Nam Quốc Nguyên Phi Sử Ký
Chương 54
Tôi mở mắt ra, trước mắt chỉ thấy mơ màn bóng của một ai đó.
Tôi đã chết chưa? Nơi đây là Hoàng Tuyền có phải không?
Nhưng tại sao cơ thể tôi lại nặng trịch và khó chịu như vậy,chẳng phải trở thành thần hồn thì sẽ có cảm giác nhẹ bẫng hay sao?
"Tốt quá... cô ấy tỉnh rồi" Một giọng nói quen thuộc của một nữ nhân vang bên tai.
Tâm trí tôi liền lấy lại nhận thức, thì ra tôi vẫn chưa chết, vẫn còn tồn tại trên dương thế này, tiếng nói ban nãy là của Tiểu Tuyết.
Thị lực của tôi đã hồi phục, nhìn xung quanh chính là căn phòng của tôi.
Tại sao lại như vậy chứ? Tôi muốn chết, tại sao không cho tôi toại nguyện?
Chẳng lẽ tôi phải để bọn đàn ông chà đạp thân xác mình thật sao? Tôi không cam tâm, ông trời tàn nhẫn với tôi quá.
Tôi chỉ biết ôm chân cúi đầu...
Bàn tay Tiểu Tuyết vỗ vỗ vai tôi vừa khuyên nhũ:
"Nam Phong, cô đừng như vậy mà, đâu phải chết là có thể kết thúc được mọi chuyện. Cô đừng cứ mãi nghĩ đến cái chết, tại sao không nghĩ lạc quan hơn? Cha mẹ cô sinh ra cô, nuôi dưỡng cô lớn khôn để rồi cô tự kết liễu mình như vậy sao? Như chúng tôi, vẫn phải mưu sinh bằng cái nghề thấp hèn này, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ, vẫn sống tốt... Thá chi số phận của cô... đã định phải ở lại nơi này"
Đầu óc tôi không thể nào ăn nhập được câu nói của Tiểu Tuyết vào đầu được nữa, chỉ cảm thấy tâm trí như rơi vào vực sâu, có gì đau khổ hơn khi mà sống không được chết cũng không xong chứ?
Cô ấy nói đúng, tôi quý thân xác này, bởi nó là thứ duy nhất là của tôi, sao tôi lại dễ dàng chấm dứt cuộc đời mình ngu ngốc như vậy? Nhưng tôi chưa yêu ai, tôi thật không chấp nhận.
Liệu có một nam nhân nào chấp nhận tôi, yêu tôi dù biết tôi không còn trong trắng nữa? Và tôi là một kỹ nữ?
"Liệu..." Tôi ngước gương mặt lắm lem nước mắt hỏi Tiểu Tuyết "...có một nam nhân nào chấp nhận tôi khi biết tôi là kỹ nữ hay không?"
Có lẽ tôi làm khó cô ấy rồi, gương mặt cô ấy tối sầm lại, đưa mắt sang nơi khác, thở dài.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin là có"
Tôi chau mày nhìn cô ấy:
"Tôi không hiểu ý của cô, Tiểu Tuyết"
Cô ấy ngước lên mỉm cười với tôi, đưa tay gạt nước mắt giúp tôi:
"Bởi có một giai thoại của Lạc Xuân lâu, cũng đã lâu lắm rồi..."
Tôi chợt lắng tai nghe Tiểu Tuyết kể
"Đó là một kỹ nữ rất xinh đẹp, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, đàn ông thay nhau trả giá cao để được qua đêm với cô ấy. Cứ ngỡ rằng người mang thân phận như cô ấy suốt đời chôn thân nơi đây, vậy mà bỗng một ngày có một vị công tử sẵn sàng bán cả gia tài để chuộc thân và cưới cô ấy về làm thê tử."
"Vậy thì tại sao? Hắn ta bị thần kinh sao? " Hệt như Lưu Tuấn, tôi đoán vậy.
"Bởi chàng công tử phong lưu ấy nhận ra cô ấy có một trái tim trong sáng thánh thiện, luôn mang trong mình hy vọng dù bản thân mình còn lo không xong..."
Thật kỳ lạ, những con người này, tôi không hiểu được.
Tôi chỉ còn cách đoán đại đó là do "duyên" và nó đã được đánh thức đúng lúc.
Tôi phải tiếp tục sống, tìm cách thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng cái chính là làm sao tôi có thể vượt qua nỗi đau khổ và nổi sợ với việc phải cùng người đàn ông mình không yêu "lên giường" cơ chứ? Tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi được họ mặc cho bộ y phục đẹp và lộng lẫy nhất, trang điểm đậm hơn thường ngày. Nhưng tôi không được phép bước chân ra khỏi phòng, càng không có quyền theo dõi cuộc đấu giá đang diễn ra bên ngoài, hẳn là rất nhộn nhịp.
Tôi cảm thấy mình bị chà đạp, dù hiện tại chưa hề bị động đến một sợi tóc, họ xem tôi như đồ vật, như hàng hóa, mặc sức đấu giá.
Tôi có thể tưởng tượng bọn quan lại, địa chủ, đến những tên công tử giàu có chen lấn xô đẩy nhau, giành giật tôi ở phiên "đấu giá" này.
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi đã giàn giụa vì sợ hãi, tôi muốn tháo chạy thật nhanh.
Nhưng ma ma Lâm quỷ quyệt đã sớm biết trước ý định của tôi, bà ta đã cho người canh chừng cẩn thận bên ngoài, kể cả cửa sổ cũng bị niêm phong đóng kín.
"Các ngươi lui ra ngoài" Giọng ra lệnh của ma ma khiến tôi giật mình xoay người về hướng cửa, chỉ thấy cái bóng mập mập đen thui của bà ta, bên cạnh là hai tên gác cửa vừa đi lướt ngang qua bà ta.
Bên cạnh... bên cạnh chính là bóng của một nam nhân, cơ mà may mắn làm sao vì tôi cứ sợ là một lão già.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng toát lên vẻ oai phong đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi, môi tôi run run, toàn thân như rã rời.
Sau đó chất giọng eo éo của bà ta lại tiếp tục nói:
"Công tử, Nam Phong của chúng tôi lần đầu tiếp khách, nếu có gì không hài lòng thì xin công tử bỏ qua cho..."
Đáp lại, chỉ thấy dáng người ấy gật gật.
Dù chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng của anh ta, nhưng tôi đoán hắn không phải hạn nam nhân tầm thường, chỉ là vẫn chưa rõ nên đưa hắn vào dạng nam nhân nào.
Rồi cái bóng mập ú của bà ta lướt đi, còn lại vị nam nhân đó.
Tôi sợ hãi ngồi run bần bật trên giường, nhưng cũng vội sửa sang lại tư thế.
Nhưng tại sao mắt tôi cứ cúp xuống chẳng dám nhìn, dù biết cánh cửa ấy đã mở ra phát ra tiếng động, bước chân ấy nhàn nhã đến gần chỗ tôi.
Cất giấu hình ảnh chàng khắc sâu vào tim thiếp, không thể quên được lần gặp gỡ ban đầu.
Năm tháng trôi, không còn là thiếp yêu kiều ngày xưa nữa.Vẫn là chàng năm ấy, cậu thiếu niên đa tình.
Tôi đã chết chưa? Nơi đây là Hoàng Tuyền có phải không?
Nhưng tại sao cơ thể tôi lại nặng trịch và khó chịu như vậy,chẳng phải trở thành thần hồn thì sẽ có cảm giác nhẹ bẫng hay sao?
"Tốt quá... cô ấy tỉnh rồi" Một giọng nói quen thuộc của một nữ nhân vang bên tai.
Tâm trí tôi liền lấy lại nhận thức, thì ra tôi vẫn chưa chết, vẫn còn tồn tại trên dương thế này, tiếng nói ban nãy là của Tiểu Tuyết.
Thị lực của tôi đã hồi phục, nhìn xung quanh chính là căn phòng của tôi.
Tại sao lại như vậy chứ? Tôi muốn chết, tại sao không cho tôi toại nguyện?
Chẳng lẽ tôi phải để bọn đàn ông chà đạp thân xác mình thật sao? Tôi không cam tâm, ông trời tàn nhẫn với tôi quá.
Tôi chỉ biết ôm chân cúi đầu...
Bàn tay Tiểu Tuyết vỗ vỗ vai tôi vừa khuyên nhũ:
"Nam Phong, cô đừng như vậy mà, đâu phải chết là có thể kết thúc được mọi chuyện. Cô đừng cứ mãi nghĩ đến cái chết, tại sao không nghĩ lạc quan hơn? Cha mẹ cô sinh ra cô, nuôi dưỡng cô lớn khôn để rồi cô tự kết liễu mình như vậy sao? Như chúng tôi, vẫn phải mưu sinh bằng cái nghề thấp hèn này, nhưng chúng tôi vẫn vui vẻ, vẫn sống tốt... Thá chi số phận của cô... đã định phải ở lại nơi này"
Đầu óc tôi không thể nào ăn nhập được câu nói của Tiểu Tuyết vào đầu được nữa, chỉ cảm thấy tâm trí như rơi vào vực sâu, có gì đau khổ hơn khi mà sống không được chết cũng không xong chứ?
Cô ấy nói đúng, tôi quý thân xác này, bởi nó là thứ duy nhất là của tôi, sao tôi lại dễ dàng chấm dứt cuộc đời mình ngu ngốc như vậy? Nhưng tôi chưa yêu ai, tôi thật không chấp nhận.
Liệu có một nam nhân nào chấp nhận tôi, yêu tôi dù biết tôi không còn trong trắng nữa? Và tôi là một kỹ nữ?
"Liệu..." Tôi ngước gương mặt lắm lem nước mắt hỏi Tiểu Tuyết "...có một nam nhân nào chấp nhận tôi khi biết tôi là kỹ nữ hay không?"
Có lẽ tôi làm khó cô ấy rồi, gương mặt cô ấy tối sầm lại, đưa mắt sang nơi khác, thở dài.
"Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin là có"
Tôi chau mày nhìn cô ấy:
"Tôi không hiểu ý của cô, Tiểu Tuyết"
Cô ấy ngước lên mỉm cười với tôi, đưa tay gạt nước mắt giúp tôi:
"Bởi có một giai thoại của Lạc Xuân lâu, cũng đã lâu lắm rồi..."
Tôi chợt lắng tai nghe Tiểu Tuyết kể
"Đó là một kỹ nữ rất xinh đẹp, ai nấy cũng đều ngưỡng mộ cô ấy, nhưng rốt cuộc cô ấy cũng chỉ là một kỹ nữ thấp hèn, đàn ông thay nhau trả giá cao để được qua đêm với cô ấy. Cứ ngỡ rằng người mang thân phận như cô ấy suốt đời chôn thân nơi đây, vậy mà bỗng một ngày có một vị công tử sẵn sàng bán cả gia tài để chuộc thân và cưới cô ấy về làm thê tử."
"Vậy thì tại sao? Hắn ta bị thần kinh sao? " Hệt như Lưu Tuấn, tôi đoán vậy.
"Bởi chàng công tử phong lưu ấy nhận ra cô ấy có một trái tim trong sáng thánh thiện, luôn mang trong mình hy vọng dù bản thân mình còn lo không xong..."
Thật kỳ lạ, những con người này, tôi không hiểu được.
Tôi chỉ còn cách đoán đại đó là do "duyên" và nó đã được đánh thức đúng lúc.
Tôi phải tiếp tục sống, tìm cách thoát khỏi nơi quái quỷ này.
Nhưng cái chính là làm sao tôi có thể vượt qua nỗi đau khổ và nổi sợ với việc phải cùng người đàn ông mình không yêu "lên giường" cơ chứ? Tôi cảm thấy sợ hãi.
Tôi được họ mặc cho bộ y phục đẹp và lộng lẫy nhất, trang điểm đậm hơn thường ngày. Nhưng tôi không được phép bước chân ra khỏi phòng, càng không có quyền theo dõi cuộc đấu giá đang diễn ra bên ngoài, hẳn là rất nhộn nhịp.
Tôi cảm thấy mình bị chà đạp, dù hiện tại chưa hề bị động đến một sợi tóc, họ xem tôi như đồ vật, như hàng hóa, mặc sức đấu giá.
Tôi có thể tưởng tượng bọn quan lại, địa chủ, đến những tên công tử giàu có chen lấn xô đẩy nhau, giành giật tôi ở phiên "đấu giá" này.
Nghĩ đến đó, nước mắt tôi đã giàn giụa vì sợ hãi, tôi muốn tháo chạy thật nhanh.
Nhưng ma ma Lâm quỷ quyệt đã sớm biết trước ý định của tôi, bà ta đã cho người canh chừng cẩn thận bên ngoài, kể cả cửa sổ cũng bị niêm phong đóng kín.
"Các ngươi lui ra ngoài" Giọng ra lệnh của ma ma khiến tôi giật mình xoay người về hướng cửa, chỉ thấy cái bóng mập mập đen thui của bà ta, bên cạnh là hai tên gác cửa vừa đi lướt ngang qua bà ta.
Bên cạnh... bên cạnh chính là bóng của một nam nhân, cơ mà may mắn làm sao vì tôi cứ sợ là một lão già.
Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng toát lên vẻ oai phong đó thôi cũng khiến tôi sợ hãi, môi tôi run run, toàn thân như rã rời.
Sau đó chất giọng eo éo của bà ta lại tiếp tục nói:
"Công tử, Nam Phong của chúng tôi lần đầu tiếp khách, nếu có gì không hài lòng thì xin công tử bỏ qua cho..."
Đáp lại, chỉ thấy dáng người ấy gật gật.
Dù chỉ nhìn thấy mỗi cái bóng của anh ta, nhưng tôi đoán hắn không phải hạn nam nhân tầm thường, chỉ là vẫn chưa rõ nên đưa hắn vào dạng nam nhân nào.
Rồi cái bóng mập ú của bà ta lướt đi, còn lại vị nam nhân đó.
Tôi sợ hãi ngồi run bần bật trên giường, nhưng cũng vội sửa sang lại tư thế.
Nhưng tại sao mắt tôi cứ cúp xuống chẳng dám nhìn, dù biết cánh cửa ấy đã mở ra phát ra tiếng động, bước chân ấy nhàn nhã đến gần chỗ tôi.
Cất giấu hình ảnh chàng khắc sâu vào tim thiếp, không thể quên được lần gặp gỡ ban đầu.
Năm tháng trôi, không còn là thiếp yêu kiều ngày xưa nữa.Vẫn là chàng năm ấy, cậu thiếu niên đa tình.
Tác giả :
Thai Ny Phoenix