Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 77
Ngoài cửa có một người phụ nữ trẻ tuổi.
Cô ta mặc một cái đầm màu trắng phối với một cái áo khoác ngắn mỏng, đường cong của cái đầm và những hạt trang trí sáng lấp lánh trên áo khoác mang đầy cảm hứng thiết kế, đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc dưới chân, làm tôn lên đôi chân thon dài của cô, khiến cô vô cùng nữ tính.
Trong tay cô cầm một túi da cái màu đỏ sậm có khóa kéo màu vàng kim, tóc buộc một nửa kết hợp với tóc trên đỉnh đầu hơi phồng, vừa tùy ý vừa thông minh thanh lịch, trang sức đeo trên người không nhiều, nhưng người biết nhìn hàng sẽ có thể nhìn ra giá trị bên trong của nó không nhỏ...... Đây là một nguời phụ nữ có khí chất cao quý hào phóng, không phô trương không nóng nảy, biết cách ăn mặc, lại còn rất chú trọng về phong cách sống!
Tuy nói khí chất của một người phụ nữ không liên quan với việc cô có bao nhiêu tiền, nhưng cách ăn mặc tỉ mỉ vẫn sẽ khiến cho con người có cảm giác trước mắt sáng bừng.
Trước mặt người phụ nữ này, Vân Khuynh lại có chút tự ti.
Vân Bính Hoa và Tô Tương từ nhỏ đã bỏ mặc cô, ông bà nội đào tạo cô như con trai, như người thừa kế của Vân thị, cũng không dạy cô một vài thứ về con gái, mỗi lần cô tham dự những trường hợp quan trọng đều trực tiếp mặc một bộ đồ thể thao ol, trang điểm nhẹ, đại đa số quần áo cũng đều trắng đen, bình thường, làm người ta tìm không ra chỗ sai, cũng tuyệt đối không nổi trội.
Lần duy nhất ăn mặc đẹp qua, cũng chỉ có tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần lần trước, đó còn là Hoắc Nhất Hàng dẫn cô tới làm ở chỗ thợ trang điểm......
Người phụ nữ đó thấy người mở cửa chính là một cô gái trẻ 20 mấy tuổi, cũng sửng sốt một lát, lập tức sau đó, lộ ra một nụ cười ấm áp: “Xin chào, xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hoắc Nhất Hàng không?"
“Nhất Hàng? Chị tìm anh ta sao? Anh ta...... Anh ta sống ở đối diện!" Không biết tại sao, nghe tên Hoắc Nhất Hàng từ miệng một người phụ nữ khác, Vân Khuynh bỗng nhiên có chút căng thẳng, có chút lo sợ.
Nói xong, cô lại hỏi thêm một câu: “Cái đó...... chị...... chị tìm anh ta làm gì? Anh ta bây giờ không có ở nhà."
Nhất Hàng?
Người phụ nữ hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Vân Khuynh, quay đầu nhìn thoáng qua cửa đối diện, lại chuyển tầm mắt lên người Vân khuynh: “Cậu ta không ở nhà? Vậy thật không may rồi, tôi tới tìm cậu ta...... ừm, có chút việc, vậy, cô biết khi nào cậu ta trở về không? Hay là, tôi có thể mạo muội vào nhà cô chờ cậu ta một lát không?"
“Anh ấy đến công ty rồi ạ," Vân Khuynh nói: “Có lẽ buổi trưa về, cũng có thể buổi tối trở về, cái này, em cũng không rõ lắm. Nếu như, chị có thể chờ, vậy, mời chị vào!"
Đồ đẹp ai cũng thích, một đại mỹ nữ như thế đứng ở ngoài cửa, Vân Khuynh cũng có chút không đành lòng, lại không có chút phòng bị với cô ta, liền cho cô ta vào nhà.
“Vậy thật làm phiền cô rồi, tôi ở nhà cô ngồi một lát, cũng không cần quá lâu, gọi điện thoại, cậu ta cũng sẽ trở về." Người phụ nữ cười đi theo Vân Khuynh vào nhà.
Đi đến tủ giày, Vân khuynh lấy cho cô ta một đôi dép lê chưa mang qua, để cô thay giày.
Cô ta tùy ý nhìn vào tủ giày đó một chút, phát hiện ngoài vài đôi giày nữ ra, còn có một đôi dép nam và một đôi giày da của nam, số đo đó lại bằng với số đo của Hoắc Nhất Hàng.
“Chị ơi, chị...... chị ăn sáng chưa? Em đang tính ăn sáng, nếu như chị không chê, hay là, ăn chung với em một chút?"
Mời người ta vào nhà, Vân Khuynh cảm thấy ngại khi để người phụ nữ đó ngồi không, dù sao Hoắc Nhất Hàng vì muốn cô ăn nhiều chút nên, mỗi bữa sáng đều làm rất nhiều, hai người ăn còn dư.
“Cái này...... không hay lắm đâu." Người phụ nữ nói.
Còn nữa, cô gái này lại gọi bà là chị? Thật thú vị.
“Không sao, em...... chồng em làm hai phần bữa sáng, nhưng anh ấy có việc đột xuất, đi rồi, một mình em ăn cơm, cũng rất nhàm chán." Vân Khuynh nói xong, mặt đỏ hồng, cô cũng không biết mình sao lại nói ra 1 câu thế này, còn nói thẳng bữa sáng là chồng làm...... Là lo sợ người phụ nữ xinh đẹp này có quan hệ gì với Hoắc Nhất Hàng sao?
Loại tâm trạng này trước kia chưa từng có.
“Cô...... đã kết hôn rồi?" Người phụ nữ hơi có chút thất vọng, nhìn thoáng qua xung quanh, còn nói: “Là tân hôn à, tôi thấy trong nhà cô trang trí...... khá lãng mạn."
“Ừm!" Vân Khuynh gật đầu: “Tụi em vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn chưa cử hành hôn lễ, những thứ này...... đều là anh ấy làm."
“Vậy cô đã lấy được một người đàn ông tốt rồi! Còn chưa hỏi cô, xưng hô thế nào?" Người phụ nữ nói, bà buồn đây, người kia của nhà mình, còn không biết khi nào mới kết hôn đây!
“Em tên Vân Khuynh."
“Vân Khuynh, tên thật hay, vậy tôi...... sẽ dùng bữa sáng với cô, chúng ta mới vừa gặp mặt, cô đã mời tôi ăn cơm, tôi......"
“Không gì phải ngại đâu, chị, bà nội em thường nói, người có duyên mới có thể gặp mặt, người quen đều bắt đầu từ người xa lạ, nói không chừng, em và chị sau này cũng sẽ trở thành bạn bè?" Ý của Vân Khuynh là, người phụ nữ này nếu quen biết Hoắc Nhất Hàng, cô là vợ của Hoắc Nhất Hàng, chờ Hoắc Nhất Hàng trở về, mọi người cũng sẽ quen biết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ này không có sự dây dưa về mặt tình cảm trai gái với Hoắc Nhất Hàng……
Sau khi khách sáo một hồi, hai người phụ nữ ngồi ở trước bàn ăn.
Vân Khuynh lấy chén đũa cho người phụ nữ, và múc thêm một chén cháo.
Nhân lúc Vân Khuynh đi lấy chén đũa, người phụ nữ nhắn một tin cho Hoắc Nhất Hàng: “Mẹ đang ăn sáng ở nhà của Vân Khuynh, làm xong về đón mẹ."
Hoắc Nhất Hàng đang giải quyết chuyện liên quan đến dự án ở nước ngoài của Lục thị, đặc biệt cài đặt chế độ thông báo tin nhắn, cầm lên xem qua, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, tranh thủ xử lý xong việc trong tay, liền vội vàng trở về.
Đợi đến lúc anh đến Quân Tỉ sơn trang, ra khỏi thang máy, lúc trực tiếp mở cửa đi vào, Vân khuynh và người phụ nữ đã ngồi trong phòng khách, vừa uống nước trái cây, vừa tán gẫu 1 cách vui vẻ.
Hoắc Nhất Hàng trở về, cũng làm cho hai người phụ nữ cảm thấy có chút đột ngột.
Vân Khuynh thấy anh ngay cả giày cũng không thay liền vọt vào, mắt anh không thèm nhìn cô mà trực tiếp nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp thanh lệ đó, trong lòng có chút chua xót, anh và người phụ nữ này quả nhiên quen biết, lo lắng như thế? Chẳng lẽ, bọn họ thật sự có mối quan hệ thân mật gì sao?
Chuyện mà người phụ nữ nghĩ chính là, Nhất Hàng sao có thể trực tiếp vào nhà Vân Khuynh? Chẳng lẽ......
Vân Khuynh là người nói chuyện trước: “Cái đó, Nhất Hàng, chị này......"
Lời này của cô còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng liền xen miệng vào, và nói với người phụ nữ đó: “Mẹ! Sao đột nhiên mẹ lại đến Vinh Thành? Cũng không gọi điện cho con trước, còn chạy đến nhà Vân Khuynh, mẹ thế này, thật không có lễ phép!"
Mắt Vân Khuynh lập tức mở thật to.
Cái gì? Người phụ nữ này là...... là mẹ của ……..Hoắc Nhất Hàng?
Người mẹ trẻ tuổi thế này? Mẹ ruột?
“Thằng con mất dạy này, la lớn thế làm gì?" Người phụ nữ nhíu mày: “Lỗ tai của mẹ con còn chưa điếc, nghe được lời con nói, từ nhỏ đã dạy con nói chuyện với con gái phải dịu dàng chút, mẹ không dễ gì mới có con dâu, bị con hù chạy nữa rồi!"
Nói xong, người phụ nữ còn quay đầu, cười nói với Vân Khuynh: “Đúng không, Khuynh Khuynh."
“Cái này...... chị...... Không đúng, dì, vẫn không đúng...... Mẹ, con......" Vân Khuynh vô cùng xấu hổ, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
Người phụ nữ này lại đúng thật là mẹ của Hoắc Nhất Hàng, cô còn gọi bà ấy là chị, còn nghi ngờ bà ấy và Hoắc Nhất Hàng có mối quan hệ nam nữ không thể cho người ta biết, sự hiểu lầm này làm lớn rồi, quả thực không còn mặt mũi nào gặp ai!
“Con mới không dọa Khuynh Khuynh của con, người dọa cô ấy, là mẹ đó!" Hoắc Nhất Hàng cũng biết Vân Khuynh xấu hổ, bước tới mấy bước, ôm Vân Khuynh, giới thiệu với cô: “Khuynh Khuynh, đây là mẹ anh, Hoắc Thành Quân, em đừng nhìn bà ấy xinh đẹp, gài bẫy người ta không hề mềm lòng, anh từ nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục ma quỷ của bà ấy."
Ngay sau đó, Hoắc Nhất Hàng lại giới thiệu Vân Khuynh với Hoắc Thành Quân: “Mẹ, đây là cô vợ trẻ mà con dốc sức bình sinh mới bắt về nhà được, vừa xinh đẹp vừa thông minh, thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi cô ấy có nguyên một đoàn, cuối cùng vẫn là lựa chọn con...... thế nào? Lần này, con của mẹ không để mẹ thất vọng chứ? Đã nói trước ba mươi tuổi nhất định tìm một người con dâu tốt cho mẹ, con làm được rồi phải không?
Giấy chứng nhận kết hôn tụi con đã lấy rồi, chỉ chờ mẹ chủ trì đại cục xử lý hôn lễ!
Nhưng, chúng ta phải nói trước, mẹ cũng đừng biểu hiện quá nhiệt tình, Khuynh Khuynh là của con, không phải của mẹ, mẹ đừng nghĩ cướp cô ấy đi, cũng đừng ức hiếp cô ấy, nếu không, con sẽ nổi nóng với mẹ đó!"
Trước mặt mẹ, Hoắc Nhất Hàng thật đúng là một giây biến thành con nít lớn, lời nói này, giống đang làm nũng hơn.
“Khuynh Khuynh, con nghe đi, thằng con mất dạy này, cũng chỉ còn lại cái miệng này lợi hại, nó còn uy hiếp mẹ, con dâu của mẹ, sao lại không phải của mẹ rồi, mẹ trông ngày trông đêm mới trông được đứa con dâu, mẹ thương còn không kịp nữa, sao có thể ức hiếp con chứ?"
Hoắc Thành Quân tức giận nói, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Bà cũng đi tới, nắm tay Vân Khuynh nói: “Khuynh Khuynh à, lần đầu tiên mẹ trông thấy con, đã cảm thấy con rất thân thiết, lúc này mới mày dày đến chỗ con ngồi một chút, sau đó con nói con kết hôn rồi, mẹ còn buồn một trận, nghĩ đến con trai mẹ lại không có hi vọng, không ngờ tới, đây đúng thật là —— không phải người một nhà, không vào chung cửa nhà!"
“Con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ không ức hiếp con đâu, năm đó lúc mẹ mang thai Nhất Hàng, muốn có đứa con gái, ai biết sinh ra lại là một thằng con mất dạy, những năm này, mẹ vì thằng con này hao tâm tốn sức, mẹ nằm mơ cũng muốn có một áo bông nhỏ tận tình!
“Khuynh Khuynh, con vào nhà của chúng tôi, thì chính là con gái của Hoắc Thành Quân, nếu như thằng con mất dạy này dám ức hiếp con, con hãy nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó!"
Nói xong, Hoắc Thành Quân còn trừng Hoắc Nhất Hàng một cái: “Nếu mẹ không chạy tới xem thử, mẹ cũng không biết con kết hôn với Khuynh Khuynh, hôn lễ chắc chắn phải do mẹ sắp xếp, phải làm thật náo nhiệt! Cho tất cả mọi người trong Vinh Thành đều phải xem, con trai ngoan và con dâu ngoan của Hoắc Thành Quân mẹ!"
“Mẹ, mẹ...... mẹ nói quá rồi, con thật sự thấy rất xấu hổ," Vân Khuynh nói: “Mẹ bảo dưỡng quá tốt, khí chất tốt, cách ăn mặc tốt, lại xinh đẹp thế này, một chút cũng nhìn không ra là người hơn bốn mươi tuổi, trước đó con còn gọi mẹ là chị, cũng là cho rằng mẹ chỉ lớn hơn con một chút, mong mẹ đừng trách."
“Còn nữa, Chuyện con và Nhất Hàng kết hôn, tạm thời còn chưa thích hợp để quá nhiều người biết, đó là bởi vì con, con......" Nói đến đây, Vân Khuynh cúi đầu xuống, có chút quẫn bách: “Nói thật với mẹ, trước đó con đã từng kết hôn qua một lần, mặc dù lúc đến với Nhất Hàng là thân trong sạch, nhưng quả thật từng có một lần hôn nhân thất bại, hơn nữa, chuyện con ly hôn, xôn xao khắp nơi, chồng trước của con là...... Lục Văn Bân."
Lông mày của Hoắc Thành Quân nhíu lại: “Ai?"
Cô ta mặc một cái đầm màu trắng phối với một cái áo khoác ngắn mỏng, đường cong của cái đầm và những hạt trang trí sáng lấp lánh trên áo khoác mang đầy cảm hứng thiết kế, đôi giày cao gót mũi nhọn màu bạc dưới chân, làm tôn lên đôi chân thon dài của cô, khiến cô vô cùng nữ tính.
Trong tay cô cầm một túi da cái màu đỏ sậm có khóa kéo màu vàng kim, tóc buộc một nửa kết hợp với tóc trên đỉnh đầu hơi phồng, vừa tùy ý vừa thông minh thanh lịch, trang sức đeo trên người không nhiều, nhưng người biết nhìn hàng sẽ có thể nhìn ra giá trị bên trong của nó không nhỏ...... Đây là một nguời phụ nữ có khí chất cao quý hào phóng, không phô trương không nóng nảy, biết cách ăn mặc, lại còn rất chú trọng về phong cách sống!
Tuy nói khí chất của một người phụ nữ không liên quan với việc cô có bao nhiêu tiền, nhưng cách ăn mặc tỉ mỉ vẫn sẽ khiến cho con người có cảm giác trước mắt sáng bừng.
Trước mặt người phụ nữ này, Vân Khuynh lại có chút tự ti.
Vân Bính Hoa và Tô Tương từ nhỏ đã bỏ mặc cô, ông bà nội đào tạo cô như con trai, như người thừa kế của Vân thị, cũng không dạy cô một vài thứ về con gái, mỗi lần cô tham dự những trường hợp quan trọng đều trực tiếp mặc một bộ đồ thể thao ol, trang điểm nhẹ, đại đa số quần áo cũng đều trắng đen, bình thường, làm người ta tìm không ra chỗ sai, cũng tuyệt đối không nổi trội.
Lần duy nhất ăn mặc đẹp qua, cũng chỉ có tiệc sinh nhật của Lục Lợi Quần lần trước, đó còn là Hoắc Nhất Hàng dẫn cô tới làm ở chỗ thợ trang điểm......
Người phụ nữ đó thấy người mở cửa chính là một cô gái trẻ 20 mấy tuổi, cũng sửng sốt một lát, lập tức sau đó, lộ ra một nụ cười ấm áp: “Xin chào, xin hỏi, nơi này có phải nhà của Hoắc Nhất Hàng không?"
“Nhất Hàng? Chị tìm anh ta sao? Anh ta...... Anh ta sống ở đối diện!" Không biết tại sao, nghe tên Hoắc Nhất Hàng từ miệng một người phụ nữ khác, Vân Khuynh bỗng nhiên có chút căng thẳng, có chút lo sợ.
Nói xong, cô lại hỏi thêm một câu: “Cái đó...... chị...... chị tìm anh ta làm gì? Anh ta bây giờ không có ở nhà."
Nhất Hàng?
Người phụ nữ hơi kinh ngạc nhìn thoáng qua Vân Khuynh, quay đầu nhìn thoáng qua cửa đối diện, lại chuyển tầm mắt lên người Vân khuynh: “Cậu ta không ở nhà? Vậy thật không may rồi, tôi tới tìm cậu ta...... ừm, có chút việc, vậy, cô biết khi nào cậu ta trở về không? Hay là, tôi có thể mạo muội vào nhà cô chờ cậu ta một lát không?"
“Anh ấy đến công ty rồi ạ," Vân Khuynh nói: “Có lẽ buổi trưa về, cũng có thể buổi tối trở về, cái này, em cũng không rõ lắm. Nếu như, chị có thể chờ, vậy, mời chị vào!"
Đồ đẹp ai cũng thích, một đại mỹ nữ như thế đứng ở ngoài cửa, Vân Khuynh cũng có chút không đành lòng, lại không có chút phòng bị với cô ta, liền cho cô ta vào nhà.
“Vậy thật làm phiền cô rồi, tôi ở nhà cô ngồi một lát, cũng không cần quá lâu, gọi điện thoại, cậu ta cũng sẽ trở về." Người phụ nữ cười đi theo Vân Khuynh vào nhà.
Đi đến tủ giày, Vân khuynh lấy cho cô ta một đôi dép lê chưa mang qua, để cô thay giày.
Cô ta tùy ý nhìn vào tủ giày đó một chút, phát hiện ngoài vài đôi giày nữ ra, còn có một đôi dép nam và một đôi giày da của nam, số đo đó lại bằng với số đo của Hoắc Nhất Hàng.
“Chị ơi, chị...... chị ăn sáng chưa? Em đang tính ăn sáng, nếu như chị không chê, hay là, ăn chung với em một chút?"
Mời người ta vào nhà, Vân Khuynh cảm thấy ngại khi để người phụ nữ đó ngồi không, dù sao Hoắc Nhất Hàng vì muốn cô ăn nhiều chút nên, mỗi bữa sáng đều làm rất nhiều, hai người ăn còn dư.
“Cái này...... không hay lắm đâu." Người phụ nữ nói.
Còn nữa, cô gái này lại gọi bà là chị? Thật thú vị.
“Không sao, em...... chồng em làm hai phần bữa sáng, nhưng anh ấy có việc đột xuất, đi rồi, một mình em ăn cơm, cũng rất nhàm chán." Vân Khuynh nói xong, mặt đỏ hồng, cô cũng không biết mình sao lại nói ra 1 câu thế này, còn nói thẳng bữa sáng là chồng làm...... Là lo sợ người phụ nữ xinh đẹp này có quan hệ gì với Hoắc Nhất Hàng sao?
Loại tâm trạng này trước kia chưa từng có.
“Cô...... đã kết hôn rồi?" Người phụ nữ hơi có chút thất vọng, nhìn thoáng qua xung quanh, còn nói: “Là tân hôn à, tôi thấy trong nhà cô trang trí...... khá lãng mạn."
“Ừm!" Vân Khuynh gật đầu: “Tụi em vừa mới lấy giấy chứng nhận kết hôn, còn chưa cử hành hôn lễ, những thứ này...... đều là anh ấy làm."
“Vậy cô đã lấy được một người đàn ông tốt rồi! Còn chưa hỏi cô, xưng hô thế nào?" Người phụ nữ nói, bà buồn đây, người kia của nhà mình, còn không biết khi nào mới kết hôn đây!
“Em tên Vân Khuynh."
“Vân Khuynh, tên thật hay, vậy tôi...... sẽ dùng bữa sáng với cô, chúng ta mới vừa gặp mặt, cô đã mời tôi ăn cơm, tôi......"
“Không gì phải ngại đâu, chị, bà nội em thường nói, người có duyên mới có thể gặp mặt, người quen đều bắt đầu từ người xa lạ, nói không chừng, em và chị sau này cũng sẽ trở thành bạn bè?" Ý của Vân Khuynh là, người phụ nữ này nếu quen biết Hoắc Nhất Hàng, cô là vợ của Hoắc Nhất Hàng, chờ Hoắc Nhất Hàng trở về, mọi người cũng sẽ quen biết.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, người phụ nữ này không có sự dây dưa về mặt tình cảm trai gái với Hoắc Nhất Hàng……
Sau khi khách sáo một hồi, hai người phụ nữ ngồi ở trước bàn ăn.
Vân Khuynh lấy chén đũa cho người phụ nữ, và múc thêm một chén cháo.
Nhân lúc Vân Khuynh đi lấy chén đũa, người phụ nữ nhắn một tin cho Hoắc Nhất Hàng: “Mẹ đang ăn sáng ở nhà của Vân Khuynh, làm xong về đón mẹ."
Hoắc Nhất Hàng đang giải quyết chuyện liên quan đến dự án ở nước ngoài của Lục thị, đặc biệt cài đặt chế độ thông báo tin nhắn, cầm lên xem qua, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc, tranh thủ xử lý xong việc trong tay, liền vội vàng trở về.
Đợi đến lúc anh đến Quân Tỉ sơn trang, ra khỏi thang máy, lúc trực tiếp mở cửa đi vào, Vân khuynh và người phụ nữ đã ngồi trong phòng khách, vừa uống nước trái cây, vừa tán gẫu 1 cách vui vẻ.
Hoắc Nhất Hàng trở về, cũng làm cho hai người phụ nữ cảm thấy có chút đột ngột.
Vân Khuynh thấy anh ngay cả giày cũng không thay liền vọt vào, mắt anh không thèm nhìn cô mà trực tiếp nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp thanh lệ đó, trong lòng có chút chua xót, anh và người phụ nữ này quả nhiên quen biết, lo lắng như thế? Chẳng lẽ, bọn họ thật sự có mối quan hệ thân mật gì sao?
Chuyện mà người phụ nữ nghĩ chính là, Nhất Hàng sao có thể trực tiếp vào nhà Vân Khuynh? Chẳng lẽ......
Vân Khuynh là người nói chuyện trước: “Cái đó, Nhất Hàng, chị này......"
Lời này của cô còn chưa nói xong, Hoắc Nhất Hàng liền xen miệng vào, và nói với người phụ nữ đó: “Mẹ! Sao đột nhiên mẹ lại đến Vinh Thành? Cũng không gọi điện cho con trước, còn chạy đến nhà Vân Khuynh, mẹ thế này, thật không có lễ phép!"
Mắt Vân Khuynh lập tức mở thật to.
Cái gì? Người phụ nữ này là...... là mẹ của ……..Hoắc Nhất Hàng?
Người mẹ trẻ tuổi thế này? Mẹ ruột?
“Thằng con mất dạy này, la lớn thế làm gì?" Người phụ nữ nhíu mày: “Lỗ tai của mẹ con còn chưa điếc, nghe được lời con nói, từ nhỏ đã dạy con nói chuyện với con gái phải dịu dàng chút, mẹ không dễ gì mới có con dâu, bị con hù chạy nữa rồi!"
Nói xong, người phụ nữ còn quay đầu, cười nói với Vân Khuynh: “Đúng không, Khuynh Khuynh."
“Cái này...... chị...... Không đúng, dì, vẫn không đúng...... Mẹ, con......" Vân Khuynh vô cùng xấu hổ, hận không thể lập tức tìm một cái lỗ chui vào.
Người phụ nữ này lại đúng thật là mẹ của Hoắc Nhất Hàng, cô còn gọi bà ấy là chị, còn nghi ngờ bà ấy và Hoắc Nhất Hàng có mối quan hệ nam nữ không thể cho người ta biết, sự hiểu lầm này làm lớn rồi, quả thực không còn mặt mũi nào gặp ai!
“Con mới không dọa Khuynh Khuynh của con, người dọa cô ấy, là mẹ đó!" Hoắc Nhất Hàng cũng biết Vân Khuynh xấu hổ, bước tới mấy bước, ôm Vân Khuynh, giới thiệu với cô: “Khuynh Khuynh, đây là mẹ anh, Hoắc Thành Quân, em đừng nhìn bà ấy xinh đẹp, gài bẫy người ta không hề mềm lòng, anh từ nhỏ đã lớn lên dưới sự giáo dục ma quỷ của bà ấy."
Ngay sau đó, Hoắc Nhất Hàng lại giới thiệu Vân Khuynh với Hoắc Thành Quân: “Mẹ, đây là cô vợ trẻ mà con dốc sức bình sinh mới bắt về nhà được, vừa xinh đẹp vừa thông minh, thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi cô ấy có nguyên một đoàn, cuối cùng vẫn là lựa chọn con...... thế nào? Lần này, con của mẹ không để mẹ thất vọng chứ? Đã nói trước ba mươi tuổi nhất định tìm một người con dâu tốt cho mẹ, con làm được rồi phải không?
Giấy chứng nhận kết hôn tụi con đã lấy rồi, chỉ chờ mẹ chủ trì đại cục xử lý hôn lễ!
Nhưng, chúng ta phải nói trước, mẹ cũng đừng biểu hiện quá nhiệt tình, Khuynh Khuynh là của con, không phải của mẹ, mẹ đừng nghĩ cướp cô ấy đi, cũng đừng ức hiếp cô ấy, nếu không, con sẽ nổi nóng với mẹ đó!"
Trước mặt mẹ, Hoắc Nhất Hàng thật đúng là một giây biến thành con nít lớn, lời nói này, giống đang làm nũng hơn.
“Khuynh Khuynh, con nghe đi, thằng con mất dạy này, cũng chỉ còn lại cái miệng này lợi hại, nó còn uy hiếp mẹ, con dâu của mẹ, sao lại không phải của mẹ rồi, mẹ trông ngày trông đêm mới trông được đứa con dâu, mẹ thương còn không kịp nữa, sao có thể ức hiếp con chứ?"
Hoắc Thành Quân tức giận nói, trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Bà cũng đi tới, nắm tay Vân Khuynh nói: “Khuynh Khuynh à, lần đầu tiên mẹ trông thấy con, đã cảm thấy con rất thân thiết, lúc này mới mày dày đến chỗ con ngồi một chút, sau đó con nói con kết hôn rồi, mẹ còn buồn một trận, nghĩ đến con trai mẹ lại không có hi vọng, không ngờ tới, đây đúng thật là —— không phải người một nhà, không vào chung cửa nhà!"
“Con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ không ức hiếp con đâu, năm đó lúc mẹ mang thai Nhất Hàng, muốn có đứa con gái, ai biết sinh ra lại là một thằng con mất dạy, những năm này, mẹ vì thằng con này hao tâm tốn sức, mẹ nằm mơ cũng muốn có một áo bông nhỏ tận tình!
“Khuynh Khuynh, con vào nhà của chúng tôi, thì chính là con gái của Hoắc Thành Quân, nếu như thằng con mất dạy này dám ức hiếp con, con hãy nói với mẹ, mẹ giúp con dạy dỗ nó!"
Nói xong, Hoắc Thành Quân còn trừng Hoắc Nhất Hàng một cái: “Nếu mẹ không chạy tới xem thử, mẹ cũng không biết con kết hôn với Khuynh Khuynh, hôn lễ chắc chắn phải do mẹ sắp xếp, phải làm thật náo nhiệt! Cho tất cả mọi người trong Vinh Thành đều phải xem, con trai ngoan và con dâu ngoan của Hoắc Thành Quân mẹ!"
“Mẹ, mẹ...... mẹ nói quá rồi, con thật sự thấy rất xấu hổ," Vân Khuynh nói: “Mẹ bảo dưỡng quá tốt, khí chất tốt, cách ăn mặc tốt, lại xinh đẹp thế này, một chút cũng nhìn không ra là người hơn bốn mươi tuổi, trước đó con còn gọi mẹ là chị, cũng là cho rằng mẹ chỉ lớn hơn con một chút, mong mẹ đừng trách."
“Còn nữa, Chuyện con và Nhất Hàng kết hôn, tạm thời còn chưa thích hợp để quá nhiều người biết, đó là bởi vì con, con......" Nói đến đây, Vân Khuynh cúi đầu xuống, có chút quẫn bách: “Nói thật với mẹ, trước đó con đã từng kết hôn qua một lần, mặc dù lúc đến với Nhất Hàng là thân trong sạch, nhưng quả thật từng có một lần hôn nhân thất bại, hơn nữa, chuyện con ly hôn, xôn xao khắp nơi, chồng trước của con là...... Lục Văn Bân."
Lông mày của Hoắc Thành Quân nhíu lại: “Ai?"
Tác giả :
Vô Danh