Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 127
“Em đem 1 phụ nữ già đến đây làm gì? Bây giờ chuộng học sinh, hoặc là lẳng, lơ, thành thục cũng được, cũng giống như em vậy…"
Người đàn ông xăm hình nói, ánh mắt lưu chuyển trên người Dương Liễu.
Dương Liễu cũng không ngại bị nhìn, chỉ nói: “Anh Lão Hổ, em đem người phụ nữ già này đến không phải để anh kiếm tiền, nói rõ trước, bà già này biết chút chuyện của em, em cũng cần phải bắt lấy điểm yếu để chặn miệng của bà ta, bà ta là người tàn phế, chạy không thoát, anh làm 1 thư mục cho bà ta, quay phim cái gì đều để trong đó, sau đó tìm 1 đám đàn ông để luân cưỡng bà ta. thân phận càng thấp hèn càng tốt, bộ dạng càng xấu, càng dơ càng tốt, nếu thật sự không tìm được thì kéo mấy người ăn mày ngoài đường cũng được, tuy bà ta hơi già, nhưng bảo dưỡng tốt, bộ dạng cũng có, không đến nỗi khiến người khác nuốt không trôi!"
“Em nói như vậy, anh liền hiểu," Người đàn ông xăm hình nói: “Nhưng mà, em có thể nói thân phận của bà già này không? Sẽ không mang đến rắc rối gì cho anh chứ?"
“Mẹ chồng em! Là Cao Thúy Lan của Lục gia!" Dương Liễu 1 mặt khinh bỉ nói: “Anh yên tâm, bà già này rất xem trọng mặt mũi, giống như hồ dán vậy, ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ hung dữ! Chân của bà ta là bị ba chồng em đánh phế, bây giờ ba chồng em dẫn tiểu tam về nhà đuổi bà ta đi, đánh rắm 1 cái bà ta còn không dám, chỉ biết ở trước mặt em giả bộ cao quý, oai phong!
Hừ! Bà ta xem thường em sao? Nói em hạ tiện phong lãng sao? Em để bà ta bị 1 đám đàn ông hạ tiện chơi, khiến bà ta trở thành phế vật già phong lãng dơ bẩn nhất!"
Người đàn ông xăm hình nghe giọng điệu tức giận của Dương Liễu, biết hôm nay không thể không làm chuyện này, híp mắt, nói: “Liễu Liễu, chuyện này anh có thể giúp em, như lời em nói, anh không nể giao tình cũng nể bào, tình của chúng ta? Chỉ là, Cao Thúy Lan này dù sao cũng là người có danh tiếng, anh phải chịu mạo hiểm lớn hơn, về giá tiền thì…"
Đây là nhân cơ hội lấy nhiều hơn.
Dương Liễu dứt khoát: “Bao nhiêu tiền, anh nói." Cô vẫn còn tiền, trước tiên giải quyết Cao Thúy Lan là đại sự.
Người đàn ông xăm hình nghĩ nghĩ, đưa 5 ngón tay lên.
“50 chục vạn?" Dương Liễu hỏi
“500 vạn." Người đàn ông xăm hình nói.
Nói xong, sợ Dương Liễu thấy giá mắc không chịu, nói thêm 1 câu: “Dù sao, thân phận của Cao Thúy Lan cũng đặc biệt, làm chuyện mạo hiểm lớn như vậy, cũng vì em, anh mới làm, người bình thường anh nhất định không làm."
“Được." Dương Liễu gật đầu: “Xong chuyện em chuyển tiền cho anh, sau đó em đưa phế vật già này đi."
Lúc này, Dương Liễu trong lòng cảm thấy may mắn, may là, lúc đó cô chỉ cho Lục gia 1 phần tiền, phần còn lại trở thành tiền cá nhân cũng cô, nếu không, cô thật sự không có nhiều tiền làm những chuyện này.
Giải quyết phế vật già Cao Thúy Lan trước, sau đó giải quyết con tiện nhân Triệu Thanh Thanh, sau đó sẽ có thời gian rảnh, đối phó với Vân Khuynh rồi…
Dương Liễu nghe rất là tốt đẹp, nhưng cô không biết, thảm họa của cô, lúc này, đã được mở màn.
Cao Thúy Lan bị lạnh đến tỉnh, thuốc an thần khiến bà ngủ rất ngon, ý thức trở lại, lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng, bà gấp gáp mở mắt, phát hiện bản thân đang ở căn phòng xa lạ.
Căn phòng rất nhỏ, khoảng 100 mét vuông, trên tường treo hình các tư thế “hành động" của nam và nữ, nhìn rất khó chịu.
Trong lòng cô dấy lên cảm giác hoảng sợ chưa từng có, cúi đầu lần nữa, đột nhiên phát hiện bản thân không có mảnh vải che thân nằm trên 1 cái giường sơ sài.
Bà bị hù đến lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy 4 góc của căn phòng có lắp camera và máy quay.
Đầu “bùng" 1 tiếng, Cao Thúy Lan có dự cảm không lành, bà nắm lấy chăn mỏng trên giường, đắp lên cơ thể bản thân, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng! Có ai không cứu cứu tôi! Có ai!"
“Đương nhiên có!" Giọng Dương Liễu từ cửa vọng vào.
Cửa, sau đó bị mở ra, Dương Liễu đi vào, nhìn thấy Cao Thúy Lan căng thẳng bịt kín mít, âm trầm nói: “Mẹ chồng tốt của tôi, mẹ đang gọi ai cứu mẹ vậy? Đây không phải bà tự nguyện đến đây bán sao? Hay là đợi không được nữa? Muốn có đàn ông rồi?"
“Dương Liễu! Con tiện nhân đáng chết, rốt cuộc mày đang nói bậy gì đó? Mày dẫn tao đến đây làm gì? Mày tha tao ra! Lập tức thả tao ra! Nếu không, tao nhất định sẽ khiến con trai tao ly hôn với mày, tao nhất định cho mọi người biết bộ mặt thật của mày!" Cao Thúy Lan tức giận quát.
Dương Liễu cười lạnh 1 tiếng, đi lên trước 1 bước, hung hăng đạp lên bụng Cao Thúy Lan, đau đến bà phải hít hơi lạnh.
“Cao Thúy Lan, nói bà ngu, bà thật sự ngu đến không có thuốc chữa! Bà tưởng tôi mang bà đến đây, là để bà tiếp tục ra oai trước mặt tôi sao? Tôi đưa bà đến đây để bán, tôi làm bà mai bà làm tiểu thư, tôi nhất định sẽ tìm những người khách tốt nhất để thỏa mãn yêu cầu của bà!"
Nói xong, đột nhiên Dương Liễu nhấc cằm Cao Thúy Lan lên, bắt bà mở miệng, tay không cầm 1 cái bình không biết đựng nước gì để vào miệng Cao Thúy Lan, Cao Thúy Lan sặc 1 cái, nuốt 1 miếng lớn.
“Mày...mày cho tao uống cái gì."
“Tất nhiên là thứ giúp bà lát nữa chơi vui vẻ hơn rồi!" Khẩu hình miệng của Dương Liễu thể hiện chữ “xuân", lại cười độc ác nói: “Mẹ chồng, đừng nói con dâu này không hiếu thuận mẹ chồng, hôm nay, tôi muốn bà cảm nhận, cái gì rồi là vui sướng của trần gian!"
“Nhiều năm như vậy, hôn nhân của bà và Lục Bác Dương đều là hữu danh vô thực, ngoài cái danh hiệu vợ chồng để đó, đã rất lâu không được vui vẻ rồi đúng không? Đều nói phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ, người cũng sắp 50 tuổi rồi, còn không vui vẻ 1 chút, sẽ không thể lên chuyến xe điên cuồng này nữa! Cho nên, con dùng rất nhiều tiền để mời đàn ông thích hợp với người để hầu hạ người.
Ví dụ, ăn xin lượm rác bên ngoài, công nhân lao động tay chân ở công trường, lão già quét rác trên đường lớn, người phụ trách thông ống dẫn phân và nước thải… nói chung, các loại đều có, lát nữa người nhất định sẽ hài lòng."
“Dương Liễu, mày thật độc ác, vậy mà mày dám để tôi đi… đi…" làm chuyện của gái ngành? Bị 1 đám đàn ông già dơ bẩn lăng nhục?
Cao Thúy Lan mở to mắt, dù bà có ngu hơn nữa, lúc này cũng đoán được Dương Liễu muốn làm chuyện gì.
Dương Liễu cúi người, nhìn Cao Thúy Lan, cười thâm độc và đắc ý: “Không! Đây sao gọi là độc ác được, mẹ, người ta đều nói mẹ con đồng tâm, mẹ không phải đã biết 1 bí mật của con sao? Con cần phải làm cho chúng ta cần phải có bí mật chung mới được!"
“Mày...mày vậy là phạm luật!" Cao Thúy Lan vừa tức vừa sợ, toàn thân run rẩy, Dương Liễu rõ ràng là đang trả thù, đây là đang tạo điểm yếu cho bà!
Nhưng chỗ này thực sự là ở đâu? Bà có khả năng trốn thoát không?
“Bà đang nghĩ gì? Muốn chạy?" Dương Liễu thấy được tâm tư của Cao Thúy Lan, lạnh lùng nói: “Đừng mơ nữa, người tàn phế như bà, có thể chạy đi đâu? Ngoan ngoãn nằm đó đi, chấp nhận chuyện tốt mà tôi an bài cho bà đi!"
Nói xong, cô đứng lên, quay lưng đi về phía cửa ra.
Cùng lúc đó, 2 người ăn mặc rách nát đi từ ngoài vào, người đàn ông vừa dơ vừa thối vừa già, nhìn thấy Dương Liễu, còn tưởng là người phụ nữ mà bọn họ tốn 10 mấy đồng để tìm, nước miếng chảy xuống, ánh nhìn dâm đãng hận không thể bổ nhào lên người Dương Liễu.
Dương Liễu bịt mũi lại, nhíu mày hung hăng mắng: “Nhìn cái gì? Phế vật già các ngươi cần chơi ở trên giường! Còn không mau qua đó, đợi lát nữa nhiều người khác tới, sẽ không còn phần của các ngươi!"
Lúc này hai người đàn ông mới chuyển mắt qua nhìn Cao Thúy Lan, miệng còn nói nhỏ 1 câu: “Liền biết 10 mấy đồng không có hàng tốt như vậy."
Bọn họ đi về phía Cao Thúy Lan, nhìn da thịt trắng ngần của bà lộ ra, mắt cũng thẳng hơn: “Cái này cũng không tốt, tuổi hơn lớn tí, nhưng tôi thích loại này, da thật trắng…"
“Đừng qua đây, các người đừng qua đây!" Cao Thúy Lan bị dọa đến căng thẳng nắm chặt chăn mỏng, sắc mặt trắng bệch: “Tôi không đồng ý các người làm gì với tôi, các người đang phạm pháp, đây là cưỡng...hiếp, tôi có thể kiện các người ngồi tù!"
Hai người đàn ông ngây người, sau đó, lại cười lên: “Ngồi tù? Ngồi tù tốt, ngồi tù mỗi ngày không cần phải lo có cơm ăn không, tôi không cần phải trên thùng rác lượm đồ để ăn nữa!"
“Không sai, còn được ngủ trong căn phòng ấm áp sạch sẽ, tôi cũng không cần mỗi ngày ngủ ở ống cống rồi!"
“Hơn nữa chúng tôi còn trả tiền, dù cho có tội lớn cũng là của người thu tiền, không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đã trả tiền, chính là để hưởng thụ… tôi đã gần 10 năm chưa động vào phụ nữ rồi, bà già này, da cũng nõn quá, nhìn là biết người giàu bị lưu lạc ra đây bán rồi, bán cũng bán rồi, còn giả bộ làm gì!"
Người đàn ông nói, đã không nhịn nổi bổ nhào lên người Cao Thúy Lan, động tay kéo chăn trên người bà ra.
“Dừng tay, bùn đất hạ tiện như các người, dừng tay cho tôi, không được động tay dơ bẩn của các người lên người tôi, không được…"
“Bốp" 1 tiếng, người đàn ông tát lên mặt Cao Thúy Lan: “Mẹ nó, bình thường nghe chửi đã thôi đi, hôm nay lão tử bỏ tiền ra, còn phải nghe chửi? Lão tử là ăn mày hạ tiện không sai, mày là gái ngành không phải còn tiện hơn sao! Còn dám chửi lão tử, đợi tí tao x chết mày!"
Cao Thúy Lan bị đánh đến say sẩm mặt mày, làm gì còn sức kháng cự, chăn bên người rất nhanh bị giật đi, tiếng “xoẹt" ở không gian chật hẹp vang lên 1 cách chói tai!
Người đàn ông già bắt đầu dùng miệng hôi thối gặm nhấm trên người Cao Thúy Lan, cuối cùng bà cũng bị dọa đến khóc, mở miệng la lên: “Dương Liễu, Dương Liễu cô quay lại, nhanh quay lại, tôi sai rồi, tôi đáp ứng cô, cô sẽ không nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ không nói cho ai nghe, cô nhanh đến cứu tôi, tôi không muốn bị loại hạ tiện này làm hại!
Cô nhanh kêu người tên ăn mày hôi thối ghê tởm này biến đi, chỉ cần cô kêu họ đi, cái gì tôi cũng nghe theo cô, cô sẽ là con dâu tốt của tôi, tôi sẽ không có nửa phần không hài lòng với cô!"
“Dương Liễu, tôi cầu xin cô, nhanh cứu tôi, đừng để họ đối xử với tôi như vậy, cầu xin cô…"
Người đàn ông xăm hình nói, ánh mắt lưu chuyển trên người Dương Liễu.
Dương Liễu cũng không ngại bị nhìn, chỉ nói: “Anh Lão Hổ, em đem người phụ nữ già này đến không phải để anh kiếm tiền, nói rõ trước, bà già này biết chút chuyện của em, em cũng cần phải bắt lấy điểm yếu để chặn miệng của bà ta, bà ta là người tàn phế, chạy không thoát, anh làm 1 thư mục cho bà ta, quay phim cái gì đều để trong đó, sau đó tìm 1 đám đàn ông để luân cưỡng bà ta. thân phận càng thấp hèn càng tốt, bộ dạng càng xấu, càng dơ càng tốt, nếu thật sự không tìm được thì kéo mấy người ăn mày ngoài đường cũng được, tuy bà ta hơi già, nhưng bảo dưỡng tốt, bộ dạng cũng có, không đến nỗi khiến người khác nuốt không trôi!"
“Em nói như vậy, anh liền hiểu," Người đàn ông xăm hình nói: “Nhưng mà, em có thể nói thân phận của bà già này không? Sẽ không mang đến rắc rối gì cho anh chứ?"
“Mẹ chồng em! Là Cao Thúy Lan của Lục gia!" Dương Liễu 1 mặt khinh bỉ nói: “Anh yên tâm, bà già này rất xem trọng mặt mũi, giống như hồ dán vậy, ức hiếp kẻ yếu sợ kẻ hung dữ! Chân của bà ta là bị ba chồng em đánh phế, bây giờ ba chồng em dẫn tiểu tam về nhà đuổi bà ta đi, đánh rắm 1 cái bà ta còn không dám, chỉ biết ở trước mặt em giả bộ cao quý, oai phong!
Hừ! Bà ta xem thường em sao? Nói em hạ tiện phong lãng sao? Em để bà ta bị 1 đám đàn ông hạ tiện chơi, khiến bà ta trở thành phế vật già phong lãng dơ bẩn nhất!"
Người đàn ông xăm hình nghe giọng điệu tức giận của Dương Liễu, biết hôm nay không thể không làm chuyện này, híp mắt, nói: “Liễu Liễu, chuyện này anh có thể giúp em, như lời em nói, anh không nể giao tình cũng nể bào, tình của chúng ta? Chỉ là, Cao Thúy Lan này dù sao cũng là người có danh tiếng, anh phải chịu mạo hiểm lớn hơn, về giá tiền thì…"
Đây là nhân cơ hội lấy nhiều hơn.
Dương Liễu dứt khoát: “Bao nhiêu tiền, anh nói." Cô vẫn còn tiền, trước tiên giải quyết Cao Thúy Lan là đại sự.
Người đàn ông xăm hình nghĩ nghĩ, đưa 5 ngón tay lên.
“50 chục vạn?" Dương Liễu hỏi
“500 vạn." Người đàn ông xăm hình nói.
Nói xong, sợ Dương Liễu thấy giá mắc không chịu, nói thêm 1 câu: “Dù sao, thân phận của Cao Thúy Lan cũng đặc biệt, làm chuyện mạo hiểm lớn như vậy, cũng vì em, anh mới làm, người bình thường anh nhất định không làm."
“Được." Dương Liễu gật đầu: “Xong chuyện em chuyển tiền cho anh, sau đó em đưa phế vật già này đi."
Lúc này, Dương Liễu trong lòng cảm thấy may mắn, may là, lúc đó cô chỉ cho Lục gia 1 phần tiền, phần còn lại trở thành tiền cá nhân cũng cô, nếu không, cô thật sự không có nhiều tiền làm những chuyện này.
Giải quyết phế vật già Cao Thúy Lan trước, sau đó giải quyết con tiện nhân Triệu Thanh Thanh, sau đó sẽ có thời gian rảnh, đối phó với Vân Khuynh rồi…
Dương Liễu nghe rất là tốt đẹp, nhưng cô không biết, thảm họa của cô, lúc này, đã được mở màn.
Cao Thúy Lan bị lạnh đến tỉnh, thuốc an thần khiến bà ngủ rất ngon, ý thức trở lại, lại cảm thấy toàn thân lạnh cóng, bà gấp gáp mở mắt, phát hiện bản thân đang ở căn phòng xa lạ.
Căn phòng rất nhỏ, khoảng 100 mét vuông, trên tường treo hình các tư thế “hành động" của nam và nữ, nhìn rất khó chịu.
Trong lòng cô dấy lên cảm giác hoảng sợ chưa từng có, cúi đầu lần nữa, đột nhiên phát hiện bản thân không có mảnh vải che thân nằm trên 1 cái giường sơ sài.
Bà bị hù đến lập tức ngẩng đầu, nhìn thấy 4 góc của căn phòng có lắp camera và máy quay.
Đầu “bùng" 1 tiếng, Cao Thúy Lan có dự cảm không lành, bà nắm lấy chăn mỏng trên giường, đắp lên cơ thể bản thân, bắt đầu lớn tiếng kêu cứu: “Cứu mạng! Có ai không cứu cứu tôi! Có ai!"
“Đương nhiên có!" Giọng Dương Liễu từ cửa vọng vào.
Cửa, sau đó bị mở ra, Dương Liễu đi vào, nhìn thấy Cao Thúy Lan căng thẳng bịt kín mít, âm trầm nói: “Mẹ chồng tốt của tôi, mẹ đang gọi ai cứu mẹ vậy? Đây không phải bà tự nguyện đến đây bán sao? Hay là đợi không được nữa? Muốn có đàn ông rồi?"
“Dương Liễu! Con tiện nhân đáng chết, rốt cuộc mày đang nói bậy gì đó? Mày dẫn tao đến đây làm gì? Mày tha tao ra! Lập tức thả tao ra! Nếu không, tao nhất định sẽ khiến con trai tao ly hôn với mày, tao nhất định cho mọi người biết bộ mặt thật của mày!" Cao Thúy Lan tức giận quát.
Dương Liễu cười lạnh 1 tiếng, đi lên trước 1 bước, hung hăng đạp lên bụng Cao Thúy Lan, đau đến bà phải hít hơi lạnh.
“Cao Thúy Lan, nói bà ngu, bà thật sự ngu đến không có thuốc chữa! Bà tưởng tôi mang bà đến đây, là để bà tiếp tục ra oai trước mặt tôi sao? Tôi đưa bà đến đây để bán, tôi làm bà mai bà làm tiểu thư, tôi nhất định sẽ tìm những người khách tốt nhất để thỏa mãn yêu cầu của bà!"
Nói xong, đột nhiên Dương Liễu nhấc cằm Cao Thúy Lan lên, bắt bà mở miệng, tay không cầm 1 cái bình không biết đựng nước gì để vào miệng Cao Thúy Lan, Cao Thúy Lan sặc 1 cái, nuốt 1 miếng lớn.
“Mày...mày cho tao uống cái gì."
“Tất nhiên là thứ giúp bà lát nữa chơi vui vẻ hơn rồi!" Khẩu hình miệng của Dương Liễu thể hiện chữ “xuân", lại cười độc ác nói: “Mẹ chồng, đừng nói con dâu này không hiếu thuận mẹ chồng, hôm nay, tôi muốn bà cảm nhận, cái gì rồi là vui sướng của trần gian!"
“Nhiều năm như vậy, hôn nhân của bà và Lục Bác Dương đều là hữu danh vô thực, ngoài cái danh hiệu vợ chồng để đó, đã rất lâu không được vui vẻ rồi đúng không? Đều nói phụ nữ 30 như sói, 40 như hổ, người cũng sắp 50 tuổi rồi, còn không vui vẻ 1 chút, sẽ không thể lên chuyến xe điên cuồng này nữa! Cho nên, con dùng rất nhiều tiền để mời đàn ông thích hợp với người để hầu hạ người.
Ví dụ, ăn xin lượm rác bên ngoài, công nhân lao động tay chân ở công trường, lão già quét rác trên đường lớn, người phụ trách thông ống dẫn phân và nước thải… nói chung, các loại đều có, lát nữa người nhất định sẽ hài lòng."
“Dương Liễu, mày thật độc ác, vậy mà mày dám để tôi đi… đi…" làm chuyện của gái ngành? Bị 1 đám đàn ông già dơ bẩn lăng nhục?
Cao Thúy Lan mở to mắt, dù bà có ngu hơn nữa, lúc này cũng đoán được Dương Liễu muốn làm chuyện gì.
Dương Liễu cúi người, nhìn Cao Thúy Lan, cười thâm độc và đắc ý: “Không! Đây sao gọi là độc ác được, mẹ, người ta đều nói mẹ con đồng tâm, mẹ không phải đã biết 1 bí mật của con sao? Con cần phải làm cho chúng ta cần phải có bí mật chung mới được!"
“Mày...mày vậy là phạm luật!" Cao Thúy Lan vừa tức vừa sợ, toàn thân run rẩy, Dương Liễu rõ ràng là đang trả thù, đây là đang tạo điểm yếu cho bà!
Nhưng chỗ này thực sự là ở đâu? Bà có khả năng trốn thoát không?
“Bà đang nghĩ gì? Muốn chạy?" Dương Liễu thấy được tâm tư của Cao Thúy Lan, lạnh lùng nói: “Đừng mơ nữa, người tàn phế như bà, có thể chạy đi đâu? Ngoan ngoãn nằm đó đi, chấp nhận chuyện tốt mà tôi an bài cho bà đi!"
Nói xong, cô đứng lên, quay lưng đi về phía cửa ra.
Cùng lúc đó, 2 người ăn mặc rách nát đi từ ngoài vào, người đàn ông vừa dơ vừa thối vừa già, nhìn thấy Dương Liễu, còn tưởng là người phụ nữ mà bọn họ tốn 10 mấy đồng để tìm, nước miếng chảy xuống, ánh nhìn dâm đãng hận không thể bổ nhào lên người Dương Liễu.
Dương Liễu bịt mũi lại, nhíu mày hung hăng mắng: “Nhìn cái gì? Phế vật già các ngươi cần chơi ở trên giường! Còn không mau qua đó, đợi lát nữa nhiều người khác tới, sẽ không còn phần của các ngươi!"
Lúc này hai người đàn ông mới chuyển mắt qua nhìn Cao Thúy Lan, miệng còn nói nhỏ 1 câu: “Liền biết 10 mấy đồng không có hàng tốt như vậy."
Bọn họ đi về phía Cao Thúy Lan, nhìn da thịt trắng ngần của bà lộ ra, mắt cũng thẳng hơn: “Cái này cũng không tốt, tuổi hơn lớn tí, nhưng tôi thích loại này, da thật trắng…"
“Đừng qua đây, các người đừng qua đây!" Cao Thúy Lan bị dọa đến căng thẳng nắm chặt chăn mỏng, sắc mặt trắng bệch: “Tôi không đồng ý các người làm gì với tôi, các người đang phạm pháp, đây là cưỡng...hiếp, tôi có thể kiện các người ngồi tù!"
Hai người đàn ông ngây người, sau đó, lại cười lên: “Ngồi tù? Ngồi tù tốt, ngồi tù mỗi ngày không cần phải lo có cơm ăn không, tôi không cần phải trên thùng rác lượm đồ để ăn nữa!"
“Không sai, còn được ngủ trong căn phòng ấm áp sạch sẽ, tôi cũng không cần mỗi ngày ngủ ở ống cống rồi!"
“Hơn nữa chúng tôi còn trả tiền, dù cho có tội lớn cũng là của người thu tiền, không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đã trả tiền, chính là để hưởng thụ… tôi đã gần 10 năm chưa động vào phụ nữ rồi, bà già này, da cũng nõn quá, nhìn là biết người giàu bị lưu lạc ra đây bán rồi, bán cũng bán rồi, còn giả bộ làm gì!"
Người đàn ông nói, đã không nhịn nổi bổ nhào lên người Cao Thúy Lan, động tay kéo chăn trên người bà ra.
“Dừng tay, bùn đất hạ tiện như các người, dừng tay cho tôi, không được động tay dơ bẩn của các người lên người tôi, không được…"
“Bốp" 1 tiếng, người đàn ông tát lên mặt Cao Thúy Lan: “Mẹ nó, bình thường nghe chửi đã thôi đi, hôm nay lão tử bỏ tiền ra, còn phải nghe chửi? Lão tử là ăn mày hạ tiện không sai, mày là gái ngành không phải còn tiện hơn sao! Còn dám chửi lão tử, đợi tí tao x chết mày!"
Cao Thúy Lan bị đánh đến say sẩm mặt mày, làm gì còn sức kháng cự, chăn bên người rất nhanh bị giật đi, tiếng “xoẹt" ở không gian chật hẹp vang lên 1 cách chói tai!
Người đàn ông già bắt đầu dùng miệng hôi thối gặm nhấm trên người Cao Thúy Lan, cuối cùng bà cũng bị dọa đến khóc, mở miệng la lên: “Dương Liễu, Dương Liễu cô quay lại, nhanh quay lại, tôi sai rồi, tôi đáp ứng cô, cô sẽ không nói chuyện này ra ngoài, tôi sẽ không nói cho ai nghe, cô nhanh đến cứu tôi, tôi không muốn bị loại hạ tiện này làm hại!
Cô nhanh kêu người tên ăn mày hôi thối ghê tởm này biến đi, chỉ cần cô kêu họ đi, cái gì tôi cũng nghe theo cô, cô sẽ là con dâu tốt của tôi, tôi sẽ không có nửa phần không hài lòng với cô!"
“Dương Liễu, tôi cầu xin cô, nhanh cứu tôi, đừng để họ đối xử với tôi như vậy, cầu xin cô…"
Tác giả :
Vô Danh