Nam Thần Biến Thành Mèo
Chương 12
Tề Thiệu Diễn ở chung với Lục Thiền đã gần nửa tháng, chưa từng gặp qua Lục Thiền như vậy. Tính tình cô vẫn tốt lắm, ngày thường hắn đối với Lục Thiền đều hờ hững, nhưng Lục Thiền vẫn tươi cười kiên nhẫn dỗ hắn, đụng tới bất cứ vấn đề gì cô cũng chỉ bĩu môi, vẫy vẫy tay cho qua, tuy rằng có chút trách cứ, nhưng lúc đó không đen mặt đem mọi chuyện hoá nghiêm trọng.
Có thể coi như ngoại lệ, đây là lần thứ hai cô lộ ra biểu tình khó coi như vậy, lần thứ nhất là bởi hắn bị đứa nhỏ tung cho một cước.
Tề Thiệu Diễn không khỏi sinh lòng tò mò đối với người bên kia điện thoại. Có thể là nợ? Lục Thiền thiếu người ta mấy tháng tiền thuê nhà? Không không không, Lục Thiền tiêu tiền như nước, còn nhiệt tình mua cho hắn mấy món đồ chơi nữa kìa, khả năng cô nợ tiền rất nhỏ. Là người phụ trách? Hay kẻ thù? Hoặc có thể nói bởi vì người ta trở thành người phụ trách nên mối quan hệ giữa hai người trở thành cừu địch?
Tề Thiệu Diễn bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Vẫn đang miên man suy nghĩ, Tề Thiệu Diễn chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang kịch liệt. Hắn vội vàng nhảy xuống sô pha, đẩy cửa phòng ngủ còn khép hờ, chui vào trong.
Chiếc di động vô tội nằm trên mặt đất, màn hình điện thoại bị vỡ nát thành nhiều đường ngang dọc rất ghê người, Lục Thiền ngồi một mình ở bên giường không phát ra tiếng động, mặt không chút thay đổi nhìn chằm điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuy trên mặt Lục Thiền nhất thái bình thản, nhưng Tề Thiệu Diễn lại ngửi được mùi nguy hiểm: gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Lục Thiền nhịn xuống cỗ huyết khí nảy lên trong lòng, kinh ngạc nhìn vầng sáng chói mắt ngoài cửa sổ. Tiếng ve kêu thanh thanh rót vào tai, mỏng manh như sợi tơ tằm sắp đứt. Giờ khắc này Lục Thiền mới có cảm giác thời gian trôi qua nhanh, chỉ có thể dừng lại dưới ngòi bút buồn triền miên của chính mình giữa những câu từ, có thể hình dung như một bản giao hưởng êm đềm, ta mãi đắm chìm trong đó mà ngỡ quên đi hiện thực giữa chốn bề bộn của cuộc sống.
Cục bông trắng xoá dưới chân phát ra tiếng kêu meo nhỏ yếu ớt, Lục Thiền sửng sốt, định thần trở lại, nhìn Cải Trắng nằm sấp dưới chân mình, cặp mắt xanh lam trong trẻo mang theo tia tìm kiếm nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Thiền thầm than cử chỉ điên rồ của mình, một phen ôm lấy Cải Trắng, dùng cằm cọ cọ, lười biếng nói: “Vẫn là Cải Trắng tốt nhất, vừa nghe lời vừa đáng yêu, lại không kêu loạn."
Trong phòng ngủ, đồ đạc loạn thất bát tao, trên sàn nhà cái gì cũng có, di động thì ở dưới chân, sách bộ đủ loại, hành lí đặt kế bên góc tường, đống quần áo đặt bên trong sắp xếp rối loạn.
Ánh mắt Tề Thiệu Diễn giờ đây thật sự quá mức bén nhọn cùng ghét bỏ, Lục Thiền không thể xem nhẹ. Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, nhìn Cải Trắng cười tủm tỉm: “Cải Trắng, vì sao chị lại thấy em quá thông minh?"
Có thể nghe hiểu ý của cô, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, thậm chí còn có thể làm ra một ít phản ứng kì quái.
Tỷ như hiện tại, biểu tình trên mặt Cải Trắng càng hiện ra rõ ràng ----- ghét bỏ.
Tề Thiệu Diễn cúi đầu, cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút.
Dưới chân, màn hình điện thoại bị vỡ đột nhiên sáng lên, khối đen trên màn hình chợt hiện, dù không muốn nghe cũng không thể không cầm lên. Lúc này, Lục Thiền hiển nhiên không nghĩ tới còn có người có thể gọi điện cho cô, dẫu sao vòng xã giao của Lục Thiền vốn rất hẹp, trừ bỏ biên tập A Giang, cũng chỉ còn lại bạn tốt An Thư.
Lục Thiền xoay người nhặt lên di động, nhìn màn hình vỡ vụn không thể dùng được nữa, Lục Thiền có chút hối hận với hành động vừa mới của mình.
Xúc động là ma quỷ, những lời này quả nhiên không sai.
Nhưng nếu vẫn là cái người đáng ghét kia gọi đến, cô hẳn nên tận lực đập nát hoàn toàn mới đúng.
Di động rung lên hồi lâu, sau đó không có động tĩnh. Lục Thiền bất đắc dĩ đặt điện thoại di động lên bàn, ôm Cải Trắng ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha, có chút phát sầu nhìn bản thảo còn đang dở.
Chuyên mục đã nghĩ ra, những bài viết một chữ cũng không nghĩ được. Hiện tại, ngay cả blog Lục Thiền cũng không mở, bạn trên mạng cả ngày lẫn đêm đều kêu gào cô nhanh chóng cho ra tác phẩm mới, nhưng thật sự một chút ý tưởng cô cũng không có.
Ở trong mắt quần chúng, dễ dàng viết ra một quyển tiểu thuyết tình yêu là chuyện rất đơn giản sao?
Nhưng thật sự là cô cứ nghĩ tới nam nữ nhân vật chính làm cái gì mà thân mật. . . . . . sẽ đánh chữ lung tung hết.
Thực sự chỉ có thể tự mình trải qua mới nhận thức được?
Hoặc có thể nói, tìm bạn trai. . . . . . Thử xem xem?
Ý tưởng vừa mới chớp lên trong đầu, đã bị Lục Thiền nhanh chóng cắt đứt.
Haha, Lục Thiền, mày làm sao có thể tuỳ tiện như thế?
Lục Thiền quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Cải Trắng đang phe phẩy trên màn hình máy tính, đột nhiên nở nụ cười, nổi lên hứng thú trêu đùa nó: “Cải Trắng, tác phẩm mới viết về em được không?"
Ánh mắt Cải Trắng bỗng nhiên trừng lớn, co rụt người lại. . .
Lục Thiền phì một tiếng bật cười đến chảy nước mắt. Tay cô run rẩy chỉ về phía Cải Trắng, ôm bụng ở trên sô pha lăn lộn: “Phản ứng này thật chọc cười, cứ giống như nghe hiểu vậy."
Vô nghĩa! Đương nhiên có thể nghe hiểu! Tề Thiệu Diễn lặng lẽ trở mình hướng Lục Thiền khinh bỉ.
Tề Thiệu Diễn thấy tâm tình Lục Thiền rõ ràng có chuyển biến tốt, cũng không lại đi rối rắm người gọi điện thoại trước đó là ai. Hắn nhìn Lục Thiền một cái, trầm ngâm, trong lòng không biết nghĩ gì.
Tề Thiệu Diễn quay đầu nhìn Lục Thiền, mới thấy hành động của cô không hề dừng lại, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút thất tiêu.
Tề Thiệu Diễn sửng sốt, trầm mặc một lát, đang muốn mở miệng kêu lên phân tán sự chú ý của cô thì chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên thanh tuý.
Lục Thiền có chút chần chờ đứng dậy, đem laptop đặt qua bàn trà, theo thói quen lưu lại bản thảo, mới chạy đến cửa thăm dò: “Ai vậy?"
Tề Thiệu Diễn cũng cảm thấy kì quái, ở chung nhiều ngày như vậy, trước kia hắn chưa từng thấy có người đến nhà Lục Thiền.
“Là em." Một giọng nữ hơi thấp mang theo vài phần vội vàng cùng chua xót, “Chị Lục. Em là Tề Tiểu Uyển."
Vừa nghe xong câu đầu tiên, đã thấy toàn thân Tề Thiệu Diễn run lên kịch liệt, lông trên người dựng đứng. Đó là giọng nói quá mức quen thuộc mà hắn đã nghe hàng trăm lần, vô luận có chút chua xót nhưng vẫn trong trẻo, hoặc lúc khi làm nũng, vòi vĩnh hắn, . . .
Đứa em gái đã gắn bó với hắn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, gần hai mươi ba năm, ngày nào cũng nghe, có thể không quen thuộc?
Lục Thiền kinh ngạc mở cửa, vừa mở thì liền nhìn thấy Tề Tiểu Uyển ủ rũ đứng trước cửa, bộ dáng có chút chật vật, váy ca rô sọc mặc trên người có nhiều nếp nhăn, đôi giày cao gót màu trắng cũng bị bẩn. Mồ hôi trên trán thấm ướt nhẹp, hốc mắt Tề Tiểu Uyển trào ra màn sương mù hôi hổi, cô nhìn Lục Thiền một cái, cụp mắt.
Trong ấn tượng của mọi người, Tề Tiểu Uyển chưa từng có bộ dáng chật vật như vậy. Mặc dù trước đây nghịch ngợm bị bố mẹ giáo huấn, con bé cũng chỉ nhìn về phía hắn và anh trai nhếch môi cười cười, kiên cường mà lạc quan.
Nhưng hiện tại, Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dạng em gái nhà mình như vậy, trái tim một trận co thắt, đau đớn dữ dội.
Lục Thiền hoảng sợ, kéo tay Tề Tiểu Uyển vào nhà, cũng không để ý đến chân Tề Tiểu Uyển còn mang giày, đế giày để lại những vết bụi bẩn đậm nét trên sàn nhà.
Lục Thiền vội vàng đỡ Tề Tiểu Uyển vào phòng khách, đi về phía phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lông lớn phủ lên tóc Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng thay cô xoa xoa.
Tề Thiệu Diễn cố hết sức: nhảy lên sô pha, móng vuốt yếu ớt bám lên người Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cuộn tròn vào lòng Tề Tiểu Uyển.
Tay Lục Thiền phấn chấn run lên, bản thân cô mang Cải Trắng về ở chung lâu như vậy cũng chưa từng thấy nó đối xử thân mật như thế với mình.
Cải Trắng đúng là con mèo đứng núi này trông núi nọ.
Tề Tiểu Uyển nhìn Cải Trắng, cười cười nói: “Đây là Cải Trắng mà chị thường chụp ảnh đăng lên weibo sao?"
Lục Thiền cười tủm tỉm gật đầu.
Tề Tiểu Uyển lấy tay chọt chọt mặt Cải Trắng, đối phương một chút cũng không tức giận, hiếu kỳ nói: “Cải Trắng rất thích gần gũi với người? Thật ngoan ngoãn nha."
Lục Thiền liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dù sao cho tới bây giờ nó cũng không thích thân thiết với chị."
Một cỗ đố kị nồng hậu.
Tề Tiểu Uyển nhịn không được uốn cong khoé miệng, sờ sờ bộ lông mềm mại của Cải Trắng. Mắt rũ xuống, lông mi tự nhiên run rẩy để lộ một tia cảm xúc bí ẩn, cô cẩn thận nhìn Lục Thiền đang lau tóc cho mình, nước mắt bắt đầu rơi: “Cảm ơn, chị Lục."
Lục Thiền cúi xuống nhìn cô, tươi cười thoải mái: “Không có việc gì."
Tề Tiểu Uyển cúi đầu, sau một lúc trầm mặc mới lẩm bẩm nói: “Em thật sự không biết đi nơi nào mới tốt, anh hai còn nằm viện chưa tỉnh lại, công ty cũng xảy ra chuyện, anh cả mấy ngày nay không về nhà. Trong nhà bắt đầu rối loạn, em lại không thể giúp được gì. Chị Lục, em không có một người nào, không có bạn bè để trót lòng tâm sự, đành phải đến tìm chị. Em biết như vậy có chút đường đột, xin chị cho em ở lại một lúc, một lúc nữa thôi là được rồi."
Từng câu từng chữ của Tề Tiểu Uyển truyền vào màng nhĩ Tề Thiệu Diễn không xót chữ nào, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Tề Tiểu Uyển, trái tim nhói lên dữ dội.
Nguyên lai cơ thể hắn vẫn còn, chỉ là. . . . . .không tỉnh lại sao?
Mà trong nhà. . . . . .Đã loạn thành như vậy?
Cô gái ngốc. Lục Thiền nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay gõ một cái lên trán cô, nhìn Cải Trắng không hiểu tại sao đang phát run trong lòng Tề Tiểu Uyển, bộ dáng thuận theo nói: “Không có việc gì, đừng ngại. Em xem, Cải Trắng của chị thích em như vậy, em hẳn nên ở lại lâu hơn mới đúng."
Có thể coi như ngoại lệ, đây là lần thứ hai cô lộ ra biểu tình khó coi như vậy, lần thứ nhất là bởi hắn bị đứa nhỏ tung cho một cước.
Tề Thiệu Diễn không khỏi sinh lòng tò mò đối với người bên kia điện thoại. Có thể là nợ? Lục Thiền thiếu người ta mấy tháng tiền thuê nhà? Không không không, Lục Thiền tiêu tiền như nước, còn nhiệt tình mua cho hắn mấy món đồ chơi nữa kìa, khả năng cô nợ tiền rất nhỏ. Là người phụ trách? Hay kẻ thù? Hoặc có thể nói bởi vì người ta trở thành người phụ trách nên mối quan hệ giữa hai người trở thành cừu địch?
Tề Thiệu Diễn bị suy nghĩ của mình làm cho hoảng sợ.
Vẫn đang miên man suy nghĩ, Tề Thiệu Diễn chợt nghe trong phòng ngủ truyền đến một tiếng vang kịch liệt. Hắn vội vàng nhảy xuống sô pha, đẩy cửa phòng ngủ còn khép hờ, chui vào trong.
Chiếc di động vô tội nằm trên mặt đất, màn hình điện thoại bị vỡ nát thành nhiều đường ngang dọc rất ghê người, Lục Thiền ngồi một mình ở bên giường không phát ra tiếng động, mặt không chút thay đổi nhìn chằm điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Tuy trên mặt Lục Thiền nhất thái bình thản, nhưng Tề Thiệu Diễn lại ngửi được mùi nguy hiểm: gió thổi mưa giông trước cơn bão.
Lục Thiền nhịn xuống cỗ huyết khí nảy lên trong lòng, kinh ngạc nhìn vầng sáng chói mắt ngoài cửa sổ. Tiếng ve kêu thanh thanh rót vào tai, mỏng manh như sợi tơ tằm sắp đứt. Giờ khắc này Lục Thiền mới có cảm giác thời gian trôi qua nhanh, chỉ có thể dừng lại dưới ngòi bút buồn triền miên của chính mình giữa những câu từ, có thể hình dung như một bản giao hưởng êm đềm, ta mãi đắm chìm trong đó mà ngỡ quên đi hiện thực giữa chốn bề bộn của cuộc sống.
Cục bông trắng xoá dưới chân phát ra tiếng kêu meo nhỏ yếu ớt, Lục Thiền sửng sốt, định thần trở lại, nhìn Cải Trắng nằm sấp dưới chân mình, cặp mắt xanh lam trong trẻo mang theo tia tìm kiếm nhìn chằm chằm vào cô.
Lục Thiền thầm than cử chỉ điên rồ của mình, một phen ôm lấy Cải Trắng, dùng cằm cọ cọ, lười biếng nói: “Vẫn là Cải Trắng tốt nhất, vừa nghe lời vừa đáng yêu, lại không kêu loạn."
Trong phòng ngủ, đồ đạc loạn thất bát tao, trên sàn nhà cái gì cũng có, di động thì ở dưới chân, sách bộ đủ loại, hành lí đặt kế bên góc tường, đống quần áo đặt bên trong sắp xếp rối loạn.
Ánh mắt Tề Thiệu Diễn giờ đây thật sự quá mức bén nhọn cùng ghét bỏ, Lục Thiền không thể xem nhẹ. Hai tay cô tạo thành hình chữ thập, nhìn Cải Trắng cười tủm tỉm: “Cải Trắng, vì sao chị lại thấy em quá thông minh?"
Có thể nghe hiểu ý của cô, có thể cảm nhận được cảm xúc của cô, thậm chí còn có thể làm ra một ít phản ứng kì quái.
Tỷ như hiện tại, biểu tình trên mặt Cải Trắng càng hiện ra rõ ràng ----- ghét bỏ.
Tề Thiệu Diễn cúi đầu, cảm thấy bản thân cần bình tĩnh một chút.
Dưới chân, màn hình điện thoại bị vỡ đột nhiên sáng lên, khối đen trên màn hình chợt hiện, dù không muốn nghe cũng không thể không cầm lên. Lúc này, Lục Thiền hiển nhiên không nghĩ tới còn có người có thể gọi điện cho cô, dẫu sao vòng xã giao của Lục Thiền vốn rất hẹp, trừ bỏ biên tập A Giang, cũng chỉ còn lại bạn tốt An Thư.
Lục Thiền xoay người nhặt lên di động, nhìn màn hình vỡ vụn không thể dùng được nữa, Lục Thiền có chút hối hận với hành động vừa mới của mình.
Xúc động là ma quỷ, những lời này quả nhiên không sai.
Nhưng nếu vẫn là cái người đáng ghét kia gọi đến, cô hẳn nên tận lực đập nát hoàn toàn mới đúng.
Di động rung lên hồi lâu, sau đó không có động tĩnh. Lục Thiền bất đắc dĩ đặt điện thoại di động lên bàn, ôm Cải Trắng ra phòng khách, ngồi xếp bằng trên sô pha, có chút phát sầu nhìn bản thảo còn đang dở.
Chuyên mục đã nghĩ ra, những bài viết một chữ cũng không nghĩ được. Hiện tại, ngay cả blog Lục Thiền cũng không mở, bạn trên mạng cả ngày lẫn đêm đều kêu gào cô nhanh chóng cho ra tác phẩm mới, nhưng thật sự một chút ý tưởng cô cũng không có.
Ở trong mắt quần chúng, dễ dàng viết ra một quyển tiểu thuyết tình yêu là chuyện rất đơn giản sao?
Nhưng thật sự là cô cứ nghĩ tới nam nữ nhân vật chính làm cái gì mà thân mật. . . . . . sẽ đánh chữ lung tung hết.
Thực sự chỉ có thể tự mình trải qua mới nhận thức được?
Hoặc có thể nói, tìm bạn trai. . . . . . Thử xem xem?
Ý tưởng vừa mới chớp lên trong đầu, đã bị Lục Thiền nhanh chóng cắt đứt.
Haha, Lục Thiền, mày làm sao có thể tuỳ tiện như thế?
Lục Thiền quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Cải Trắng đang phe phẩy trên màn hình máy tính, đột nhiên nở nụ cười, nổi lên hứng thú trêu đùa nó: “Cải Trắng, tác phẩm mới viết về em được không?"
Ánh mắt Cải Trắng bỗng nhiên trừng lớn, co rụt người lại. . .
Lục Thiền phì một tiếng bật cười đến chảy nước mắt. Tay cô run rẩy chỉ về phía Cải Trắng, ôm bụng ở trên sô pha lăn lộn: “Phản ứng này thật chọc cười, cứ giống như nghe hiểu vậy."
Vô nghĩa! Đương nhiên có thể nghe hiểu! Tề Thiệu Diễn lặng lẽ trở mình hướng Lục Thiền khinh bỉ.
Tề Thiệu Diễn thấy tâm tình Lục Thiền rõ ràng có chuyển biến tốt, cũng không lại đi rối rắm người gọi điện thoại trước đó là ai. Hắn nhìn Lục Thiền một cái, trầm ngâm, trong lòng không biết nghĩ gì.
Tề Thiệu Diễn quay đầu nhìn Lục Thiền, mới thấy hành động của cô không hề dừng lại, nhưng ánh mắt rõ ràng có chút thất tiêu.
Tề Thiệu Diễn sửng sốt, trầm mặc một lát, đang muốn mở miệng kêu lên phân tán sự chú ý của cô thì chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên thanh tuý.
Lục Thiền có chút chần chờ đứng dậy, đem laptop đặt qua bàn trà, theo thói quen lưu lại bản thảo, mới chạy đến cửa thăm dò: “Ai vậy?"
Tề Thiệu Diễn cũng cảm thấy kì quái, ở chung nhiều ngày như vậy, trước kia hắn chưa từng thấy có người đến nhà Lục Thiền.
“Là em." Một giọng nữ hơi thấp mang theo vài phần vội vàng cùng chua xót, “Chị Lục. Em là Tề Tiểu Uyển."
Vừa nghe xong câu đầu tiên, đã thấy toàn thân Tề Thiệu Diễn run lên kịch liệt, lông trên người dựng đứng. Đó là giọng nói quá mức quen thuộc mà hắn đã nghe hàng trăm lần, vô luận có chút chua xót nhưng vẫn trong trẻo, hoặc lúc khi làm nũng, vòi vĩnh hắn, . . .
Đứa em gái đã gắn bó với hắn từ lúc nhỏ đến khi trưởng thành, gần hai mươi ba năm, ngày nào cũng nghe, có thể không quen thuộc?
Lục Thiền kinh ngạc mở cửa, vừa mở thì liền nhìn thấy Tề Tiểu Uyển ủ rũ đứng trước cửa, bộ dáng có chút chật vật, váy ca rô sọc mặc trên người có nhiều nếp nhăn, đôi giày cao gót màu trắng cũng bị bẩn. Mồ hôi trên trán thấm ướt nhẹp, hốc mắt Tề Tiểu Uyển trào ra màn sương mù hôi hổi, cô nhìn Lục Thiền một cái, cụp mắt.
Trong ấn tượng của mọi người, Tề Tiểu Uyển chưa từng có bộ dáng chật vật như vậy. Mặc dù trước đây nghịch ngợm bị bố mẹ giáo huấn, con bé cũng chỉ nhìn về phía hắn và anh trai nhếch môi cười cười, kiên cường mà lạc quan.
Nhưng hiện tại, Tề Thiệu Diễn nhìn bộ dạng em gái nhà mình như vậy, trái tim một trận co thắt, đau đớn dữ dội.
Lục Thiền hoảng sợ, kéo tay Tề Tiểu Uyển vào nhà, cũng không để ý đến chân Tề Tiểu Uyển còn mang giày, đế giày để lại những vết bụi bẩn đậm nét trên sàn nhà.
Lục Thiền vội vàng đỡ Tề Tiểu Uyển vào phòng khách, đi về phía phòng tắm lấy ra một chiếc khăn lông lớn phủ lên tóc Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng thay cô xoa xoa.
Tề Thiệu Diễn cố hết sức: nhảy lên sô pha, móng vuốt yếu ớt bám lên người Tề Tiểu Uyển, nhẹ nhàng kêu một tiếng, cuộn tròn vào lòng Tề Tiểu Uyển.
Tay Lục Thiền phấn chấn run lên, bản thân cô mang Cải Trắng về ở chung lâu như vậy cũng chưa từng thấy nó đối xử thân mật như thế với mình.
Cải Trắng đúng là con mèo đứng núi này trông núi nọ.
Tề Tiểu Uyển nhìn Cải Trắng, cười cười nói: “Đây là Cải Trắng mà chị thường chụp ảnh đăng lên weibo sao?"
Lục Thiền cười tủm tỉm gật đầu.
Tề Tiểu Uyển lấy tay chọt chọt mặt Cải Trắng, đối phương một chút cũng không tức giận, hiếu kỳ nói: “Cải Trắng rất thích gần gũi với người? Thật ngoan ngoãn nha."
Lục Thiền liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Dù sao cho tới bây giờ nó cũng không thích thân thiết với chị."
Một cỗ đố kị nồng hậu.
Tề Tiểu Uyển nhịn không được uốn cong khoé miệng, sờ sờ bộ lông mềm mại của Cải Trắng. Mắt rũ xuống, lông mi tự nhiên run rẩy để lộ một tia cảm xúc bí ẩn, cô cẩn thận nhìn Lục Thiền đang lau tóc cho mình, nước mắt bắt đầu rơi: “Cảm ơn, chị Lục."
Lục Thiền cúi xuống nhìn cô, tươi cười thoải mái: “Không có việc gì."
Tề Tiểu Uyển cúi đầu, sau một lúc trầm mặc mới lẩm bẩm nói: “Em thật sự không biết đi nơi nào mới tốt, anh hai còn nằm viện chưa tỉnh lại, công ty cũng xảy ra chuyện, anh cả mấy ngày nay không về nhà. Trong nhà bắt đầu rối loạn, em lại không thể giúp được gì. Chị Lục, em không có một người nào, không có bạn bè để trót lòng tâm sự, đành phải đến tìm chị. Em biết như vậy có chút đường đột, xin chị cho em ở lại một lúc, một lúc nữa thôi là được rồi."
Từng câu từng chữ của Tề Tiểu Uyển truyền vào màng nhĩ Tề Thiệu Diễn không xót chữ nào, hắn ngẩng mạnh đầu nhìn Tề Tiểu Uyển, trái tim nhói lên dữ dội.
Nguyên lai cơ thể hắn vẫn còn, chỉ là. . . . . .không tỉnh lại sao?
Mà trong nhà. . . . . .Đã loạn thành như vậy?
Cô gái ngốc. Lục Thiền nhịn không được nhẹ nhàng đưa tay gõ một cái lên trán cô, nhìn Cải Trắng không hiểu tại sao đang phát run trong lòng Tề Tiểu Uyển, bộ dáng thuận theo nói: “Không có việc gì, đừng ngại. Em xem, Cải Trắng của chị thích em như vậy, em hẳn nên ở lại lâu hơn mới đúng."
Tác giả :
Mặc Tiểu Ba