Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 184: Đeo tạp dề màu hồng
Bác sỹ sợ làm tổn thương thần kinh Tô Song Song, cho nên chỉ tiêm lượng ít thuốc tê cho cô, đợi đến khi về đến nhà, Tô Song Song mơ mơ màng màng đã tỉnh lại.
Đôi mắt Tô Song Song còn hơi mơ hồ, khẽ mở mắt, hoảng hoảng hốt hốt hình như nhìn thấy có bóng người, cô nhớ lại lúc trước mình bị đụng đầu gối, theo bản năng giật giật.
Khẽ động này, đau đến sắc mặt cô trắng bệch, không nhịn được hừ hừ, ngay sau đó cảm thấy đầu của mình bị người ta gõ một cái, cô vội vàng mở hai mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc ở trước mặt mình.
Tô Song Song sợ hết hồn, Tần Mặc thấy hù được Tô Song Song, theo bản năng lui về phía sau, Tô Song Song lấy lại tinh thần, lại một phát túm được tay Tần Mặc.
“A Mặc, em..." Vẻ mặt Tô Song Song rối rắm, còn định giải thích rõ chân tướng này như thế nào.
“Anh biết rõ!" Tần Mặc không có vẻ mặt đặc biệt gì, đưa tay vuốt ve đầu Tô Song Song như an ủi, tiếp tục cúi đầu bôi thuốc trên đầu gối cho Tô Song Song.
Tô Song Song đảo tròng mắt, hỏi vấn đề giống như Tần Dật Hiên: “Anh đã hiểu, vì sao phải đi?"
Lời hữu ích không nói hai lần, chỉ có điều Tần Mặc nhẫn nại tính tình như cũ, lại giải thích một lần: “Anh sợ sẽ đánh cậu ta, làm em khó xử."
Tô Song Song vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nhịn được cười, vừa định bật cười, đầu gối đau xót, theo bản năng đầu gối bật ra phản xạ, một cước đá vào tiểu đệ đệ yếu ớt của Tần Mặc.
Cũng may Tần Mặc phản ứng nhanh, ngồi xuống phía sau, mới tránh được một kích trí mạng này, Tần Mặc ngồi dưới đất nhìn móng chân Tô Song Song, nếu một cước này trúng, vậy hai người bọn họ thật sự không cần cuộc sống vợ chồng gì rồi.
Tô Song Song cũng tỏ vẻ ảo não nhìn chân mình, thật hận không thể cho nó một cước, thấy Tần Mặc không có chuyện gì, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không quản đầu gối của mình có đau di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hay không, vội vàng cười làm lành.
“Ha ha... Nó chẳng qua chỉ hơi nghịch ngợm!" Tô Song Song nói xong theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình, cái nhìn này không quan trọng, lập tức khiến cô choáng váng.
Ai có thể nói cho cô biết, từ lúc nào thì quần của cô đã cởi ra, chỉ còn lại quần lót không? Tô Song Song không quá khẳng định chỉ ngón tay về phía quần lót của mình, rồi chỉ về phía Tần Mặc đứng trước mặt cô.
Tần Mặc ngược lại tỏ vẻ lạnh nhạt, chống thân thể, đứng lên, đã túm lấy cái mền ở bên cạnh đắp lên trên đùi Tô Song Song, thật bình tĩnh nói: “Bôi thuốc cho em."
Tô Song Song nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lúc này mới kiềm chế không cho Tần Mặc một cước, bôi thuốc thì anh cứ bôi thuốc, việc gì phải cởi quần của người ta! Muốn chết hả?
Tần Mặc hình như nhìn ra khó chịu nho nhỏ của Tô Song Song, đẩy cô đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa giải thích: “Chân của em quá thô, quần quá chặt, không vén lên được, chỉ có thể cởi ra thôi."
“!" Những lời này còn không bằng không giải thích, Tô Song Song vén chăn đắp trên chân mình ra, cúi đầu nhìn chân của mình, tròn tròn đấy! Cô còn lâu mới đến một trăm cân có được không, chân thô nữa thì có thể thô đến chỗ nào?
Tần Mặc cúi đầu nhìn qua, thở dài, hình như phát hiện mình đâm chọc chỗ đau của Tô Song Song, giải thích một câu: “Không phải chân em thô, chẳng qua quần quá chặt!"
Em gái anh! Tô Song Song gầm thét một câu trong nội tâm, cuối cùng suy nghĩ một chút, hôm nay gấp gáp làm việc sai trước, chuyện này coi như cô hào phóng không so đo nữa, coi như hai người bọn họ huề nhau.
Chỉ có điều Tô Song Song vẫn cúi đầu tỉ mỉ quan sát chân mình, thấy thế nào cũng cảm thấy không mập! Cuối cùng Tô Song Song đồng ý với lời Tần Mặc nói, đó là cái quần này quá chật!
Tô Song Song quay đầu lại nhìn chiếc quần jean bị quên lãng vứt bỏ trên ghế sa lon, cắn răng mà nói ra: “Quần này em không cần nữa, để đó đi." Suy nghĩ một chút, Tô Song Song lại cảm thấy hơi lãng phí, bổ sung một câu, “Chờ đến hè, em sẽ đổi nó thành quần cụt!"
Tần Mặc rất ủng hộ tính tình tiết kiệm này của Tô Song Song, không nói gì, đến phòng ngủ, anh ôm Tô Song Song lên giường, đứng ở bên cạnh, nhìn Tô Song Song, hỏi một câu, “Cơm tối muốn ăn gì? Anh làm."
Tô Song Song lên giường, mới chú ý tới mình lại có thể vẫn phóng khoáng mặc mỗi quần lót, không trách được lạnh lẽo như vậy, cô vội vàng túm chăn bên cạnh, đắp lên trên người mình.
Vừa nghe Tần Mặc muốn làm cơm, đã hứng thú rồi, cũng không rối rắm nữa, suy nghĩ một chút, đột nhiên sinh ra một vấn đề rất quan trọng, cô nghiêng đầu hỏi Tần Mặc: “Anh sẽ làm gì vậy?" Cô nhớ Tần Mặc không biết làm cơm.
Tần Mặc rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng đáp lại: “Cháo." Cảm thấy có thể quá đơn giản, lại bổ sung một câu, “Cháo trứng muối thịt nạc."
“!" Tô Song Song nhíu mày nhìn Tần Mặc, dáng vẻ mặt anh trêu chọc em, lại hỏi một câu, “Cái khác?"
Tần Mặc lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn hết sức trịnh trọng nói: “Cái khác không biết." Nói xong còn lắc đầu chậm nửa nhịp.
Tô Song Song nhắm mắt lại, đỡ trán, mặt thật sự ngửa lên trời gào to một tiếng, anh có phải con khỉ được phái tới trêu chọc em không?
“Em ngã bệnh, ăn cháo tương đối chính xác." Tần Mặc thấy dáng vẻ ghét bỏ này của Tần Mặc, không quá chịu thua bổ sung một câu, nói xong suy nghĩ một chút, “Ngày hôm qua trong tủ lạnh còn dư dưa muối, vừa đúng."
“..." Tô Song Song vốn định nói chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi, nhưng nghĩ lại, nói như vậy thật sự quá đả kích tính tích cực của Tần Mặc rồi, đoán chừng theo tính cách cao ngạo của anh, đời này sẽ không nấu cơm nữa, đây không phải thiệt thòi lớn sao.
Tô Song Song vội vàng tán thưởng gật đầu, tỏ ý đồng ý với ý nghĩ này của Tần Mặc, còn hết sức chân chó tặng thêm một câu: “Không tệ, a Mặc anh thật có ý tưởng."
Tần Mặc lại không ngốc, tự nhiên nghe được trong những lời này của Tô Song Song chế nhạo nhiều hơn tán thưởng, anh nể tình Tô Song Song là bệnh nhân, không so đo với cô, xoay người đi ra ngoài nấu cơm.
Đi được một nửa, Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tô Song Song một cái, nói: “Đầu gối của em không có gì đáng ngại, có thể đi lại, nhưng mà không thể đi quá lâu, nếu có chuyện gọi anh, anh mở cửa."
Sau khi hai đầu gối của Tô Song Song bôi thuốc vào cũng chưa từng đau như vậy, vào lúc này nằm trên giường, rất tiêu diêu tự tại, nghe lời Tần Mặc nói, gật gật đầu, rất đại gia phất phất tay.
Tần Mặc thấy Tô Song Song không có chuyện lớn gì, nên yên tâm đi nấu cơm.
Tô Song Song ở trong phòng ngây ngô nhàm chán, muốn đi ra ngoài xem ti vi, cô tùy tiện tìm một bộ đồ ngủ.
Sau đó cô định gọi Tần Mặc tới đỡ cô, di1enda4nle3qu21ydo0n sau cảm giác chân mình cũng không đau như vậy, định tay làm hàm nhai.
Cô chống giường đứng lên, cẩn thận cử động, phát hiện trừ một chút cảm giác đau đớn ra, không có những phản ứng khó chịu gì khác, cô liền chống giường rồi chống tường, bước nhỏ đi ra ngoài.
Cô vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài “Ầm!" một tiếng, dọa cho cô sợ đến suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngồi lên đất.
Tô Song Song sửng sốt một chút, phản ứng kịp thời tiếng động truyền đến từ phòng bếp, cô không kịp quan tâm xem chân mình có đau hay không, bước nhanh ra ngoài đi tới, mới vừa đi qua cửa, đã thấy Tần Mặc đeo tạp dề hình hoạt hình, mặt đen đứng ở ngoài phòng bếp.
Tô Song Song vốn định hỏi Tần Mặc có sao không, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì thật sự không nhịn được, một tay vịn cửa, một tay ôm bụng, cười ha ha lên.
Tần Mặc đối diện mặc đồ ở nhà, vóc người cao hơn một mét chín, đeo tạp dề hình Hellokitty béo mập màu hồng, trên mặt tràn đầy bụi, tóc cũng tán loạn trên trán.
Đừng nói tới người khác, chính là Tô Song Song lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mặc ngốc đáng yêu đến như thế, thật sự không nhịn được cười lên, đây quả thật là tạo hình la lỵ kinh kong, không cười cũng có lỗi với khôi hài thiên phú này của Tần Mặc.
(*) La lỵ = Lolita
Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng bếp, chẳng qua là nồi nổ một chút, phòng bếp còn có thể dùng, anh tự động coi thường Tô Song Song, rất không chết tâm, tính toán trở vào tiếp tục nấu cháo.
Tô Song Song thấy Tần Mặc chưa từ bỏ ý định, còn định đi vào, bị sợ đến dừng cười, kêu lên một tiếng: “A Mặc, đừng..."
Tần Mặt nghe Tô Song Song kêu một tiếng, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy Tô Song Song nói được một nửa, bắt đầu đột nhiên nấc lên.
“Ức! Đừng, ức! Làm, ức! Nữa!" Tô Song Song vừa rồi thu khí quá mạnh, hiện giờ bụng đầy khí, giống như nhai kẹo cao su Stride, thật sự vốn dừng không được.
Tần Mặc vốn không chịu thua từ trong xương, thấy Tô Song Song không có chuyện gì, vẫn tiếp tục đi làm nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tô Song Song coi như sợ thật, đi qua vài bước, một phát túm lấy cánh tay Tần Mặc.
“Đại ca, ức! Ngài, ức! Loạn, ức! Mình đi!" Tô Song Song thật khó khăn nói ra một câu, rồi ngậm miệng không nói, đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, giống như ngài tha cho tôi cũng là tha cho dáng vẻ của ngài.
Tần Mặc quay đầu lại liếc nhìn nồi cơm thảm không nỡ nhìn, cúi mắt xuống, cân nhắc một chút, gật gật đầu, coi như buông tha cho kích thích định nấu cháo này.
Tô Song Song lập tức thở phào Dieễn ddàn lee quiy đôn nhẹ nhõm, chỉ sợ ý nghĩ này như tro tàn lại cháy trong đầu Tần Mặc, vội vàng cơ trí nói: “Muốn ăn bánh bao hấp, chúng ta đi!"
Nói xong Tô Song Song nhíu mày, thật hận không thể cho mình hạ xuống, bây giờ hơn nửa đêm chỗ nào bán bánh bao, gần đây đầu cô nhất định bị chập mạch.
“Bánh bao?" Tần Mặc nhớ Tô Song Song ghét nhất ăn bánh bao! Chỉ có điều cũng quen với tính tình hay thay đổi này của cô, gật gật đầu, “Ăn chút gì thanh đạm cũng tốt."
Tô Song Song cũng không quản có phải là bánh bao hay không, chỉ cần không phải là cháo anh làm, ăn cái gì cũng được, vội vàng phụ họa gật đầu.
“Đi ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?" Tần Mặc quét qua đầu gối Tô Song Song, cánh tay duỗi ra, bế ngang cô, giảm bớt áp lực lên đầu gối cô.
Tô Song Song đã thành thói quen với cái ôm công chúa của Tần Mặc, không phản ứng gì, còn rất tự nhiên đưa tay ôm cổ anh, nhích lại gần trong ngực anh, tìm một vị trí thoải mái.
“Vẫn ra ngoài ăn đi!" Tô Song Song cũng không muốn lộn xộn, chỉ có điều nhìn lướt qua phòng bếp sau lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tô Song Song sinh ý sợ với nhiệt tình nấu cơm nóng hổi còn chưa chết của Tần Mặc, lát nữa lại không chịu được tịch mịch, muốn bánh bao với cháo, cô sợ đến lúc đó nổ không phải là phòng bếp, mà là nhà bọn họ.
“Cũng được, trước thay quần áo khác." Tần Mặc rất không hài lòng với cái tạp dề này, cũng muốn sớm đổi nó lại.
“Đúng rồi, a Mặc, anh thích tạp dề này?" Tô Song Song thật sự không ngờ Tần Mặc kiêu ngạo như thế lại có thể biết mặc tạp dề hồng này vào, không nhịn được nghịch lông hỏi một câu.
Tần Mặc vừa nghe, nhíu mày, “Không thích."
“Vậy tại sao anh muốn mang nó?" Tô Song Song không rõ, tính cách này của Tần Mặc, nếu như anh không thích, anh có thể ép buộc anh?
Tần Mặc khó hiểu cúi đầu liếc nhìn Tô Song Song, hơi không xác định hỏi một câu: “Nấu cơm không nhất định phải đeo tạp dề sao?"
“..." Tô Song Song hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bắt đầu cười to, Tần Mặc bị cô cười đến hơi cáu.
Nhưng sử dụng đầu óc thông minh của anh suy nghĩ một chút cũng đã nghĩ rõ ràng, trực tiếp ném cô lên giường, một phát giật tạp dề trên người xuống, ném xuống đất.
Đôi mắt Tô Song Song còn hơi mơ hồ, khẽ mở mắt, hoảng hoảng hốt hốt hình như nhìn thấy có bóng người, cô nhớ lại lúc trước mình bị đụng đầu gối, theo bản năng giật giật.
Khẽ động này, đau đến sắc mặt cô trắng bệch, không nhịn được hừ hừ, ngay sau đó cảm thấy đầu của mình bị người ta gõ một cái, cô vội vàng mở hai mắt ra, đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Tần Mặc ở trước mặt mình.
Tô Song Song sợ hết hồn, Tần Mặc thấy hù được Tô Song Song, theo bản năng lui về phía sau, Tô Song Song lấy lại tinh thần, lại một phát túm được tay Tần Mặc.
“A Mặc, em..." Vẻ mặt Tô Song Song rối rắm, còn định giải thích rõ chân tướng này như thế nào.
“Anh biết rõ!" Tần Mặc không có vẻ mặt đặc biệt gì, đưa tay vuốt ve đầu Tô Song Song như an ủi, tiếp tục cúi đầu bôi thuốc trên đầu gối cho Tô Song Song.
Tô Song Song đảo tròng mắt, hỏi vấn đề giống như Tần Dật Hiên: “Anh đã hiểu, vì sao phải đi?"
Lời hữu ích không nói hai lần, chỉ có điều Tần Mặc nhẫn nại tính tình như cũ, lại giải thích một lần: “Anh sợ sẽ đánh cậu ta, làm em khó xử."
Tô Song Song vừa nghe, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, không nhịn được cười, vừa định bật cười, đầu gối đau xót, theo bản năng đầu gối bật ra phản xạ, một cước đá vào tiểu đệ đệ yếu ớt của Tần Mặc.
Cũng may Tần Mặc phản ứng nhanh, ngồi xuống phía sau, mới tránh được một kích trí mạng này, Tần Mặc ngồi dưới đất nhìn móng chân Tô Song Song, nếu một cước này trúng, vậy hai người bọn họ thật sự không cần cuộc sống vợ chồng gì rồi.
Tô Song Song cũng tỏ vẻ ảo não nhìn chân mình, thật hận không thể cho nó một cước, thấy Tần Mặc không có chuyện gì, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không quản đầu gối của mình có đau di ien n#dang# yuklle e#q quiq on hay không, vội vàng cười làm lành.
“Ha ha... Nó chẳng qua chỉ hơi nghịch ngợm!" Tô Song Song nói xong theo bản năng cúi đầu nhìn chân mình, cái nhìn này không quan trọng, lập tức khiến cô choáng váng.
Ai có thể nói cho cô biết, từ lúc nào thì quần của cô đã cởi ra, chỉ còn lại quần lót không? Tô Song Song không quá khẳng định chỉ ngón tay về phía quần lót của mình, rồi chỉ về phía Tần Mặc đứng trước mặt cô.
Tần Mặc ngược lại tỏ vẻ lạnh nhạt, chống thân thể, đứng lên, đã túm lấy cái mền ở bên cạnh đắp lên trên đùi Tô Song Song, thật bình tĩnh nói: “Bôi thuốc cho em."
Tô Song Song nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, lúc này mới kiềm chế không cho Tần Mặc một cước, bôi thuốc thì anh cứ bôi thuốc, việc gì phải cởi quần của người ta! Muốn chết hả?
Tần Mặc hình như nhìn ra khó chịu nho nhỏ của Tô Song Song, đẩy cô đi về phía phòng ngủ, vừa đi vừa giải thích: “Chân của em quá thô, quần quá chặt, không vén lên được, chỉ có thể cởi ra thôi."
“!" Những lời này còn không bằng không giải thích, Tô Song Song vén chăn đắp trên chân mình ra, cúi đầu nhìn chân của mình, tròn tròn đấy! Cô còn lâu mới đến một trăm cân có được không, chân thô nữa thì có thể thô đến chỗ nào?
Tần Mặc cúi đầu nhìn qua, thở dài, hình như phát hiện mình đâm chọc chỗ đau của Tô Song Song, giải thích một câu: “Không phải chân em thô, chẳng qua quần quá chặt!"
Em gái anh! Tô Song Song gầm thét một câu trong nội tâm, cuối cùng suy nghĩ một chút, hôm nay gấp gáp làm việc sai trước, chuyện này coi như cô hào phóng không so đo nữa, coi như hai người bọn họ huề nhau.
Chỉ có điều Tô Song Song vẫn cúi đầu tỉ mỉ quan sát chân mình, thấy thế nào cũng cảm thấy không mập! Cuối cùng Tô Song Song đồng ý với lời Tần Mặc nói, đó là cái quần này quá chật!
Tô Song Song quay đầu lại nhìn chiếc quần jean bị quên lãng vứt bỏ trên ghế sa lon, cắn răng mà nói ra: “Quần này em không cần nữa, để đó đi." Suy nghĩ một chút, Tô Song Song lại cảm thấy hơi lãng phí, bổ sung một câu, “Chờ đến hè, em sẽ đổi nó thành quần cụt!"
Tần Mặc rất ủng hộ tính tình tiết kiệm này của Tô Song Song, không nói gì, đến phòng ngủ, anh ôm Tô Song Song lên giường, đứng ở bên cạnh, nhìn Tô Song Song, hỏi một câu, “Cơm tối muốn ăn gì? Anh làm."
Tô Song Song lên giường, mới chú ý tới mình lại có thể vẫn phóng khoáng mặc mỗi quần lót, không trách được lạnh lẽo như vậy, cô vội vàng túm chăn bên cạnh, đắp lên trên người mình.
Vừa nghe Tần Mặc muốn làm cơm, đã hứng thú rồi, cũng không rối rắm nữa, suy nghĩ một chút, đột nhiên sinh ra một vấn đề rất quan trọng, cô nghiêng đầu hỏi Tần Mặc: “Anh sẽ làm gì vậy?" Cô nhớ Tần Mặc không biết làm cơm.
Tần Mặc rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó trịnh trọng đáp lại: “Cháo." Cảm thấy có thể quá đơn giản, lại bổ sung một câu, “Cháo trứng muối thịt nạc."
“!" Tô Song Song nhíu mày nhìn Tần Mặc, dáng vẻ mặt anh trêu chọc em, lại hỏi một câu, “Cái khác?"
Tần Mặc lại nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn hết sức trịnh trọng nói: “Cái khác không biết." Nói xong còn lắc đầu chậm nửa nhịp.
Tô Song Song nhắm mắt lại, đỡ trán, mặt thật sự ngửa lên trời gào to một tiếng, anh có phải con khỉ được phái tới trêu chọc em không?
“Em ngã bệnh, ăn cháo tương đối chính xác." Tần Mặc thấy dáng vẻ ghét bỏ này của Tần Mặc, không quá chịu thua bổ sung một câu, nói xong suy nghĩ một chút, “Ngày hôm qua trong tủ lạnh còn dư dưa muối, vừa đúng."
“..." Tô Song Song vốn định nói chúng ta gọi đồ ăn bên ngoài đi, nhưng nghĩ lại, nói như vậy thật sự quá đả kích tính tích cực của Tần Mặc rồi, đoán chừng theo tính cách cao ngạo của anh, đời này sẽ không nấu cơm nữa, đây không phải thiệt thòi lớn sao.
Tô Song Song vội vàng tán thưởng gật đầu, tỏ ý đồng ý với ý nghĩ này của Tần Mặc, còn hết sức chân chó tặng thêm một câu: “Không tệ, a Mặc anh thật có ý tưởng."
Tần Mặc lại không ngốc, tự nhiên nghe được trong những lời này của Tô Song Song chế nhạo nhiều hơn tán thưởng, anh nể tình Tô Song Song là bệnh nhân, không so đo với cô, xoay người đi ra ngoài nấu cơm.
Đi được một nửa, Tần Mặc quay đầu lại nhìn Tô Song Song một cái, nói: “Đầu gối của em không có gì đáng ngại, có thể đi lại, nhưng mà không thể đi quá lâu, nếu có chuyện gọi anh, anh mở cửa."
Sau khi hai đầu gối của Tô Song Song bôi thuốc vào cũng chưa từng đau như vậy, vào lúc này nằm trên giường, rất tiêu diêu tự tại, nghe lời Tần Mặc nói, gật gật đầu, rất đại gia phất phất tay.
Tần Mặc thấy Tô Song Song không có chuyện lớn gì, nên yên tâm đi nấu cơm.
Tô Song Song ở trong phòng ngây ngô nhàm chán, muốn đi ra ngoài xem ti vi, cô tùy tiện tìm một bộ đồ ngủ.
Sau đó cô định gọi Tần Mặc tới đỡ cô, di1enda4nle3qu21ydo0n sau cảm giác chân mình cũng không đau như vậy, định tay làm hàm nhai.
Cô chống giường đứng lên, cẩn thận cử động, phát hiện trừ một chút cảm giác đau đớn ra, không có những phản ứng khó chịu gì khác, cô liền chống giường rồi chống tường, bước nhỏ đi ra ngoài.
Cô vừa đi đến cửa, chỉ nghe thấy bên ngoài “Ầm!" một tiếng, dọa cho cô sợ đến suýt chút nữa hai chân mềm nhũn ngồi lên đất.
Tô Song Song sửng sốt một chút, phản ứng kịp thời tiếng động truyền đến từ phòng bếp, cô không kịp quan tâm xem chân mình có đau hay không, bước nhanh ra ngoài đi tới, mới vừa đi qua cửa, đã thấy Tần Mặc đeo tạp dề hình hoạt hình, mặt đen đứng ở ngoài phòng bếp.
Tô Song Song vốn định hỏi Tần Mặc có sao không, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì thật sự không nhịn được, một tay vịn cửa, một tay ôm bụng, cười ha ha lên.
Tần Mặc đối diện mặc đồ ở nhà, vóc người cao hơn một mét chín, đeo tạp dề hình Hellokitty béo mập màu hồng, trên mặt tràn đầy bụi, tóc cũng tán loạn trên trán.
Đừng nói tới người khác, chính là Tô Song Song lần đầu tiên nhìn thấy Tần Mặc ngốc đáng yêu đến như thế, thật sự không nhịn được cười lên, đây quả thật là tạo hình la lỵ kinh kong, không cười cũng có lỗi với khôi hài thiên phú này của Tần Mặc.
(*) La lỵ = Lolita
Tần Mặc quay đầu lại liếc mắt nhìn phòng bếp, chẳng qua là nồi nổ một chút, phòng bếp còn có thể dùng, anh tự động coi thường Tô Song Song, rất không chết tâm, tính toán trở vào tiếp tục nấu cháo.
Tô Song Song thấy Tần Mặc chưa từ bỏ ý định, còn định đi vào, bị sợ đến dừng cười, kêu lên một tiếng: “A Mặc, đừng..."
Tần Mặt nghe Tô Song Song kêu một tiếng, vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ nghe thấy Tô Song Song nói được một nửa, bắt đầu đột nhiên nấc lên.
“Ức! Đừng, ức! Làm, ức! Nữa!" Tô Song Song vừa rồi thu khí quá mạnh, hiện giờ bụng đầy khí, giống như nhai kẹo cao su Stride, thật sự vốn dừng không được.
Tần Mặc vốn không chịu thua từ trong xương, thấy Tô Song Song không có chuyện gì, vẫn tiếp tục đi làm nhiệm vụ chưa hoàn thành, Tô Song Song coi như sợ thật, đi qua vài bước, một phát túm lấy cánh tay Tần Mặc.
“Đại ca, ức! Ngài, ức! Loạn, ức! Mình đi!" Tô Song Song thật khó khăn nói ra một câu, rồi ngậm miệng không nói, đôi mắt tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Tần Mặc, giống như ngài tha cho tôi cũng là tha cho dáng vẻ của ngài.
Tần Mặc quay đầu lại liếc nhìn nồi cơm thảm không nỡ nhìn, cúi mắt xuống, cân nhắc một chút, gật gật đầu, coi như buông tha cho kích thích định nấu cháo này.
Tô Song Song lập tức thở phào Dieễn ddàn lee quiy đôn nhẹ nhõm, chỉ sợ ý nghĩ này như tro tàn lại cháy trong đầu Tần Mặc, vội vàng cơ trí nói: “Muốn ăn bánh bao hấp, chúng ta đi!"
Nói xong Tô Song Song nhíu mày, thật hận không thể cho mình hạ xuống, bây giờ hơn nửa đêm chỗ nào bán bánh bao, gần đây đầu cô nhất định bị chập mạch.
“Bánh bao?" Tần Mặc nhớ Tô Song Song ghét nhất ăn bánh bao! Chỉ có điều cũng quen với tính tình hay thay đổi này của cô, gật gật đầu, “Ăn chút gì thanh đạm cũng tốt."
Tô Song Song cũng không quản có phải là bánh bao hay không, chỉ cần không phải là cháo anh làm, ăn cái gì cũng được, vội vàng phụ họa gật đầu.
“Đi ra ngoài ăn hay ăn ở nhà?" Tần Mặc quét qua đầu gối Tô Song Song, cánh tay duỗi ra, bế ngang cô, giảm bớt áp lực lên đầu gối cô.
Tô Song Song đã thành thói quen với cái ôm công chúa của Tần Mặc, không phản ứng gì, còn rất tự nhiên đưa tay ôm cổ anh, nhích lại gần trong ngực anh, tìm một vị trí thoải mái.
“Vẫn ra ngoài ăn đi!" Tô Song Song cũng không muốn lộn xộn, chỉ có điều nhìn lướt qua phòng bếp sau lưng, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Tô Song Song sinh ý sợ với nhiệt tình nấu cơm nóng hổi còn chưa chết của Tần Mặc, lát nữa lại không chịu được tịch mịch, muốn bánh bao với cháo, cô sợ đến lúc đó nổ không phải là phòng bếp, mà là nhà bọn họ.
“Cũng được, trước thay quần áo khác." Tần Mặc rất không hài lòng với cái tạp dề này, cũng muốn sớm đổi nó lại.
“Đúng rồi, a Mặc, anh thích tạp dề này?" Tô Song Song thật sự không ngờ Tần Mặc kiêu ngạo như thế lại có thể biết mặc tạp dề hồng này vào, không nhịn được nghịch lông hỏi một câu.
Tần Mặc vừa nghe, nhíu mày, “Không thích."
“Vậy tại sao anh muốn mang nó?" Tô Song Song không rõ, tính cách này của Tần Mặc, nếu như anh không thích, anh có thể ép buộc anh?
Tần Mặc khó hiểu cúi đầu liếc nhìn Tô Song Song, hơi không xác định hỏi một câu: “Nấu cơm không nhất định phải đeo tạp dề sao?"
“..." Tô Song Song hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó bắt đầu cười to, Tần Mặc bị cô cười đến hơi cáu.
Nhưng sử dụng đầu óc thông minh của anh suy nghĩ một chút cũng đã nghĩ rõ ràng, trực tiếp ném cô lên giường, một phát giật tạp dề trên người xuống, ném xuống đất.
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi