Nam Phong Đến Rồi
Chương 7: Bùi Vân
Chuyển ngữ: Manh
Tâm tình của Nam Phong bị Chu Dục làm cho xấu đi, sáng ngày hôm sau nhìn thấy Bùi Vân cô chỉ đành miễn cưỡng lướt qua.
Người cô thích là anh, sự tình quả thật chỉ có vậy.
Cô chạy theo anh vài vòng, dừng lại đang muốn nói chuyện, điện thoại thoại trong túi Bùi Vân vang lên.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai nghe, khuôn mặt vốn mang theo sự ấm áp tươi cười bỗng nhiên biến sắc: "Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về."
Cúp điện thoại, anh vội vàng tạm biệt Nam Phong nhanh chóng rời bãi tập trở về trường.
Nam Phong có chút buồn bực mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn thần sắc anh chắc có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, vẻ mặt đều là lo lắng. Vì vậy mà cô không tránh khỏi có chút bận tâm.
Bùi Vân một mạch chạy về ký túc xá, nhanh chóng thay quần áo nói với người bên cạnh: " Vương Thụy, một chút nữa cậu xin giáo viên phụ đạo nghỉ giúp tôi."
" Làm sao vậy?" Vương Thụy từ phía trên ngó xuống hỏi.
" Bố tôi nhập viện, tôi tranh thủ ít thời gian vào viện chăm sóc ông."
Anh đang nói, phía trên Chu Dục vén rèm, thò tay ra đưa cho anh một cái phong bì.
Bùi Vân khó hiểu: " Làm gì vậy?"
" Mình biết cậu bí tiền, cái này cậu lấy dùng trước đi."
Bùi Vân nhận lấy phong bì, mở ra nhìn, giọng nói có chút lạnh hỏi Chu Dục: " Cậu ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy?"
Chu Dục thản nhiên nói: " Chơi game kiếm được."
Bùi Vân nhíu mày: " Đợi chỗ làm có lương mình sẽ trả lại cho cậu."
Chu Dục xùy một tiếng: " Cậu khách khí với mình làm cái gì?"
Bùi Vân nhét hộp sữa trên bàn vào ba lô, đi tới cửa lại không nhịn được nói: " Chu Dục, cậu đừng có suốt ngày chơi game, bằng không sẽ không tốt nghiệp được đâu."
Chu Dục không cho là đúng phất tay: " Ai mà thèm tấm bằng đó, nếu có thể kiếm được nhiều tiền, mình đã sớm thôi học luôn rồi." Thuyết phục không được đành nói: " Cậu đừng dạy dỗ mình, nghe phiền chết được, nhanh vào bệnh viện với bố đi, thay mình gửi lời hỏi thăm."
Bùi Vân thở dài, trong đầu lo lắng đến bệnh tình của cha, cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi.
Buổi sáng hôm sau, Nam Phong chạy bộ trên bãi tập, lần thứ nhất không nhìn thấy Bùi Vân.
Ngày Chủ Nhật, Nam Phong cũng vẫn không gặp được Bùi Vân.
Bình thường, cô đặc biệt thích ngày Chủ Nhật, nhưng bởi vì có liên quan đến Bùi Vân nên cô ưa thích thứ hai đến thứ sáu hơn, nên càng mong qua ngày Chủ Nhật.
Cũng may hai ngày này trôi qua rất nhanh.
Thứ Hai, Nam Phong tình thần sôi nổi mà rời giường, chạy tới bãi tập, nhưng mà chạy hai vòng, vẫn không thấy Bùi Vân xuất hiện, vì vậy tâm trạng vốn hưng phấn bỗng nhiên biến mất không còn gì, như bị đánh đến ỉu xìu, cũng lại lười chạy, chậm chạp đi đến bên cạnh xà kép, lấy điện thoại ra tìm số Bùi Vân.
Số này cho đến bây giờ chưa từng dùng qua.
Cô nhớ kỹ lần đó anh đi rất gấp, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.
Nam Phong có chút buồn bực, bởi vì không tìm thấy lý do nào để gọi cho anh.
Giao tình của hai người, tựa hồ chỉ giới hạn ở những buổi sáng chạy bộ cùng nhau, trừ lần đó ra, theo lý mà nói không có quan hệ gì.
Cô nhìn điện thoại đến ngẩn người, bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng động, trên xà đơn có người nhảy xuống.
Nam Phong quá tập trung, không chú ý trên xà đơn có người, âm thanh này làm cô giật mình, vô thức quay đầu.
Tháng 12 đã sớm vào mùa đông, Chu Dục cả người chỉ mặc bộ đồ thể thao mỏng manh, giống như đối với anh cái sáng sớm rét lạnh hồn nhiên vẫn chưa phát hiện ra.
Trên trán anh mang băng đô, phía trước tóc hơi dài hướng 2 bên mà tách ra, cả khuôn mặt bớt chút chán chường so với thường ngày, có phần phấn chấn.
Anh liếc nhìn Nam Phong mặt không chút cảm xúc, hững hờ quay đầu, đưa tay bắt lấy xà đơn, bắt đầu đu lên phía trước.
Nam Phong suy nghĩ một chút, lại gần vài bước, mở miệng hỏi: " Cái kia....Bùi Vân mấy ngày nay có phải không ở trường không?"
Chu Dục treo ở trên xà đơn, lành lạnh nhìn cô, ừ một tiếng.
Nam Phong do dự nhìn xuống, rồi mới tiếp tục hỏi: " Anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Chu Dục nhảy xuống khỏi xà đơn, hời hợt nói: " Bố cậu ấy nắm viện, cậu ấy đi chăm sóc, mấy ngày nay đều không đến trường."
Nam Phong gật đầu, cô vốn còn muốn hỏi thêm có nghiêm trọng không, nhưng suy nghĩ một chút lời nói lên đến miệng vẫn là nên nuốt xuống, lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, soạn tin nhắn, do dự một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi.
Được rồi, là cô không muốn quấy rầy người ta.
Cô cất điện thoại vào trong túi áo khoác, bởi vì trong lòng suy nghĩ đến chuyện của Bùi Vân, cũng quên nói lời tạm biệt với Chu Dục.
Chu Dục treo ở trên xà đơn, quay đầu yên lặng nhìn về phía nắng sớm, bóng lưng kia dần dần đi xa, thật lâu sau đó mới thu hồi anh mắt, nhảy xuống mặt đất.
Cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tâm tình bực bội, thò tay vào túi quần mới nhớ ra không có mang theo bật lửa, có chút hậm hực mà chửi thề một câu thô tục, quay người trở về ký túc xá.
Đi đến dưới lầu ký túc xá, ngang qua xe đạp của Bùi Vân, tiện tay lấy hộp sữa trong giỏ xe cầm đi.
[......]
Nam Phong gặp lại Bùi Vân là một tuần sau.
Nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện trên sân tập, mấy ngày lo lắng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cô chạy tới, đi bên cạnh anh: " Học Trưởng, anh có khỏe không? Em nghe nói bố anh nhập viện."
Bùi Vân nhìn cô, khẽ mỉm cười gật đầu: " Không sao rồi, em nghe ai nói vậy?"
Nam Phong nói: " Mấy hôm trước em gặp Chu Dục, là anh ấy nói."
Bùi Vân gật đầu: " Lúc trước vốn định nói với em một tiếng, sợ em buổi sáng không thấy được anh sẽ lo lắng. Về sau trong bệnh viện lại vô cùng bận rộn, nên quên đi mất."
Nghe anh nói vậy, nội tâm cô như có ai tóm được, có chút ấm áp.
Ít nhất đối với anh cũng coi cô là bạn bè.
Nam Phong vui vẻ, cong môi cười nói: " Không có việc gì là tốt rồi."
Bùi Vân hơi nhíu mi tâm, lộ ra một tia mệt mỏi, không nói gì chỉ thấp giọng thở dài.
Nam Phong có nghe nói qua tình hình nhà anh, bố mắc bệnh nan y, ngược lại một mực không chịu chữa trị cho tốt, bởi vì thuốc nhập khẩu rất đắt, không có cách nào, áp lực kinh tế rất lớn.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt của anh, không dám tùy tiện hỏi nhiều cái gì, chỉ nói: " Học Trưởng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi."
Cũng may lông mày Bùi Vân nhanh chóng dãn ra, nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía cô, thật lâu mới mở miệng nói: " Nam Phong, cảm ơn em."
Nam Phong mở trừng hai mắt, không rõ ràng lắm: " Cảm ơn em cái gì?"
" Cảm ơn sự quan tâm của em."
Ngữ khí của anh ôn nhu đến mức làm cho trong lòng Nam Phong như hòa tan, trên mặt không ngăn được có chút nóng lên, không muốn bị anh phát hiện, đành đi nhanh chạy lên trước: " Học Trưởng, anh chạy chậm quá, em muốn tăng tốc."
Bùi Vân hé nụ cười, nhìn xem cô chậm rãi chạy ra xa, cô gái tóc đen nhánh như thác nước, rơi lả tả sau lưng.
Bởi vì tay trái có vấn đề, dáng cô chạy thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng thân thể thẳng tắp, hai chân thon dài, vì vậy cái quái dị kia lập tức trở lên không có ý nghĩa, chỉ còn lại bóng lưng làm cho lòng người say mê.
Bùi Vân không chạy hơn cô, ngược lại chạy vô cùng chậm, anh nhìn bóng lưng của cô rất lâu như là bỗng nhiên lấy lại được tinh thần, nụ cười trên mặt bỗng trở nên buồn vô cớ.
Tâm tình của Nam Phong bị Chu Dục làm cho xấu đi, sáng ngày hôm sau nhìn thấy Bùi Vân cô chỉ đành miễn cưỡng lướt qua.
Người cô thích là anh, sự tình quả thật chỉ có vậy.
Cô chạy theo anh vài vòng, dừng lại đang muốn nói chuyện, điện thoại thoại trong túi Bùi Vân vang lên.
Anh lấy điện thoại đặt lên tai nghe, khuôn mặt vốn mang theo sự ấm áp tươi cười bỗng nhiên biến sắc: "Tôi biết rồi, tôi lập tức trở về."
Cúp điện thoại, anh vội vàng tạm biệt Nam Phong nhanh chóng rời bãi tập trở về trường.
Nam Phong có chút buồn bực mà đứng nguyên tại chỗ, nhìn thần sắc anh chắc có lẽ đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm, vẻ mặt đều là lo lắng. Vì vậy mà cô không tránh khỏi có chút bận tâm.
Bùi Vân một mạch chạy về ký túc xá, nhanh chóng thay quần áo nói với người bên cạnh: " Vương Thụy, một chút nữa cậu xin giáo viên phụ đạo nghỉ giúp tôi."
" Làm sao vậy?" Vương Thụy từ phía trên ngó xuống hỏi.
" Bố tôi nhập viện, tôi tranh thủ ít thời gian vào viện chăm sóc ông."
Anh đang nói, phía trên Chu Dục vén rèm, thò tay ra đưa cho anh một cái phong bì.
Bùi Vân khó hiểu: " Làm gì vậy?"
" Mình biết cậu bí tiền, cái này cậu lấy dùng trước đi."
Bùi Vân nhận lấy phong bì, mở ra nhìn, giọng nói có chút lạnh hỏi Chu Dục: " Cậu ở đâu ra mà nhiều tiền như vậy?"
Chu Dục thản nhiên nói: " Chơi game kiếm được."
Bùi Vân nhíu mày: " Đợi chỗ làm có lương mình sẽ trả lại cho cậu."
Chu Dục xùy một tiếng: " Cậu khách khí với mình làm cái gì?"
Bùi Vân nhét hộp sữa trên bàn vào ba lô, đi tới cửa lại không nhịn được nói: " Chu Dục, cậu đừng có suốt ngày chơi game, bằng không sẽ không tốt nghiệp được đâu."
Chu Dục không cho là đúng phất tay: " Ai mà thèm tấm bằng đó, nếu có thể kiếm được nhiều tiền, mình đã sớm thôi học luôn rồi." Thuyết phục không được đành nói: " Cậu đừng dạy dỗ mình, nghe phiền chết được, nhanh vào bệnh viện với bố đi, thay mình gửi lời hỏi thăm."
Bùi Vân thở dài, trong đầu lo lắng đến bệnh tình của cha, cũng không nhiều lời, nhanh chóng rời khỏi.
Buổi sáng hôm sau, Nam Phong chạy bộ trên bãi tập, lần thứ nhất không nhìn thấy Bùi Vân.
Ngày Chủ Nhật, Nam Phong cũng vẫn không gặp được Bùi Vân.
Bình thường, cô đặc biệt thích ngày Chủ Nhật, nhưng bởi vì có liên quan đến Bùi Vân nên cô ưa thích thứ hai đến thứ sáu hơn, nên càng mong qua ngày Chủ Nhật.
Cũng may hai ngày này trôi qua rất nhanh.
Thứ Hai, Nam Phong tình thần sôi nổi mà rời giường, chạy tới bãi tập, nhưng mà chạy hai vòng, vẫn không thấy Bùi Vân xuất hiện, vì vậy tâm trạng vốn hưng phấn bỗng nhiên biến mất không còn gì, như bị đánh đến ỉu xìu, cũng lại lười chạy, chậm chạp đi đến bên cạnh xà kép, lấy điện thoại ra tìm số Bùi Vân.
Số này cho đến bây giờ chưa từng dùng qua.
Cô nhớ kỹ lần đó anh đi rất gấp, nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.
Nam Phong có chút buồn bực, bởi vì không tìm thấy lý do nào để gọi cho anh.
Giao tình của hai người, tựa hồ chỉ giới hạn ở những buổi sáng chạy bộ cùng nhau, trừ lần đó ra, theo lý mà nói không có quan hệ gì.
Cô nhìn điện thoại đến ngẩn người, bên cạnh bỗng nhiên phát ra tiếng động, trên xà đơn có người nhảy xuống.
Nam Phong quá tập trung, không chú ý trên xà đơn có người, âm thanh này làm cô giật mình, vô thức quay đầu.
Tháng 12 đã sớm vào mùa đông, Chu Dục cả người chỉ mặc bộ đồ thể thao mỏng manh, giống như đối với anh cái sáng sớm rét lạnh hồn nhiên vẫn chưa phát hiện ra.
Trên trán anh mang băng đô, phía trước tóc hơi dài hướng 2 bên mà tách ra, cả khuôn mặt bớt chút chán chường so với thường ngày, có phần phấn chấn.
Anh liếc nhìn Nam Phong mặt không chút cảm xúc, hững hờ quay đầu, đưa tay bắt lấy xà đơn, bắt đầu đu lên phía trước.
Nam Phong suy nghĩ một chút, lại gần vài bước, mở miệng hỏi: " Cái kia....Bùi Vân mấy ngày nay có phải không ở trường không?"
Chu Dục treo ở trên xà đơn, lành lạnh nhìn cô, ừ một tiếng.
Nam Phong do dự nhìn xuống, rồi mới tiếp tục hỏi: " Anh ấy có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
Chu Dục nhảy xuống khỏi xà đơn, hời hợt nói: " Bố cậu ấy nắm viện, cậu ấy đi chăm sóc, mấy ngày nay đều không đến trường."
Nam Phong gật đầu, cô vốn còn muốn hỏi thêm có nghiêm trọng không, nhưng suy nghĩ một chút lời nói lên đến miệng vẫn là nên nuốt xuống, lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, soạn tin nhắn, do dự một hồi lâu nhưng cuối cùng vẫn không gửi đi.
Được rồi, là cô không muốn quấy rầy người ta.
Cô cất điện thoại vào trong túi áo khoác, bởi vì trong lòng suy nghĩ đến chuyện của Bùi Vân, cũng quên nói lời tạm biệt với Chu Dục.
Chu Dục treo ở trên xà đơn, quay đầu yên lặng nhìn về phía nắng sớm, bóng lưng kia dần dần đi xa, thật lâu sau đó mới thu hồi anh mắt, nhảy xuống mặt đất.
Cũng chẳng biết tại sao, chỉ cảm thấy tâm tình bực bội, thò tay vào túi quần mới nhớ ra không có mang theo bật lửa, có chút hậm hực mà chửi thề một câu thô tục, quay người trở về ký túc xá.
Đi đến dưới lầu ký túc xá, ngang qua xe đạp của Bùi Vân, tiện tay lấy hộp sữa trong giỏ xe cầm đi.
[......]
Nam Phong gặp lại Bùi Vân là một tuần sau.
Nhìn thấy bóng dáng anh xuất hiện trên sân tập, mấy ngày lo lắng mới thoáng nhẹ nhàng thở ra.
Cô chạy tới, đi bên cạnh anh: " Học Trưởng, anh có khỏe không? Em nghe nói bố anh nhập viện."
Bùi Vân nhìn cô, khẽ mỉm cười gật đầu: " Không sao rồi, em nghe ai nói vậy?"
Nam Phong nói: " Mấy hôm trước em gặp Chu Dục, là anh ấy nói."
Bùi Vân gật đầu: " Lúc trước vốn định nói với em một tiếng, sợ em buổi sáng không thấy được anh sẽ lo lắng. Về sau trong bệnh viện lại vô cùng bận rộn, nên quên đi mất."
Nghe anh nói vậy, nội tâm cô như có ai tóm được, có chút ấm áp.
Ít nhất đối với anh cũng coi cô là bạn bè.
Nam Phong vui vẻ, cong môi cười nói: " Không có việc gì là tốt rồi."
Bùi Vân hơi nhíu mi tâm, lộ ra một tia mệt mỏi, không nói gì chỉ thấp giọng thở dài.
Nam Phong có nghe nói qua tình hình nhà anh, bố mắc bệnh nan y, ngược lại một mực không chịu chữa trị cho tốt, bởi vì thuốc nhập khẩu rất đắt, không có cách nào, áp lực kinh tế rất lớn.
Cô cẩn thận quan sát nét mặt của anh, không dám tùy tiện hỏi nhiều cái gì, chỉ nói: " Học Trưởng hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân quá mệt mỏi."
Cũng may lông mày Bùi Vân nhanh chóng dãn ra, nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa nhìn về phía cô, thật lâu mới mở miệng nói: " Nam Phong, cảm ơn em."
Nam Phong mở trừng hai mắt, không rõ ràng lắm: " Cảm ơn em cái gì?"
" Cảm ơn sự quan tâm của em."
Ngữ khí của anh ôn nhu đến mức làm cho trong lòng Nam Phong như hòa tan, trên mặt không ngăn được có chút nóng lên, không muốn bị anh phát hiện, đành đi nhanh chạy lên trước: " Học Trưởng, anh chạy chậm quá, em muốn tăng tốc."
Bùi Vân hé nụ cười, nhìn xem cô chậm rãi chạy ra xa, cô gái tóc đen nhánh như thác nước, rơi lả tả sau lưng.
Bởi vì tay trái có vấn đề, dáng cô chạy thoạt nhìn có chút quái dị, nhưng thân thể thẳng tắp, hai chân thon dài, vì vậy cái quái dị kia lập tức trở lên không có ý nghĩa, chỉ còn lại bóng lưng làm cho lòng người say mê.
Bùi Vân không chạy hơn cô, ngược lại chạy vô cùng chậm, anh nhìn bóng lưng của cô rất lâu như là bỗng nhiên lấy lại được tinh thần, nụ cười trên mặt bỗng trở nên buồn vô cớ.
Tác giả :
Úy Không