Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 85
Dương Liễu bị người ta chỉ vào mũi, nhất thời không biết phản ứng gì, tuy nhiên, người chửi rủa cô lại là một phụ nữ lạ, cô ta nhìn về hướng Hoắc Thành Quân, trong mắt có sự kinh diễm như lần Vân Khuynh lần đầu tiên gặp Hoắc Thành Quân vậy.
Người phụ nữ cực kỳ tinh tế nhưng lại ăn mặc khá giản dị này từ nơi nào biến ra thế? Hay là người giúp tay cho Vân Khuynh?
Cô ta nào giờ không biết Vân Khuynh có người trợ thủ "rộng rãi" đến vậy. Vả lại, Vân Khuynh là người phụ nữ thứ gì cũng không biết ngoại trừ suốt ngày chỉ biết đến công việc, thì làm sao có thể quen biết được một trợ thủ cao quý ưu nhã và biết lên đồ quần áo giỏi đến như thế chứ?
Hơn nữa, người phụ nữ này dường như rất giàu có!
Quần áo trong cửa hàng này đều trên vài ngàn đồng, nhưng cũng có cái vài chục ngàn đồng, vài trăm ngàn nữa, thậm chí còn có một số cái cao cấp định giá cao đến vài triệu lận, mua hết tất cả thứ trong cửa hàng, cũng phải tốn ít nhất 8 chữ số, vả lại quần áo trong cửa hàng có đủ size, kiểu dáng phong phú đa dạng, mua được rồi chưa chắc đã mặc được, xem như phí tiền thôi.
Người phụ nữ này lại không do dự gì cả?
Đặc biệt, cái mà người phụ nữ này đưa, lại là cái thẻ đen siêu cấp bội chi vô thời hạn!
Chỉ trời mới biết, loại thẻ đen này không được phát hành ra bên ngoài, cần phải thông qua ngân hàng thỉnh mời mới được xử lý, như cô đã biết, Lục Bác Dương cũng có loại thể đó, nhưng cũng chỉ thông qua ngân hàng bình thường thôi, còn loại thẻ đen của người phụ nữ này là được sử dụng trên phạm vi toàn thế giới!
"Quý cô xinh đẹp và rộng rãi đây có phải vừa mới mắng chửi tôi đúng không?" Tròng mắt của Dương Liễu đảo liên hồi, hướng về Hoắc Thành Quân nở nụ cười ra vẻ tâng bốc: "tôi không biết đã đắc tội gì với bà rồi! Tôi vừa nhìn là biết bà đây là người có thân phận địa vị, và tôi cũng là người có thân phận địa vị như vậy, nếu như bà vì vài câu mắng chửi của tôi với hai con nha đầu đê tiện này thì thật sự quá thiên vị và không công bằng với tôi rồi!
Bà đây, những người có địa vị tại Vinh Thành tôi đều quen biết cả, lại chưa gặp qua bà, chắc có lẽ bà mới tới Vinh Thành, nên mới không biết người phụ nữ tên Vân Khuynh này, gần đây đã lên tòa với người chồng mới cưới được nửa năm đấy, lại còn đưa ra một số bằng chứng bịa đặt nữa, lừa gạ một khoản tiền không nhỏ, cô ta ích kỷ đến cả cha mẹ ruột của mình cũng bỏ rơi đấy.
Người phụ nữ hiểm độc bụng dạ mưu kế coi trọng đồng tiền như cô ta, tôi chửi cô ta vài câu, là để nhắc nhở cô ta thôi, nếu không sau này cô ta lại gây thêm chuyện xuất chúng nữa thì làm sao? Bởi vậy, bà tuyệt đối đừng bị cô ta lừa dối, tôi dám đảm bảo, cô ta tiếp cận bà, nhất định không phải điều tốt lành gì!"
Mục đích của Dương Liễu đã rõ ràng, cô ta muốn lây kéo Hoắc Thành Quân.
Cô ta không biết rằng Hoắc Thành Quân đã trở thành mẹ chồng của Vân Khuynh rồi, chỉ là thói quen từ nhỏ đến lớn miễn là thứ gì tốt của Vân Khuynh, cô đều muốn dành lấy!
Đương nhiên, nếu như có thể kéo người phụ nữ giàu có ưu nhã này về phía mình, cô ta có thể định chế được kế hoạch khác, lấy hết tiền của người phụ nữ này về bên mình......
Vân Khuynh có thể nịnh nọt được ai chứ? Là thứ ngu dốt ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không biết lấy lòng nữa mà, làm sao mà có thể lợi hại bằng Dương Liễu này chứ!
Cô ta tin rằng, chỉ cần cô ta làm rõ người phụ nữ giàu có ưu tú này là ai, thì cô ta sẽ nhanh chóng làm bạn với người lớn thôi......
Ôm cái suy nghĩ này, Dương Liễu càng hướng về Hoắc Thành Quân cười "vẻ mặt vô hại"!
Vân Khuynh hiểu rất rõ Dương Liễu là loại người gì, nghe Dương Liễu nói vậy, đã biết trong lòng Dương Liễu có diệu kế gì, nhưng rất tiếc, bàn tính của Dương Liễu lần này đánh không lên tiếng rồi!
Bởi vậy, cô ta khạc lạnh một tiếng: "nói thế, thì tôi nên cám ơn sự nhắc nhở của cô rồi phải không?" sau đó, đợi chờ Hoắc Thành Quân dạy cho Dương Liễu một bài học.
"Tôi đúng thật vừa mới đến Vinh Thành," Hoắc Thành Quân nói: "cũng đúng thật không quen biết các bạn trẻ thế hệ sau này, nhưng mà, cô, thì tôi biết đấy."
"Bà biết tôi à?" mắt của Dương Liễu sáng bừng lên, nghĩ rằng Hoắc Thành Quân biết cô là do cô cũng có tiếng tăm lớn, nụ cười trên mặt càng sáng lạng, tiện thể nhìn qua Vân Khuynh với ánh mắt đầy vẻ đắc ý, tuy nhiên, đối với câu nói của Hoắc Thành Quân với cô rằng "thế hệ trẻ sau này" có chút nghi hoặc.
Nhưng mặc kệ nó vậy, chỉ cần làm quen với người phụ nữ này trước, những chuyện tiếp theo, cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Giống như nhiều năm về trước, lúc cô ta ôm di chiếu của cha mẹ mình tìm đến Tô Tương khóc nức nở......
Hoắc Thành Quân nói tiếp: "tôi không những biết cô, mà tôi còn điều tra vài thông tin liên quan đến cô nữa, bởi vì tôi thực tại rất hiếu kỳ, một loại ký sinh trùng vô đạo đức như cô, có phải vì lúc nhỏ đã có sự việc tàn nhẫn gì ám ảnh cô rồi, nếu như là vậy, thì cũng là có nguyên do cả.
Trên sự thật, cha mẹ ruột của cô sau khi sinh cô ra, ngoại trừ bận một vài công việc, không có thời gian ở bên cô ra, cũng chăm sóc cô rất tốt, là do bản thân cô yêu thích hư vinh, ích kỷ hẹp hòi, tuổi còn nhỏ nhưng đầy tâm kế, cái gì cũng muốn so đo với người khác, chỉ cần người ta có thứ gì tốt hơn cô, cô đều ghanh ghét.
Cha mẹ cô chết rồi, cô đã được Vân Bính Hoa và Tô Tương nhận nuôi, không biết cảm ơn, mà còn giành hết tất cả mọi thứ của Vân Khuynh, chỉ biết bàn lộng thị phi, xúi giuc ly tán, cô gái này nói không sai, cô mới chính là cô ả ác độc thừa gió bẻ măng! Và cả hai người Vân Bính Hoa và Tô Tương đều bị mù mắt cả rồi, mới thiên vị yêu thương mình cô, nhưng thế gian này có rất nhiều người có đôi mắt sáng thấu, không phải bất cứ ai cũng trúng kế cô.
Vậy mà cô vẫn lời lời tiếng tiếng đem thân phận mình để trước cửa miệng? Con nuôi của Vân Gia? Không phải vậy! Cô căn bản không được Vân Gia chính thức nhận nuôi đúng không? Cùng lắm cũng chỉ là con thú cưng biết nói lời ngon ngọt của Vân Bính Hoa và Tô Tương nuôi mà thôi! Rất tiếc cũng chỉ là từ kẻ Tiểu Tam mà leo lên thôi, những việc làm dơ bẩn cô làm sau lưng, hehe cô nên giấu cho kỹ, vạn nhất lộ ra thì......"
Lời nói của Hoắc Thành Quân nói đến đây bỗng nhiên bị ngừng lại, bà ta hạ trầm giọng xuống mãnh liệt, lạnh lùng nói với người quản lý: "cô còn đợi gì nữa? Mau gọi người qua đây, tống cổ thứ dơ bẩn chỉ biết cậy quyền ỷ giàu này ra khỏi đây ngay!"
Người quản lý suy nghĩ, cái cửa hàng này không phải của cô, cô ta cũng chỉ là làm công cho người ta thôi, ngoại trừ lương căn bản, đều dựa theo doanh số của cửa hàng, nếu như tất cả quần áo trong cửa hàng đều được bán hết, chỉ riêng doanh số thôi cũng đã được cả triệu rồi, thì cô ta còn làm công cho người ta làm gì nữa? Lấy tiền ung dung rời khỏi đây tự mình ra ngoài mở một cái cửa hàng của riêng mình, hoặc là đi chu du thiên hạ sướng biết bao
Nghĩ vậy, người quản lý tự tay mình nắm lấy quần áo trên tay Dương Liễu ném ra ngoài: "cô Dương Liễu, xin lỗi, hôm nay tất cả quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều đã bán sạch hết rồi, mời cô rời khỏi đây, đừng trì trệ công việc kinh doanh của chúng tôi!"
Ai càng nhiều tiền thì càng có lý, người quản lý nêu rõ "lợi thế" một cách thật trôi chảy!
Dương Liễu tức giận đến mặt mày xanh đen, hất mạnh người quản lý ra, giận hung tợn nói: "tiện nhân! Đuổi tôi làm gì? Tôi có chân, tự biết đi thôi!"
Không ngờ rằng, người phụ nữ nắm cái thẻ đen này quả nhiên không chút lưu tình với cô, lại còn sỉ nhục cô như vậy! Cô sẽ nhớ mãi người phụ nữ này, vẻ ngoài đẹp thì có gì lớn lao đâu chứ? Khí chất tốt thì có gì hay ho đâu chứ? Chờ cô ta trở thành đại thiếu phu nhân của Lục Gia, có được thân phận cao quý chân chính rồi, thì cô sẽ tìm Vân Khuynh và người phụ nữ này tính sổ!
Vẻ mặt Dương Liễu cứng đơ rất khó coi, chuẩn bị rời khỏi, cũng không quên để lại một câu nói "cứng đơ": "hừ, đừng nghĩ rằng tôi sợ các người, các người sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!"
Cô ta vừa bước ra ngoài hai bước, bèn bị Hoắc Thành Quân ngăn lại: "Dương Liễu, tôi muốn mua hết quần áo của cửa hàng, nhưng không bao gồm cái đã bị cô dẫm hư kia, cô nên trả tiền rồi mới được rời khỏi đây chứ?"
Dương Liễu bèn nhìn xuống đất thấy bộ đầm liền áo màu đen, xác thật là bị cô dẫm đến nhăn nhó rồi, thật khó coi.
Người quản lý lập tức nói: "cô Dương Liễu, cửa hàng chúng tôi có máy quay giám sát, máy quay đã ghi hình cô dẫm đạp quần áo của cửa hàng chúng tôi rồi, hy vọng cô mua nốt quần áo đó đi, nếu không, sự việc này đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô."
"Các người......các người!" Dương Liễu nghiến răng tức giận: "được, tôi mua, chả phải chỉ một cái đầm thôi sao? Tôi mua để tặng các người làm đồ tang vậy!" nói xong, Dương Liễu xông ngay vào quầy thu ngân, chi trả cho chiếc đầm, ôm một bụng đầy oán hận rời khỏi!
Nhìn thấy bóng dáng có vẻ thê lương của cô ta rời khỏi cửa hàng, trong lòng Vân Khuynh cảm thấy rất thoải mái.
Dương Liễu, sự báo thù để đối phó cô sẽ được bắt đầu, cô hãy đợi trả lại gấp bội lần những thứ cô đã nợ tôi, nợ Vân Gia, nợ ông bà nội của tôi đi!
Nhìn Dương Liễu rời khỏi, người quản lý lập tức mời Vân Khuynh, Hoắc Thành Quân, Tống Nhan vào phòng vip ngồi, tận tay rót trà đem mời, chuẩn bị bắt đầu ra ngoài tính tiền.
Quần áo trong cửa hàng rất nhiều, muốn tính xong, phải tốn thời gian khá lâu.
Lúc này, Tống Nhan cảm thấy ngại bèn đứng dậy, nói với Hoắc Thành Quân: "chị......này, quần áo trên người tôi đang mặc có thể để tôi tự mua lại, đem đi được không? Tôi sẽ chuyển tiền trả chị."
"Không cần đâu," Hoắc Thành Quân ôn hòa cười, nói: "bộ quần áo này, hãy xem như tôi tặng cô, cô đi ra ngoài xem nữa đi, nếu có kiểu dáng nào thích nữa, mặc thường ngày, mặc đi dạo, mặc đi gặp mặt thì cứ chọn vài bộ, tôi tặng cô đấy!"
"Làm sao được chứ? Thế này không được, tôi cám ơn cô, những thứ này tôi không thể lấy." Tống Nhan lắc đầu, kiên định nói.
"Tại sao lại không lấy? Tôi biết rằng tài chính cô eo hẹp, không tiền không có gì mất mặt cả, nhận quà của người khác cũng không có gì là không được cả, hôm nay cô đã nói giúp lời thay cho Khuynh Khuynh, tôi rất vui, hãy xem như tôi báo đáp cô được không?" Hoắc Thành Quân nhìn chằm vào Tống Nhan, tỉ mỉ quan sát sự non nớt và thuần khiết của cô ta, sự mộc mạc, khiêm tốn và kiên cường cũng được bà để ý vào mắt mình.
Trong lòng nghĩ, tiểu cô nương này, quả thật không tệ.
Tống Nhan nói: "tôi thật sự không có nhiều tiền, nhưng không có bỏ công ra tôi tuyệt đối không nhận, tôi cũng không giúp gì nhiều cho cô Vân, huống chi lúc mới bắt đầu, tôi cũng vì tức giận Dương Liễu mắng chửi tôi, nên mới lôi hai người cùng với tôi đối phó cô ta, tôi sẽ tự kiếm tiền mua quần áo, mặc lên người sẽ yên tâm hơn."
"Thôi được rồi!" Hoắc Thành Quân đem số tài khoản nói cho Tống Nhan, để cô ta trực tiếp chuyển khoản chi trả tiền quần áo vào thẻ bà.
Một cô gái nghèo vì đồng tiền, có thể giữ được lòng tự tôn và tự kiêu của bản thân mình thì đáng được ngưỡng mộ và tôn trọng.
"Cô gái nhỏ, đừng vì hoàn cảnh khó khăn nhất thời mà sản sinh quá nhiều cảm giác khiêm tốn, tôi tin rằng tương lai không bao lâu nữa, sẽ trở nên giỏi giang, khiến người ta lóa mắt cho xem! Cố lên!" Hoắc Thành Quân nhìn vào Tống Nhan vừa ý, khích lệ một câu như thế này cho cô ta.
Một khoản thời gian thật lâu sau này, lúc Tống Nhan cảm thấy rõ sự quẫn bách mệt mỏi, sẽ nghĩ đến câu nói này, sau đó sẽ phấn đấu hướng về phía trước, sẽ giống như Hoắc Thành Quân, Vân Khuynh là một người phụ nữ tài giỏi, sẽ trở nên đủ tầm xứng với người phụ nữ người đàn ông mà cô ngưỡng mộ.
Nhưng cô lại chọn một con đường tình yêu khó khăn và gian nan, nhất định đi con đường quanh co vất vả.
Người phụ nữ cực kỳ tinh tế nhưng lại ăn mặc khá giản dị này từ nơi nào biến ra thế? Hay là người giúp tay cho Vân Khuynh?
Cô ta nào giờ không biết Vân Khuynh có người trợ thủ "rộng rãi" đến vậy. Vả lại, Vân Khuynh là người phụ nữ thứ gì cũng không biết ngoại trừ suốt ngày chỉ biết đến công việc, thì làm sao có thể quen biết được một trợ thủ cao quý ưu nhã và biết lên đồ quần áo giỏi đến như thế chứ?
Hơn nữa, người phụ nữ này dường như rất giàu có!
Quần áo trong cửa hàng này đều trên vài ngàn đồng, nhưng cũng có cái vài chục ngàn đồng, vài trăm ngàn nữa, thậm chí còn có một số cái cao cấp định giá cao đến vài triệu lận, mua hết tất cả thứ trong cửa hàng, cũng phải tốn ít nhất 8 chữ số, vả lại quần áo trong cửa hàng có đủ size, kiểu dáng phong phú đa dạng, mua được rồi chưa chắc đã mặc được, xem như phí tiền thôi.
Người phụ nữ này lại không do dự gì cả?
Đặc biệt, cái mà người phụ nữ này đưa, lại là cái thẻ đen siêu cấp bội chi vô thời hạn!
Chỉ trời mới biết, loại thẻ đen này không được phát hành ra bên ngoài, cần phải thông qua ngân hàng thỉnh mời mới được xử lý, như cô đã biết, Lục Bác Dương cũng có loại thể đó, nhưng cũng chỉ thông qua ngân hàng bình thường thôi, còn loại thẻ đen của người phụ nữ này là được sử dụng trên phạm vi toàn thế giới!
"Quý cô xinh đẹp và rộng rãi đây có phải vừa mới mắng chửi tôi đúng không?" Tròng mắt của Dương Liễu đảo liên hồi, hướng về Hoắc Thành Quân nở nụ cười ra vẻ tâng bốc: "tôi không biết đã đắc tội gì với bà rồi! Tôi vừa nhìn là biết bà đây là người có thân phận địa vị, và tôi cũng là người có thân phận địa vị như vậy, nếu như bà vì vài câu mắng chửi của tôi với hai con nha đầu đê tiện này thì thật sự quá thiên vị và không công bằng với tôi rồi!
Bà đây, những người có địa vị tại Vinh Thành tôi đều quen biết cả, lại chưa gặp qua bà, chắc có lẽ bà mới tới Vinh Thành, nên mới không biết người phụ nữ tên Vân Khuynh này, gần đây đã lên tòa với người chồng mới cưới được nửa năm đấy, lại còn đưa ra một số bằng chứng bịa đặt nữa, lừa gạ một khoản tiền không nhỏ, cô ta ích kỷ đến cả cha mẹ ruột của mình cũng bỏ rơi đấy.
Người phụ nữ hiểm độc bụng dạ mưu kế coi trọng đồng tiền như cô ta, tôi chửi cô ta vài câu, là để nhắc nhở cô ta thôi, nếu không sau này cô ta lại gây thêm chuyện xuất chúng nữa thì làm sao? Bởi vậy, bà tuyệt đối đừng bị cô ta lừa dối, tôi dám đảm bảo, cô ta tiếp cận bà, nhất định không phải điều tốt lành gì!"
Mục đích của Dương Liễu đã rõ ràng, cô ta muốn lây kéo Hoắc Thành Quân.
Cô ta không biết rằng Hoắc Thành Quân đã trở thành mẹ chồng của Vân Khuynh rồi, chỉ là thói quen từ nhỏ đến lớn miễn là thứ gì tốt của Vân Khuynh, cô đều muốn dành lấy!
Đương nhiên, nếu như có thể kéo người phụ nữ giàu có ưu nhã này về phía mình, cô ta có thể định chế được kế hoạch khác, lấy hết tiền của người phụ nữ này về bên mình......
Vân Khuynh có thể nịnh nọt được ai chứ? Là thứ ngu dốt ngay cả cha mẹ ruột của mình cũng không biết lấy lòng nữa mà, làm sao mà có thể lợi hại bằng Dương Liễu này chứ!
Cô ta tin rằng, chỉ cần cô ta làm rõ người phụ nữ giàu có ưu tú này là ai, thì cô ta sẽ nhanh chóng làm bạn với người lớn thôi......
Ôm cái suy nghĩ này, Dương Liễu càng hướng về Hoắc Thành Quân cười "vẻ mặt vô hại"!
Vân Khuynh hiểu rất rõ Dương Liễu là loại người gì, nghe Dương Liễu nói vậy, đã biết trong lòng Dương Liễu có diệu kế gì, nhưng rất tiếc, bàn tính của Dương Liễu lần này đánh không lên tiếng rồi!
Bởi vậy, cô ta khạc lạnh một tiếng: "nói thế, thì tôi nên cám ơn sự nhắc nhở của cô rồi phải không?" sau đó, đợi chờ Hoắc Thành Quân dạy cho Dương Liễu một bài học.
"Tôi đúng thật vừa mới đến Vinh Thành," Hoắc Thành Quân nói: "cũng đúng thật không quen biết các bạn trẻ thế hệ sau này, nhưng mà, cô, thì tôi biết đấy."
"Bà biết tôi à?" mắt của Dương Liễu sáng bừng lên, nghĩ rằng Hoắc Thành Quân biết cô là do cô cũng có tiếng tăm lớn, nụ cười trên mặt càng sáng lạng, tiện thể nhìn qua Vân Khuynh với ánh mắt đầy vẻ đắc ý, tuy nhiên, đối với câu nói của Hoắc Thành Quân với cô rằng "thế hệ trẻ sau này" có chút nghi hoặc.
Nhưng mặc kệ nó vậy, chỉ cần làm quen với người phụ nữ này trước, những chuyện tiếp theo, cũng sẽ tốt đẹp thôi.
Giống như nhiều năm về trước, lúc cô ta ôm di chiếu của cha mẹ mình tìm đến Tô Tương khóc nức nở......
Hoắc Thành Quân nói tiếp: "tôi không những biết cô, mà tôi còn điều tra vài thông tin liên quan đến cô nữa, bởi vì tôi thực tại rất hiếu kỳ, một loại ký sinh trùng vô đạo đức như cô, có phải vì lúc nhỏ đã có sự việc tàn nhẫn gì ám ảnh cô rồi, nếu như là vậy, thì cũng là có nguyên do cả.
Trên sự thật, cha mẹ ruột của cô sau khi sinh cô ra, ngoại trừ bận một vài công việc, không có thời gian ở bên cô ra, cũng chăm sóc cô rất tốt, là do bản thân cô yêu thích hư vinh, ích kỷ hẹp hòi, tuổi còn nhỏ nhưng đầy tâm kế, cái gì cũng muốn so đo với người khác, chỉ cần người ta có thứ gì tốt hơn cô, cô đều ghanh ghét.
Cha mẹ cô chết rồi, cô đã được Vân Bính Hoa và Tô Tương nhận nuôi, không biết cảm ơn, mà còn giành hết tất cả mọi thứ của Vân Khuynh, chỉ biết bàn lộng thị phi, xúi giuc ly tán, cô gái này nói không sai, cô mới chính là cô ả ác độc thừa gió bẻ măng! Và cả hai người Vân Bính Hoa và Tô Tương đều bị mù mắt cả rồi, mới thiên vị yêu thương mình cô, nhưng thế gian này có rất nhiều người có đôi mắt sáng thấu, không phải bất cứ ai cũng trúng kế cô.
Vậy mà cô vẫn lời lời tiếng tiếng đem thân phận mình để trước cửa miệng? Con nuôi của Vân Gia? Không phải vậy! Cô căn bản không được Vân Gia chính thức nhận nuôi đúng không? Cùng lắm cũng chỉ là con thú cưng biết nói lời ngon ngọt của Vân Bính Hoa và Tô Tương nuôi mà thôi! Rất tiếc cũng chỉ là từ kẻ Tiểu Tam mà leo lên thôi, những việc làm dơ bẩn cô làm sau lưng, hehe cô nên giấu cho kỹ, vạn nhất lộ ra thì......"
Lời nói của Hoắc Thành Quân nói đến đây bỗng nhiên bị ngừng lại, bà ta hạ trầm giọng xuống mãnh liệt, lạnh lùng nói với người quản lý: "cô còn đợi gì nữa? Mau gọi người qua đây, tống cổ thứ dơ bẩn chỉ biết cậy quyền ỷ giàu này ra khỏi đây ngay!"
Người quản lý suy nghĩ, cái cửa hàng này không phải của cô, cô ta cũng chỉ là làm công cho người ta thôi, ngoại trừ lương căn bản, đều dựa theo doanh số của cửa hàng, nếu như tất cả quần áo trong cửa hàng đều được bán hết, chỉ riêng doanh số thôi cũng đã được cả triệu rồi, thì cô ta còn làm công cho người ta làm gì nữa? Lấy tiền ung dung rời khỏi đây tự mình ra ngoài mở một cái cửa hàng của riêng mình, hoặc là đi chu du thiên hạ sướng biết bao
Nghĩ vậy, người quản lý tự tay mình nắm lấy quần áo trên tay Dương Liễu ném ra ngoài: "cô Dương Liễu, xin lỗi, hôm nay tất cả quần áo trong cửa hàng chúng tôi đều đã bán sạch hết rồi, mời cô rời khỏi đây, đừng trì trệ công việc kinh doanh của chúng tôi!"
Ai càng nhiều tiền thì càng có lý, người quản lý nêu rõ "lợi thế" một cách thật trôi chảy!
Dương Liễu tức giận đến mặt mày xanh đen, hất mạnh người quản lý ra, giận hung tợn nói: "tiện nhân! Đuổi tôi làm gì? Tôi có chân, tự biết đi thôi!"
Không ngờ rằng, người phụ nữ nắm cái thẻ đen này quả nhiên không chút lưu tình với cô, lại còn sỉ nhục cô như vậy! Cô sẽ nhớ mãi người phụ nữ này, vẻ ngoài đẹp thì có gì lớn lao đâu chứ? Khí chất tốt thì có gì hay ho đâu chứ? Chờ cô ta trở thành đại thiếu phu nhân của Lục Gia, có được thân phận cao quý chân chính rồi, thì cô sẽ tìm Vân Khuynh và người phụ nữ này tính sổ!
Vẻ mặt Dương Liễu cứng đơ rất khó coi, chuẩn bị rời khỏi, cũng không quên để lại một câu nói "cứng đơ": "hừ, đừng nghĩ rằng tôi sợ các người, các người sẽ không kiêu ngạo được bao lâu đâu!"
Cô ta vừa bước ra ngoài hai bước, bèn bị Hoắc Thành Quân ngăn lại: "Dương Liễu, tôi muốn mua hết quần áo của cửa hàng, nhưng không bao gồm cái đã bị cô dẫm hư kia, cô nên trả tiền rồi mới được rời khỏi đây chứ?"
Dương Liễu bèn nhìn xuống đất thấy bộ đầm liền áo màu đen, xác thật là bị cô dẫm đến nhăn nhó rồi, thật khó coi.
Người quản lý lập tức nói: "cô Dương Liễu, cửa hàng chúng tôi có máy quay giám sát, máy quay đã ghi hình cô dẫm đạp quần áo của cửa hàng chúng tôi rồi, hy vọng cô mua nốt quần áo đó đi, nếu không, sự việc này đồn ra ngoài, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cô."
"Các người......các người!" Dương Liễu nghiến răng tức giận: "được, tôi mua, chả phải chỉ một cái đầm thôi sao? Tôi mua để tặng các người làm đồ tang vậy!" nói xong, Dương Liễu xông ngay vào quầy thu ngân, chi trả cho chiếc đầm, ôm một bụng đầy oán hận rời khỏi!
Nhìn thấy bóng dáng có vẻ thê lương của cô ta rời khỏi cửa hàng, trong lòng Vân Khuynh cảm thấy rất thoải mái.
Dương Liễu, sự báo thù để đối phó cô sẽ được bắt đầu, cô hãy đợi trả lại gấp bội lần những thứ cô đã nợ tôi, nợ Vân Gia, nợ ông bà nội của tôi đi!
Nhìn Dương Liễu rời khỏi, người quản lý lập tức mời Vân Khuynh, Hoắc Thành Quân, Tống Nhan vào phòng vip ngồi, tận tay rót trà đem mời, chuẩn bị bắt đầu ra ngoài tính tiền.
Quần áo trong cửa hàng rất nhiều, muốn tính xong, phải tốn thời gian khá lâu.
Lúc này, Tống Nhan cảm thấy ngại bèn đứng dậy, nói với Hoắc Thành Quân: "chị......này, quần áo trên người tôi đang mặc có thể để tôi tự mua lại, đem đi được không? Tôi sẽ chuyển tiền trả chị."
"Không cần đâu," Hoắc Thành Quân ôn hòa cười, nói: "bộ quần áo này, hãy xem như tôi tặng cô, cô đi ra ngoài xem nữa đi, nếu có kiểu dáng nào thích nữa, mặc thường ngày, mặc đi dạo, mặc đi gặp mặt thì cứ chọn vài bộ, tôi tặng cô đấy!"
"Làm sao được chứ? Thế này không được, tôi cám ơn cô, những thứ này tôi không thể lấy." Tống Nhan lắc đầu, kiên định nói.
"Tại sao lại không lấy? Tôi biết rằng tài chính cô eo hẹp, không tiền không có gì mất mặt cả, nhận quà của người khác cũng không có gì là không được cả, hôm nay cô đã nói giúp lời thay cho Khuynh Khuynh, tôi rất vui, hãy xem như tôi báo đáp cô được không?" Hoắc Thành Quân nhìn chằm vào Tống Nhan, tỉ mỉ quan sát sự non nớt và thuần khiết của cô ta, sự mộc mạc, khiêm tốn và kiên cường cũng được bà để ý vào mắt mình.
Trong lòng nghĩ, tiểu cô nương này, quả thật không tệ.
Tống Nhan nói: "tôi thật sự không có nhiều tiền, nhưng không có bỏ công ra tôi tuyệt đối không nhận, tôi cũng không giúp gì nhiều cho cô Vân, huống chi lúc mới bắt đầu, tôi cũng vì tức giận Dương Liễu mắng chửi tôi, nên mới lôi hai người cùng với tôi đối phó cô ta, tôi sẽ tự kiếm tiền mua quần áo, mặc lên người sẽ yên tâm hơn."
"Thôi được rồi!" Hoắc Thành Quân đem số tài khoản nói cho Tống Nhan, để cô ta trực tiếp chuyển khoản chi trả tiền quần áo vào thẻ bà.
Một cô gái nghèo vì đồng tiền, có thể giữ được lòng tự tôn và tự kiêu của bản thân mình thì đáng được ngưỡng mộ và tôn trọng.
"Cô gái nhỏ, đừng vì hoàn cảnh khó khăn nhất thời mà sản sinh quá nhiều cảm giác khiêm tốn, tôi tin rằng tương lai không bao lâu nữa, sẽ trở nên giỏi giang, khiến người ta lóa mắt cho xem! Cố lên!" Hoắc Thành Quân nhìn vào Tống Nhan vừa ý, khích lệ một câu như thế này cho cô ta.
Một khoản thời gian thật lâu sau này, lúc Tống Nhan cảm thấy rõ sự quẫn bách mệt mỏi, sẽ nghĩ đến câu nói này, sau đó sẽ phấn đấu hướng về phía trước, sẽ giống như Hoắc Thành Quân, Vân Khuynh là một người phụ nữ tài giỏi, sẽ trở nên đủ tầm xứng với người phụ nữ người đàn ông mà cô ngưỡng mộ.
Nhưng cô lại chọn một con đường tình yêu khó khăn và gian nan, nhất định đi con đường quanh co vất vả.
Tác giả :
Vô Danh