Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 42
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Diệc còn có điểm không thể tin được, cô vậy mà đem một bông hoa lớn trường Y hái đi?!
Lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Gia Ninh.
"Ân, không có gì, chính là... Tớ yêu đương rồi, Lục Giam hướng tớ thổ lộ."
Vốn dĩ cô cho rằng Kiều Gia Ninh sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương chậm chậm rì rì mà ừ một tiếng, liền xong rồi.
"Cậu như thế nào một chút cũng không kinh ngạc?" Tô Diệc ngây ngốc hỏi.
Kiều Gia Ninh cực kỳ bình tĩnh đáp:" Tớ đã sớm nói qua hai người hấp dẫn nhau. Anh ấy đối với cậu rõ ràng là đãi ngộ của bạn gái. Hai người cũng thật đủ kiên nhẫn, hơn nửa năm mới thành."
Tô Diệc:"......"
"Còn có chuyện này, cậu biết tớ ở trên web yêu thích vị đại thần kia chứ?"
"Ân, là Tiểu Huyền Tử hả? Cậu đã nói với tớ rất nhiều lần."
"Đúng vậy, Lục Giam chính là Tiểu Huyền Tử, Tiểu Huyền Tử chính là Lục Giam."
Tô Diệc như đọc khẩu lệnh mà nói một câu.
Kiều Gia Ninh:"......"
Ống nghe là một mãnh yên tĩnh, cả tiếng hít thở đều nghe rõ ràng. Hơn nửa ngày, Kiều Gia Ninh mới kêu lên một tiếng, sau đó Tô Diệc nghe được thứ gì đó rơi mạnh xuống đất.
Tiếp theo Kiều Gia Ninh bùm bùm liên tiếp hỏi các vấn đề:" Cậu nói cái gì? Lục Giam là Tiểu Huyền Tử? Ôi trời ôi trời, này cũng quá có duyên đi, sao có thể chứ? Ngọa tào(*), phim truyền hình cũng không có diễn như vậy. Từ từ, để tớ hiểu rõ, cậu thích anh ấy hơn 2 năm, sau đó rời nhà mấy ngàn dặm đến đế đô, cùng anh ấy học một trường đại học, hai người quen biết sau đó yêu nhau?"
(*) chửi thề
Tô Diệc xoa xoa lỗ tai bị chấn động, cười:" Tớ cũng cảm thấy thật sự rất có duyên."
"Hai người đây là duyên trời định, nhất định phải ở bên nhau." Kiều Gia Ninh thật sự bị dọa rồi:" Mời khách, mời khách, cần thiết mời khách."
"Được, không thành vấn đề."
Buổi sáng hôm nay, Tô Diệc chỉ có học hai tiết, mà Lục Giam thì học đủ tiết. Cô đi thư viện tự học, sau đó canh thời gian tan học của hệ máy tính.
Thời điểm cô đến, vừa lúc tan học, sinh viên lục đục mà đi ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Diệc liền thấy một nam sinh trong đám đông. Anh một tay bỏ vào túi, đang cùng Tưởng Duyên nói gì đó, cũng không nhìn thấy cô.
"Lục Giam." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Thanh âm Tô Diệc không lớn không nhỏ, nhưng cơ hồ là trong nháy mắt, những tầm mắt xung quanh đều tập trung nhìn theo đây.
Khoảnh khắc Lục Giam nhìn đến cô, trong đáy mắt đều tràn ra ý cười, nét thanh lãnh thường ngày cũng biến mất.
Anh bước nhanh vài bước, duỗi tay nắm tay cô. Mười ngón tay gắt gao đan vào nhau.
Tưởng Duyên, Mã Kiêu, Lương Sĩ Văn đều há miệng nhìn hai người bọn họ.
"Hai người đây là ở bên nhau?"
Lục Giam chỉ nâng tay đang nắm chặt nhau lên:" Đây là bạn gái tớ! Không cần phải giới thiệu đi."
Tưởng Duyên trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ:" Rất tốt, rất tốt. Nếu như vậy, hôm nay tớ mời khách, giữa trưa cùng nhau ăn cơm."
Lục Giam cười tủm tỉm mà cự tuyệt: "Hôm khác đi, hôm nay tớ muốn cùng bạn gái hẹn hò."
Tưởng Duyên bị đả kích:" Ngao, vừa mới thoát kiếp độc thân đã như vậy, có bạn gái liền vô nhân tính. Không phải nói, cậu cũng quá khoe khoang, Tô tiểu muội không có tên sao, một hai kêu bạn gái, thật quá phận a..."
Trong tiếng lải nhải của Tưởng Duyên, Lục Giam cũng không quay đầu lại, nắm tay bạn gái, xua xua tay cáo biệt với đám cẩu độc thân.
Hai người buổi chiều đều là học nguyên buổi, vì thế giữa trưa liền ăn cơm ở căn tin trường.
Bọn họ vừa bước vào nhà ăn, chung quanh liền có những ánh mắt, hoặc là quang minh chính đại, hoặc là lén lút quanh co từ bốn phía phóng đến.
Ở lầu ba, còn gặp mấy người học trưởng bên cờ vây Hạ Minh. Bọn họ cùng Lục Giam chào hỏi qua, ánh mắt như có như không chiếu vào đôi tay đan chặt vào nhau của hai người.
Từ tối hôm qua tâm tình của Lục Giam liền cực kỳ tốt, trên mặt mang rõ ý cười, cùng mấy người kia lời ít ý nhiều nói:" Đây là bạn gái tôi, Tô Diệc, hệ chuyên văn."
Tô Diệc lễ phép mà mỉm cười, cùng bọn họ xã giao vài câu.
Mua cơm xong, hai người tìm vị trí trống ngồi xuống.
Lục Giam là một chàng trai tự mang đèn tụ sáng, Tô Diệc cùng anh ở bên nhau, nhất định trở thành tiêu điểm. Bất quá cô đã suy nghĩ thông suốt, nhìn đi nhìn lại, cũng không bị mất miếng thịt nào.
Vì thế, cô bình tĩnh mà ăn cơm.
Chính là một lát sau, cô liền không bình tĩnh được nữa.
Tô Diệc sờ sờ gương mặt:" Như thế nào lại nhìn em như vậy, sao không mau ăn, mặt em có gì sao?"
Lục Giam ngoắc ngoắc tay: "Em lại gần đây chút, anh sẽ nói cho em"
Tô Diệc không nghi ngờ, cúi đầu lại gần.
Nhanh như chớp, Lục Giam bưng tai cô, bên má cô rơi xuống một cái hôn.
Xung quanh như yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc đũa va phải mặt bàn
Não Tô Diệc chết máy mấy giây, sau đó thẹn thùng ngồi xuống.
Anh thì vẫn thản nhiên, còn chính cô Tô Diệc đã đọc qua nhiều sách, tiểu thuyết không một ngàn cũng tám trăm nghìn, vậy mà cư nhiên bị lừa như thế, CÔ KHÔNG PHỤC!!!!!
Lục Giam như con giun trong bụng cô:" Không phục? Vậy em có thể hôn trả lại cho anh!"
Tô Diệc có điểm chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ nói:" Lục Giam, kỹ năng trêu ghẹo người của anh tiến triển cực nhanh a?"
Lục Giam cười mà gắp cho cô một khối thịt kho:" Danh học bá của anh không phải để không!"
Ăn xong cơm trưa, hai người cầm tay nhau đi về KTX.
Dọc đường đi, trong không khí phảng phất đều ngọt ngào.
Tô Diệc liếc mắt nhìn sườn mặt chàng trai bên cạnh. Không thể không nói, cho dù nhìn góc độ từ dưới lên trên, đuôi lông mày hay khóe mắt anh, không có một chỗ nào không tin xảo.
Một thiếu niên anh tú như vậy, về sau thuộc sở hữu của cô, cô có mặc sức làm gì thì làm.
Hắc hắc hắc!
Đẩy cửa KTX ra, Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ đều nhìn cô, trên mặt đều là vẻ cười cỡn bợt.
"Làm sao thế?"
Âu Dương Mỹ Mỹ cười nói:" Cậu cùng Lục Giam có còn điểm đạo đức nào không, rõ ban ngày như vậy công khai ân ái, không sợ bị đánh a?"
"Cậu cũng ăn ở tầng 3?" Mặt Tô Diệc có điểm nóng, cô bưng ly nước lên uống một ngụm, "Tớ như thế nào không thấy cậu?"
Âu Dương Mỹ Mỹ nhẹ khinh bỉ:" Đôi mắt của cậu chỉ có mình Lục Giam, làm sao còn có thể thấy phàm nhân như tớ?"
Tô Diệc:"......"
Liễu Minh Nguyệt lướt điện thoại:" Hôm nay diễn đàn hoàn toàn loạn, không ít nữ sinh đổ lệ thương tâm."
Tô Diệc bò lên trên giường, chuẩn bị nghỉ trưa:" Có phải rất nhiều người nói mắt Lục Giam bị mù không?"
Kỳ thật trên diễn đàn không ít người nói những lời khó nghe này. Liễu Minh Nguyệt đánh giá Tô Diệc, thấy cô thần thái nhẹ nhàng, không nhịn được tò mò hỏi:" Cậu một chút cũng không tức giận?"
"Đem nam thần thu hoạch đi, tớ hiện tại bị người khác hâm một ghen ghét là người thắng cuộc, vì cái gì mà còn tức giận? Tức giận là những người đó không quen nhìn tớ, ở sau lưng mà mặc sức nói xấu?"
"Tớ thua, I phục YOU." Liễu Minh Nguyệt thực bội phục logic của cô.
- ---------
Lục Giam đối với những nghi thức rất cứng rắn, vì chúc mừng hai người ở bên nhau ngày đầu tiên, cơm chiều anh còn muốn đặt ở một nhà hàng cao cấp.
Bởi vì thời gian tan học cũng chính là thời điểm buổi chiều cao điểm, chỗ nào cũng là kẹt xe, tàu điện ngầm thì người chi chít. Cho nên, anh liền ở phạm vi 1km cách trường Y mà tìm một nhà hàng tạ gia.
Nhà hàng là một tứ đại hợp viện(*), vô cùng lịch sự, tao nhã. Trong viện có một đôi núi Thái Hồ giả cùng một rừng trúc xanh tươi, trước mắt màu xanh dày đặc, gió nhẹ thổi qua, sàn sạt rung chuyển, thoáng chốc như được tách ra khỏi cái nóng bức bên ngoài.
(*) nhà mang khuynh hướng cổ xưa.
Tô Diệc lẩm bẩm nói:" Hoàn cảnh nơi này rất lịch sự và tao nhã nha."
Lục Giam nắm tay cô đi dọc theo hàng đá cuội thành con đường mòn:" Em thích thì tốt."
Lục Giam gọi thực đơn, sau đó cứng nhắc đưa cho Tô Diệc, để cô gọi món. Nhà hàng tại gia này làm theo phong vị Bắc Kinh, cô gọi một phần mì tương trộn cùng một phần tương mù tạc, liền đưa lại cho Lục Giam. Anh bùm bùm gọi thêm bốn món ăn, một canh, trong đó có một món toàn vịt nướng.
Tô Diệc túm túm áo thun anh:" Đủ ăn là được, đừng lãng phí." Chủ yếu là giá cả thật sự không nice, bọn họ đều là sinh viên, chầu cơm này đã bay hết nửa tháng phí sinh hoạt, nửa tháng kia chẳng lẽ chỉ ăn màn thầu cùng cải xanh sao?
Lục Giam gật đầu, sau đó gọi thêm món sủi cảo.
Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Lục Giam đứng dậy châm trà cho cô. Tô Diệc uống một ngụm, ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt tinh tường nhìn cô không chớp mắt. Rõ ràng là chẳng có gì, vậy mà cố tình mang theo một tia mê hoặc khó tả.
Tim cô nhất thời liền đập loạn, phanh phanh phanh.... Nhanh đến muốn từ cổ họng nhảy ra.
Không được, đè nén xuống, cô không thể để anh chế nhạo.
Tô Diệc dời tầm mắt, nhỏ giọng nói:" Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lục Giam lắc đầu.
"Vậy vì sao anh lại nhìn em?" Tô Diệc không khỏi nhớ đến cái hôn giữa trưa kia.
Đuôi mắt Lục Giam nhếch lên, liền nghe anh cười nói:" Đừng căng thẳng, anh biết em chỉ muốn ăn cơm."
Tô Diệc:"????"
Một màn ái muội biến mất.
Không phá hư bầu không khí liền chết a, cô còn tưởng anh muốn hôn cô, anh anh anh....
Tô Diệc nâng ly trà lên, uống cạn một hơi.
Khi buông cái ly, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp màu hồng nhạt tinh xảo, trên mặt còn có chiếc nơ hình bướm xinh đẹp.
"Tặng cho em. Mở ra xem thử." Lục Giam nói.
Tô Diệc chớp chớp mắt, nhận lấy mở ra.
Chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trên nền nhung đen. Chủ thể là một hình trứng lấp lánh tỏa sáng, bên ngoài là một màu trắng bao quanh, trên đỉnh còn có hai con hạc chạm rỗng dùng hai ngọc màu hồng khảm lên. Một con đứng, một con gục xuống, làm người ta không khỏi liên tưởng đến chú thỏ ngoan ngoãn dịu dàng.
Thật là đáng yêu đến bất ngờ, tâm thiếu nữ tràn đầy vui vẻ!
"Thật xinh đẹp a!" Tô Diệc không nhịn được khen ngợi.
Không có cô gái nào không thích đồ vật lóe sáng, cô cũng không ngoại lệ.
"Em thích thì tốt."
"Đây là đá hồng ngọc nhái sao, thật sự rất sáng, giống như kim cương vậy."
Khóe miệng Lục Giam giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Diệc nói:" Như vậy cũng tốt, nếu là đồ thật em cũng không dám đeo."
Cổ họng anh vừa động, liền sửa lời:" Anh giúp em đeo lên."
"Ân ân"
Tô Diệc cảm giác ngón tay anh cọ qua da cổ của mình, nhột nhột, ngứa ngứa.
"Em chính là không có chuẩn bị lễ vật cho anh đâu." Tô Diệc vuốt vòng cổ, ngượng ngùng nói.
Lục Giam mày nhếch nhẹ, con ngươi đen trầm xuống, anh liếm liếm môi dưới:" Em có thể bồi thường cho anh."
"Bồi thường như thế nào? "
Cô vừa dứt lời, thân thể chàng trai cao lớn đã bao phủ lên cô, ánh mắt anh sáng quắc, tầm mắt anh di chuyển dần xuống phía dưới, chuyển lên trên môi cô.
Tim Tô Diệc đập đến loạn, nuốt nước miếng một chút, đột nhiên chu môi lên, đụng lên môi Lục Giam một cái.
Lục Giam phản ứng cực nhanh, chế trụ cái gáy cô, không đợi cô lùi về sau, đã cúi đầu ép xuống.
Hai môi tương dán, bốn cánh môi ôn ôn nhuyễn nhuyễn đè ép lẫn nhau, nhợt nhạt mà cọ xát.
Một cái, hai cái, ba cái.... Khẽ mổ nhẹ, triền miên lưu luyến không rời.
Đại não Tô Diệc trống rỗng một mảnh, gắt gao nhắm mắt lại, bị động ngửa đầu nhận lấy.
Lục Giam đã thủ một tay sau gáy cô, một tay không tự giác mà vuốt ve làn da tinh tế của gương mặt cô.
Lục Giam cảm thấy chính mình giống như bị nấu nước sôi, hô hấp rối loạn.
Bọn họ cứ cứng đờ mà dán sát vào nhau, hô hấp ngưng đọng. Thẳng đến khi Tô Diệc ngửa cổ đến mỏi, cô nghiêng mặt một chút, hai người mới tách ra.
Trên môi còn lưu lại hơi ấm cùng sự mềm mại của chàng trai, Tô Diệc hơi hơi thở dốc, ánh mắt mềm nhũn, não giống như thỏ con bị ngốc.
Lục Giam giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, làm sao lại có một người đáng yêu như vậy chứ!
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt ngào chưa ^_^, này chỉ là bắt đầu.
Lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Gia Ninh.
"Ân, không có gì, chính là... Tớ yêu đương rồi, Lục Giam hướng tớ thổ lộ."
Vốn dĩ cô cho rằng Kiều Gia Ninh sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương chậm chậm rì rì mà ừ một tiếng, liền xong rồi.
"Cậu như thế nào một chút cũng không kinh ngạc?" Tô Diệc ngây ngốc hỏi.
Kiều Gia Ninh cực kỳ bình tĩnh đáp:" Tớ đã sớm nói qua hai người hấp dẫn nhau. Anh ấy đối với cậu rõ ràng là đãi ngộ của bạn gái. Hai người cũng thật đủ kiên nhẫn, hơn nửa năm mới thành."
Tô Diệc:"......"
"Còn có chuyện này, cậu biết tớ ở trên web yêu thích vị đại thần kia chứ?"
"Ân, là Tiểu Huyền Tử hả? Cậu đã nói với tớ rất nhiều lần."
"Đúng vậy, Lục Giam chính là Tiểu Huyền Tử, Tiểu Huyền Tử chính là Lục Giam."
Tô Diệc như đọc khẩu lệnh mà nói một câu.
Kiều Gia Ninh:"......"
Ống nghe là một mãnh yên tĩnh, cả tiếng hít thở đều nghe rõ ràng. Hơn nửa ngày, Kiều Gia Ninh mới kêu lên một tiếng, sau đó Tô Diệc nghe được thứ gì đó rơi mạnh xuống đất.
Tiếp theo Kiều Gia Ninh bùm bùm liên tiếp hỏi các vấn đề:" Cậu nói cái gì? Lục Giam là Tiểu Huyền Tử? Ôi trời ôi trời, này cũng quá có duyên đi, sao có thể chứ? Ngọa tào(*), phim truyền hình cũng không có diễn như vậy. Từ từ, để tớ hiểu rõ, cậu thích anh ấy hơn 2 năm, sau đó rời nhà mấy ngàn dặm đến đế đô, cùng anh ấy học một trường đại học, hai người quen biết sau đó yêu nhau?"
(*) chửi thề
Tô Diệc xoa xoa lỗ tai bị chấn động, cười:" Tớ cũng cảm thấy thật sự rất có duyên."
"Hai người đây là duyên trời định, nhất định phải ở bên nhau." Kiều Gia Ninh thật sự bị dọa rồi:" Mời khách, mời khách, cần thiết mời khách."
"Được, không thành vấn đề."
Buổi sáng hôm nay, Tô Diệc chỉ có học hai tiết, mà Lục Giam thì học đủ tiết. Cô đi thư viện tự học, sau đó canh thời gian tan học của hệ máy tính.
Thời điểm cô đến, vừa lúc tan học, sinh viên lục đục mà đi ra ngoài.
Chỉ liếc mắt một cái, Tô Diệc liền thấy một nam sinh trong đám đông. Anh một tay bỏ vào túi, đang cùng Tưởng Duyên nói gì đó, cũng không nhìn thấy cô.
"Lục Giam." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Thanh âm Tô Diệc không lớn không nhỏ, nhưng cơ hồ là trong nháy mắt, những tầm mắt xung quanh đều tập trung nhìn theo đây.
Khoảnh khắc Lục Giam nhìn đến cô, trong đáy mắt đều tràn ra ý cười, nét thanh lãnh thường ngày cũng biến mất.
Anh bước nhanh vài bước, duỗi tay nắm tay cô. Mười ngón tay gắt gao đan vào nhau.
Tưởng Duyên, Mã Kiêu, Lương Sĩ Văn đều há miệng nhìn hai người bọn họ.
"Hai người đây là ở bên nhau?"
Lục Giam chỉ nâng tay đang nắm chặt nhau lên:" Đây là bạn gái tớ! Không cần phải giới thiệu đi."
Tưởng Duyên trong ánh mắt lộ ra vẻ hâm mộ:" Rất tốt, rất tốt. Nếu như vậy, hôm nay tớ mời khách, giữa trưa cùng nhau ăn cơm."
Lục Giam cười tủm tỉm mà cự tuyệt: "Hôm khác đi, hôm nay tớ muốn cùng bạn gái hẹn hò."
Tưởng Duyên bị đả kích:" Ngao, vừa mới thoát kiếp độc thân đã như vậy, có bạn gái liền vô nhân tính. Không phải nói, cậu cũng quá khoe khoang, Tô tiểu muội không có tên sao, một hai kêu bạn gái, thật quá phận a..."
Trong tiếng lải nhải của Tưởng Duyên, Lục Giam cũng không quay đầu lại, nắm tay bạn gái, xua xua tay cáo biệt với đám cẩu độc thân.
Hai người buổi chiều đều là học nguyên buổi, vì thế giữa trưa liền ăn cơm ở căn tin trường.
Bọn họ vừa bước vào nhà ăn, chung quanh liền có những ánh mắt, hoặc là quang minh chính đại, hoặc là lén lút quanh co từ bốn phía phóng đến.
Ở lầu ba, còn gặp mấy người học trưởng bên cờ vây Hạ Minh. Bọn họ cùng Lục Giam chào hỏi qua, ánh mắt như có như không chiếu vào đôi tay đan chặt vào nhau của hai người.
Từ tối hôm qua tâm tình của Lục Giam liền cực kỳ tốt, trên mặt mang rõ ý cười, cùng mấy người kia lời ít ý nhiều nói:" Đây là bạn gái tôi, Tô Diệc, hệ chuyên văn."
Tô Diệc lễ phép mà mỉm cười, cùng bọn họ xã giao vài câu.
Mua cơm xong, hai người tìm vị trí trống ngồi xuống.
Lục Giam là một chàng trai tự mang đèn tụ sáng, Tô Diệc cùng anh ở bên nhau, nhất định trở thành tiêu điểm. Bất quá cô đã suy nghĩ thông suốt, nhìn đi nhìn lại, cũng không bị mất miếng thịt nào.
Vì thế, cô bình tĩnh mà ăn cơm.
Chính là một lát sau, cô liền không bình tĩnh được nữa.
Tô Diệc sờ sờ gương mặt:" Như thế nào lại nhìn em như vậy, sao không mau ăn, mặt em có gì sao?"
Lục Giam ngoắc ngoắc tay: "Em lại gần đây chút, anh sẽ nói cho em"
Tô Diệc không nghi ngờ, cúi đầu lại gần.
Nhanh như chớp, Lục Giam bưng tai cô, bên má cô rơi xuống một cái hôn.
Xung quanh như yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc đũa va phải mặt bàn
Não Tô Diệc chết máy mấy giây, sau đó thẹn thùng ngồi xuống.
Anh thì vẫn thản nhiên, còn chính cô Tô Diệc đã đọc qua nhiều sách, tiểu thuyết không một ngàn cũng tám trăm nghìn, vậy mà cư nhiên bị lừa như thế, CÔ KHÔNG PHỤC!!!!!
Lục Giam như con giun trong bụng cô:" Không phục? Vậy em có thể hôn trả lại cho anh!"
Tô Diệc có điểm chống đỡ không nổi, bất đắc dĩ nói:" Lục Giam, kỹ năng trêu ghẹo người của anh tiến triển cực nhanh a?"
Lục Giam cười mà gắp cho cô một khối thịt kho:" Danh học bá của anh không phải để không!"
Ăn xong cơm trưa, hai người cầm tay nhau đi về KTX.
Dọc đường đi, trong không khí phảng phất đều ngọt ngào.
Tô Diệc liếc mắt nhìn sườn mặt chàng trai bên cạnh. Không thể không nói, cho dù nhìn góc độ từ dưới lên trên, đuôi lông mày hay khóe mắt anh, không có một chỗ nào không tin xảo.
Một thiếu niên anh tú như vậy, về sau thuộc sở hữu của cô, cô có mặc sức làm gì thì làm.
Hắc hắc hắc!
Đẩy cửa KTX ra, Liễu Minh Nguyệt cùng Âu Dương Mỹ Mỹ đều nhìn cô, trên mặt đều là vẻ cười cỡn bợt.
"Làm sao thế?"
Âu Dương Mỹ Mỹ cười nói:" Cậu cùng Lục Giam có còn điểm đạo đức nào không, rõ ban ngày như vậy công khai ân ái, không sợ bị đánh a?"
"Cậu cũng ăn ở tầng 3?" Mặt Tô Diệc có điểm nóng, cô bưng ly nước lên uống một ngụm, "Tớ như thế nào không thấy cậu?"
Âu Dương Mỹ Mỹ nhẹ khinh bỉ:" Đôi mắt của cậu chỉ có mình Lục Giam, làm sao còn có thể thấy phàm nhân như tớ?"
Tô Diệc:"......"
Liễu Minh Nguyệt lướt điện thoại:" Hôm nay diễn đàn hoàn toàn loạn, không ít nữ sinh đổ lệ thương tâm."
Tô Diệc bò lên trên giường, chuẩn bị nghỉ trưa:" Có phải rất nhiều người nói mắt Lục Giam bị mù không?"
Kỳ thật trên diễn đàn không ít người nói những lời khó nghe này. Liễu Minh Nguyệt đánh giá Tô Diệc, thấy cô thần thái nhẹ nhàng, không nhịn được tò mò hỏi:" Cậu một chút cũng không tức giận?"
"Đem nam thần thu hoạch đi, tớ hiện tại bị người khác hâm một ghen ghét là người thắng cuộc, vì cái gì mà còn tức giận? Tức giận là những người đó không quen nhìn tớ, ở sau lưng mà mặc sức nói xấu?"
"Tớ thua, I phục YOU." Liễu Minh Nguyệt thực bội phục logic của cô.
- ---------
Lục Giam đối với những nghi thức rất cứng rắn, vì chúc mừng hai người ở bên nhau ngày đầu tiên, cơm chiều anh còn muốn đặt ở một nhà hàng cao cấp.
Bởi vì thời gian tan học cũng chính là thời điểm buổi chiều cao điểm, chỗ nào cũng là kẹt xe, tàu điện ngầm thì người chi chít. Cho nên, anh liền ở phạm vi 1km cách trường Y mà tìm một nhà hàng tạ gia.
Nhà hàng là một tứ đại hợp viện(*), vô cùng lịch sự, tao nhã. Trong viện có một đôi núi Thái Hồ giả cùng một rừng trúc xanh tươi, trước mắt màu xanh dày đặc, gió nhẹ thổi qua, sàn sạt rung chuyển, thoáng chốc như được tách ra khỏi cái nóng bức bên ngoài.
(*) nhà mang khuynh hướng cổ xưa.
Tô Diệc lẩm bẩm nói:" Hoàn cảnh nơi này rất lịch sự và tao nhã nha."
Lục Giam nắm tay cô đi dọc theo hàng đá cuội thành con đường mòn:" Em thích thì tốt."
Lục Giam gọi thực đơn, sau đó cứng nhắc đưa cho Tô Diệc, để cô gọi món. Nhà hàng tại gia này làm theo phong vị Bắc Kinh, cô gọi một phần mì tương trộn cùng một phần tương mù tạc, liền đưa lại cho Lục Giam. Anh bùm bùm gọi thêm bốn món ăn, một canh, trong đó có một món toàn vịt nướng.
Tô Diệc túm túm áo thun anh:" Đủ ăn là được, đừng lãng phí." Chủ yếu là giá cả thật sự không nice, bọn họ đều là sinh viên, chầu cơm này đã bay hết nửa tháng phí sinh hoạt, nửa tháng kia chẳng lẽ chỉ ăn màn thầu cùng cải xanh sao?
Lục Giam gật đầu, sau đó gọi thêm món sủi cảo.
Chờ người phục vụ đi ra ngoài, Lục Giam đứng dậy châm trà cho cô. Tô Diệc uống một ngụm, ngẩng đầu liền thấy một đôi mắt tinh tường nhìn cô không chớp mắt. Rõ ràng là chẳng có gì, vậy mà cố tình mang theo một tia mê hoặc khó tả.
Tim cô nhất thời liền đập loạn, phanh phanh phanh.... Nhanh đến muốn từ cổ họng nhảy ra.
Không được, đè nén xuống, cô không thể để anh chế nhạo.
Tô Diệc dời tầm mắt, nhỏ giọng nói:" Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Lục Giam lắc đầu.
"Vậy vì sao anh lại nhìn em?" Tô Diệc không khỏi nhớ đến cái hôn giữa trưa kia.
Đuôi mắt Lục Giam nhếch lên, liền nghe anh cười nói:" Đừng căng thẳng, anh biết em chỉ muốn ăn cơm."
Tô Diệc:"????"
Một màn ái muội biến mất.
Không phá hư bầu không khí liền chết a, cô còn tưởng anh muốn hôn cô, anh anh anh....
Tô Diệc nâng ly trà lên, uống cạn một hơi.
Khi buông cái ly, trước mắt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc hộp màu hồng nhạt tinh xảo, trên mặt còn có chiếc nơ hình bướm xinh đẹp.
"Tặng cho em. Mở ra xem thử." Lục Giam nói.
Tô Diệc chớp chớp mắt, nhận lấy mở ra.
Chiếc vòng cổ sáng lấp lánh trên nền nhung đen. Chủ thể là một hình trứng lấp lánh tỏa sáng, bên ngoài là một màu trắng bao quanh, trên đỉnh còn có hai con hạc chạm rỗng dùng hai ngọc màu hồng khảm lên. Một con đứng, một con gục xuống, làm người ta không khỏi liên tưởng đến chú thỏ ngoan ngoãn dịu dàng.
Thật là đáng yêu đến bất ngờ, tâm thiếu nữ tràn đầy vui vẻ!
"Thật xinh đẹp a!" Tô Diệc không nhịn được khen ngợi.
Không có cô gái nào không thích đồ vật lóe sáng, cô cũng không ngoại lệ.
"Em thích thì tốt."
"Đây là đá hồng ngọc nhái sao, thật sự rất sáng, giống như kim cương vậy."
Khóe miệng Lục Giam giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Diệc nói:" Như vậy cũng tốt, nếu là đồ thật em cũng không dám đeo."
Cổ họng anh vừa động, liền sửa lời:" Anh giúp em đeo lên."
"Ân ân"
Tô Diệc cảm giác ngón tay anh cọ qua da cổ của mình, nhột nhột, ngứa ngứa.
"Em chính là không có chuẩn bị lễ vật cho anh đâu." Tô Diệc vuốt vòng cổ, ngượng ngùng nói.
Lục Giam mày nhếch nhẹ, con ngươi đen trầm xuống, anh liếm liếm môi dưới:" Em có thể bồi thường cho anh."
"Bồi thường như thế nào? "
Cô vừa dứt lời, thân thể chàng trai cao lớn đã bao phủ lên cô, ánh mắt anh sáng quắc, tầm mắt anh di chuyển dần xuống phía dưới, chuyển lên trên môi cô.
Tim Tô Diệc đập đến loạn, nuốt nước miếng một chút, đột nhiên chu môi lên, đụng lên môi Lục Giam một cái.
Lục Giam phản ứng cực nhanh, chế trụ cái gáy cô, không đợi cô lùi về sau, đã cúi đầu ép xuống.
Hai môi tương dán, bốn cánh môi ôn ôn nhuyễn nhuyễn đè ép lẫn nhau, nhợt nhạt mà cọ xát.
Một cái, hai cái, ba cái.... Khẽ mổ nhẹ, triền miên lưu luyến không rời.
Đại não Tô Diệc trống rỗng một mảnh, gắt gao nhắm mắt lại, bị động ngửa đầu nhận lấy.
Lục Giam đã thủ một tay sau gáy cô, một tay không tự giác mà vuốt ve làn da tinh tế của gương mặt cô.
Lục Giam cảm thấy chính mình giống như bị nấu nước sôi, hô hấp rối loạn.
Bọn họ cứ cứng đờ mà dán sát vào nhau, hô hấp ngưng đọng. Thẳng đến khi Tô Diệc ngửa cổ đến mỏi, cô nghiêng mặt một chút, hai người mới tách ra.
Trên môi còn lưu lại hơi ấm cùng sự mềm mại của chàng trai, Tô Diệc hơi hơi thở dốc, ánh mắt mềm nhũn, não giống như thỏ con bị ngốc.
Lục Giam giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, làm sao lại có một người đáng yêu như vậy chứ!
Tác giả có lời muốn nói: Ngọt ngào chưa ^_^, này chỉ là bắt đầu.
Tác giả :
Tây Nguyên Mỹ