Nam Phụ Mới Thật Là Tuyệt Sắc
Chương 61: Ngư ông đắc lợi
Sự thật chứng minh, Điền Doanh Doanh đoán không hề sai.
Trong tay Mộ Thanh Giác cầm một ngọn đèn soi đường, bên môi là ý cười ấm áp, chậm rãi đi về phía hai người.
“Mộ sư đệ?!" Nhạc Linh Nhi vừa thấy người đến là y thì vừa mừng vừa sợ, mình được cứu thật rồi. Ngược lại, Điền Doanh Doanh vừa nhìn thoáng qua y liền trầm mặc một cách quỷ dị, cúi đầu xuống, mái tóc trắng che khuất mặt nàng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nàng đang run rẩy, thậm chí có ý đồ muốn kéo lê hai chân bị gãy để bò đi, có thể thấy được nàng ta đang sợ hãi tới mức nào.
Mộ Thanh Giác cười như không cười liếc nhìn Điền Doanh Doanh, dùng giọng điệu ôn nhu khác thường hỏi: “Điền sư muội muốn đi đâu vậy?" Thân thể Điền Doanh Doanh run lên, nằm rạp dưới đất không dám nhúc nhích.
Nhạc Linh Nhi đang đắm chìm trong niềm vui sướng được cứu sống nên không hề phát hiện ra sự dị thường giữa hai người kia. Nàng dùng cánh tay duy nhất có thể cử động để cố gắng xoay mặt qua nhìn Mộ Thanh Giác, sau đó làm ra biểu tình mà bản thân tự nhận là điềm đạm đáng yêu, dịu dàng nói: “Mộ sư đệ, cứu ta!" Chỉ tiếc trên mặt nàng nhem nhuốc đầy bụi đất lẫn vết máu, chi chít những vết thương do bụi cây cào rách, làm ra biểu tình như vậy chẳng những không chọc người thương tiếc mà ngược lại trông rất khôi hài, thậm chí còn đáng sợ.
Điền Doanh Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thương xót nhìn Nhạc Linh Nhi, ngươi có biết nam nhân mà ngươi đang cầu xin sự giúp đỡ này chính là đầu sỏ hại chúng ta hay không?
Mộ Thanh Giác làm như không nghe thấy lời Nhạc Linh Nhi nói mà chậm rãi đi về phía Điền Doanh Doanh, y càng tới gần, thân thể Điền Doanh Doanh càng run rẩy kinh khủng hơn nhưng vẫn cố nén không dám lùi về phía sau.
Mộ Thanh Giác ngồi xuống đối diện với đôi mắt đục ngầu xấu xí của nàng ta, “Mới mấy ngày không gặp, sao Điền sư muội lại ra nông nỗi này?" Ngữ khí đầy tiếc hận, gần như khiến người khác tin rằng y thật sự đang đau lòng vì chuyện này.
Thế nhưng Điền Doanh Doanh nghe xong thì chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, răng lập cập va vào nhau, môi run run không nói nên lời, nam nhân này cười càng ôn nhu thì nàng càng cảm thấy đáng sợ.
“Như vậy cũng tốt, sẽ không ai nói ngươi có ánh mắt giống hắn nữa." Mộ Thanh Giác lộ ra thần sắc vừa lòng.
Điền Doanh Doanh run lên, hình như nàng rốt cục đã hiểu ra điều gì, thanh âm gần như khóc, “Hồi đó ngươi cứu ta, chỉ vì ánh mắt này… rất giống hắn ư?"
Nàng chưa nói rõ là lúc nào nhưng Mộ Thanh Giác đã hiểu được ý của nàng ta, y làm như không thấy sự đau khổ của Điền Doanh Doanh, thậm chí còn có ý rắc muối lên miệng vết thương của nàng bằng cách dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đó là phúc của ngươi."
“Ha ha ha…" Điền Doanh Doanh điên cuồng cười ha hả, hai vệt nước mắt chảy dài từ đôi mắt đục ngầu, nàng ta dùng thanh âm khàn khàn nói lớn: “Mộ Thanh Giác, ngươi thật là ngoan độc. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi sau này phải đau đớn mất đi người yêu thương, phải trơ mắt nhìn Tô Bạch chết ngay trước mặt ngươi!"
“Ngươi muốn chết hả!" Mộ Thanh Giác cuồng nộ, ngón tay hơi động đậy, thực nhân cổ trong cơ thể Điền Doanh Doanh liền điên cuồng mấp máy khiến cho nàng ta đau đớn không chịu nổi, trong thất khiếu(1) từ từ chảy ra dòng máu đỏ sậm.
“Tô Bạch, Tô Bạch sao cơ? Việc này có liên quan gì tới đại sư huynh?" Nhạc Linh Nhi nghe thấy đối thoại giữa hai người kia liền khó hiểu hỏi.
Điền Doanh Doanh chịu đựng cơn đau tới tận xương tủy, ngẩng đầu lên cười thảm, “Ha ha ha, thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, sắp chết đến nơi mà vẫn còn không biết người y yêu là ai!"
Nhạc Linh Nhi nằm rạp trên mặt đất, tầm nhìn lại bị Mộ Thanh Giác chắn mất nên không thấy rõ tình cảnh phía bên kia, nàng chỉ vừa khó hiểu vừa phẫn nộ hỏi: “Người y yêu? Người y yêu không phải là ngươi sao?"
“Ha ha ha, sao có thể là ta, sao có thể là ta chứ?" Điền Doanh Doanh cười điên cuồng, ẩn ẩn có những con sâu màu nâu đen nhỏ như chiếc kén tằm đang chui ra từ miệng vết thương trên người nàng ta. Tình cảnh khủng bố vạn phần, Mộ Thanh Giác lại dùng ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt mà nhìn không chớp mắt.
Nhạc Linh Nhi cũng đột nhiên ý thức được chuyện này không ổn, vội vàng khóc hỏi: “Là ai? Rốt cục là ai?"
“Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là Tô Bạch, sư huynh tốt của ngươi đấy, có đúng không hả Mộ sư huynh?" Lúc này Điền Doanh Doanh đã không thể gọi là người được nữa, thân thể thối rữa kinh khủng, đầy rẫy sâu bọ chui ra ngoài, cả người chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
“Sao có thể như thế được, sư huynh là nam nhân…" Nhạc Linh Nhi đột nhiên hoảng sợ che miệng. Nàng nhớ tới ánh mắt của Tô Bạch, cặp mắt vừa tươi sáng long lanh như làn nước vừa thanh lãnh như tuyết, đuôi mắt khẽ nhếch lên, đẹp hơn mắt của Điền Doanh Doanh rất nhiều. Nàng sợ hãi, bất an lên tiếng: “Hóa ra là hắn, sao có thể là hắn…"
Mộ Thanh Giác đột nhiên nở nụ cười, dùng thanh âm trong sáng khẳng định: “Ả nói không sai, người ta yêu chính là sư huynh."
“Không thể nào, không thể nào!" Nhạc Linh Nhi vừa khóc vừa điên cuồng lắc đầu hét lên: “Ngươi đang lừa ta đúng không, sao ngươi có thể thích một nam nhân được, ngươi thích ta đi được không, sư huynh có chỗ nào…"
Đáy mắt Mộ Thanh Giác lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, lắc mình nhảy qua, cánh tay duỗi tới dứt khoát cho nàng ta một cái tát, oán hận hỏi: “Đau không?"
Từ nhỏ tới giờ Nhạc Linh Nhi chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy, lập tức đơ người, nâng cánh tay bị thương lên ngơ ngác bụm mặt, “Đau."
“Đau là tốt rồi." Mộ Thanh Giác mỉm cười vô cùng ôn nhu, “Có còn nhớ lần trước lúc bị Tiêu Lâu đuổi giết không? Ngươi đã hại huynh ấy phải nhận thay một roi, ta còn không đành lòng làm huynh ấy bị tổn thương, ngươi lại khiến huynh ấy chịu đau đớn như thế. Ngươi nói xem ngươi có đáng chết hay không?"
Nhìn nam nhân trước mắt đang tản ra hơi thở nguy hiểm, cả người Nhạc Linh Nhi run rẩy, cảm giác này còn âm lãnh hơn cả Điền Doanh Doanh. Khi đối mặt với Điền Doanh Doanh, tuy nàng có sợ hãi nhưng vẫn dám phản kháng, dám chạy trốn. Nhưng trước nam nhân này, nàng chỉ thấy sợ hãi đến nỗi muốn thần phục, không dám nảy sinh ý nghĩ phản nghịch nào. Trực giác nói cho nàng biết rằng, nếu làm như vậy sẽ khiến nàng chết nhanh hơn.
Bóp cổ Nhạc Linh Nhi, trong mắt Mộ Thanh Giác lộ ra ý cười điên cuồng, “Ta đã muốn làm thế này từ rất lâu rồi, tất cả những kẻ chiếm được tầm mắt và sự chú ý của huynh ấy đều không nên tồn tại, huynh ấy chỉ cần có ta là đủ rồi." Y vừa nói vừa dùng sức vặn chặt ngón tay, không để ý tới thân thể đầy vết thương của Nhạc Linh Nhi, thô lỗ nhấc cả đầu nàng ta lên khiến cho nàng ta nhìn thấy cảnh Điền Doanh Doanh đang không ngừng giãy dụa rên rỉ đau đớn rồi dần dần biến thành một đống thịt thối, “Ngươi xem kìa, không lâu nữa ngươi cũng sẽ biến thành như vậy." Ngữ khí ôn nhu lưu luyến, giống như tình nhân đang thỏ thẻ với nhau, lời nói ra lại lãnh khốc tàn nhẫn đến vậy.
Tận mắt chứng kiến cảnh một đám sâu đông nhung nhúc ăn thịt Điền Doanh Doanh, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trắng, tiếng thét đau đớn thê lương cuối cùng của Điền Doanh Doanh không ngừng vang vọng bên tai, Nhạc Linh Nhi kinh hãi trợn to mắt, cắn chặt cánh môi, giống như một người bị đẩy vào hồ băng trong ngày mùa đông lạnh lẽo, lạnh từ trong ra ngoài khiến cho người ta phát run.
“Sao hả? Thú vị lắm đúng không?" Mộ Thanh Giác nhẹ nhàng hỏi.
Nhạc Linh Nhi giật mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Mộ Thanh Giác tùy ý ngoắc ngoắc ngón tay, một đám sâu màu nâu đen không ngừng mấp máy bò về phía nàng, chúng bám lên chân nàng, sau đó chậm rãi trườn dần lên trên. Nàng hoảng sợ không thốt nên lời, đến thở cũng thấy khó khăn.
Mộ Thanh Giác đột nhiên buông tay, đầu nàng đập mạnh xuống đất, nhưng sự đau đớn này cũng không thể khiến nàng chú ý, bởi vì lũ sâu bắt đầu cắn rách da nàng, sau đó chui qua miệng vết thương vào sâu trong cơ thể.
“A!" Nhạc Linh Nhi đau đớn giãy dụa, bởi vì tứ chi đều bị thương cho nên lúc này nàng ta giống như một con sâu khổng lồ đang ma sát xuống nền đất, muốn giảm bớt đi một chút đau đớn.
“Yên nào, sắp xong rồi." Giọng Mộ Thanh Giác thoáng mang chút ý cười, giọng điệu ôn nhu như đang an ủi một đứa trẻ.
Lúc này Nhạc Linh Nhi đã đau đến chết đi sống lại, chẳng còn tâm trạng nghe y đang nói cái gì nữa, khoảnh khắc trước khi chết, đột nhiên nàng nhìn thấu nam nhân này, không hề giống hình tượng ngày thường của y. Nàng vừa sợ hãi vừa oán hận, Nhạc Linh Nhi biết Tô Bạch rất thương mình nên cố ý nói: “Ư… Sư huynh rất thương ta, nếu hắn biết ngươi đã làm gì với ta… Ha ha, ngươi nói xem hắn còn thích ngươi nữa hay không?"
Đồng tử Mộ Thanh Giác co lại, sở dĩ y để hai ả này sống lâu như vậy, còn không phải là vì trước đây chưa hoàn toàn nắm chắc, sợ Tô Bạch biết được cho nên mới không dám ra tay. Hiện tại điều uy hiếp y đang bị kẻ khác nắm trong tay, sao y có thể không giận dữ. Y làm như tiếc nuối thở dài, “Sao lại giống ả ta, đều hư như vậy chứ?"
Nhận thấy cảm xúc của Mộ Thanh Giác đang dao động, động tác của thực nhân cổ càng thêm điên cuồng. Sắc mặt Nhạc Linh Nhi lúc xanh lúc trắng, từng mảng máu lớn thấm trên mặt đất, nàng đỏ mắt nhìn thẳng vào Mộ Thanh Giác, “Ta hận ngươi, Mộ Thanh Giác, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Mộ Thanh Giác cũng chẳng để ý tới lời Nhạc Linh Nhi, chỉ cười nhìn lũ sâu đang không ngừng chui ra chui vào trong cơ thể nàng ta. Thanh âm Nhạc Linh Nhi phát ra ngày càng thê lương, thỉnh thoảng lại nguyền rủa Mộ Thanh Giác không được chết tử tế. Nàng vừa khóc vừa cười, thanh âm yếu dần yếu dần, tất cả yên tĩnh trở lại. Chỉ mới qua nửa khắc, một thiếu nữ như hoa như ngọc đã biến thành đống xương trắng.
Mộ Thanh Giác vuốt khóe môi, chậm rãi nở nụ cười, thế này thì không có kẻ nào tranh đoạt sư huynh với ta nữa nhỉ?
Thực nhân cổ im lặng nằm cạnh chân y, chuẩn bị tùy thời nghe lệnh. Mộ Thanh Giác tán thưởng mà nhìn chúng nó, tùy ý phất tay, “Tự đi tìm dã thú đi, nhớ kỹ không được làm kinh động những kẻ khác, cũng không được để ai phát hiện ra."
Mẫu cổ(2) gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dẫn theo những tử cổ khác nhanh chóng rời đi. Mẫu cổ này là do y dùng máu nuôi dưỡng, có thể hiểu lời y nói, cho dù cách bao xa thì Mộ Thanh Giác vẫn có thể cảm nhận được vị trí của chúng cho nên y không hề lo lắng những thứ này sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình.
Y nhìn hai bộ xương trắng trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo hung ác, ai có thể ngờ rằng cách đây không lâu, đó vẫn còn là hai thiếu nữ xinh đẹp khiến cho người ta thương tiếc chứ.
Mộ Thanh Giác ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tính toán thời gian, phải nhanh chóng quay về thôi. Y lôi từ trong Bích Lạc Hoàng Tuyền giới ra một chiếc thanh đồng đỉnh có ba chân và hai quai được điêu khắc những hoa văn tinh xảo. Thanh đồng đỉnh này rất nhỏ nhắn, đặt vừa trong lòng bàn tay một nam nhân trưởng thành, trên thân đỉnh có khắc ba chữ tiểu triện(3) ‘Đỉnh Tạo Hóa’.
Đỉnh Tạo Hóa chính là bảo vật thượng cổ, nghe nói là do tổ tiên Huyền Xà của bộ tộc Mộ thị cướp được từ tay một vị cao nhân, đỉnh này có thể dùng để luyện chế tiên đan linh dược, bên trong chứa tam muội chân hỏa, nghe nói có thể thiêu hủy hết thảy vạn vật trong thế giới này, không để lại chút dấu vết nào.
Ngón tay Mộ Thanh Giác khẽ nhúc nhích, đỉnh Tạo Hóa bay lên không trung rồi không ngừng phóng đại, thân đỉnh phát ra ánh hào quang màu trắng chiếu lên hai bộ xương dưới đất. Mộ Thanh Giác cong ngón tay, hai bộ xương kia liền bay về phía đỉnh Tạo Hóa rồi chui vào trong đó, vừa chui vào thì tam muội chân hỏa trong đỉnh lập tức nổi lên, chỉ một lát sau xương trắng đã hóa tro tàn, rốt cục không còn chút hơi thở nào của hai người kia nữa.
Dùng thần thức liên tục dò xét, xác định xung quanh không có di vật nào của hai người kia xong, Mộ Thanh Giác phất ống tay áo, rắc chút thuốc bột màu trắng mang theo mùi thực vật ra, thuốc bột nhanh chóng phát tán trong không trung, lan khắp rừng cây.
Bấy giờ Mộ Thanh Giác mới lộ ra nụ cười vừa lòng, thu đỉnh Tạo Hóa lại, ngự kiếm rời đi.
~
(1) Thất khiếu: bảy cái lỗ trên mặt bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
(2) Mẫu/tử cổ: cổ mẹ/con. (cổ ở đây là cổ trùng chứ không phải cái cổ nối đầu với thân người đâu nhé.:3)
(3) Chữ tiểu triện: Tiểu triện小篆 hay Tần triện秦篆 là văn tự được nhà Tần thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc (221 trc.CN), là bước phát triển từ chữ đại triện, được dùng đến khoảng đời Tây Hán.
Do chữ triện cách viết phức tạp, hình chữ kì lạ, có thể tùy ý thêm nét cong, nên người ta thường dùng để khắc ấn triện, đề phòng giả mạo (vì thế mà được gọi là chữ triện).
@yuiyeye: Khẩu vị của nàng khá nặng..nhưng ta thích a~*nháy mắt*
Trong tay Mộ Thanh Giác cầm một ngọn đèn soi đường, bên môi là ý cười ấm áp, chậm rãi đi về phía hai người.
“Mộ sư đệ?!" Nhạc Linh Nhi vừa thấy người đến là y thì vừa mừng vừa sợ, mình được cứu thật rồi. Ngược lại, Điền Doanh Doanh vừa nhìn thoáng qua y liền trầm mặc một cách quỷ dị, cúi đầu xuống, mái tóc trắng che khuất mặt nàng, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra nàng đang run rẩy, thậm chí có ý đồ muốn kéo lê hai chân bị gãy để bò đi, có thể thấy được nàng ta đang sợ hãi tới mức nào.
Mộ Thanh Giác cười như không cười liếc nhìn Điền Doanh Doanh, dùng giọng điệu ôn nhu khác thường hỏi: “Điền sư muội muốn đi đâu vậy?" Thân thể Điền Doanh Doanh run lên, nằm rạp dưới đất không dám nhúc nhích.
Nhạc Linh Nhi đang đắm chìm trong niềm vui sướng được cứu sống nên không hề phát hiện ra sự dị thường giữa hai người kia. Nàng dùng cánh tay duy nhất có thể cử động để cố gắng xoay mặt qua nhìn Mộ Thanh Giác, sau đó làm ra biểu tình mà bản thân tự nhận là điềm đạm đáng yêu, dịu dàng nói: “Mộ sư đệ, cứu ta!" Chỉ tiếc trên mặt nàng nhem nhuốc đầy bụi đất lẫn vết máu, chi chít những vết thương do bụi cây cào rách, làm ra biểu tình như vậy chẳng những không chọc người thương tiếc mà ngược lại trông rất khôi hài, thậm chí còn đáng sợ.
Điền Doanh Doanh đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt thương xót nhìn Nhạc Linh Nhi, ngươi có biết nam nhân mà ngươi đang cầu xin sự giúp đỡ này chính là đầu sỏ hại chúng ta hay không?
Mộ Thanh Giác làm như không nghe thấy lời Nhạc Linh Nhi nói mà chậm rãi đi về phía Điền Doanh Doanh, y càng tới gần, thân thể Điền Doanh Doanh càng run rẩy kinh khủng hơn nhưng vẫn cố nén không dám lùi về phía sau.
Mộ Thanh Giác ngồi xuống đối diện với đôi mắt đục ngầu xấu xí của nàng ta, “Mới mấy ngày không gặp, sao Điền sư muội lại ra nông nỗi này?" Ngữ khí đầy tiếc hận, gần như khiến người khác tin rằng y thật sự đang đau lòng vì chuyện này.
Thế nhưng Điền Doanh Doanh nghe xong thì chỉ cảm thấy trong lòng rét lạnh, răng lập cập va vào nhau, môi run run không nói nên lời, nam nhân này cười càng ôn nhu thì nàng càng cảm thấy đáng sợ.
“Như vậy cũng tốt, sẽ không ai nói ngươi có ánh mắt giống hắn nữa." Mộ Thanh Giác lộ ra thần sắc vừa lòng.
Điền Doanh Doanh run lên, hình như nàng rốt cục đã hiểu ra điều gì, thanh âm gần như khóc, “Hồi đó ngươi cứu ta, chỉ vì ánh mắt này… rất giống hắn ư?"
Nàng chưa nói rõ là lúc nào nhưng Mộ Thanh Giác đã hiểu được ý của nàng ta, y làm như không thấy sự đau khổ của Điền Doanh Doanh, thậm chí còn có ý rắc muối lên miệng vết thương của nàng bằng cách dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: “Đó là phúc của ngươi."
“Ha ha ha…" Điền Doanh Doanh điên cuồng cười ha hả, hai vệt nước mắt chảy dài từ đôi mắt đục ngầu, nàng ta dùng thanh âm khàn khàn nói lớn: “Mộ Thanh Giác, ngươi thật là ngoan độc. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa ngươi sau này phải đau đớn mất đi người yêu thương, phải trơ mắt nhìn Tô Bạch chết ngay trước mặt ngươi!"
“Ngươi muốn chết hả!" Mộ Thanh Giác cuồng nộ, ngón tay hơi động đậy, thực nhân cổ trong cơ thể Điền Doanh Doanh liền điên cuồng mấp máy khiến cho nàng ta đau đớn không chịu nổi, trong thất khiếu(1) từ từ chảy ra dòng máu đỏ sậm.
“Tô Bạch, Tô Bạch sao cơ? Việc này có liên quan gì tới đại sư huynh?" Nhạc Linh Nhi nghe thấy đối thoại giữa hai người kia liền khó hiểu hỏi.
Điền Doanh Doanh chịu đựng cơn đau tới tận xương tủy, ngẩng đầu lên cười thảm, “Ha ha ha, thật đúng là một nữ nhân ngu xuẩn, sắp chết đến nơi mà vẫn còn không biết người y yêu là ai!"
Nhạc Linh Nhi nằm rạp trên mặt đất, tầm nhìn lại bị Mộ Thanh Giác chắn mất nên không thấy rõ tình cảnh phía bên kia, nàng chỉ vừa khó hiểu vừa phẫn nộ hỏi: “Người y yêu? Người y yêu không phải là ngươi sao?"
“Ha ha ha, sao có thể là ta, sao có thể là ta chứ?" Điền Doanh Doanh cười điên cuồng, ẩn ẩn có những con sâu màu nâu đen nhỏ như chiếc kén tằm đang chui ra từ miệng vết thương trên người nàng ta. Tình cảnh khủng bố vạn phần, Mộ Thanh Giác lại dùng ánh mắt mang theo ý cười nhợt nhạt mà nhìn không chớp mắt.
Nhạc Linh Nhi cũng đột nhiên ý thức được chuyện này không ổn, vội vàng khóc hỏi: “Là ai? Rốt cục là ai?"
“Còn có thể là ai nữa, đương nhiên là Tô Bạch, sư huynh tốt của ngươi đấy, có đúng không hả Mộ sư huynh?" Lúc này Điền Doanh Doanh đã không thể gọi là người được nữa, thân thể thối rữa kinh khủng, đầy rẫy sâu bọ chui ra ngoài, cả người chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.
“Sao có thể như thế được, sư huynh là nam nhân…" Nhạc Linh Nhi đột nhiên hoảng sợ che miệng. Nàng nhớ tới ánh mắt của Tô Bạch, cặp mắt vừa tươi sáng long lanh như làn nước vừa thanh lãnh như tuyết, đuôi mắt khẽ nhếch lên, đẹp hơn mắt của Điền Doanh Doanh rất nhiều. Nàng sợ hãi, bất an lên tiếng: “Hóa ra là hắn, sao có thể là hắn…"
Mộ Thanh Giác đột nhiên nở nụ cười, dùng thanh âm trong sáng khẳng định: “Ả nói không sai, người ta yêu chính là sư huynh."
“Không thể nào, không thể nào!" Nhạc Linh Nhi vừa khóc vừa điên cuồng lắc đầu hét lên: “Ngươi đang lừa ta đúng không, sao ngươi có thể thích một nam nhân được, ngươi thích ta đi được không, sư huynh có chỗ nào…"
Đáy mắt Mộ Thanh Giác lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, lắc mình nhảy qua, cánh tay duỗi tới dứt khoát cho nàng ta một cái tát, oán hận hỏi: “Đau không?"
Từ nhỏ tới giờ Nhạc Linh Nhi chưa từng phải chịu ủy khuất như vậy, lập tức đơ người, nâng cánh tay bị thương lên ngơ ngác bụm mặt, “Đau."
“Đau là tốt rồi." Mộ Thanh Giác mỉm cười vô cùng ôn nhu, “Có còn nhớ lần trước lúc bị Tiêu Lâu đuổi giết không? Ngươi đã hại huynh ấy phải nhận thay một roi, ta còn không đành lòng làm huynh ấy bị tổn thương, ngươi lại khiến huynh ấy chịu đau đớn như thế. Ngươi nói xem ngươi có đáng chết hay không?"
Nhìn nam nhân trước mắt đang tản ra hơi thở nguy hiểm, cả người Nhạc Linh Nhi run rẩy, cảm giác này còn âm lãnh hơn cả Điền Doanh Doanh. Khi đối mặt với Điền Doanh Doanh, tuy nàng có sợ hãi nhưng vẫn dám phản kháng, dám chạy trốn. Nhưng trước nam nhân này, nàng chỉ thấy sợ hãi đến nỗi muốn thần phục, không dám nảy sinh ý nghĩ phản nghịch nào. Trực giác nói cho nàng biết rằng, nếu làm như vậy sẽ khiến nàng chết nhanh hơn.
Bóp cổ Nhạc Linh Nhi, trong mắt Mộ Thanh Giác lộ ra ý cười điên cuồng, “Ta đã muốn làm thế này từ rất lâu rồi, tất cả những kẻ chiếm được tầm mắt và sự chú ý của huynh ấy đều không nên tồn tại, huynh ấy chỉ cần có ta là đủ rồi." Y vừa nói vừa dùng sức vặn chặt ngón tay, không để ý tới thân thể đầy vết thương của Nhạc Linh Nhi, thô lỗ nhấc cả đầu nàng ta lên khiến cho nàng ta nhìn thấy cảnh Điền Doanh Doanh đang không ngừng giãy dụa rên rỉ đau đớn rồi dần dần biến thành một đống thịt thối, “Ngươi xem kìa, không lâu nữa ngươi cũng sẽ biến thành như vậy." Ngữ khí ôn nhu lưu luyến, giống như tình nhân đang thỏ thẻ với nhau, lời nói ra lại lãnh khốc tàn nhẫn đến vậy.
Tận mắt chứng kiến cảnh một đám sâu đông nhung nhúc ăn thịt Điền Doanh Doanh, cuối cùng chỉ còn lại bộ xương trắng, tiếng thét đau đớn thê lương cuối cùng của Điền Doanh Doanh không ngừng vang vọng bên tai, Nhạc Linh Nhi kinh hãi trợn to mắt, cắn chặt cánh môi, giống như một người bị đẩy vào hồ băng trong ngày mùa đông lạnh lẽo, lạnh từ trong ra ngoài khiến cho người ta phát run.
“Sao hả? Thú vị lắm đúng không?" Mộ Thanh Giác nhẹ nhàng hỏi.
Nhạc Linh Nhi giật mình, ngay sau đó liền nhìn thấy Mộ Thanh Giác tùy ý ngoắc ngoắc ngón tay, một đám sâu màu nâu đen không ngừng mấp máy bò về phía nàng, chúng bám lên chân nàng, sau đó chậm rãi trườn dần lên trên. Nàng hoảng sợ không thốt nên lời, đến thở cũng thấy khó khăn.
Mộ Thanh Giác đột nhiên buông tay, đầu nàng đập mạnh xuống đất, nhưng sự đau đớn này cũng không thể khiến nàng chú ý, bởi vì lũ sâu bắt đầu cắn rách da nàng, sau đó chui qua miệng vết thương vào sâu trong cơ thể.
“A!" Nhạc Linh Nhi đau đớn giãy dụa, bởi vì tứ chi đều bị thương cho nên lúc này nàng ta giống như một con sâu khổng lồ đang ma sát xuống nền đất, muốn giảm bớt đi một chút đau đớn.
“Yên nào, sắp xong rồi." Giọng Mộ Thanh Giác thoáng mang chút ý cười, giọng điệu ôn nhu như đang an ủi một đứa trẻ.
Lúc này Nhạc Linh Nhi đã đau đến chết đi sống lại, chẳng còn tâm trạng nghe y đang nói cái gì nữa, khoảnh khắc trước khi chết, đột nhiên nàng nhìn thấu nam nhân này, không hề giống hình tượng ngày thường của y. Nàng vừa sợ hãi vừa oán hận, Nhạc Linh Nhi biết Tô Bạch rất thương mình nên cố ý nói: “Ư… Sư huynh rất thương ta, nếu hắn biết ngươi đã làm gì với ta… Ha ha, ngươi nói xem hắn còn thích ngươi nữa hay không?"
Đồng tử Mộ Thanh Giác co lại, sở dĩ y để hai ả này sống lâu như vậy, còn không phải là vì trước đây chưa hoàn toàn nắm chắc, sợ Tô Bạch biết được cho nên mới không dám ra tay. Hiện tại điều uy hiếp y đang bị kẻ khác nắm trong tay, sao y có thể không giận dữ. Y làm như tiếc nuối thở dài, “Sao lại giống ả ta, đều hư như vậy chứ?"
Nhận thấy cảm xúc của Mộ Thanh Giác đang dao động, động tác của thực nhân cổ càng thêm điên cuồng. Sắc mặt Nhạc Linh Nhi lúc xanh lúc trắng, từng mảng máu lớn thấm trên mặt đất, nàng đỏ mắt nhìn thẳng vào Mộ Thanh Giác, “Ta hận ngươi, Mộ Thanh Giác, ngươi sẽ không được chết tử tế!"
Mộ Thanh Giác cũng chẳng để ý tới lời Nhạc Linh Nhi, chỉ cười nhìn lũ sâu đang không ngừng chui ra chui vào trong cơ thể nàng ta. Thanh âm Nhạc Linh Nhi phát ra ngày càng thê lương, thỉnh thoảng lại nguyền rủa Mộ Thanh Giác không được chết tử tế. Nàng vừa khóc vừa cười, thanh âm yếu dần yếu dần, tất cả yên tĩnh trở lại. Chỉ mới qua nửa khắc, một thiếu nữ như hoa như ngọc đã biến thành đống xương trắng.
Mộ Thanh Giác vuốt khóe môi, chậm rãi nở nụ cười, thế này thì không có kẻ nào tranh đoạt sư huynh với ta nữa nhỉ?
Thực nhân cổ im lặng nằm cạnh chân y, chuẩn bị tùy thời nghe lệnh. Mộ Thanh Giác tán thưởng mà nhìn chúng nó, tùy ý phất tay, “Tự đi tìm dã thú đi, nhớ kỹ không được làm kinh động những kẻ khác, cũng không được để ai phát hiện ra."
Mẫu cổ(2) gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dẫn theo những tử cổ khác nhanh chóng rời đi. Mẫu cổ này là do y dùng máu nuôi dưỡng, có thể hiểu lời y nói, cho dù cách bao xa thì Mộ Thanh Giác vẫn có thể cảm nhận được vị trí của chúng cho nên y không hề lo lắng những thứ này sẽ thoát khỏi sự khống chế của mình.
Y nhìn hai bộ xương trắng trên mặt đất, ánh mắt lạnh lẽo hung ác, ai có thể ngờ rằng cách đây không lâu, đó vẫn còn là hai thiếu nữ xinh đẹp khiến cho người ta thương tiếc chứ.
Mộ Thanh Giác ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tính toán thời gian, phải nhanh chóng quay về thôi. Y lôi từ trong Bích Lạc Hoàng Tuyền giới ra một chiếc thanh đồng đỉnh có ba chân và hai quai được điêu khắc những hoa văn tinh xảo. Thanh đồng đỉnh này rất nhỏ nhắn, đặt vừa trong lòng bàn tay một nam nhân trưởng thành, trên thân đỉnh có khắc ba chữ tiểu triện(3) ‘Đỉnh Tạo Hóa’.
Đỉnh Tạo Hóa chính là bảo vật thượng cổ, nghe nói là do tổ tiên Huyền Xà của bộ tộc Mộ thị cướp được từ tay một vị cao nhân, đỉnh này có thể dùng để luyện chế tiên đan linh dược, bên trong chứa tam muội chân hỏa, nghe nói có thể thiêu hủy hết thảy vạn vật trong thế giới này, không để lại chút dấu vết nào.
Ngón tay Mộ Thanh Giác khẽ nhúc nhích, đỉnh Tạo Hóa bay lên không trung rồi không ngừng phóng đại, thân đỉnh phát ra ánh hào quang màu trắng chiếu lên hai bộ xương dưới đất. Mộ Thanh Giác cong ngón tay, hai bộ xương kia liền bay về phía đỉnh Tạo Hóa rồi chui vào trong đó, vừa chui vào thì tam muội chân hỏa trong đỉnh lập tức nổi lên, chỉ một lát sau xương trắng đã hóa tro tàn, rốt cục không còn chút hơi thở nào của hai người kia nữa.
Dùng thần thức liên tục dò xét, xác định xung quanh không có di vật nào của hai người kia xong, Mộ Thanh Giác phất ống tay áo, rắc chút thuốc bột màu trắng mang theo mùi thực vật ra, thuốc bột nhanh chóng phát tán trong không trung, lan khắp rừng cây.
Bấy giờ Mộ Thanh Giác mới lộ ra nụ cười vừa lòng, thu đỉnh Tạo Hóa lại, ngự kiếm rời đi.
~
(1) Thất khiếu: bảy cái lỗ trên mặt bao gồm hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
(2) Mẫu/tử cổ: cổ mẹ/con. (cổ ở đây là cổ trùng chứ không phải cái cổ nối đầu với thân người đâu nhé.:3)
(3) Chữ tiểu triện: Tiểu triện小篆 hay Tần triện秦篆 là văn tự được nhà Tần thống nhất sử dụng sau khi Tần Thủy Hoàng thống nhất Trung Quốc (221 trc.CN), là bước phát triển từ chữ đại triện, được dùng đến khoảng đời Tây Hán.
Do chữ triện cách viết phức tạp, hình chữ kì lạ, có thể tùy ý thêm nét cong, nên người ta thường dùng để khắc ấn triện, đề phòng giả mạo (vì thế mà được gọi là chữ triện).
@yuiyeye: Khẩu vị của nàng khá nặng..nhưng ta thích a~*nháy mắt*
Tác giả :
Thẩm Hề Hòa