Nam Nhan Họa Thủy
Chương 1
Mệt.
Mệt chết đi.
Phi thường mệt.
Giang Thùy Tuyết cảm thấy mệt đến nỗi không thể nâng hai vai, buông trán xuống, mỹ nhân nhăn mi nhíu mày cố gắng nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cước bộ nặng nề thui thủi một mình, bóng dáng tịch mịch kéo dài phía sau, tăng thêm vẻ mệt mỏi.
Đồ trang sức trang nhã mang trên người như muốn cực lực che giấu sự chua xót trong lòng, con mắt vốn dĩ luôn ánh lên những tia sáng trong trẻo nay vô cùng ảm đạm, khiến cho nàng một thiếu nữ mới hai mươi tư tuổi giống như cụ già đã bảy mươi.
Nàng có một biệt thự riêng rộng ba trăm mét vuông, xe thể thao Ferrari màu bạc kiểu dáng mới nhất trong gara xa hoa, nàng là tổng tài của công ty châu báu & phục sức, trong sổ tài khoản tại ngân hàng lên đến hàng triệu nguyên, theo lý mà nói nàng xác thực hăng hái, làm nữ cường nhân tự tin, ngẩng đầu mà bước đi, vui vẻ được mọi người trầm trồ, ước ao.
Nhưng là……
Ai! Nghĩ nhiều làm chi hãy ném hết thảy đi.
Nhìn đèn nê ông lóe ra lúc sáng lúc tối, những tia sáng chớp động quang mang, Giang Thùy Tuyết lại một lần nữa đạt được thắng lợi nhưng lại không cảm thấy một chút thoải mái, chỉ cảm giác càng ngày càng mệt mỏi nặng nề, một trận lại một trận đánh úp lại.
Chưa từng nghĩ tới một ngày kia, trên vai phải gánh vác cuộc sống hơn trăm người, buông tha cho sở thích hội họa, cùng một đám lão già trên thương trường như đám cá đối người chém ta giết.
Suy cho cùng cũng không phải ngày một ngày hai nhưng dạo này công tác rất vất vả, nhất là không nhận được sự ủng hộ của nhóm cổ đông, một thân một mình nàng bôn ba lao lực cắn chặt răng, từng bước một cố gắng xây dựng thành tích, khiến cho bọn họ tin tưởng nàng có năng lực điều hành công ty.
Ngay từ ngày đầu nàng thật sự thực vất vả, cơ hồ là ngày tiếp nối đêm, không ngừng nghỉ, một ngày hai mươi tư giờ thì mười sáu giờ vật lộn ở trong công ty, không có một chút thời gian riêng tư, mở mắt nhắm mắt tất cả đều là chuyện của công ty, thể lực thiêu đốt hầu như không còn.
Thật vất vả hơi có chút thành quả, vốn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, cố tình “Người nhà"vốn dĩ nàng không cần phải lo lắng lại bó buộc một chân sau của nàng, làm cho nàng ngay cả một khắc cũng không dám lơi lỏng.
Thật sự mệt mỏi quá nha! Nàng sắp sửa chống đỡ không nổi nữa, gân cốt toàn thân đang reo hò kháng nghị, nàng biết mình đã đến giới hạn, ngọn nến đang cháy sắp sửa lụi tàn, bốc hơi như khói bụi, nàng mệt quá thật sự không muốn nghĩ nhiều.
Mẹ! Đây là cục diện rối rắm mà người ném cho ta sao? Lúc trước người vì sao phải liều lĩnh làm như vậy, cứng rắn từ trong tay một nữ nhân khác cướp đi nam nhân của nàng ta, khiến cho báo ứng rơi vào trên người con cháu đâu?
Trời cao không nói gì, bóng đêm bao phủ che đi ánh sáng của những vì sao lấp lánh, xa xa chỉ có đèn xe tới tới lui lui vụt qua, cùng với vầng trăng khuyết thê lương.
“Giang tiểu thư, qua đây thăm cậu."
Người đi đến là một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo bloose trắng, khuôn mặt búp bê tràn đầy ý cười thật sự không hợp với tuổi tác a, phảng phất thế giới này một màu sáng rực, tràn ngập ánh sáng mặt trời cùng hy vọng.
“Vâng! Cậu tôi, hắn có khỏe không?" Trên gương mặt tươi cười miễn cưỡng, Giang Thùy Tuyết lộ ra sự mệt mỏi.
“Cũng không tệ lắm, chính là sức ăn ít, khẩu vị không tốt lắm." Đối với bệnh nhân gắn bó với bệnh viện thời gian rất dài thì cảm thấy ẩm thực trong viện phiền chán là chuyện thường.
“Tôi hiểu được, tôi sẽ khuyên hắn ăn nhiều một chút, cám ơn bác sĩ Hứa chiếu cố." Nàng khách sáo nói lời cảm tạ.
“Không cần khách khí, đi xem cậu cô một chút đi, qua thời gian tiếp khách sẽ không tốt lắm."
Ngắn gọn nói chuyện với nhau vài câu, hai người liền tản ra, tự đi về hai hướng của hành lang.
Thật sự mà nói, cậu nhỏ Hạ Hạo Phong cùng nàng không kém mấy tuổi, lại xem như là thân nhân “Duy nhất" của nàng, cho dù nàng có hai anh chị cùng huyết thống khác, nhưng chân chính để ý nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, cũng chỉ có cậu nhỏ nhiều năm thân thể yếu nhược nhiều bệnh mà thôi.
Ba mươi mốt tuổi, Hạ Hạo Phong là thiên tài thông minh tuyệt đỉnh, tuy nhiên do không đủ tháng phải sinh non, thể chất yếu ớt này khiến cho người ta nghĩ đến hắn không sống lâu, bác sĩ phán đoán hắn sống không quá ba tuổi.
Thể trọng quá yếu, tim gan không được tốt, quanh co trong sự sống cái chết, quả thật rất mong manh, một lần lại một lần ra vào bệnh viện cùng tử thần kéo co, tạo ra vô số lần kỳ tích.
Hắn quá thông minh, thông minh đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, một đôi mắt tối tăm thâm sâu giống như có thể nhìn thấu lòng người, lại bất động thanh sắc âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ tốt nhất ra tay.
“Còn không tiến vào, đứng bên ngoài làm gì? Đừng làm cho sàn nhà người ta móp méo."
Hơi thở yếu ớt, thanh âm không lớn không nhỏ bay ra ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi của Giang Thùy Tuyết dùng phấn trang điểm che đi, thoạt nhìn qua cũng có tinh thần.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là sắc trắng không bao giờ đổi thay, nam tử trên giường nửa nằm nửa ngồi, chăn đệm trắng noãn che từ thắt lưng, lộ ra khuôn ngực gầy.
“Ngưu tiểu thư không có ở đây sao?" Có chút xấu hổ dời tầm mắt, nàng thoáng nhìn qua phòng tắm, sợ quấy rầy chuyện tốt của nhà người ta.
“Ngươi là đến xem ta hay là xem họ Ngưu kia?" Hạ Hạo Phong tức giận hừ lạnh.
“Cậu nhỏ, ngươi cùng Ngưu tiểu thư còn chưa có hòa thuận a? Đừng khiến cho người ta tức giận mà bỏ đi nha." Thật là, hệt như con nít, thích hơn thua.
“Ta làm chi giận nàng, nàng là gì của ta, bất quá chỉ là một nha đầu tính tình ngoan cố, khiến cho người ta phiền lòng." Đối với một kẻ không có ngày mai mà nói, cảm tình dư thừa đều là lãng phí sinh mệnh.
Nàng cười cười giúp hắn đem chăn kéo cao. “Đừng mạnh miệng, khó được có ai mà có thể chịu được cá tính của ngươi âm tình bất định, ngươi có nên che chăn cười trộm, cảm tạ ông trời đem nàng đưa đến bên cạnh ngươi."
Người bị bệnh có rất nhiều đặc quyền, bao gồm tùy hứng cùng cố tình gây sự, nhất là người mà cùng tử thần thi chạy, mỗi một khắc đều vô cùng trân quý.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta cùng nàng là một đôi đi?" Hắn cười nhạo.
“Không phải nghĩ đến mà là nhận định, Ngưu tiểu thư rất có dáng vẻ mợ nhỏ." Nàng hy vọng bọn họ có thể đi đến cuối cùng.
“Kia cũng muốn nếu ta có thể sống……" Hắn hiện tại không có tư cách cho nữ nhân hạnh phúc một đời.
“Cậu nhỏ ──" Giang Thùy Tuyết khuôn mặt nhẹ khiển trách.
“Được, được, được, không nói, không nói, xem ngươi trừng mắt kìa, một câu nói đùa cũng không thể, con người đến một ngày nào đó sẽ chết, tứ chi duỗi ra xong hết mọi chuyện." Đỡ phải lại sống chịu khổ như vậy.
Sống trên đời hai mươi mấy năm hắn cũng thấy rõ ràng, nhân sinh trên đời không phải chỉ ngắn ngủn mấy lần của mười năm, những chuyện hư thối hắn cũng đều gặp qua, còn có cái gì chưa nhìn thấy a, thời điểm vừa đến hóa thành ngọn gió, nhẹ nhàng bay đi.
“Ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ khỏe mạnh……" Nàng có chút nghẹn ngào, không nghĩ khi đối mặt với hắn sẽ nói về chuyện này.
Nhẹ nhàng thở dài, Hạ Hạo Phong cười khổ. “Tiểu Tuyết, phải dũng cảm kiên cường một chút, ta không thể cùng ngươi cả đời."
“Cậu nhỏ……" Một chút sầu não từ đáy lòng tràn lên.
“Ngươi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình thôi! Chẳng lẽ muốn của hồi môn của cậu nhỏ, trên giường lớn ba người chen chúc, mắt trợn to thấy ngươi bị một người nam nhân đặt ở dưới thân, sau đó không biết làm sao nên cứu ngươi hay là hô to cố lên, sớm sinh quý tử." Hắn còn cố ý nháy mắt quấy rối.
Giang Thùy Tuyết vừa nghe, lập tức thở phì phì nắm quyền đầu. “ Cậu nhỏ, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không? Đừng luôn hi hi ha ha khuôn mặt cười khẩy tự cho là hài hước, ngươi chính là như vậy Ngưu tiểu thư mới không để ý tới ngươi."
“Ngươi không nên hơi một tí liền kéo tới chuyện của đầu Ngưu kia, ta cùng nàng thật sự một chút quan hệ cũng không có, ngươi đừng học Kiều thái thú bàn tay làm rối loạn khúc nhạc uyên ương." Hắn chỉ sợ có nhiều người ở bên tai lải nhải lẩm bẩm, khi hắn không nghe lời quản thúc.
“Rõ ràng nhìn thấy các ngươi ở trên giường lăn qua lăn lại, ngươi muốn không chịu trách nhiệm sao?" Nàng híp mắt, cảnh cáo hắn mơ tưởng bội tình bạc nghĩa.
Hắn trợn mắt nói nói dối: “Ngươi không hiểu được đó là bài tập do chi hội của nàng phụ đạo sao? Để xác định thể xác và tinh thần của ta không có vấn đề, không có lòng dạ nào để ý đến bệnh tật."
Ngưu tiểu thư trong miệng hai người làm công tác xã hội, công tác của nàng là thường xuyên đi tới đi lui bệnh viện, cùng một ít trọng chứng giả [?] , tới phòng bệnh cùng bệnh nhân tiến hành câu thông, muốn hiểu biết bọn họ trong lòng suy nghĩ cái gì hoặc cần cái gì, giúp bọn họ giải tỏa bât mãn cùng khủng hoảng trong nội tâm.
Mà Hạ Hạo Phong là một trong những người bệnh do Ngưu Tiểu phụ trách, nàng vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm không nhiều, cùng hắn nói chuyện với nhau vài lần, sau đó thế nhưng lại bắt đầu phát sinh tình yêu, khi chưa xác định đối phương có yêu nàng hay không cũng có hôn nhẹ qua, ôm cũng ôm qua, chỉ là chưa xác thực, quan hệ vẫn còn mập mò.
Mặc dù trong mắt người ngoài, hai người bọn họ thoạt nhìn như là một đôi tình lữ gắn bó khăng khít, nhưng Hạ Hạo Phong chưa bao giờ thừa nhận nàng là bạn gái của hắn, thậm chí chưa từng chủ động gọi điện thoại cho nàng.
Ngưu Tiểu Mĩ thực sự ngốc nghếch, nhưng có người nữ nhân nào khi yêu không ngốc đâu? Nàng căn bản nhìn không ra hắn chính là lợi dụng tình yêu của nàng, đối với nàng ta cần ta cứ lấy, đáy mắt lạnh như băng không có một tia tình ý.
“Ngươi……" Với Giang Thùy Tuyết mà nói cũng không phải là vì bất công cộng với tổn thương của Ngưu tiểu thư mà biến đổi sắc mặt, không bằng nói là tức giận vì cậu nhỏ thờ ơ với sinh mệnh của chính mình, mới không thể sinh ra cảm tình đối với người bên ngoài.
“Tiểu Tuyết, đừng vì chuyện râu ria này sinh khí, họ Tống kia một nhà lại tìm ngươi phiền toái là đi?" Nhắc tới họ Tống, ánh mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, mũi nhọn phóng ra.
Giật mình, nàng nhẹ cười. “Không phải là vì tiền, đưa cho nàng thì tốt rồi."
Tiền tài sống không mang theo, chết không thể đêm đi cùng, lưu lại cũng vô dụng.
“Hừ! Tống Ánh Từ kia con gà mái già khẩu vị cũng thật lớn, muốn một lần lại một lần, nàng thực cho rằng không có người trị được nàng sao?" Chọc giận hắn, [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng] đến cái lưu loát, hoàn toàn giải quyết cái tai họa kia.
“Cậu nhỏ, ngươi an tâm dưỡng bệnh, đừng có mà có chủ ý muốn hại người ta, có việc ta sẽ xử lý." Hắn thân thể không xong, còn nghĩ vì nàng xuất đầu lộ diện, củng cố địa vị của nàng.
“Vạn nhất ngươi xử lý không được đâu?" Nàng không đủ quả quyết, rất dễ dàng mềm lòng.
“Ta……" Nàng biểu tình lâm vào buồn bã, mâu thuẫn.
Cha nàng từng quen bạn gái trước khi kết hôn, đối phương lại đang mang thai, béo tròn, ít ngày nữa lại sinh ra kết tinh tình yêu hai người.
Khi mẫu thân dùng thủ đoạn ti tiện quá chén phụ thân, phát sinh quan hệ, an bài đêm khuya để cho cha mẹ hai bên bắt kẻ thông dâm tại giường, khiến cho hai nhà đính hạ hôn ước, thuận lợi dắt tay vào lễ đường.
Không bao lâu, bạn gái trước kia sinh hạ một người con, cha nàng đã kết hôn cũng có quý tử trong lòng, thế nhưng trong lúc đó lại lén lui tới cùng hai nữ nhân, đồng thời ôn nhu trấn an các nàng.
Mẫu thân thủy chung chẳng hay biết gì, cho đến có một ngày nàng đi bệnh viện khoa sản khám định kì, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện trượng phu cùng bạn gái trước dẫu chia lìa nhưng vẫn còn quấn quýt, hơn nữa bọn họ đứa nhỏ thứ hai cũng sắp chào đời.
Nàng đương nhiên chịu đả kích thật lớn, ý đồ muốn phá vỡ phá hôn nhân của bên thứ ba, lại chẳng may bị phụ thân đẩy ngã, hài nhi trong bụng ba tháng cứ thể sinh non.
Phụ thân hối hận không thôi, một lòng khẩn cầu thê tử tha thứ, chủ động chặt đứt quan hệ với nữ nhân bên ngoài, nhưng mà mẫu thân lại lạnh lùng, tâm lạnh đã chết, không còn như khi xưa tình cảm nồng nhiệt cuồng yêu, tình cảm vợ chồng đóng băng quá sâu, cơ hồ đến quyết liệt bộ.
Một hồi tai nạn xe cộ cứu vãn lại cảm tình hai người, tuy rằng không giống trước kia nùng tình mật ý ( nồng nhiệt, ngọt ngào ), nhưng ở chung hòa hợp, cho nên mới có nàng.
Bất quá, mẫu thân khi nàng mười tuổi bị bệnh qua đời, mất đi mẫu thân phụ thân lúc này mới sáng tỏ hắn có bao nhiêu sao yêu thê tử, nữ nhân khác không thể so được.
Lúc này bạn gái trước kia lại lần nữa tìm tới cửa, trong lòng mang theo một đôi hài tử, quá rõ ràng nữ nhân này tới cửa không có ý gì tốt lành, trong tâm phụ thân đã phụ một nữ nhân, không nghĩ thêm một người khác, liền để lại bọn họ mẫu tử ba người lưu lại, mà ở trong một lần say rượu sau, hắn đồng ý yêu cầu của nàng, chính thức cho nàng danh phận, trở thành mẹ kế của Giang Thùy Tuyết nàng.
“Tiểu Tuyết, lòng mềm yếu là thành không được chuyện, có đôi khi phải vững tâm một chút, khi người khác dồn ngươi vào cùng đường, ngươi cũng không cần phải lưu lại một chút tình cảm làm gì, ngươi nếu không nhẫn tâm vậy để cho cậu nhỏ ra tay giải quyết ." Hạ Hạo Phong trên mặt toát ra một tầng lạnh lẽo.
Những kẻ đả thương hãm hại con cháu Hạ gia bọn họ, hắn tuyệt không tha, hắn sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ đứa nhỏ của tỷ tỷ.
Đây là nguyên nhân hắn không thể chết được.
Giang Thùy Tuyết tức giận liếc mắt một cái. “Cậu nhỏ, ngươi muốn ta ngay cả thân nhân duy nhất đều mất đi sao? Ta chỉ còn lại ngươi, chỉ còn lại có ngươi mà thôi, ngươi nên bảo trọng thân thể chính mình, cái khác ngươi không cần lo lắng."
Không có hắn, nàng không biết vì sao muốn cố gắng, nàng cô độc căn bản không cần nai lưng đeo gánh nặng này, đó là của hắn.
Hạ Hạo Phong sắc mặt hòa hoãn vỗ về đỉnh đầu của nàng. “Đứa ngốc, ngươi là bảo bối quan trọng nhất của cậu nhỏ, ta là đau lòng ngươi, không hy vọng ngươi bị người ta khi dễ.
“Cậu nhỏ……" Nàng hốc mắt phiếm hồng, cảm động nói không nên lời.
Bọn họ là thân nhân duy nhất trên đời, không ai so với bọn hắn hiểu được vì bọn họ lo lắng, vì muốn tốt cho đối phương, thống khổ gì cũng đều có thể chịu được.
“Hạ lão đại kén chọn, ta nấu cháo cá, ngươi nhanh thừa dịp nóng mà ăn đi…… Ách, Giang tiểu thư, ngươi cũng ở đây nha! Có muốn ăn chút cháo hay không……" Nhìn lên thấy Giang Thùy Tuyết dung mạo thanh lệ, Ngưu Tiểu Mĩ diện mạo bình thường có chút không được tự nhiên.
“Không được, ta vừa vặn phải đi, Hạ lão đại liền phiền toái ngươi chiếu cố." Giang Thùy Tuyết cười đi ra ngoài cửa, dựa vào tường nhẹ thở một hơi.
Cái nàng không mong muốn nhất chính là đối mặt tử vong, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười to vui vẻ của nữ tử, lập tức chuyển thành tán tỉnh, sau đó là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng ……
Lúc này, nàng cảm thấy cô đơn, khoanh tay trước ngực lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng, trong lòng khát vọng có người làm bạn bên cạnh.
Hôm nay Đường gia thực yên bình tĩnh lặng, phi thường yên tĩnh, hương hoa nhẹ dịu, gió nhẹ thoảng qua, cảm giác mát rượi làm cho người ta cảm thấy rất vui thích thỏi mái cực kỳ.
Thu đến, khí hậu xác thực vô cùng mát mẻ, quản hắn có phải là do ở trong hiệu ứng nhà ấm hưởng thụ hay không, trên cành cây quýt chín mọng mời gọi, cùng một vườn hoa đào nở rộ xinh đẹp, cánh hoa đỗ quyên trải đỏ thắm phủ đầy trên khắp đỉnh núi, cảnh trí thật khiến lòng người say mê.
Nhưng không gian yên tĩnh vô ba này như thường lệ cũng chẳng có khả năng duy trì được lâu lắm!
“Lão Tam, mọi thứ tốt không? Đừng kéo dài nữa, kẻo cả khu vườn đều trở thành ao hồ bây giờ, ta còn phải mở phiên toà."
Cô cô ma ngủ trong người còn chưa kịp thối lui bất chợt xuất hiện rồi phun ra một câu nói như thế đấy, còn không quên ở trên người đứa cháu trai khốn khổ đá một cước, nhằm lấy lại quyền uy.
“Lão Tam, bữa sáng làm tốt chưa? Nếu khiến cho đại tỉ ngươi đói chết, cẩn thận ta gặm cái móng giò heo của nhà ngươi."
Một thân y phục gọn gàng, âm điệu thấp nhưng uy lực ác nữ đại tỉ ở trên cánh mũi Đường Nghênh Hy là một cặp kính mắt cân xứng với bộ mặt kia, nhắm thẳng hướng trên cái ót của hắn thưởng một cái tát, muốn hắn tuân thủ nghiêm ngặt “Bổn phận", không được phép nhàn hạ.
“Lão Tam, máy hút bụi âm thanh quá lớn, nếu đánh thức vị lão đại hắc đạo đang ngủ đông kia, tự gánh lấy hậu quả."
Thoạt nhìn ngủ không đủ giấc, yêu nữ Đường Lộng Thự mang theo đôi mắt đen phủ lớp phấn hồng, dưới chân là đôi dép lê hình thỏ cục cưng, vừa đánh ngáp vừa bước đi ra, vừa nhìn thấy liền biết đêm qua làm cái chuyện xấu gì, trên gáy vùng ngực dấu hôn ngân rõ ràng có thể rành rành thấy được.
Thật sự thực bình thường, đây là người Đường gia, ngày 7-1 âm lịch một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống nhân sinh lại xuất hiện sự biến hóa, ong thợ như người đầy tớ từ khi ông mặt trời nhấp nháy đôi mắt ngáy ngủ liền phải vất vả cần cù lao động, không bao giờ có cơ hội ngủ lười, trừ phi là ngày nghỉ lễ, khi toàn bộ người làm trong nhà trong tình trạng ngủ như chết mà thôi.
Ở trong một nơi mà xung quanh được những nữ nhân tà ác vây quanh, hắn đứa bé trai duy nhất trong Đường gia này còn có thể nói câu oán hận gì nữa bây giờ, tình thế ép buộc nha! Không tiếp thu cũng không được, từ công việc nặng nhọc đến những việc bé tí ti của nữ hài tử khiến người nhìn thấy cũng đủ đỏ mặt đều rơi xuống đầu hắn, hắn đương nhiên “Nghĩa bất dung từ" ( không thể thoái thác ) gánh vác mọi trách nhiệm vào người.
Trời mới biết sinh vật nữ tính trong Đường gia này, một người so với một người dũng mãnh hơn, một kẻ so với một kẻ càng xảo quyệt mãnh liệt nhiều, không có bề ngoài nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại, một đám giống như sài lang hổ báo, những kẻ ăn thịt người bộ dáng hung ác vô cùng, ai dám giẫm lên hố bom mìn các nàng, chuẩn bị sẵn tinh thần ‘oanh’ một tiếng hài cốt không còn đi.
Nguyên bản nghĩ đến khi trong ngôi nhà có dượng, trên vai hắn gánh nặng sẽ giảm bớt một chút ít, không nghĩ tới trời sinh trên người mang mệnh nô tài chưa có cơ hội được cải thiện, bao gồm phạm vi quản trách của đại tỉ phu cùng nhị tỉ phu tương lai đều nhét vào người hắn, mạng của hắn còn có thể không khổ hay sao?
“Ca, y phục vận động của ta đâu? Ngươi để đâu vậy, còn có dưới sàng của ta có chuột, phiền toái ngươi đem nó bầm thây vạn đoạn đi."
Một cô gái tóc ngắn xinh đẹp từ trên thang lầu nhảy đi xuống, lộn ngược hai vòng hoàn mỹ ra sau, sau đó rơi xuống đất vô cùng hoàn mỹ, nhẹ nhàng như một tiểu Bạch miêu kiêu ngạo.
Nàng cũng không khác gì với miêu, giống nhau không chịu ràng buộc, luôn cùng thổ ty đánh vạn ván cờ, một tay vớ lấy túi lạc, tay còn lại cào một ly sữa “Vô chủ" hiên ngang mà dùng, một bên dùng chân lật trang báo ngó nghía một bên hưởng dụng bữa sáng.
“Là y phục của ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta cũng không lão mụ tử ( mụ già ) chuyên giúp ngươi thu đông nhặt tây, còn có con chuột kia ngươi dùng một quyền liền biến thành đống thịt nát, đại sư nhu đạo hãy tự mình xuất mã." Giết gà thì dùng đao mỗ trâu, không biết người biết của.
“Dương ca ca, ngươi không thích ta có phải hay không?" Thân là lão út Đường Phá Hiểu nhấp nháy mắt cặp mắt to trong veo như nước kia lập tức khiến người nào đó bại trận.
“Được được được, ta giúp ngươi, không cần lại tức giận gọi ta là Dương ca ca." Hắn da gà da vịt đều đứng lên, trong tình trạng duyệt binh.
Thực bất đắc dĩ, quả thực tựa như bị kìm hãm, thói quen khi bị sai sử, chỉ cần một gia nữ họ Đường mở miệng, hắn không thể cự tuyệt đường sống của các nàng, cờ trắng còn không kịp nâng lên phải tuyên bố đầu hàng trước rồi.
Tới trước ban công thu gom quần áo, lại mất 10 phút giải quyết một con chuột so với con chó nhỏ còn lớn hơn rất rất nhiều, Đường Thần Dương xấu số một bên kéo, trên lưng khiêng, còn phải phân tâm chú ý món thịt kho trong phòng bếp có tốt hay không.
Ngươi nói xem việc học tập có nặng hay không, nói nhẹ không nhẹ, nhưng tìm tòi tra cứu cơ hội không ít, hơn nữa đối với một thiên tài thành tích nổi trội xuất sắc từ lúc nhỏ mà nói, một học kỳ có thể ghé ngang qua trường học một (vài ) vòng sẽ không sai đi, các sư phụ yên tĩnh liếc mắt một cái, chỉ cần hắn nhớ rõ tham gia kỳ thi là tốt rồi.
Cho nên thời gian của hắn rất nhiều, nhiều đến nỗi không giống một vị học trò, cả ngày lội tới đi thoảng qua, làm cho người ta nhìn xem phi thường đỏ mắt, rất muốn tìm hắn gây phiền toái.
“Tiểu Dương, bóng đèn có đổi chưa?"
“Đổi rồi, cô cô, sáng nay ngươi mở phiên toà đừng đến muộn." Đi mau, đi mau, đừng hại hắn phải lo lắng đề phòng, tùy thời bị vây trong trạng thái cảnh giới.
“Tiểu Dương, trong phòng bồn cầu của ta có sạch không? Nếu có một con gián nào bén mảng chạy đến, ta sẽ vặn đầu của ngươi dùng làm khăn lau.
“Sạch, sạch, đại tỉ sai bảo sao dám không làm, ngươi mau trở lại trên giường an ủi an phụ, đại tỉ phu mỗi đêm luôn luôn cần ngươi an ủi…… A! Dám…… Dùng tượng điêu khắc gỗ Thái Lan quăng ta……" Trời ạ! Đau……
“Cái gì an ủi an phụ, ngươi hôm nay rời giường đã quên đánh răng đi!" Muốn tìm chết không sợ vất vưởng làm quỷ không nhà.
Ô…… Ô…… Hắn là nam đinh duy nhất của Đường gia, về sau còn phải lưu truyền hương khói, là độc đinh dòng tộc Đường gia nha! Vì sao vận mệnh của hắn lại quái đản như vậy, không được sủng ái chút nào.
Hừ!
Hắn cũng không cần làm nam sinh, toàn gia đều là nữ sinh, hắn muốn phẫn thành mỹ nhân xinh đẹp, vận âu phục sắc đỏ phiêu dật xinh đẹp a, kháng nghị các nàng đối đãi không công bằng.
“Thối, ngươi chắn dường làm gì, ta muốn ngươi sửa lại giáo trình ngươi sửa lại tốt chưa? Muốn kéo dài muốn kéo dài tới bao lâu nữa." Ta a! Ngay cả pha cà phê đều rất đắng, hắn pha như thế nào ngon như vậy a?
Tự dưng bị một chiếc dép lê từ phía sau đập vào đầu một cái đau điếng, một chiêu khiến Đường Thần Dương đi phía trước choáng váng ngay lập tức nằm úp xuống sàn thẳng đơ ra, đầu rạp xuống đất bị người giẫm trên lưng mà đi qua.
“Nhị…… Nhị tỉ, mưu sát người là có tội, ngươi…… A ~ tay đầu ngón tay của ta, ngươi…… Ngươi đừng giẫm lên, là ta sai rồi, ngươi làm rất đúng, ngàn sai vạn sai là do tiểu đệ không phải, cho ta một giờ, giáo trình ngay lập tức đưa đến." Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm, ngay cả đệ đệ ruột thịt đều có thể hạ độc thủ được.
“Nửa giờ."
“À! Nửa…… nửa giờ……" Nàng đem hắn làm thành thần thánh hay sao, nào có khả năng a!
“Có vấn đề?" Vừa xếp xong mớ sách khoa hệ giáo dục trẻ em Đường Lộng Thự nhẹ nhướng mày, đầu ngón tay thon dài như ngọc điểm nhẹ cánh môi.
Hắn lập tức mỉm cười mạnh mẽ lắc đầu. “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, toàn bộ ta sẽ làm xong, nhị tỉ cứ việc yên tâm ngủ dậy sẽ thấy, thông đồng với địch bán nước."
“Ừ, ngươi nói cái gì?" Nàng nâng mắt, cười đến nỗi cực kỳ xinh đẹp.
“Không có gì, không có gì, giặc Oa…… Ách, Nhật Bản là đại ca không phải địch nhân, trong những ngày chiến tranh đã sớm đánh xong!" Hắn bày ra sắc mặt nịnh nọt, cực lực lấy lòng.
“Ừ hừ!"
Đường Lộng Thự uốn éo đầu đi vào phòng, Đường Thần Dương mới nhẹ nhàng há mồm to thở hơi ra, mồ hôi lạnh bốc lên tầng tầng lớp lớp, xoa xoa chỗ chịu đủ tàn phá đau nhức.
“Ca, ngươi thật sự thực vô dụng nha! Không hề có khí khái nam tử."
Hắn cắn răng cười gượng, trừng mắt. “Ta muốn có khí khái nam tử gì đó mà dùng, trong nhà nam nhân bà còn chưa đủ nhiều sao?"
“Nha nha! Họa là từ ở trong miệng mà ra, ngươi xong rồi." Mà nàng không chút nào đồng tình.
Đường Phá Hiểu buông chén không ra, nhanh như chớp chỉ lưu lại tiếng cọ xát khi mang hài.
“Cái gì xong rồi……" Dọa! Một trận cảm giác mát lạnh từ gáy sau phất phới bay đến, lạnh buốt.
“Ai là nam nhân bà nha!"
“Là nha! Chúng ta rất muốn biết trong miệng ngươi nam nhân bà là chỉ ai."
“Ngoan, Tiểu Dương, ngươi đã trưởng thành, khiến cho người ta rất vui mừng, cổ nhân nói muốn thành đại sự trước phải khổ tâm này, lao động này gân cốt này, ngươi muốn nhịn một chút a! Ăn khổ đắng cay, mới là người bề trên."
“Uống! Đại tỉ, nhị tỉ…… Còn có…… Cô cô……" Cứu mạng nha! Hắn còn không muốn chết.
Da đầu run lên Đường Thần Dương không nói hai lời liền nhanh chân bỏ chạy, phảng phất phía sau như có một đám ác quỷ ăn thịt người, hắn nếu động tác quá chậm chạp thật sự sẽ không có thể đào thoát đúng lúc, chỉ sợ chỉ còn mỗi hài cốt mà thôi.
Đáng tiếc hắn khiến cho nhiều người tức giận, căn bản trốn không được hai bước, không biết nên kéo dài chân hắn ra thêm một chút, hắn lại một lần nữa rơi vào tình cảnh mặt mũi bầm dập, sau đó sữa tươi, bột mì, bột yến mạch cùng ba bốn năm hủ đâu phụ thối, toàn bộ hạ xuống người hắn mà đổ.
Lúc này, một đạo nam âm vui sướng khi người gặp họa từ trên đầu giội xuống.
“Ai vậy đợi gia làm thịt heo a, như thế nào ăn một miệng hôi thiu như vầy, khẩu vị thật tốt nha!"
“Đại…… Đại tỉ phu……" Kéo ta một phen đi!
Không nhìn cánh tay đang vươn ra run rẩy kia, biểu tình lãnh đạm Hàng Túng Thiên ôm lấy tiểu tình nhân, vượt qua “thi thể" đi ra ngoài.
“Tiểu đệ, không cần rất tham ăn, đều đả là người lớn rồi, còn giống tiểu hài tử ham ăn như thế." Đã định trước là không có tiền đồ rồi.
“Nhị…… Nhị tỉ phu……" Không cần nhìn như không thấy nha!
Phong Gian Húc Nhị gãi gãi đầu, bị bạn gái thân ái của hắn kéo trở về phòng, hành vi chà đạp của tên kia cực kỳ không có đạo đức, hắn phi thường “Thống khổ" kêu hô liên tục, thẳng hô luôn miệng nói không cần, không cần…… Ngừng……
“Tiểu Dương, ngươi ngã đau đi?" Phạm Đan Đề nhìn không được thân thủ lôi kéo, thấy trên mặt của hắn có chút đồng tình khó mà gặp được.
“Dượng……" Hắn hai con mắt ứa lệ, cảm động vạn phần, quả nhiên tuổi càng nhiều càng có tình có nghĩa.
Đường Thần Dương cao hứng quá sớm, hắn mới vừa đứng ổn một chút, một cây lau nhà liền phi vào trong lòng hắn.
“Nhớ rõ đem dọn sạch sẽ, ta trước đưa cô cô ngươi đi pháp viện, cơm chiều nấu sớm một chút, để cô cô ngươi không bị đói, nướng cá, cà tím, kho thêm đậu hủ thịt, đồ ăn nhất định phải chuẩn bị sẵn trước đi, thuận tiện nướng gà, đừng nhiều mỡ quá……"
Thuận tiện nướng con gà, thuận tiện nướng con gà, thuận tiện…… Không nên thuận tiện nhiều như vậy, hắn không biết nướng gà nên phải đi tới hơn mười km đi ra ngoài chợ mua nha, sau đó còn phải giết gà nhỏ sạch long lá, quay lửa nhỏ, lấy trình độ kén chọn của nữ nhân Đường gia, muốn tìm gà ngon để ăn cũng không phải là chuyện phi thường dễ dàng nha, thế mà dượng hắn cư nhiên không biết xấu hổ nói thuận tiện?
Ba ký sinh trùng chỉ biết ăn cơm nhà Đường gia bọn họ, ở trong phòng Đường gia bọn họ, ngủ cùng với nữ nhân Đường gia bọn họ, vì sao ngay cả con trai độc nhất Đường gia cũng thuận tay sai sử như vậy, chẳng lẽ trên mặt hắn viết hai chữ nô tài?
A ── hắn bất mãn, hắn muốn phát ra lửa giận hừng hực, lúc này đây hắn nhất định phải làm cho bọn họ hiểu được hắn không phải dễ khi dễ, hắn muốn……
Bỏ nhà ra đi ──
Mệt chết đi.
Phi thường mệt.
Giang Thùy Tuyết cảm thấy mệt đến nỗi không thể nâng hai vai, buông trán xuống, mỹ nhân nhăn mi nhíu mày cố gắng nhanh chóng hoàn thành mọi việc, cước bộ nặng nề thui thủi một mình, bóng dáng tịch mịch kéo dài phía sau, tăng thêm vẻ mệt mỏi.
Đồ trang sức trang nhã mang trên người như muốn cực lực che giấu sự chua xót trong lòng, con mắt vốn dĩ luôn ánh lên những tia sáng trong trẻo nay vô cùng ảm đạm, khiến cho nàng một thiếu nữ mới hai mươi tư tuổi giống như cụ già đã bảy mươi.
Nàng có một biệt thự riêng rộng ba trăm mét vuông, xe thể thao Ferrari màu bạc kiểu dáng mới nhất trong gara xa hoa, nàng là tổng tài của công ty châu báu & phục sức, trong sổ tài khoản tại ngân hàng lên đến hàng triệu nguyên, theo lý mà nói nàng xác thực hăng hái, làm nữ cường nhân tự tin, ngẩng đầu mà bước đi, vui vẻ được mọi người trầm trồ, ước ao.
Nhưng là……
Ai! Nghĩ nhiều làm chi hãy ném hết thảy đi.
Nhìn đèn nê ông lóe ra lúc sáng lúc tối, những tia sáng chớp động quang mang, Giang Thùy Tuyết lại một lần nữa đạt được thắng lợi nhưng lại không cảm thấy một chút thoải mái, chỉ cảm giác càng ngày càng mệt mỏi nặng nề, một trận lại một trận đánh úp lại.
Chưa từng nghĩ tới một ngày kia, trên vai phải gánh vác cuộc sống hơn trăm người, buông tha cho sở thích hội họa, cùng một đám lão già trên thương trường như đám cá đối người chém ta giết.
Suy cho cùng cũng không phải ngày một ngày hai nhưng dạo này công tác rất vất vả, nhất là không nhận được sự ủng hộ của nhóm cổ đông, một thân một mình nàng bôn ba lao lực cắn chặt răng, từng bước một cố gắng xây dựng thành tích, khiến cho bọn họ tin tưởng nàng có năng lực điều hành công ty.
Ngay từ ngày đầu nàng thật sự thực vất vả, cơ hồ là ngày tiếp nối đêm, không ngừng nghỉ, một ngày hai mươi tư giờ thì mười sáu giờ vật lộn ở trong công ty, không có một chút thời gian riêng tư, mở mắt nhắm mắt tất cả đều là chuyện của công ty, thể lực thiêu đốt hầu như không còn.
Thật vất vả hơi có chút thành quả, vốn tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, cố tình “Người nhà"vốn dĩ nàng không cần phải lo lắng lại bó buộc một chân sau của nàng, làm cho nàng ngay cả một khắc cũng không dám lơi lỏng.
Thật sự mệt mỏi quá nha! Nàng sắp sửa chống đỡ không nổi nữa, gân cốt toàn thân đang reo hò kháng nghị, nàng biết mình đã đến giới hạn, ngọn nến đang cháy sắp sửa lụi tàn, bốc hơi như khói bụi, nàng mệt quá thật sự không muốn nghĩ nhiều.
Mẹ! Đây là cục diện rối rắm mà người ném cho ta sao? Lúc trước người vì sao phải liều lĩnh làm như vậy, cứng rắn từ trong tay một nữ nhân khác cướp đi nam nhân của nàng ta, khiến cho báo ứng rơi vào trên người con cháu đâu?
Trời cao không nói gì, bóng đêm bao phủ che đi ánh sáng của những vì sao lấp lánh, xa xa chỉ có đèn xe tới tới lui lui vụt qua, cùng với vầng trăng khuyết thê lương.
“Giang tiểu thư, qua đây thăm cậu."
Người đi đến là một vị bác sĩ trẻ tuổi mặc áo bloose trắng, khuôn mặt búp bê tràn đầy ý cười thật sự không hợp với tuổi tác a, phảng phất thế giới này một màu sáng rực, tràn ngập ánh sáng mặt trời cùng hy vọng.
“Vâng! Cậu tôi, hắn có khỏe không?" Trên gương mặt tươi cười miễn cưỡng, Giang Thùy Tuyết lộ ra sự mệt mỏi.
“Cũng không tệ lắm, chính là sức ăn ít, khẩu vị không tốt lắm." Đối với bệnh nhân gắn bó với bệnh viện thời gian rất dài thì cảm thấy ẩm thực trong viện phiền chán là chuyện thường.
“Tôi hiểu được, tôi sẽ khuyên hắn ăn nhiều một chút, cám ơn bác sĩ Hứa chiếu cố." Nàng khách sáo nói lời cảm tạ.
“Không cần khách khí, đi xem cậu cô một chút đi, qua thời gian tiếp khách sẽ không tốt lắm."
Ngắn gọn nói chuyện với nhau vài câu, hai người liền tản ra, tự đi về hai hướng của hành lang.
Thật sự mà nói, cậu nhỏ Hạ Hạo Phong cùng nàng không kém mấy tuổi, lại xem như là thân nhân “Duy nhất" của nàng, cho dù nàng có hai anh chị cùng huyết thống khác, nhưng chân chính để ý nàng, quan tâm nàng, lo lắng cho nàng, cũng chỉ có cậu nhỏ nhiều năm thân thể yếu nhược nhiều bệnh mà thôi.
Ba mươi mốt tuổi, Hạ Hạo Phong là thiên tài thông minh tuyệt đỉnh, tuy nhiên do không đủ tháng phải sinh non, thể chất yếu ớt này khiến cho người ta nghĩ đến hắn không sống lâu, bác sĩ phán đoán hắn sống không quá ba tuổi.
Thể trọng quá yếu, tim gan không được tốt, quanh co trong sự sống cái chết, quả thật rất mong manh, một lần lại một lần ra vào bệnh viện cùng tử thần kéo co, tạo ra vô số lần kỳ tích.
Hắn quá thông minh, thông minh đến mức làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, một đôi mắt tối tăm thâm sâu giống như có thể nhìn thấu lòng người, lại bất động thanh sắc âm thầm quan sát, chờ đợi thời cơ tốt nhất ra tay.
“Còn không tiến vào, đứng bên ngoài làm gì? Đừng làm cho sàn nhà người ta móp méo."
Hơi thở yếu ớt, thanh âm không lớn không nhỏ bay ra ngoài cửa, vẻ mặt mệt mỏi của Giang Thùy Tuyết dùng phấn trang điểm che đi, thoạt nhìn qua cũng có tinh thần.
Nàng nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt là sắc trắng không bao giờ đổi thay, nam tử trên giường nửa nằm nửa ngồi, chăn đệm trắng noãn che từ thắt lưng, lộ ra khuôn ngực gầy.
“Ngưu tiểu thư không có ở đây sao?" Có chút xấu hổ dời tầm mắt, nàng thoáng nhìn qua phòng tắm, sợ quấy rầy chuyện tốt của nhà người ta.
“Ngươi là đến xem ta hay là xem họ Ngưu kia?" Hạ Hạo Phong tức giận hừ lạnh.
“Cậu nhỏ, ngươi cùng Ngưu tiểu thư còn chưa có hòa thuận a? Đừng khiến cho người ta tức giận mà bỏ đi nha." Thật là, hệt như con nít, thích hơn thua.
“Ta làm chi giận nàng, nàng là gì của ta, bất quá chỉ là một nha đầu tính tình ngoan cố, khiến cho người ta phiền lòng." Đối với một kẻ không có ngày mai mà nói, cảm tình dư thừa đều là lãng phí sinh mệnh.
Nàng cười cười giúp hắn đem chăn kéo cao. “Đừng mạnh miệng, khó được có ai mà có thể chịu được cá tính của ngươi âm tình bất định, ngươi có nên che chăn cười trộm, cảm tạ ông trời đem nàng đưa đến bên cạnh ngươi."
Người bị bệnh có rất nhiều đặc quyền, bao gồm tùy hứng cùng cố tình gây sự, nhất là người mà cùng tử thần thi chạy, mỗi một khắc đều vô cùng trân quý.
“Ngươi sẽ không cho rằng ta cùng nàng là một đôi đi?" Hắn cười nhạo.
“Không phải nghĩ đến mà là nhận định, Ngưu tiểu thư rất có dáng vẻ mợ nhỏ." Nàng hy vọng bọn họ có thể đi đến cuối cùng.
“Kia cũng muốn nếu ta có thể sống……" Hắn hiện tại không có tư cách cho nữ nhân hạnh phúc một đời.
“Cậu nhỏ ──" Giang Thùy Tuyết khuôn mặt nhẹ khiển trách.
“Được, được, được, không nói, không nói, xem ngươi trừng mắt kìa, một câu nói đùa cũng không thể, con người đến một ngày nào đó sẽ chết, tứ chi duỗi ra xong hết mọi chuyện." Đỡ phải lại sống chịu khổ như vậy.
Sống trên đời hai mươi mấy năm hắn cũng thấy rõ ràng, nhân sinh trên đời không phải chỉ ngắn ngủn mấy lần của mười năm, những chuyện hư thối hắn cũng đều gặp qua, còn có cái gì chưa nhìn thấy a, thời điểm vừa đến hóa thành ngọn gió, nhẹ nhàng bay đi.
“Ngươi sẽ không chết, ngươi nhất định sẽ khỏe mạnh……" Nàng có chút nghẹn ngào, không nghĩ khi đối mặt với hắn sẽ nói về chuyện này.
Nhẹ nhàng thở dài, Hạ Hạo Phong cười khổ. “Tiểu Tuyết, phải dũng cảm kiên cường một chút, ta không thể cùng ngươi cả đời."
“Cậu nhỏ……" Một chút sầu não từ đáy lòng tràn lên.
“Ngươi sớm muộn gì cũng phải lập gia đình thôi! Chẳng lẽ muốn của hồi môn của cậu nhỏ, trên giường lớn ba người chen chúc, mắt trợn to thấy ngươi bị một người nam nhân đặt ở dưới thân, sau đó không biết làm sao nên cứu ngươi hay là hô to cố lên, sớm sinh quý tử." Hắn còn cố ý nháy mắt quấy rối.
Giang Thùy Tuyết vừa nghe, lập tức thở phì phì nắm quyền đầu. “ Cậu nhỏ, ngươi có thể đứng đắn một chút hay không? Đừng luôn hi hi ha ha khuôn mặt cười khẩy tự cho là hài hước, ngươi chính là như vậy Ngưu tiểu thư mới không để ý tới ngươi."
“Ngươi không nên hơi một tí liền kéo tới chuyện của đầu Ngưu kia, ta cùng nàng thật sự một chút quan hệ cũng không có, ngươi đừng học Kiều thái thú bàn tay làm rối loạn khúc nhạc uyên ương." Hắn chỉ sợ có nhiều người ở bên tai lải nhải lẩm bẩm, khi hắn không nghe lời quản thúc.
“Rõ ràng nhìn thấy các ngươi ở trên giường lăn qua lăn lại, ngươi muốn không chịu trách nhiệm sao?" Nàng híp mắt, cảnh cáo hắn mơ tưởng bội tình bạc nghĩa.
Hắn trợn mắt nói nói dối: “Ngươi không hiểu được đó là bài tập do chi hội của nàng phụ đạo sao? Để xác định thể xác và tinh thần của ta không có vấn đề, không có lòng dạ nào để ý đến bệnh tật."
Ngưu tiểu thư trong miệng hai người làm công tác xã hội, công tác của nàng là thường xuyên đi tới đi lui bệnh viện, cùng một ít trọng chứng giả [?] , tới phòng bệnh cùng bệnh nhân tiến hành câu thông, muốn hiểu biết bọn họ trong lòng suy nghĩ cái gì hoặc cần cái gì, giúp bọn họ giải tỏa bât mãn cùng khủng hoảng trong nội tâm.
Mà Hạ Hạo Phong là một trong những người bệnh do Ngưu Tiểu phụ trách, nàng vừa mới tốt nghiệp, kinh nghiệm không nhiều, cùng hắn nói chuyện với nhau vài lần, sau đó thế nhưng lại bắt đầu phát sinh tình yêu, khi chưa xác định đối phương có yêu nàng hay không cũng có hôn nhẹ qua, ôm cũng ôm qua, chỉ là chưa xác thực, quan hệ vẫn còn mập mò.
Mặc dù trong mắt người ngoài, hai người bọn họ thoạt nhìn như là một đôi tình lữ gắn bó khăng khít, nhưng Hạ Hạo Phong chưa bao giờ thừa nhận nàng là bạn gái của hắn, thậm chí chưa từng chủ động gọi điện thoại cho nàng.
Ngưu Tiểu Mĩ thực sự ngốc nghếch, nhưng có người nữ nhân nào khi yêu không ngốc đâu? Nàng căn bản nhìn không ra hắn chính là lợi dụng tình yêu của nàng, đối với nàng ta cần ta cứ lấy, đáy mắt lạnh như băng không có một tia tình ý.
“Ngươi……" Với Giang Thùy Tuyết mà nói cũng không phải là vì bất công cộng với tổn thương của Ngưu tiểu thư mà biến đổi sắc mặt, không bằng nói là tức giận vì cậu nhỏ thờ ơ với sinh mệnh của chính mình, mới không thể sinh ra cảm tình đối với người bên ngoài.
“Tiểu Tuyết, đừng vì chuyện râu ria này sinh khí, họ Tống kia một nhà lại tìm ngươi phiền toái là đi?" Nhắc tới họ Tống, ánh mắt hắn nhất thời lạnh lẽo, mũi nhọn phóng ra.
Giật mình, nàng nhẹ cười. “Không phải là vì tiền, đưa cho nàng thì tốt rồi."
Tiền tài sống không mang theo, chết không thể đêm đi cùng, lưu lại cũng vô dụng.
“Hừ! Tống Ánh Từ kia con gà mái già khẩu vị cũng thật lớn, muốn một lần lại một lần, nàng thực cho rằng không có người trị được nàng sao?" Chọc giận hắn, [không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng] đến cái lưu loát, hoàn toàn giải quyết cái tai họa kia.
“Cậu nhỏ, ngươi an tâm dưỡng bệnh, đừng có mà có chủ ý muốn hại người ta, có việc ta sẽ xử lý." Hắn thân thể không xong, còn nghĩ vì nàng xuất đầu lộ diện, củng cố địa vị của nàng.
“Vạn nhất ngươi xử lý không được đâu?" Nàng không đủ quả quyết, rất dễ dàng mềm lòng.
“Ta……" Nàng biểu tình lâm vào buồn bã, mâu thuẫn.
Cha nàng từng quen bạn gái trước khi kết hôn, đối phương lại đang mang thai, béo tròn, ít ngày nữa lại sinh ra kết tinh tình yêu hai người.
Khi mẫu thân dùng thủ đoạn ti tiện quá chén phụ thân, phát sinh quan hệ, an bài đêm khuya để cho cha mẹ hai bên bắt kẻ thông dâm tại giường, khiến cho hai nhà đính hạ hôn ước, thuận lợi dắt tay vào lễ đường.
Không bao lâu, bạn gái trước kia sinh hạ một người con, cha nàng đã kết hôn cũng có quý tử trong lòng, thế nhưng trong lúc đó lại lén lui tới cùng hai nữ nhân, đồng thời ôn nhu trấn an các nàng.
Mẫu thân thủy chung chẳng hay biết gì, cho đến có một ngày nàng đi bệnh viện khoa sản khám định kì, nhưng lại ngoài ý muốn phát hiện trượng phu cùng bạn gái trước dẫu chia lìa nhưng vẫn còn quấn quýt, hơn nữa bọn họ đứa nhỏ thứ hai cũng sắp chào đời.
Nàng đương nhiên chịu đả kích thật lớn, ý đồ muốn phá vỡ phá hôn nhân của bên thứ ba, lại chẳng may bị phụ thân đẩy ngã, hài nhi trong bụng ba tháng cứ thể sinh non.
Phụ thân hối hận không thôi, một lòng khẩn cầu thê tử tha thứ, chủ động chặt đứt quan hệ với nữ nhân bên ngoài, nhưng mà mẫu thân lại lạnh lùng, tâm lạnh đã chết, không còn như khi xưa tình cảm nồng nhiệt cuồng yêu, tình cảm vợ chồng đóng băng quá sâu, cơ hồ đến quyết liệt bộ.
Một hồi tai nạn xe cộ cứu vãn lại cảm tình hai người, tuy rằng không giống trước kia nùng tình mật ý ( nồng nhiệt, ngọt ngào ), nhưng ở chung hòa hợp, cho nên mới có nàng.
Bất quá, mẫu thân khi nàng mười tuổi bị bệnh qua đời, mất đi mẫu thân phụ thân lúc này mới sáng tỏ hắn có bao nhiêu sao yêu thê tử, nữ nhân khác không thể so được.
Lúc này bạn gái trước kia lại lần nữa tìm tới cửa, trong lòng mang theo một đôi hài tử, quá rõ ràng nữ nhân này tới cửa không có ý gì tốt lành, trong tâm phụ thân đã phụ một nữ nhân, không nghĩ thêm một người khác, liền để lại bọn họ mẫu tử ba người lưu lại, mà ở trong một lần say rượu sau, hắn đồng ý yêu cầu của nàng, chính thức cho nàng danh phận, trở thành mẹ kế của Giang Thùy Tuyết nàng.
“Tiểu Tuyết, lòng mềm yếu là thành không được chuyện, có đôi khi phải vững tâm một chút, khi người khác dồn ngươi vào cùng đường, ngươi cũng không cần phải lưu lại một chút tình cảm làm gì, ngươi nếu không nhẫn tâm vậy để cho cậu nhỏ ra tay giải quyết ." Hạ Hạo Phong trên mặt toát ra một tầng lạnh lẽo.
Những kẻ đả thương hãm hại con cháu Hạ gia bọn họ, hắn tuyệt không tha, hắn sẽ dùng sinh mệnh bảo vệ đứa nhỏ của tỷ tỷ.
Đây là nguyên nhân hắn không thể chết được.
Giang Thùy Tuyết tức giận liếc mắt một cái. “Cậu nhỏ, ngươi muốn ta ngay cả thân nhân duy nhất đều mất đi sao? Ta chỉ còn lại ngươi, chỉ còn lại có ngươi mà thôi, ngươi nên bảo trọng thân thể chính mình, cái khác ngươi không cần lo lắng."
Không có hắn, nàng không biết vì sao muốn cố gắng, nàng cô độc căn bản không cần nai lưng đeo gánh nặng này, đó là của hắn.
Hạ Hạo Phong sắc mặt hòa hoãn vỗ về đỉnh đầu của nàng. “Đứa ngốc, ngươi là bảo bối quan trọng nhất của cậu nhỏ, ta là đau lòng ngươi, không hy vọng ngươi bị người ta khi dễ.
“Cậu nhỏ……" Nàng hốc mắt phiếm hồng, cảm động nói không nên lời.
Bọn họ là thân nhân duy nhất trên đời, không ai so với bọn hắn hiểu được vì bọn họ lo lắng, vì muốn tốt cho đối phương, thống khổ gì cũng đều có thể chịu được.
“Hạ lão đại kén chọn, ta nấu cháo cá, ngươi nhanh thừa dịp nóng mà ăn đi…… Ách, Giang tiểu thư, ngươi cũng ở đây nha! Có muốn ăn chút cháo hay không……" Nhìn lên thấy Giang Thùy Tuyết dung mạo thanh lệ, Ngưu Tiểu Mĩ diện mạo bình thường có chút không được tự nhiên.
“Không được, ta vừa vặn phải đi, Hạ lão đại liền phiền toái ngươi chiếu cố." Giang Thùy Tuyết cười đi ra ngoài cửa, dựa vào tường nhẹ thở một hơi.
Cái nàng không mong muốn nhất chính là đối mặt tử vong, trong phòng bệnh truyền ra tiếng cười to vui vẻ của nữ tử, lập tức chuyển thành tán tỉnh, sau đó là tiếng rên rỉ nhẹ nhàng ……
Lúc này, nàng cảm thấy cô đơn, khoanh tay trước ngực lặng lẽ bước đi dưới ánh trăng, trong lòng khát vọng có người làm bạn bên cạnh.
Hôm nay Đường gia thực yên bình tĩnh lặng, phi thường yên tĩnh, hương hoa nhẹ dịu, gió nhẹ thoảng qua, cảm giác mát rượi làm cho người ta cảm thấy rất vui thích thỏi mái cực kỳ.
Thu đến, khí hậu xác thực vô cùng mát mẻ, quản hắn có phải là do ở trong hiệu ứng nhà ấm hưởng thụ hay không, trên cành cây quýt chín mọng mời gọi, cùng một vườn hoa đào nở rộ xinh đẹp, cánh hoa đỗ quyên trải đỏ thắm phủ đầy trên khắp đỉnh núi, cảnh trí thật khiến lòng người say mê.
Nhưng không gian yên tĩnh vô ba này như thường lệ cũng chẳng có khả năng duy trì được lâu lắm!
“Lão Tam, mọi thứ tốt không? Đừng kéo dài nữa, kẻo cả khu vườn đều trở thành ao hồ bây giờ, ta còn phải mở phiên toà."
Cô cô ma ngủ trong người còn chưa kịp thối lui bất chợt xuất hiện rồi phun ra một câu nói như thế đấy, còn không quên ở trên người đứa cháu trai khốn khổ đá một cước, nhằm lấy lại quyền uy.
“Lão Tam, bữa sáng làm tốt chưa? Nếu khiến cho đại tỉ ngươi đói chết, cẩn thận ta gặm cái móng giò heo của nhà ngươi."
Một thân y phục gọn gàng, âm điệu thấp nhưng uy lực ác nữ đại tỉ ở trên cánh mũi Đường Nghênh Hy là một cặp kính mắt cân xứng với bộ mặt kia, nhắm thẳng hướng trên cái ót của hắn thưởng một cái tát, muốn hắn tuân thủ nghiêm ngặt “Bổn phận", không được phép nhàn hạ.
“Lão Tam, máy hút bụi âm thanh quá lớn, nếu đánh thức vị lão đại hắc đạo đang ngủ đông kia, tự gánh lấy hậu quả."
Thoạt nhìn ngủ không đủ giấc, yêu nữ Đường Lộng Thự mang theo đôi mắt đen phủ lớp phấn hồng, dưới chân là đôi dép lê hình thỏ cục cưng, vừa đánh ngáp vừa bước đi ra, vừa nhìn thấy liền biết đêm qua làm cái chuyện xấu gì, trên gáy vùng ngực dấu hôn ngân rõ ràng có thể rành rành thấy được.
Thật sự thực bình thường, đây là người Đường gia, ngày 7-1 âm lịch một ngày mới lại bắt đầu, cuộc sống nhân sinh lại xuất hiện sự biến hóa, ong thợ như người đầy tớ từ khi ông mặt trời nhấp nháy đôi mắt ngáy ngủ liền phải vất vả cần cù lao động, không bao giờ có cơ hội ngủ lười, trừ phi là ngày nghỉ lễ, khi toàn bộ người làm trong nhà trong tình trạng ngủ như chết mà thôi.
Ở trong một nơi mà xung quanh được những nữ nhân tà ác vây quanh, hắn đứa bé trai duy nhất trong Đường gia này còn có thể nói câu oán hận gì nữa bây giờ, tình thế ép buộc nha! Không tiếp thu cũng không được, từ công việc nặng nhọc đến những việc bé tí ti của nữ hài tử khiến người nhìn thấy cũng đủ đỏ mặt đều rơi xuống đầu hắn, hắn đương nhiên “Nghĩa bất dung từ" ( không thể thoái thác ) gánh vác mọi trách nhiệm vào người.
Trời mới biết sinh vật nữ tính trong Đường gia này, một người so với một người dũng mãnh hơn, một kẻ so với một kẻ càng xảo quyệt mãnh liệt nhiều, không có bề ngoài nhỏ nhắn xinh đẹp mềm mại, một đám giống như sài lang hổ báo, những kẻ ăn thịt người bộ dáng hung ác vô cùng, ai dám giẫm lên hố bom mìn các nàng, chuẩn bị sẵn tinh thần ‘oanh’ một tiếng hài cốt không còn đi.
Nguyên bản nghĩ đến khi trong ngôi nhà có dượng, trên vai hắn gánh nặng sẽ giảm bớt một chút ít, không nghĩ tới trời sinh trên người mang mệnh nô tài chưa có cơ hội được cải thiện, bao gồm phạm vi quản trách của đại tỉ phu cùng nhị tỉ phu tương lai đều nhét vào người hắn, mạng của hắn còn có thể không khổ hay sao?
“Ca, y phục vận động của ta đâu? Ngươi để đâu vậy, còn có dưới sàng của ta có chuột, phiền toái ngươi đem nó bầm thây vạn đoạn đi."
Một cô gái tóc ngắn xinh đẹp từ trên thang lầu nhảy đi xuống, lộn ngược hai vòng hoàn mỹ ra sau, sau đó rơi xuống đất vô cùng hoàn mỹ, nhẹ nhàng như một tiểu Bạch miêu kiêu ngạo.
Nàng cũng không khác gì với miêu, giống nhau không chịu ràng buộc, luôn cùng thổ ty đánh vạn ván cờ, một tay vớ lấy túi lạc, tay còn lại cào một ly sữa “Vô chủ" hiên ngang mà dùng, một bên dùng chân lật trang báo ngó nghía một bên hưởng dụng bữa sáng.
“Là y phục của ngươi đâu có chuyện gì liên quan tới ta, ta cũng không lão mụ tử ( mụ già ) chuyên giúp ngươi thu đông nhặt tây, còn có con chuột kia ngươi dùng một quyền liền biến thành đống thịt nát, đại sư nhu đạo hãy tự mình xuất mã." Giết gà thì dùng đao mỗ trâu, không biết người biết của.
“Dương ca ca, ngươi không thích ta có phải hay không?" Thân là lão út Đường Phá Hiểu nhấp nháy mắt cặp mắt to trong veo như nước kia lập tức khiến người nào đó bại trận.
“Được được được, ta giúp ngươi, không cần lại tức giận gọi ta là Dương ca ca." Hắn da gà da vịt đều đứng lên, trong tình trạng duyệt binh.
Thực bất đắc dĩ, quả thực tựa như bị kìm hãm, thói quen khi bị sai sử, chỉ cần một gia nữ họ Đường mở miệng, hắn không thể cự tuyệt đường sống của các nàng, cờ trắng còn không kịp nâng lên phải tuyên bố đầu hàng trước rồi.
Tới trước ban công thu gom quần áo, lại mất 10 phút giải quyết một con chuột so với con chó nhỏ còn lớn hơn rất rất nhiều, Đường Thần Dương xấu số một bên kéo, trên lưng khiêng, còn phải phân tâm chú ý món thịt kho trong phòng bếp có tốt hay không.
Ngươi nói xem việc học tập có nặng hay không, nói nhẹ không nhẹ, nhưng tìm tòi tra cứu cơ hội không ít, hơn nữa đối với một thiên tài thành tích nổi trội xuất sắc từ lúc nhỏ mà nói, một học kỳ có thể ghé ngang qua trường học một (vài ) vòng sẽ không sai đi, các sư phụ yên tĩnh liếc mắt một cái, chỉ cần hắn nhớ rõ tham gia kỳ thi là tốt rồi.
Cho nên thời gian của hắn rất nhiều, nhiều đến nỗi không giống một vị học trò, cả ngày lội tới đi thoảng qua, làm cho người ta nhìn xem phi thường đỏ mắt, rất muốn tìm hắn gây phiền toái.
“Tiểu Dương, bóng đèn có đổi chưa?"
“Đổi rồi, cô cô, sáng nay ngươi mở phiên toà đừng đến muộn." Đi mau, đi mau, đừng hại hắn phải lo lắng đề phòng, tùy thời bị vây trong trạng thái cảnh giới.
“Tiểu Dương, trong phòng bồn cầu của ta có sạch không? Nếu có một con gián nào bén mảng chạy đến, ta sẽ vặn đầu của ngươi dùng làm khăn lau.
“Sạch, sạch, đại tỉ sai bảo sao dám không làm, ngươi mau trở lại trên giường an ủi an phụ, đại tỉ phu mỗi đêm luôn luôn cần ngươi an ủi…… A! Dám…… Dùng tượng điêu khắc gỗ Thái Lan quăng ta……" Trời ạ! Đau……
“Cái gì an ủi an phụ, ngươi hôm nay rời giường đã quên đánh răng đi!" Muốn tìm chết không sợ vất vưởng làm quỷ không nhà.
Ô…… Ô…… Hắn là nam đinh duy nhất của Đường gia, về sau còn phải lưu truyền hương khói, là độc đinh dòng tộc Đường gia nha! Vì sao vận mệnh của hắn lại quái đản như vậy, không được sủng ái chút nào.
Hừ!
Hắn cũng không cần làm nam sinh, toàn gia đều là nữ sinh, hắn muốn phẫn thành mỹ nhân xinh đẹp, vận âu phục sắc đỏ phiêu dật xinh đẹp a, kháng nghị các nàng đối đãi không công bằng.
“Thối, ngươi chắn dường làm gì, ta muốn ngươi sửa lại giáo trình ngươi sửa lại tốt chưa? Muốn kéo dài muốn kéo dài tới bao lâu nữa." Ta a! Ngay cả pha cà phê đều rất đắng, hắn pha như thế nào ngon như vậy a?
Tự dưng bị một chiếc dép lê từ phía sau đập vào đầu một cái đau điếng, một chiêu khiến Đường Thần Dương đi phía trước choáng váng ngay lập tức nằm úp xuống sàn thẳng đơ ra, đầu rạp xuống đất bị người giẫm trên lưng mà đi qua.
“Nhị…… Nhị tỉ, mưu sát người là có tội, ngươi…… A ~ tay đầu ngón tay của ta, ngươi…… Ngươi đừng giẫm lên, là ta sai rồi, ngươi làm rất đúng, ngàn sai vạn sai là do tiểu đệ không phải, cho ta một giờ, giáo trình ngay lập tức đưa đến." Quả nhiên độc nhất phụ nhân tâm, ngay cả đệ đệ ruột thịt đều có thể hạ độc thủ được.
“Nửa giờ."
“À! Nửa…… nửa giờ……" Nàng đem hắn làm thành thần thánh hay sao, nào có khả năng a!
“Có vấn đề?" Vừa xếp xong mớ sách khoa hệ giáo dục trẻ em Đường Lộng Thự nhẹ nhướng mày, đầu ngón tay thon dài như ngọc điểm nhẹ cánh môi.
Hắn lập tức mỉm cười mạnh mẽ lắc đầu. “Không thành vấn đề, không thành vấn đề, toàn bộ ta sẽ làm xong, nhị tỉ cứ việc yên tâm ngủ dậy sẽ thấy, thông đồng với địch bán nước."
“Ừ, ngươi nói cái gì?" Nàng nâng mắt, cười đến nỗi cực kỳ xinh đẹp.
“Không có gì, không có gì, giặc Oa…… Ách, Nhật Bản là đại ca không phải địch nhân, trong những ngày chiến tranh đã sớm đánh xong!" Hắn bày ra sắc mặt nịnh nọt, cực lực lấy lòng.
“Ừ hừ!"
Đường Lộng Thự uốn éo đầu đi vào phòng, Đường Thần Dương mới nhẹ nhàng há mồm to thở hơi ra, mồ hôi lạnh bốc lên tầng tầng lớp lớp, xoa xoa chỗ chịu đủ tàn phá đau nhức.
“Ca, ngươi thật sự thực vô dụng nha! Không hề có khí khái nam tử."
Hắn cắn răng cười gượng, trừng mắt. “Ta muốn có khí khái nam tử gì đó mà dùng, trong nhà nam nhân bà còn chưa đủ nhiều sao?"
“Nha nha! Họa là từ ở trong miệng mà ra, ngươi xong rồi." Mà nàng không chút nào đồng tình.
Đường Phá Hiểu buông chén không ra, nhanh như chớp chỉ lưu lại tiếng cọ xát khi mang hài.
“Cái gì xong rồi……" Dọa! Một trận cảm giác mát lạnh từ gáy sau phất phới bay đến, lạnh buốt.
“Ai là nam nhân bà nha!"
“Là nha! Chúng ta rất muốn biết trong miệng ngươi nam nhân bà là chỉ ai."
“Ngoan, Tiểu Dương, ngươi đã trưởng thành, khiến cho người ta rất vui mừng, cổ nhân nói muốn thành đại sự trước phải khổ tâm này, lao động này gân cốt này, ngươi muốn nhịn một chút a! Ăn khổ đắng cay, mới là người bề trên."
“Uống! Đại tỉ, nhị tỉ…… Còn có…… Cô cô……" Cứu mạng nha! Hắn còn không muốn chết.
Da đầu run lên Đường Thần Dương không nói hai lời liền nhanh chân bỏ chạy, phảng phất phía sau như có một đám ác quỷ ăn thịt người, hắn nếu động tác quá chậm chạp thật sự sẽ không có thể đào thoát đúng lúc, chỉ sợ chỉ còn mỗi hài cốt mà thôi.
Đáng tiếc hắn khiến cho nhiều người tức giận, căn bản trốn không được hai bước, không biết nên kéo dài chân hắn ra thêm một chút, hắn lại một lần nữa rơi vào tình cảnh mặt mũi bầm dập, sau đó sữa tươi, bột mì, bột yến mạch cùng ba bốn năm hủ đâu phụ thối, toàn bộ hạ xuống người hắn mà đổ.
Lúc này, một đạo nam âm vui sướng khi người gặp họa từ trên đầu giội xuống.
“Ai vậy đợi gia làm thịt heo a, như thế nào ăn một miệng hôi thiu như vầy, khẩu vị thật tốt nha!"
“Đại…… Đại tỉ phu……" Kéo ta một phen đi!
Không nhìn cánh tay đang vươn ra run rẩy kia, biểu tình lãnh đạm Hàng Túng Thiên ôm lấy tiểu tình nhân, vượt qua “thi thể" đi ra ngoài.
“Tiểu đệ, không cần rất tham ăn, đều đả là người lớn rồi, còn giống tiểu hài tử ham ăn như thế." Đã định trước là không có tiền đồ rồi.
“Nhị…… Nhị tỉ phu……" Không cần nhìn như không thấy nha!
Phong Gian Húc Nhị gãi gãi đầu, bị bạn gái thân ái của hắn kéo trở về phòng, hành vi chà đạp của tên kia cực kỳ không có đạo đức, hắn phi thường “Thống khổ" kêu hô liên tục, thẳng hô luôn miệng nói không cần, không cần…… Ngừng……
“Tiểu Dương, ngươi ngã đau đi?" Phạm Đan Đề nhìn không được thân thủ lôi kéo, thấy trên mặt của hắn có chút đồng tình khó mà gặp được.
“Dượng……" Hắn hai con mắt ứa lệ, cảm động vạn phần, quả nhiên tuổi càng nhiều càng có tình có nghĩa.
Đường Thần Dương cao hứng quá sớm, hắn mới vừa đứng ổn một chút, một cây lau nhà liền phi vào trong lòng hắn.
“Nhớ rõ đem dọn sạch sẽ, ta trước đưa cô cô ngươi đi pháp viện, cơm chiều nấu sớm một chút, để cô cô ngươi không bị đói, nướng cá, cà tím, kho thêm đậu hủ thịt, đồ ăn nhất định phải chuẩn bị sẵn trước đi, thuận tiện nướng gà, đừng nhiều mỡ quá……"
Thuận tiện nướng con gà, thuận tiện nướng con gà, thuận tiện…… Không nên thuận tiện nhiều như vậy, hắn không biết nướng gà nên phải đi tới hơn mười km đi ra ngoài chợ mua nha, sau đó còn phải giết gà nhỏ sạch long lá, quay lửa nhỏ, lấy trình độ kén chọn của nữ nhân Đường gia, muốn tìm gà ngon để ăn cũng không phải là chuyện phi thường dễ dàng nha, thế mà dượng hắn cư nhiên không biết xấu hổ nói thuận tiện?
Ba ký sinh trùng chỉ biết ăn cơm nhà Đường gia bọn họ, ở trong phòng Đường gia bọn họ, ngủ cùng với nữ nhân Đường gia bọn họ, vì sao ngay cả con trai độc nhất Đường gia cũng thuận tay sai sử như vậy, chẳng lẽ trên mặt hắn viết hai chữ nô tài?
A ── hắn bất mãn, hắn muốn phát ra lửa giận hừng hực, lúc này đây hắn nhất định phải làm cho bọn họ hiểu được hắn không phải dễ khi dễ, hắn muốn……
Bỏ nhà ra đi ──
Tác giả :
Kí Thu