Nam Nhan Họa Thủy
Chương 7
“Cô cô, lão Tam lần này rời nhà tựa hồ có điểm hơi lâu." Đập tan trí nhớ ghi lại trước kia.
“Cảnh sát tìm tới cửa sao?" Đường Băng Dụ tay đang cầm một quyển [ Harry Potter ], một tờ lại một tờ lẩm nhẩm.
“Không có."
“Cảnh sát không tới cửa tỏ vẻ hắn còn sống, không cần phải lo lắng." Người chết thì phải thấy xác.
“Nhưng là……" Nàng không phải lo lắng, là sợ chuyện nhà không có người làm.
“Yên tâm, Phá Hiểu, cô cô giúp các ngươi lấy chỗ trong nghĩa địa, ngày sau mặc kệ ai vi phạm pháp luật cũng không phải sợ chết không có chỗ chôn." Nàng ngay cả hậu sự đều thay bọn họ sắp đặt tốt lắm.
“……" Thần kinh trên mặt run rẩy, đủ độc.
Đường Phá Hiểu hai đầu gối rơi xuống đất, quỳ lau trên nền đá cẩm thạch phòng khách , nàng căn bản không phải lo lắng buồn sầu vì Đường Thần Dương rời nhà trốn đi, thậm chí không sợ hắn chết bên ngoài đầu đường xó chợ, bị người ta khiêng trở về.
Vốn dĩ việc nhà Đường gia là do bốn tay chân chia sẻ, mỗi người chiếu theo lịch, ai cũng trốn không thoát, mặc dù có thời điểm nàng sẽ được nhàn hạ, quăng việc nhà cho “Nam dong" phụ trách.
Nhưng là đại tỉ bị đại tỉ phu tương lai quản thúc gắt gao, bọn họ có rảnh rang thì không phải hẹn hò thì liền ở trên giường ngoạn, bổn phận công tác của nàng liền quăng xuống dưới, muội muội phải đảm nhận.
Mà nhị tỉ thì Đài Loan, Nhật Bản chạy hai bên, đại bộ phận thời gian đều dùng ở “ nhà trẻ Xuân Phong" ở phía nam, thời điểm ở nhà muốn nhìn thấy nàng số lần so với năm đầu ngón tay còn ít hơn, căn bản không thể trông cậy vào.
Thật ra thì còn có một vị ca ca ở trên, nàng cho dù muốn chuồn ra ngoài đi làm “Đại sự nghiệp" của nàng cũng sẽ có người che giấu, ca ca trân trọng muội muội, không bao giờ khiến cho bàn tay nhỏ bé phú quý trắng noãn của nàng bị hư hại đâu!
Ai ngờ Đường Thần Dương liền như vậy bỏ đi còn chưa thèm trở về nữa, uổng cho khi xưa huynh muội một mảnh tình thâm, nấu cơm, giặt quần áo, quét tước, làm cỏ, công tác cho gà ăn toàn bộ đều ném cho nàng, nàng hai vai nho nhỏ như thế nào chịu nổi, thật là có ý muốn khiến cho nàng tiểu muội này mệt chết mà, nàng có thể nào không ngóng trông mỏi mắt chờ mong, hi vọng hắn sớm ngày trở về.
Chết tiệt Đường Thần Dương, hắn tốt nhất đến chết cũng đừng trở về, nếu không nàng nhất định sẽ phải phát huy tình cảnh cảm động lòng người tay chân yêu, đưa hắn rút gân lóc xương, nghiền xương thành tro, khiến cho hắn giống như lũ u hồn.
“Cô cô, chúng ta vẫn là đi tìm xem hắn ở đâu đi! Miễn cho người ta nói Đường gia chúng ta không huyết không lệ, vô tình vô nghĩa." Mạch máu lưu đều là nước đá.
“Người ta nói là chuyện thực, không cần để ý tới." Ác ma cũng không phải là người ta gọi giả, nhà bọn họ toàn bộ cái gì đều có, chính là không có lương tâm.
“Nhưng là tay của ta sắp bị chặt đứt, đã giảm cả 5kg rồi, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ phát hiện nhà chúng ta rác so với núi càng cao, phòng bếp do gián, làm tổ chuột, cái bàn cửa sổ hôi thúi một mảnh âm u." Mà một khối thi khô ── cũng chính là nàng, ghé vào giữa hố rác.
“……" Đường Băng Dụ dừng một chút, lông mi dài hơi hơi nhấc lên. “Ăn trong biết khổ, mới là người đứng trên người, vất vả, tiểu muội."
“Cô cô……" Nàng thật sự sẽ mệt chết! Bọn họ trụ trong khu nhà cao cấp hù chết người, bình thường phải có hơn mười người hầu làm chuyện này.
“Hư! Ta nhận điện thoại cái."
Tiếng chuông di động vang lên, Đường Băng Dụ giơ ngón tay ngọc thon dài lên, làm cái tư thế chớ có lên tiếng.
“Tiểu Trần đệ đệ nha! Ngươi nói cái kia tay ăn chơi nhà của ta ở bên ngoài cùng người ta ở chung…… Tỉ đệ luyến…… Hắn không hơn cái tiểu bạch kiểm chạy tới làm …… Ân, ta hiểu được, giúp ta quản lý chặt lấyhắn, ngươi muốn bộ trò chơi chưa đưa ra thị trường kia ở văn phòng ta, nhớ đi lấy……"
Tựa như vừa tiếp một cuộc điện thoại bình thường, biểu tình Đường Băng Dụ chưa chút biến hóa, tiếp tục lật xem quyển tiểu thuyết trong tay, xem thực hăng say, làm cho người ta không dám quấy rầy.
Một bên làm sạch, một bên trộm ngắm Đường Phá Hiểu thật sự là đối với nội dung cuộc điện thoại tò mò không thôi, tiểu Trần đệ đệ đến tột cùng là người ra sao, dám mạo hiểm sinh mệnh thông báo gió nặng hàng tấn, người này khẳng định là ăn gan hùm mật báo, anh trai nhà bọn họ không chỉ có lớn lên giống nữ nhân, ngay cả tính cách cũng tương đối nữ tính hóa, tâm nhãn lại nhỏ vừa yêu ghi hận, có cừu oán tất báo.
“Cô cô, tiểu Trần là ai?" Ngày sau đổi lại nàng làm mật báo, khiến cho lão Tam có ơn phải lo báo đáp.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhanh tẩy sạch sẽ cho ta, phía sau còn có một đống bát chưa rửa, khó có được cơ hội hãy sắp xếp lại thư phòng, thuận tiện xách rèm cửa sổ xuống dưới tẩy qua một lần đi." Dáo dác, không chút tiến bộ.
“Dọa…… Cửa sổ…… Rèm cửa sổ……" Không được, chân nàng rút gân, tay cũng phế đi, cô cô quá tàn nhẫn nha!
Thư phòng tên như ý nghĩa lớn bằng hai cái thư phòng bình thường, không ngoa chút nào, nhà bọn họ rèm cửa sổ một, hai, ba, bốn, năm…… Khoảng chừng ba mươi bảy cái, mặc dù sỡ hữu khoa học kỹ thuật hiện đại là ── máy giặt, khả năng cũng chỉ có thể xử lý một phần thôi, cánh tay nàng tựa như nhánh cây bình thường khẳng định đi tong.
Thật giận nha! Thật giận Đường Thần Dương, ngươi rốt cuộc chết ở chỗ nào rồi, nếu còn không trở về tiếp chưởng cuộc sống số khổ của ngươi, thì ngươi hãy lo chạy xa một, cả đời cũng đừng xuất hiện, nếu không……
Một trận tốn hơi thừa lời thanh âm xót xa xót xa vang lên, xa xa ở một thành thị, mỗ mỹ nam tử tuấn tú không hiểu sao mũi ngứa ngáy, đánh cái hắt xì.
“Ắt xì ~"
Hội nghị đang tiến hành đột nhiên bị gián đoạn, có người quan tâm, có nhân vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía nam hài xinh đẹp hư hư thực thực cảm mạo.
“Ngươi làm sao vậy?"
Một bên lau nước mũi, một bên ghi chép Đường Thần Dương phe phẩy tay. “Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi tiếp tục."
80% người nơi này cảm thán duyên hắn thật sự tốt quá, có người đỏ mắt xem hắn như cây đinh, nguyền rủa hắn vĩnh viễn không siêu sinh, làm đói quỷ nơi tu la địa ngục.
Lấy hắn phàm đi qua tất lưu lại tai nạn tà ác lực lượng, nếu không vài người hận mới kỳ quái, hắn đắc tội với người bản sự vừa vặn cùng của hắn “Mỹ mạo" Thành có quan hệ trực tiếp, muốn giết người của hắn không ở số ít.
Giống hắn mấy ngày hôm trước mới đem Hứa Mậu Tài đưa y nằm viện, lại hại tổng giám đốc anh minh vĩ đại từ thang lầu lăn xuống, đương trường ngã bị chặt đứt chân, còn có hạ lưu Giang Cuối Xuân, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể ngoạn nữ nhân, ý đồ bá vương cứng rắn thượng cung mầm tai hoạ bị hắn “Nhẹ nhàng" gật đầu nhẹ một cái, trong thời gian ngắn rất khó lại “Khởi động máy".
Lại nhớ đến, hắn thật đúng là dựng đứng không ít địch nhân, bọn họ một đám như hổ rình mồi muốn hủy đi hắn, làm cho hắn trên đời này biến mất hoàn toàn.
“Năm nay mùa đông chúng ta nên thay đổi phong cách những năm trước, lấy màu sắc nhẹ nhàng làm chủ đạo, ngắn gọn mà thanh thoát…… Ở trong màu sắc tăng thêm chút hoạt bát thêm một chút sắc thái thành thục, lại không mất đi vẽ đáng yêu, tỷ như kiểu phong cách oa nhi này, thục nữ mặc vào thiếu đi một tia phong tình……"
“Thực xin lỗi, có thể quấy rầy một chút hay không?"
Đứng ở đèn chiếu giải thích, Trang Vũ Hãn dừng lại động tác, vẻ mặt không hờn giận nhìn về phía nam hài đang giơ tay lên cao.
“Ngươi có chuyện gì?"
Hé ra khuôn mặt tươi cười lộ ra hàm răng trắng sáng, Đường Thần Dương chỉ vào trong đó nói.
“Là, không có chuyện gì! Bất quá công ty gần đây, hạng ngạch tiêu thụ giống như trượt nghiêm trọng, lượng tiêu thụ thảm đạm."
“Ngươi làm sao mà biết, ngươi xem qua báo biểu?" Hưởng ứng là nghiệp vụ bộ quản lí, trước mặt hắn hội nghị trên bàn là báo biểu vô cùng thê thảm.
“Ai nha! Không cần xem qua loại này nọ cũng nhìn ra được quần áo vì sao bán không đi, đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý để lão bà, nữ nhi mặc loại trang phục như nhện quả phụ đen này sao?" Trời ơi! Chỉ có đường cong, không hề có chút mỹ cảm.
Nhện quả phụ đen……
Mọi người thấy nhìn ngón tay hắn chỉ vào phục sức, nhất thời một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, nhận thức cùng với tán đồng cách nói của hắn, vốn bọn họ cũng hiểu được là có chỗ lạ, lại không thể nói ra quái ở nơi nào, bị hắn một chút liền thông suốt rõ ràng.
Nhưng là một bên Trang Vũ Hãn sắc mặt đã không thể khó coi coi hơn được nữa, sắc mặt hắn thay đổi choáng vánh như vạch màu.
“A! Xong rồi, nữ bạch tu sĩ, mọi người nhanh chân chạy đi cúi đầu lo sám hối đi! Nhìn đến những bộ quần áo này khoác trên người, ai còn hoạt bát được nữa, là người ngu ngốc nào ở trước ngực đừơng hoàng chui như vậy, các ngươi thấy được ánh sáng kim cương quang mang sao?"
Mọi người lắc đầu, mà Trang Vũ Hãn thần sắc âm ảm ( âm trầm ảm đạm ) hơn.
“Đúng thôi! Đều bị quần áo trắng bóc này đoạt đi quang ảnh…… Di, còn có thủy tinh…… Oa dựa vào, thiên tài nha! Ai nhìn thấy, còn có kiện màu hồng kia, vạt áo rất đông cứng, thiếu cảm giác phiêu dật…… Chậc, cường thi màu lam, ở trên sàn diễn sao? Mười vạn thanh niên mười vạn quân nha! Làm thành sơn trang còn kém không nhiều lắm……"
Hai mươi kiện tác phẩm hai tháng sau sắp ra mắt, mỗi một kiện ngại quá đều bị Đường Thần Dương chỉ ra khuyết điểm, châm chọc phê bình khiến cho máu chảy bốn phía, từ dường cắt quần áo cho đến hoa văn chờ lựa chọn, không một điểm nào mà không chịu công kích nghiêm khắc.
Hắn cũng không phải là đi chọn trứng gà, cố ý đập phá, mà là thật sự nhìn không được, lấy ánh mắt hắn người ngoài nghề đều thật sự vực không dậy nổi hứng thú mua sắm, này đứng ở trước mặt của giới nhân sĩ thượng lưu thì làm sao mà lưu hành, quả thực là một hồi hồ đồ.
“Thiết kế sư của các ngươi là từ cái triều đại nào mời đến đâu? Nhìn một cái xem những thứ quần áo này đi, đâu có nghe qua là thiết kế chút trang phục cổ, trên thực tế không có chút nào mới mẻ, hết thời, căn bản dừng lại nơi thanh nhã, các ngươi cảm thấy cái này đáng kiêu ngạo sao?" Không cười người chết mới là lạ.
Lời nói của hắn kích thích Trang Vũ Hãn lớn tiếng quát khiển trách, “Ngươi thực sự hiểu được phục sức đang lưu hành sao? Thiết kế sư vì quần áo cùng châu báu phối hợp thoả đáng tiêu phí biết bao nhiêu tâm huyết, ngươi hoàn toàn không hiểu thị trường, dựa vào cái gì nói ẩu nói tả?!" Rõ ràng là phục trang tao nhã đoan trang hắc sắc, lại bị hắn nói thành nhện quả phụ đen, quả thực là cuồng vọng vô tri.
“Bất quá là mấy loại đồ này thôi! Tùy tiện họa họa ai không làm được." Hắn trước kia có tạo hình mỹ thuật qua a.
“Tốt nhất! Ngươi nên vẽ cho ta xem." Bị bình luận không đúng tý nào, Trang Vũ Hãn cũng nôn nóng muốn đánh cược một hơi.
“Vẽ liền vẽ, lấy bút đến." Thiên tài là không có gì làm không được, muốn kiểm tra đánh đố hắn không dễ dàng nha.
Đường Thần Dương hạ bút, mọi người kinh hô liên tục, hắn cũng không phải họa kiểu dáng mới, mà là dựa vào ý tưởng ban đầu phê duyệt thêm đông giảm tây, thay đổi chủng loại phụ trợ châu báu vào quần áo tạo nên nét đặc sắc, hai người hỗ trợ lẫn nhau làm cho nhãn tình người ta sáng lên.
Nhện quả phụ đen kích thước lưng áo có hơn một cái vòng bạc, góc cuối là tạo hình ánh mặt trời hướng ra phía ngoài phóng xạ hào quang, hai bên góc là cành cây mảnh khảnh rủ xuống tới đầu gối, tô điểm thêm là vòng màu bạc chữ thập giá, một kiện quần áo nặng nề tựa hồ sống động bừng tỉnh lên, tràn ngập sinh mệnh.
Kiện nữ bạch tu sĩ kia thay đổi không lớn, chỉ tại vị trí thắt lưng lên trên tới nách hạ xén vài đường, lấy dây buộc màu bạc trắng giao nhau hai phiến vải dệt, nguyên bản màu trắng đơn điệu nay khiến cho người ta có cảm giác tươi mát quyến rũ, ở đây nữ giới đều muốn có được một kiện, mà nam nhân cũng muốn đưa cho vợ hoặc bạn gái.
Tiếp theo âu phục màu hồng sắc bị hắn đổi thành hơi cuộn sóng váy đuôi cá, cường thi màu lam hóa thân thành sườn xám kiểu cách khiêu vũ, bên sườn đính thêm đá mắt mèo, bất luận dùng để tham dự yến hội chính thức hoặc vũ hội náo nhiệt đều có thể trở thành trung tâm chói mắt.
“Ta nói nha! Thiết kế sư của các ngươi nếu không muốn bế môn, tự cho là tài hoa dào dạt, không người có thể địch lại, có đôi khi vẫn là nên đến bên ngoài đi đi lại lại, nhìn xem nước ngoài thiết kế, là thế giới đào thải các ngươi, không phải các ngươi đào thải thế giới, ta tùy tay họa đều so với các ngươi mạnh……"
“Hừ!"
Sắc mặt xanh mét Trang Vũ Hãn không nói một câu hừ nặng một tiếng, phẫn nộ đá cửa mà đi.
“Di! Hắn làm sao vậy? Mới họp một nửa liền bỏ đi trước." Rất bất kính.
Ngữ khí mang theo cảm khái Giang Thùy Tuyết thấp giọng nói: “Hắn là thiết kế sư chính của công ty, ngươi sửa chữa mấy bản thiết kế kia đúng là tác phẩm của hắn."
Nàng chưa nói hết, hắn sửa chữa lẫn phê bình so với cường bạo lúc trước mạnh gấp trăm lần, lại càng phong phú biến hóa đường cong xinh đẹp đương nhiên tuyệt đối đem người ta đạp xuống, thiết kế sư bị thương lòng tự trọng, xấu hổ và giận dữ không thôi, như thế nào còn đợi lúc nào nữa mà không bỏ đi.
Đường Thần Dương nha một tiếng, tỏ vẻ hắn đã sáng tỏ. “Xem ra các ngươi cần phải khai quật nhân tài mới thôi, châu báu kimônô phục trang chuyên nghiệp ngày càng càng đòi hỏi cái mới, không thể bảo thủ không chịu thay đổi chỉ biết bị thời đại thuỷ triều bao phủ."
Hắn nói ra tiếng lòng của mọi người, hiện trường một trận lặng im, cho dù vài chủ quản vốn dĩ muốn nói gì đó, trái lại cũng không thể nói thêm gì hơn, đáy lòng âm thầm bội phục tư chất linh hoạt khéo léo của hắn, cùng với hạ bút thành văn sức sáng tạo.
Lần đầu, bọn họ đối với tiểu tử trẻ tuổi chưa đến hai mươi tuổi này sinh ra ý kính trọng, không hề khinh thường hắn là bình hoa mà nhìn với cặp mắt khác xưa, nghé mới sinh không sợ cọp, hắn quả thật có phong độ của một đại tướng.
Bỗng dưng, có người hỏi ra một câu như vậy ──
“Đường trợ lý, ngươi học đại học là khoa hệ gì ?"
Hắn còn chưa có mở miệng, mọi người hãy còn đoán già đoán non, chắc là khoa hệ liên quan đến thiết kế phục trang, mới có thể nhanh chóng không cần tốn nhiều sức mà thần kỳ múa bút đi ra như thế.
Nhưng mà làm mọi người rớt hết tròng mắt ra, đáp án của hắn khiến cho người ta ngây ra như phỗng, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
“Ta học là khoa Lý công."
Sinh viên khoa Lý công tinh thông tài chính, tài vụ, quản lý xí nghiệp cùng quản lý tài nguyên, đối với một người mà mười ngày nửa tháng mới đến trường đi học một lần mà nói, hắn không khỏi rất thông minh đi.
Đường Thần Dương không bao lâu sau bỗng nhiên nổi tiếng, hắn ở trong thời gian rất ngắn ngủi một tuần khiến cho bộ phận thiết kế trong công ty trở nên hoàn toàn đổi mới, mở ra bước ngoặt mới cho sự phát triển trong ngành bọn họ, cũng sắp xếp kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, chờ hoàn thành khóa huấn luyện trong nước sau đó sẽ mở rộng hướng ra nước ngoài, để cho bọn họ có điều kiện phát huy tài hoa của bản thân.
Hắn hiện tại vẫn như cũ là trợ lý chống đỡ cho một công ty lênh đênh, bất đồng là hắn ôm trong người đại bộ phận công tác của công ty, kỳ thật kiêm nhiệm luôn chức vụ CEO, mục đích chính là muốn làm cho Giang Thùy Tuyết có thể có thời gian nghỉ ngơi, tạm thời buông gánh nặng trên vai.
Trẻ tuổi không có nghĩa là không năng lực, hắn dùng dựa vào chính mình chứng minh thành tích cũng như quan niệm tuổi tác cùng với thành tựu đều không phải có quan hệ trực tiếp, người có thực lực bất luận đi đến đâu, làm gì đều đã phát tia sáng kỳ diệu, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng là vật nào có hai mặt, sau lưng hào quang tất phải có cái bóng, bóng ma hình thành sẽ uy hiếp sự tồn tại của hào quang, không nghĩ qua là có khi ánh sáng sẽ bị cái bóng nuốt hết.
“Động tác của ngươi thật sự quá nhanh, nhanh đến ngay cả ta cũng chưa có biện pháp tự hỏi, ngươi có biết hay không ngươi bởi vậy mà đắc tội không ít người?" Mà hắn còn không chút để ý việc đó không đáng lo.
“Biết."
“Biết?"
“Ta cố ý." Sét đánh không kịp bưng tai mới có hiệu quả.
Khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo hiện lên một tia kinh ngạc, “Ngươi cố ý khiến bọn họ bất mãn, làm cho bọn họ hận ngươi, hận ngươi đến tận xương?"
Người nghĩ ra loại phương pháp này, không phải điên thì đó là muốn chết.
“Hắc hắc! Ta để cho bọn hắn đoàn kết lại bố trí cơ hội, cùng nhau liên thủ đối phó ta, đỡ phải ta phải phí tâm tư mỗi một lần đánh tan." Nói trắng ra, chính là do một chữ “Lười" ── cũng là thiên tính người Đường gia.
“Vì sao?" Nàng không hiểu.
Đường Thần Dương cười gian bổ nhào qua, ôm cổ thân thể mềm nhũn. “Trí nhớ thực không tốt, ta không phải đã nói rồi, bởi vì bọn họ đối với ngươi không tốt."
“Chỉ vì này lý do?" Hắn đem đắc tội hết toàn bộ cổ đông.
“Chỉ riêng cái lý do này liền dư dả, ta nghĩ làm sao có thể để cho bảo bối Tiểu Tuyết bị người khi dễ, bọn họ đều nên chịu chút ít giáo huấn." Trong con ngươi đen chớp động tia sáng hắc ám thần thần bí bí, lại lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Vì sao là ta?" Luận dung mạo, nàng không theo kịp hắn, so chỉ số thông minh, nàng lại lùi lại xa xa không bằng, mà gia thế…… Hắn rõ ràng đến từ gia đình không thua kém, có khả năng hài lòng
Người bên ngoài có lẽ nghe không hiểu Giang Thùy Tuyết đang hỏi cái gì, nhưng nam hài tuấn mỹ bên cạnh lập tức hiểu được nàng yêu cầu chuyện gì, song chưởng vừa thu lại đem nàng ôm vào trong lòng, đầu gối lên vai nhẹ nhàng di chuyển.
“Ta nhìn thấy đáy mắt ngươi tịch mịch, mà ta nghĩ lau đi cho ngươi." Hắn ôn nhu nói, mắt tràn đầy nhu tình.
“Thần Dương, ngươi…… Ngươi làm sao mà biết……" Ta tịch mịch.
Nàng nghẹn ngào nói không ra lời, nội tâm nảy lên một cỗ kích động, chưa từng có người nhìn ra cô đơn của nàng, vì sao hắn có thể nhìn thấu lòng của nàng, thấy tiểu cô nương kia ngồi xổm dưới đất, ôm đồi gối khóc?
Cho tới nay nàng đều là một người, mẹ yêu ba ba, ba ba đồng thời yêu hai nữ nhân, bọn họ nghĩ đến nàng thực ngoan, thực nghe lời, không cần ôm nàng một cái, nàng luôn bị xem nhẹ.
Kỳ thật nàng là cái đứa nhỏ thực nhát gan, sợ hãi ngủ một mình, đèn trong phòng nàng vĩnh viễn mở sáng, mà nàng vào ban đêm sẽ không đi toilet, vừa lên giường liền đem chăn kéo qua đầu, bao trụ chính mình, bởi vì bảo mẫu nói dưới sàng có quỷ, yêu quái ở trong bồn cầu.
Mọi người đều nghĩ đến nàng là tiểu công chúa được sủng ái yêu thương rất hạnh phúc, ở trước mặt mọi người nàng chính là một bộ dạng ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ, không nghĩ muốn cha mẹ vì nàng mà lo lắng.
Ba mẹ là những người thân yêu của nàng, cũng cố gắng cho nàng toàn bộ thế giới, nhưng là bọn họ cũng là những kẻ đáng thương bị tình yêu tra tấn, có thể cho nàng chỉ có vật chất hưởng thụ, đối với nàng chân chính cần cái gì cũng chưa từng nghe thấy và cũng khi nào không hỏi han.
Thời điểm bọn họ còn trên đời nàng vẫn luôn mang trên người cảm giác bị vứt bỏ, sau đó hai người mất đi nàng càng cô độc thê lương, cái phòng ở kia nếu nói là nhà không bằng nói là khách sạn thì đúng hơn, trừ bỏ công ty, nàng không còn hiểu được mục đích sống còn lại trên đời này là cái gì.
“Ta cũng từng là ta trong mắt ngươi thấy được, ba mẹ đột nhiên không thấy đâu, biến thành thi thể lạnh như băng nằm ở trong quan tài, mặc kệ ta như thế nào gọi bọn hắn, bọn họ chính là không chịu để ý ta, vĩnh viễn im lặng sẽ không bao giờ tỉnh lại……"
Những người lơn xung quanh mình không ngừng bảo hắn, hắn là nam đinh duy nhất Đường gia, hắn phải kiên cường, không thể khóc, về sau hắn muốn thay thế cha mẹ chiếu cố tỷ tỷ muội muội, đây là trách nhiệm của hắn.
Rõ ràng rất muốn ghé vào trên quan tài gào khóc, hắn lại nhếch môi, nhịn xuống nước mắt, nhìn xung quanh, không biết người lớn đang đến trước mặt đi đi lại lại, một câu nén bi thương hôm đó nghe được khiến hắn chết lặng.
Hắn là trưởng tử Đường gia, tương lai cùng hy vọng Đường gia, có lệ cũng không thể lưu, hắn phải so với bất luận kẻ nào đều phải kiên cường, nhanh lớn lên, hảo bảo hộ những người nhà nhu nhược không nơi nương tựa.
“……Cô cô ta vừa xuất hiện, hung hăng đánh ta một bạt tai, nàng bảo ta khóc, không cần cố nén, người trong nhà đều đã chết còn nhẫn cái gì mà nhẫn, ba ta mẹ đã chết còn có nàng."
Cho nên hắn khóc, từ nhỏ giọng khóc nức nở đến khi không thể vãn hồi thất thanh khóc rống, khóc đến hai mắt đều thũng thành hạch đào, thấy không rõ trước mắt, vẫn khóc đến khi bọn họ xuống mồ.
Bất quá đã khóc nên về sau, trong lòng bi thương cũng tương đối giảm bớt, hắn chậm rãi nhận ra cha mẹ không ở bên người là chuyện thật, cũng điều chỉnh lại tâm tính thân là cô nhi.
“Ngươi có cô cô tốt." Thực hâm mộ hắn.
Tuy rằng nàng có cái cậu nhỏ, nhưng là hắn còn không mang nổi mình ốc, có thể giúp đỡ cũng có hạn.
Nghe vậy, Đường Thần Dương hoảng sợ kêu to, “Cái gì cô cô tốt, là cô cô khủng bố, từ khi phụ mẫu ta yên ngủ ngày đó thì bắt đầu, ta liền trải qua cuộc sống cực kỳ bi thảm, cuộc sống không có thiên lý, nàng mỗi ngày đối với ta không phải đánh chính là mắng, có khi còn không cho ta cơm ăn."
“Á?!" Có trưởng bối tàn nhẫn như vậy?
“Tiểu Tuyết, ta thật đáng thương nha! Ngươi nhất định phải hảo hảo trân trọng ta, lần đầu tiên của ta cho ngươi, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, nếu không ta sẽ vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến ánh mắt cạn khô." Hắn cần người yêu ôm, thương hại tâm linh bị thương của mình.
“Đợi chút, đợi chút, cảm xúc của ngươi thay đổi cũng không khỏi quá nhanh đi, ngươi rốt cuộc là nói thật hay là giả?" Nàng đều bị làm cho mơ hồ.
Một khắc trước còn tại trong tâm tình bi thương, làm cho người ta vì hắn đau lòng không thôi, muốn vì hắn làm nơi tránh gió, đuổi đi đau thương của hắn, giây tiếp theo hắn lại trở về tướng mạo sẵn có, giống như hết thảy đều là nói giỡn, chỉ do hư cấu, khiến người ta có loại cảm giác tâm tình mình bị đào khoét.
“Đương nhiên là thật, nhưng chúng ta muốn dùng thái độ lạc quan đối mặt, ngươi xem ta có thể lớn lên tráng kiện khỏe mạnh bình an như vậy, chính là nghĩ xa, không cần so đo nhiều chuyện, giống như ngươi cái yếm đào này mặc hơi nhiều, mặc ở trên người ngươi phi thường không thích hợp……"
“Cho nên ngươi sẽ thoát nó?" Giang Thùy Tuyết nói ra chuyện hắn muốn làm nhất.
Hắn cười cắn lên gáy duyên dáng. “Thời điểm đầu tiên mắt vừa nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi thực ngôc."
“Ngốc?" Nàng đánh hắn một chút, không cho hắn cởi bỏ nút thắt quần áo.
“Ngươi còn không ngốc sao? Người bình thường nhìn đến cái loại chuyện này không phải trước chuồn mất dạng, thì là báo nguy để người ta xử lý, ai giống ngươi ngốc như vậy còn động thân, tuyệt không sợ trở thành hại người hại mình." Ngu ngốc một đường.
“Không, ta rất sợ." Sợ muốn chạy trốn.
Hắn cười khẽ. “Ta biết, ngươi tay chân đều không ngừng run rẩy, sợ tới mức chân nhuyễn bất động đi không nỗi, đành phải cố làm ra vẻ làm nữ anh hùng."
Ngay lúc đó hắn thiếu chút nữa vì bộ dạng của nàng mà cười ra tiếng, trước giải quyết đám hỗn đản kia sau lại lôi kéo nàng chạy, nhân cơ hội lại thượng nàng.
“Ngay từ đầu ta chỉ là thích ngươi vì cái ngốc đơn thuần, nhưng là càng cùng ngươi ở chung, ta phát hiện ta càng không thể khống chế chính mình, đối với ngươi có ý tưởng không an phận, tưởng một ngụm đem ngươi ăn vào trong bụng." Khi đó hắn chỉ biết hắn xong rồi.
“Sắc lang, ngươi còn dám gạt ta đó là đầu gối." Nàng thực tình cho hắn là nữ hài tử, hắn lại nói dối chọc mông nàng.
Đường Thần Dương vẻ mặt đắc ý nâng mi lên, “Không phải sau này, ngươi lại không phải gặp được『 đầu gối 』của ta, còn dùng tay……"
“Câm mồm, không được nhắc lại, ngươi nói những lời ngượng ngùng xấu hổ này như thế nào không đỏ mặt, ta là bị ngươi lừa." Đáng giận, vì sao người mặt đỏ tai hồng là nàng, mà hắn da mặt dày viên đạn đều bắn không thủng.
“Tình nhân nói chút lời tâm tình có cái gì hảo thẹn thùng, ngươi bị ta lừa, mà ta yêu thượng ngươi, ngươi nói ai có vẻ chịu thiệt?" Bởi vì yêu, hắn mới muốn vì nàng vào chiếc võng an toàn, bảo hộ nàng không bị thương.
“Ngươi yêu ta?" Nàng kinh ngạc, ánh mắt toát ra một tia luống cuống.
“Ngươi sẽ không cho ta chỉ là chơi đùa với ngươi đi?!" Trên mặt hắn mang theo mỉm cười, thanh âm lại giống hàm chứa khối băng, lạnh lùng.
“Nhưng là ta so với ngươi lớn hơn năm tuổi……" Giang Thùy Tuyết chưa nói xong, môi đỏ mọng ngay lập tức bị che lại.
Nụ hôn kéo dài thật lâu.
“Thì tính sao, có người nào quy định nam tiểu nữ đại sẽ không thể yêu nhau sao?" Hắn thở gấp, cười nhạt phun ra bình luận.
Nàng cười đến chua sót. “Ngươi so với ta nhỏ hơn, tỏ vẻ ta so với ngươi mau già, năm năm, mười năm về sau, chúng ta còn có thể cùng nhau sao?"
Yêu nhau không thể gần nhau, không bằng không thương, nàng không muốn lại vì yêu mà bị tra tấn.
Đường Thần Dương lẳng lặng nhìn nàng một hồi, không nói nửa câu nói, sau đó hung hăng lại lần nữa hôn trụ nàng. “Ta mang ngươi đi gặp cô cô ta."
“Cô cô ngươi?"
“Nhà chúng ta nữ quyền là tối thượng ( cao nhất ), nếu có một ngày ta phụ ngươi, không cần ngươi động thủ, các nữ nhân nhà của ta cũng sẽ thay trời hành đạo, cho dù Đường gia tuyệt hậu, các nàng cũng sẽ không tha cho ta." Quân pháp không ai có thể thoát thân.
Nhìn ánh mắt hắn còn thật sự, lòng của nàng có chút dao động. “Ngươi thật sự yêu ta sao?"
“Ta yêu ngươi." Hắn trong mắt nói là lời thật tình với nàng.
“Hảo, ta tin tưởng ngươi, mặc kệ ngươi sẽ yêu ta bao lâu." Bởi vì nàng cũng muốn được hắn yêu.
“Chúng ta yêu nhau, đối với ta có thể có chút tin tưởng được không, ta cũng không phải là tên hỗn đản đầu heo nào." Một gậy tre đánh nghiêng ngã một thuyền nhân, không duyên cớ lại chịu phải liên lụy.
“Á, bộ dáng đầu heo……" Nàng nhịn không được phốc xích cười, cảm thấy hắn hình dung thực chuẩn xác.
Cảm tình cũng không còn, còn tìm mọi cách dây dưa, ý đồ muốn vãn hồi, thật là không hơn không kém đầu heo.
“Di! Đợi chút, ngươi không phải vì thay ta hết giận mới cố ý khắp nơi tìm hắn phiền toái đi?" Lấy cá tính của hắn vô cùng có khả năng.
Hắn lập tức giả ngu nói sang chuyện khác. “Ta vẫn ảo tưởng ở văn phòng làm tình, ta vén cao váy của ngươi, từ mặt sau của ngươi đi vào……"
“Đường Thần Dương, ngươi không cần phải tránh đề tài…… A! Chờ một chút, sẽ có người tiến vào, ngươi không thể…… Không được…… Nha! Dừng tay…… Đem tay ngươi …… Lấy ra…… Ngô…… Không cần…… Nơi này là…… Nha…… văn phòng của ta…… Tuyệt đối không…… Nga……"
“Văn phòng mới kích thích, ngươi không biết là yêu đương vụng trộm đặc biệt có khoái cảm, thuận tiện nói cho ngươi một tiếng, cửa còn chưa khóa lại đâu, tùy thời sẽ có người đẩy cửa mà vào……" Thế này mới cảm giác khoái cảm, khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, lại hưng phấn không hiểu.
Trên thân thon gầy, không mang theo một chút sẹo lồi nào hình thể hoàn mỹ, đường cong nhu hòa xinh đẹp lộ ra tính khí dương cương, nhìn như xinh đẹp thanh khí, kì thực mang lại cảm giác điên cuồng quyến luyến pha chút mãnh liệt kinh ngạc, lồng ngực có một vài sợi lông như sợi tóc đen nhánh, nửa che đậy nửa buộc chặt cơ bắp vững chắc bày ra trước mắt.
Gương mặt xinh đẹp mị nhân là như thế, thân hình chói mắt như vầng thái dương, nam tử xinh đẹp phong tình lại không thiếu đi nét dũng mãnh, hình thành vẻ ma tính quỷ dị mĩ hoặc làm người ta không thể dời đi tầm mắt.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, chiếu vào tứ chi giao triền tấm lưng lỏa lỗ, bóng ma tà mị hóa thành một giọt giọt mồ hôi, lướt qua cái trán, lướt qua hai má, lướt qua gân xanh mờ ám di động trên gáy, nhập vào khuông ngực cao thấp phập phồng, rủ xuống hợp thành một hình ảnh duy mĩ, dòng chảy nhẹ nhàng đi vào bộ lông mọc thành bụi sinh trưởng trong chỗ âm u.
Đường Thần Dương tương đối cố gắng thực hiện nguyện vọng xưa nay vốn khúc khuỷu không thôi, thế nhưng lại không như mong muốn, ngay tại khi hắn nâng đùi tuyết trắng lên tới eo, rồi lại đưa lên trên lưng kẹp chặt lấy, chuẩn bị trước khi đỉnh nhập vào u huyệt mật ngọt tràn ra, thì cánh cửa phía sau bị một lực mãnh liệt đẩy ra, lực đạo bắn ngược mạnh mẽ khiến cho ngay cả một bên tường đều lâm vàochấn động.
“Giang Thùy Tuyết ngươi là có ý tứ gì? Đoạt không được nam nhân của ta liền sử dụng thủ đoạn ti tiện, ngươi cùng tiểu sói khuyển dưỡng dục liên thủ lại bức Vũ Hãn của ta rời đi, ngươi người này không khỏi rất không biết xấu hổ…… A! Ngươi…… Các ngươi, mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ, ngươi từ bao lâu mà trở nên dâm đãng như vậy, giống mẫu cẩu nơi nơi làm loạn……"
Giang Mộ Hạ hổn hển ôm mặt, một đôi mắt nhìn vào hình ảnh kiều diễm trước mắt khiến người ta cảm thấy thẹn cùng khinh miệt, lại nhịn không được từ khe hở lại trộm dò xét, vì cảm nhận được tinh tráng của Đường Thần Dương mà khuôn mặt trái xoan hồng lên đôi tai nóng lên, ngực nảy lên dữ dội, trong lòng một trận nai con nhảy loạn.
Tiểu bạch kiểm rất đẹp mắt, nàng nghĩ thầm.
“Cảnh sát tìm tới cửa sao?" Đường Băng Dụ tay đang cầm một quyển [ Harry Potter ], một tờ lại một tờ lẩm nhẩm.
“Không có."
“Cảnh sát không tới cửa tỏ vẻ hắn còn sống, không cần phải lo lắng." Người chết thì phải thấy xác.
“Nhưng là……" Nàng không phải lo lắng, là sợ chuyện nhà không có người làm.
“Yên tâm, Phá Hiểu, cô cô giúp các ngươi lấy chỗ trong nghĩa địa, ngày sau mặc kệ ai vi phạm pháp luật cũng không phải sợ chết không có chỗ chôn." Nàng ngay cả hậu sự đều thay bọn họ sắp đặt tốt lắm.
“……" Thần kinh trên mặt run rẩy, đủ độc.
Đường Phá Hiểu hai đầu gối rơi xuống đất, quỳ lau trên nền đá cẩm thạch phòng khách , nàng căn bản không phải lo lắng buồn sầu vì Đường Thần Dương rời nhà trốn đi, thậm chí không sợ hắn chết bên ngoài đầu đường xó chợ, bị người ta khiêng trở về.
Vốn dĩ việc nhà Đường gia là do bốn tay chân chia sẻ, mỗi người chiếu theo lịch, ai cũng trốn không thoát, mặc dù có thời điểm nàng sẽ được nhàn hạ, quăng việc nhà cho “Nam dong" phụ trách.
Nhưng là đại tỉ bị đại tỉ phu tương lai quản thúc gắt gao, bọn họ có rảnh rang thì không phải hẹn hò thì liền ở trên giường ngoạn, bổn phận công tác của nàng liền quăng xuống dưới, muội muội phải đảm nhận.
Mà nhị tỉ thì Đài Loan, Nhật Bản chạy hai bên, đại bộ phận thời gian đều dùng ở “ nhà trẻ Xuân Phong" ở phía nam, thời điểm ở nhà muốn nhìn thấy nàng số lần so với năm đầu ngón tay còn ít hơn, căn bản không thể trông cậy vào.
Thật ra thì còn có một vị ca ca ở trên, nàng cho dù muốn chuồn ra ngoài đi làm “Đại sự nghiệp" của nàng cũng sẽ có người che giấu, ca ca trân trọng muội muội, không bao giờ khiến cho bàn tay nhỏ bé phú quý trắng noãn của nàng bị hư hại đâu!
Ai ngờ Đường Thần Dương liền như vậy bỏ đi còn chưa thèm trở về nữa, uổng cho khi xưa huynh muội một mảnh tình thâm, nấu cơm, giặt quần áo, quét tước, làm cỏ, công tác cho gà ăn toàn bộ đều ném cho nàng, nàng hai vai nho nhỏ như thế nào chịu nổi, thật là có ý muốn khiến cho nàng tiểu muội này mệt chết mà, nàng có thể nào không ngóng trông mỏi mắt chờ mong, hi vọng hắn sớm ngày trở về.
Chết tiệt Đường Thần Dương, hắn tốt nhất đến chết cũng đừng trở về, nếu không nàng nhất định sẽ phải phát huy tình cảnh cảm động lòng người tay chân yêu, đưa hắn rút gân lóc xương, nghiền xương thành tro, khiến cho hắn giống như lũ u hồn.
“Cô cô, chúng ta vẫn là đi tìm xem hắn ở đâu đi! Miễn cho người ta nói Đường gia chúng ta không huyết không lệ, vô tình vô nghĩa." Mạch máu lưu đều là nước đá.
“Người ta nói là chuyện thực, không cần để ý tới." Ác ma cũng không phải là người ta gọi giả, nhà bọn họ toàn bộ cái gì đều có, chính là không có lương tâm.
“Nhưng là tay của ta sắp bị chặt đứt, đã giảm cả 5kg rồi, nếu còn cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ phát hiện nhà chúng ta rác so với núi càng cao, phòng bếp do gián, làm tổ chuột, cái bàn cửa sổ hôi thúi một mảnh âm u." Mà một khối thi khô ── cũng chính là nàng, ghé vào giữa hố rác.
“……" Đường Băng Dụ dừng một chút, lông mi dài hơi hơi nhấc lên. “Ăn trong biết khổ, mới là người đứng trên người, vất vả, tiểu muội."
“Cô cô……" Nàng thật sự sẽ mệt chết! Bọn họ trụ trong khu nhà cao cấp hù chết người, bình thường phải có hơn mười người hầu làm chuyện này.
“Hư! Ta nhận điện thoại cái."
Tiếng chuông di động vang lên, Đường Băng Dụ giơ ngón tay ngọc thon dài lên, làm cái tư thế chớ có lên tiếng.
“Tiểu Trần đệ đệ nha! Ngươi nói cái kia tay ăn chơi nhà của ta ở bên ngoài cùng người ta ở chung…… Tỉ đệ luyến…… Hắn không hơn cái tiểu bạch kiểm chạy tới làm …… Ân, ta hiểu được, giúp ta quản lý chặt lấyhắn, ngươi muốn bộ trò chơi chưa đưa ra thị trường kia ở văn phòng ta, nhớ đi lấy……"
Tựa như vừa tiếp một cuộc điện thoại bình thường, biểu tình Đường Băng Dụ chưa chút biến hóa, tiếp tục lật xem quyển tiểu thuyết trong tay, xem thực hăng say, làm cho người ta không dám quấy rầy.
Một bên làm sạch, một bên trộm ngắm Đường Phá Hiểu thật sự là đối với nội dung cuộc điện thoại tò mò không thôi, tiểu Trần đệ đệ đến tột cùng là người ra sao, dám mạo hiểm sinh mệnh thông báo gió nặng hàng tấn, người này khẳng định là ăn gan hùm mật báo, anh trai nhà bọn họ không chỉ có lớn lên giống nữ nhân, ngay cả tính cách cũng tương đối nữ tính hóa, tâm nhãn lại nhỏ vừa yêu ghi hận, có cừu oán tất báo.
“Cô cô, tiểu Trần là ai?" Ngày sau đổi lại nàng làm mật báo, khiến cho lão Tam có ơn phải lo báo đáp.
“Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Nhanh tẩy sạch sẽ cho ta, phía sau còn có một đống bát chưa rửa, khó có được cơ hội hãy sắp xếp lại thư phòng, thuận tiện xách rèm cửa sổ xuống dưới tẩy qua một lần đi." Dáo dác, không chút tiến bộ.
“Dọa…… Cửa sổ…… Rèm cửa sổ……" Không được, chân nàng rút gân, tay cũng phế đi, cô cô quá tàn nhẫn nha!
Thư phòng tên như ý nghĩa lớn bằng hai cái thư phòng bình thường, không ngoa chút nào, nhà bọn họ rèm cửa sổ một, hai, ba, bốn, năm…… Khoảng chừng ba mươi bảy cái, mặc dù sỡ hữu khoa học kỹ thuật hiện đại là ── máy giặt, khả năng cũng chỉ có thể xử lý một phần thôi, cánh tay nàng tựa như nhánh cây bình thường khẳng định đi tong.
Thật giận nha! Thật giận Đường Thần Dương, ngươi rốt cuộc chết ở chỗ nào rồi, nếu còn không trở về tiếp chưởng cuộc sống số khổ của ngươi, thì ngươi hãy lo chạy xa một, cả đời cũng đừng xuất hiện, nếu không……
Một trận tốn hơi thừa lời thanh âm xót xa xót xa vang lên, xa xa ở một thành thị, mỗ mỹ nam tử tuấn tú không hiểu sao mũi ngứa ngáy, đánh cái hắt xì.
“Ắt xì ~"
Hội nghị đang tiến hành đột nhiên bị gián đoạn, có người quan tâm, có nhân vui sướng khi người gặp họa nhìn về phía nam hài xinh đẹp hư hư thực thực cảm mạo.
“Ngươi làm sao vậy?"
Một bên lau nước mũi, một bên ghi chép Đường Thần Dương phe phẩy tay. “Không có việc gì, không có việc gì, các ngươi tiếp tục."
80% người nơi này cảm thán duyên hắn thật sự tốt quá, có người đỏ mắt xem hắn như cây đinh, nguyền rủa hắn vĩnh viễn không siêu sinh, làm đói quỷ nơi tu la địa ngục.
Lấy hắn phàm đi qua tất lưu lại tai nạn tà ác lực lượng, nếu không vài người hận mới kỳ quái, hắn đắc tội với người bản sự vừa vặn cùng của hắn “Mỹ mạo" Thành có quan hệ trực tiếp, muốn giết người của hắn không ở số ít.
Giống hắn mấy ngày hôm trước mới đem Hứa Mậu Tài đưa y nằm viện, lại hại tổng giám đốc anh minh vĩ đại từ thang lầu lăn xuống, đương trường ngã bị chặt đứt chân, còn có hạ lưu Giang Cuối Xuân, ít nhất phải tĩnh dưỡng nửa năm mới có thể ngoạn nữ nhân, ý đồ bá vương cứng rắn thượng cung mầm tai hoạ bị hắn “Nhẹ nhàng" gật đầu nhẹ một cái, trong thời gian ngắn rất khó lại “Khởi động máy".
Lại nhớ đến, hắn thật đúng là dựng đứng không ít địch nhân, bọn họ một đám như hổ rình mồi muốn hủy đi hắn, làm cho hắn trên đời này biến mất hoàn toàn.
“Năm nay mùa đông chúng ta nên thay đổi phong cách những năm trước, lấy màu sắc nhẹ nhàng làm chủ đạo, ngắn gọn mà thanh thoát…… Ở trong màu sắc tăng thêm chút hoạt bát thêm một chút sắc thái thành thục, lại không mất đi vẽ đáng yêu, tỷ như kiểu phong cách oa nhi này, thục nữ mặc vào thiếu đi một tia phong tình……"
“Thực xin lỗi, có thể quấy rầy một chút hay không?"
Đứng ở đèn chiếu giải thích, Trang Vũ Hãn dừng lại động tác, vẻ mặt không hờn giận nhìn về phía nam hài đang giơ tay lên cao.
“Ngươi có chuyện gì?"
Hé ra khuôn mặt tươi cười lộ ra hàm răng trắng sáng, Đường Thần Dương chỉ vào trong đó nói.
“Là, không có chuyện gì! Bất quá công ty gần đây, hạng ngạch tiêu thụ giống như trượt nghiêm trọng, lượng tiêu thụ thảm đạm."
“Ngươi làm sao mà biết, ngươi xem qua báo biểu?" Hưởng ứng là nghiệp vụ bộ quản lí, trước mặt hắn hội nghị trên bàn là báo biểu vô cùng thê thảm.
“Ai nha! Không cần xem qua loại này nọ cũng nhìn ra được quần áo vì sao bán không đi, đổi lại là ngươi, ngươi nguyện ý để lão bà, nữ nhi mặc loại trang phục như nhện quả phụ đen này sao?" Trời ơi! Chỉ có đường cong, không hề có chút mỹ cảm.
Nhện quả phụ đen……
Mọi người thấy nhìn ngón tay hắn chỉ vào phục sức, nhất thời một đám quạ đen bay qua đỉnh đầu, nhận thức cùng với tán đồng cách nói của hắn, vốn bọn họ cũng hiểu được là có chỗ lạ, lại không thể nói ra quái ở nơi nào, bị hắn một chút liền thông suốt rõ ràng.
Nhưng là một bên Trang Vũ Hãn sắc mặt đã không thể khó coi coi hơn được nữa, sắc mặt hắn thay đổi choáng vánh như vạch màu.
“A! Xong rồi, nữ bạch tu sĩ, mọi người nhanh chân chạy đi cúi đầu lo sám hối đi! Nhìn đến những bộ quần áo này khoác trên người, ai còn hoạt bát được nữa, là người ngu ngốc nào ở trước ngực đừơng hoàng chui như vậy, các ngươi thấy được ánh sáng kim cương quang mang sao?"
Mọi người lắc đầu, mà Trang Vũ Hãn thần sắc âm ảm ( âm trầm ảm đạm ) hơn.
“Đúng thôi! Đều bị quần áo trắng bóc này đoạt đi quang ảnh…… Di, còn có thủy tinh…… Oa dựa vào, thiên tài nha! Ai nhìn thấy, còn có kiện màu hồng kia, vạt áo rất đông cứng, thiếu cảm giác phiêu dật…… Chậc, cường thi màu lam, ở trên sàn diễn sao? Mười vạn thanh niên mười vạn quân nha! Làm thành sơn trang còn kém không nhiều lắm……"
Hai mươi kiện tác phẩm hai tháng sau sắp ra mắt, mỗi một kiện ngại quá đều bị Đường Thần Dương chỉ ra khuyết điểm, châm chọc phê bình khiến cho máu chảy bốn phía, từ dường cắt quần áo cho đến hoa văn chờ lựa chọn, không một điểm nào mà không chịu công kích nghiêm khắc.
Hắn cũng không phải là đi chọn trứng gà, cố ý đập phá, mà là thật sự nhìn không được, lấy ánh mắt hắn người ngoài nghề đều thật sự vực không dậy nổi hứng thú mua sắm, này đứng ở trước mặt của giới nhân sĩ thượng lưu thì làm sao mà lưu hành, quả thực là một hồi hồ đồ.
“Thiết kế sư của các ngươi là từ cái triều đại nào mời đến đâu? Nhìn một cái xem những thứ quần áo này đi, đâu có nghe qua là thiết kế chút trang phục cổ, trên thực tế không có chút nào mới mẻ, hết thời, căn bản dừng lại nơi thanh nhã, các ngươi cảm thấy cái này đáng kiêu ngạo sao?" Không cười người chết mới là lạ.
Lời nói của hắn kích thích Trang Vũ Hãn lớn tiếng quát khiển trách, “Ngươi thực sự hiểu được phục sức đang lưu hành sao? Thiết kế sư vì quần áo cùng châu báu phối hợp thoả đáng tiêu phí biết bao nhiêu tâm huyết, ngươi hoàn toàn không hiểu thị trường, dựa vào cái gì nói ẩu nói tả?!" Rõ ràng là phục trang tao nhã đoan trang hắc sắc, lại bị hắn nói thành nhện quả phụ đen, quả thực là cuồng vọng vô tri.
“Bất quá là mấy loại đồ này thôi! Tùy tiện họa họa ai không làm được." Hắn trước kia có tạo hình mỹ thuật qua a.
“Tốt nhất! Ngươi nên vẽ cho ta xem." Bị bình luận không đúng tý nào, Trang Vũ Hãn cũng nôn nóng muốn đánh cược một hơi.
“Vẽ liền vẽ, lấy bút đến." Thiên tài là không có gì làm không được, muốn kiểm tra đánh đố hắn không dễ dàng nha.
Đường Thần Dương hạ bút, mọi người kinh hô liên tục, hắn cũng không phải họa kiểu dáng mới, mà là dựa vào ý tưởng ban đầu phê duyệt thêm đông giảm tây, thay đổi chủng loại phụ trợ châu báu vào quần áo tạo nên nét đặc sắc, hai người hỗ trợ lẫn nhau làm cho nhãn tình người ta sáng lên.
Nhện quả phụ đen kích thước lưng áo có hơn một cái vòng bạc, góc cuối là tạo hình ánh mặt trời hướng ra phía ngoài phóng xạ hào quang, hai bên góc là cành cây mảnh khảnh rủ xuống tới đầu gối, tô điểm thêm là vòng màu bạc chữ thập giá, một kiện quần áo nặng nề tựa hồ sống động bừng tỉnh lên, tràn ngập sinh mệnh.
Kiện nữ bạch tu sĩ kia thay đổi không lớn, chỉ tại vị trí thắt lưng lên trên tới nách hạ xén vài đường, lấy dây buộc màu bạc trắng giao nhau hai phiến vải dệt, nguyên bản màu trắng đơn điệu nay khiến cho người ta có cảm giác tươi mát quyến rũ, ở đây nữ giới đều muốn có được một kiện, mà nam nhân cũng muốn đưa cho vợ hoặc bạn gái.
Tiếp theo âu phục màu hồng sắc bị hắn đổi thành hơi cuộn sóng váy đuôi cá, cường thi màu lam hóa thân thành sườn xám kiểu cách khiêu vũ, bên sườn đính thêm đá mắt mèo, bất luận dùng để tham dự yến hội chính thức hoặc vũ hội náo nhiệt đều có thể trở thành trung tâm chói mắt.
“Ta nói nha! Thiết kế sư của các ngươi nếu không muốn bế môn, tự cho là tài hoa dào dạt, không người có thể địch lại, có đôi khi vẫn là nên đến bên ngoài đi đi lại lại, nhìn xem nước ngoài thiết kế, là thế giới đào thải các ngươi, không phải các ngươi đào thải thế giới, ta tùy tay họa đều so với các ngươi mạnh……"
“Hừ!"
Sắc mặt xanh mét Trang Vũ Hãn không nói một câu hừ nặng một tiếng, phẫn nộ đá cửa mà đi.
“Di! Hắn làm sao vậy? Mới họp một nửa liền bỏ đi trước." Rất bất kính.
Ngữ khí mang theo cảm khái Giang Thùy Tuyết thấp giọng nói: “Hắn là thiết kế sư chính của công ty, ngươi sửa chữa mấy bản thiết kế kia đúng là tác phẩm của hắn."
Nàng chưa nói hết, hắn sửa chữa lẫn phê bình so với cường bạo lúc trước mạnh gấp trăm lần, lại càng phong phú biến hóa đường cong xinh đẹp đương nhiên tuyệt đối đem người ta đạp xuống, thiết kế sư bị thương lòng tự trọng, xấu hổ và giận dữ không thôi, như thế nào còn đợi lúc nào nữa mà không bỏ đi.
Đường Thần Dương nha một tiếng, tỏ vẻ hắn đã sáng tỏ. “Xem ra các ngươi cần phải khai quật nhân tài mới thôi, châu báu kimônô phục trang chuyên nghiệp ngày càng càng đòi hỏi cái mới, không thể bảo thủ không chịu thay đổi chỉ biết bị thời đại thuỷ triều bao phủ."
Hắn nói ra tiếng lòng của mọi người, hiện trường một trận lặng im, cho dù vài chủ quản vốn dĩ muốn nói gì đó, trái lại cũng không thể nói thêm gì hơn, đáy lòng âm thầm bội phục tư chất linh hoạt khéo léo của hắn, cùng với hạ bút thành văn sức sáng tạo.
Lần đầu, bọn họ đối với tiểu tử trẻ tuổi chưa đến hai mươi tuổi này sinh ra ý kính trọng, không hề khinh thường hắn là bình hoa mà nhìn với cặp mắt khác xưa, nghé mới sinh không sợ cọp, hắn quả thật có phong độ của một đại tướng.
Bỗng dưng, có người hỏi ra một câu như vậy ──
“Đường trợ lý, ngươi học đại học là khoa hệ gì ?"
Hắn còn chưa có mở miệng, mọi người hãy còn đoán già đoán non, chắc là khoa hệ liên quan đến thiết kế phục trang, mới có thể nhanh chóng không cần tốn nhiều sức mà thần kỳ múa bút đi ra như thế.
Nhưng mà làm mọi người rớt hết tròng mắt ra, đáp án của hắn khiến cho người ta ngây ra như phỗng, thật lâu cũng không thể hoàn hồn.
“Ta học là khoa Lý công."
Sinh viên khoa Lý công tinh thông tài chính, tài vụ, quản lý xí nghiệp cùng quản lý tài nguyên, đối với một người mà mười ngày nửa tháng mới đến trường đi học một lần mà nói, hắn không khỏi rất thông minh đi.
Đường Thần Dương không bao lâu sau bỗng nhiên nổi tiếng, hắn ở trong thời gian rất ngắn ngủi một tuần khiến cho bộ phận thiết kế trong công ty trở nên hoàn toàn đổi mới, mở ra bước ngoặt mới cho sự phát triển trong ngành bọn họ, cũng sắp xếp kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, chờ hoàn thành khóa huấn luyện trong nước sau đó sẽ mở rộng hướng ra nước ngoài, để cho bọn họ có điều kiện phát huy tài hoa của bản thân.
Hắn hiện tại vẫn như cũ là trợ lý chống đỡ cho một công ty lênh đênh, bất đồng là hắn ôm trong người đại bộ phận công tác của công ty, kỳ thật kiêm nhiệm luôn chức vụ CEO, mục đích chính là muốn làm cho Giang Thùy Tuyết có thể có thời gian nghỉ ngơi, tạm thời buông gánh nặng trên vai.
Trẻ tuổi không có nghĩa là không năng lực, hắn dùng dựa vào chính mình chứng minh thành tích cũng như quan niệm tuổi tác cùng với thành tựu đều không phải có quan hệ trực tiếp, người có thực lực bất luận đi đến đâu, làm gì đều đã phát tia sáng kỳ diệu, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng là vật nào có hai mặt, sau lưng hào quang tất phải có cái bóng, bóng ma hình thành sẽ uy hiếp sự tồn tại của hào quang, không nghĩ qua là có khi ánh sáng sẽ bị cái bóng nuốt hết.
“Động tác của ngươi thật sự quá nhanh, nhanh đến ngay cả ta cũng chưa có biện pháp tự hỏi, ngươi có biết hay không ngươi bởi vậy mà đắc tội không ít người?" Mà hắn còn không chút để ý việc đó không đáng lo.
“Biết."
“Biết?"
“Ta cố ý." Sét đánh không kịp bưng tai mới có hiệu quả.
Khuôn mặt xinh đẹp trong trẻo hiện lên một tia kinh ngạc, “Ngươi cố ý khiến bọn họ bất mãn, làm cho bọn họ hận ngươi, hận ngươi đến tận xương?"
Người nghĩ ra loại phương pháp này, không phải điên thì đó là muốn chết.
“Hắc hắc! Ta để cho bọn hắn đoàn kết lại bố trí cơ hội, cùng nhau liên thủ đối phó ta, đỡ phải ta phải phí tâm tư mỗi một lần đánh tan." Nói trắng ra, chính là do một chữ “Lười" ── cũng là thiên tính người Đường gia.
“Vì sao?" Nàng không hiểu.
Đường Thần Dương cười gian bổ nhào qua, ôm cổ thân thể mềm nhũn. “Trí nhớ thực không tốt, ta không phải đã nói rồi, bởi vì bọn họ đối với ngươi không tốt."
“Chỉ vì này lý do?" Hắn đem đắc tội hết toàn bộ cổ đông.
“Chỉ riêng cái lý do này liền dư dả, ta nghĩ làm sao có thể để cho bảo bối Tiểu Tuyết bị người khi dễ, bọn họ đều nên chịu chút ít giáo huấn." Trong con ngươi đen chớp động tia sáng hắc ám thần thần bí bí, lại lạnh lẽo như lưỡi dao.
“Vì sao là ta?" Luận dung mạo, nàng không theo kịp hắn, so chỉ số thông minh, nàng lại lùi lại xa xa không bằng, mà gia thế…… Hắn rõ ràng đến từ gia đình không thua kém, có khả năng hài lòng
Người bên ngoài có lẽ nghe không hiểu Giang Thùy Tuyết đang hỏi cái gì, nhưng nam hài tuấn mỹ bên cạnh lập tức hiểu được nàng yêu cầu chuyện gì, song chưởng vừa thu lại đem nàng ôm vào trong lòng, đầu gối lên vai nhẹ nhàng di chuyển.
“Ta nhìn thấy đáy mắt ngươi tịch mịch, mà ta nghĩ lau đi cho ngươi." Hắn ôn nhu nói, mắt tràn đầy nhu tình.
“Thần Dương, ngươi…… Ngươi làm sao mà biết……" Ta tịch mịch.
Nàng nghẹn ngào nói không ra lời, nội tâm nảy lên một cỗ kích động, chưa từng có người nhìn ra cô đơn của nàng, vì sao hắn có thể nhìn thấu lòng của nàng, thấy tiểu cô nương kia ngồi xổm dưới đất, ôm đồi gối khóc?
Cho tới nay nàng đều là một người, mẹ yêu ba ba, ba ba đồng thời yêu hai nữ nhân, bọn họ nghĩ đến nàng thực ngoan, thực nghe lời, không cần ôm nàng một cái, nàng luôn bị xem nhẹ.
Kỳ thật nàng là cái đứa nhỏ thực nhát gan, sợ hãi ngủ một mình, đèn trong phòng nàng vĩnh viễn mở sáng, mà nàng vào ban đêm sẽ không đi toilet, vừa lên giường liền đem chăn kéo qua đầu, bao trụ chính mình, bởi vì bảo mẫu nói dưới sàng có quỷ, yêu quái ở trong bồn cầu.
Mọi người đều nghĩ đến nàng là tiểu công chúa được sủng ái yêu thương rất hạnh phúc, ở trước mặt mọi người nàng chính là một bộ dạng ngoan ngoãn, lúc còn nhỏ, không nghĩ muốn cha mẹ vì nàng mà lo lắng.
Ba mẹ là những người thân yêu của nàng, cũng cố gắng cho nàng toàn bộ thế giới, nhưng là bọn họ cũng là những kẻ đáng thương bị tình yêu tra tấn, có thể cho nàng chỉ có vật chất hưởng thụ, đối với nàng chân chính cần cái gì cũng chưa từng nghe thấy và cũng khi nào không hỏi han.
Thời điểm bọn họ còn trên đời nàng vẫn luôn mang trên người cảm giác bị vứt bỏ, sau đó hai người mất đi nàng càng cô độc thê lương, cái phòng ở kia nếu nói là nhà không bằng nói là khách sạn thì đúng hơn, trừ bỏ công ty, nàng không còn hiểu được mục đích sống còn lại trên đời này là cái gì.
“Ta cũng từng là ta trong mắt ngươi thấy được, ba mẹ đột nhiên không thấy đâu, biến thành thi thể lạnh như băng nằm ở trong quan tài, mặc kệ ta như thế nào gọi bọn hắn, bọn họ chính là không chịu để ý ta, vĩnh viễn im lặng sẽ không bao giờ tỉnh lại……"
Những người lơn xung quanh mình không ngừng bảo hắn, hắn là nam đinh duy nhất Đường gia, hắn phải kiên cường, không thể khóc, về sau hắn muốn thay thế cha mẹ chiếu cố tỷ tỷ muội muội, đây là trách nhiệm của hắn.
Rõ ràng rất muốn ghé vào trên quan tài gào khóc, hắn lại nhếch môi, nhịn xuống nước mắt, nhìn xung quanh, không biết người lớn đang đến trước mặt đi đi lại lại, một câu nén bi thương hôm đó nghe được khiến hắn chết lặng.
Hắn là trưởng tử Đường gia, tương lai cùng hy vọng Đường gia, có lệ cũng không thể lưu, hắn phải so với bất luận kẻ nào đều phải kiên cường, nhanh lớn lên, hảo bảo hộ những người nhà nhu nhược không nơi nương tựa.
“……Cô cô ta vừa xuất hiện, hung hăng đánh ta một bạt tai, nàng bảo ta khóc, không cần cố nén, người trong nhà đều đã chết còn nhẫn cái gì mà nhẫn, ba ta mẹ đã chết còn có nàng."
Cho nên hắn khóc, từ nhỏ giọng khóc nức nở đến khi không thể vãn hồi thất thanh khóc rống, khóc đến hai mắt đều thũng thành hạch đào, thấy không rõ trước mắt, vẫn khóc đến khi bọn họ xuống mồ.
Bất quá đã khóc nên về sau, trong lòng bi thương cũng tương đối giảm bớt, hắn chậm rãi nhận ra cha mẹ không ở bên người là chuyện thật, cũng điều chỉnh lại tâm tính thân là cô nhi.
“Ngươi có cô cô tốt." Thực hâm mộ hắn.
Tuy rằng nàng có cái cậu nhỏ, nhưng là hắn còn không mang nổi mình ốc, có thể giúp đỡ cũng có hạn.
Nghe vậy, Đường Thần Dương hoảng sợ kêu to, “Cái gì cô cô tốt, là cô cô khủng bố, từ khi phụ mẫu ta yên ngủ ngày đó thì bắt đầu, ta liền trải qua cuộc sống cực kỳ bi thảm, cuộc sống không có thiên lý, nàng mỗi ngày đối với ta không phải đánh chính là mắng, có khi còn không cho ta cơm ăn."
“Á?!" Có trưởng bối tàn nhẫn như vậy?
“Tiểu Tuyết, ta thật đáng thương nha! Ngươi nhất định phải hảo hảo trân trọng ta, lần đầu tiên của ta cho ngươi, ngươi không thể bội tình bạc nghĩa, nếu không ta sẽ vẫn khóc vẫn khóc, khóc đến ánh mắt cạn khô." Hắn cần người yêu ôm, thương hại tâm linh bị thương của mình.
“Đợi chút, đợi chút, cảm xúc của ngươi thay đổi cũng không khỏi quá nhanh đi, ngươi rốt cuộc là nói thật hay là giả?" Nàng đều bị làm cho mơ hồ.
Một khắc trước còn tại trong tâm tình bi thương, làm cho người ta vì hắn đau lòng không thôi, muốn vì hắn làm nơi tránh gió, đuổi đi đau thương của hắn, giây tiếp theo hắn lại trở về tướng mạo sẵn có, giống như hết thảy đều là nói giỡn, chỉ do hư cấu, khiến người ta có loại cảm giác tâm tình mình bị đào khoét.
“Đương nhiên là thật, nhưng chúng ta muốn dùng thái độ lạc quan đối mặt, ngươi xem ta có thể lớn lên tráng kiện khỏe mạnh bình an như vậy, chính là nghĩ xa, không cần so đo nhiều chuyện, giống như ngươi cái yếm đào này mặc hơi nhiều, mặc ở trên người ngươi phi thường không thích hợp……"
“Cho nên ngươi sẽ thoát nó?" Giang Thùy Tuyết nói ra chuyện hắn muốn làm nhất.
Hắn cười cắn lên gáy duyên dáng. “Thời điểm đầu tiên mắt vừa nhìn thấy ngươi, ta cảm thấy ngươi thực ngôc."
“Ngốc?" Nàng đánh hắn một chút, không cho hắn cởi bỏ nút thắt quần áo.
“Ngươi còn không ngốc sao? Người bình thường nhìn đến cái loại chuyện này không phải trước chuồn mất dạng, thì là báo nguy để người ta xử lý, ai giống ngươi ngốc như vậy còn động thân, tuyệt không sợ trở thành hại người hại mình." Ngu ngốc một đường.
“Không, ta rất sợ." Sợ muốn chạy trốn.
Hắn cười khẽ. “Ta biết, ngươi tay chân đều không ngừng run rẩy, sợ tới mức chân nhuyễn bất động đi không nỗi, đành phải cố làm ra vẻ làm nữ anh hùng."
Ngay lúc đó hắn thiếu chút nữa vì bộ dạng của nàng mà cười ra tiếng, trước giải quyết đám hỗn đản kia sau lại lôi kéo nàng chạy, nhân cơ hội lại thượng nàng.
“Ngay từ đầu ta chỉ là thích ngươi vì cái ngốc đơn thuần, nhưng là càng cùng ngươi ở chung, ta phát hiện ta càng không thể khống chế chính mình, đối với ngươi có ý tưởng không an phận, tưởng một ngụm đem ngươi ăn vào trong bụng." Khi đó hắn chỉ biết hắn xong rồi.
“Sắc lang, ngươi còn dám gạt ta đó là đầu gối." Nàng thực tình cho hắn là nữ hài tử, hắn lại nói dối chọc mông nàng.
Đường Thần Dương vẻ mặt đắc ý nâng mi lên, “Không phải sau này, ngươi lại không phải gặp được『 đầu gối 』của ta, còn dùng tay……"
“Câm mồm, không được nhắc lại, ngươi nói những lời ngượng ngùng xấu hổ này như thế nào không đỏ mặt, ta là bị ngươi lừa." Đáng giận, vì sao người mặt đỏ tai hồng là nàng, mà hắn da mặt dày viên đạn đều bắn không thủng.
“Tình nhân nói chút lời tâm tình có cái gì hảo thẹn thùng, ngươi bị ta lừa, mà ta yêu thượng ngươi, ngươi nói ai có vẻ chịu thiệt?" Bởi vì yêu, hắn mới muốn vì nàng vào chiếc võng an toàn, bảo hộ nàng không bị thương.
“Ngươi yêu ta?" Nàng kinh ngạc, ánh mắt toát ra một tia luống cuống.
“Ngươi sẽ không cho ta chỉ là chơi đùa với ngươi đi?!" Trên mặt hắn mang theo mỉm cười, thanh âm lại giống hàm chứa khối băng, lạnh lùng.
“Nhưng là ta so với ngươi lớn hơn năm tuổi……" Giang Thùy Tuyết chưa nói xong, môi đỏ mọng ngay lập tức bị che lại.
Nụ hôn kéo dài thật lâu.
“Thì tính sao, có người nào quy định nam tiểu nữ đại sẽ không thể yêu nhau sao?" Hắn thở gấp, cười nhạt phun ra bình luận.
Nàng cười đến chua sót. “Ngươi so với ta nhỏ hơn, tỏ vẻ ta so với ngươi mau già, năm năm, mười năm về sau, chúng ta còn có thể cùng nhau sao?"
Yêu nhau không thể gần nhau, không bằng không thương, nàng không muốn lại vì yêu mà bị tra tấn.
Đường Thần Dương lẳng lặng nhìn nàng một hồi, không nói nửa câu nói, sau đó hung hăng lại lần nữa hôn trụ nàng. “Ta mang ngươi đi gặp cô cô ta."
“Cô cô ngươi?"
“Nhà chúng ta nữ quyền là tối thượng ( cao nhất ), nếu có một ngày ta phụ ngươi, không cần ngươi động thủ, các nữ nhân nhà của ta cũng sẽ thay trời hành đạo, cho dù Đường gia tuyệt hậu, các nàng cũng sẽ không tha cho ta." Quân pháp không ai có thể thoát thân.
Nhìn ánh mắt hắn còn thật sự, lòng của nàng có chút dao động. “Ngươi thật sự yêu ta sao?"
“Ta yêu ngươi." Hắn trong mắt nói là lời thật tình với nàng.
“Hảo, ta tin tưởng ngươi, mặc kệ ngươi sẽ yêu ta bao lâu." Bởi vì nàng cũng muốn được hắn yêu.
“Chúng ta yêu nhau, đối với ta có thể có chút tin tưởng được không, ta cũng không phải là tên hỗn đản đầu heo nào." Một gậy tre đánh nghiêng ngã một thuyền nhân, không duyên cớ lại chịu phải liên lụy.
“Á, bộ dáng đầu heo……" Nàng nhịn không được phốc xích cười, cảm thấy hắn hình dung thực chuẩn xác.
Cảm tình cũng không còn, còn tìm mọi cách dây dưa, ý đồ muốn vãn hồi, thật là không hơn không kém đầu heo.
“Di! Đợi chút, ngươi không phải vì thay ta hết giận mới cố ý khắp nơi tìm hắn phiền toái đi?" Lấy cá tính của hắn vô cùng có khả năng.
Hắn lập tức giả ngu nói sang chuyện khác. “Ta vẫn ảo tưởng ở văn phòng làm tình, ta vén cao váy của ngươi, từ mặt sau của ngươi đi vào……"
“Đường Thần Dương, ngươi không cần phải tránh đề tài…… A! Chờ một chút, sẽ có người tiến vào, ngươi không thể…… Không được…… Nha! Dừng tay…… Đem tay ngươi …… Lấy ra…… Ngô…… Không cần…… Nơi này là…… Nha…… văn phòng của ta…… Tuyệt đối không…… Nga……"
“Văn phòng mới kích thích, ngươi không biết là yêu đương vụng trộm đặc biệt có khoái cảm, thuận tiện nói cho ngươi một tiếng, cửa còn chưa khóa lại đâu, tùy thời sẽ có người đẩy cửa mà vào……" Thế này mới cảm giác khoái cảm, khẩn trương, lo lắng, sợ hãi, lại hưng phấn không hiểu.
Trên thân thon gầy, không mang theo một chút sẹo lồi nào hình thể hoàn mỹ, đường cong nhu hòa xinh đẹp lộ ra tính khí dương cương, nhìn như xinh đẹp thanh khí, kì thực mang lại cảm giác điên cuồng quyến luyến pha chút mãnh liệt kinh ngạc, lồng ngực có một vài sợi lông như sợi tóc đen nhánh, nửa che đậy nửa buộc chặt cơ bắp vững chắc bày ra trước mắt.
Gương mặt xinh đẹp mị nhân là như thế, thân hình chói mắt như vầng thái dương, nam tử xinh đẹp phong tình lại không thiếu đi nét dũng mãnh, hình thành vẻ ma tính quỷ dị mĩ hoặc làm người ta không thể dời đi tầm mắt.
Ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ bắn vào, chiếu vào tứ chi giao triền tấm lưng lỏa lỗ, bóng ma tà mị hóa thành một giọt giọt mồ hôi, lướt qua cái trán, lướt qua hai má, lướt qua gân xanh mờ ám di động trên gáy, nhập vào khuông ngực cao thấp phập phồng, rủ xuống hợp thành một hình ảnh duy mĩ, dòng chảy nhẹ nhàng đi vào bộ lông mọc thành bụi sinh trưởng trong chỗ âm u.
Đường Thần Dương tương đối cố gắng thực hiện nguyện vọng xưa nay vốn khúc khuỷu không thôi, thế nhưng lại không như mong muốn, ngay tại khi hắn nâng đùi tuyết trắng lên tới eo, rồi lại đưa lên trên lưng kẹp chặt lấy, chuẩn bị trước khi đỉnh nhập vào u huyệt mật ngọt tràn ra, thì cánh cửa phía sau bị một lực mãnh liệt đẩy ra, lực đạo bắn ngược mạnh mẽ khiến cho ngay cả một bên tường đều lâm vàochấn động.
“Giang Thùy Tuyết ngươi là có ý tứ gì? Đoạt không được nam nhân của ta liền sử dụng thủ đoạn ti tiện, ngươi cùng tiểu sói khuyển dưỡng dục liên thủ lại bức Vũ Hãn của ta rời đi, ngươi người này không khỏi rất không biết xấu hổ…… A! Ngươi…… Các ngươi, mất mặt xấu hổ, mất mặt xấu hổ, ngươi từ bao lâu mà trở nên dâm đãng như vậy, giống mẫu cẩu nơi nơi làm loạn……"
Giang Mộ Hạ hổn hển ôm mặt, một đôi mắt nhìn vào hình ảnh kiều diễm trước mắt khiến người ta cảm thấy thẹn cùng khinh miệt, lại nhịn không được từ khe hở lại trộm dò xét, vì cảm nhận được tinh tráng của Đường Thần Dương mà khuôn mặt trái xoan hồng lên đôi tai nóng lên, ngực nảy lên dữ dội, trong lòng một trận nai con nhảy loạn.
Tiểu bạch kiểm rất đẹp mắt, nàng nghĩ thầm.
Tác giả :
Kí Thu