế thì chắc hẳn đơn hàng mới có quan hệ với nơi này. Em chỉ hy vọng, đừng liên lụy tới người nhà của em."
Diêm Phong nói: “Em đừng lo lắng, đơn hàng lần này không liên quan tới nhà in Hàm Phong, là việc riêng của tôi."
Thư Ngọc nhìn bóng lưng của Diêm Phong, đột nhiên thở dài một hơi.
Việc riêng của Diêm vương, ai có thể nói đó là việc nhỏ?
Mảnh sân nhỏ tại tòa nhà phía nam nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Bên ngoài sân không biết lúc nào đã xuất hiện một người đàn bà đứng đó.
Người đàn bà kia hiển nhiên đã không còn trẻ, từng lớp nếp nhăn hiện lên khuôn mặt bà ta. Thế nhưng, vóc dáng của bà ta rất uyển chuyển, sống lưng thẳng tắp, cái cổ mảnh khảnh, giống như một bà lão quý tộc cao ngạo, đứng trong một góc trời đất.
Người đàn bà phát giác bước chân của Thư Ngọc, bà ta quay đầu nhìn cô.
Sau đó lướt nhìn Thư Ngọc từ đầu đến chân.
Thật là một người đàn bà lợi hại, Thư Ngọc thầm nghĩ.
Thư Ngọc đang muốn sải bước tiến vào sân, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói khàn khàn: “Ông nội cháu dạo này khỏe chứ?"
Bà ta là người quen cũ của ông nội ư? Trong lòng Thư Ngọc nghi hoặc, bước chân cũng đã dừng lại. Cô quay đầu nhìn người đàn bà kia, đáp: “Ông cháu khỏe lắm ạ, xin hỏi bà là?"
Người đàn bà hơi nhếch khóe miệng: “Tôi là người quen cũ của bà nội cháu."
Bà nội? Thư Ngọc sửng sốt. Hai mươi năm qua sự tồn tại của bà nội vẫn luôn bị che giấu, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi này lại được nhắc tới không ngừng.
“Bà có cần cháu đi vào báo một tiếng cho ông nội không?" Thư Ngọc mở miệng dò hỏi.
Người đàn bà lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn đến xem nơi các người sinh sống thôi."
Thư Ngọc bỗng nhiên nói: “Bà có tiện nói cho cháu biết tên của bà không?"
Người phụ nữ trầm mặc một lúc, sau đó mỉm cười: “Tôi tên là Hằng Tịch."
***
Khi Thư Ngọc bưng khay tới bàn cờ thì hai ông lão đã chờ đến sốt ruột.
“Đi lấy có trà bánh thôi mà lại chậm chạp thế này." Đàm Phục phùng râu trợn mắt, “Học theo ai hả? Học theo ai hả?"
Thư Ngọc vội vàng nói sang chuyện khác: “Ở cửa sân có một bà lão, nói là người quen cũ của bà nội."
Một câu thành công khiến hai ông lão im bặt.
Tạ Tri Viễn ngước mắt nhìn Đàm Phục, không nói gì.
Sao thế này? Thư Ngọc chẳng hiểu nguyên do, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Cô Mang. Cô Mang còn vô tội hơn cô.
“Bà ta có nói bà ta là ai không?" Đàm Phục cất tiếng.
Thư Ngọc đáp: “Bà ấy nói mình tên là Hằng Tịch."
Lại là một hồi trầm mặc kỳ lạ.
Thư Ngọc nhỏ giọng nói: “Có cần…kêu bà ấy vào không ạ?"
“Kêu gọi cái gì, còn cần kiệu tám người khiêng mời vào sao?" Đàm Phục trừng mắt, “Chơi cờ chơi cờ."
Thư Ngọc: “…" Ông nội đến tuổi này rồi cũng còn cao ngạo ghê.
Thư Ngọc lặng lẽ đứng lên, đi về phía ngoài sân. Chỉ mong Hằng Tịch còn đứng đó.
Đi được vài bước cô phát hiện Cô Mang đi theo sau.
“Ông nội không giữ anh nữa?" Cô trêu ghẹo.
Anh bất đắc dĩ: “Này, vợ ơi, bỏ đá xuống giếng cũng không nên như vậy."
Ngoài sân, không có một bóng người. Hằng Tịch đã bỏ đi từ lâu.
Thư Ngọc dứt khoát kéo Cô Mang ra ngoài: “Không tìm thấy người quen cũ của bà nội, trở về lại bị giáo huấn, chúng ta đi thôi."
Cô Mang bật cười: “Đi đâu?"
Con ngươi Thư Ngọc xoay vòng: “Đến xem hôn lễ sắp tổ chức tại Bồng Tễ Viên."
Hai người đi về phía bắc của Bồng Tễ Viên, dọc đường đi tiếng người dần dần ồn ào hơn.
Đầy tớ tại tòa nhà phía bắc vào vào ra ra, tất cả đều đang bố trí cho hôn lễ. Đồ đạc linh tinh trong sân đã được dọn sạch, thay bằng bàn ghế bằng gỗ. Mái hiên nhà được lau chùi sạch sẽ, treo những dây lụa màu đỏ.
Mỗi người đều bận rộn, tương phản với vẻ thanh thản của Thư Ngọc và Cô Mang chẳng hề hòa hợp với nơi đây. Nếu đi lên phía trước nữa, còn phải làm phiền người ta tiếp đãi, tăng thêm phiền phức, thế là hai người vòng ra con đường lớn, tản bộ về phía tĩnh lặng.
“Anh có từng nghe nói về bà nội em không?" Thư Ngọc đong đưa nhánh cây, quay đầu hỏi Cô Mang, “Trước khi em chào đời bà đã mất rồi, hiện giờ nghe nói cô dâu mới của Khưu gia là người trong họ của bà."
Anh bắn nhẹ vào đầu cô: “Anh cũng không lớn hơn em mấy tuổi, khi bà nội em còn sống, anh chẳng qua là một đứa bé còn chưa ghi nhớ được gì." Dừng một chút, anh lại nói, “Thật ra anh có nghe nói ông nội và bà nội em tình cảm rất sâu nặng. Năm đó ông nội em kim ốc tàng kiều, không biết có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ."
Cô kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy ư?"
Anh gật đầu, ôm vai cô thở dài: “Anh thật cũng muốn kim ốc tàng kiều, đáng tiếc cái vị mà anh muốn cất giấu tính tình lại quá năng động, chạy khắp thế giới, anh muốn bắt cũng không bắt được."
Cô nhịn không được cười ra tiếng: “Thế anh phải làm sao?"
“Anh phải làm sao?" Anh trông có vẻ hao tâm tổn trí, một tay siết chặt cô trong lòng, “Còn có thể làm sao chứ, cô ấy đi đâu thì anh sẽ đuổi theo đến đó."
Cô cười tươi rói, nhón chân thơm lên hai má anh: “Vất vả cho anh rồi."
Anh còn muốn đáp lại, chợt nghe tiếng bụi cây lay động sàn sạt cách đó không xa.
Trong nháy mắt cô im bặt.
Trong bụi cây có người.
Cô và anh đứng tại một gốc cây thụ, vị trí che phủ, nhưng khó bảo đảm người ta có nghe được lời tình tứ không.
Nghĩ đến đây, bên tai cô hơi đỏ ửng.
Sắc mặt Cô Mang lại thần bí hơn. Anh ôm cô trong lòng, thì thầm bên tai: “Suỵt, đừng lên tiếng, cũng đừng động đậy."
Bụi cây càng lay động dữ dội hơn, nhưng không hề nhìn thấy bóng người.
Đột nhiên trong bụi cây yên tĩnh truyền ra tiếng thở dốc yêu kiều của người phụ nữ như là nhẫn nại đến cực điểm.
Lúc này Thư Ngọc đã hiểu được đằng sau bụi cây đang xảy ra chuyện gì.
Vì thế cô càng thêm xấu hổ, nhưng bị Cô Mang ôm chặt trong lòng, muốn đi cũng không được.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng động sau bụi cây rốt cuộc dừng lại.
Một đôi tay đẩy bụi cây ra, theo sau đó là một người đàn ông ở trần ôm một cô gái được quần áo che kín từ sau cây cối đi ra.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, cơ thể cường tráng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú.
Ánh mắt Thư Ngọc lại bị thu hút bởi cô gái mang vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Cô gái kia sắc mặt tái nhợt, ngũ quan bình thường, nhưng mà có một đôi mắt cực kỳ thu hút người khác. Khóe mắt hơi nhướng lên, con ngươi thản nhiên mang theo vẻ quyến rũ, dưới mắt trái xăm một đóa hoa bằng chu sa xinh đẹp.
Thư Ngọc đã từng thấy cô ta.
Lúc ở trên du thuyền, Hà Uyển Đinh lấy ra một tấm ảnh. Cô gái trong tấm ảnh là đồng nghiệp cùng giáo hội với Hà Uyển Đinh, công việc giáo khu bận rộn nên không thể lên chuyến du thuyền kia.
Bởi vì đóa hoa tại khóe mắt của cô gái trong ảnh mà A Cát Bố nhìn nhầm cô ta là Lạc Thần Hoa tiểu thư.
Cô gái trước mắt vừa mới hoan ái trong bụi cây, dung mạo y như đúc cô gái trong tấm ảnh kia.
Cô gái run lẩy bẩy lùi ra sau một bước, trong mắt tràn đầy hoảng loạn.
Thư Ngọc chặn Diêm Phong ở đằng sau, cô tiến lên ôn hòa nói với cô gái: “Đừng sợ. Tôi sẽ hỏi cô vài câu, cô chỉ cần lắc đầu hoặc gật đầu là được, cô có hiểu tôi nói gì không?"
Cô gái chần chừ rồi gật đầu.
“Cô có biết đây là trang viên nghỉ hè tư nhân không?" Thư Ngọc dịu dàng nhìn cô gái.
Cô gái gật đầu.
“Một mình cô tới đây sao?"
Cô gái lắc đầu.
“Có người dẫn cô tới chỗ này?"
Cô gái gật đầu.
“Bây giờ người kia còn ở đây không?"
Cô gái ngẩn ngơ, rồi lắc đầu.
“Cô không biết người kia có còn ở đây không?"
Cô gái gật đầu.
“Cô là người của Khưu gia?"
Cô gái còn chưa kịp phản ứng thì lùm cây phía trước chợt lung lay, từ bên trong đó có một người đi ra. Trong tay người kia kéo theo một chùm mơ, anh ta hưng phấn kêu lên: “Tiểu Loan, em xem này…"
Còn chưa nói xong thì bị cảnh tượng trước mắt làm hết hồn.
“Thư Ngọc, tổ trưởng? Sao hai người ở đây thế?" Hạ Tử Trì gãi má, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thư Ngọc mặt không biểu cảm quay đầu nhìn Diêm Phong một cái, rồi nói với Hạ Tử Trì: “Sao anh lại ở đây? Sáng sớm đập cửa sổ nhà người ta, quấy nhiễu người ta thì thôi đi, bây giờ còn tùy tiện dẫn người lạ vào trang viên tư nhân của người khác làm ồn, anh coi đây là công viên hả?"
Hạ Tử Trì ngượng ngùng: “Thư Ngọc…tôi chỉ muốn đưa Tiểu Loan tới chỗ yên tĩnh thôi."
Thư Ngọc bóp trán: “Thật ngại quá, phiền anh yên lặng trước đi." Dừng một chút cô cất tiếng lần nữa: “Cô ấy có quan hệ gì với anh?"
Hạ Tử Trì nuốt nước bọt: “Chính là quan hệ giữa công tử thế gia trẻ tuổi cùng với một cô gái."
Thư Ngọc: “…"
Hạ Tử Trì vui sướng bắt chuyện với cô gái: “Tiểu Loan mau tới đây, đây là cô út của em."
Thư Ngọc ngạc nhiên: “Anh nói cái gì?"
Hạ Tử Trì đáp: “Cha của Tiểu Loan là cháu đích tôn của em gái của bà nội cô, dựa theo quy củ trong họ hàng, cô ấy nên gọi cô một tiếng cô."
Bộ não Thư Ngọc phình to, đây là thân thích tới chỗ nào, quan hệ xa xôi đến mức cô không hiểu gì cả.
Tiểu Loan dường như rất vui vẻ, sợ hãi trước đó trở thành hư không, kêu “y y" nhìn về phía Thư Ngọc, trong ánh mắt có sự ỷ lại.
Thư Ngọc không khỏi sửng sốt. Đứa nhỏ này nhất định được người nhà bảo vệ rất tốt.
Diêm Phong bỗng nhiên cất tiếng nhắc nhở: “Thầy yêu cầu trà bánh."
Lúc này Thư Ngọc mới nhớ tới, còn có hai ông lão đang chờ cô đưa đồ ăn tới. Cô ho nhẹ một tiếng, “Tôi còn có việc, đi trước đây. Nếu anh muốn dẫn con bé đến chỗ yên tĩnh chơi đùa thì có thể đến căn nhà nhỏ của tôi ở gần đây."
Hạ Tử Trì nhếch môi, cười vui vẻ: “Tiểu Loan, cô út của em nói có thể đến nhà cô ấy chơi, chúng ta đi mau lên, ở đó còn đẹp hơn chỗ này…"
Thư Ngọc vừa đi về phía trước vừa nhịn không được hỏi Diêm Phong: “Nhà in Hàm Phong dạo này ổn chứ?"
Diêm Phong thản nhiên nói: “Vẫn như cũ."
“Anh còn nhận đơn hàng khó đối phó không?"
Diêm Phong liếc cô một cái: “Tại sao em hỏi vậy?"
Thư Ngọc nghĩ nghĩ, cuối cùng nói ra ý nghĩ giữ mãi trong lòng: “Gần đây Hạ Tử Trì là lạ sao ấy."
Diêm Phong nói: “Nhà in Hàm Phong không chỉ có một mình Hạ Tử Trì."
Thư Ngọc khẽ cười: “Đương nhiên em biết trong tay tổ trưởng có bao nhiêu nhân tài, nhưng Hạ Tử Trì vừa khéo có một thói quen. Nếu anh ta nhận được đơn hàng phiền toái thì thế nào cũng sẽ tìm em nhờ vả." Nhưng có lẽ bởi vì sợ Cô Mang, anh ta không dám công khai đến quấy rầy, chỉ làm ra một chút chuyện khó hiểu khiến cô chú ý.
Diêm Phong nhíu mày: “Cậu ta thật sự có tật này, tôi nên giáo huấn cậu ta đàng hoàng."
Thư Ngọc chợt dừng bước: “Anh nói anh tới làm một chuyện, nhân tiện tham dự hôn lễ của Khưu gia. Chuyện anh muốn làm có phải liên quan tới đơn hàng mới không?"
Diêm Phong cũng dừng bước, ngước mắt nhìn cô: “Em đã rời khỏi nhà in Hàm Phong, chúng tôi nhận đơn hàng gì cũng không liên quan tới em."
Thư Ngọc nói tiếp: “Anh đang ở đây, thế thì chắc hẳn đơn hàng mới có quan hệ với nơi này. Em chỉ hy vọng, đừng liên lụy tới người nhà của em."
Diêm Phong nói: “Em đừng lo lắng, đơn hàng lần này không liên quan tới nhà in Hàm Phong, là việc riêng của tôi."
Thư Ngọc nhìn bóng lưng của Diêm Phong, đột nhiên thở dài một hơi.
Việc riêng của Diêm vương, ai có thể nói đó là việc nhỏ?
Mảnh sân nhỏ tại tòa nhà phía nam nhanh chóng xuất hiện trong tầm mắt. Bên ngoài sân không biết lúc nào đã xuất hiện một người đàn bà đứng đó.
Người đàn bà kia hiển nhiên đã không còn trẻ, từng lớp nếp nhăn hiện lên khuôn mặt bà ta. Thế nhưng, vóc dáng của bà ta rất uyển chuyển, sống lưng thẳng tắp, cái cổ mảnh khảnh, giống như một bà lão quý tộc cao ngạo, đứng trong một góc trời đất.
Người đàn bà phát giác bước chân của Thư Ngọc, bà ta quay đầu nhìn cô.
Sau đó lướt nhìn Thư Ngọc từ đầu đến chân.
Thật là một người đàn bà lợi hại, Thư Ngọc thầm nghĩ.
Thư Ngọc đang muốn sải bước tiến vào sân, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng nói khàn khàn: “Ông nội cháu dạo này khỏe chứ?"
Bà ta là người quen cũ của ông nội ư? Trong lòng Thư Ngọc nghi hoặc, bước chân cũng đã dừng lại. Cô quay đầu nhìn người đàn bà kia, đáp: “Ông cháu khỏe lắm ạ, xin hỏi bà là?"
Người đàn bà hơi nhếch khóe miệng: “Tôi là người quen cũ của bà nội cháu."
Bà nội? Thư Ngọc sửng sốt. Hai mươi năm qua sự tồn tại của bà nội vẫn luôn bị che giấu, nhưng trong vài ngày ngắn ngủi này lại được nhắc tới không ngừng.
“Bà có cần cháu đi vào báo một tiếng cho ông nội không?" Thư Ngọc mở miệng dò hỏi.
Người đàn bà lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ muốn đến xem nơi các người sinh sống thôi."
Thư Ngọc bỗng nhiên nói: “Bà có tiện nói cho cháu biết tên của bà không?"
Người phụ nữ trầm mặc một lúc, sau đó mỉm cười: “Tôi tên là Hằng Tịch."
***
Khi Thư Ngọc bưng khay tới bàn cờ thì hai ông lão đã chờ đến sốt ruột.
“Đi lấy có trà bánh thôi mà lại chậm chạp thế này." Đàm Phục phùng râu trợn mắt, “Học theo ai hả? Học theo ai hả?"
Thư Ngọc vội vàng nói sang chuyện khác: “Ở cửa sân có một bà lão, nói là người quen cũ của bà nội."
Một câu thành công khiến hai ông lão im bặt.
Tạ Tri Viễn ngước mắt nhìn Đàm Phục, không nói gì.
Sao thế này? Thư Ngọc chẳng hiểu nguyên do, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn Cô Mang. Cô Mang còn vô tội hơn cô.
“Bà ta có nói bà ta là ai không?" Đàm Phục cất tiếng.
Thư Ngọc đáp: “Bà ấy nói mình tên là Hằng Tịch."
Lại là một hồi trầm mặc kỳ lạ.
Thư Ngọc nhỏ giọng nói: “Có cần…kêu bà ấy vào không ạ?"
“Kêu gọi cái gì, còn cần kiệu tám người khiêng mời vào sao?" Đàm Phục trừng mắt, “Chơi cờ chơi cờ."
Thư Ngọc: “…" Ông nội đến tuổi này rồi cũng còn cao ngạo ghê.
Thư Ngọc lặng lẽ đứng lên, đi về phía ngoài sân. Chỉ mong Hằng Tịch còn đứng đó.
Đi được vài bước cô phát hiện Cô Mang đi theo sau.
“Ông nội không giữ anh nữa?" Cô trêu ghẹo.
Anh bất đắc dĩ: “Này, vợ ơi, bỏ đá xuống giếng cũng không nên như vậy."
Ngoài sân, không có một bóng người. Hằng Tịch đã bỏ đi từ lâu.
Thư Ngọc dứt khoát kéo Cô Mang ra ngoài: “Không tìm thấy người quen cũ của bà nội, trở về lại bị giáo huấn, chúng ta đi thôi."
Cô Mang bật cười: “Đi đâu?"
Con ngươi Thư Ngọc xoay vòng: “Đến xem hôn lễ sắp tổ chức tại Bồng Tễ Viên."
Hai người đi về phía bắc của Bồng Tễ Viên, dọc đường đi tiếng người dần dần ồn ào hơn.
Đầy tớ tại tòa nhà phía bắc vào vào ra ra, tất cả đều đang bố trí cho hôn lễ. Đồ đạc linh tinh trong sân đã được dọn sạch, thay bằng bàn ghế bằng gỗ. Mái hiên nhà được lau chùi sạch sẽ, treo những dây lụa màu đỏ.
Mỗi người đều bận rộn, tương phản với vẻ thanh thản của Thư Ngọc và Cô Mang chẳng hề hòa hợp với nơi đây. Nếu đi lên phía trước nữa, còn phải làm phiền người ta tiếp đãi, tăng thêm phiền phức, thế là hai người vòng ra con đường lớn, tản bộ về phía tĩnh lặng.
“Anh có từng nghe nói về bà nội em không?" Thư Ngọc đong đưa nhánh cây, quay đầu hỏi Cô Mang, “Trước khi em chào đời bà đã mất rồi, hiện giờ nghe nói cô dâu mới của Khưu gia là người trong họ của bà."
Anh bắn nhẹ vào đầu cô: “Anh cũng không lớn hơn em mấy tuổi, khi bà nội em còn sống, anh chẳng qua là một đứa bé còn chưa ghi nhớ được gì." Dừng một chút, anh lại nói, “Thật ra anh có nghe nói ông nội và bà nội em tình cảm rất sâu nặng. Năm đó ông nội em kim ốc tàng kiều, không biết có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ."
Cô kinh ngạc: “Còn có chuyện như vậy ư?"
Anh gật đầu, ôm vai cô thở dài: “Anh thật cũng muốn kim ốc tàng kiều, đáng tiếc cái vị mà anh muốn cất giấu tính tình lại quá năng động, chạy khắp thế giới, anh muốn bắt cũng không bắt được."
Cô nhịn không được cười ra tiếng: “Thế anh phải làm sao?"
“Anh phải làm sao?" Anh trông có vẻ hao tâm tổn trí, một tay siết chặt cô trong lòng, “Còn có thể làm sao chứ, cô ấy đi đâu thì anh sẽ đuổi theo đến đó."
Cô cười tươi rói, nhón chân thơm lên hai má anh: “Vất vả cho anh rồi."
Anh còn muốn đáp lại, chợt nghe tiếng bụi cây lay động sàn sạt cách đó không xa.
Trong nháy mắt cô im bặt.
Trong bụi cây có người.
Cô và anh đứng tại một gốc cây thụ, vị trí che phủ, nhưng khó bảo đảm người ta có nghe được lời tình tứ không.
Nghĩ đến đây, bên tai cô hơi đỏ ửng.
Sắc mặt Cô Mang lại thần bí hơn. Anh ôm cô trong lòng, thì thầm bên tai: “Suỵt, đừng lên tiếng, cũng đừng động đậy."
Bụi cây càng lay động dữ dội hơn, nhưng không hề nhìn thấy bóng người.
Đột nhiên trong bụi cây yên tĩnh truyền ra tiếng thở dốc yêu kiều của người phụ nữ như là nhẫn nại đến cực điểm.
Lúc này Thư Ngọc đã hiểu được đằng sau bụi cây đang xảy ra chuyện gì.
Vì thế cô càng thêm xấu hổ, nhưng bị Cô Mang ôm chặt trong lòng, muốn đi cũng không được.
Chẳng biết qua bao lâu, tiếng động sau bụi cây rốt cuộc dừng lại.
Một đôi tay đẩy bụi cây ra, theo sau đó là một người đàn ông ở trần ôm một cô gái được quần áo che kín từ sau cây cối đi ra.
Người đàn ông vóc dáng rất cao, cơ thể cường tráng, ngũ quan cực kỳ tuấn tú.
Ánh mắt Thư Ngọc lại bị thu hút bởi cô gái mang vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt.
Cô gái kia sắc mặt tái nhợt, ngũ quan bình thường, nhưng mà có một đôi mắt cực kỳ thu hút người khác. Khóe mắt hơi nhướng lên, con ngươi thản nhiên mang theo vẻ quyến rũ, dưới mắt trái xăm một đóa hoa bằng chu sa xinh đẹp.
Thư Ngọc đã từng thấy cô ta.
Lúc ở trên du thuyền, Hà Uyển Đinh lấy ra một tấm ảnh. Cô gái trong tấm ảnh là đồng nghiệp cùng giáo hội với Hà Uyển Đinh, công việc giáo khu bận rộn nên không thể lên chuyến du thuyền kia.
Bởi vì đóa hoa tại khóe mắt của cô gái trong ảnh mà A Cát Bố nhìn nhầm cô ta là Lạc Thần Hoa tiểu thư.
Cô gái trước mắt vừa mới hoan ái trong bụi cây, dung mạo y như đúc cô gái trong tấm ảnh kia.
Tác giả :
Na Thù