Nam Phi
Chương 68
“Cho nên… lần này Vương phi tới thành Cát Liễu là có đi mà không có về?" Giọng của Đào Tử có chút run rẩy, dù sao thân làm chủ tớ, trong khoảng thời gian này tính cách điên điên khùng khùng của Vương phi khiến nàng đôi khi cảm thấy phiền, nhưng Vương phi không chút lên mặt, bình dị, gần gũi, như một đứa trẻ không lớn. Nay nghe tin y phải đi chịu chết, Đào Tử không khỏi cảm thấy đau lòng.
Lý Tử im lặng một hồi, an ủi: “Đây đều là lời đoán mò của đám người dưới, tâm tư của Vương gia sao chúng ta có thể hiểu được, có lẽ ngài ấy không nghĩ thế đâu."
Tô Ngọc Hành trở về phòng thì thấy Đào Tử đang đang chuẩn bị hành lý cho mình. Nhìn đủ bọc lớn nhỏ trên bàn, trên giường, Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười: Thế này có giống đi đánh giặc? Giống dọn nhà hơn đó.
Cười bước vào, bất mãn cong môi hô lên: “Nhiều đồ quá, nặng lắm! Ta không mang nhiều thế này đâu."
Đào Tử đang sắp xếp nghe thấy tiếng mới ngước mắt lên nhìn Tô Ngọc Hành. Hai người đối mặt, Tô Ngọc Hành mới thấy đôi mắt phiếm hồng của nàng, thầm thắc mắc: Cô bé này đang êm đẹp sao lại khóc?"
Kể từ khi ngày Tô Ngọc Hành đến U An vương phủ, Đào Tử vẫn luôn chăm lo cuộc sống hàng ngày cho y. Tô Ngọc Hành biết nàng không phải người đa sầu đa cảm, thậm chí còn vui vẻ hay nói, Tô Ngọc Hành còn chưa từng nhìn thấy cô nàng mặt ủ mày chau, hôm nay lại thấy nàng khóc, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hai mắt đảo mấy vòng, đi tới đưa tay sờ đầu Đào Tử, dùng giọng dỗ trẻ nhỏ mà an ủi: “Đào Tử ngoan, Đào Tử không khóc, ai bắt nạt ngươi, nói với ta, ta giúp ngươi hả giận!"
Không ngờ Đào Tử nghe vậy thì òa lên khóc lớn hơn nữa. Tô Ngọc Hành cảm giác mình như kẻ điếc nghe một người câm, nhất thời không biết làm sao cho phải. Đợi đến khi Đào Tử lau nước mắt, xếp từng bọc hành lý chỉnh tề, mới nức nở nói: “Lần này đi thành Cát Liễu, Vương phi nhất định phải cẩn thận, chớ chạy loạn, tự mình bảo trọng, nô tỳ chờ ngài trở về…"
Nói đến đây lại òa lên khóc. Tô Ngọc Hành khó hiểu nhìn nàng, cảm thấy từ lời nàng nói ra mình không phải đang đi đánh giặc mà đi chịu chết, thầm nghĩ tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương, sờ sờ đầu nàng, không nói thêm gì nữa.
Hôm sau khởi hành đến huyện Trảm Bắc, hết thảy như Ngộ Quân Diễm tính toán, nam nhân địa phương hăng hái báo danh tòng quân, chưa tới hai ngày đã thu nhận được mấy vạn. Bởi vì Ngộ Quân Diễm tự móc tiền túi, ra bổng lộc cao, dọc đường người xin tòng quân không dứt, lúc đến thành Cát Liễu thì dưới trướng Ngộ Quân Diễm đã có gần mười vạn binh lính.
Đại soái quân Thiết Giáp, Trần Dũng ở cửa thành nghênh đón Ngộ Quân Diễm, nhìn đội nhân mã trùng điệp phía sau hắn thì lập sức mặt đổi sắc, lạnh lùng nói: “Vương gia cũng biết Hoàng thượng không cho phép Thân Vương nắm binh quyền?"
Ngộ Quân Diễm hờ hững gật đầu: “Đương nhiên."
Trần Dũng thấy Ngộ Quân Diễm trả lời lạnh nhạt như vậy, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo: “Nếu Vương gia đã biết, sao còn phạm pháp?"
Ngộ Quân Diễm liếc Trần Dũng, nói: “Ngươi có ý gì? Bổn vương không hiểu."
Trần Dũng thấy dáng vẻ đến chết cũng không chịu nhận sai của hắn, càng thêm tức giận, giơ tay chỉ đội ngũ phía sau hắn, chất vấn: “Vương gia giải thích về những người này thế nào?"
“Bọn họ ấy hả? Là binh lính bổn vương thu nhận dọc đường tới đây."
Trần Dũng không tin: “Làm sao chiêu mộ được nhiều binh sĩ tới vậy?"
Ngộ Quân Diễm cười khẽ: “Ngươi không làm được không có nghĩa là bổn vương không làm được." Rồi giơ roi ngựa ra trước mặt Trần Dũng: “Việc cấp bách bây giờ là tình hình chiến đấu chứ không phải những chuyện nhỏ nhặt này đâu. Trần tướng quân chớ không phân biệt được đại sự. Mau tập hợp sĩ tốt tới giáo trường, bổn vương muốn xem tư thế oai hùng của đội quân chúng ta."
“Mạt tướng tuân lệnh!" Trần Dũng ôm quyền lui ra, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.
Tiếng kèn vang lên, giáo trường không bóng người dần dần đông đúc. Tô Ngọc Hành lẳng lặng nhìn, ngay cả y cũng nhận ra những sĩ tốt kia vô cùng hời hợt, không hề có ý chí chiến đấu, thầm nghĩ Hoàng đế phái đám binh lính này tới cho Ngộ Quân Diễm rõ ràng là cố tình để thành Cát Liễu thất thủ.
Trần Dũng hả hê nhìn Ngộ Quân Diễm, chờ xem vị Vương gia tỏ vẻ ung dung này đối phó với chuyện này thế nào.
Mà ngoài dự liệu của Trần Dũng và Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm thấy đội ngũ uể oải cũng không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn có chút vui vẻ. Hắn chậm rãi đi vào giữa đội ngũ, chỉ một sĩ tốt trong đó, hỏi: “Ngươi là người cuối cùng đến, có biết đáng tội gì không?"
Sĩ tốt kia không hiểu nhìn Ngộ Quân Diễm, hỏi ngược lại: “Tội gì?"
Trần Dũng đứng bên ngoài nhịn cười, mà sĩ tốt xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, Ngộ Quân Diễm vẫn không chút giận dữ, lạnh nhạt đáp lại: “Tất nhiên là bị xử trí theo quân pháp rồi."
Lời vừa thốt ra, tiếng bàn tán xung quanh càng lớn: “Quân pháp? Quân pháp gì? Không phải là định giết y đấy chứ?"
“Vị Tướng quân này dáng dấp còn đẹp hơn cả nữ nhân, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà quan lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vừa mới nhận chức đã ra oai phủ đầu chúng ta?"
“Sao? Không phải ngươi đến cả quân pháp thế nào cũng không hiểu đấy chứ?" Ngón tay mảnh khảnh của Ngộ Quân Diễm xoa chuôi kiếm bên hông, một ánh sáng lóe lên, vị sĩ tốt kia hai mắt trợn trừng, không thể tin nhìn chằm chằm xuống ngực mình, một thanh kiếm đâm sâu vào thân thể gã, chỉ để lộ chuôi kiếm.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt hô lên, sĩ tốt kia đã ngã ngửa xuống đất, máu tươi chảy ra, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi lùi lại.
Ngộ Quân Diễm bước lại rút kiếm Hồng Uyên ra, vung tay gạt đi máu tươi trên thân kiếm rồi tra vào vỏ: “Kéo thi thể này treo trước cửa giáo trường ba ngày ba đêm để tất cả quân lính đều nhìn thấy kết cục của kẻ coi thường quân pháp!"
Giọng nói lạnh lẽo khiến tất cả đều lạnh sống lưng. Binh sĩ ở đó hoảng hốt nhìn Ngộ Quân Diễm mặt không đổi sắc, khuôn mặt tinh tế lộ sát khí, giống như quỷ thần địa ngục, không vui không buồn.
“Được rồi, hai ngươi kéo y đi." Ngộ Quân Diễm nói, “Những người còn lại, bắt đầu luyện tập."
Cả đám nơm nớp lo sợ vung thương lên, luyện tập từng động tác. Ngộ Quân Diễm đi lại giữa đội ngũ quan sát. Một lúc sau, nhận ra động tác của binh sĩ chậm lại, nét mặt cũng lộ vẻ đau đớn.
“Tăng tốc!" Ngộ Quân Diễm hô, “Mới một canh giờ đã không chịu nổi thì sao chống lại được đại quân Tây Ngõa?"
“Không được… Mệt chết rồi…"
“Nghỉ một lát đi… Đến cánh tay cũng không nâng lên được nữa rồi…"
“Trần tướng quân, ngày thường các người không luyện tập sao? Thế nào mà vừa mới luyện được một lát đã hết sức rồi?" Ngộ Quân Diễm lạnh lùng hỏi, không đợi Trần Dũng trả lời, đột nhiên chỉ vào một người hỏi: “Ai cho ngươi dừng lại?"
“Không được… Thật sự không được…" Sĩ tốt nọ lau mồ hôi nói, “Tôi thật sự là không luyện thêm được nữa, muốn… muốn nghỉ một lát…"
“Hử? Muốn nghỉ một lát?" Ngộ Quân Diễm bước tới hỏi, “Nếu ở trên chiến trường, ngươi cho rằng đại quân Tây Ngõa sẽ để ngươi nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục đánh sao?"
“Không được… Cho dù… Cho dù đại quân Tây Ngõa đang ở trước mặt, tôi cũng không động đậy thêm được nữa…"
“Ồ? Nói vậy là ngươi đã chuẩn bị để chết?" Trong mắt Ngộ Quân Diễm lộ lên tia sáng lạnh lẽo, vung tay bổ tới sĩ tốt kia, gã giơ tay lên đỡ theo bản năng, Ngộ Quân Diễm thuận thế cướp lấy thương trong tay đối phương, đâm một nhát qua thân thể gã, ghim xuống đất.
“Vương gia làm gì vậy?" Sắc mặt Trần Dũng trắng bệch, người này mới vừa đến thành Cát Liễu đã giết liền hai người. Rốt cuộc là hắn tới để giết địch hay để tàn sát quân Thiết Giáp đây, “Vương gia là chủ soái, nên dẫn đầu tướng sĩ ra trận giết địch, tử thủ ranh giới, giết người của mình thế này là có dụng ý gì?"
Ngộ Quân Diễm nhếch miệng, lộ nụ cười nhạt: “Như Trần tướng quân chứng kiến, dụng ý của bổn vương chính là luyện binh. Chính ngươi cũng nói, lần này chúng ta cần tử thủ ranh giới, đại quân Tây Ngõa thế như chẻ tre, binh lính của chúng ta lại như vụn cát, ngươi nói xem, chúng ta bảo vệ thành Cát Liễu thế nào?"
Trần Dũng trả lời: “Luyện binh chứ không phải giết binh, huống hồ quân ta vốn không đủ, Vương gia lại giết chết thế này, còn nói gì đến chuyện thủ thành?"
Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Bổn vương cần chính là cường tướng lấy một chọi mười, binh lính yếu kém chỉ lãng phí lương thực của mọi người, kẻ như vậy có giết thêm bổn vương cũng không thấy đáng tiếc."
“Vương gia!" Giọng nói của Trần Dũng dần trở nên lạnh lẽo, “Thành Cát Liễu không phải là nơi ngài đại khai sát giới, nếu để Thánh Thượng biết được chuyện này…"
“Ý chỉ của Thánh Thượng là không được để thành Cát Liễu thất thủ!" Ngộ Quân Diễm ngắt lời của Trần Dũng, “Trừ phi đại quân Tây Ngõa tàn sát hết người ở nơi này, nếu không cửa thành tuyệt đối không thể mở. Cho nên, nếu không thắng được đại quân Tây Ngõa, chúng ta ở đây một người cũng không thể sống. Thay vì bị địch giết rồi cười nhạo Nguyên Quốc chúng ta không có binh giỏi, chỉ bằng chết trong tay bổn vương để tránh làm ô nhục tôn nghiêm của Nguyên Quốc."
Trần Dũng trong lòng hoảng hốt, không ngờ Ngộ Quân Diễm thật sự mang suy nghĩ đồng quy vu tận mà tới, y vốn đợi đến khi Ngộ Quân Diễm thất bại sẽ hồi cung lĩnh thưởng, bây giờ xem ra nếu y không thắng, sợ rằng đến mạng của mình cũng phải nộp ở đây. Nghĩ vậy, y không khỏi sợ quýnh lên.
“Nhưng mà… cứ tiếp tục luyện… mọi người sẽ không chịu được. Cho dù là Vương gia ngài cũng không thể chịu được…"
Tiếng phàn nàn của một binh lính trẻ tuổi trong đám người truyền đến tai Ngộ Quân Diễm, hắn quay đầu nhìn kẻ bĩu môi không phục kia. Trong lúc mọi người đều nín thở, lo lắng người kia khó giữ được tính mạng thì Ngộ Quân Diễm đột nhiên mỉm cười, cởi áo choàng ném sang một bên, lấy từ trên giá xuống một cây thương, xoay xoay mấy cái, rồi đứng ra phía trước thao trường, cao giọng nói: “Bây giờ bắt đầu! Ta cùng các người luyện tập, ta không ngừng, các ngươi cũng không được ngừng. Ai vi phạm, giết không tha!"
Lý Tử im lặng một hồi, an ủi: “Đây đều là lời đoán mò của đám người dưới, tâm tư của Vương gia sao chúng ta có thể hiểu được, có lẽ ngài ấy không nghĩ thế đâu."
Tô Ngọc Hành trở về phòng thì thấy Đào Tử đang đang chuẩn bị hành lý cho mình. Nhìn đủ bọc lớn nhỏ trên bàn, trên giường, Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười: Thế này có giống đi đánh giặc? Giống dọn nhà hơn đó.
Cười bước vào, bất mãn cong môi hô lên: “Nhiều đồ quá, nặng lắm! Ta không mang nhiều thế này đâu."
Đào Tử đang sắp xếp nghe thấy tiếng mới ngước mắt lên nhìn Tô Ngọc Hành. Hai người đối mặt, Tô Ngọc Hành mới thấy đôi mắt phiếm hồng của nàng, thầm thắc mắc: Cô bé này đang êm đẹp sao lại khóc?"
Kể từ khi ngày Tô Ngọc Hành đến U An vương phủ, Đào Tử vẫn luôn chăm lo cuộc sống hàng ngày cho y. Tô Ngọc Hành biết nàng không phải người đa sầu đa cảm, thậm chí còn vui vẻ hay nói, Tô Ngọc Hành còn chưa từng nhìn thấy cô nàng mặt ủ mày chau, hôm nay lại thấy nàng khóc, không rõ đã xảy ra chuyện gì. Hai mắt đảo mấy vòng, đi tới đưa tay sờ đầu Đào Tử, dùng giọng dỗ trẻ nhỏ mà an ủi: “Đào Tử ngoan, Đào Tử không khóc, ai bắt nạt ngươi, nói với ta, ta giúp ngươi hả giận!"
Không ngờ Đào Tử nghe vậy thì òa lên khóc lớn hơn nữa. Tô Ngọc Hành cảm giác mình như kẻ điếc nghe một người câm, nhất thời không biết làm sao cho phải. Đợi đến khi Đào Tử lau nước mắt, xếp từng bọc hành lý chỉnh tề, mới nức nở nói: “Lần này đi thành Cát Liễu, Vương phi nhất định phải cẩn thận, chớ chạy loạn, tự mình bảo trọng, nô tỳ chờ ngài trở về…"
Nói đến đây lại òa lên khóc. Tô Ngọc Hành khó hiểu nhìn nàng, cảm thấy từ lời nàng nói ra mình không phải đang đi đánh giặc mà đi chịu chết, thầm nghĩ tiểu cô nương vẫn là tiểu cô nương, sờ sờ đầu nàng, không nói thêm gì nữa.
Hôm sau khởi hành đến huyện Trảm Bắc, hết thảy như Ngộ Quân Diễm tính toán, nam nhân địa phương hăng hái báo danh tòng quân, chưa tới hai ngày đã thu nhận được mấy vạn. Bởi vì Ngộ Quân Diễm tự móc tiền túi, ra bổng lộc cao, dọc đường người xin tòng quân không dứt, lúc đến thành Cát Liễu thì dưới trướng Ngộ Quân Diễm đã có gần mười vạn binh lính.
Đại soái quân Thiết Giáp, Trần Dũng ở cửa thành nghênh đón Ngộ Quân Diễm, nhìn đội nhân mã trùng điệp phía sau hắn thì lập sức mặt đổi sắc, lạnh lùng nói: “Vương gia cũng biết Hoàng thượng không cho phép Thân Vương nắm binh quyền?"
Ngộ Quân Diễm hờ hững gật đầu: “Đương nhiên."
Trần Dũng thấy Ngộ Quân Diễm trả lời lạnh nhạt như vậy, sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo: “Nếu Vương gia đã biết, sao còn phạm pháp?"
Ngộ Quân Diễm liếc Trần Dũng, nói: “Ngươi có ý gì? Bổn vương không hiểu."
Trần Dũng thấy dáng vẻ đến chết cũng không chịu nhận sai của hắn, càng thêm tức giận, giơ tay chỉ đội ngũ phía sau hắn, chất vấn: “Vương gia giải thích về những người này thế nào?"
“Bọn họ ấy hả? Là binh lính bổn vương thu nhận dọc đường tới đây."
Trần Dũng không tin: “Làm sao chiêu mộ được nhiều binh sĩ tới vậy?"
Ngộ Quân Diễm cười khẽ: “Ngươi không làm được không có nghĩa là bổn vương không làm được." Rồi giơ roi ngựa ra trước mặt Trần Dũng: “Việc cấp bách bây giờ là tình hình chiến đấu chứ không phải những chuyện nhỏ nhặt này đâu. Trần tướng quân chớ không phân biệt được đại sự. Mau tập hợp sĩ tốt tới giáo trường, bổn vương muốn xem tư thế oai hùng của đội quân chúng ta."
“Mạt tướng tuân lệnh!" Trần Dũng ôm quyền lui ra, khóe môi nhếch lên thành nụ cười mỉa mai.
Tiếng kèn vang lên, giáo trường không bóng người dần dần đông đúc. Tô Ngọc Hành lẳng lặng nhìn, ngay cả y cũng nhận ra những sĩ tốt kia vô cùng hời hợt, không hề có ý chí chiến đấu, thầm nghĩ Hoàng đế phái đám binh lính này tới cho Ngộ Quân Diễm rõ ràng là cố tình để thành Cát Liễu thất thủ.
Trần Dũng hả hê nhìn Ngộ Quân Diễm, chờ xem vị Vương gia tỏ vẻ ung dung này đối phó với chuyện này thế nào.
Mà ngoài dự liệu của Trần Dũng và Tô Ngọc Hành, Ngộ Quân Diễm thấy đội ngũ uể oải cũng không tức giận, thậm chí vẻ mặt còn có chút vui vẻ. Hắn chậm rãi đi vào giữa đội ngũ, chỉ một sĩ tốt trong đó, hỏi: “Ngươi là người cuối cùng đến, có biết đáng tội gì không?"
Sĩ tốt kia không hiểu nhìn Ngộ Quân Diễm, hỏi ngược lại: “Tội gì?"
Trần Dũng đứng bên ngoài nhịn cười, mà sĩ tốt xung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng xì xào bàn tán, Ngộ Quân Diễm vẫn không chút giận dữ, lạnh nhạt đáp lại: “Tất nhiên là bị xử trí theo quân pháp rồi."
Lời vừa thốt ra, tiếng bàn tán xung quanh càng lớn: “Quân pháp? Quân pháp gì? Không phải là định giết y đấy chứ?"
“Vị Tướng quân này dáng dấp còn đẹp hơn cả nữ nhân, vừa nhìn là biết thiếu gia nhà quan lớn lên trong cẩm y ngọc thực, vừa mới nhận chức đã ra oai phủ đầu chúng ta?"
“Sao? Không phải ngươi đến cả quân pháp thế nào cũng không hiểu đấy chứ?" Ngón tay mảnh khảnh của Ngộ Quân Diễm xoa chuôi kiếm bên hông, một ánh sáng lóe lên, vị sĩ tốt kia hai mắt trợn trừng, không thể tin nhìn chằm chằm xuống ngực mình, một thanh kiếm đâm sâu vào thân thể gã, chỉ để lộ chuôi kiếm.
Trong lúc mọi người còn đang hoảng hốt hô lên, sĩ tốt kia đã ngã ngửa xuống đất, máu tươi chảy ra, khiến mọi người xung quanh đều sợ hãi lùi lại.
Ngộ Quân Diễm bước lại rút kiếm Hồng Uyên ra, vung tay gạt đi máu tươi trên thân kiếm rồi tra vào vỏ: “Kéo thi thể này treo trước cửa giáo trường ba ngày ba đêm để tất cả quân lính đều nhìn thấy kết cục của kẻ coi thường quân pháp!"
Giọng nói lạnh lẽo khiến tất cả đều lạnh sống lưng. Binh sĩ ở đó hoảng hốt nhìn Ngộ Quân Diễm mặt không đổi sắc, khuôn mặt tinh tế lộ sát khí, giống như quỷ thần địa ngục, không vui không buồn.
“Được rồi, hai ngươi kéo y đi." Ngộ Quân Diễm nói, “Những người còn lại, bắt đầu luyện tập."
Cả đám nơm nớp lo sợ vung thương lên, luyện tập từng động tác. Ngộ Quân Diễm đi lại giữa đội ngũ quan sát. Một lúc sau, nhận ra động tác của binh sĩ chậm lại, nét mặt cũng lộ vẻ đau đớn.
“Tăng tốc!" Ngộ Quân Diễm hô, “Mới một canh giờ đã không chịu nổi thì sao chống lại được đại quân Tây Ngõa?"
“Không được… Mệt chết rồi…"
“Nghỉ một lát đi… Đến cánh tay cũng không nâng lên được nữa rồi…"
“Trần tướng quân, ngày thường các người không luyện tập sao? Thế nào mà vừa mới luyện được một lát đã hết sức rồi?" Ngộ Quân Diễm lạnh lùng hỏi, không đợi Trần Dũng trả lời, đột nhiên chỉ vào một người hỏi: “Ai cho ngươi dừng lại?"
“Không được… Thật sự không được…" Sĩ tốt nọ lau mồ hôi nói, “Tôi thật sự là không luyện thêm được nữa, muốn… muốn nghỉ một lát…"
“Hử? Muốn nghỉ một lát?" Ngộ Quân Diễm bước tới hỏi, “Nếu ở trên chiến trường, ngươi cho rằng đại quân Tây Ngõa sẽ để ngươi nghỉ ngơi rồi mới tiếp tục đánh sao?"
“Không được… Cho dù… Cho dù đại quân Tây Ngõa đang ở trước mặt, tôi cũng không động đậy thêm được nữa…"
“Ồ? Nói vậy là ngươi đã chuẩn bị để chết?" Trong mắt Ngộ Quân Diễm lộ lên tia sáng lạnh lẽo, vung tay bổ tới sĩ tốt kia, gã giơ tay lên đỡ theo bản năng, Ngộ Quân Diễm thuận thế cướp lấy thương trong tay đối phương, đâm một nhát qua thân thể gã, ghim xuống đất.
“Vương gia làm gì vậy?" Sắc mặt Trần Dũng trắng bệch, người này mới vừa đến thành Cát Liễu đã giết liền hai người. Rốt cuộc là hắn tới để giết địch hay để tàn sát quân Thiết Giáp đây, “Vương gia là chủ soái, nên dẫn đầu tướng sĩ ra trận giết địch, tử thủ ranh giới, giết người của mình thế này là có dụng ý gì?"
Ngộ Quân Diễm nhếch miệng, lộ nụ cười nhạt: “Như Trần tướng quân chứng kiến, dụng ý của bổn vương chính là luyện binh. Chính ngươi cũng nói, lần này chúng ta cần tử thủ ranh giới, đại quân Tây Ngõa thế như chẻ tre, binh lính của chúng ta lại như vụn cát, ngươi nói xem, chúng ta bảo vệ thành Cát Liễu thế nào?"
Trần Dũng trả lời: “Luyện binh chứ không phải giết binh, huống hồ quân ta vốn không đủ, Vương gia lại giết chết thế này, còn nói gì đến chuyện thủ thành?"
Ngộ Quân Diễm lắc đầu nói: “Bổn vương cần chính là cường tướng lấy một chọi mười, binh lính yếu kém chỉ lãng phí lương thực của mọi người, kẻ như vậy có giết thêm bổn vương cũng không thấy đáng tiếc."
“Vương gia!" Giọng nói của Trần Dũng dần trở nên lạnh lẽo, “Thành Cát Liễu không phải là nơi ngài đại khai sát giới, nếu để Thánh Thượng biết được chuyện này…"
“Ý chỉ của Thánh Thượng là không được để thành Cát Liễu thất thủ!" Ngộ Quân Diễm ngắt lời của Trần Dũng, “Trừ phi đại quân Tây Ngõa tàn sát hết người ở nơi này, nếu không cửa thành tuyệt đối không thể mở. Cho nên, nếu không thắng được đại quân Tây Ngõa, chúng ta ở đây một người cũng không thể sống. Thay vì bị địch giết rồi cười nhạo Nguyên Quốc chúng ta không có binh giỏi, chỉ bằng chết trong tay bổn vương để tránh làm ô nhục tôn nghiêm của Nguyên Quốc."
Trần Dũng trong lòng hoảng hốt, không ngờ Ngộ Quân Diễm thật sự mang suy nghĩ đồng quy vu tận mà tới, y vốn đợi đến khi Ngộ Quân Diễm thất bại sẽ hồi cung lĩnh thưởng, bây giờ xem ra nếu y không thắng, sợ rằng đến mạng của mình cũng phải nộp ở đây. Nghĩ vậy, y không khỏi sợ quýnh lên.
“Nhưng mà… cứ tiếp tục luyện… mọi người sẽ không chịu được. Cho dù là Vương gia ngài cũng không thể chịu được…"
Tiếng phàn nàn của một binh lính trẻ tuổi trong đám người truyền đến tai Ngộ Quân Diễm, hắn quay đầu nhìn kẻ bĩu môi không phục kia. Trong lúc mọi người đều nín thở, lo lắng người kia khó giữ được tính mạng thì Ngộ Quân Diễm đột nhiên mỉm cười, cởi áo choàng ném sang một bên, lấy từ trên giá xuống một cây thương, xoay xoay mấy cái, rồi đứng ra phía trước thao trường, cao giọng nói: “Bây giờ bắt đầu! Ta cùng các người luyện tập, ta không ngừng, các ngươi cũng không được ngừng. Ai vi phạm, giết không tha!"
Tác giả :
Ngũ Sắc Mạn Đà La