Nam Nô
Chương 13
CHƯƠNG MƯỜI BA
Hạ Hầu Lan kinh hãi, xuất thủ như chớp đánh rơi mảnh sứ vỡ trong tay Dịch Thủy; giận dữ nạt: “Ngươi làm cái gì?!? Đây cũng là nơi cho ngươi giương oai sao?! Ta thật chưa bao giờ gặp loại nô lệ nào lớn gan như ngươi, lần trước còn dám… dám ra tay với ta. Giờ lại muốn tự hủy hoại, là ai dung túng ngươi thành ngang ngược thế này hả? Trong mắt có còn chủ tử nữa không?!"
Dịch Thủy tuy vẫn biết Hạ Hầu Lan không phải người đơn giản, nhưng vạn lần không ngờ thân thủ hắn lại mẫn tiệp đến thế; trong lòng vụt lên một tia tuyệt vọng nhưng hắn vẫn kiên quyết ngẩng cao đầu, bất khuất nói:
“Ngài là chủ tử, ta dĩ nhiên không được ra tay với ngài; ta chỉ là nô lệ, sinh mạng rẻ mạt… thế nhưng… lẽ nào ta thực rẻ mạt đến mức không có quyền ra tay với chính mình? Một chút tôn nghiêm nhỏ nhoi cũng không được phép nắm giữ sao?? Vương gia à, ngươi quả có thể chi phối số phận của ngàn vạn nô lệ trong tay, nhưng giờ cả trái tim họ ngươi cũng muốn làm chủ sao? Nếu thực như vậy, thứ cho ta nói thẳng; ngươi… vọng tưởng rồi."
Hạ Hầu Lan chưa bao giờ phải nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng chưa vội phát tiết, bởi ngẫm nghĩ một chút lại mơ hồ thấy lời hắn nói cũng có lý. Nhất thời thành ra hai bên không ai chịu nhượng bộ, cứ lạnh lùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Hạ Hầu Lan mới buông tay Dịch Thủy rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: “Có gì muốn nói cứ nói cho hết, Bản vương nghe ngươi là được."
Dịch Thủy cũng từ từ ngồi xuống ghế, trong bụng hắn vốn có thiên ngôn vạn ngữ* muốn chất vấn Hạ Hầu Lan; nhưng bây giờ tự dưng bảo cho hắn nói, lại không biết phải nói thế nào cho phải, nói thế nào để Vương gia nghe xong đồng ý buông tha hắn…
Lần lữa hồi lâu, Dịch Thủy mới chậm rãi mở miệng: “Ta từ thời khắc đầu tiên được sinh ra đã bị định đoạt phải làm nô lệ. Gia đình ta còn có cha, mẹ và em gái, tất cả đều là nô lệ làm việc trong nông trường của ngài. Mỗi lần ta nhìn em gái mình tuổi còn nhỏ như vậy nhưng ngày ngày đều phải còng lưng quần quật làm việc… ta đều muốn oán hận cha mẹ. Ba người lớn chúng ta sống khốn khổ còn chưa đủ sao, vì sao còn sinh thêm em gái ta nữa… để nó cũng phải chịu chung số phận cay đắng này."
Ánh mắt hắn dừng lại trên những đồ ăn được bày biện tinh xảo trên bàn, lại nói tiếp:
“Những món điểm tâm này… hôm nay ta lần đầu tiên được thấy, còn người nhà ta cùng trăm ngàn nô lệ ở nông trường… có lẽ chưa bao giờ được nghe nói qua. Đồ ăn thường ngày của họ chỉ có cơm nắm thổ khang, cháo khoai lang; cả năm quá lắm đến ngày Tết mới được ăn một miếng bánh bột ngô, được mặc một bộ đồ vá víu tử tế. Ta vốn nghĩ cả nước ta đều nghèo khó, thế nhưng sau này mới biết được: các nhà quý tộc ngày ngày tổ chức tiệc rượu thừa mứa, lương thực thóc lúa trong kho chất chồng không hết… để lương thực không hạ giá, họ sẵn sàng đem cả xe lương đổ xuống sông. Đến ngay dân thường mỗi bữa đều ăn cơm trắng, còn dùng mỡ hương nấu nướng ra bao nhiêu món ăn ngon lành. Chỉ có nô lệ chúng ta… chỉ có mình nô lệ chúng ta phải ăn những thứ chó lợn cũng không thiết. Toàn nhờ chủ nhân các người, các người cho rằng thân phận của chúng ta chỉ đáng ăn những thứ ấy. Hừ, thật ghê tởm, chúng ta cũng là người… thế mà trong mắt thế nhân chúng ta còn không bằng con gà, con chó!"
Hạ Hầu Lan lặng im không nói gì, hắn biết tất cả những lời Dịch Thủy vừa nói đều là sự thật. Đó toàn bộ là những quy củ lưu lại từ nhiều đời trước, không chỉ có chủ nô mà cả các nô lệ từ đời này qua đời khác… tới bây giờ chưa từng nghĩ có chỗ nào sai trái. Thế nhưng hôm nay một lần được nghe những lời này, lòng hắn đột nhiên nặng trĩu, ánh mắt vô thức trở nên nhu hòa chăm chú nhìn gương mặt thê lương của Dịch Thủy, tiếp tục nghe hắn nói:
“Ta vốn vẫn tin rằng cuộc sống như thế đối với chúng ta đã là toàn vẹn, cầu hơn nữa cũng không được. Sở dĩ ta dù trong lòng không muốn đem thân dâng cho chủ nhân, nhưng vẫn từng có lúc coi việc trở thành tính nô như mong muốn lớn nhất chính vì ta biết được như vậy có thể đem đến cho cả nhà cuộc sống sung túc hơn. Thế nhưng từ ngày Tô Hà gia gia nói với ta: ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’, ngay thời khắc ấy ta mới hiểu rằng số phận một người chính là nằm trong tay mình, hoàn toàn không thể để chủ nhân, lão gia các người thao túng. Vừa lúc nghe tin tuyển binh nô, ta càng thêm quyết tâm từ bỏ thi tuyển tính nô. Vương gia, ngươi có biết hai năm qua mỗi lần ta ăn cơm, cầm trên tay cái bánh bao bột trắng, ăn một miếng canh nấu thịt heo… trong lòng ta khổ sở đến thế nào không? Khi ta ăn những thứ ngon lành ấy, cha mẹ ta, em gái ta, những người bạn nô lệ ở quê nhà ta đang ăn cái gì?
Mỗi lần nghĩ tới đó tim ta tựa như bị đao cắt. Ta chỉ mong mỏi có thể thay đổi vận mệnh của mình, sở dĩ ta sẵn sàng liều mạng như thế bởi vì trong suy nghĩ của ta nếu cả đời đều phải khuất nhục như vậy mà lần hồi từng ngày, chẳng bằng chết ngay trên chiến trường.
Càng ngày càng lập được nhiều chiến công, nhanh chóng trở thành binh nô xuất sắc nhất, ta thật đã rất cao hứng a. Vì ta nghĩ rốt cuộc mơ ước cũng sắp thành hiện thực, thân phận nô lệ được giải trừ, ta có thể làm một thường dân như bao người… thế nhưng… thế nhưng giờ tất cả đều sụp đổ!"
Đột nhiên Dịch Thủy ngẩng cao đầu, nhãn quang sắc nhọn như gươm chiếu thẳng về phía Hạ Hầu Lan, gằn giọng tố từng chữ từng chữ: “Nguyên nhân chỉ vì gương mặt chết tiệt này khiến Vương gia ngươi động tâm. Nhờ một khắc hứng thú của ngươi, khát vọng cả đời ta ngang nhiên bị cướp đoạt, ngươi biết không??"
Hạ Hầu Lan vẫn im lặng, nhưng nhãn thần sáng rực thủy chung không hề rời khỏi gương mặt Dịch Thủy. Trong lòng hắn trước kia dung nhan đó bất quá chỉ là xinh đẹp, nhưng ngay tại thời khắc này, dường như có muôn ngàn hào quang đang tỏa ra từ đôi con ngươi đen láy trước mắt, khiến cho gương mặt Dịch Thủy bỗng trở nên rực rỡ không gì sánh được.
“Ngươi tạm lui xuống đi, việc trừ bỏ thân phận nô lệ… để Bản vương suy nghĩ thêm đã." Hắn bình thản nói; không thể phủ nhận bản thân quả thật đã bị Dịch Thủy làm động lòng.
Thế nhưng nô lệ đó, càng lúc càng khiến người ta yêu thương… chính mình thực sự có thể buông tha hắn sao?
Hạ Hầu Lan âm thầm tự hỏi…
—
*thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn câu từ.
ọ_ọ thiệt tình Thủy Thủy em í ba ngơ nhứt ở chỗ hêm biết nặng nhẹ, tùy tiện phát tiết tinh hoa như này a~
có người hêm chỉ động tay chân mà còn muốn động cả lòng ồi nha :"> ~
***
Hạ Hầu Lan kinh hãi, xuất thủ như chớp đánh rơi mảnh sứ vỡ trong tay Dịch Thủy; giận dữ nạt: “Ngươi làm cái gì?!? Đây cũng là nơi cho ngươi giương oai sao?! Ta thật chưa bao giờ gặp loại nô lệ nào lớn gan như ngươi, lần trước còn dám… dám ra tay với ta. Giờ lại muốn tự hủy hoại, là ai dung túng ngươi thành ngang ngược thế này hả? Trong mắt có còn chủ tử nữa không?!"
Dịch Thủy tuy vẫn biết Hạ Hầu Lan không phải người đơn giản, nhưng vạn lần không ngờ thân thủ hắn lại mẫn tiệp đến thế; trong lòng vụt lên một tia tuyệt vọng nhưng hắn vẫn kiên quyết ngẩng cao đầu, bất khuất nói:
“Ngài là chủ tử, ta dĩ nhiên không được ra tay với ngài; ta chỉ là nô lệ, sinh mạng rẻ mạt… thế nhưng… lẽ nào ta thực rẻ mạt đến mức không có quyền ra tay với chính mình? Một chút tôn nghiêm nhỏ nhoi cũng không được phép nắm giữ sao?? Vương gia à, ngươi quả có thể chi phối số phận của ngàn vạn nô lệ trong tay, nhưng giờ cả trái tim họ ngươi cũng muốn làm chủ sao? Nếu thực như vậy, thứ cho ta nói thẳng; ngươi… vọng tưởng rồi."
Hạ Hầu Lan chưa bao giờ phải nghe những lời đại nghịch bất đạo như vậy, nhưng chưa vội phát tiết, bởi ngẫm nghĩ một chút lại mơ hồ thấy lời hắn nói cũng có lý. Nhất thời thành ra hai bên không ai chịu nhượng bộ, cứ lạnh lùng nhìn nhau. Một lúc lâu sau, Hạ Hầu Lan mới buông tay Dịch Thủy rồi chậm rãi ngồi xuống, nói: “Có gì muốn nói cứ nói cho hết, Bản vương nghe ngươi là được."
Dịch Thủy cũng từ từ ngồi xuống ghế, trong bụng hắn vốn có thiên ngôn vạn ngữ* muốn chất vấn Hạ Hầu Lan; nhưng bây giờ tự dưng bảo cho hắn nói, lại không biết phải nói thế nào cho phải, nói thế nào để Vương gia nghe xong đồng ý buông tha hắn…
Lần lữa hồi lâu, Dịch Thủy mới chậm rãi mở miệng: “Ta từ thời khắc đầu tiên được sinh ra đã bị định đoạt phải làm nô lệ. Gia đình ta còn có cha, mẹ và em gái, tất cả đều là nô lệ làm việc trong nông trường của ngài. Mỗi lần ta nhìn em gái mình tuổi còn nhỏ như vậy nhưng ngày ngày đều phải còng lưng quần quật làm việc… ta đều muốn oán hận cha mẹ. Ba người lớn chúng ta sống khốn khổ còn chưa đủ sao, vì sao còn sinh thêm em gái ta nữa… để nó cũng phải chịu chung số phận cay đắng này."
Ánh mắt hắn dừng lại trên những đồ ăn được bày biện tinh xảo trên bàn, lại nói tiếp:
“Những món điểm tâm này… hôm nay ta lần đầu tiên được thấy, còn người nhà ta cùng trăm ngàn nô lệ ở nông trường… có lẽ chưa bao giờ được nghe nói qua. Đồ ăn thường ngày của họ chỉ có cơm nắm thổ khang, cháo khoai lang; cả năm quá lắm đến ngày Tết mới được ăn một miếng bánh bột ngô, được mặc một bộ đồ vá víu tử tế. Ta vốn nghĩ cả nước ta đều nghèo khó, thế nhưng sau này mới biết được: các nhà quý tộc ngày ngày tổ chức tiệc rượu thừa mứa, lương thực thóc lúa trong kho chất chồng không hết… để lương thực không hạ giá, họ sẵn sàng đem cả xe lương đổ xuống sông. Đến ngay dân thường mỗi bữa đều ăn cơm trắng, còn dùng mỡ hương nấu nướng ra bao nhiêu món ăn ngon lành. Chỉ có nô lệ chúng ta… chỉ có mình nô lệ chúng ta phải ăn những thứ chó lợn cũng không thiết. Toàn nhờ chủ nhân các người, các người cho rằng thân phận của chúng ta chỉ đáng ăn những thứ ấy. Hừ, thật ghê tởm, chúng ta cũng là người… thế mà trong mắt thế nhân chúng ta còn không bằng con gà, con chó!"
Hạ Hầu Lan lặng im không nói gì, hắn biết tất cả những lời Dịch Thủy vừa nói đều là sự thật. Đó toàn bộ là những quy củ lưu lại từ nhiều đời trước, không chỉ có chủ nô mà cả các nô lệ từ đời này qua đời khác… tới bây giờ chưa từng nghĩ có chỗ nào sai trái. Thế nhưng hôm nay một lần được nghe những lời này, lòng hắn đột nhiên nặng trĩu, ánh mắt vô thức trở nên nhu hòa chăm chú nhìn gương mặt thê lương của Dịch Thủy, tiếp tục nghe hắn nói:
“Ta vốn vẫn tin rằng cuộc sống như thế đối với chúng ta đã là toàn vẹn, cầu hơn nữa cũng không được. Sở dĩ ta dù trong lòng không muốn đem thân dâng cho chủ nhân, nhưng vẫn từng có lúc coi việc trở thành tính nô như mong muốn lớn nhất chính vì ta biết được như vậy có thể đem đến cho cả nhà cuộc sống sung túc hơn. Thế nhưng từ ngày Tô Hà gia gia nói với ta: ‘Vương hầu tương tương, Trữ hữu chủng hồ’, ngay thời khắc ấy ta mới hiểu rằng số phận một người chính là nằm trong tay mình, hoàn toàn không thể để chủ nhân, lão gia các người thao túng. Vừa lúc nghe tin tuyển binh nô, ta càng thêm quyết tâm từ bỏ thi tuyển tính nô. Vương gia, ngươi có biết hai năm qua mỗi lần ta ăn cơm, cầm trên tay cái bánh bao bột trắng, ăn một miếng canh nấu thịt heo… trong lòng ta khổ sở đến thế nào không? Khi ta ăn những thứ ngon lành ấy, cha mẹ ta, em gái ta, những người bạn nô lệ ở quê nhà ta đang ăn cái gì?
Mỗi lần nghĩ tới đó tim ta tựa như bị đao cắt. Ta chỉ mong mỏi có thể thay đổi vận mệnh của mình, sở dĩ ta sẵn sàng liều mạng như thế bởi vì trong suy nghĩ của ta nếu cả đời đều phải khuất nhục như vậy mà lần hồi từng ngày, chẳng bằng chết ngay trên chiến trường.
Càng ngày càng lập được nhiều chiến công, nhanh chóng trở thành binh nô xuất sắc nhất, ta thật đã rất cao hứng a. Vì ta nghĩ rốt cuộc mơ ước cũng sắp thành hiện thực, thân phận nô lệ được giải trừ, ta có thể làm một thường dân như bao người… thế nhưng… thế nhưng giờ tất cả đều sụp đổ!"
Đột nhiên Dịch Thủy ngẩng cao đầu, nhãn quang sắc nhọn như gươm chiếu thẳng về phía Hạ Hầu Lan, gằn giọng tố từng chữ từng chữ: “Nguyên nhân chỉ vì gương mặt chết tiệt này khiến Vương gia ngươi động tâm. Nhờ một khắc hứng thú của ngươi, khát vọng cả đời ta ngang nhiên bị cướp đoạt, ngươi biết không??"
Hạ Hầu Lan vẫn im lặng, nhưng nhãn thần sáng rực thủy chung không hề rời khỏi gương mặt Dịch Thủy. Trong lòng hắn trước kia dung nhan đó bất quá chỉ là xinh đẹp, nhưng ngay tại thời khắc này, dường như có muôn ngàn hào quang đang tỏa ra từ đôi con ngươi đen láy trước mắt, khiến cho gương mặt Dịch Thủy bỗng trở nên rực rỡ không gì sánh được.
“Ngươi tạm lui xuống đi, việc trừ bỏ thân phận nô lệ… để Bản vương suy nghĩ thêm đã." Hắn bình thản nói; không thể phủ nhận bản thân quả thật đã bị Dịch Thủy làm động lòng.
Thế nhưng nô lệ đó, càng lúc càng khiến người ta yêu thương… chính mình thực sự có thể buông tha hắn sao?
Hạ Hầu Lan âm thầm tự hỏi…
—
*thiên ngôn vạn ngữ: ngàn vạn câu từ.
ọ_ọ thiệt tình Thủy Thủy em í ba ngơ nhứt ở chỗ hêm biết nặng nhẹ, tùy tiện phát tiết tinh hoa như này a~
có người hêm chỉ động tay chân mà còn muốn động cả lòng ồi nha :"> ~
***
Tác giả :
Lê Hoa Yên Vũ