Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 110
Sắc mặt Cao Thúy Lan lập tức âm trầm: “Cũng không biết con hồ ly tinh lẳng lơ cho ba con uống thuốc mê gì, ông ta nói đưa cô ta và 2 đứa con trai, 1 đứa con gái về nhà tổ!"
“Văn Bân à, mấy thứ dơ bẩn bỉ ổi đó đã dọn về nhà tổ, mẹ còn có thể sống ở đó sao?"
“Mẹ cũng không hề ngăn cản qua, nhưng chuyện con và Vân Khuynh ly hôn, rồi kết hôn với Dương Liễu đã đập tan danh tiếng của Lục gia, mẹ mới nói mấy câu, đã bị ba con đánh đập rồi."
Nói tới đây, Cao Thúy Lan cố ý xăng tay áo và quần lên, chỉ vết bầm tím cho Lục Văn Bân coi: “Văn Bân, con xem, đây là ba con ra tay độc ác!"
“Ba lại đánh mẹ? Ba dựa vào đâu đánh mẹ, mẹ là vợ danh chính ngôn thuận của ba! Ba vậy là bạo hành gia đình, con đi tìm ba!" Dù gì cũng là mẹ mình, Lục Văn Bân thấy Cao Thúy Lan bị đánh thành như vậy, lại nghĩ đến đôi chân này cũng bà cũng bị Lục Bác Dương đánh phế, trong lòng đương nhiên tức giận.
Cao Thúy Lan gấp gáp bắt lấy tay anh: “Văn Bân, đừng đi! Mẹ chịu chút ủy khuất vì con không sao, từ nhỏ đến lớn, con luôn là hy vọng duy nhất của mje, mẹ chuẩn bị chuyển qua ở với con, từ bây giờ, bên phía công ty, con phải nghĩ cách nhận được sự yêu thích của ông con, đem quyền lợi đều nắm trong tay, đừng để những giống hoang đó có cơ hội, mẹ sẽ giúp con đề ra kế sách!"
Rõ ràng sợ bản thân ở lại nhà tổ Lục gia sẽ bị Lục Bác Dương đánh đập, sẽ bị Ngô Kiều Kiều tính kế, cho nên chạy trốn, chạy đến nhà mới của Lục Văn Bân và Dương Liễu trốn, nhưng Cao Thúy Lan nói đến bản thân cao thượng lắm, giống như bà ta chỉ thương yêu Lục Văn Bân, qua đây giúp Lục Văn Bân nắm quyền ở Lục thị.
Lục Văn Bân cũng tin tưởng, dù sao nhiều năm như vậy, mẹ luôn tích góp tài sản chuyển qua tên anh, anh có yêu cầu gì, mẹ cũng tận lực giúp anh đạt được. Nhưng chuyển qua ở chung sao? Vậy là có thêm 1 người ăn cơm, hơn nữa chuyện này, anh không thể thương lượng với mẹ được, còn về Dương Liễu, mẹ cũng có thể áp chế cô ta ít nhiều…
Nhưng Dương Liễu không nghĩ vậy!
Bây giờ cô đã lật mặt với Cao Thúy Lan rồi, Cao Thúy Lan chuyển qua, nhất định sẽ làm khó cô!
Bây giờ cô và Lục Văn Bân đã xuất hiện khoảng cách, còn có thêm Triệu Thanh Thanh chen vào, còn bị Cao Thúy Lan ở giữa làm kỳ đà, thì cuộc sống tốt đẹp của cô còn có thể qua sao?
Cho nên, cô lập tức nói: “Cái gì? Mẹ, mẹ muốn chuyển qua sống chung với con và Bân sao? Cái này… không tốt lắm, con và Bân mới kết hôn, người trẻ bọn con dính lấy nhau mẹ sẽ không quá quen, căn nhà này cũng mới mua, người làm cũng mới mời đến, phục vụ tốt hay không còn phải đợi kiểm tra, với lại, con có tính qua tuần trăng mật với Bân, đến lúc đó mẹ vẫn sẽ ở 1 mình, như vậy thật sự không tốt, anh nói phải không, Bân?"
Dương Liễu nói đến cuối cùng, còn mang bộ dạng rất lo nghĩ cho Cao Thúy Lan, lại thân mật ôm lấy tay Lục Văn Bân, giả bộ trưng cầu ý kiến của Lục Văn Bân.
Nếu là trước đây, Lục Văn Bân thật sự sẽ thuận theo lời của cô mà nói tiếp, nhưng lần này.
“Có gì không quen?" Lục Văn Bân nói: “Mẹ đâu phải là người phong kiến cổ hủ, nhà mới mua, phải có thêm vài người ở mới đông vui, người làm phục vụ không tốt thì đuổi đi mời người mới, cho lương cao, người muốn làm cho chúng ta nhiều vô số, còn có, tôi nói đi tuần trăng mật với cô lúc nào? Thanh Thanh mới có thai, lại động thai, tôi cần chăm sóc tốt cho cô ấy."
“Lục Văn Bân, anh có ý gì? Trước mặt tôi, dám nói đến con tiện nhân đó và con hoang trong bụng cô ta?" Sắc mặt Dương Liễu lập tức trầm xuống, hung hăng nói: “Nó là thứ gì? 1 con phục vụ khách sạn, ti tiện hơn cả bùn đất, anh còn coi cô ta rất quan trọng? Còn muốn chăm sóc cho cô ta sinh con? Tôi mới là vợ anh mới cưới về, rốt cuộc anh để tôi ở chỗ nào!"
“Dương Liễu, miệng cô sạch 1 tí!" Lục Văn Bân cũng có chút tức, nâng cao giọng, chỉ vào Dương Liễu chửi: “Cô luôn miệng nói người khác ti tiện, không phải thứ gì, cô lại là thứ gì, không có Vân Bính Hoa và Tô Tương, cô chính là sao chổi khắc chết ba mẹ mình thôi! Tôi có thể đối tốt với cô, có thể qua nước ngoài chăm sóc cô khi cô mang thai, sao không thể đối tốt với Thanh Thanh, không thể chăm sóc Thanh Thanh lúc cô ấy mang thai chứ?
Cô là vợ tôi không sai, đây không phải điều cô muốn sao? Tôi cũng đã cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa? Thật là càng ngày càng vô lý, lúc đầu Vân Khuynh làm vợ tôi, nhưng không khiến người khác chán ghét như cô, cô không có bản lĩnh như Vân Khuynh, thì an phận ở nhà chăm con đi, còn có, tôi cảnh cáo cô, nếu để tôi nghe cô nói con tôi là giống hoang lần nữa, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô!"
“Anh...anh…" Dương Liễu tức đến nửa ngày không nói nên lời.
Cô biết Lục Văn Bân đã không thích cô như xưa, nhưng anh lần đầu tiên nói ghét cô.
Anh so sánh cô và Vân Khuynh thì thôi đi, vậy mà lại so sánh cô với con tiện nhân Triệu Thanh Thanh đó?
“Được rồi, mới kết hôn đã cãi lộn!" Trong lòng Cao Thúy Lan cực kỳ đắc ý, bà thích nhìn Dương Liễu bị con trai mình bài trừ, nhưng giả bộ làm người tốt: “Văn Bân, mẹ chỉ có 1 đứa con là con, con kết hôn rồi, mẹ rất vui, con có con, mẹ càng vui, Thanh Thanh càng chăm sóc, cháu trưởng của mẹ cũng cần chăm sóc, mẹ đã già rồi, chỉ mong có tốt, mong con có nhiều con cái, sau này đến tuổi giống mẹ rồi, sẽ không đơn độc như mẹ.
Mẹ đó, vốn dĩ tính chuyển qua đây, nhưng Dương Liễu tìm nhiều cớ như vậy, còn cãi lộn với con trước mặt mẹ, xem ra không hoan nghênh bà già này, vậy quên đi, mẹ cũng không muốn cho các con thêm phiền phức, mẹ vẫn là nên sống ngoài khách sạn…"
Vừa nói, Cao Thúy Lan nói với bên trong: “Mẹ Ngô, đừng xếp đồ nữa, nhanh kêu xe đi, chúng ta đi!"
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Lục Văn Bân liền bắt lấy xe lăn của Cao Thúy Lan, nói: “Mẹ nói không sai, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ sống cùng con là chuyện đương nhiên! Nếu mẹ ra khách sạn ở, không phải người ta sẽ nói con không hiếu thảo sao?
Con quyết định rồi, sau này, mẹ cứ sống cùng con, con lập tức kêu người dọn phòng lớn và sáng như phía Nam cho mẹ, mẹ chuyển vào đó.
Mẹ không cần quan tâm suy nghĩ của Dương Liễu, cô ấy gả vào Lục gia, thì là người của Lục gia, là người sẽ hầu hạ mẹ, nếu cô ta không hầu hạ mẹ thật tốt, con sẽ hung hăng chửi cô ta!
Thời gian này, công ty nhiều việc, bên Thanh Thanh cần chăm sóc, mẹ còn phải trông chừng cô ta thật tốt giúp con. Không biết chuyện trên mạng lần trước có thật không? Con thật sự không muốn con dâu mới gả vào nhà liền cho con đeo mũ xanh!"
Lục Văn Bân nói là chuyện trước đây khi anh ly hôn với Vân Khuynh, trên mạng lộ ra tin tức tiêu cực về cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Dương Liễu, lúc đó anh không tin, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, không có lửa thì sao có khói, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó?
Trước khi Dương Liễu gả cho anh, hoặc là trước khi hẹn hò với anh đã từng có bạn trai chưa quả thật anh không biết, lịch sự anh cũng không điều tra, nhưng sau khi anh và Dương Liễu kết hôn nếu dám thân mật với người đàn ông khác, anh tuyệt đối không cho phép!
Lòng Dương Liễu mạnh mẽ trầm xuống, Lục Văn Bân đang nghi ngờ cô không an phận? Trên thực tế, hoài nghi của anh là đúng. Tối qua cô và mấy người đàn ông đã đấu 1 trận lớn, dưới thân còn đang cảm thấy đau. Nhưng loại chuyện này, cô sẽ không thừa nhận.
“Bân, anh nói thế ý gì? Cái gì cho anh đeo nón xanh, em mới gả cho anh anh lại nói như vậy, anh không phải rất quá đáng sao? Là ai có lỗi với ai? Là ai khiến phục vụ bỉ… mang thai? Anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ, còn hoài nghi tôi?" Dương Liễu vô cùng tức giận và ủy khuất nói: “Đừng quên, tôi cũng là giúp Lục gia."
“Đó là cho cô mặt mũi!" Cao Thúy Lan nói: “Dương Liễu, cô đừng tưởng cô cho tí tiền là có thể giúp Lục gia? Tài sản Lục gia nhiều như vậy, lợi nhuận 1 ngày đã cao hơn trăm triệu tệ, vì muốn cọc chắc hơn tí nên mới cưới cô để lấy ít tiền đó, trên thực tế, tiền cho đưa căn bản không đủ nhét kẽ răng của Lục gia chúng tôi!
Hơn nữa gì cưới cô, tiền Lục gia bồi thường cho Vân Khuynh nhiều hơn cô cho nhiều! Cưới cô làm con dâu tôi, luôn bị lỗ, cô còn không biết xấu hổ cậy vào tí tiền cô đưa Lục gia sao? Cô cũng quá xem trọng bản thân rồi?!"
Nói đến đây, Cao Thúy Lan nhớ đến chút tiền lì xì mà Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa trong hôn lễ, mặt càng tức giận hơn: “Hừ! Còn tưởng khi cô và con trai tôi kết hôn, Vân gia sẽ đưa thêm tiền, ai ngờ Vân gia sớm đã không còn, vậy mà còn dám giấu chúng tôi, còn cho tiền lì xì ít ỏi đó cố ý đánh vào mặt Lục gia chúng tôi, tôi hối hận rồi, nếu tôi sớm biết Vân gia sẽ phá sản sau khi cô và con trai tôi kết hôn, tôi sẽ không để cô vào Lục gia!
Dựa vào sự lừa dối gạt được chức đại thiếu phu nhân Lục gia, là vận may của cô, cô nên biết thân biết phận mà an phận tí, còn dám trách con trai tôi không phải? Còn dám ở trước mặt tôi huênh hoang?
Dương Liễu, đừng nói bây giờ con trai tôi chỉ có 1 Triệu Thanh Thanh, dù cho sau này có Trương Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh, Ngô Thanh Thanh vân vân, tôi cũng ủng hộ không hỏi lấy 1 câu, cũng không nghĩ lại xuất thân của bản thân, cô không phải cũng từ tiểu tam bò lên sao, cho cô mặt mũi còn tưởng cô thật sự có mặt mũi à, tôi khinh!"
Cao Thúy Lan nói 1 hơi dài như vậy, 1 chút mặt mũi cũng không chừa lại cho Dương Liễu, mặt Dương Liễu tức đến méo xẹo, nhưng ngây người không tìm được câu để phản biện.
“Vậy cứ quyết định vậy đi! Mẹ, con giúp mẹ thu xếp đồ!" Lục Văn Bân liếc nhìn Dương Liễu 1 cái, đẩy Cao Thúy Lan rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Dương Liễu hận không thể cắn nát răng.
Bà già đáng chết, nam nhân thối đáng chết! Các người đợi đó, trước sau gì, tôi sẽ khiến các người quỳ dưới chân Dương Liễu tôi cầu xin!
“Văn Bân à, mấy thứ dơ bẩn bỉ ổi đó đã dọn về nhà tổ, mẹ còn có thể sống ở đó sao?"
“Mẹ cũng không hề ngăn cản qua, nhưng chuyện con và Vân Khuynh ly hôn, rồi kết hôn với Dương Liễu đã đập tan danh tiếng của Lục gia, mẹ mới nói mấy câu, đã bị ba con đánh đập rồi."
Nói tới đây, Cao Thúy Lan cố ý xăng tay áo và quần lên, chỉ vết bầm tím cho Lục Văn Bân coi: “Văn Bân, con xem, đây là ba con ra tay độc ác!"
“Ba lại đánh mẹ? Ba dựa vào đâu đánh mẹ, mẹ là vợ danh chính ngôn thuận của ba! Ba vậy là bạo hành gia đình, con đi tìm ba!" Dù gì cũng là mẹ mình, Lục Văn Bân thấy Cao Thúy Lan bị đánh thành như vậy, lại nghĩ đến đôi chân này cũng bà cũng bị Lục Bác Dương đánh phế, trong lòng đương nhiên tức giận.
Cao Thúy Lan gấp gáp bắt lấy tay anh: “Văn Bân, đừng đi! Mẹ chịu chút ủy khuất vì con không sao, từ nhỏ đến lớn, con luôn là hy vọng duy nhất của mje, mẹ chuẩn bị chuyển qua ở với con, từ bây giờ, bên phía công ty, con phải nghĩ cách nhận được sự yêu thích của ông con, đem quyền lợi đều nắm trong tay, đừng để những giống hoang đó có cơ hội, mẹ sẽ giúp con đề ra kế sách!"
Rõ ràng sợ bản thân ở lại nhà tổ Lục gia sẽ bị Lục Bác Dương đánh đập, sẽ bị Ngô Kiều Kiều tính kế, cho nên chạy trốn, chạy đến nhà mới của Lục Văn Bân và Dương Liễu trốn, nhưng Cao Thúy Lan nói đến bản thân cao thượng lắm, giống như bà ta chỉ thương yêu Lục Văn Bân, qua đây giúp Lục Văn Bân nắm quyền ở Lục thị.
Lục Văn Bân cũng tin tưởng, dù sao nhiều năm như vậy, mẹ luôn tích góp tài sản chuyển qua tên anh, anh có yêu cầu gì, mẹ cũng tận lực giúp anh đạt được. Nhưng chuyển qua ở chung sao? Vậy là có thêm 1 người ăn cơm, hơn nữa chuyện này, anh không thể thương lượng với mẹ được, còn về Dương Liễu, mẹ cũng có thể áp chế cô ta ít nhiều…
Nhưng Dương Liễu không nghĩ vậy!
Bây giờ cô đã lật mặt với Cao Thúy Lan rồi, Cao Thúy Lan chuyển qua, nhất định sẽ làm khó cô!
Bây giờ cô và Lục Văn Bân đã xuất hiện khoảng cách, còn có thêm Triệu Thanh Thanh chen vào, còn bị Cao Thúy Lan ở giữa làm kỳ đà, thì cuộc sống tốt đẹp của cô còn có thể qua sao?
Cho nên, cô lập tức nói: “Cái gì? Mẹ, mẹ muốn chuyển qua sống chung với con và Bân sao? Cái này… không tốt lắm, con và Bân mới kết hôn, người trẻ bọn con dính lấy nhau mẹ sẽ không quá quen, căn nhà này cũng mới mua, người làm cũng mới mời đến, phục vụ tốt hay không còn phải đợi kiểm tra, với lại, con có tính qua tuần trăng mật với Bân, đến lúc đó mẹ vẫn sẽ ở 1 mình, như vậy thật sự không tốt, anh nói phải không, Bân?"
Dương Liễu nói đến cuối cùng, còn mang bộ dạng rất lo nghĩ cho Cao Thúy Lan, lại thân mật ôm lấy tay Lục Văn Bân, giả bộ trưng cầu ý kiến của Lục Văn Bân.
Nếu là trước đây, Lục Văn Bân thật sự sẽ thuận theo lời của cô mà nói tiếp, nhưng lần này.
“Có gì không quen?" Lục Văn Bân nói: “Mẹ đâu phải là người phong kiến cổ hủ, nhà mới mua, phải có thêm vài người ở mới đông vui, người làm phục vụ không tốt thì đuổi đi mời người mới, cho lương cao, người muốn làm cho chúng ta nhiều vô số, còn có, tôi nói đi tuần trăng mật với cô lúc nào? Thanh Thanh mới có thai, lại động thai, tôi cần chăm sóc tốt cho cô ấy."
“Lục Văn Bân, anh có ý gì? Trước mặt tôi, dám nói đến con tiện nhân đó và con hoang trong bụng cô ta?" Sắc mặt Dương Liễu lập tức trầm xuống, hung hăng nói: “Nó là thứ gì? 1 con phục vụ khách sạn, ti tiện hơn cả bùn đất, anh còn coi cô ta rất quan trọng? Còn muốn chăm sóc cho cô ta sinh con? Tôi mới là vợ anh mới cưới về, rốt cuộc anh để tôi ở chỗ nào!"
“Dương Liễu, miệng cô sạch 1 tí!" Lục Văn Bân cũng có chút tức, nâng cao giọng, chỉ vào Dương Liễu chửi: “Cô luôn miệng nói người khác ti tiện, không phải thứ gì, cô lại là thứ gì, không có Vân Bính Hoa và Tô Tương, cô chính là sao chổi khắc chết ba mẹ mình thôi! Tôi có thể đối tốt với cô, có thể qua nước ngoài chăm sóc cô khi cô mang thai, sao không thể đối tốt với Thanh Thanh, không thể chăm sóc Thanh Thanh lúc cô ấy mang thai chứ?
Cô là vợ tôi không sai, đây không phải điều cô muốn sao? Tôi cũng đã cho cô rồi, cô còn muốn gì nữa? Thật là càng ngày càng vô lý, lúc đầu Vân Khuynh làm vợ tôi, nhưng không khiến người khác chán ghét như cô, cô không có bản lĩnh như Vân Khuynh, thì an phận ở nhà chăm con đi, còn có, tôi cảnh cáo cô, nếu để tôi nghe cô nói con tôi là giống hoang lần nữa, tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô!"
“Anh...anh…" Dương Liễu tức đến nửa ngày không nói nên lời.
Cô biết Lục Văn Bân đã không thích cô như xưa, nhưng anh lần đầu tiên nói ghét cô.
Anh so sánh cô và Vân Khuynh thì thôi đi, vậy mà lại so sánh cô với con tiện nhân Triệu Thanh Thanh đó?
“Được rồi, mới kết hôn đã cãi lộn!" Trong lòng Cao Thúy Lan cực kỳ đắc ý, bà thích nhìn Dương Liễu bị con trai mình bài trừ, nhưng giả bộ làm người tốt: “Văn Bân, mẹ chỉ có 1 đứa con là con, con kết hôn rồi, mẹ rất vui, con có con, mẹ càng vui, Thanh Thanh càng chăm sóc, cháu trưởng của mẹ cũng cần chăm sóc, mẹ đã già rồi, chỉ mong có tốt, mong con có nhiều con cái, sau này đến tuổi giống mẹ rồi, sẽ không đơn độc như mẹ.
Mẹ đó, vốn dĩ tính chuyển qua đây, nhưng Dương Liễu tìm nhiều cớ như vậy, còn cãi lộn với con trước mặt mẹ, xem ra không hoan nghênh bà già này, vậy quên đi, mẹ cũng không muốn cho các con thêm phiền phức, mẹ vẫn là nên sống ngoài khách sạn…"
Vừa nói, Cao Thúy Lan nói với bên trong: “Mẹ Ngô, đừng xếp đồ nữa, nhanh kêu xe đi, chúng ta đi!"
“Mẹ, mẹ nói gì vậy? Lục Văn Bân liền bắt lấy xe lăn của Cao Thúy Lan, nói: “Mẹ nói không sai, con là con trai duy nhất của mẹ, mẹ sống cùng con là chuyện đương nhiên! Nếu mẹ ra khách sạn ở, không phải người ta sẽ nói con không hiếu thảo sao?
Con quyết định rồi, sau này, mẹ cứ sống cùng con, con lập tức kêu người dọn phòng lớn và sáng như phía Nam cho mẹ, mẹ chuyển vào đó.
Mẹ không cần quan tâm suy nghĩ của Dương Liễu, cô ấy gả vào Lục gia, thì là người của Lục gia, là người sẽ hầu hạ mẹ, nếu cô ta không hầu hạ mẹ thật tốt, con sẽ hung hăng chửi cô ta!
Thời gian này, công ty nhiều việc, bên Thanh Thanh cần chăm sóc, mẹ còn phải trông chừng cô ta thật tốt giúp con. Không biết chuyện trên mạng lần trước có thật không? Con thật sự không muốn con dâu mới gả vào nhà liền cho con đeo mũ xanh!"
Lục Văn Bân nói là chuyện trước đây khi anh ly hôn với Vân Khuynh, trên mạng lộ ra tin tức tiêu cực về cuộc sống riêng tư hỗn loạn của Dương Liễu, lúc đó anh không tin, nhưng sau đó nghĩ nghĩ, không có lửa thì sao có khói, chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó?
Trước khi Dương Liễu gả cho anh, hoặc là trước khi hẹn hò với anh đã từng có bạn trai chưa quả thật anh không biết, lịch sự anh cũng không điều tra, nhưng sau khi anh và Dương Liễu kết hôn nếu dám thân mật với người đàn ông khác, anh tuyệt đối không cho phép!
Lòng Dương Liễu mạnh mẽ trầm xuống, Lục Văn Bân đang nghi ngờ cô không an phận? Trên thực tế, hoài nghi của anh là đúng. Tối qua cô và mấy người đàn ông đã đấu 1 trận lớn, dưới thân còn đang cảm thấy đau. Nhưng loại chuyện này, cô sẽ không thừa nhận.
“Bân, anh nói thế ý gì? Cái gì cho anh đeo nón xanh, em mới gả cho anh anh lại nói như vậy, anh không phải rất quá đáng sao? Là ai có lỗi với ai? Là ai khiến phục vụ bỉ… mang thai? Anh ở bên ngoài nuôi phụ nữ, còn hoài nghi tôi?" Dương Liễu vô cùng tức giận và ủy khuất nói: “Đừng quên, tôi cũng là giúp Lục gia."
“Đó là cho cô mặt mũi!" Cao Thúy Lan nói: “Dương Liễu, cô đừng tưởng cô cho tí tiền là có thể giúp Lục gia? Tài sản Lục gia nhiều như vậy, lợi nhuận 1 ngày đã cao hơn trăm triệu tệ, vì muốn cọc chắc hơn tí nên mới cưới cô để lấy ít tiền đó, trên thực tế, tiền cho đưa căn bản không đủ nhét kẽ răng của Lục gia chúng tôi!
Hơn nữa gì cưới cô, tiền Lục gia bồi thường cho Vân Khuynh nhiều hơn cô cho nhiều! Cưới cô làm con dâu tôi, luôn bị lỗ, cô còn không biết xấu hổ cậy vào tí tiền cô đưa Lục gia sao? Cô cũng quá xem trọng bản thân rồi?!"
Nói đến đây, Cao Thúy Lan nhớ đến chút tiền lì xì mà Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa trong hôn lễ, mặt càng tức giận hơn: “Hừ! Còn tưởng khi cô và con trai tôi kết hôn, Vân gia sẽ đưa thêm tiền, ai ngờ Vân gia sớm đã không còn, vậy mà còn dám giấu chúng tôi, còn cho tiền lì xì ít ỏi đó cố ý đánh vào mặt Lục gia chúng tôi, tôi hối hận rồi, nếu tôi sớm biết Vân gia sẽ phá sản sau khi cô và con trai tôi kết hôn, tôi sẽ không để cô vào Lục gia!
Dựa vào sự lừa dối gạt được chức đại thiếu phu nhân Lục gia, là vận may của cô, cô nên biết thân biết phận mà an phận tí, còn dám trách con trai tôi không phải? Còn dám ở trước mặt tôi huênh hoang?
Dương Liễu, đừng nói bây giờ con trai tôi chỉ có 1 Triệu Thanh Thanh, dù cho sau này có Trương Thanh Thanh, Lý Thanh Thanh, Ngô Thanh Thanh vân vân, tôi cũng ủng hộ không hỏi lấy 1 câu, cũng không nghĩ lại xuất thân của bản thân, cô không phải cũng từ tiểu tam bò lên sao, cho cô mặt mũi còn tưởng cô thật sự có mặt mũi à, tôi khinh!"
Cao Thúy Lan nói 1 hơi dài như vậy, 1 chút mặt mũi cũng không chừa lại cho Dương Liễu, mặt Dương Liễu tức đến méo xẹo, nhưng ngây người không tìm được câu để phản biện.
“Vậy cứ quyết định vậy đi! Mẹ, con giúp mẹ thu xếp đồ!" Lục Văn Bân liếc nhìn Dương Liễu 1 cái, đẩy Cao Thúy Lan rời đi.
Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Dương Liễu hận không thể cắn nát răng.
Bà già đáng chết, nam nhân thối đáng chết! Các người đợi đó, trước sau gì, tôi sẽ khiến các người quỳ dưới chân Dương Liễu tôi cầu xin!
Tác giả :
Vô Danh