Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 109: Thuận mà còn chưa phải thuận
Tần Mặc không nói gì, chỉ nhìn thoáng qua Tô Song Song một cách thâm sâu, Tô Song Song lập tức đứng ngay ngắn lại, cười ha ha, còn không quên hai lần ba bận nuốt hết miếng bánh mì vào miệng.
Tô Song Song vừa quay người định đi ra, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tần Mặc, bởi vì chưa nuốt hết miếng bánh mì, hai bên má phình lên, giống hệt con sóc nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Cô sốt ruột còn chưa kịp nhai xong, đã lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn!"
Vừa muốn xoay người, lại vòng về, nhìn Tần Mặc nói: "Nếu như trúng tuyển khoản chùa, cậu hai sẽ theo thứ tự mang tới sao! (Nếu tôi trúng tuyển, tôi sẽ mua đồ ăn ngon về!)"
Tần Mặc nghe vậy chẳng khác gì Trương nhị hòa thượng sờ đầu mãi mà không hiểu gì, chẳng qua thấy Tô Song Song cười ngọt ngào với mình, cũng không để ý cô vừa nói gì, cứ thế mà gật đầu.
Tô Song Song vừa thấy thái độ Tần Mặc tốt như vậy, cảm giác xa vời như trời đổ mưa đỏ, trong nháy mắt liền cảm thấy hôm nay là một ngày rất rất tốt đẹp, nói không chừng cô có thể trúng tuyển, cả người đều trở nên điên rồ.
Chẳng qua vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trong nháy mắt đã rơi oạch từ trên trời xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài.
Chân trái của cô còn chưa khỏe hẳn, chỉ có thể dựa chân sau mà nhảy nhảy, thoạt nhìn rất tức cười.
Tần Mặc đi lên trước mấy bước, nhìn Tô Song Song nhảy tung tăng, khập khễnh thì lo lắng, chẳng qua tới sau cùng nhìn Tô Song Song chạy rất nhanh nhẹn vui vẻ, không có chuyện gì, anh đành lắc đầu.
Trong lòng Tần Mặc có chút bất đắc dĩ, từ khi nào mà anh lại biến thành bà mẹ già rồi, Tần Mặc phiền não vươn tay vuốt mấy sợi tóc trước trán mình ra sau.
Chờ đến khi Tần Mặc rửa mặt từ toilet đi ra, anh gục đầu xuống liếc mắt nhìn cái lò siêu sóng (microwave oven), đột nhiên nghĩ đến: hình ảnh miếng bánh mì có vẻ ngoài cực kỳ xấu xí kia, hình như Tô Song Song ăn rất ngon miệng.
Tần Mặc suy nghĩ một chút liền cầm lấy một mẩu bánh mì, thả vào trong lò vi sóng, dựa theo thời gian vừa rồi, chờ Đinh một tiếng.
Lấy ra, Tần Mặc cắn miếng bánh mì vẻ ngoài xấu xí kia một cái, chỉ cắn một miếng, Tần Mặc đã nhíu mày.
Cứng ngắc rất khó ăn, anh nhìn bánh mì trong tay, đột nhiên nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Tô Song Song, thoáng cái liền hiểu, nháy mắt đã có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng.
Khóe môi Tần Mặc khẽ nhếch lên một vòng, ung dung thong thả mà ăn miếng bánh khó coi kia, sau đó lấy điện thoại di động ra đổi một thẻ điện thoại khác, gọi điện thoại cho Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu đang ở trong phòng ăn héo úa ỉu xìu ăn sáng, mấy ngày nay chỉ vì cái con Như Hoa, anh sống thật sự rất không thoải mái chút nào, cả người đều không tốt.
Thật ra chỉ có riêng anh biết, tâm tình anh phiền muộn còn có một nguyên khác nữa, chẳng qua anh không muốn nhớ tới, trực tiếp xem nhẹ nó.
Vừa thấy là điện thoại của Tần Mặc, anh lập tức lên tinh thần, tiếp nhận trong giây lát: "Tiểu Tần Tần, mau đón con chó phá hoại của cậu đi đi!"
Tần Mặc không trả lời anh, cắn bánh mì, thong thả nhai nuốt, đợi đến khi bên kia yên tĩnh lại, anh mới mở miệng: "Ngày mai bắt đầu truyền ra tin tức tôi và anh có bất hòa."
Tần Mặc nói xong định cúp điện thoại, Bạch Tiêu lập tức biết được ý đồ của anh, kêu la: "Chờ đã! Lẽ nào cậu định lôi toàn bộ mấy con sâu mọt lão luyện trong Tần thị ra cả sao?"
"Ừm." Thật vất vả ăn xong miếng bánh cuối cùng, Tần Mặc cầm ly nước ở một bên súc miệng, trong lòng hạ quyết định: Về sau sẽ không bao giờ để cho Tô Song Song ăn những thứ này nữa.
Bạch Tiêu nghe được, bật người dậy, cả người cũng trở nên hưng phấn, anh lượn quanh bàn một vòng lại một vòng.
Khóe miệng anh vẫn treo nguyên nụ cười, chẳng qua là trong ánh mắt luôn tràn ngập ánh mặt trời, lúc này đây lại lộ ra chút ánh sáng khát máu.
"Thật tốt quá, tôi đã nhìn không vừa mắt đám lão già kia từ sớm, vẫn cứ giở trò sau lưng kéo chân chúng ta, còn không phải cố ý muốn lót đường cho thằng nhóc xấu xa đáng ghét kia sao?"
Anh bất mãn hừ lạnh lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần: "Bọn họ nghĩ thật hay, bây giờ vừa lúc cho tất cả bọn họ về nhà dưỡng lão hết đi!"
"Ừm." Trong mắt Tần Mặc cũng nhiềm lên luồng ý muốn chinh phục. Sắp rồi. Nhìn xem, qua lần này, anh muốn giành lại toàn bộ Tần thị về với mình một cách nguyên vẹn, hơn nữa phần của người kia cũng vậy, anh đều muốn lấy về hết.
"Đã tìm được Âu Dương Cẩm chưa?" Bây giờ Tần Mặc đã biết, Âu Dương Minh là người nhân cách phân liệt.
Người anh muốn tìm không phải Âu Dương Minh nguyên bản, mà là kẻ mà nhà Âu Dương vẫn luôn dung túng chính là Âu Dương Cẩm nhân cách thứ hai của Âu Dương Minh.
Bạch Tiêu nghe được cái tên Âu Dương Cẩm, cả người đều bức bối, đây quả thực là nỗi nhục đời anh.
Anh cắn răng nói: "Đám lão già nhà Âu Dương kia bảo vệ hắn rất tốt, không biết đã được đưa tới nơi nào rồi."
"Rồi sẽ tìm được." Giọng nói của Tần Mặc rất lạnh, cho dù Bạch Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Mặc, cũng có thể cảm giác được khuôn mặt hiện tại của cậu. Sắc mặt. Nhất định vô cùng khó coi.
Anh theo bản năng mà run cả người, lần trước Âu Dương Cẩm lăn qua lăn lại cô nàng Tô Song Song dễ thương ngơ ngác kia thành như vậy, Tần Mặc không có giết hắn ngay tại chỗ, coi như là mạng hắn lớn.
Chẳng qua vừa nghĩ tới Tần Mặc kia. Tính tình. Chết, Bạch Tiêu không nhịn được cong môi nở nụ cười, anh thật sự rất chờ mong nhanh nhanh tìm được Âu Dương Cẩm, muốn nhìn xem Tần Mặc sẽ dày vò dằn vặt tên biến thái kia như thế nào.
"Cúp máy đây." Tần Mặc nói xong cũng cúp điện thoại, chờ hưng phấn qua đi, Bạch Tiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thừa dịp Tần Mặc còn chưa cúp điện thoại, anh vội vã nói: "Chị cả cũng ở đây tìm Âu Dương Cẩm!"
"Hả?" Tần Mặc nhíu mày một cái, có chút không hiểu hỏi: "Tần Cầm còn chưa sang Mỹ?"
Ngay sau đó Tần Mặc có chút không được tự nhiên nói lại một câu: "Người nào chăm nom ông già kia?"
Vốn dĩ Bạch Tiêu còn muốn trêu chọc Tần Mặc rõ ràng quan tâm ông cụ Tần, cứ thế muốn tóm chặt chuyện này không buông.
Thế nhưng vừa nghe tới là người nào chăm sóc ông cụ Tần vậy, vừa nghĩ tới người kia, toàn thân Bạch Tiêu đều thấy không khỏe.
"Không phải Hinh nhi đi sang nước Mỹ rồi sao. . ." Nói xong Bạch Tiêu cũng nhận thấy được giọng nói của mình có chút suy sụp.
Anh lại tiếp tục cười nói: "Chỉ là không biết tên biến thái kia làm sao lại trêu chọc nhầm chị cả nhà ta rồi, chị cả buông lời hung ác, ép người nhà Âu Dương phải giao người ra!"
"Tần Cầm?" Tần Mặc cũng không nghĩ ra, tính tình của Tần Cầm như vậy. Nếu không phải bị ép buộc, chắc chắn sẽ không chủ động xé rách mặt mũi với nhà Âu Dương.
"Để ý chị ấy một chút." Tuy rằng Tần Mặc không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không quá yên tâm về chị mình, dẫu sao hành vi lần này của Tần Cầm quá khác thường.
"Đương nhiên!" Cho dù Tần Mặc không nói, Bạch Tiêu cũng sớm cho người ta chú ý tới Tần Cầm rồi, thứ nhất là bảo vệ an toàn của chị ấy.
Thứ hai, chính là anh vô cùng vô cùng muốn biết, tên Âu Dương Cẩm đã làm gì, mà có thể khiến cho con hồ ly Tần Cầm nổi bão như vậy.
Tần Mặc suy nghĩ một chút lại dặn dò một câu: "Sau khi tin tức tôi và anh bất hòa được truyền ra, nhớ đừng để lộ tới chỗ Song Song."
"Được rồi, anh đây còn không rõ sao, nếu anh hù cái cô nàng mơ hồ nhị hóa kia chạy mất, cậu còn không giết anh à!"
Bạch Tiêu khoa trương một câu, vừa nghĩ tới núi băng khổng lồ Tần Mặc này lại có thể vô lại nằm ỳ trong nhà người ta không đi, cả người anh liền nổi đầy da gà.
Tần Mặc nghe vậy, trên mặt cũng có chút khó coi, ừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, đổi thẻ điện thoại cũ.
Ở đầu điện thoại bên kia, Bạch Tiêu bĩu môi, chẳng qua sớm đã thành thói quen với cái kiểu "Lạnh nhạt" này của Tần Mặc.
Anh nhún vai, vừa nghĩ tới "Tám năm kháng chiến" kế tiếp, hăng hái tới nỗi cơm cũng ăn không vào nữa.
Tô Song Song quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty sau lưng, tràn đầy khí thế, có thể so sánh với tập đoàn Tần thị.
Cô ngây ngốc nháy nháy hai mắt mình, dường như còn chưa lấy lại tinh thần của mình sau cuộc phỏng vấn vừa rồi.
Không nghĩ tới một người học trường sư phạm như cô lại có thể quá ngũ quan, trảm lục tướng, trực tiếp được trúng tuyển, mặc dù chỉ là người phụ tá, thế nhưng cái công ty này thật sự là khá lớn! Có thể so sánh với tập đoàn Tần thị được đó.
Hình như Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, xúc động tới nỗi tưởng chừng như muốn lệ rơi đầy mặt, cô cầm CV của mình, cúi đầu cà cà, hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả được. (Lin: CV: hồ sơ xin việc.)
Quả thực là do bữa sáng hôm nay của Tần Mặc có tác dụng, cô cọ cọ chà xát cảm giác hạnh phúc đang chạy toán loạn này, người cũng trở nên may mắn.
Phải nói cô có thể trúng tuyển nhanh như vậy, thật sự thì ít nhiều gì cũng còn nhờ tới Tần Mặc.
Tô Song Song cầm tác phẩm của mình đưa qua đó, tuy rằng cũng làm cho người đứng đầu nhóm thông báo tuyển dụng để mắt. Thế nhưng những người đến nộp đơn nổi bật thật sự là nhiều lắm, một chút thành tích ấy của Tô Song Song cũng liền có vẻ không xuất sắc lắm.
Thế nhưng! Lúc Tô Song Song nói ra bản thân có tham gia 《Thục Tiên Truyện》 cùng những việc đã trải qua trong đó, Tô Song Song có thể thấy rõ ánh mắt của người đứng đầu đã sáng choang lên.
Ngay sau đó Tô Song Song trực tiếp thăng cấp tham gia thi vòng hai, đến khi cô còn chưa lấy lại tinh thần, thì Tô Song Song đã được trúng tuyển!
Cho tới bây giờ cô đã bước ra ngoài rồi, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có một cảm giác đó là hạnh phúc này tới quá bất ngờ.
Tô Song Song đứng bên ngoài Tập Đoàn Đằng Phi, ánh mắt chậm rãi dời sang bên trái, nhìn chỗ làm việc sau này của mình, trong lòng càng thêm đắc ý.
Mặc dù chỉ là một chi nhánh nhỏ bên dưới của Tập Đoàn Đằng Phi, thế nhưng ở trong mắt Tô Song Song thấy thế nào nó cũng trở nên cao lớn.
Nhìn một chút, Tô Song Song sợ mình đang nằm mơ, cứ như vậy đứng ở bên ngoài, muốn nhìn thêm lại nhìn thêm vài lần.
Đột nhiên bên đường ngoài Tập Đoàn Đằng Phi một hàng xe vùn vụt ngừng lại, Tô Song Song đang đứng ở giữa con đường trước Tập Đoàn Đằng Phi, vốn muốn nhường đường,
Nhưng cô còn chưa kịp né tránh, thì từ trong Tập Đoàn Đằng Phi chợt tuôn ra một đám người, người người quần áo ngăn nắp nhìn như là những lãnh đạo cấp cao, hoang mang rối loạn chạy ra.
Tư thế kia theo ý Tô Song Song, giống như có người nào ở cấp trên bất thình lình tới kiểm tra vậy, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Tô Song Song vội vàng đi sang một bên, nhưng lại có một người mập mạp va mạnh vào vai trái Tô Song Song, Tô Song Song bị đẩy mạnh cả người run lên, mới đứng vững đã cảm thấy bên cổ tay cùng chân trái truyền tới cơn đau.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa cất bước, chân trái liền nhói lên chuyển thành đau đớn kim châm muối xát.
Mắt thấy người chạy ra cửa càng ngày càng nhiều, trên mặt nhiều người lộ vẻ lo lắng cùng căng thẳng, đều vội vã nhìn lướt qua Tô Song Song, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhanh nhanh rời đi.
Tô Song Song bị ánh mắt những người này quét qua mà hoảng sợ, cô cũng muốn rời đi, thế nhưng bây giờ đừng nói là đi, chỉ đứng thôi cô đã thấy đó là một điều khó.
Theo bản năng Tô Song Song muốn tìm bảo an cầu cứu, thế nhưng chỗ cô đứng cách cổng của Đằng Phi quá xa.
Đoán chừng dù cô có gọi rách cổ họng, những bảo an đứng trước cửa công ty cũng không nghe được.
Tô Song Song quả thật có cảm giác kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cô vừa nhìn được đây chính là có người có danh vọng sắp tới, liền luống cuống.
Cô rất không muốn mình còn chưa vào đây làm được bữa nào đã chọc phải phiền toái lớn mà bị sa thải đâu!
Cô kéo chân, nhìn cái bạch cốt tinh này lướt qua mình đi tới trước, cho cô thêm thời gian hoà hoãn, liền thở phào nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Song Song vội vàng nhích từng bước nhỏ đi từ từ qua bên cạnh, chỉ là cổ chân của cô thật sự đã đau quá rồi, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tô Song Song nghiêng mắt nhìn qua, thấy người trong mấy chiếc xe hào nhoáng đậu bên đường đã đi ra, cô có chút hoảng rồi, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tần Mặc.
"Hả?" Tần Mặc vừa thấy là điện thoại của Tô Song Song, rất cho mặt mũi mà nói một tiếng
Tô Song Song nghe giọng nói của Tần Mặc, đột nhiên hơi chột dạ, rõ ràng lúc mình ra ngoài, Tần Mặc đã dặn muốn mình cẩn thận.
Thế nhưng nửa ngày còn chưa trôi qua, cô đã dày vò làm cái chân của mình bị đau, làm sao cô mở miệng được đây.
Tô Song Song không muốn nói, thế nhưng mắt thấy đám người kia sắp đi tới, Tô Song Song đành bất chấp cắn răng, ấp a ấp úng nói: "A Mặc, tôi bị người ta va phải, cổ chân lại bắt đầu đau. . ."
Tô Song Song vừa quay người định đi ra, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, quay đầu nhìn Tần Mặc, bởi vì chưa nuốt hết miếng bánh mì, hai bên má phình lên, giống hệt con sóc nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Cô sốt ruột còn chưa kịp nhai xong, đã lẩm bẩm một câu: "Cảm ơn!"
Vừa muốn xoay người, lại vòng về, nhìn Tần Mặc nói: "Nếu như trúng tuyển khoản chùa, cậu hai sẽ theo thứ tự mang tới sao! (Nếu tôi trúng tuyển, tôi sẽ mua đồ ăn ngon về!)"
Tần Mặc nghe vậy chẳng khác gì Trương nhị hòa thượng sờ đầu mãi mà không hiểu gì, chẳng qua thấy Tô Song Song cười ngọt ngào với mình, cũng không để ý cô vừa nói gì, cứ thế mà gật đầu.
Tô Song Song vừa thấy thái độ Tần Mặc tốt như vậy, cảm giác xa vời như trời đổ mưa đỏ, trong nháy mắt liền cảm thấy hôm nay là một ngày rất rất tốt đẹp, nói không chừng cô có thể trúng tuyển, cả người đều trở nên điên rồ.
Chẳng qua vừa cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, trong nháy mắt đã rơi oạch từ trên trời xuống đất, vội vàng chạy ra ngoài.
Chân trái của cô còn chưa khỏe hẳn, chỉ có thể dựa chân sau mà nhảy nhảy, thoạt nhìn rất tức cười.
Tần Mặc đi lên trước mấy bước, nhìn Tô Song Song nhảy tung tăng, khập khễnh thì lo lắng, chẳng qua tới sau cùng nhìn Tô Song Song chạy rất nhanh nhẹn vui vẻ, không có chuyện gì, anh đành lắc đầu.
Trong lòng Tần Mặc có chút bất đắc dĩ, từ khi nào mà anh lại biến thành bà mẹ già rồi, Tần Mặc phiền não vươn tay vuốt mấy sợi tóc trước trán mình ra sau.
Chờ đến khi Tần Mặc rửa mặt từ toilet đi ra, anh gục đầu xuống liếc mắt nhìn cái lò siêu sóng (microwave oven), đột nhiên nghĩ đến: hình ảnh miếng bánh mì có vẻ ngoài cực kỳ xấu xí kia, hình như Tô Song Song ăn rất ngon miệng.
Tần Mặc suy nghĩ một chút liền cầm lấy một mẩu bánh mì, thả vào trong lò vi sóng, dựa theo thời gian vừa rồi, chờ Đinh một tiếng.
Lấy ra, Tần Mặc cắn miếng bánh mì vẻ ngoài xấu xí kia một cái, chỉ cắn một miếng, Tần Mặc đã nhíu mày.
Cứng ngắc rất khó ăn, anh nhìn bánh mì trong tay, đột nhiên nhớ tới nụ cười ngọt ngào của Tô Song Song, thoáng cái liền hiểu, nháy mắt đã có một dòng nước ấm chảy vào trong lòng.
Khóe môi Tần Mặc khẽ nhếch lên một vòng, ung dung thong thả mà ăn miếng bánh khó coi kia, sau đó lấy điện thoại di động ra đổi một thẻ điện thoại khác, gọi điện thoại cho Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu đang ở trong phòng ăn héo úa ỉu xìu ăn sáng, mấy ngày nay chỉ vì cái con Như Hoa, anh sống thật sự rất không thoải mái chút nào, cả người đều không tốt.
Thật ra chỉ có riêng anh biết, tâm tình anh phiền muộn còn có một nguyên khác nữa, chẳng qua anh không muốn nhớ tới, trực tiếp xem nhẹ nó.
Vừa thấy là điện thoại của Tần Mặc, anh lập tức lên tinh thần, tiếp nhận trong giây lát: "Tiểu Tần Tần, mau đón con chó phá hoại của cậu đi đi!"
Tần Mặc không trả lời anh, cắn bánh mì, thong thả nhai nuốt, đợi đến khi bên kia yên tĩnh lại, anh mới mở miệng: "Ngày mai bắt đầu truyền ra tin tức tôi và anh có bất hòa."
Tần Mặc nói xong định cúp điện thoại, Bạch Tiêu lập tức biết được ý đồ của anh, kêu la: "Chờ đã! Lẽ nào cậu định lôi toàn bộ mấy con sâu mọt lão luyện trong Tần thị ra cả sao?"
"Ừm." Thật vất vả ăn xong miếng bánh cuối cùng, Tần Mặc cầm ly nước ở một bên súc miệng, trong lòng hạ quyết định: Về sau sẽ không bao giờ để cho Tô Song Song ăn những thứ này nữa.
Bạch Tiêu nghe được, bật người dậy, cả người cũng trở nên hưng phấn, anh lượn quanh bàn một vòng lại một vòng.
Khóe miệng anh vẫn treo nguyên nụ cười, chẳng qua là trong ánh mắt luôn tràn ngập ánh mặt trời, lúc này đây lại lộ ra chút ánh sáng khát máu.
"Thật tốt quá, tôi đã nhìn không vừa mắt đám lão già kia từ sớm, vẫn cứ giở trò sau lưng kéo chân chúng ta, còn không phải cố ý muốn lót đường cho thằng nhóc xấu xa đáng ghét kia sao?"
Anh bất mãn hừ lạnh lại hừ lạnh một tiếng, giọng nói cũng lạnh hơn vài phần: "Bọn họ nghĩ thật hay, bây giờ vừa lúc cho tất cả bọn họ về nhà dưỡng lão hết đi!"
"Ừm." Trong mắt Tần Mặc cũng nhiềm lên luồng ý muốn chinh phục. Sắp rồi. Nhìn xem, qua lần này, anh muốn giành lại toàn bộ Tần thị về với mình một cách nguyên vẹn, hơn nữa phần của người kia cũng vậy, anh đều muốn lấy về hết.
"Đã tìm được Âu Dương Cẩm chưa?" Bây giờ Tần Mặc đã biết, Âu Dương Minh là người nhân cách phân liệt.
Người anh muốn tìm không phải Âu Dương Minh nguyên bản, mà là kẻ mà nhà Âu Dương vẫn luôn dung túng chính là Âu Dương Cẩm nhân cách thứ hai của Âu Dương Minh.
Bạch Tiêu nghe được cái tên Âu Dương Cẩm, cả người đều bức bối, đây quả thực là nỗi nhục đời anh.
Anh cắn răng nói: "Đám lão già nhà Âu Dương kia bảo vệ hắn rất tốt, không biết đã được đưa tới nơi nào rồi."
"Rồi sẽ tìm được." Giọng nói của Tần Mặc rất lạnh, cho dù Bạch Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt của Tần Mặc, cũng có thể cảm giác được khuôn mặt hiện tại của cậu. Sắc mặt. Nhất định vô cùng khó coi.
Anh theo bản năng mà run cả người, lần trước Âu Dương Cẩm lăn qua lăn lại cô nàng Tô Song Song dễ thương ngơ ngác kia thành như vậy, Tần Mặc không có giết hắn ngay tại chỗ, coi như là mạng hắn lớn.
Chẳng qua vừa nghĩ tới Tần Mặc kia. Tính tình. Chết, Bạch Tiêu không nhịn được cong môi nở nụ cười, anh thật sự rất chờ mong nhanh nhanh tìm được Âu Dương Cẩm, muốn nhìn xem Tần Mặc sẽ dày vò dằn vặt tên biến thái kia như thế nào.
"Cúp máy đây." Tần Mặc nói xong cũng cúp điện thoại, chờ hưng phấn qua đi, Bạch Tiêu đột nhiên nhớ tới một chuyện.
Thừa dịp Tần Mặc còn chưa cúp điện thoại, anh vội vã nói: "Chị cả cũng ở đây tìm Âu Dương Cẩm!"
"Hả?" Tần Mặc nhíu mày một cái, có chút không hiểu hỏi: "Tần Cầm còn chưa sang Mỹ?"
Ngay sau đó Tần Mặc có chút không được tự nhiên nói lại một câu: "Người nào chăm nom ông già kia?"
Vốn dĩ Bạch Tiêu còn muốn trêu chọc Tần Mặc rõ ràng quan tâm ông cụ Tần, cứ thế muốn tóm chặt chuyện này không buông.
Thế nhưng vừa nghe tới là người nào chăm sóc ông cụ Tần vậy, vừa nghĩ tới người kia, toàn thân Bạch Tiêu đều thấy không khỏe.
"Không phải Hinh nhi đi sang nước Mỹ rồi sao. . ." Nói xong Bạch Tiêu cũng nhận thấy được giọng nói của mình có chút suy sụp.
Anh lại tiếp tục cười nói: "Chỉ là không biết tên biến thái kia làm sao lại trêu chọc nhầm chị cả nhà ta rồi, chị cả buông lời hung ác, ép người nhà Âu Dương phải giao người ra!"
"Tần Cầm?" Tần Mặc cũng không nghĩ ra, tính tình của Tần Cầm như vậy. Nếu không phải bị ép buộc, chắc chắn sẽ không chủ động xé rách mặt mũi với nhà Âu Dương.
"Để ý chị ấy một chút." Tuy rằng Tần Mặc không muốn thừa nhận, nhưng vẫn không quá yên tâm về chị mình, dẫu sao hành vi lần này của Tần Cầm quá khác thường.
"Đương nhiên!" Cho dù Tần Mặc không nói, Bạch Tiêu cũng sớm cho người ta chú ý tới Tần Cầm rồi, thứ nhất là bảo vệ an toàn của chị ấy.
Thứ hai, chính là anh vô cùng vô cùng muốn biết, tên Âu Dương Cẩm đã làm gì, mà có thể khiến cho con hồ ly Tần Cầm nổi bão như vậy.
Tần Mặc suy nghĩ một chút lại dặn dò một câu: "Sau khi tin tức tôi và anh bất hòa được truyền ra, nhớ đừng để lộ tới chỗ Song Song."
"Được rồi, anh đây còn không rõ sao, nếu anh hù cái cô nàng mơ hồ nhị hóa kia chạy mất, cậu còn không giết anh à!"
Bạch Tiêu khoa trương một câu, vừa nghĩ tới núi băng khổng lồ Tần Mặc này lại có thể vô lại nằm ỳ trong nhà người ta không đi, cả người anh liền nổi đầy da gà.
Tần Mặc nghe vậy, trên mặt cũng có chút khó coi, ừ một tiếng, trực tiếp cúp điện thoại, đổi thẻ điện thoại cũ.
Ở đầu điện thoại bên kia, Bạch Tiêu bĩu môi, chẳng qua sớm đã thành thói quen với cái kiểu "Lạnh nhạt" này của Tần Mặc.
Anh nhún vai, vừa nghĩ tới "Tám năm kháng chiến" kế tiếp, hăng hái tới nỗi cơm cũng ăn không vào nữa.
Tô Song Song quay đầu lại nhìn thoáng qua công ty sau lưng, tràn đầy khí thế, có thể so sánh với tập đoàn Tần thị.
Cô ngây ngốc nháy nháy hai mắt mình, dường như còn chưa lấy lại tinh thần của mình sau cuộc phỏng vấn vừa rồi.
Không nghĩ tới một người học trường sư phạm như cô lại có thể quá ngũ quan, trảm lục tướng, trực tiếp được trúng tuyển, mặc dù chỉ là người phụ tá, thế nhưng cái công ty này thật sự là khá lớn! Có thể so sánh với tập đoàn Tần thị được đó.
Hình như Tô Song Song mới lấy lại tinh thần, xúc động tới nỗi tưởng chừng như muốn lệ rơi đầy mặt, cô cầm CV của mình, cúi đầu cà cà, hạnh phúc khó có thể dùng lời diễn tả được. (Lin: CV: hồ sơ xin việc.)
Quả thực là do bữa sáng hôm nay của Tần Mặc có tác dụng, cô cọ cọ chà xát cảm giác hạnh phúc đang chạy toán loạn này, người cũng trở nên may mắn.
Phải nói cô có thể trúng tuyển nhanh như vậy, thật sự thì ít nhiều gì cũng còn nhờ tới Tần Mặc.
Tô Song Song cầm tác phẩm của mình đưa qua đó, tuy rằng cũng làm cho người đứng đầu nhóm thông báo tuyển dụng để mắt. Thế nhưng những người đến nộp đơn nổi bật thật sự là nhiều lắm, một chút thành tích ấy của Tô Song Song cũng liền có vẻ không xuất sắc lắm.
Thế nhưng! Lúc Tô Song Song nói ra bản thân có tham gia 《Thục Tiên Truyện》 cùng những việc đã trải qua trong đó, Tô Song Song có thể thấy rõ ánh mắt của người đứng đầu đã sáng choang lên.
Ngay sau đó Tô Song Song trực tiếp thăng cấp tham gia thi vòng hai, đến khi cô còn chưa lấy lại tinh thần, thì Tô Song Song đã được trúng tuyển!
Cho tới bây giờ cô đã bước ra ngoài rồi, nhưng vẫn chưa kịp phản ứng, chỉ có một cảm giác đó là hạnh phúc này tới quá bất ngờ.
Tô Song Song đứng bên ngoài Tập Đoàn Đằng Phi, ánh mắt chậm rãi dời sang bên trái, nhìn chỗ làm việc sau này của mình, trong lòng càng thêm đắc ý.
Mặc dù chỉ là một chi nhánh nhỏ bên dưới của Tập Đoàn Đằng Phi, thế nhưng ở trong mắt Tô Song Song thấy thế nào nó cũng trở nên cao lớn.
Nhìn một chút, Tô Song Song sợ mình đang nằm mơ, cứ như vậy đứng ở bên ngoài, muốn nhìn thêm lại nhìn thêm vài lần.
Đột nhiên bên đường ngoài Tập Đoàn Đằng Phi một hàng xe vùn vụt ngừng lại, Tô Song Song đang đứng ở giữa con đường trước Tập Đoàn Đằng Phi, vốn muốn nhường đường,
Nhưng cô còn chưa kịp né tránh, thì từ trong Tập Đoàn Đằng Phi chợt tuôn ra một đám người, người người quần áo ngăn nắp nhìn như là những lãnh đạo cấp cao, hoang mang rối loạn chạy ra.
Tư thế kia theo ý Tô Song Song, giống như có người nào ở cấp trên bất thình lình tới kiểm tra vậy, đánh bọn họ trở tay không kịp.
Tô Song Song vội vàng đi sang một bên, nhưng lại có một người mập mạp va mạnh vào vai trái Tô Song Song, Tô Song Song bị đẩy mạnh cả người run lên, mới đứng vững đã cảm thấy bên cổ tay cùng chân trái truyền tới cơn đau.
Cô kêu lên một tiếng đau đớn, còn chưa cất bước, chân trái liền nhói lên chuyển thành đau đớn kim châm muối xát.
Mắt thấy người chạy ra cửa càng ngày càng nhiều, trên mặt nhiều người lộ vẻ lo lắng cùng căng thẳng, đều vội vã nhìn lướt qua Tô Song Song, dùng ánh mắt ra hiệu cô nhanh nhanh rời đi.
Tô Song Song bị ánh mắt những người này quét qua mà hoảng sợ, cô cũng muốn rời đi, thế nhưng bây giờ đừng nói là đi, chỉ đứng thôi cô đã thấy đó là một điều khó.
Theo bản năng Tô Song Song muốn tìm bảo an cầu cứu, thế nhưng chỗ cô đứng cách cổng của Đằng Phi quá xa.
Đoán chừng dù cô có gọi rách cổ họng, những bảo an đứng trước cửa công ty cũng không nghe được.
Tô Song Song quả thật có cảm giác kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay, cô vừa nhìn được đây chính là có người có danh vọng sắp tới, liền luống cuống.
Cô rất không muốn mình còn chưa vào đây làm được bữa nào đã chọc phải phiền toái lớn mà bị sa thải đâu!
Cô kéo chân, nhìn cái bạch cốt tinh này lướt qua mình đi tới trước, cho cô thêm thời gian hoà hoãn, liền thở phào nhẹ nhõm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Song Song vội vàng nhích từng bước nhỏ đi từ từ qua bên cạnh, chỉ là cổ chân của cô thật sự đã đau quá rồi, trên trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Tô Song Song nghiêng mắt nhìn qua, thấy người trong mấy chiếc xe hào nhoáng đậu bên đường đã đi ra, cô có chút hoảng rồi, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tần Mặc.
"Hả?" Tần Mặc vừa thấy là điện thoại của Tô Song Song, rất cho mặt mũi mà nói một tiếng
Tô Song Song nghe giọng nói của Tần Mặc, đột nhiên hơi chột dạ, rõ ràng lúc mình ra ngoài, Tần Mặc đã dặn muốn mình cẩn thận.
Thế nhưng nửa ngày còn chưa trôi qua, cô đã dày vò làm cái chân của mình bị đau, làm sao cô mở miệng được đây.
Tô Song Song không muốn nói, thế nhưng mắt thấy đám người kia sắp đi tới, Tô Song Song đành bất chấp cắn răng, ấp a ấp úng nói: "A Mặc, tôi bị người ta va phải, cổ chân lại bắt đầu đau. . ."
Tác giả :
Mèo Tứ Nhi