Nam Thần Nhà Tôi
Chương 5: Công cụ sinh đẻ
Từ sảnh khách sạn bước ra, tim Dương Yến vẫn đập thình thịch.
Cơn gió lạnh lướt qua trán cô, cô mới bình tĩnh hơn nhiều.
Cô vậy mà thực sự lên giường với Phương Tinh Nghị nhân vật lớn như vậy! Đây không phải mơ, là sự thật!
Nhưng đó là Phương Tinh Nghị a! Cô không muốn sống nữa rồi? Chỗ đau âm ỉ giữa hai chân vẫn đang nhắc nhở cô chuyện đêm qua.
Dương Yến đập mạnh đầu mình một cái, từ trong túi xách lấy ra tờ hai trăm nghìn cuối cùng, chặn một chiếc taxi.
Mặc kệ đi, trước tiên về nhà họ Phương rồi nói sau.
Trước khi vào nhà, Dương Yến xác định lại trên người còn giữ lại vết tích đáng nghi nào, mới bước vào trong.
Sau khi vào nhà, Dương Yến liền nhìn thấy mẹ chồng đang ăn sáng trên bàn ăn.
“Mẹ." Dương Yến vẫn dịu dàng gọi một tiếng.
“Cô còn dám quay lại?!"
Nghĩ đến tối qua Dương Yến trong điện thoại cãi lại mình, lúc này nhìn thấy Dương Yến, Lục Liên liền một bụng tức giận: “Ly hôn! Mau ly hôn với con trai tôi!!"
Nhìn thấy mẹ chồng ghét bỏ mình như vậy, như kiểu hận cô không thể lập tức cút ra khỏi nhà họ Phương vậy.
Dương Yến nắm chặt tay, đáy mắt dần dần lạnh xuống.
Cô biết gia thế bản thân không tốt, gả cho Phương Dịch Chung là trèo cao, nhưng cô cũng đang nỗ lực, trong bộ phận phiên dịch của tập đoàn nhà họ Phương làm phiên dịch cao cấp, năng lực bản thân cũng không kém.
Nhưng mẹ chồng cô xem thường cô, từ khi cô đến nhà họ Phương luôn lải nhải, đã qua một năm, thấy bụng cô không có động tĩnh, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ở trước mặt người thân bôi tro chát trấu cô, nói là chiếm ổ gà không đẻ trứng.
Còn nhiều lần ở trước mặt cô, giới thiệu bạn của con gái cho Phương Dịch Chung.
Vì tình cảm với Phương Dịch Chung, vì cái nhà này, cô nhịn lại nhịn, không so đo với mẹ chồng, tiền kiếm được đều đem hết về cho nhà, thế mà Phương Dịch Chung lại đi ngoại tình.
Dương Yến cảnh cáo mình phải nhẫn nhịn, hít hơi thật sâu, nói với mẹ chồng: “Mẹ, con không phải là cố ý thả thất hứa với bác sĩ đó, là công ty có việc, con vội vã đi xử lí, đồng nghiệp xử lí không tốt, trong lòng con có chút tức giận, hôm qua mới nói với mẹ những lời như thế."
Lục Liên không chút để ý, giống như là chỉ mong sao Dương Yến nhanh chóng ly hôn với Phương Dịch Chung: “Đừng gọi tôi là me, tôi nhận không nổi, cô không sinh được con trai, thì ly hôn với con trai tôi!"
“Mẹ, con biết con gả vào nhà họ Phương một năm rồi, cũng không sinh được con, trong lòng rất buồn." Dương Yến nắm lấy vai Lục Liên, áy náy nói: “Mẹ yên tâm, nếu như lần này còn không có bầu, con liền ly hôn với Dịch Chung, con sẽ không làm lỡ dở anh ấy nữa."
Cô nói như vậy, sắc mặt Lục Liên lập tức tốt hẳn.
Lục Liên nhìn bụng Dương Yến: “Dương Yến, nếu bụng cô mà không có động tĩnh gì, không cần biết nói gì, tôi đều sẽ không chứa chấp cô nữa, nhất định để cô ly hônvới Dịch Chung!"
Dương Yến ngoài mặt thì cười, trong lòng thì trầm xuống.
Trong mắt Phương Dịch Chung không có cô, mà trong mắt mẹ chồng cô, cũng dường như chỉ là công cụ sinh đẻ.
Dương Yến cũng không đôi co với mẹ chồng nữa, sau khi lên lầu thay quần áo, lái xe đến công ty.
Cô và Phương Dịch Chung mặc dù đều cùng làm ở tập đoàn nhà họ Phương, có điều không cùng bộ phận, Phương Dịch Chung ở bộ phận kế hoạch, mà cô ở bộ phận phiên dịch.
Tòa nhà họ Phương rất lớn, giữa bọn họ cách nhau hơn ba mươi tầng.
Lúc trước vừa mới đến Phương thị, Phương Dịch Chung nói với Dương Yến công ty không cho phép lợi dụng hôn nhân để cấu kết kiếm lợi, yêu cầu Dương Yến không được công khai quan hệ của hai người.
Thế nên cả công ty nhà họ Phương không ai biết bọn họ là quan hệ vợ chồng.
Dương Yến giờ đang nghĩ, bản thân thật ngốc.
Phương thị là một trong một trăm công ty hàng đầu cả nước, nhân tài xuất chúng, người đẹp như mây, Phương Dịch Chung là sợ cái mác kết hôn sẽ hạn chế anh ta câu dẫn người đẹp, đi làm đến nhẫn cưới cũng không đeo.
Lúc nhét chìa khóa xe vào trong túi, cô từ trong túi nhìn thấy một cái khuy áo hình vuông, nhãn hiệu bên trong phần khuya áo cô biết, chỉ riêng cái khuy áo của họ thôi cũng đã 600 triệu.
Dương Yến nhìn chiếc khuy áo một cách cẩn thận, Phương Dịch Chung đương nhiên không dùng nổi lại khuy áo cao cấp như thế này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt cấm dục, tim cô đập loạn một cái.
Cơn gió lạnh lướt qua trán cô, cô mới bình tĩnh hơn nhiều.
Cô vậy mà thực sự lên giường với Phương Tinh Nghị nhân vật lớn như vậy! Đây không phải mơ, là sự thật!
Nhưng đó là Phương Tinh Nghị a! Cô không muốn sống nữa rồi? Chỗ đau âm ỉ giữa hai chân vẫn đang nhắc nhở cô chuyện đêm qua.
Dương Yến đập mạnh đầu mình một cái, từ trong túi xách lấy ra tờ hai trăm nghìn cuối cùng, chặn một chiếc taxi.
Mặc kệ đi, trước tiên về nhà họ Phương rồi nói sau.
Trước khi vào nhà, Dương Yến xác định lại trên người còn giữ lại vết tích đáng nghi nào, mới bước vào trong.
Sau khi vào nhà, Dương Yến liền nhìn thấy mẹ chồng đang ăn sáng trên bàn ăn.
“Mẹ." Dương Yến vẫn dịu dàng gọi một tiếng.
“Cô còn dám quay lại?!"
Nghĩ đến tối qua Dương Yến trong điện thoại cãi lại mình, lúc này nhìn thấy Dương Yến, Lục Liên liền một bụng tức giận: “Ly hôn! Mau ly hôn với con trai tôi!!"
Nhìn thấy mẹ chồng ghét bỏ mình như vậy, như kiểu hận cô không thể lập tức cút ra khỏi nhà họ Phương vậy.
Dương Yến nắm chặt tay, đáy mắt dần dần lạnh xuống.
Cô biết gia thế bản thân không tốt, gả cho Phương Dịch Chung là trèo cao, nhưng cô cũng đang nỗ lực, trong bộ phận phiên dịch của tập đoàn nhà họ Phương làm phiên dịch cao cấp, năng lực bản thân cũng không kém.
Nhưng mẹ chồng cô xem thường cô, từ khi cô đến nhà họ Phương luôn lải nhải, đã qua một năm, thấy bụng cô không có động tĩnh, sắc mặt càng ngày càng đen, càng ở trước mặt người thân bôi tro chát trấu cô, nói là chiếm ổ gà không đẻ trứng.
Còn nhiều lần ở trước mặt cô, giới thiệu bạn của con gái cho Phương Dịch Chung.
Vì tình cảm với Phương Dịch Chung, vì cái nhà này, cô nhịn lại nhịn, không so đo với mẹ chồng, tiền kiếm được đều đem hết về cho nhà, thế mà Phương Dịch Chung lại đi ngoại tình.
Dương Yến cảnh cáo mình phải nhẫn nhịn, hít hơi thật sâu, nói với mẹ chồng: “Mẹ, con không phải là cố ý thả thất hứa với bác sĩ đó, là công ty có việc, con vội vã đi xử lí, đồng nghiệp xử lí không tốt, trong lòng con có chút tức giận, hôm qua mới nói với mẹ những lời như thế."
Lục Liên không chút để ý, giống như là chỉ mong sao Dương Yến nhanh chóng ly hôn với Phương Dịch Chung: “Đừng gọi tôi là me, tôi nhận không nổi, cô không sinh được con trai, thì ly hôn với con trai tôi!"
“Mẹ, con biết con gả vào nhà họ Phương một năm rồi, cũng không sinh được con, trong lòng rất buồn." Dương Yến nắm lấy vai Lục Liên, áy náy nói: “Mẹ yên tâm, nếu như lần này còn không có bầu, con liền ly hôn với Dịch Chung, con sẽ không làm lỡ dở anh ấy nữa."
Cô nói như vậy, sắc mặt Lục Liên lập tức tốt hẳn.
Lục Liên nhìn bụng Dương Yến: “Dương Yến, nếu bụng cô mà không có động tĩnh gì, không cần biết nói gì, tôi đều sẽ không chứa chấp cô nữa, nhất định để cô ly hônvới Dịch Chung!"
Dương Yến ngoài mặt thì cười, trong lòng thì trầm xuống.
Trong mắt Phương Dịch Chung không có cô, mà trong mắt mẹ chồng cô, cũng dường như chỉ là công cụ sinh đẻ.
Dương Yến cũng không đôi co với mẹ chồng nữa, sau khi lên lầu thay quần áo, lái xe đến công ty.
Cô và Phương Dịch Chung mặc dù đều cùng làm ở tập đoàn nhà họ Phương, có điều không cùng bộ phận, Phương Dịch Chung ở bộ phận kế hoạch, mà cô ở bộ phận phiên dịch.
Tòa nhà họ Phương rất lớn, giữa bọn họ cách nhau hơn ba mươi tầng.
Lúc trước vừa mới đến Phương thị, Phương Dịch Chung nói với Dương Yến công ty không cho phép lợi dụng hôn nhân để cấu kết kiếm lợi, yêu cầu Dương Yến không được công khai quan hệ của hai người.
Thế nên cả công ty nhà họ Phương không ai biết bọn họ là quan hệ vợ chồng.
Dương Yến giờ đang nghĩ, bản thân thật ngốc.
Phương thị là một trong một trăm công ty hàng đầu cả nước, nhân tài xuất chúng, người đẹp như mây, Phương Dịch Chung là sợ cái mác kết hôn sẽ hạn chế anh ta câu dẫn người đẹp, đi làm đến nhẫn cưới cũng không đeo.
Lúc nhét chìa khóa xe vào trong túi, cô từ trong túi nhìn thấy một cái khuy áo hình vuông, nhãn hiệu bên trong phần khuya áo cô biết, chỉ riêng cái khuy áo của họ thôi cũng đã 600 triệu.
Dương Yến nhìn chiếc khuy áo một cách cẩn thận, Phương Dịch Chung đương nhiên không dùng nổi lại khuy áo cao cấp như thế này, trong đầu hiện lên một khuôn mặt cấm dục, tim cô đập loạn một cái.
Tác giả :
Thất Thất