Nam Phi
Chương 62
“Oa oa oa, ngươi làm gì mà hung dữ vậy? Ta chỉ muốn xem hoa này có thơm không thôi mà…" Tô Ngọc Hành bị thị nữ kia làm cho giật mình, uất ức khóc lên, vừa khóc còn vừa như tìm kiếm sự an ủi mà cọ cọ lên ngực Ngộ Quân Diễm.
Ngộ Quân Diễm vỗ nhẹ đầu y như đang dỗ trẻ nhỏ, đưa mắt nhìn, ánh mắt sắc lẹm bắn về phía Sở Sở và thị nữ bên cạnh.
Sở Sở sợ hãi, dù hành động vừa rồi của Tô Ngọc Hành khiến nàng mất mặt, nhưng y chỉ là tên ngốc, cho nên trong mắt Vương gia sẽ không cảm thấy là y đã làm nhục nàng. Nếu nàng so đo thì thật không độ lượng, huống chi y là cả, nàng là thiếp, mặc dù đều phụng dưỡng một người đàn ông, thân phận lại kém xa, giờ thị nữ của nàng bất kính với y, rõ ràng nàng cũng bị vạ lây, mà tên ngốc kia lại nhận được sự thương xót của Vương gia.
Sở Sở lúc này mặc dù là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, nhưng lập tức vì không khiến cho Vương gia phản cảm với mình, nàng vội vàng lôi kéo thị nữ quỳ xuống nói: “Thần thiếp quản giáo không nghiêm, mạo phạm Vương phi, mong Vương phi thứ tội!"
Tô Ngọc Hành còn đang vùi mặt trong ngực Ngộ Quân Diễm uất ức nức nở, Ngộ Quân Diễm dùng ánh mắt ra hiệu cho Đào Tử, sai nàng nâng Sở Sở lên, hờ hững nói: “Được rồi, được rồi, bổn vương cũng không nói là trách tội nàng, quay về nghỉ ngơi đi."
Nói xong nhẹ vỗ Tô Ngọc Hành đang nức nở: “Ái phi chớ sợ, bổn vương đưa ngươi về phòng."
Ngộ Quân Diễm dìu Tô Ngọc Hành đi, nhưng trên thực tế thân thể hắn đã loạng choạng không vững, đều nhờ Tô Ngọc Hành không ngừng rót nội lực vào mới gắng gượng đi được. Về đến phòng, vừa đóng cửa lại, thân thể Ngộ Quân Diễm như lá cây rớt cành tựa lên ván cửa, chậm rãi trượt xuống, may mà Tô Ngọc Hành tay mắt lanh lẹ vươn tay ôm lấy hắn mới không ngã xuống.
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành, khóe mắt y còn lem nước mắt nhưng nào còn chút xíu dáng vẻ uất ức vừa rồi nữa. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt lại như thuộc về hai người hoàn toàn khác nhau. Ngộ Quân Diễm giơ tay sờ mặt y, yếu ớt nói: “Thật không biết khuôn mặt này của ngươi có thể biến hóa thành bao nhiêu dạng nữa."
“Sao nào?" Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi, “Quân Diễm không tin ta?"
Ngộ Quân Diễm nhẹ lắc đầu, hắn không phải là không tin, chỉ là tính cảnh giác cao. Từng là một Tướng quân, ngay từ lần đầu hắn xuất chinh, Kim Mục tướng quân đã nói với hắn, nếu muốn giữ mạng mình, điều đầu tiên là luôn duy trì cảnh giác, đối với tất cả mọi tình huống, đối với tất cả mọi người đều phải luôn cảnh giác. Cho dù là ăn cơm hay đi ngủ, cũng không được phép buông lỏng bản thân. Mà kinh nghiệm trước nay cũng nhắc nhở hắn, Tô Ngọc Hành trước mặt hẳn là loại người hắn nên cảnh giác nhất.
Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm lên giường, nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta đi sắc thuốc cho ngươi."
“Người của Sở Sở chắc chắn sẽ mai phục chung quanh giám thị chúng ta, ngươi đi ngay bây giờ chính là chui đầu vô lưới." Ngộ Quân Diễm chỉ dưới giường nói, “Dưới giường ta có một hộp sắt, bên trong có ít dược liệu phòng thân, ngươi xem có gì dùng được không."
Tô Ngọc Hành theo lời lôi một hộp sắt từ dưới giường lên, mở ra, phát hiện bên trong có đầy đủ mọi thứ, từ thuốc phong hàn hạ sốt, trị thương đến giải độc đều có cả, mới nói: “Trong đây gì cũng có."
“Phòng ngừa… bất trắc…"
“Ngươi thật là cẩn thận." Tô Ngọc Hành đút thuốc cho Ngộ Quân Diễm, rồi mặc nguyên quần áo mà nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ vỗ lưng hắn như vỗ trẻ nhỏ, nói: “Ngủ đi, ta bảo vệ ngươi."
Ngộ Quân Diễm kéo chăn lên đến cổ, người cuộn lại như một con mèo. Tô Ngọc Hành nhịp nhàng vỗ lưng hắn, hồi lâu sau chợt lên tiếng: “Không ngủ được hả?"
“Sao ngươi biết?" Ngộ Quân Diễm xoay người, thắc mắc nhìn Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành cười nói: “Người ta ngủ thì sẽ thả lỏng, cơ thể mềm xuống, lưng của ngươi cứng ngắc như vậy, rõ ràng là chưa ngủ. Sao thế? Không thoải mái hay có tâm sự?"
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi nói xem tại sao hôm nay đột nhiên Sở Sở lại xuất hiện ở trước cổng?"
Tô Ngọc Hành nói: “Đương nhiên là Hoàng đế ra lệnh."
“Hoàng thượng đã hoài nghi ta về Đế đô sao?"
Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Ta cảm thấy không phải, nếu không tự ý về Đế đô là tội lớn, y há có thể để cho ngươi trở lại đây?"
“Ta cũng nghĩ như vậy." Ngộ Quân Diễm nói, “Nhưng Hoàng đế đối với ta cẩn trọng đề phòng, nhất định không có chuyện tốt. Trì Úy kia không thể tiếp tục giữ lại."
“Ngươi quyết định động thủ? Lúc này… sẽ không khiến người khác hoài nghi chứ?"
Ngộ Quân Diễm tự tin cười: “Ta không nói là ta đích thân ra tay. Bổn vương muốn y… vô ý chết."
*
Ngày hôm sau.
“Cô nương." Một bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Sở Sở.
“Tra ra được Vương gia đi đâu chưa?" Trên mặt Sở Sở không còn nét mềm mại, yếu đuối ngụy trang thường ngày mà lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Kẻ nọ đáp: “Vương gia đến kỹ viện lớn nhất Dư Châu."
“Hử? Cùng Chu Bân sao?"
“Còn cả Trì đại nhân và vài vị đại nhân khác. Cô nương, còn cần tiếp tục giám thị hắn không?"
“Không cần." Sở Sở đáp, “Nếu đã có Trì Úy, chúng ta phái người giám thị sẽ khiến gã không yên lòng. Lão già kia rất nhỏ nhen, chúng ta vẫn nên kiêng kị gã một chút, tránh cho gã nói bậy trước mặt Hoàng thượng."
“Dạ!"
*
Ở một nơi khác, Trì Úy ngồi trên đài cao nhìn như đang thưởng thức màn múa đẹp mắt của mười mấy mỹ nhân trước mặt, song trong đầu lại không ngừng suy tính: Tên Vương gia này rốt cuộc đang muốn làm gì?
Lúc trước gã hoài nghi Ngộ Quân Diễm và Vương Trung cấu kết với nhau, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ chuyện trò vui vẻ này của hắn lại cảm thấy hình như không phải. Có điều Vương Trung tiêu diệt thủy tặc có công lại bị Hoàng thượng tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, mà gã cùng trong đội ngũ lại bình yên vô sự, chẳng lẽ hắn không cảm thấy kỳ lạ sao? Sao vẫn mời gã tới nơi này hưởng lạc? Tuy trong lòng Trì Úy đã nhận định Ngộ Quân Diễm là một tên ăn chơi trác táng chính hiệu, nhưng lúc này trong lòng gã không khỏi nảy sinh cảnh giác.
“Nào, mọi người uống rượu, uống rượu!"
Ngộ Quân Diễm giơ ly rượu lên trước tiên, đám quan viên ngồi dưới cũng giơ lên theo. Uống cạn chén rượu, khóe môi Ngộ Quân Diễm hơi nhếch, đằng sau nụ cười ưu nhã ẩn chứa nét tàn nhẫn. Hắn liếc gã hầu còng lưng đang rót rượu, người nọ đúng lúc ngước mắt nhìn hắn. Ngộ Quân Diễm rũ mắt, người nọ hiểu ý nhẹ gật đầu, xoay người rời đi, tấm lưng vốn dị dạng thoáng cái đã đứng thẳng. Đưa tay kéo chòm râu dính trên mặt xuống, Tô Ngọc Hành phong độ đẹp trai xuyên qua nơi ong bướm khiến vô số ánh mắt trông theo.
Ngộ Quân Diễm vỗ nhẹ đầu y như đang dỗ trẻ nhỏ, đưa mắt nhìn, ánh mắt sắc lẹm bắn về phía Sở Sở và thị nữ bên cạnh.
Sở Sở sợ hãi, dù hành động vừa rồi của Tô Ngọc Hành khiến nàng mất mặt, nhưng y chỉ là tên ngốc, cho nên trong mắt Vương gia sẽ không cảm thấy là y đã làm nhục nàng. Nếu nàng so đo thì thật không độ lượng, huống chi y là cả, nàng là thiếp, mặc dù đều phụng dưỡng một người đàn ông, thân phận lại kém xa, giờ thị nữ của nàng bất kính với y, rõ ràng nàng cũng bị vạ lây, mà tên ngốc kia lại nhận được sự thương xót của Vương gia.
Sở Sở lúc này mặc dù là ngậm bồ hòn làm ngọt, khổ mà không nói được, nhưng lập tức vì không khiến cho Vương gia phản cảm với mình, nàng vội vàng lôi kéo thị nữ quỳ xuống nói: “Thần thiếp quản giáo không nghiêm, mạo phạm Vương phi, mong Vương phi thứ tội!"
Tô Ngọc Hành còn đang vùi mặt trong ngực Ngộ Quân Diễm uất ức nức nở, Ngộ Quân Diễm dùng ánh mắt ra hiệu cho Đào Tử, sai nàng nâng Sở Sở lên, hờ hững nói: “Được rồi, được rồi, bổn vương cũng không nói là trách tội nàng, quay về nghỉ ngơi đi."
Nói xong nhẹ vỗ Tô Ngọc Hành đang nức nở: “Ái phi chớ sợ, bổn vương đưa ngươi về phòng."
Ngộ Quân Diễm dìu Tô Ngọc Hành đi, nhưng trên thực tế thân thể hắn đã loạng choạng không vững, đều nhờ Tô Ngọc Hành không ngừng rót nội lực vào mới gắng gượng đi được. Về đến phòng, vừa đóng cửa lại, thân thể Ngộ Quân Diễm như lá cây rớt cành tựa lên ván cửa, chậm rãi trượt xuống, may mà Tô Ngọc Hành tay mắt lanh lẹ vươn tay ôm lấy hắn mới không ngã xuống.
Ngộ Quân Diễm nhìn Tô Ngọc Hành, khóe mắt y còn lem nước mắt nhưng nào còn chút xíu dáng vẻ uất ức vừa rồi nữa. Rõ ràng là cùng một khuôn mặt lại như thuộc về hai người hoàn toàn khác nhau. Ngộ Quân Diễm giơ tay sờ mặt y, yếu ớt nói: “Thật không biết khuôn mặt này của ngươi có thể biến hóa thành bao nhiêu dạng nữa."
“Sao nào?" Tô Ngọc Hành nhíu mày hỏi, “Quân Diễm không tin ta?"
Ngộ Quân Diễm nhẹ lắc đầu, hắn không phải là không tin, chỉ là tính cảnh giác cao. Từng là một Tướng quân, ngay từ lần đầu hắn xuất chinh, Kim Mục tướng quân đã nói với hắn, nếu muốn giữ mạng mình, điều đầu tiên là luôn duy trì cảnh giác, đối với tất cả mọi tình huống, đối với tất cả mọi người đều phải luôn cảnh giác. Cho dù là ăn cơm hay đi ngủ, cũng không được phép buông lỏng bản thân. Mà kinh nghiệm trước nay cũng nhắc nhở hắn, Tô Ngọc Hành trước mặt hẳn là loại người hắn nên cảnh giác nhất.
Tô Ngọc Hành bế Ngộ Quân Diễm lên giường, nói: “Ngươi nghỉ ngơi, ta đi sắc thuốc cho ngươi."
“Người của Sở Sở chắc chắn sẽ mai phục chung quanh giám thị chúng ta, ngươi đi ngay bây giờ chính là chui đầu vô lưới." Ngộ Quân Diễm chỉ dưới giường nói, “Dưới giường ta có một hộp sắt, bên trong có ít dược liệu phòng thân, ngươi xem có gì dùng được không."
Tô Ngọc Hành theo lời lôi một hộp sắt từ dưới giường lên, mở ra, phát hiện bên trong có đầy đủ mọi thứ, từ thuốc phong hàn hạ sốt, trị thương đến giải độc đều có cả, mới nói: “Trong đây gì cũng có."
“Phòng ngừa… bất trắc…"
“Ngươi thật là cẩn thận." Tô Ngọc Hành đút thuốc cho Ngộ Quân Diễm, rồi mặc nguyên quần áo mà nằm xuống bên cạnh hắn, nhẹ vỗ lưng hắn như vỗ trẻ nhỏ, nói: “Ngủ đi, ta bảo vệ ngươi."
Ngộ Quân Diễm kéo chăn lên đến cổ, người cuộn lại như một con mèo. Tô Ngọc Hành nhịp nhàng vỗ lưng hắn, hồi lâu sau chợt lên tiếng: “Không ngủ được hả?"
“Sao ngươi biết?" Ngộ Quân Diễm xoay người, thắc mắc nhìn Tô Ngọc Hành.
Tô Ngọc Hành cười nói: “Người ta ngủ thì sẽ thả lỏng, cơ thể mềm xuống, lưng của ngươi cứng ngắc như vậy, rõ ràng là chưa ngủ. Sao thế? Không thoải mái hay có tâm sự?"
Ngộ Quân Diễm hỏi: “Ngươi nói xem tại sao hôm nay đột nhiên Sở Sở lại xuất hiện ở trước cổng?"
Tô Ngọc Hành nói: “Đương nhiên là Hoàng đế ra lệnh."
“Hoàng thượng đã hoài nghi ta về Đế đô sao?"
Tô Ngọc Hành lắc đầu nói: “Ta cảm thấy không phải, nếu không tự ý về Đế đô là tội lớn, y há có thể để cho ngươi trở lại đây?"
“Ta cũng nghĩ như vậy." Ngộ Quân Diễm nói, “Nhưng Hoàng đế đối với ta cẩn trọng đề phòng, nhất định không có chuyện tốt. Trì Úy kia không thể tiếp tục giữ lại."
“Ngươi quyết định động thủ? Lúc này… sẽ không khiến người khác hoài nghi chứ?"
Ngộ Quân Diễm tự tin cười: “Ta không nói là ta đích thân ra tay. Bổn vương muốn y… vô ý chết."
*
Ngày hôm sau.
“Cô nương." Một bóng người lặng lẽ lẻn vào phòng ngủ của Sở Sở.
“Tra ra được Vương gia đi đâu chưa?" Trên mặt Sở Sở không còn nét mềm mại, yếu đuối ngụy trang thường ngày mà lộ ra sát khí lạnh lẽo.
Kẻ nọ đáp: “Vương gia đến kỹ viện lớn nhất Dư Châu."
“Hử? Cùng Chu Bân sao?"
“Còn cả Trì đại nhân và vài vị đại nhân khác. Cô nương, còn cần tiếp tục giám thị hắn không?"
“Không cần." Sở Sở đáp, “Nếu đã có Trì Úy, chúng ta phái người giám thị sẽ khiến gã không yên lòng. Lão già kia rất nhỏ nhen, chúng ta vẫn nên kiêng kị gã một chút, tránh cho gã nói bậy trước mặt Hoàng thượng."
“Dạ!"
*
Ở một nơi khác, Trì Úy ngồi trên đài cao nhìn như đang thưởng thức màn múa đẹp mắt của mười mấy mỹ nhân trước mặt, song trong đầu lại không ngừng suy tính: Tên Vương gia này rốt cuộc đang muốn làm gì?
Lúc trước gã hoài nghi Ngộ Quân Diễm và Vương Trung cấu kết với nhau, nhưng hôm nay thấy dáng vẻ chuyện trò vui vẻ này của hắn lại cảm thấy hình như không phải. Có điều Vương Trung tiêu diệt thủy tặc có công lại bị Hoàng thượng tịch thu tài sản, chém đầu cả nhà, mà gã cùng trong đội ngũ lại bình yên vô sự, chẳng lẽ hắn không cảm thấy kỳ lạ sao? Sao vẫn mời gã tới nơi này hưởng lạc? Tuy trong lòng Trì Úy đã nhận định Ngộ Quân Diễm là một tên ăn chơi trác táng chính hiệu, nhưng lúc này trong lòng gã không khỏi nảy sinh cảnh giác.
“Nào, mọi người uống rượu, uống rượu!"
Ngộ Quân Diễm giơ ly rượu lên trước tiên, đám quan viên ngồi dưới cũng giơ lên theo. Uống cạn chén rượu, khóe môi Ngộ Quân Diễm hơi nhếch, đằng sau nụ cười ưu nhã ẩn chứa nét tàn nhẫn. Hắn liếc gã hầu còng lưng đang rót rượu, người nọ đúng lúc ngước mắt nhìn hắn. Ngộ Quân Diễm rũ mắt, người nọ hiểu ý nhẹ gật đầu, xoay người rời đi, tấm lưng vốn dị dạng thoáng cái đã đứng thẳng. Đưa tay kéo chòm râu dính trên mặt xuống, Tô Ngọc Hành phong độ đẹp trai xuyên qua nơi ong bướm khiến vô số ánh mắt trông theo.
Tác giả :
Ngũ Sắc Mạn Đà La