Nam Thần, Cho Tớ Mượn Sổ Tay
Chương 12
Editor: Nhiên
Chương này lý giải vì sao nghênh nghênh của chúng ta tạm nghỉ học 1 năm thương quá đi ahuhu.
Kỳ thật cô biết Dương Thanh Thanh ở khổ sở cái gì. Dương Thanh Thanh là một người đặc biệt nỗ lực, ngày thường cũng không thích nói chuyện, phần lớn thời điểm đều là một người yên lặng làm bài.
Quá mức nỗ lực, cho nên mới cảm thấy thất bại, cho dù là ngẫu nhiên thất bại đều làm người khó có thể thừa nhận đi.
Phù Thải Nghênh không có nói nữa, chỉ là mang theo trấn an mà vỗ nhẹ Dương Thanh Thanh.
Buổi tối chiếu vật lý thi không lầm. Cô có lẽ là được nguyên nhân tâm lý ám chỉ, hôm nay làm đề tới cũng so với bình thường nhẹ nhàng rất nhiều, tuy rằng đề áp trục vẫn là không có làm ra tới……
Thi vật lý xong, thầy Diêu lại ở trong ban dạo qua một vòng, rồi sau đó kêu Dương Thanh Thanh đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh thời điểm trở về, vành mắt hồng hồng. Cô hơi hơi lo lắng mà nhìn, Dương Thanh Thanh cái gì đều không có nói, chính là an an tĩnh tĩnh mà tiếp tục làm đề.
Phù Thải Nghênh thở dài một hơi. Thời điểm tới 8 giờ tối, cô không có ở lại phòng học, mà là đi ra bên ngoài.
Sau lầu ba là một hồ nhân tạo lớn, xuyên qua một hành lang là có thể đi vào bên hồ, trên hồ có trải một ít cục đá. Ban bọn họ ở lầu một, phía trước còn lại là mấy bậc thang. Cô ở trên hành lang đi tới đi lui.Cô không muốn về phòng học, Dương Thanh Thanh khổ sở tới chỗ ngồi quanh thân đều là một mảnh áp suất thấp, mặt sau Lộ Dật Hàng lại là một bộ hoàn toàn bộ dáng vô tâm vô phổi. Cũng không biết cô ấy lần này thi kém thế nào, làm thầy Diêu kêu đi ra ngoài nói chuyện.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng học, vừa lúc thấy Thẩm Hoài đeo balo ra tới. Cô xúc động mau quá lý trí, bay nhanh chạy trốn, đuổi kịp chuẩn bị xuống bậc thang của anh gọi: “Thẩm Hoài!"
Thẩm Hoài quay đầu lại, trong mắt hiện lên nghi vấn.
Cô gãi đầu phát. Cô cũng không biết nên nói cái gì a……Cô chính là tâm phiền ý loạn, thấy một người quen, sau đó liền lung tung kêu a……
Nam thần có thể hay không cảm thấy cô thực phiền a QAQ.
Thẩm Hoài nhìn rõ ràng nữ sinh không biết nên nói cái gì, trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Sao lại ở đây?"
Cô như là được cứu trợ, không nói cái gì cô sẽ chết, “Thanh Thanh thi không được, tâm tình không tốt lắm, tớ liền ra đây."
Anh dường như là rất kinh ngạc vì đáp án của cô, gật gật đầu: “Đi dạo một hồi nên nhanh vào trong. Bên ngoài nóng."
Hiện tại vẫn là tháng chín, chẳng sợ đã tới buổi tối, bên ngoài vẫn là rất nóng. Cô tâm phiền ý loạn, cũng không chú ý tới bên ngoài oi bức, hiện tại bị nhắc nhở một chút, mới phát hiện trên trán mình đều là một tầng mồ hôi mỏng.
Phù Thải Nghênh lập tức cảm thấy, a a a cô có phải hay không ngốc! Thời tiết như vậy ở bên ngoài lắc lư!
Vội vàng hướng về phía anh xua xua tay: “Thẩm Hoài, vậy cậu nhanh lên trở về đi, tớ về phòng học."
Thẩm Hoài gật gật đầu, rồi xoay người đi xuống.
Phù Thải Nghênh trở lại phòng, Lương Phụng Dạ cười cười hỏi cô: “Tâm tình tốt hơn chưa?"
Tâm tình cô không tốt rõ ràng như vậy sao? Rồi sau đó đáp: “Đúng vậy, ở bên ngoài đi dạo, tâm tình tốt hơn rồi. Nhưng Lan Thụ các cậu thật là tài đại khí thô, Y trung không có hồ nhân tạo."
Lương Phụng Dạ sửa lại cho đúng: “Là ‘Lan Thụ chúng ta’."
* “Tài đại khí thô" là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Phù Thải Nghênh nghĩ nghĩ, cười gật gật đầu.
Bắt đầu đối với nơi này cảm giác thân thiết càng ngày càng tăng nha.
/*******************************************************/
Buổi tối sau khi trở về, Phù mẹ bưng lên một phần canh cho cô: “Hôm nay thế nào?" Cô lấy phiếu điểm từ trong balo đưa cho Phù mẹ.
“Vật lý cư nhiên thi được 88?" Phù mẹ vẻ mặt khiếp sợ.
Phù Thải Nghênh nuốt xuống canh trong miệng: “Đúng vậy, con cũng cảm thấy siêu cấp khiếp sợ. Nếu là thi đại học vật lý có thể thi đến 88, con cũng cảm thấy mỹ mãn."
Phù mẹ khen ngợi nói: “Lần này thi đến không tồi. Đúng rồi, cũng sắp quốc khánh, các con được nghỉ mấy ngày?"
“Ba ngày đi."
Phù mẹ hỏi: “Hôm nay ba con gọi điện thoại cho mẹ nói, quốc khánh ở cùng hắn, con nghĩ như thế nào?"
Cô lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Quốc khánh con còn phải hảo hảo học tập. Ba nơi đó, ăn tết ở lại vài ngày liền đi."
Phù gia từ trước đến nay dân chủ, Phù Thải Nghênh nói như vậy, Phù mụ mụ cũng liền không nói cái gì nữa, chỉ là dặn dò cô sớm một chút nghỉ ngơi liền trở về phòng của mình.
Cô ở phòng khách chậm rì rì mà uống canh. Nơi đó, cô thật sự rất không muốn đi. Dì tuy rằng đối nàng cũng thực tốt, nhưng nói chung làm cô cảm thấy mình là người ngoài.
Không sai, Phù gia chính là cốt truyện cẩu huyết nhất. Thời điểm cô cấp hai, Phù mẹ phát hiện Phù ba ngoại tình. Phù gia ba mẹ thời trẻ là tự do yêu đương, chỉ là người đến trung niên, ngược lại dần dần dường như mất cảm tình.
Sau khi biết Phù ba ngoại tình, ba mẹ liền hoà bình ly hôn, Phù ba đem nơi này để lại cho Phù mẹ cùng Phù Thải Nghênh, chính mình dọn tới một thành thị khác. Phù mẹ cảm thấy căn nhà kia nhìn cũng phiền, dứt khoát bán căn hộ kia, cùng Phù Thải Nghênh chuyển đến nơi hiện tại này.
Cô lúc ấy cấp hai, việc học ở Y trung vốn là khẩn trương làm người ta chịu không nổi, trong nhà còn có việc này. Lớp học mọi người tựa hồ đều đã biết chuyện của cô, nghị luận không thôi.
Học tập cùng sự tình trong nhà, người ngoài nghị luận, cô lúc ấy thiếu chút nữa bệnh trầm cảm. Phù mẹ dứt khoát cho cô nghỉ học tạm một năm, dọn chỗ ở khác. Hoàn cảnh hoàn toàn mới, Phù Thải Nghênh mới dần dần khôi phục bình thường.
Cho nên đối Phù ba, cô muốn nói trong lòng nhiều khúc mắc, cũng là không có khả năng.
Phù ba đối với Phù Thải Nghênh vẫn như cũ rất tốt, mỗi lần cô đi qua, đều mang theo chút bồi thường cho cô, mang theo cô dạo siêu thị mua cho cô cái này cái kia. Dì cũng ôn nhu, chưa bao giờ đề ý kiến nói Phù ba mua đồ vật cho cô quá nhiều.
Cô chính là như thế nào đều không nghĩ đi qua.
Rất nhiều thương tổn một khi tạo thành, liền rất khó đền bù.
Hơn nữa năm nay, dì sinh một em trai, Phù Thải Nghênh liền càng thêm không muốn đi qua. Đó là một gia đình hoàn chỉnh, cô đi qua, toàn thân trên dưới đều là không được tự nhiên.
Kỳ thật đến bây giờ, cô đều không quá nguyện ý nhìn thấy bạn học cũ ở Y trung, trừ bỏ Văn Văn bọn họ, cô một năm không còn có gặp qua người trong ban trước kia. Tốt nghiệp tụ hội cô cũng không có đi.
Có thể nói cô là yếu đuối đi. Thấy bạn học trước kia, luôn không khỏi nhớ lại những cái bị các loại phiền lòng tâm sự vây quanh, tựa hồ làm cô không thở nổi.
Ngày hôm sau là thứ năm. Trong ban tập thể lại đi phòng học nhạc luyện ca.
Luyện qua vài lần, mọi người hiện tại hát đã rất tốt, thầy âm nhạc cũng tương đối vừa lòng: “Còn có mười ngày chính là xuất diễn. Mọi người trở về hảo hảo luyện tập một chút, tranh thủ lấy cái thứ tự không tồi."
Tiệc tối Lan Thụ trung thu tuy nói là tính chất xuất diễn, nhưng là cũng sẽ chọn ra một hai ba giải thưởng.
Thầy âm nhạc lại nói: “Dương cầm của Thẩm Hoài cũng đàn rất khá, mọi người đều muốn nỗ lực a."
Thẩm Hoài gật gật đầu.
Phù Thải Nghênh đột nhiên đặc biệt hối hận khi còn nhỏ không có đi học một môn nhạc cụ nào. Ngươi xem nam sinh đàn nhạc cụ, nhiều bổng a……
Trở lại phòng học, thời điểm cô cùng Lộ Dật Hàng nói như vậy, cậu ấy liền bật cười: “Tớ cũng có một nhạc cụ a."
Phù Thải Nghênh vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu? Cậu là cái gì?"
“Nhị hồ."
* Đàn nhị hồ là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây (nhạc cụ gảy) chủ yếu của Trung Hoa, đã có lịch sử hơn 4.000 năm....
Phù Thải Nghênh nghĩ tình cảnh Lộ Dật Hàng tùy tiện vẻ mặt u oán mà lôi kéo 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》, nhịn không được nở nụ cười.
Lộ Dật Hàng bắt đầu bất mãn: “Cậu cười cái gì?"
“Không có không có," Phù Thải Nghênh vội vàng xua xua tay, một bộ dạng lạy ông tôi ở bụi: “Chính là đơn thuần cảm thấy nhị hồ thực thích hợp với khí chất của cậu mà thôi."
Hai người nói chuyện đến vui vẻ, Dương Thanh Thanh một bên vẫn luôn an an tĩnh tĩnh làm đề đột nhiên quay đầu đối với hai người nói: “Hai người các cậu ríu ra ríu rít, đừng nói chuyện được chưa?" Nói xong liền quay đầu lại tiếp tục làm bài.
Lúc này đừng nói cô cùng Lộ Dật Hàng, Lương Phụng Dạ đang lật xem viết văn tư liệu sống đều nhìn lại đây.
Cô cảm thấy, thật xấu hổ a……
May mắn lúc này, chuông vang lên, cô vội vàng ngồi xong, nghĩ thầm chuông vang tới thật là đúng thời điểm.
Tuy nói trong lòng vẫn là thực xấu hổ.
Lương Phụng Dạ thừa dịp thầy toán ở trên bục giảng ở trên bảng đen viết đề mục, nhanh chóng nghiêng người đưa qua một tờ giấy.
Đột nhiên có tờ giấy xuất hiện ở trước mặt cô liền bị dọa sợ. Nhìn thoáng qua Lương Phụng Dạ, xác định là cho mình, mở ra xem: Không có việc gì chứ?
Cô hướng về phía Lương Phụng Dạ cười, ý bảo chính mình không có việc gì, liền lại tiếp tục nghe giảng bài.
Dương Thanh Thanh…… Đại khái là bởi vì thi không được, cho nên tâm tình không tốt lắm? Đôi mắt cô tuy nói là nhìn chằm chằm bảng đen, trong đầu lại ở không ngừng miên man suy nghĩ. Chính là, cô vẫn là cảm thấy có chút ủy khuất a. Cô cùng Lộ Dật Hàng nói chuyện phiếm, hơn nữa cũng không có như thế nào nhỏ a.
Càng làm cho người buồn bực chính là, thầy toán phát hiện cô làm việc riêng: “Phù Thải Nghênh."
Phù Thải Nghênh thu hồi không biết lắc lư tâm tư đến nơi nào, vội vàng đứng lên.
Thầy toán gõ gõ bảng đen: “Em lại đây làm đề này."
Phù Thải Nghênh đi đến trên bục giảng, cầm lấy phấn viết, nghiêm túc xem đề kia, mới phát hiện là bài toán cuối cùng một đạo đề trên bài thi lần trước. Thời điểm thi cô liền không có làm ra tới, hơn nữa càng thêm xấu hổ chính là, cô còn không có đến cập đáp án nghiên cứu.
Chỉ có thể thành thành thật thật buông phấn viết: “Lão sư, đề này em sẽ không làm."
Toán học lão sư gật gật đầu: “Vậy nghiêm túc nghe. Em tuy nói toán học thành tích không tồi, nhưng là rất nhiều lần cuối cùng một đạo đề đều không có làm ra tới. Không cần chỉ thỏa mãn với 140 điểm."
Cô tuy nói hiện tại tâm tình thoáng trầm thấp, nhưng cũng nghe ra tới hảo ý của thầy, nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình nghe lọt được.
Thầy toán lúc này mới gật gật đầu, bảo cô trở về.
“Đề này câu cuối cùng, ban chúng ta chỉ có Thẩm Hoài cùng Lương Phụng Dạ làm ra tới. Nói thật, đề này nói ra có chút siêu cương*, cho nên Thẩm Hoài là dùng phương pháp siêu cương làm, cũng chính là bên trong cao đẳng toán học đại học vi phân và tích phân. Lương Phụng Dạ dùng phương pháp nhưng thật ra chúng ta học qua, nhưng là thật sự tương đối phiền toái. Lương Phụng Dạ, em nói cho mọi người một chút về phương pháp của em đi."
** mình tìm không ra thông tin chính xác cho nên không dám sửa để nguyên covert nha mn
Lương Phụng Dạ theo tiếng gật gật đầu.
Cô lúc này mới phản ứng lại đây, liền nghĩ thầy biết rõ là chính mình khẳng định sẽ không làm còn gọi mình đi lên làm bài a……
Tâm tắc tắc QAQ.
Tác giả có lời muốn nói: Này quyển tiểu thuyết kỳ thật tưởng viết, không chỉ là tình yêu Thẩm Hoài cùng Thải Nghênh, càng giống truyền đạt chính là, cảnh tượng đoạn thời gian cấp ba kia mọi người cùng nhau nỗ lực đi. Mỗi người đều rất nỗ lực, cũng không phải lúc nào cũng theo như ý muốn của mọi người, nhưng ngày sau nhớ tới, là thực ấm áp tồn tại.
Cấp tiểu thiên sứ nhóm moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ
Đoạn chia sẻ thêm của tác giả làm mình nhớ tới 1 câu nói: “Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù có bị cảm chúng ta vẫn muốn được đắm mình trong đó một lần nữa".
Đúng không mn???? Mình cũng vừa mới bắt đầu thanh xuân thôi!!!!!!! Chương này dài quá ahuhuhu
moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ yêu mọi người
Chương này lý giải vì sao nghênh nghênh của chúng ta tạm nghỉ học 1 năm thương quá đi ahuhu.
Kỳ thật cô biết Dương Thanh Thanh ở khổ sở cái gì. Dương Thanh Thanh là một người đặc biệt nỗ lực, ngày thường cũng không thích nói chuyện, phần lớn thời điểm đều là một người yên lặng làm bài.
Quá mức nỗ lực, cho nên mới cảm thấy thất bại, cho dù là ngẫu nhiên thất bại đều làm người khó có thể thừa nhận đi.
Phù Thải Nghênh không có nói nữa, chỉ là mang theo trấn an mà vỗ nhẹ Dương Thanh Thanh.
Buổi tối chiếu vật lý thi không lầm. Cô có lẽ là được nguyên nhân tâm lý ám chỉ, hôm nay làm đề tới cũng so với bình thường nhẹ nhàng rất nhiều, tuy rằng đề áp trục vẫn là không có làm ra tới……
Thi vật lý xong, thầy Diêu lại ở trong ban dạo qua một vòng, rồi sau đó kêu Dương Thanh Thanh đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh thời điểm trở về, vành mắt hồng hồng. Cô hơi hơi lo lắng mà nhìn, Dương Thanh Thanh cái gì đều không có nói, chính là an an tĩnh tĩnh mà tiếp tục làm đề.
Phù Thải Nghênh thở dài một hơi. Thời điểm tới 8 giờ tối, cô không có ở lại phòng học, mà là đi ra bên ngoài.
Sau lầu ba là một hồ nhân tạo lớn, xuyên qua một hành lang là có thể đi vào bên hồ, trên hồ có trải một ít cục đá. Ban bọn họ ở lầu một, phía trước còn lại là mấy bậc thang. Cô ở trên hành lang đi tới đi lui.Cô không muốn về phòng học, Dương Thanh Thanh khổ sở tới chỗ ngồi quanh thân đều là một mảnh áp suất thấp, mặt sau Lộ Dật Hàng lại là một bộ hoàn toàn bộ dáng vô tâm vô phổi. Cũng không biết cô ấy lần này thi kém thế nào, làm thầy Diêu kêu đi ra ngoài nói chuyện.
Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng học, vừa lúc thấy Thẩm Hoài đeo balo ra tới. Cô xúc động mau quá lý trí, bay nhanh chạy trốn, đuổi kịp chuẩn bị xuống bậc thang của anh gọi: “Thẩm Hoài!"
Thẩm Hoài quay đầu lại, trong mắt hiện lên nghi vấn.
Cô gãi đầu phát. Cô cũng không biết nên nói cái gì a……Cô chính là tâm phiền ý loạn, thấy một người quen, sau đó liền lung tung kêu a……
Nam thần có thể hay không cảm thấy cô thực phiền a QAQ.
Thẩm Hoài nhìn rõ ràng nữ sinh không biết nên nói cái gì, trong mắt hiện lên một tia ý cười: “Sao lại ở đây?"
Cô như là được cứu trợ, không nói cái gì cô sẽ chết, “Thanh Thanh thi không được, tâm tình không tốt lắm, tớ liền ra đây."
Anh dường như là rất kinh ngạc vì đáp án của cô, gật gật đầu: “Đi dạo một hồi nên nhanh vào trong. Bên ngoài nóng."
Hiện tại vẫn là tháng chín, chẳng sợ đã tới buổi tối, bên ngoài vẫn là rất nóng. Cô tâm phiền ý loạn, cũng không chú ý tới bên ngoài oi bức, hiện tại bị nhắc nhở một chút, mới phát hiện trên trán mình đều là một tầng mồ hôi mỏng.
Phù Thải Nghênh lập tức cảm thấy, a a a cô có phải hay không ngốc! Thời tiết như vậy ở bên ngoài lắc lư!
Vội vàng hướng về phía anh xua xua tay: “Thẩm Hoài, vậy cậu nhanh lên trở về đi, tớ về phòng học."
Thẩm Hoài gật gật đầu, rồi xoay người đi xuống.
Phù Thải Nghênh trở lại phòng, Lương Phụng Dạ cười cười hỏi cô: “Tâm tình tốt hơn chưa?"
Tâm tình cô không tốt rõ ràng như vậy sao? Rồi sau đó đáp: “Đúng vậy, ở bên ngoài đi dạo, tâm tình tốt hơn rồi. Nhưng Lan Thụ các cậu thật là tài đại khí thô, Y trung không có hồ nhân tạo."
Lương Phụng Dạ sửa lại cho đúng: “Là ‘Lan Thụ chúng ta’."
* “Tài đại khí thô" là có tài nhưng khí chất thì thô thiển, khoe khoang thô tục.
Phù Thải Nghênh nghĩ nghĩ, cười gật gật đầu.
Bắt đầu đối với nơi này cảm giác thân thiết càng ngày càng tăng nha.
/*******************************************************/
Buổi tối sau khi trở về, Phù mẹ bưng lên một phần canh cho cô: “Hôm nay thế nào?" Cô lấy phiếu điểm từ trong balo đưa cho Phù mẹ.
“Vật lý cư nhiên thi được 88?" Phù mẹ vẻ mặt khiếp sợ.
Phù Thải Nghênh nuốt xuống canh trong miệng: “Đúng vậy, con cũng cảm thấy siêu cấp khiếp sợ. Nếu là thi đại học vật lý có thể thi đến 88, con cũng cảm thấy mỹ mãn."
Phù mẹ khen ngợi nói: “Lần này thi đến không tồi. Đúng rồi, cũng sắp quốc khánh, các con được nghỉ mấy ngày?"
“Ba ngày đi."
Phù mẹ hỏi: “Hôm nay ba con gọi điện thoại cho mẹ nói, quốc khánh ở cùng hắn, con nghĩ như thế nào?"
Cô lắc đầu: “Thôi bỏ đi. Quốc khánh con còn phải hảo hảo học tập. Ba nơi đó, ăn tết ở lại vài ngày liền đi."
Phù gia từ trước đến nay dân chủ, Phù Thải Nghênh nói như vậy, Phù mụ mụ cũng liền không nói cái gì nữa, chỉ là dặn dò cô sớm một chút nghỉ ngơi liền trở về phòng của mình.
Cô ở phòng khách chậm rì rì mà uống canh. Nơi đó, cô thật sự rất không muốn đi. Dì tuy rằng đối nàng cũng thực tốt, nhưng nói chung làm cô cảm thấy mình là người ngoài.
Không sai, Phù gia chính là cốt truyện cẩu huyết nhất. Thời điểm cô cấp hai, Phù mẹ phát hiện Phù ba ngoại tình. Phù gia ba mẹ thời trẻ là tự do yêu đương, chỉ là người đến trung niên, ngược lại dần dần dường như mất cảm tình.
Sau khi biết Phù ba ngoại tình, ba mẹ liền hoà bình ly hôn, Phù ba đem nơi này để lại cho Phù mẹ cùng Phù Thải Nghênh, chính mình dọn tới một thành thị khác. Phù mẹ cảm thấy căn nhà kia nhìn cũng phiền, dứt khoát bán căn hộ kia, cùng Phù Thải Nghênh chuyển đến nơi hiện tại này.
Cô lúc ấy cấp hai, việc học ở Y trung vốn là khẩn trương làm người ta chịu không nổi, trong nhà còn có việc này. Lớp học mọi người tựa hồ đều đã biết chuyện của cô, nghị luận không thôi.
Học tập cùng sự tình trong nhà, người ngoài nghị luận, cô lúc ấy thiếu chút nữa bệnh trầm cảm. Phù mẹ dứt khoát cho cô nghỉ học tạm một năm, dọn chỗ ở khác. Hoàn cảnh hoàn toàn mới, Phù Thải Nghênh mới dần dần khôi phục bình thường.
Cho nên đối Phù ba, cô muốn nói trong lòng nhiều khúc mắc, cũng là không có khả năng.
Phù ba đối với Phù Thải Nghênh vẫn như cũ rất tốt, mỗi lần cô đi qua, đều mang theo chút bồi thường cho cô, mang theo cô dạo siêu thị mua cho cô cái này cái kia. Dì cũng ôn nhu, chưa bao giờ đề ý kiến nói Phù ba mua đồ vật cho cô quá nhiều.
Cô chính là như thế nào đều không nghĩ đi qua.
Rất nhiều thương tổn một khi tạo thành, liền rất khó đền bù.
Hơn nữa năm nay, dì sinh một em trai, Phù Thải Nghênh liền càng thêm không muốn đi qua. Đó là một gia đình hoàn chỉnh, cô đi qua, toàn thân trên dưới đều là không được tự nhiên.
Kỳ thật đến bây giờ, cô đều không quá nguyện ý nhìn thấy bạn học cũ ở Y trung, trừ bỏ Văn Văn bọn họ, cô một năm không còn có gặp qua người trong ban trước kia. Tốt nghiệp tụ hội cô cũng không có đi.
Có thể nói cô là yếu đuối đi. Thấy bạn học trước kia, luôn không khỏi nhớ lại những cái bị các loại phiền lòng tâm sự vây quanh, tựa hồ làm cô không thở nổi.
Ngày hôm sau là thứ năm. Trong ban tập thể lại đi phòng học nhạc luyện ca.
Luyện qua vài lần, mọi người hiện tại hát đã rất tốt, thầy âm nhạc cũng tương đối vừa lòng: “Còn có mười ngày chính là xuất diễn. Mọi người trở về hảo hảo luyện tập một chút, tranh thủ lấy cái thứ tự không tồi."
Tiệc tối Lan Thụ trung thu tuy nói là tính chất xuất diễn, nhưng là cũng sẽ chọn ra một hai ba giải thưởng.
Thầy âm nhạc lại nói: “Dương cầm của Thẩm Hoài cũng đàn rất khá, mọi người đều muốn nỗ lực a."
Thẩm Hoài gật gật đầu.
Phù Thải Nghênh đột nhiên đặc biệt hối hận khi còn nhỏ không có đi học một môn nhạc cụ nào. Ngươi xem nam sinh đàn nhạc cụ, nhiều bổng a……
Trở lại phòng học, thời điểm cô cùng Lộ Dật Hàng nói như vậy, cậu ấy liền bật cười: “Tớ cũng có một nhạc cụ a."
Phù Thải Nghênh vẻ mặt kinh ngạc: “Cậu? Cậu là cái gì?"
“Nhị hồ."
* Đàn nhị hồ là một trong những loại nhạc cụ thuộc bộ dây (nhạc cụ gảy) chủ yếu của Trung Hoa, đã có lịch sử hơn 4.000 năm....
Phù Thải Nghênh nghĩ tình cảnh Lộ Dật Hàng tùy tiện vẻ mặt u oán mà lôi kéo 《 Nhị Tuyền Ánh Nguyệt 》, nhịn không được nở nụ cười.
Lộ Dật Hàng bắt đầu bất mãn: “Cậu cười cái gì?"
“Không có không có," Phù Thải Nghênh vội vàng xua xua tay, một bộ dạng lạy ông tôi ở bụi: “Chính là đơn thuần cảm thấy nhị hồ thực thích hợp với khí chất của cậu mà thôi."
Hai người nói chuyện đến vui vẻ, Dương Thanh Thanh một bên vẫn luôn an an tĩnh tĩnh làm đề đột nhiên quay đầu đối với hai người nói: “Hai người các cậu ríu ra ríu rít, đừng nói chuyện được chưa?" Nói xong liền quay đầu lại tiếp tục làm bài.
Lúc này đừng nói cô cùng Lộ Dật Hàng, Lương Phụng Dạ đang lật xem viết văn tư liệu sống đều nhìn lại đây.
Cô cảm thấy, thật xấu hổ a……
May mắn lúc này, chuông vang lên, cô vội vàng ngồi xong, nghĩ thầm chuông vang tới thật là đúng thời điểm.
Tuy nói trong lòng vẫn là thực xấu hổ.
Lương Phụng Dạ thừa dịp thầy toán ở trên bục giảng ở trên bảng đen viết đề mục, nhanh chóng nghiêng người đưa qua một tờ giấy.
Đột nhiên có tờ giấy xuất hiện ở trước mặt cô liền bị dọa sợ. Nhìn thoáng qua Lương Phụng Dạ, xác định là cho mình, mở ra xem: Không có việc gì chứ?
Cô hướng về phía Lương Phụng Dạ cười, ý bảo chính mình không có việc gì, liền lại tiếp tục nghe giảng bài.
Dương Thanh Thanh…… Đại khái là bởi vì thi không được, cho nên tâm tình không tốt lắm? Đôi mắt cô tuy nói là nhìn chằm chằm bảng đen, trong đầu lại ở không ngừng miên man suy nghĩ. Chính là, cô vẫn là cảm thấy có chút ủy khuất a. Cô cùng Lộ Dật Hàng nói chuyện phiếm, hơn nữa cũng không có như thế nào nhỏ a.
Càng làm cho người buồn bực chính là, thầy toán phát hiện cô làm việc riêng: “Phù Thải Nghênh."
Phù Thải Nghênh thu hồi không biết lắc lư tâm tư đến nơi nào, vội vàng đứng lên.
Thầy toán gõ gõ bảng đen: “Em lại đây làm đề này."
Phù Thải Nghênh đi đến trên bục giảng, cầm lấy phấn viết, nghiêm túc xem đề kia, mới phát hiện là bài toán cuối cùng một đạo đề trên bài thi lần trước. Thời điểm thi cô liền không có làm ra tới, hơn nữa càng thêm xấu hổ chính là, cô còn không có đến cập đáp án nghiên cứu.
Chỉ có thể thành thành thật thật buông phấn viết: “Lão sư, đề này em sẽ không làm."
Toán học lão sư gật gật đầu: “Vậy nghiêm túc nghe. Em tuy nói toán học thành tích không tồi, nhưng là rất nhiều lần cuối cùng một đạo đề đều không có làm ra tới. Không cần chỉ thỏa mãn với 140 điểm."
Cô tuy nói hiện tại tâm tình thoáng trầm thấp, nhưng cũng nghe ra tới hảo ý của thầy, nghiêm túc gật gật đầu, tỏ vẻ chính mình nghe lọt được.
Thầy toán lúc này mới gật gật đầu, bảo cô trở về.
“Đề này câu cuối cùng, ban chúng ta chỉ có Thẩm Hoài cùng Lương Phụng Dạ làm ra tới. Nói thật, đề này nói ra có chút siêu cương*, cho nên Thẩm Hoài là dùng phương pháp siêu cương làm, cũng chính là bên trong cao đẳng toán học đại học vi phân và tích phân. Lương Phụng Dạ dùng phương pháp nhưng thật ra chúng ta học qua, nhưng là thật sự tương đối phiền toái. Lương Phụng Dạ, em nói cho mọi người một chút về phương pháp của em đi."
** mình tìm không ra thông tin chính xác cho nên không dám sửa để nguyên covert nha mn
Lương Phụng Dạ theo tiếng gật gật đầu.
Cô lúc này mới phản ứng lại đây, liền nghĩ thầy biết rõ là chính mình khẳng định sẽ không làm còn gọi mình đi lên làm bài a……
Tâm tắc tắc QAQ.
Tác giả có lời muốn nói: Này quyển tiểu thuyết kỳ thật tưởng viết, không chỉ là tình yêu Thẩm Hoài cùng Thải Nghênh, càng giống truyền đạt chính là, cảnh tượng đoạn thời gian cấp ba kia mọi người cùng nhau nỗ lực đi. Mỗi người đều rất nỗ lực, cũng không phải lúc nào cũng theo như ý muốn của mọi người, nhưng ngày sau nhớ tới, là thực ấm áp tồn tại.
Cấp tiểu thiên sứ nhóm moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ
Đoạn chia sẻ thêm của tác giả làm mình nhớ tới 1 câu nói: “Thanh xuân giống như một cơn mưa rào, dù có bị cảm chúng ta vẫn muốn được đắm mình trong đó một lần nữa".
Đúng không mn???? Mình cũng vừa mới bắt đầu thanh xuân thôi!!!!!!! Chương này dài quá ahuhuhu
moah moah (づ ̄ 3 ̄)づ yêu mọi người
Tác giả :
Dung Vô Tiên