Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 35-3: Hai ngày vất vả (P3)
Tần Mặc cúi đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, cặp mắt đào hoa hiện ra một chút màu xanh thẳm, khiến người khác không thể nhìn thấu được cảm xúc chứa đựng trong đó.
Tô Song Song cảm thấy trên người Tần Mặc phóng ra một cỗ bá đạo khiến cô bj ép đến không thở nỗi, nửa lấy lòng nửa cầu xin nói: “Việc đó… Anh đói không?"
Chuyện cô vừa làm quả thật có chút không hợp đạo lý, nếu không bây giờ cô cũng chẳng cần phải nịnh nọt thế này, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành hy vọng Tần Mặc sẽ mau chóng nguôi giận.
Tần Mặc cúi thấp đầu xuống gần Tô Song Song, che đi tất cả ánh sáng chiếu trên đầu cô, “Em họ?" Giọng nói của anh rất lạnh, hơi thở lại ấm áp phả vào mặt Tô Song Song, khiến cô nhột nhạt ngứa ngáy.
Tô Song Song không được tự nhiên liền quay đầu, (đả đảo web ăn cắp) cánh tay của Tần Mặc vốn đang giữ cô bỗng nhiên buông ra, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, khiến cho cô trực tiếp nhìn anh.
Tô Song Song bị Tần Mặc bức bách như vậy có chút tức giận, tuy rằng việc cô làm chưa đúng, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu, cùng lắm chỉ có phiền anh một tý, tại sao anh ta lại không buông tha, bộ dáng như muốn cưỡng bức cô như vậy.
Cô nhíu mày, giật giật cổ, cô muốn hất tay anh ra, (truyện chỉ được đăng duy nhất ở LQD) nhưng tay Tần Mặc lại hơi dùng sức nên khiến cô căn bản không thể nhúc nhích được.
Tô Song Song muốn vung tay hất tay của anh ra, nhưng Tần Mặc đã nhìn thấu được ý đồ này, bàn tay đang chống vào tường nhanh chóng bắt lấy hai tay của cô, bắt chúng đưa lên cao trên đỉnh đầu.
Tô Song Song liền hít vào một hơi sâu, ánh mắt trợn to nhìn Tần Mặc, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên, cô hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tiểu cầm thú này muốn làm loạn thế nào nữa?
Cô vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, giật giật hai tay đang bị giữ chặt trên đỉnh đầu, nhưng Tần Mặc một chút cũng không có ý muốn buông cô ra, lúc này đôi mắt đang mang vẻ nịnh nọt liền có phần tức giận.
“Tần Mặc! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cũng đâu có làm gì quá đáng với anh cơ chứ, chỉ để cho cô ấy đi vào…" Tô Song Song lập tức gầm nhẹ, cơ thể không yên vặn vẹo đứng thẳng, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
Cơ thể hai người đang gần gũi như vậy, khi cô vừa cử động, hai bên không tránh khỏi có sự cọ xát, Tô Song Song vùng vẫy không ra, cũng không cử động nữa, liền dán chặt trên tường.
“Cô nói rằng tôi nhớ cô ta?" Giọng nói của Tần Mặc lạnh lùng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Tô Song Song, cô chống lại ánh mắt của anh, hơi chột dạ, bĩu môi.
“Tôi không có, chính xác là tôi chỉ muốn nói đùa một tí, muốn cho cô ấy tìm anh để làm phiền, nhưng việc còn chưa thành, anh thế nào lại tức giận như vậy chứ, tôi xin lỗi cũng không được à?"
Tần Mặc nhìn thái độ như không có gì của Tô Song Song, liền chau mày như lúc trước, qua một giây lại gần thêm một chút, Tô Song Song cảm thấy gương mặt của anh sắp kề sát vào mặt của mình rồi.
Không hiểu tại sao tim cô lại ngừng một nhịp, ngay sau đó bắt đầu mạnh mẽ trỗi dậy “Thịch thịch thịch", khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Tôi và cô có quan hệ gì?" Tần Mặc hỏi câu này khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt, chăm chú nhìn từng cảm xúc nhỏ của cô.
Tô Song Song nhíu mày, cảm thấy Tần Mặc nhất định là đang trêu chọc cô nữa rồi! Trong lòng tức giận, cũng cảm thấy tủi thân, cô quả thật không là gì của anh ta.
“Quan hệ gì cũng không phải, cùng lắm thì xem như công nhân của anh! Người hầu không có tiền lương!" Tô Song Song nói xong đuôi mắt hơi ửng hồng.
Tần Mặc vừa nghe, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một chút đau xót, anh buông tay cô ra, lui về phía sau từng bước, sau đó lại cao ngạo quay đầu không thèm nhìn Tô Song Song.
Anh không ý thức được khi mình hỏi những câu vừa rồi là có ý khác, chỉ cảm thấy mình ở trong lòng Tô Song Song không có một chút gì, liền bực dọc.
“Cô đi đi, sau này không cần đến nhà tôi nữa!" Tần Mặc dừng một chút, lại nói tiếp: “Thứ hai nhớ đi làm đúng giờ."
Tô Song Song thu hồi cánh tay, khẽ di chuyển các ngón tay đau nhức của mình, vừa nghe anh nói những lời này liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn.
Tô Song Song cảm thấy trên người Tần Mặc phóng ra một cỗ bá đạo khiến cô bj ép đến không thở nỗi, nửa lấy lòng nửa cầu xin nói: “Việc đó… Anh đói không?"
Chuyện cô vừa làm quả thật có chút không hợp đạo lý, nếu không bây giờ cô cũng chẳng cần phải nịnh nọt thế này, cô chớp chớp mắt, vẻ mặt chân thành hy vọng Tần Mặc sẽ mau chóng nguôi giận.
Tần Mặc cúi thấp đầu xuống gần Tô Song Song, che đi tất cả ánh sáng chiếu trên đầu cô, “Em họ?" Giọng nói của anh rất lạnh, hơi thở lại ấm áp phả vào mặt Tô Song Song, khiến cô nhột nhạt ngứa ngáy.
Tô Song Song không được tự nhiên liền quay đầu, (đả đảo web ăn cắp) cánh tay của Tần Mặc vốn đang giữ cô bỗng nhiên buông ra, trực tiếp nắm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô, khiến cho cô trực tiếp nhìn anh.
Tô Song Song bị Tần Mặc bức bách như vậy có chút tức giận, tuy rằng việc cô làm chưa đúng, nhưng cũng có ảnh hưởng gì đến anh đâu, cùng lắm chỉ có phiền anh một tý, tại sao anh ta lại không buông tha, bộ dáng như muốn cưỡng bức cô như vậy.
Cô nhíu mày, giật giật cổ, cô muốn hất tay anh ra, (truyện chỉ được đăng duy nhất ở LQD) nhưng tay Tần Mặc lại hơi dùng sức nên khiến cô căn bản không thể nhúc nhích được.
Tô Song Song muốn vung tay hất tay của anh ra, nhưng Tần Mặc đã nhìn thấu được ý đồ này, bàn tay đang chống vào tường nhanh chóng bắt lấy hai tay của cô, bắt chúng đưa lên cao trên đỉnh đầu.
Tô Song Song liền hít vào một hơi sâu, ánh mắt trợn to nhìn Tần Mặc, vẻ mặt hiện lên sự ngạc nhiên, cô hoàn toàn ngơ ngác, rốt cuộc tiểu cầm thú này muốn làm loạn thế nào nữa?
Cô vừa sợ hãi vừa ngại ngùng, giật giật hai tay đang bị giữ chặt trên đỉnh đầu, nhưng Tần Mặc một chút cũng không có ý muốn buông cô ra, lúc này đôi mắt đang mang vẻ nịnh nọt liền có phần tức giận.
“Tần Mặc! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi cũng đâu có làm gì quá đáng với anh cơ chứ, chỉ để cho cô ấy đi vào…" Tô Song Song lập tức gầm nhẹ, cơ thể không yên vặn vẹo đứng thẳng, muốn thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
Cơ thể hai người đang gần gũi như vậy, khi cô vừa cử động, hai bên không tránh khỏi có sự cọ xát, Tô Song Song vùng vẫy không ra, cũng không cử động nữa, liền dán chặt trên tường.
“Cô nói rằng tôi nhớ cô ta?" Giọng nói của Tần Mặc lạnh lùng, đôi mắt đào hoa lạnh lùng nhìn Tô Song Song, cô chống lại ánh mắt của anh, hơi chột dạ, bĩu môi.
“Tôi không có, chính xác là tôi chỉ muốn nói đùa một tí, muốn cho cô ấy tìm anh để làm phiền, nhưng việc còn chưa thành, anh thế nào lại tức giận như vậy chứ, tôi xin lỗi cũng không được à?"
Tần Mặc nhìn thái độ như không có gì của Tô Song Song, liền chau mày như lúc trước, qua một giây lại gần thêm một chút, Tô Song Song cảm thấy gương mặt của anh sắp kề sát vào mặt của mình rồi.
Không hiểu tại sao tim cô lại ngừng một nhịp, ngay sau đó bắt đầu mạnh mẽ trỗi dậy “Thịch thịch thịch", khiến cô càng cảm thấy khó chịu hơn.
“Tôi và cô có quan hệ gì?" Tần Mặc hỏi câu này khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt trước mặt, chăm chú nhìn từng cảm xúc nhỏ của cô.
Tô Song Song nhíu mày, cảm thấy Tần Mặc nhất định là đang trêu chọc cô nữa rồi! Trong lòng tức giận, cũng cảm thấy tủi thân, cô quả thật không là gì của anh ta.
“Quan hệ gì cũng không phải, cùng lắm thì xem như công nhân của anh! Người hầu không có tiền lương!" Tô Song Song nói xong đuôi mắt hơi ửng hồng.
Tần Mặc vừa nghe, trong đôi mắt đào hoa hiện lên một chút đau xót, anh buông tay cô ra, lui về phía sau từng bước, sau đó lại cao ngạo quay đầu không thèm nhìn Tô Song Song.
Anh không ý thức được khi mình hỏi những câu vừa rồi là có ý khác, chỉ cảm thấy mình ở trong lòng Tô Song Song không có một chút gì, liền bực dọc.
“Cô đi đi, sau này không cần đến nhà tôi nữa!" Tần Mặc dừng một chút, lại nói tiếp: “Thứ hai nhớ đi làm đúng giờ."
Tô Song Song thu hồi cánh tay, khẽ di chuyển các ngón tay đau nhức của mình, vừa nghe anh nói những lời này liền mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn.
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi