Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con

Chương 49

Edit: Bonnie

Bị Hạ Minh Ngọc nhấn trên giường không thể động đậy, Đàm Khanh luồn trái luồn phải.

Phát hiện thật sự không thể giãy ra được, cũng không thể đánh lại được, trong nháy mắt hắn cảm thấy rất sợ.

Hắn siêu ngoan ngẩng mặt lên, thận trọng hỏi Hạ Minh Ngọc: "Ờm, anh sẽ không thật sự muốn đưa nhóc con đi làm tiêu bản chứ..."

Hạ Minh Ngọc kéo tay Đàm Khanh lên đỉnh đầu, hai người cùng rơi vào trong cái giường mềm mại.

Không nói gì.

Đàm Khanh bắt đầu giảng đạo lý, vừa rất không thành thật nhích tới nhích lui tìm cơ hội, vừa nói: "Anh xem nhóc con rất đáng yêu nha, tròn vo ngốc nghếch, đưa đi làm tiêu bản thật sự rất không thích hợp nha, đúng không?"

Bởi vì vừa mới giãy giụa, mái tóc vốn mượt mà của Đàm Khanh có mấy sợi cuồn tròn lên trên đỉnh đầu.

Phối hợp với đôi mắt ướt át của hắn, nhìn qua thực sự rất đơn thuần vô hại.

Hạ Minh Ngọc dễ dàng dùng một cái tay kiềm chế động tác của Đàm Khanh, một cái tay khác vuốt thuận sợi tóc vểnh trên đỉnh đầu cho hắn, mở miệng nói: "Nếu anh đưa con đi, em sẽ tức giận sao?"

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh tức giận đến mức hung hăng đạp Hạ Minh Ngọc một cú: "Nói nhảm hả! Nếu anh dám đưa nhóc con đến phòng thí nghiệm, tui với anh không đội trời chung!"

Đàm Khanh vốn cho rằng Hạ Minh Ngọc nghe được câu này sẽ càng thêm tức giận, thậm chí đã chuẩn bị tốt việc cá chết lưới rách, mang theo oắt con bỏ trốn mất dạng rồi.

Nhưng mà Hạ Minh Ngọc lại dùng chân kẹp lấy bàn chân đang đạp của Đàm Khanh, tiếp đó cơ thể đổ xuống, cùng nhau áp đôi chân đang đạp loạn của Đàm Khanh lên trên giường mềm mại.

Đàm Khanh: "..."

Hạ Minh Ngọc dán sát mặt ngay trên chóp mũi Đàm Khanh.

So với trạng thái ra sức chuẩn bị đánh cược một lần của Đàm Khanh, Hạ Minh Ngọc lại cực kì bình thản.

Thậm chí anh còn đưa tay nhéo nhéo chóp mũi Đàm Khanh, mở miệng hỏi: "Thế nào?"

Đàm Khanh nhe răng: "Cái gì thế nào!"

Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, mặt không thay đổi nói: "Không phải bị Kỷ Yến Tu nhéo rất vui vẻ sao?"

Đàm Khanh: "..."

Nếu không phải chân cũng đang bị Hạ Minh Ngọc đè lên, hiện tại hắn rất muốn đạp một cú, cho tên loài người này chết queo luôn.

Nhưng mà yêu ở dưới thân người, không thể không cúi đầu.

Đàm Khanh linh hoạt chuyển mắt hai vòng, nhìn về phía Hạ Minh Ngọc, tội nghiệp mà nói: "Dù sao anh cũng đã phát hiện ra rồi, đừng truy cứu nữa, có được không?"

Hạ Minh Ngọc lắc đầu: "Không được."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh lùi lại mà cầu việc khác, dùng tay gãi gãi bàn tay của Hạ Minh Ngọc: "Vậy không đưa nhóc con đi nữa nhá?"

Bàn tay của Hạ Minh Ngọc đặt ở trên cổ tay Đàm Khanh bị gảy ngứa.

Anh dứt khoát đổi cái động tác, trực tiếp đan xen năm ngón tay ôm lấy Đàm Khanh.

Sau đó, Hạ Minh Ngọc nói khẽ: "Đã không nỡ bỏ con, vì sao lúc ở bệnh viện lại không cần nó? Còn giả vờ không biết nó? Hả?"

Đàm Khanh: "..."

Hạ Minh Ngọc khó nhịn lăn lăn hầu kết, giọng càng thêm trầm: "Hay là do yêu quái, tinh quái bọn em đều đối xử với con mình như vậy?"

Đàm Khanh: "..."

Bắp đùi Đàm Khanh bị thứ đồ chơi cứng rắn chọc cực kỳ khó chịu, lại bị Hạ Minh Ngọc ép tới không động đậy được, cả người hồ ly đều không vui lắm.

Hắn tủi thân trừng Hạ Minh Ngọc một chút, hầm hừ nói: "Lúc tui bốn tháng còn có thể vào núi đào tổ thỏ rồi! Anh nhìn oắt con đi, ngay cả hamster nhỏ còn không bắt được!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Hạ Minh Ngọc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói: "Nó là con của anh, sao anh có thể để nó đi bắt thỏ?"

Đàm Khanh phản ứng cực nhanh, nói: "Anh cũng đã thừa nhận nó là con anh rồi, có phải sẽ không đưa nó đi không?"

Hạ Minh Ngọc lại bóp chết sự phản kháng của Đàm Khanh từ trong trứng nước, thấp giọng nói: "Đã sợ anh đưa nó đi như vậy, tại sao lại muốn đi trêu chọc Kỷ Yến Tu?"

Đàm Khanh mấp máy môi, còn chưa nghĩ ra câu trả lời.

Đã bị Hạ Minh Ngọc cúi người xuống hôn lên khóe môi một cái.

Hôn xong, có vẻ như tâm trạng của Hạ Minh Ngọc lại tốt hơn được chút.

Anh đưa tay tháo cúc áo thứ nhất của Đàm Khanh, mở miệng nói: "Đàm Khanh, không phải lúc ở bệnh viện lá gan của em rất lớn sao? Bây giờ lại sợ rồi?"

Đàm Khanh: "..."

Có chút.

Chủ yếu là sợ lát nữa biến trở về nguyên hình cũng đánh không lại được Hạ Minh Ngọc, thì phải làm sao bây giờ.

Đàm Khanh co được dãn được nói sợ liền sợ, giọng nói mềm nhũn, dinh dính nhão nhão: "Vậy tui biết sai rồi, về sau tui không thông đồng với Kỷ Yến Tu nữa, có được hay không?"

Hạ Minh Ngọc nhướng mày: "Chỉ có Kỷ Yến Tu?"

Đàm Khanh vô tội nháy mắt hai lần, chân thành nói: "Tui không có thông đồng người khác mà!"

Hạ Minh Ngọc có vẻ hơi nghi ngờ tính chân thực của câu nói này.

Anh dùng một cái tay chống người lên, nhìn vào mắt Đàm Khanh một lúc lâu, mới thở dài, nói khẽ: "Người bình thường đều sẽ lập lời thề làm chứng, yêu cũng sẽ vậy chứ."

Đàm Khanh vốn coi như buông lỏng, bị Hạ Minh Ngọc đặt ở dưới thân, trong nháy mắt cứng đờ, cả người hồ ly đều lắc như trống bỏi: "Không có không có! Loài yêu đều là kẻ lừa đảo!"

Hạ Minh Ngọc: "..."

Sắc mặt Hạ Minh Ngọc tối hẳn đi: "Thật sao? Đã như vậy, vậy lời em cam đoan cũng không đủ đáng tin."

Đàm Khanh vội vàng mất bò mới lo làm chuồng: "...Không không không, tui thành thật, nói lời giữ lời!"

Hạ Minh Ngọc đưa tay giúp Đàm Khanh vuốt tóc mai ra sau tai: "Thề đi."

Đàm Khanh: "..."

Thề thì thề!

Dù sao người lúc trước bắt hắn thề đã nghiền xương thành tro rồi.

Đàm Khanh tức chết, phồng má nói: "Nếu như về sau tui lại câu dẫn Kỷ Yến Tu, thì sẽ biến thành người quái dị! Như vậy được chưa?"

Hạ Minh Ngọc nhíu mày, có vẻ vẫn như vẫn không quá quen với cách nói toẹt ra này của Đàm Khanh.

Nhưng xét thấy cũng đã thề rồi, cam đoan cũng đã cam đoan rồi, Hạ Minh Ngọc vẫn gật đầu: "Được, anh nhớ kỹ."

Đánh thì không đánh lại, bị ấn xuống còn đứng dậy không nổi, Đàm Khanh cực kỳ khó chịu nghiến răng, nói với Hạ Minh Ngọc: "Được chưa, giờ anh có thể đứng dậy chứ?"

Hô hấp của Hạ Minh Ngọc ngừng mấy giây trong tai Đàm Khanh, giống như là có chút do dự, cuối cùng vẫn đứng ra khỏi người Đàm Khanh.

Sau đó Hạ Minh Ngọc xuống giường, đi ra khỏi phòng ngủ.

Khi Đàm Khanh mới lén lút lấy điện thoại vừa bị ném đi của mình về, đau lòng thổi thổi, anh lại đẩy cửa phòng ngủ ra đi đến lần nữa.

Có vẻ như Hạ Minh Ngọc vừa vào phòng tắm qua, thay âu phục trên người xuống, mặc một cái áo choàng tắm màu đen.

Nếu như còn có cái gì khác, đó chính là trong tay anh có thêm một cái túi giấy nhỏ.

Đàm Khanh hiếu kì rướn cổ lên nhìn túi giấy kia.

Giống như được bọc một tầng lá vàng, mờ đục, thấy không rõ bên trong có thứ gì.

Hạ Minh Ngọc cầm túi giấy nhỏ kia ngồi xuống bên giường Đàm Khanh.

Sau đó tháo ra, lấy từng món đồ bên trong ra ngoài, rải phẳng đặt lên giường.

Đủ loại, chính là không có một cái Đàm Khanh đọc hiểu.

Hắn hiếu kì chổng mông lên, bò từ đầu giường tới, đi đến trước những món đồ chơi nhỏ kia: "Hạ Minh Ngọc, mấy cái này là gì vậy?"

Đàm Khanh cúi đầu, tất nhiên không nhìn thấy Hạ Minh Ngọc nhìn hắn một cái.

Hạ Minh Ngọc duỗi ngón tay ra, giống như thầy giáo dạy cho Đàm Khanh: "Đây là dầu bôi trơn, đây là rush, đây là áo mưa, đây là..."

"Cái này tui nhận ra!"

Đàm Khanh tích cực cố gắng làm học sinh tốt đánh gãy lời Hạ Minh Ngọc, "Đây là đuôi hồ ly!"

Hạ Minh Ngọc lãnh đạm nói: "Ừ, đây là quà tặng tình thú năm vạn tệ."

Đàm Khanh: "..."

Đàm Khanh phẫn nộ lần nữa: "Đuôi hồ ly tốt như vậy sao có thể là hàng tặng! Mai tui sẽ đi khiếu nại người bán hàng..."

"Làm sao?"

Hạ Minh Ngọc đột nhiên nói.

Đàm Khanh sững sờ: "Cái gì?"

Hạ Minh Ngọc đẩy vật dụng trải rộng trên giường ra một bên, vén chăn leo lên giường: "Không phải em vẫn muốn thử một chút sao?"

Đàm Khanh: "..."

Mặc dù là như vậy, nhưng sao cứ có cảm giác, lập tức đồng ý lại thấy không quen lắm...

Đàm Khanh luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Mà loại cảm giác này vẫn luôn kéo dài cho đến khi bị Hạ Minh Ngọc áp đảo.

Bị lột sạch.

Bị ba ngón tay khai phá.

Bị xoa dầu bôi trơn.

Đàm Khanh cảm giác toàn thân cao thấp đều trở nên cực kỳ quái lạ, mềm nhũn sền sệt.

Dầu bôi trơn vừa chui vào đã bị nhiệt độ cơ thể sấy khô nóng, càng thêm không chịu nổi.

Đàm Khanh bất an giật giật người, lại mờ mịt ngẩng đầu nhìn Hạ Minh Ngọc, có chút bất lực mà nói: "Ờm, Hạ Minh Ngọc... thật là làm như vậy sao?"

Điều hòa dịu nhẹ ở phía trên hai người, đèn nhỏ đầu giường tỏa ra ánh sáng nhạt.

Rõ ràng nhiệt độ trong phòng được điều hoà không khí khống chế vừa vặn, nhưng Đàm Khanh vẫn là cảm thấy cả người Hạ Minh Ngọc đều bỏng đến kinh người.

Đàm Khanh vô cùng tò mò với loại chuyện này, nhìn chung quanh, hoảng loạn xê dịch cái mông: "Ê Hạ Minh Ngọc, tui cảm thấy anh như vậy không được lắm, là cắm nơi đó sao..."

Hai cái đùi thon dài bị tách đi ra.

Hạ Minh Ngọc nhắm ngay vị trí, chạm vào nổ ngay, lại ngừng lại.

Một giọt mồ hôi nóng rực lăn xuống từ trên trán Hạ Minh Ngọc, lướt qua xương quai hàm, lại nhỏ lên xương quai xanh của Đàm Khanh.

Đàm Khanh không có chút chuẩn bị nào bị bỏng đến run rẩy, vô ý thức thức co người lại, nhưng lại bị Hạ Minh Ngọc ấn về.

Trong không khí nửa sáng tối mập mờ, Đàm Khanh nghe được Hạ Minh Ngọc đang gọi hắn.

"Đàm Khanh."

Đàm Khanh tỉnh tỉnh mê mê nhìn anh: "Hở?"

Giọng nói của Hạ Minh Ngọc giống như là một cây cung đang căng, tràn đầy hương vị kiềm chế và nhẫn nại: "Ở trong thế giới loài người, chuyện này chỉ xảy ra giữa vợ chồng."

Đàm Khanh lập tức có chút thất vọng: "Vậy sao, thế nhưng chúng ta cũng không phải vợ chồng..."

"Bố anh, cả đời từ tuổi trẻ đến tuổi già, đều chỉ có một mình mẹ anh."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút, cúi xuống bên tai Đàm Khanh, "Anh cũng giống vậy."

Đàm Khanh là thịt cá nằm ngửa trên giường, duỗi tay duỗi chân, suy nghĩ một chút, nói: "Haiz, thật ra cũng không cần đâu..."

Hạ Minh Ngọc đánh gãy lời Đàm Khanh: "Anh sẽ phụ trách với em, trợ giúp em, bảo vệ em, tôn trọng em. Cho dù là trên sự nghiệp, hay là trong sinh hoạt."

Đàm Khanh: "Ờ..."

Hạ Minh Ngọc dừng một chút: "Cho nên, em cũng chỉ có thể có một mình anh."

"Đàm Khanh, từ giờ phút này, anh sẽ không có phép em có bất kì mập mờ gì với đàn ông, đàn bà nào khác, hay bất kì quan hệ dư thừa không liên quan đến sự nghiệp, bất kì quan hệ gì mà anh không biết."

Đàm Khanh: "..."

Cho dù cơ thể bị làm đến mềm nhũn.

Nhưng trong chớp nhoáng, Đàm Khanh vẫn rất nhạy cảm bắt được sự không thích hợp trong lời này.

Hắn bỗng nhiên tỉnh táo lại, đưa tay đẩy người đang đè lên mình: "Ơ khoan... ơ Hạ Minh Ngọc! Tui cảm thấy nếu không chúng ta lại suy nghĩ một chút trước đã, đừng nhanh như vậy — ưm..."

"Không còn kịp rồi."

Hạ Minh Ngọc bỗng nhiên trầm mình xuống.

Anh cực kì dịu dàng cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của Đàm Khanh, "Ngoan, thả lỏng chút, giao cho anh."
Tác giả : Dữu Tử Miêu
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại