Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 80: Rốt cuộc muốn như thế nào? (1)
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, vang lên âm thanh rất nhỏ, nhưng đối với người vốn đang rất chú ý như Tô Song Song, giờ phút này cảm thấy vô cùng chói tai.
Tô Song Song đảo mắt đến đôi giày da đen bóng trước mặt, cô vội vàng cúi đầu, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, không biết vì sao trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu không nghe lời, rất nhanh nhảy dựng lên.
Tô Mộ nhìn dáng vẻ rùa đen rút đầu rụt cổ của Tô Song Song, hơi tức giận, vươn chân đá giày của cô.
Người này mới ra trận, còn chưa giao đấu, Tô Song Song đã bị thua thảm bại trước mặt Tần Mặc.
Tần Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái, ánh mắt ảm đạm giống như bình thường vốn không biết Tô Song Song, anh gật đầu nhìn Dương Hinh, xem như chào hỏi qua, sau đó ngồi vào ghế trên.
Dương Hinh vội vàng đứng lên vươn tay ra giới thiệu: “Anh Mặc, đây là Tô Song Song, tác giả của “Hồng Hoang", còn đây là biên tập Tô Mộ, ở công ty của anh! Song Song, Tô Mộ, đây là Tần Mặc! Tôi nghĩ hai người cũng đã nghe nói qua!"
Tần Mặc không có cảm xúc gì đặc biệt, thái độ cũng lạnh nhạt: “Ừ" một tiếng rồi lại bổ sung một câu: “Tôi biết."
“A?" Dương Hinh ra vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Mặc lại nhìn Tô Song Song, sau đó lập tức bừng tỉnh như vừa được giác ngộ.
“Đúng rồi! Các người đều ở cùng một công ty, Song Song nổi danh như vậy, anh Mặc chắc chắn từng chú ý đến, em thật thất lễ rồi!"
Tô Song Song càng cúi đầu thấp hơn, cô nhìn chằm chằm một khoảng trước mặt mình, không nói được lời nào, trong lòng rất nhanh chuyển động, không biết rõ là cảm giác gì.
Chẳng lẽ Tần Mặc không nói cho Dương Hinh biết trước đây anh và cô có chút quan hệ, cũng không nói qua bọn họ từng là hàng xóm của nhau, nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, giống như chẳng muốn giải thích điều gì, cô cũng đâu cần phải nhiều lời.
Nhưng Tô Song Song nghĩ mãi không ra, sao Tần Mặc không nói cho Dương Hinh, chẳng nhẽ là vì sợ cô ấy hiểu lầm điều gì, càng nghĩ Tô Song Song càng cảm thấy khó chịu.
Khó có được lúc Tần Mặc cẩn thận chăm sóc như vậy, thật sự là khó chịu… rất khó chịu…
Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song đang cúi đầu, không cần hỏi anh cũng biết chắc chắn lúc này cô lại đang suy nghĩ gì đó.
Tần Mặc cảm thấy hơi phiền chán, muốn nói cho cô biết không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh chỉ có thể giữ im lặng, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
“Đúng rồi, chúng ta mau ăn thôi, anh Mặc, Song Song hơi sốt, nên chúng ta chỉ ăn thanh đạm thôi nhé?"
Dương Hinh nói xong còn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tần Mặc, như chím nhỏ nép vào người anh, Tô Song Song vừa mới ngẩng đầu đã thấy một màn này, không biết có phải do lòng dạ cô hẹp hòi không mà thấy vô cùng chói mắt.
Tô Song Song ý thức được mình đang nghĩ gì liền hổ thẹn cúi đầu, trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự trách bản thân không biết đúng mực.
Tần Mặc vừa nghe được Tô Song Song bị sốt, liền ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì, cũng không có lấy một nét gì dư thừa trên mặt.
Anh nhìn qua rồi lại cúi đầu xem thực đơn, giống như từ nãy đến giờ không hề ngẩng đầu cho Tô Song Song một cái liếc mắt dư thừa nào.
Tô Mộ ngồi một bên không vui vẻ gì, cô rối rắm nhìn Tô Song Song, vô thức bắt lấy cánh tay của cô ấy.
“Tôi thấy Song Song không thoải mái lắm, chúng tôi vẫn nên trở về phòng mình trước, không quấy rầy hai vị nữa!" Tô Mộ nói xong lôi kéo Tô Song Song đứng dậy.
Trước tiên, hai người họ vốn không nên ở đây nhìn Tần Mặc và cô gái khác ân ái, đây chẳng phải là tự tìm đến phiền phức sao?
Tuy rằng cô không biết chủ ý của Tần Mặc là gì, nhưng cô không thấy vui vẻ khi nhìn Tô Song Song phiền muộn tự ti như vậy.
Tô Song Song đảo mắt đến đôi giày da đen bóng trước mặt, cô vội vàng cúi đầu, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của chính mình, không biết vì sao trái tim trong lồng ngực lại bắt đầu không nghe lời, rất nhanh nhảy dựng lên.
Tô Mộ nhìn dáng vẻ rùa đen rút đầu rụt cổ của Tô Song Song, hơi tức giận, vươn chân đá giày của cô.
Người này mới ra trận, còn chưa giao đấu, Tô Song Song đã bị thua thảm bại trước mặt Tần Mặc.
Tần Mặc thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Song Song một cái, ánh mắt ảm đạm giống như bình thường vốn không biết Tô Song Song, anh gật đầu nhìn Dương Hinh, xem như chào hỏi qua, sau đó ngồi vào ghế trên.
Dương Hinh vội vàng đứng lên vươn tay ra giới thiệu: “Anh Mặc, đây là Tô Song Song, tác giả của “Hồng Hoang", còn đây là biên tập Tô Mộ, ở công ty của anh! Song Song, Tô Mộ, đây là Tần Mặc! Tôi nghĩ hai người cũng đã nghe nói qua!"
Tần Mặc không có cảm xúc gì đặc biệt, thái độ cũng lạnh nhạt: “Ừ" một tiếng rồi lại bổ sung một câu: “Tôi biết."
“A?" Dương Hinh ra vẻ kinh ngạc, nhìn Tần Mặc lại nhìn Tô Song Song, sau đó lập tức bừng tỉnh như vừa được giác ngộ.
“Đúng rồi! Các người đều ở cùng một công ty, Song Song nổi danh như vậy, anh Mặc chắc chắn từng chú ý đến, em thật thất lễ rồi!"
Tô Song Song càng cúi đầu thấp hơn, cô nhìn chằm chằm một khoảng trước mặt mình, không nói được lời nào, trong lòng rất nhanh chuyển động, không biết rõ là cảm giác gì.
Chẳng lẽ Tần Mặc không nói cho Dương Hinh biết trước đây anh và cô có chút quan hệ, cũng không nói qua bọn họ từng là hàng xóm của nhau, nhìn dáng vẻ bây giờ của anh, giống như chẳng muốn giải thích điều gì, cô cũng đâu cần phải nhiều lời.
Nhưng Tô Song Song nghĩ mãi không ra, sao Tần Mặc không nói cho Dương Hinh, chẳng nhẽ là vì sợ cô ấy hiểu lầm điều gì, càng nghĩ Tô Song Song càng cảm thấy khó chịu.
Khó có được lúc Tần Mặc cẩn thận chăm sóc như vậy, thật sự là khó chịu… rất khó chịu…
Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song đang cúi đầu, không cần hỏi anh cũng biết chắc chắn lúc này cô lại đang suy nghĩ gì đó.
Tần Mặc cảm thấy hơi phiền chán, muốn nói cho cô biết không cần phải suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ chưa phải lúc, anh chỉ có thể giữ im lặng, sắc mặt càng thêm khó nhìn.
“Đúng rồi, chúng ta mau ăn thôi, anh Mặc, Song Song hơi sốt, nên chúng ta chỉ ăn thanh đạm thôi nhé?"
Dương Hinh nói xong còn vô cùng thân thiết ôm lấy cánh tay Tần Mặc, như chím nhỏ nép vào người anh, Tô Song Song vừa mới ngẩng đầu đã thấy một màn này, không biết có phải do lòng dạ cô hẹp hòi không mà thấy vô cùng chói mắt.
Tô Song Song ý thức được mình đang nghĩ gì liền hổ thẹn cúi đầu, trong lòng cô hết lần này đến lần khác tự trách bản thân không biết đúng mực.
Tần Mặc vừa nghe được Tô Song Song bị sốt, liền ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt nhìn không ra cảm xúc gì, cũng không có lấy một nét gì dư thừa trên mặt.
Anh nhìn qua rồi lại cúi đầu xem thực đơn, giống như từ nãy đến giờ không hề ngẩng đầu cho Tô Song Song một cái liếc mắt dư thừa nào.
Tô Mộ ngồi một bên không vui vẻ gì, cô rối rắm nhìn Tô Song Song, vô thức bắt lấy cánh tay của cô ấy.
“Tôi thấy Song Song không thoải mái lắm, chúng tôi vẫn nên trở về phòng mình trước, không quấy rầy hai vị nữa!" Tô Mộ nói xong lôi kéo Tô Song Song đứng dậy.
Trước tiên, hai người họ vốn không nên ở đây nhìn Tần Mặc và cô gái khác ân ái, đây chẳng phải là tự tìm đến phiền phức sao?
Tuy rằng cô không biết chủ ý của Tần Mặc là gì, nhưng cô không thấy vui vẻ khi nhìn Tô Song Song phiền muộn tự ti như vậy.
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi