Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 112: Nguyệt Vị thiên
Lưu Đan Tiến Đến
Thương Tử Nguyệt cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, bất chợt, hắn nhìn ra cửa. Giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước tới mở cửa phòng và trông thấy Vị Nhi đang ngồi co lại.
“Ngươi…" Nghe thấy rồi sao?
Nghe tiếng của Thương Tử Nguyệt, Vị Nhi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngấn lệ chứa đầy bi thương.
Ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt bước nhẹ về phía trước, ôm lấy thân thể vì khóc mà run lên, nói khẽ: “Theo ta về!"
Vị Nhi không đáp, chỉ tùy ý để người nọ ôm đi. Y có thể làm thế nào đây? Có thể chất vấn Thương Tử Nguyệt?
Ôm Vị Nhi lên, Thương Tử Nguyệt gật đầu với Mạc Tuyệt một cái, Mạc Tuyệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng trong lòng Mạc Tuyệt lại thầm thở dài, con đường của Vị Nhi, nhất định không dễ đi.
Suốt dọc đường, hai người không nói gì, Vị Nhi cũng đã ngừng khóc. Không phải ngay từ đầu y đã hiểu rồi sao? Không phải y đã sớm biết trong lòng Thương Tử Nguyệt luôn có một người khác hay sao? Vậy sao giờ y lại thấy đau khổ tới vậy?
Chẳng lẽ, sau khi con người ta có được sẽ trở nên độc chiếm? Trong lòng Vị Nhi bắt đầu thấy hận người đã đoạt đi trái tim Thương Tử Nguyệt. Bất kể y có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng y vẫn không có được thứ y muốn.
Nhắm đôi mắt lại, Vị Nhi thấy mờ mịt vô cùng.
“Hắn là ai vậy?" Sau khi vào phòng, ngay khi Thương Tử Nguyệt muốn thắp đèn lên, Vị Nhi đã hỏi nhỏ.
“…Ngươi mệt mỏi, cứ ngủ trước đi!" Thương Tử Nguyệt không thắp đèn, mà bước tới đắp chăn lại cho Vị Nhi.
“Ta không xứng để biết phải không?" Trong bất giác, câu nói của Vị Nhi đã trở nên thật chua ngoa.
Thương Tử Nguyệt chỉ biết thở dài, trong phòng tối đen, tuy hắn không nhìn thấy hình dáng của Vị Nhi, nhưng hắn có thể cảm giác được là Vị Nhi đang tức giận.
“Ta và hắn cùng nhau lớn lên, hiện tại hắn đã có phu gia, hơn nữa còn rất mỹ mãn!" Lúc Thương Tử Nguyệt nói ra câu ấy, lòng hắn đã không còn đau nữa.
“Ta muốn biết tên của hắn!"
“Vị Nhi, ngươi ngủ đi!" Thương Tử Nguyệt không thích một Vị Nhi cay nghiệt như thế, trong bất giác, giọng điệu của hắn cũng cao lên.
“Ngươi có nói cho ta biết ta cũng sẽ không làm gì được, chẳng lẽ ta có thể đi tìm hắn hay sao?"
Thương Tử Nguyệt rất muốn trấn an Vị Nhi, hắn ngồi xuống cạnh đối phương, ôm thân thể gầy yếu vào lòng, nói: “Giờ ta và hắn đã là… người xa lạ, ta chỉ cần ngươi. Tên của hắn, ngươi có thể biết, hắn gọi là Lưu Đan!"
Vị Nhi rúc vào lòng Thương Tử Nguyệt, y rất lưu luyến cái ôm ấm áp này, rất lưu luyến hơi thở chỉ thuộc riêng về Thương Tử Nguyệt, cũng rất lưu luyến những lời Thương Tử Nguyệt nói với y.
Y thật muốn hỏi hắn, quá khứ đã qua ấy, không thể thật sự trở thành quá khứ hay sao?
Y thật muốn nói hỏi hắn, có thể quên đi Lưu Đan không?
Nhưng y lại chẳng nói gì. Y đâu biết, những câu hỏi y không thốt ra ấy, mãi mãi là một nút thắt, thời gian càng nhiều, lại càng khó tháo ra.
Mọi chuyện cứ thế qua đi, cuộc làm ăn buôn bán giữa Mạc Tuyệt và Thương Tử Nguyệt cũng đã thương lượng xong. Nhưng đến một ngày nọ, đã xuất hiện một vị khách không mời.
Có thế nào Thương Tử Nguyệt cũng không ngờ là hắn sẽ gặp lại Lưu Đan ở đây.
Đã nhiều năm không gặp, người thiếu niên trong trí nhớ của hắn đã trưởng thành một nam nhân, vẻ mặt ngây ngô của thiếu niên đã tháo xuống và thay vào đó chính là vẻ trưởng thành. Đứa nhỏ mấy năm trước vẫn hay gọi hắn ‘Tử Nguyệt ca’, ngày càng xa lạ…
Lúc Lưu Đan nhìn thấy Thương Tử Nguyệt cũng không kinh ngạc nhiều lắm, vì trước lúc tới, hắn đã biết đây là địa bàn của Thương Tử Nguyệt. Như vậy, hắn tới đây, có gặp đối phương cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, trong lòng của hắn lại thấy khác thường, tình cảm ngày xưa tuy không còn nữa, nhưng chút rung động được chôn kín ở một nơi nào đó vẫn còn tồn tại.
Lưu Đan mỉm cười, nhìn Thương Tử Nguyệt. Giống như những lần gặp mặt trước đây, hắn tới gần Thương Tử Nguyệt, chỉ khác là giờ hai người đã nhìn thẳng vào nhau, chứ không phải hắn ngước lên nhìn người nọ như ngày trước.
“Tử Nguyệt ca!" Lưu Đan cười cười, mở miệng trước.
Thương Tử Nguyệt ngây ra, rõ ràng người ở trước mắt hắn là người hắn nhung nhớ bao nhiêu năm qua, nhưng sao giờ lại trở nên xa lạ như thế? Sao nhìn vào đôi ngươi đó, hắn lại không thấy có gì là quen thuộc?
Cuối cùng là năm tháng đã làm thay đổi một người, hay là một người làm thay đổi năm tháng? Thương Tử Nguyệt nhìn nam nhân cao ngang mình, nhìn đôi ngươi đã trở nên thâm trầm, gọi cái tên mà bao nhiêu năm qua hắn không dám nhắc tới.
“Lưu Đan!"
Nhiều năm sau gặp lại, hai người cứ đơn giản như thế, thật không giống với những gì đã tưởng tượng chút nào. Không có cái ôm cuồng nhiệt, không có hỏa hoa cực nóng, thậm chí cả cảm giác ấm áp của một người bạn thân lâu rồi không gặp cũng chẳng có.
Xa lạ, Thương Tử Nguyệt cảm thấy Lưu Đan thật xa lạ. Nhưng trong xa lạ, ít nhiều vẫn có một chút quen thuộc, người đã từng yêu, người từng chiếm trọn trái tim hắn, giờ chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
“Dẫn ta về nhà huynh đi!" Lưu Đan vẫn cười, nhìn vào đôi mắt ấy, Thương Tử Nguyệt gật đầu.
Lưu Đan từ xa tới, không cần hắn nói, Thương Tử Nguyệt cũng sẽ dẫn hắn về. Chỉ là, trong lòng Thương Tử Nguyệt lại thấy lo cho Vị Nhi, không biết y gặp Lưu Đan sẽ như thế nào đây.
Cũng giống như trước đây, Thương Tử Nguyệt về tới nhà, Vị Nhi sẽ lao ra đón hắn. Vẫn nụ cười trên mặt, nhưng đến lúc gọi ‘Tử Nguyệt ca’, cả người y như cứng lại.
Vị Nhi chưa từng gặp Lưu Đan, nhưng y có thể cảm giác, người bên cạnh Thương Tử Nguyệt chính là Lưu Đan.
Thương Tử Nguyệt nắm lấy tay Vị Nhi, giới thiệu, “Đây là Vị Nhi, nội tử của ta!"
Rồi lại giới thiệu với Vị Nhi, “Bằng hữu của ta, Lưu Đan!"
Lưu Đan vẫn cười, chắp tay thi lễ với Vị Nhi, nói: “Xin chào tẩu phu nhân!"
Một câu ‘tẩu phu nhân’ ấy khiến hai má Vị Nhi ửng hồng, với cách giới thiệu của Thương Tử Nguyệt, lòng y thấy thật ngọt ngào.
“Lưu Đan công tử không cần đa lễ, mời vào nhà!" Vị Nhi vẫn duy trì nụ cười lễ phép, dẫn bọn họ vào nhà.
“Lưu Đan từ kinh thành đến, mấy ngày tới sẽ ở lại đây!" Thương Tử Nguyệt dặn dò Vị Nhi.
Vị Nhi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bảo người hầu đi chuẩn bị phòng cho Lưu Đan. Thấy Thương Tử Nguyệt dịu dàng với Vị Nhi như thế, Lưu Đan hạ mi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vị Nhi cũng quan sát Lưu Đan, lặng lẽ tìm điểm giống nhau giữa hai người, nhưng ngoài đôi mắt có hơi giống ra, chẳng còn gì nữa. Cho dù là vậy, y vẫn có chút địch ý.
Tất nhiên Lưu Đan cũng cảm giác được địch ý của Vị Nhi với hắn, nhưng hắn lại chẳng để ý tới, trò chuyện với Thương Tử Nguyệt.
Thương Tử Nguyệt cảm thấy Vị Nhi có chút không đúng, mới nói: “Đi bảo nhà bếp đêm nay làm thêm mấy món đi!" Dứt lời, hắn hôn lên mặt y một cái.
Chờ Vị Nhi đi khỏi, Thương Tử Nguyệt mở miệng hỏi, “Lần này ngươi xuất cung, là có chuyện quan trọng phải không?"
Lưu Đan đứng dậy, nhìn gian đại sảnh của Thương Tử Nguyệt, gật đầu, không đáp câu hắn hỏi: “Tử Nguyệt ca đúng là không thay đổi chút nào, vẫn thích trang trí phòng ốc như vậy!"
“Sở thích của một người, rất khó thay đổi!" Thương Tử Nguyệt vô ý thốt ra câu đó.
“Vậy à?" Giọng điệu của Lưu Đan có chút cô đơn, “Nhưng ta đã thay đổi rồi!"
Thấy Lưu Đan thương cảm, Thương Tử Nguyệt không biết nên làm thế nào cho phải. Đến khi hắn nghĩ ra là phải nói gì, Lưu Đan lại nói, “Người đó gọi là Vị Nhi phải không? Cũng không tệ lắm! Đó là chính thê của huynh sao?"
Thương Tử Nguyệt không rõ tại sao Lưu Đan lại nói như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của đối phương, “Đúng vậy!"
“Vậy mấy thiếp thất của Tử Nguyệt ca đâu? Sao không gọi ra đây?"
“Ta không có thiếp thất!"
Giống như nghe được một chuyện quá kinh ngạc, Lưu Đan thốt lên, “Cũng không có luyến đồng?"
Thương Tử Nguyệt vươn tay gõ cho hắn một cái, động tác giống như trước đây hai người vẫn thường làm, “Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy!"
Lưu Đan cười ha hả, “Cuối cùng thì Tử Nguyệt ca cũng trở lại rồi, lúc vừa mới gặp, nhìn huynh cứ như không quen biết ta!"
Nhìn đôi ngươi đầy ý cười của Lưu Đan, Thương Tử Nguyệt mới biết mình lại dẫm trúng bẫy, không khỏi nở nụ cười, “Ngươi đúng thật là đã thay đổi rồi, mấy năm qua thế nào?"
Cuộc nói chuyện giữa hai người, cho tới thời điểm này mới bình thường trở lại.
Lưu Đan quay lưng về phía Thương Tử Nguyệt, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, “Rất tốt!"
“Vậy thì ta cũng an tâm rồi, đương triều thiên tử đăng cơ không lâu, ngươi đã rửa sạch nỗi oan cho gia tộc, chắc bá phụ vui mừng lắm!"
“Ha ha, cũng đã là chuyện trước đây rồi!" Lưu Đan khoát tay, không để ý.
“Trong mấy năm nay gia tộc Lưu thị vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn, không hề tham dự triều chính, nhưng cũng chẳng ai dám xâm phạm, trải qua cuộc sống vô tư vô lự! Lưu Đan, ngươi trưởng thành rồi!" Thương Tử Nguyệt thật sự vui mừng, tuy chỉ là một nam phi, nhưng có thể giúp gia tộc mình đến thế, đúng là không dễ.
“Cây to đón gió, sống bình dị một chút sẽ tốt hơn!" Lưu Đan nói xong, lấy một bầu rượu trên giá xuống, hô lên: “Oa! Hoa Điêu!"
Đây có lẽ là điểm duy nhất không thay đổi của Lưu Đan. Lưu Đan thích Hoa Điêu, trong mấy năm qua, mỗi năm Thương Tử Nguyệt đều chính tay ủ Hoa Điêu, hoặc là mua một ít Hoa Điêu tốt nhất về, ban đầu là vì hoài niệm Lưu Đan, về sau lại trở thành một thói quen.
Lưu Đan cứ vậy mà ở lại quý phủ của Thương Tử Nguyệt. Vị Nhi cũng rất hiểu chuyện, chưa ồn ào với Thương Tử Nguyệt lần nào. Nhưng nỗi lo của y, Thương Tử Nguyệt vẫn cảm giác được, cho nên mỗi đêm, Thương Tử Nguyệt đều ôm chặt y, vào giấc ngủ. Không giải thích điều gì, Thương Tử Nguyệt nghĩ, chỉ cần cả hai ở cùng nhau, chút chuyện nhỏ nhặt ấy chẳng đáng là gì.
Nhưng hắn không ngờ, vào lúc đối phương yếu ớt nhất, nếu hắn cổ vũ y thêm một chút, tất cả sẽ không như thế nữa.
Thương Tử Nguyệt cảm thấy ngực mình nhói lên một cái, bất chợt, hắn nhìn ra cửa. Giống như nghĩ tới điều gì đó, hắn bước tới mở cửa phòng và trông thấy Vị Nhi đang ngồi co lại.
“Ngươi…" Nghe thấy rồi sao?
Nghe tiếng của Thương Tử Nguyệt, Vị Nhi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt ngấn lệ chứa đầy bi thương.
Ánh mắt bi thương như thế không nên xuất hiện trên người Vị Nhi, Thương Tử Nguyệt bước nhẹ về phía trước, ôm lấy thân thể vì khóc mà run lên, nói khẽ: “Theo ta về!"
Vị Nhi không đáp, chỉ tùy ý để người nọ ôm đi. Y có thể làm thế nào đây? Có thể chất vấn Thương Tử Nguyệt?
Ôm Vị Nhi lên, Thương Tử Nguyệt gật đầu với Mạc Tuyệt một cái, Mạc Tuyệt cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nhưng trong lòng Mạc Tuyệt lại thầm thở dài, con đường của Vị Nhi, nhất định không dễ đi.
Suốt dọc đường, hai người không nói gì, Vị Nhi cũng đã ngừng khóc. Không phải ngay từ đầu y đã hiểu rồi sao? Không phải y đã sớm biết trong lòng Thương Tử Nguyệt luôn có một người khác hay sao? Vậy sao giờ y lại thấy đau khổ tới vậy?
Chẳng lẽ, sau khi con người ta có được sẽ trở nên độc chiếm? Trong lòng Vị Nhi bắt đầu thấy hận người đã đoạt đi trái tim Thương Tử Nguyệt. Bất kể y có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng y vẫn không có được thứ y muốn.
Nhắm đôi mắt lại, Vị Nhi thấy mờ mịt vô cùng.
“Hắn là ai vậy?" Sau khi vào phòng, ngay khi Thương Tử Nguyệt muốn thắp đèn lên, Vị Nhi đã hỏi nhỏ.
“…Ngươi mệt mỏi, cứ ngủ trước đi!" Thương Tử Nguyệt không thắp đèn, mà bước tới đắp chăn lại cho Vị Nhi.
“Ta không xứng để biết phải không?" Trong bất giác, câu nói của Vị Nhi đã trở nên thật chua ngoa.
Thương Tử Nguyệt chỉ biết thở dài, trong phòng tối đen, tuy hắn không nhìn thấy hình dáng của Vị Nhi, nhưng hắn có thể cảm giác được là Vị Nhi đang tức giận.
“Ta và hắn cùng nhau lớn lên, hiện tại hắn đã có phu gia, hơn nữa còn rất mỹ mãn!" Lúc Thương Tử Nguyệt nói ra câu ấy, lòng hắn đã không còn đau nữa.
“Ta muốn biết tên của hắn!"
“Vị Nhi, ngươi ngủ đi!" Thương Tử Nguyệt không thích một Vị Nhi cay nghiệt như thế, trong bất giác, giọng điệu của hắn cũng cao lên.
“Ngươi có nói cho ta biết ta cũng sẽ không làm gì được, chẳng lẽ ta có thể đi tìm hắn hay sao?"
Thương Tử Nguyệt rất muốn trấn an Vị Nhi, hắn ngồi xuống cạnh đối phương, ôm thân thể gầy yếu vào lòng, nói: “Giờ ta và hắn đã là… người xa lạ, ta chỉ cần ngươi. Tên của hắn, ngươi có thể biết, hắn gọi là Lưu Đan!"
Vị Nhi rúc vào lòng Thương Tử Nguyệt, y rất lưu luyến cái ôm ấm áp này, rất lưu luyến hơi thở chỉ thuộc riêng về Thương Tử Nguyệt, cũng rất lưu luyến những lời Thương Tử Nguyệt nói với y.
Y thật muốn hỏi hắn, quá khứ đã qua ấy, không thể thật sự trở thành quá khứ hay sao?
Y thật muốn nói hỏi hắn, có thể quên đi Lưu Đan không?
Nhưng y lại chẳng nói gì. Y đâu biết, những câu hỏi y không thốt ra ấy, mãi mãi là một nút thắt, thời gian càng nhiều, lại càng khó tháo ra.
Mọi chuyện cứ thế qua đi, cuộc làm ăn buôn bán giữa Mạc Tuyệt và Thương Tử Nguyệt cũng đã thương lượng xong. Nhưng đến một ngày nọ, đã xuất hiện một vị khách không mời.
Có thế nào Thương Tử Nguyệt cũng không ngờ là hắn sẽ gặp lại Lưu Đan ở đây.
Đã nhiều năm không gặp, người thiếu niên trong trí nhớ của hắn đã trưởng thành một nam nhân, vẻ mặt ngây ngô của thiếu niên đã tháo xuống và thay vào đó chính là vẻ trưởng thành. Đứa nhỏ mấy năm trước vẫn hay gọi hắn ‘Tử Nguyệt ca’, ngày càng xa lạ…
Lúc Lưu Đan nhìn thấy Thương Tử Nguyệt cũng không kinh ngạc nhiều lắm, vì trước lúc tới, hắn đã biết đây là địa bàn của Thương Tử Nguyệt. Như vậy, hắn tới đây, có gặp đối phương cũng là chuyện bình thường. Tuy nhiên, trong lòng của hắn lại thấy khác thường, tình cảm ngày xưa tuy không còn nữa, nhưng chút rung động được chôn kín ở một nơi nào đó vẫn còn tồn tại.
Lưu Đan mỉm cười, nhìn Thương Tử Nguyệt. Giống như những lần gặp mặt trước đây, hắn tới gần Thương Tử Nguyệt, chỉ khác là giờ hai người đã nhìn thẳng vào nhau, chứ không phải hắn ngước lên nhìn người nọ như ngày trước.
“Tử Nguyệt ca!" Lưu Đan cười cười, mở miệng trước.
Thương Tử Nguyệt ngây ra, rõ ràng người ở trước mắt hắn là người hắn nhung nhớ bao nhiêu năm qua, nhưng sao giờ lại trở nên xa lạ như thế? Sao nhìn vào đôi ngươi đó, hắn lại không thấy có gì là quen thuộc?
Cuối cùng là năm tháng đã làm thay đổi một người, hay là một người làm thay đổi năm tháng? Thương Tử Nguyệt nhìn nam nhân cao ngang mình, nhìn đôi ngươi đã trở nên thâm trầm, gọi cái tên mà bao nhiêu năm qua hắn không dám nhắc tới.
“Lưu Đan!"
Nhiều năm sau gặp lại, hai người cứ đơn giản như thế, thật không giống với những gì đã tưởng tượng chút nào. Không có cái ôm cuồng nhiệt, không có hỏa hoa cực nóng, thậm chí cả cảm giác ấm áp của một người bạn thân lâu rồi không gặp cũng chẳng có.
Xa lạ, Thương Tử Nguyệt cảm thấy Lưu Đan thật xa lạ. Nhưng trong xa lạ, ít nhiều vẫn có một chút quen thuộc, người đã từng yêu, người từng chiếm trọn trái tim hắn, giờ chỉ cần đưa tay là có thể chạm tới.
“Dẫn ta về nhà huynh đi!" Lưu Đan vẫn cười, nhìn vào đôi mắt ấy, Thương Tử Nguyệt gật đầu.
Lưu Đan từ xa tới, không cần hắn nói, Thương Tử Nguyệt cũng sẽ dẫn hắn về. Chỉ là, trong lòng Thương Tử Nguyệt lại thấy lo cho Vị Nhi, không biết y gặp Lưu Đan sẽ như thế nào đây.
Cũng giống như trước đây, Thương Tử Nguyệt về tới nhà, Vị Nhi sẽ lao ra đón hắn. Vẫn nụ cười trên mặt, nhưng đến lúc gọi ‘Tử Nguyệt ca’, cả người y như cứng lại.
Vị Nhi chưa từng gặp Lưu Đan, nhưng y có thể cảm giác, người bên cạnh Thương Tử Nguyệt chính là Lưu Đan.
Thương Tử Nguyệt nắm lấy tay Vị Nhi, giới thiệu, “Đây là Vị Nhi, nội tử của ta!"
Rồi lại giới thiệu với Vị Nhi, “Bằng hữu của ta, Lưu Đan!"
Lưu Đan vẫn cười, chắp tay thi lễ với Vị Nhi, nói: “Xin chào tẩu phu nhân!"
Một câu ‘tẩu phu nhân’ ấy khiến hai má Vị Nhi ửng hồng, với cách giới thiệu của Thương Tử Nguyệt, lòng y thấy thật ngọt ngào.
“Lưu Đan công tử không cần đa lễ, mời vào nhà!" Vị Nhi vẫn duy trì nụ cười lễ phép, dẫn bọn họ vào nhà.
“Lưu Đan từ kinh thành đến, mấy ngày tới sẽ ở lại đây!" Thương Tử Nguyệt dặn dò Vị Nhi.
Vị Nhi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, sau đó bảo người hầu đi chuẩn bị phòng cho Lưu Đan. Thấy Thương Tử Nguyệt dịu dàng với Vị Nhi như thế, Lưu Đan hạ mi, không biết đang suy nghĩ chuyện gì. Vị Nhi cũng quan sát Lưu Đan, lặng lẽ tìm điểm giống nhau giữa hai người, nhưng ngoài đôi mắt có hơi giống ra, chẳng còn gì nữa. Cho dù là vậy, y vẫn có chút địch ý.
Tất nhiên Lưu Đan cũng cảm giác được địch ý của Vị Nhi với hắn, nhưng hắn lại chẳng để ý tới, trò chuyện với Thương Tử Nguyệt.
Thương Tử Nguyệt cảm thấy Vị Nhi có chút không đúng, mới nói: “Đi bảo nhà bếp đêm nay làm thêm mấy món đi!" Dứt lời, hắn hôn lên mặt y một cái.
Chờ Vị Nhi đi khỏi, Thương Tử Nguyệt mở miệng hỏi, “Lần này ngươi xuất cung, là có chuyện quan trọng phải không?"
Lưu Đan đứng dậy, nhìn gian đại sảnh của Thương Tử Nguyệt, gật đầu, không đáp câu hắn hỏi: “Tử Nguyệt ca đúng là không thay đổi chút nào, vẫn thích trang trí phòng ốc như vậy!"
“Sở thích của một người, rất khó thay đổi!" Thương Tử Nguyệt vô ý thốt ra câu đó.
“Vậy à?" Giọng điệu của Lưu Đan có chút cô đơn, “Nhưng ta đã thay đổi rồi!"
Thấy Lưu Đan thương cảm, Thương Tử Nguyệt không biết nên làm thế nào cho phải. Đến khi hắn nghĩ ra là phải nói gì, Lưu Đan lại nói, “Người đó gọi là Vị Nhi phải không? Cũng không tệ lắm! Đó là chính thê của huynh sao?"
Thương Tử Nguyệt không rõ tại sao Lưu Đan lại nói như vậy, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của đối phương, “Đúng vậy!"
“Vậy mấy thiếp thất của Tử Nguyệt ca đâu? Sao không gọi ra đây?"
“Ta không có thiếp thất!"
Giống như nghe được một chuyện quá kinh ngạc, Lưu Đan thốt lên, “Cũng không có luyến đồng?"
Thương Tử Nguyệt vươn tay gõ cho hắn một cái, động tác giống như trước đây hai người vẫn thường làm, “Trong đầu ngươi đang nghĩ cái gì vậy!"
Lưu Đan cười ha hả, “Cuối cùng thì Tử Nguyệt ca cũng trở lại rồi, lúc vừa mới gặp, nhìn huynh cứ như không quen biết ta!"
Nhìn đôi ngươi đầy ý cười của Lưu Đan, Thương Tử Nguyệt mới biết mình lại dẫm trúng bẫy, không khỏi nở nụ cười, “Ngươi đúng thật là đã thay đổi rồi, mấy năm qua thế nào?"
Cuộc nói chuyện giữa hai người, cho tới thời điểm này mới bình thường trở lại.
Lưu Đan quay lưng về phía Thương Tử Nguyệt, nhìn không rõ biểu tình trên mặt hắn, “Rất tốt!"
“Vậy thì ta cũng an tâm rồi, đương triều thiên tử đăng cơ không lâu, ngươi đã rửa sạch nỗi oan cho gia tộc, chắc bá phụ vui mừng lắm!"
“Ha ha, cũng đã là chuyện trước đây rồi!" Lưu Đan khoát tay, không để ý.
“Trong mấy năm nay gia tộc Lưu thị vẫn luôn duy trì thái độ khiêm tốn, không hề tham dự triều chính, nhưng cũng chẳng ai dám xâm phạm, trải qua cuộc sống vô tư vô lự! Lưu Đan, ngươi trưởng thành rồi!" Thương Tử Nguyệt thật sự vui mừng, tuy chỉ là một nam phi, nhưng có thể giúp gia tộc mình đến thế, đúng là không dễ.
“Cây to đón gió, sống bình dị một chút sẽ tốt hơn!" Lưu Đan nói xong, lấy một bầu rượu trên giá xuống, hô lên: “Oa! Hoa Điêu!"
Đây có lẽ là điểm duy nhất không thay đổi của Lưu Đan. Lưu Đan thích Hoa Điêu, trong mấy năm qua, mỗi năm Thương Tử Nguyệt đều chính tay ủ Hoa Điêu, hoặc là mua một ít Hoa Điêu tốt nhất về, ban đầu là vì hoài niệm Lưu Đan, về sau lại trở thành một thói quen.
Lưu Đan cứ vậy mà ở lại quý phủ của Thương Tử Nguyệt. Vị Nhi cũng rất hiểu chuyện, chưa ồn ào với Thương Tử Nguyệt lần nào. Nhưng nỗi lo của y, Thương Tử Nguyệt vẫn cảm giác được, cho nên mỗi đêm, Thương Tử Nguyệt đều ôm chặt y, vào giấc ngủ. Không giải thích điều gì, Thương Tử Nguyệt nghĩ, chỉ cần cả hai ở cùng nhau, chút chuyện nhỏ nhặt ấy chẳng đáng là gì.
Nhưng hắn không ngờ, vào lúc đối phương yếu ớt nhất, nếu hắn cổ vũ y thêm một chút, tất cả sẽ không như thế nữa.
Tác giả :
Lăng Thần Vị Hiểu