Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 213: Đôi mắt nhỏ ma quỷ
Editor: Puck
“Anh... Anh..." Cô Tô Na dò xét kêu một tiếng, Tần Mặc không nói gì, anh nhìn cũng không nhìn Cô Tô Na một cái, xoay người đi ra ngoài.
Cô Tô Na vẫn đuổi kịp đến cửa, nhìn dáng vẻ kia của Tần Mặc, cắn răng, trong lòng hoàn toàn không cam lòng, khi Tần Mặc đang định đi ra ngoài, cô giựt mạnh ống tay áo của Tần Mặc.
Tần Mặc cảm giác có người lôi kéo anh, anh quay đầu lại nhìn về phía Cô Tô Na, tầm mắt chuyển qua tay cô đang lôi kéo ống tay áo anh, trong nháy mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Cô Tô Na bị ánh mắt giống như muốn tiêu diệt cô của Tần Mặc làm cho bị sợ đến co rụt lại, nhanh chóng buông tay ra, chỉ sợ chọc cho Tần Mặc càng thêm chán ghét mình.
Tần Mặc thấy cô ta buông tay ra, cũng không thèm để ý xoay người rời đi, Cô Tô Na cắn răng một cái, đi nhanh tới, chặn trước người Tần Mặc, Tần Mặc đã không còn kiên nhẫn, nhíu mày.
Cô Tô Na nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tần Mặc, bị sợ đến nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Anh, em biết rõ chị dâu đi đâu, anh muốn đi tìm chị dâu sao?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ở đâu?" Tần Mặc vừa nghe, giãn chân mày ra, nhưng cũng không nói thêm gì, lạnh lẽo phun ra hai chữ, hình như Cô Tô Na ở trước mặt anh cũng chỉ là một người xa lạ với anh mà thôi.
Trong lòng Cô Tô Na cực kỳ không cam lòng, cô đỏ mắt, run rẩy nói: “Anh, có phải anh ghét tiểu Na không! Bởi vì tiểu Na là con riêng?"
Tần Mặc lại nhìn cô ta một cái, thật ra thì Cô Tô Na không nói, anh cũng có thể dùng đồng hồ đeo tay định vị trên tay Tô Song Song để tìm ra cô ở đâu, chỉ có điều Tần Mặc không quá muốn dùng, chỉ sợ có một ngày Tô Song Song biết, sẽ cảm thấy anh đang theo dõi mình.
Anh thấy Cô Tô Na bắt đầu nói những lời anh không hề có hứng thú, kiên nhẫn hoàn toàn không còn, trực tiếp đẩy cô ta ra đi ra ngoài, Cô Tô Na không ngờ lá bài tẩy của mình lại không dùng được, sửng sốt một chút, lại càng không cam lòng đuổi theo.
Tần Mặc thấy Cô Tô Na lại chắn trước mặt mình, chân mày nhíu sâu hơn vừa rồi, rõ ràng kiên nhẫn đã bị cô ta mài không còn, mở miệng lần nữa, đã mang theo chán ghét thật sâu: “Tránh ra.’
“Anh... Chị dâu và anh trai chị ấy đang ở tiệm cà phê dưới chân núi." Cô Tô Na thấy nếu mình cứ thừa nước đục thả câu, có thể sẽ khiến cho ấn tượng của Tần Mặc trở nên kém hơn, chỉ có thể lật tung lá bài tẩy mà mình nghe lén được ra.
Tần Mặc nghe xong gật gật đầu, thấy Cô Tô Na còn chưa tránh ra, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, vỗ tay một cái, hai vệ sĩ thuộc về Tần Mặc đứng ở bên kia lập tức lên trước, kéo cánh tay Cô Tô Na đưa cô ta qua một bên.
Cô Tô Na sửng sót một chút, dáng vẻ bị tình hình này dọa sợ, bắt đầu bật khóc, chỉ có điều mặc cho cô ta khóc như thế nào, Tần Mặc đều không nhúc nhích, ngược lại càng thêm không có kiên nhẫn.
Tần Mặc đi qua bên cạnh cô ta, lạnh lùng nói: “Cho dù cô là em gái ruột hay là con gái riêng, đều không liên quan đến tôi, nếu lại nhúng tay và chuyện của tôi và Song Song, đừng trách tôi không cho ông cụ mặt mũi."
Cô Tô Na vừa nghe bị sợ đến khóc cũng không dám nữa, bởi vì cô thật sự nghe ra sát ý trong lời nói của Tần Mặc, đó là chân chân thật thật, không phải nói giỡn.
“Thằng chết bầm! Mày đang làm cái gì đấy?" Ông cụ Tần đã sớm nghe ồn ào, vừa đúng lúc này đi tới, đã nhìn thấy Tần Mặc đánh vệ sĩ của Cô Tô Na, trong nháy mắt sinh tức. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tần Mặc thấy ông cụ Tần tới, nhức đầu day day huyệt thái dương nhảy lên, quay đầu lại nhìn ông cụ Tần, đưa tay chỉ Cô Tô Na.
Mặt anh không tỏ vẻ gì nói: “Nếu như ông định kiếm một đứa em gái cho cháu vì sợ sau khi ông chết, cháu cô đơn, vậy thì cháu nói cho ông biết, hoàn toàn không cần thiết, cháu không cần."
Ông cụ Tần sững sờ, mới đầu ông thật sự vì nguyên nhân này, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay sống cùng Cô Tô Na, ông thật tâm thương đứa nhỏ này, muốn để Tần Mặc về sau có thể chăm sóc con bé.
Nhưng ông cụ Tần đột nhiên cảm thấy với tính tính Tần Mặc mà nói, một yêu cầu của ông hình như thật sự hơi quá đáng, ông há miệng thở dốc, lời nói chửi rủa đột nhiên không nói ra được.
“Còn nữa, nếu như bây giờ ông đổi ý, muốn để cháu chăm sóc cô ta, như vậy cháu có thể bảo đảm, cô ta cả đời cơm áo không lo, cái khác, không bàn nữa!"
Giọng của Tần Mặc lại lạnh đi, lúc xoay người tặng thêm một câu: “Nếu cô ta còn tham dự vào chuyện giữa cháu và Song Song, mặt mũi của ông cũng không nể đâu!"
“Mày!" Ông cụ Tần vừa nghe giọng điệu này của Tần Mặc, giận ghê gớm, cứng cổ, tức không chịu được.
Cô Tô Na thấy dáng vẻ này của ông cụ Tần, cắn răng một cái, trong nháy mắt bật khóc, khóc hết sức uất ức, vừa khóc vừa nói: “Anh... Về sau em sẽ không dám, anh đừng giận em, em cũng không quấn lấy anh, anh đừng giận ông nội!"
Lời này nói còn chưa dứt, vừa nói, thì có vẻ Tần Mặc dã man không hiểu chuyện rồi, ông cụ Tần càng tức, gõ gõ cây gậy trong tay, tức giận không biết nói gì, cuối cùng gào to một tiếng: “Mày còn không hiểu chuyện bằng em gái mày! Còn không mau buông con bé ra!"
Tần Mặc lui ra, vệ sĩ lôi kéo Cô Tô Na liền buông lỏng tay, Cô Tô Na liếc mắt nhìn Tần Mặc, thấy không có cách nào quấn lấy anh, bước nhanh về chỗ ông cụ Tần, mặt lo lắng quan tâm thân thể ông cụ.
Ông cụ Tần nhìn Tần Mặc không quay đầu lại đã rời đi, tức giận thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Cô Tô Na, thở dài nói: “Nuôi cháu trai có tác dụng cái rắm, còn không bằng cháu gái tốt!"
Cô Tô Na nhìn thoáng qua bóng lưng Tần Mặc, trong lòng vô cùng không cam lòng, nhưng nghe lời ông cụ Tần nói, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tần Mặc ngồi xe đến ngoài tiệm cà phê ở chân núi, cũng không trực tiếp xuống xe đi tìm Tô Song Song, mà ngồi trong xe giống như đang tự hỏi gì đó, vị trí này của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hơn nửa không gian trong tiệm cà phê. dfienddn lieqiudoon
Tần Mặc hơi híp mắt đảo qua, đã nhìn thấy Tô Song Song ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu uống cà phê, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Mặc đang định cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại cho Tô Song Song, điện thoại di động còn chưa cầm lên, đã nhìn thấy Tần Dật Hiên đi từ quầy về phía Tô Song Song.
Trong tiệm cà phê, trên mặt Tần Dật Hiên mang theo nụ cười dịu dàng, ngồi đối diện Tô Song Song, Tô Song Song buông chiếc muỗng trong tay, chớp mắt mấy cái, không nhịn được hỏi một câu: “Anh, anh lại gọi cái gì à?"
“Không có gì, anh thấy em giống như đói bụng, nên gọi chút bánh ngọt, vừa đúng lúc chúng ta nói chuyện một lát, em từ từ ăn." Tần Dật Hiên nói xong nhìn Tô Song Song cười cưng chiều.
Mới vừa rồi bụng của Tô Song Song thật sự kêu ầm ĩ, thật ra thì rất không tiện, hiện giờ Tần Dật Hiên vừa nói như thế, cô lại nghĩ tới, gãi gãi đầu mình, hì hì nói: “Chưa ăn no."
“Em chưa ăn mới đúng chứ? Thì sao, nhìn thấy em hình như cảm xúc không tốt, cãi nhau với anh ta?" Thật ra Tần Dật Hiên rất không muốn nhắc tới Tần Mặc, nhưng anh biết, bây giờ Tần Mặc là chìa khóa duy nhất có thể mở ra ngăn cách giữa anh và Tô Song Song.
Quả thật Tô Song Song vừa nghe thấy hai chữ Tần Mặc, trong nháy mắt ỉu xìu, nhưng cả người xem ra tập trung hơn vừa rồi nhiều, không có ánh mắt hư vô mờ mịt hoảng loạn.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Tần Dật Hiên theo bản năng hỏi một câu, trong lòng Tô Song Song phiền muộn, cúi đầu uống một ngụm cà phê, sữa dính trên khóe miệng, chính cô cũng không phát hiện.
Tần Dật Hiên cười nhìn Tô Song Song, vừa định chìa tay lau sữa tươi bên mép cho Tô Song Song, cảm giác trước mặt đột nhiên có một bóng đen, anh quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tần Mặc với gương mặt lạnh lẽo.
Trong nháy mắt Tần Dật Hiên nhíu mày, Tần Mặc rốt cuộc tiến vào từ lúc nào, anh sao lại không nhận ra được!
Tần Mặc cũng lười liếc nhìn Tần Dật Hiên một cái, đi tới bên cạnh bàn đưa tay nắm cằm Tô Song Song, chậm rãi cúi đầu hôn lên miệng Tô Song Song, đầu lưỡi lè ra, liếm một vòng, tất cả sữa quanh miệng Tô Song Song đều quét vào trong miệng mình.
Khoảnh khắc khi môi Tần Mặc đặt lên môi mình, Tô Song Song liền trợn tròn mắt, cô ngây ngốc nhìn Tần Mạc, trước mắt đều là khuôn mặt ửng đỏ đẹp trai của Tần Mặc, căn bản đã quên mất phản ứng.
Kinh ngạc ban đầu của Tần Dật Hiên hạ xuống, chỉ nhìn thoáng qua động tác này của Tần Mặc, tức giận cuộn chặt tay xuôi ở bên người thành quả đấm, nhưng mà hiện giờ anh ngay cả lập trường tức giận cũng không có, chỉ có thể nhìn Tần Mặc thị uy trước mặt mình.
Tần Mặc liếm sạch sẽ sữa bên khóe miệng Tô Song Song, kéo tay cô đứng lên, vừa đi vừa nói: “Chúng ta về nhà."
Tô Song Song vốn bị Tần Mặc hôn đến ngây ngốc, ngây ngô bị anh nửa kéo ra đến cửa mới phản ứng được. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô liếc nhìn Tần Dật Hiên, cảm thấy hiện giờ cũng không phải thời điểm tốt để nói chuyện, chỉ có thể vào khoảnh khắc khi cửa đóng lại, vội vàng gào to một tiếng: “Anh! Chuyện này nói sau!"
Vừa đi ra ngoài, Tần Mặc ghét bỏ Tô Song Song đi quá chậm, trực tiếp vác cô lên, Tô Song Song chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, bản thân mình đã bị Tần Mặc vác lên đầu vai giống như vác heo.
Tô Song Song bông cảm thấy hơi uất ức, cho dù anh ghét bỏ mình đi chậm, anh cũng nên ôm kiểu công chúa chứ! Tư thế vác heo này là như thế nào?
Khi Tô Song Song bị Tần Mặc nhét vào trong xe, Tô Song Song cúi đầu nhìn tay Tần Mặc nắm tay mình, lại quay đầu nhìn gò má Tần Mặc, ngây ngô hỏi một câu: “Em nói chúng ta vẫn còn chiến tranh lạnh đi! Anh như vậy thật sự tốt sao?"
Tần Mặc nghe lời Tô Song Song nói, quay đầu nhìn cô, rất chăm chú hỏi: “Vậy em cảm thấy như vậy tốt sao?" Nói xong, Tần Mặc cúi đầu, chạm khẽ lên đôi môi Tô Song Song, hỏi ngược lại, “Như vậy?"
Tô Song Song thật sự cảm thấy mơ hồ với câu trả lời kỳ dị này của Tần Mặc, cô trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc lại cúi đầu, chạm khẽ lên trán cô, hỏi, “Hay là như vậy?"
Tô Song Song bỗng cảm thấy máu của mình mất hết, lỗ mũi nóng lên, cô vội vàng đưa tay vuốt ve cái mũi khô khốc, chỉ sợ nó không chịu thua kém mà quỳ gối dưới quần tây của Tần Mặc, máu chảy thành sông.
“Cái này... A Mặc, có phải anh bị gì kích thích không?" Tô Song Song vẫn cảm thấy không thích hợp, ngày hôm qua hai người bọn họ còn giương nanh múa vuốt, Tần Mặc còn một bộ điên cuồng như vậy rồi, sao hôm nay đột nhiên kỳ lạ như thế!
“Anh không muốn khiến cho em tức giận." Tần Mặc lập tức giải thích một chút, chớp mắt một cái, lại bổ sung một câu, “Em tức giận, anh càng khó chịu."
“..." Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, đối mặt với tiểu cầm thú dịu dàng như thế, cô chính là dù có một bụng căm tức cũng đều cảm thấy mình không có chuyện gì nên đi kiếm chuyện chơi, khiến tiểu soái ca núi băng trước mặt uất ức rồi.
“Anh thừa nhận anh sai rồi, nhưng mà sau này trong lòng em chỉ có thể có một mình anh." Tần Mặc nói xong, ánh mắt tập trung nhìn Tô Song Song, thấy Tô Song Song biết rất rõ lời này của Tần Mặc quá mức bá đạo, quá dã man không hiểu chuyện, nhưng vẫn không nói ra lời cãi lại.
Cô há miệng thở dốc, khó khăn lắm mới tìm được về giọng nói của mình, mới mở miệng cổ họng rất không có tiền đồ mà khàn khàn: “Cái này... Trong lòng em cũng chỉ có một mình anh, nhưng mà a Mặc, chúng ta phải giảng đạo lý đối nhân xử thế!"
Dưới ánh mắt ở thế công của Tần Mặc, vốn cây ngay không sợ chết đứng cũng biến thành thăm dò thương lượng, quả thật dung nhan có giá trị cao, khi cãi nhau cũng có thể tăng sức chiến đấu!
“Anh... Anh..." Cô Tô Na dò xét kêu một tiếng, Tần Mặc không nói gì, anh nhìn cũng không nhìn Cô Tô Na một cái, xoay người đi ra ngoài.
Cô Tô Na vẫn đuổi kịp đến cửa, nhìn dáng vẻ kia của Tần Mặc, cắn răng, trong lòng hoàn toàn không cam lòng, khi Tần Mặc đang định đi ra ngoài, cô giựt mạnh ống tay áo của Tần Mặc.
Tần Mặc cảm giác có người lôi kéo anh, anh quay đầu lại nhìn về phía Cô Tô Na, tầm mắt chuyển qua tay cô đang lôi kéo ống tay áo anh, trong nháy mắt càng trở nên lạnh lẽo.
Cô Tô Na bị ánh mắt giống như muốn tiêu diệt cô của Tần Mặc làm cho bị sợ đến co rụt lại, nhanh chóng buông tay ra, chỉ sợ chọc cho Tần Mặc càng thêm chán ghét mình.
Tần Mặc thấy cô ta buông tay ra, cũng không thèm để ý xoay người rời đi, Cô Tô Na cắn răng một cái, đi nhanh tới, chặn trước người Tần Mặc, Tần Mặc đã không còn kiên nhẫn, nhíu mày.
Cô Tô Na nhìn vẻ mặt tràn đầy tức giận của Tần Mặc, bị sợ đến nuốt nước miếng, thận trọng hỏi: “Anh, em biết rõ chị dâu đi đâu, anh muốn đi tìm chị dâu sao?" di@en*dyan(lee^qu.donnn)
“Ở đâu?" Tần Mặc vừa nghe, giãn chân mày ra, nhưng cũng không nói thêm gì, lạnh lẽo phun ra hai chữ, hình như Cô Tô Na ở trước mặt anh cũng chỉ là một người xa lạ với anh mà thôi.
Trong lòng Cô Tô Na cực kỳ không cam lòng, cô đỏ mắt, run rẩy nói: “Anh, có phải anh ghét tiểu Na không! Bởi vì tiểu Na là con riêng?"
Tần Mặc lại nhìn cô ta một cái, thật ra thì Cô Tô Na không nói, anh cũng có thể dùng đồng hồ đeo tay định vị trên tay Tô Song Song để tìm ra cô ở đâu, chỉ có điều Tần Mặc không quá muốn dùng, chỉ sợ có một ngày Tô Song Song biết, sẽ cảm thấy anh đang theo dõi mình.
Anh thấy Cô Tô Na bắt đầu nói những lời anh không hề có hứng thú, kiên nhẫn hoàn toàn không còn, trực tiếp đẩy cô ta ra đi ra ngoài, Cô Tô Na không ngờ lá bài tẩy của mình lại không dùng được, sửng sốt một chút, lại càng không cam lòng đuổi theo.
Tần Mặc thấy Cô Tô Na lại chắn trước mặt mình, chân mày nhíu sâu hơn vừa rồi, rõ ràng kiên nhẫn đã bị cô ta mài không còn, mở miệng lần nữa, đã mang theo chán ghét thật sâu: “Tránh ra.’
“Anh... Chị dâu và anh trai chị ấy đang ở tiệm cà phê dưới chân núi." Cô Tô Na thấy nếu mình cứ thừa nước đục thả câu, có thể sẽ khiến cho ấn tượng của Tần Mặc trở nên kém hơn, chỉ có thể lật tung lá bài tẩy mà mình nghe lén được ra.
Tần Mặc nghe xong gật gật đầu, thấy Cô Tô Na còn chưa tránh ra, lạnh lùng liếc nhìn cô ta, vỗ tay một cái, hai vệ sĩ thuộc về Tần Mặc đứng ở bên kia lập tức lên trước, kéo cánh tay Cô Tô Na đưa cô ta qua một bên.
Cô Tô Na sửng sót một chút, dáng vẻ bị tình hình này dọa sợ, bắt đầu bật khóc, chỉ có điều mặc cho cô ta khóc như thế nào, Tần Mặc đều không nhúc nhích, ngược lại càng thêm không có kiên nhẫn.
Tần Mặc đi qua bên cạnh cô ta, lạnh lùng nói: “Cho dù cô là em gái ruột hay là con gái riêng, đều không liên quan đến tôi, nếu lại nhúng tay và chuyện của tôi và Song Song, đừng trách tôi không cho ông cụ mặt mũi."
Cô Tô Na vừa nghe bị sợ đến khóc cũng không dám nữa, bởi vì cô thật sự nghe ra sát ý trong lời nói của Tần Mặc, đó là chân chân thật thật, không phải nói giỡn.
“Thằng chết bầm! Mày đang làm cái gì đấy?" Ông cụ Tần đã sớm nghe ồn ào, vừa đúng lúc này đi tới, đã nhìn thấy Tần Mặc đánh vệ sĩ của Cô Tô Na, trong nháy mắt sinh tức. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Tần Mặc thấy ông cụ Tần tới, nhức đầu day day huyệt thái dương nhảy lên, quay đầu lại nhìn ông cụ Tần, đưa tay chỉ Cô Tô Na.
Mặt anh không tỏ vẻ gì nói: “Nếu như ông định kiếm một đứa em gái cho cháu vì sợ sau khi ông chết, cháu cô đơn, vậy thì cháu nói cho ông biết, hoàn toàn không cần thiết, cháu không cần."
Ông cụ Tần sững sờ, mới đầu ông thật sự vì nguyên nhân này, nhưng nghĩ đến mấy ngày nay sống cùng Cô Tô Na, ông thật tâm thương đứa nhỏ này, muốn để Tần Mặc về sau có thể chăm sóc con bé.
Nhưng ông cụ Tần đột nhiên cảm thấy với tính tính Tần Mặc mà nói, một yêu cầu của ông hình như thật sự hơi quá đáng, ông há miệng thở dốc, lời nói chửi rủa đột nhiên không nói ra được.
“Còn nữa, nếu như bây giờ ông đổi ý, muốn để cháu chăm sóc cô ta, như vậy cháu có thể bảo đảm, cô ta cả đời cơm áo không lo, cái khác, không bàn nữa!"
Giọng của Tần Mặc lại lạnh đi, lúc xoay người tặng thêm một câu: “Nếu cô ta còn tham dự vào chuyện giữa cháu và Song Song, mặt mũi của ông cũng không nể đâu!"
“Mày!" Ông cụ Tần vừa nghe giọng điệu này của Tần Mặc, giận ghê gớm, cứng cổ, tức không chịu được.
Cô Tô Na thấy dáng vẻ này của ông cụ Tần, cắn răng một cái, trong nháy mắt bật khóc, khóc hết sức uất ức, vừa khóc vừa nói: “Anh... Về sau em sẽ không dám, anh đừng giận em, em cũng không quấn lấy anh, anh đừng giận ông nội!"
Lời này nói còn chưa dứt, vừa nói, thì có vẻ Tần Mặc dã man không hiểu chuyện rồi, ông cụ Tần càng tức, gõ gõ cây gậy trong tay, tức giận không biết nói gì, cuối cùng gào to một tiếng: “Mày còn không hiểu chuyện bằng em gái mày! Còn không mau buông con bé ra!"
Tần Mặc lui ra, vệ sĩ lôi kéo Cô Tô Na liền buông lỏng tay, Cô Tô Na liếc mắt nhìn Tần Mặc, thấy không có cách nào quấn lấy anh, bước nhanh về chỗ ông cụ Tần, mặt lo lắng quan tâm thân thể ông cụ.
Ông cụ Tần nhìn Tần Mặc không quay đầu lại đã rời đi, tức giận thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Cô Tô Na, thở dài nói: “Nuôi cháu trai có tác dụng cái rắm, còn không bằng cháu gái tốt!"
Cô Tô Na nhìn thoáng qua bóng lưng Tần Mặc, trong lòng vô cùng không cam lòng, nhưng nghe lời ông cụ Tần nói, gật gật đầu, không nói gì nữa.
Tần Mặc ngồi xe đến ngoài tiệm cà phê ở chân núi, cũng không trực tiếp xuống xe đi tìm Tô Song Song, mà ngồi trong xe giống như đang tự hỏi gì đó, vị trí này của anh vừa vặn có thể nhìn thấy hơn nửa không gian trong tiệm cà phê. dfienddn lieqiudoon
Tần Mặc hơi híp mắt đảo qua, đã nhìn thấy Tô Song Song ngồi bên cửa sổ, đang cúi đầu uống cà phê, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Tần Mặc đang định cầm điện thoại lên gọi một cú điện thoại cho Tô Song Song, điện thoại di động còn chưa cầm lên, đã nhìn thấy Tần Dật Hiên đi từ quầy về phía Tô Song Song.
Trong tiệm cà phê, trên mặt Tần Dật Hiên mang theo nụ cười dịu dàng, ngồi đối diện Tô Song Song, Tô Song Song buông chiếc muỗng trong tay, chớp mắt mấy cái, không nhịn được hỏi một câu: “Anh, anh lại gọi cái gì à?"
“Không có gì, anh thấy em giống như đói bụng, nên gọi chút bánh ngọt, vừa đúng lúc chúng ta nói chuyện một lát, em từ từ ăn." Tần Dật Hiên nói xong nhìn Tô Song Song cười cưng chiều.
Mới vừa rồi bụng của Tô Song Song thật sự kêu ầm ĩ, thật ra thì rất không tiện, hiện giờ Tần Dật Hiên vừa nói như thế, cô lại nghĩ tới, gãi gãi đầu mình, hì hì nói: “Chưa ăn no."
“Em chưa ăn mới đúng chứ? Thì sao, nhìn thấy em hình như cảm xúc không tốt, cãi nhau với anh ta?" Thật ra Tần Dật Hiên rất không muốn nhắc tới Tần Mặc, nhưng anh biết, bây giờ Tần Mặc là chìa khóa duy nhất có thể mở ra ngăn cách giữa anh và Tô Song Song.
Quả thật Tô Song Song vừa nghe thấy hai chữ Tần Mặc, trong nháy mắt ỉu xìu, nhưng cả người xem ra tập trung hơn vừa rồi nhiều, không có ánh mắt hư vô mờ mịt hoảng loạn.
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?" Tần Dật Hiên theo bản năng hỏi một câu, trong lòng Tô Song Song phiền muộn, cúi đầu uống một ngụm cà phê, sữa dính trên khóe miệng, chính cô cũng không phát hiện.
Tần Dật Hiên cười nhìn Tô Song Song, vừa định chìa tay lau sữa tươi bên mép cho Tô Song Song, cảm giác trước mặt đột nhiên có một bóng đen, anh quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Tần Mặc với gương mặt lạnh lẽo.
Trong nháy mắt Tần Dật Hiên nhíu mày, Tần Mặc rốt cuộc tiến vào từ lúc nào, anh sao lại không nhận ra được!
Tần Mặc cũng lười liếc nhìn Tần Dật Hiên một cái, đi tới bên cạnh bàn đưa tay nắm cằm Tô Song Song, chậm rãi cúi đầu hôn lên miệng Tô Song Song, đầu lưỡi lè ra, liếm một vòng, tất cả sữa quanh miệng Tô Song Song đều quét vào trong miệng mình.
Khoảnh khắc khi môi Tần Mặc đặt lên môi mình, Tô Song Song liền trợn tròn mắt, cô ngây ngốc nhìn Tần Mạc, trước mắt đều là khuôn mặt ửng đỏ đẹp trai của Tần Mặc, căn bản đã quên mất phản ứng.
Kinh ngạc ban đầu của Tần Dật Hiên hạ xuống, chỉ nhìn thoáng qua động tác này của Tần Mặc, tức giận cuộn chặt tay xuôi ở bên người thành quả đấm, nhưng mà hiện giờ anh ngay cả lập trường tức giận cũng không có, chỉ có thể nhìn Tần Mặc thị uy trước mặt mình.
Tần Mặc liếm sạch sẽ sữa bên khóe miệng Tô Song Song, kéo tay cô đứng lên, vừa đi vừa nói: “Chúng ta về nhà."
Tô Song Song vốn bị Tần Mặc hôn đến ngây ngốc, ngây ngô bị anh nửa kéo ra đến cửa mới phản ứng được. die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Cô liếc nhìn Tần Dật Hiên, cảm thấy hiện giờ cũng không phải thời điểm tốt để nói chuyện, chỉ có thể vào khoảnh khắc khi cửa đóng lại, vội vàng gào to một tiếng: “Anh! Chuyện này nói sau!"
Vừa đi ra ngoài, Tần Mặc ghét bỏ Tô Song Song đi quá chậm, trực tiếp vác cô lên, Tô Song Song chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, bản thân mình đã bị Tần Mặc vác lên đầu vai giống như vác heo.
Tô Song Song bông cảm thấy hơi uất ức, cho dù anh ghét bỏ mình đi chậm, anh cũng nên ôm kiểu công chúa chứ! Tư thế vác heo này là như thế nào?
Khi Tô Song Song bị Tần Mặc nhét vào trong xe, Tô Song Song cúi đầu nhìn tay Tần Mặc nắm tay mình, lại quay đầu nhìn gò má Tần Mặc, ngây ngô hỏi một câu: “Em nói chúng ta vẫn còn chiến tranh lạnh đi! Anh như vậy thật sự tốt sao?"
Tần Mặc nghe lời Tô Song Song nói, quay đầu nhìn cô, rất chăm chú hỏi: “Vậy em cảm thấy như vậy tốt sao?" Nói xong, Tần Mặc cúi đầu, chạm khẽ lên đôi môi Tô Song Song, hỏi ngược lại, “Như vậy?"
Tô Song Song thật sự cảm thấy mơ hồ với câu trả lời kỳ dị này của Tần Mặc, cô trợn to hai mắt, còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc lại cúi đầu, chạm khẽ lên trán cô, hỏi, “Hay là như vậy?"
Tô Song Song bỗng cảm thấy máu của mình mất hết, lỗ mũi nóng lên, cô vội vàng đưa tay vuốt ve cái mũi khô khốc, chỉ sợ nó không chịu thua kém mà quỳ gối dưới quần tây của Tần Mặc, máu chảy thành sông.
“Cái này... A Mặc, có phải anh bị gì kích thích không?" Tô Song Song vẫn cảm thấy không thích hợp, ngày hôm qua hai người bọn họ còn giương nanh múa vuốt, Tần Mặc còn một bộ điên cuồng như vậy rồi, sao hôm nay đột nhiên kỳ lạ như thế!
“Anh không muốn khiến cho em tức giận." Tần Mặc lập tức giải thích một chút, chớp mắt một cái, lại bổ sung một câu, “Em tức giận, anh càng khó chịu."
“..." Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, đối mặt với tiểu cầm thú dịu dàng như thế, cô chính là dù có một bụng căm tức cũng đều cảm thấy mình không có chuyện gì nên đi kiếm chuyện chơi, khiến tiểu soái ca núi băng trước mặt uất ức rồi.
“Anh thừa nhận anh sai rồi, nhưng mà sau này trong lòng em chỉ có thể có một mình anh." Tần Mặc nói xong, ánh mắt tập trung nhìn Tô Song Song, thấy Tô Song Song biết rất rõ lời này của Tần Mặc quá mức bá đạo, quá dã man không hiểu chuyện, nhưng vẫn không nói ra lời cãi lại.
Cô há miệng thở dốc, khó khăn lắm mới tìm được về giọng nói của mình, mới mở miệng cổ họng rất không có tiền đồ mà khàn khàn: “Cái này... Trong lòng em cũng chỉ có một mình anh, nhưng mà a Mặc, chúng ta phải giảng đạo lý đối nhân xử thế!"
Dưới ánh mắt ở thế công của Tần Mặc, vốn cây ngay không sợ chết đứng cũng biến thành thăm dò thương lượng, quả thật dung nhan có giá trị cao, khi cãi nhau cũng có thể tăng sức chiến đấu!
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi