Nam Sủng Vô Diệm Ngốc Nghếch
Chương 7: Bị bắt rồi hả? . .
Hiện tại cuộc sống của Y đều trôi qua rất sung sướng, hơn nữa duỗi tay ra liền có người mặc giúp y phục, cơm dâng tới miệng. Ngay cả đến nhà xí đều bị Vũ ôm đi, thậm chí ngay cả giường cũng không cho xuống. Chung quanh bốn phía có chỗ nào sắc nhọn đều bị mài đi, bàn vuông ghế vuông cạnh cứng đều bị biến thành bàn tròn ghế tròn. Nhưng bản tính của Y luôn thích những thứ mới lạ sao chịu đựng được chứ. Cả ngày ngồi trên giường lộ ra bộ dáng buồn bả.
"Vũ ~~ ta muốn chơi!" Y ngồi ở trên giường, mặt như oán phụ nhìn Vũ.
"Được được, ăn cơm trước có được không?" Vũ lấy lòng Y nói.
"Ta ăn rồi ngươi sẽ mang ta đi ra ngoài chơi sao?" Y rất mong đợi Vũ sẽ nói đúng.
"Đúng vậy."
"Không gạt ta nga. Chúng ta ngoéo tay đi~~" Đã từng có lúc Vũ chỉ hứa hẹn cho có lệ, nên Y không còn tin lời hắn nói.
"Được được, ngoéo tay" Vũ đành phải cùng Y ngoéo tay.
"Chẹp chẹp... Chẹp chẹp (âm thanh đang ăn =_=)... Có thể đi rồi ~" Y quệt mồm, nhanh chóng kéo Vũ ra khỏi cửa.
"Sao nhanh như vậy?" Vũ giật mình thấy Y ngoan ngoãn nghe lời ăn hết thức ăn nhanh như vậy.
"Đi thôi đi thôi." Vũ vẫn đang rơi vào trầm tư liền bị Iôi đi. Cũng không ngờ Y lại có sức lực như thế...
Chờ Vũ hoàn hồn, cư nhiên thấy mình đang ở trên đường cái. Nhưng khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của Y, liền cùng Y dạo chơi. Nếu bị người trong cung nhìn thấy, đoán chừng bọn họ sẽ không tin quân vương lại có vẻ mặt ôn nhu dịu dàng đến thế.
"Y, đi cẩn thận một chút." Vũ đứng ở phía sau Y, cùng Y chọn này chọn nọ, thuận tiện làm nô tài miễn phí, tự mình xách này nọ giúp Y, hiện tại, trên tay Vũ cầm cả đống đồ ăn vặt, nào là kẹo hồ lô, bánh ngọt tuyết vân a, rất rất nhiều thứ khác nữa.
"Được, cẩn thận một chút." Lúc này, trên người Vũ đã không còn đống đồ trói buộc nữa, tiếp tục cùng Y dạo phố. ( tác giả: mua xong toàn bộ ném hết cho ảnh vệ...)
Đúng lúc này, có một đám người xông lên bao vây, tựa hồ canh đúng thời cơ đồng loạt xông lên, tách Vũ cùng Y ra xa. Rất nhanh, Y đã rơi vào trong vòng người, liền bị che khuất không thể nhìn thấy.
"Y!!!!!!!!!!!!!!!!" Vũ lớn tiếng la lên, nhưng mà, đã không còn người đáp lại hắn...
——— —————– Y bên này ——— —————— ———
"Các ngươi.. Các ngươi là ai, buông ta ra!!" Y thấy có rất nhiều người vây quanh, đem Vũ và mình tách rời ra, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất sợ hãi, nhất là những người kia cứ siết chặt lấy Y, cố kéo Y cách xa khỏi Vũ. Hắn lớn tiếng kêu cứu, nhưng đám người này cứ ồn ào ầm ĩ lấn áp thanh âm của hắn, hoàn toàn không người nào nghe được hắn nói cái gì.
"A!!" Y chưa kịp phản ứng, rất nhanh đã bị đem đi, trong lúc đó có một người đánh Vũ hôn mê, nên dễ dàng bắt Y đi như vậy.
"Tiểu tử, đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên." Một đại hán râu quai nón dùng sức lôi kéo y phục Y.
Y bị đánh ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại lén bảo vệ bụng hắn, không để phát ra một tiếng động. Lúc này, có một người từ bên ngoài đi tới, nhìn kỹ, chính là nam nhân trung niên tự xưng là phụ thân của Y mà Vũ đang điều tra kia.
"Đã tỉnh, nhưng lại luôn giả chết." Tên đại hán cung kính nói với trung niên nam tử.
"Thật sao!" Trung niên nam tử nâng mi mắt lên, hoàn toàn không giống tên nam nhân xiêm y lam lũ ngày hôm đó.
"Cần phải đối đãi hắn cho thật tốt, đừng để người ta nói kẻ làm cha này đối xử tệ bạc với hắn, Vương viên ngoại ở thành Nam vừa vặn đang thiếu một nam sủng ——" Trung niên nam tử hung tợn nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó, đừng quên cho tiểu đệ một chút đỉnh ——" Đại hán cũng cười không đứng đắn, đang định kiếm chút lợi.
"Yên tâm đi, không bạc đãi các ngươi đâu." Trung niên nam tử sau khi nói xong, liền đi ra khỏi cửa phòng.
Nằm trên mặt đất, mặt Y dính đầy bụi bẩn, biểu cảm lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trong con ngươi hiện ra sự tà ác.
Lúc này trong khách điếm, Vũ đang bộc phát bản tính, khôi phục dáng vẻ của bậc đế vương lạnh lùng tàn khốc.
Trong bóng đêm dưới ngọn đèn dầu, Y cuộn mình ở trong góc nhỏ. Bụng truyền đến cơn đau khiến Y run lên từng đợt.
Lúc tên đại hán râu quai nón đá Y một cước, tuy đã giảm không ít lực đạo, vẫn khiến cho Y đau đến chịu không nổi.
Ngay lúc Y run rẩy, một luồng cảm giác ấm áp bao phủ, Y không tự chủ hướng đến cái ôm ấm áp kia, hương vị quen thuộc khiến Y dần thả lỏng, lâm vào hôn mê.
"Vũ ~~ ta muốn chơi!" Y ngồi ở trên giường, mặt như oán phụ nhìn Vũ.
"Được được, ăn cơm trước có được không?" Vũ lấy lòng Y nói.
"Ta ăn rồi ngươi sẽ mang ta đi ra ngoài chơi sao?" Y rất mong đợi Vũ sẽ nói đúng.
"Đúng vậy."
"Không gạt ta nga. Chúng ta ngoéo tay đi~~" Đã từng có lúc Vũ chỉ hứa hẹn cho có lệ, nên Y không còn tin lời hắn nói.
"Được được, ngoéo tay" Vũ đành phải cùng Y ngoéo tay.
"Chẹp chẹp... Chẹp chẹp (âm thanh đang ăn =_=)... Có thể đi rồi ~" Y quệt mồm, nhanh chóng kéo Vũ ra khỏi cửa.
"Sao nhanh như vậy?" Vũ giật mình thấy Y ngoan ngoãn nghe lời ăn hết thức ăn nhanh như vậy.
"Đi thôi đi thôi." Vũ vẫn đang rơi vào trầm tư liền bị Iôi đi. Cũng không ngờ Y lại có sức lực như thế...
Chờ Vũ hoàn hồn, cư nhiên thấy mình đang ở trên đường cái. Nhưng khi thấy vẻ mặt thỏa mãn của Y, liền cùng Y dạo chơi. Nếu bị người trong cung nhìn thấy, đoán chừng bọn họ sẽ không tin quân vương lại có vẻ mặt ôn nhu dịu dàng đến thế.
"Y, đi cẩn thận một chút." Vũ đứng ở phía sau Y, cùng Y chọn này chọn nọ, thuận tiện làm nô tài miễn phí, tự mình xách này nọ giúp Y, hiện tại, trên tay Vũ cầm cả đống đồ ăn vặt, nào là kẹo hồ lô, bánh ngọt tuyết vân a, rất rất nhiều thứ khác nữa.
"Được, cẩn thận một chút." Lúc này, trên người Vũ đã không còn đống đồ trói buộc nữa, tiếp tục cùng Y dạo phố. ( tác giả: mua xong toàn bộ ném hết cho ảnh vệ...)
Đúng lúc này, có một đám người xông lên bao vây, tựa hồ canh đúng thời cơ đồng loạt xông lên, tách Vũ cùng Y ra xa. Rất nhanh, Y đã rơi vào trong vòng người, liền bị che khuất không thể nhìn thấy.
"Y!!!!!!!!!!!!!!!!" Vũ lớn tiếng la lên, nhưng mà, đã không còn người đáp lại hắn...
——— —————– Y bên này ——— —————— ———
"Các ngươi.. Các ngươi là ai, buông ta ra!!" Y thấy có rất nhiều người vây quanh, đem Vũ và mình tách rời ra, trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy rất sợ hãi, nhất là những người kia cứ siết chặt lấy Y, cố kéo Y cách xa khỏi Vũ. Hắn lớn tiếng kêu cứu, nhưng đám người này cứ ồn ào ầm ĩ lấn áp thanh âm của hắn, hoàn toàn không người nào nghe được hắn nói cái gì.
"A!!" Y chưa kịp phản ứng, rất nhanh đã bị đem đi, trong lúc đó có một người đánh Vũ hôn mê, nên dễ dàng bắt Y đi như vậy.
"Tiểu tử, đừng có giả vờ nữa, mau đứng lên." Một đại hán râu quai nón dùng sức lôi kéo y phục Y.
Y bị đánh ngã nhào trên đất, sắc mặt trắng bệch, nhưng lại lén bảo vệ bụng hắn, không để phát ra một tiếng động. Lúc này, có một người từ bên ngoài đi tới, nhìn kỹ, chính là nam nhân trung niên tự xưng là phụ thân của Y mà Vũ đang điều tra kia.
"Đã tỉnh, nhưng lại luôn giả chết." Tên đại hán cung kính nói với trung niên nam tử.
"Thật sao!" Trung niên nam tử nâng mi mắt lên, hoàn toàn không giống tên nam nhân xiêm y lam lũ ngày hôm đó.
"Cần phải đối đãi hắn cho thật tốt, đừng để người ta nói kẻ làm cha này đối xử tệ bạc với hắn, Vương viên ngoại ở thành Nam vừa vặn đang thiếu một nam sủng ——" Trung niên nam tử hung tợn nói.
"Đúng vậy, đến lúc đó, đừng quên cho tiểu đệ một chút đỉnh ——" Đại hán cũng cười không đứng đắn, đang định kiếm chút lợi.
"Yên tâm đi, không bạc đãi các ngươi đâu." Trung niên nam tử sau khi nói xong, liền đi ra khỏi cửa phòng.
Nằm trên mặt đất, mặt Y dính đầy bụi bẩn, biểu cảm lúc này đã hoàn toàn thay đổi, trong con ngươi hiện ra sự tà ác.
Lúc này trong khách điếm, Vũ đang bộc phát bản tính, khôi phục dáng vẻ của bậc đế vương lạnh lùng tàn khốc.
Trong bóng đêm dưới ngọn đèn dầu, Y cuộn mình ở trong góc nhỏ. Bụng truyền đến cơn đau khiến Y run lên từng đợt.
Lúc tên đại hán râu quai nón đá Y một cước, tuy đã giảm không ít lực đạo, vẫn khiến cho Y đau đến chịu không nổi.
Ngay lúc Y run rẩy, một luồng cảm giác ấm áp bao phủ, Y không tự chủ hướng đến cái ôm ấm áp kia, hương vị quen thuộc khiến Y dần thả lỏng, lâm vào hôn mê.
Tác giả :
Y Tư Đa Duy Nhĩ