Nam Nam Thú Thụ Bất Thân
Chương 90
Viên Tử Hàm bị thái độ rất không sao cả của Thượng Quan Mộc như vậy dọa cho không nhẹ, nói hắn là tổng tài Diệu Ký cũng không vội, cậu chỉ là một nhân viên nho nhỏ nôn nóng cái rắm gì chứ, trong lòng có chút bực mình. Hai người sau khi ăn cơm trưa xong, lại tiếp tục về Diệu Ký làm việc, buổi chiều hai người vẫn là như trước —- hơn sáu giờ mới tan tầm.
Tới cửa Diệu Ký, Thượng Quan Mộc vẫn là đi bộ tới bãi đỗ xe lấy xe, lưu lại Viên Tử Hàm một mình đứng trước cửa có chút mê mang. Bây giờ cậu không cùng Thượng Quan Mộc ở chung, không cần phải … cùng hắn về nhà nữa . Để tránh chờ một chút hai người sẽ cãi nhau, Viên Tử Hàm cảm thấy mình nên thừa dịp lúc này Thượng Quan Mộc không ở đây nhanh chóng rời đi sẽ tốt hơn, nghĩ vậy liền một mình hướng bên ngoài cổng lớn Diệu Ký đi đến .
Hai chân người cùng bốn bánh xe không thể tương đương nhau, bước chân Viên Tử Hàm tuy rằng không chậm, nhưng vẫn là bị Thượng Quan Mộc rất nhanh đuổi theo .
Viên Tử Hàm biết Thượng Quan Mộc đuổi theo , nhưng cậu không quay đầu lại, thẳng hướng bước đi. Thượng Quan Mộc hướng phía cậu chạy tới, thấy Viên Tử Hàm quyết tâm không muốn cùng mình về nhà, trên chân dùng sức một cái, chiếc xe bay nhanh về phía trước một chút, cách Viên Tử Hàm khoảng chừng một mét, đột nhiên dừng lại, đem cước bộ Viên Tử Hàm chặn lại.
Viên Tử Hàm có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe cách chân mình chỉ có 10 cm, vẻ mặt nghĩ mà sợ, cậu thật sự không nghĩ đến Thượng Quan Mộc sẽ làm ra động tác điên cuồng như vậy, tuy rằng biết Thượng Quan Mộc sẽ không đâm vào cậu, nhưng cơ thể theo bản năng vẫn là bị dọa sợ tới mức có chút như nhũn ra.
" Anh làm gì thế, muốn mưu sát người à?"
Viên Tử Hàm nổi giận. Cậu biết kỹ thuật lái xe của Thượng Quan Mộc rất cao, nhưng là liên quan đến chuyện sinh mệnh, theo cậu đây là thái độ đùa giỡn, rất nguy hiểm.
Viên Tử Hàm nếu tinh tế lĩnh hội những lời này , vậy cậu nhất định sẽ phát hiện, Thượng Quan Mộc chính là đang lo lắng cho mình. Hắn sẽ giống như lần trước rất tức giận, nhưng biểu hiện của Thượng Quan Mộc cùng suy nghĩ của cậu cách nhau một trời một vực.
“Lên xe" Thượng Quan Mộc thần sắc hết sức bình thản đối với Viên Tử Hàm nói, thấy cậu đứng im không động đậy, lại bổ sung thêm một câu : " Cậu hẳn sẽ không quên trưa nay đã đáp ứng lời Lý Thiên Cương nói đi!"
Đáp ứng lời Lý Thiên Cương, tôi đáp ứng hắn cái gì ? Viên Tử Hàm gãi gãi đầu rất ngu ngơ, nghiêng đầu cúi xuống cửa kính xe dò xét, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thượng Quan Mộc, không lên tiếng hỏi hắn.
Trừ ánh mắt cậu nhìn Thượng Quan Mộc hy vọng hắn có thể giúp Lý Thiên Cương, nhưng Thượng Quan Mộc có thể giúp Lý Thiên Cương hay không cũng đâu có liên quan đến mình chứ.
Thượng Quan Mộc ngồi bên trong xe nhìn bộ dạng Viên Tử Hàm tựa hồ có chút hiểu lại tựa hồ có chút khó hiểu, lông mày hơi nhướng cao, nhàn hạ đem đầu dựa vào thành ghế nói thêm một câu : " Nếu cậu quên rồi, vậy thôi quên đi, trời quá lạnh tôi không muốn vì người không dính dáng tốn thời gian" nói xong làm bộ thật sự muốn rời khỏi .
“Chờ một chút" Viên Tử Hàm có chút kích động đưa tay kéo cửa kính xe, Thượng Quan Mộc vốn không có ý định chạy đi, nên liền dừng xe lại .
" Anh không phải nói sẽ giúp hắn tra tìm chuyện bản thiết kế kia sao?"
" Vậy cậu cho là chuyện gì?" Thượng Quan Mộc tặng Viên Tử Hàm một nụ cười bí hiểm, hỏi ngược lại.
Viên Tử Hàm bị cái bộ dạng xem thường này của hắn nhìn, rất khó chịu, lùi ra một chút, đứng thẳng người, ra vẻ thản nhiên nói “Tôi nhớ rõ lúc đó là anh đồng ý giúp Lý Thiên Cương, tôi bất kể cái gì cũng không có nói “
Cùng Thượng Quan Mộc một chỗ, khiến Viên Tử Hàm cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, loại mâu thuẫn này luôn dày vò bản thân,cho nên cậu vẫn là lựa chọn trốn tránh.
" Đúng không? Tôi không biết rồi . Tâm tình tôi không tốt, không muốn đi tra xét, tập đoàn Tề Thiên cùng tôi đâu có quan hệ gì, để hắn tự sinh tự diệt đi “
Thượng Quan Mộc bắt đầu ở trước mặt Viên Tử Hàm giả vờ mất trí nhớ, chơi xấu cậu . Theo hiểu biết của hắn đối với Viên Tử Hàm, chuyện Lý Thiên Cương cậu nhất định sẽ không khoanh tay đứng.
Quả nhiên, Viên Tử Hàm vừa nghe Thượng Quan Mộc nói như vậy, mới vừa rồi thần sắc còn có chút dương dương tự đắc nhất thời hóa thành buồn khổ. Thượng Quan Mộc nói hắn không nhớ rõ cũng chỉ là lời thoái thác, đây nói rõ ràng là hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng bản thiết kế kia nếu thật sự tìm không thấy , vậy 2 tỷ của Diệu Ký không phải thật sự như nươc trôi sông sao. Nhưng Thượng Quan Mộc không muốn quản, cậu có biện pháp nào.
“Không được, hôm nay anh đã đáp ứng Lý Thiên Cương, lại như thế nào có thể đổi ý, anh so với tôi càng rõ ràng hơn, nếu bản thiết kế này tìm không thấy sẽ có bao nhiêu tổn thất to lớn “
Thanh âm Viên Tử Hàm rất lớn, lại ở nơi vắng vẻ cho nên thanh âm càng lớn hơn, cũng may lúc này không có người. Đối lập với Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc so với cậu bình tĩnh hơn nhiều .
" Muốn tôi đi thăm dò cũng không phải không có biện pháp, nhưng tôi có một điều kiện? Cậu đồng ý thì tôi nói, cậu không đồng ý…"
Nói đến một nửa, ném cho Viên Tử Hàm một cái ánh mắt"ngươi tự hiểu “. Ánh mắt kia Viên Tử Hàm đương nhiên hiểu, nếu cậu không đáp ứng điều kiện của Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc khẳng định sẽ không để ý đến việc này. Thượng Quan Mộc mới là tổng tài Diệu Ký, tổn thất lớn hơn nữa cũng là của hắn, mình liên quan cái rắm gì, cuối cùng, còn phải chấp nhận điều kiện Thượng Quan Mộc đưa ra. Viên Tử Hàm trong lòng thấp giọng chửi thầm Thượng Quan Mộc vô lương tâm, muốn xoay người rời đi, Tề Thiên nên làm thế nào thì làm, Diệu Ký nên làm sao thì làm.
Nhưng hai chân lại không nghe lời, giống như cây cổ thụ không thể động đậy, miệng cũng không nghe lời " Anh nói điều kiện gì?"
Lời này vừa ra, Viên Tử Hàm xúc động muốn cho mình mấy cái bạt tai, vừa nhìn thấy cái bộ mặt thỏa mãn của Thượng Quan Mộc, loại xúc động này càng sâu sắc . Nhũng lời này nói ra chẳng khác gì phụ nữ bị gả đi, cho dù hối hận như thế nào đi nữa cũng như nước đổ khó hốt lại.
“Điều kiện rất đơn giản, đó chính là cậu cùng tôi đi điều tra, đây đối với cậu mà nói, cũng chỉ là cái gật đầu, có lẽ như vậy có thể cứu lại cả tập đoàn Tề Thiên, còn có hai tỷ tổn thất, như vậy công lao rất lớn nha, cậu nói xem đúng hay không “
“Ai nói không đúng chứ !" Anh đã cảm thấy công lao lớn như vậy rồi, vậy sao còn muốn kéo tôi vào. Viên Tử Hàm lúc nói câu này với Thượng Quan Mộc, bản thân cậu rõ ràng cảm thấy mình tốn hơi thừa lời. Đưa tay kéo cửa xe của hắn, rất tự nhiên chui vào xe.
Thượng Quan Mộc khóe miệng càng giương cao, hắn chỉ biết Viên Tử Hàm nhất định sẽ đáp ứng.
Xe nhanh chóng chạy đi . Viên Tử Hàm ngồi bên cạnh đối với vẻ mặt cười xấu xa của Thượng Quan Mộc trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng kia của hắn quá mức đáng ghét, thật muốn lập tức đem hắn xé bỏ. Bởi vì cậu đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Thượng Quan Mộc, cư nhiên cũng không biết Thượng Quan Mộc sẽ đem cậu đi đâu, chờ khi tâm trí cậu quay trở lại, xe cũng đã dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.
" Anh không phải là muốn đi điều tra sự tình sao, như thế nào lại tới đây “
Viên Tử Hàm đứng ở cửa nhà hàng xanh vàng rực rỡ, hung dữ ép hỏi. Cậu chỉ biết Thượng Quan Mộc không có ý tốt gì . Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, hắn đây hết thảy đều là vì hắn, không khéo hắn tự cho mình một tờ giấy khen cũng không sai, lại còn chuẩn bị đãi mình một chầu .
" Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi là đáp ứng cậu , nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi phải nhịn đói, vừa vặn đến giờ cơm tối, cùng nhau đi ăn cơm không phải rất tốt sao!"
Viên Tử Hàm ngẫm lại cũng đúng, lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm tối , cũng không them cùng Thượng Quan Mộc so đo hơn thua nữa, đi theo chân hắn vào nhà hàng, ăn uống no nê một trận, sau đó ngừng một lát, mới phát hiện thời gian đã sắp đến chín giờ . Thượng Quan Mộc nhìn sắc trời, cảm thán một câu : “Hôm nay thời tiết rất lạnh, cũng muộn quá rồi, tôi cảm thấy vẫn là để ngày mai đi “
Viên Tử Hàm vừa nghe xong lời này của hắn nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, quay đầu hung ác muốn đem Thượng Quan Mộc xé thành trăm mảnh, Thượng Quan Mộc không nhìn Viên Tử Hàm, vẻ mặt thản nhiên chui vào trong xe. Đối với Viên Tử Hàm đang đứng bên ngoài không sợ nói một tiếng.
“Chúng ta ngày mai tiếp tục…"
Viên Tử Hàm nghe xong lời này, thân mình nhất thời càng đứng thẳng .
_____________
Tới cửa Diệu Ký, Thượng Quan Mộc vẫn là đi bộ tới bãi đỗ xe lấy xe, lưu lại Viên Tử Hàm một mình đứng trước cửa có chút mê mang. Bây giờ cậu không cùng Thượng Quan Mộc ở chung, không cần phải … cùng hắn về nhà nữa . Để tránh chờ một chút hai người sẽ cãi nhau, Viên Tử Hàm cảm thấy mình nên thừa dịp lúc này Thượng Quan Mộc không ở đây nhanh chóng rời đi sẽ tốt hơn, nghĩ vậy liền một mình hướng bên ngoài cổng lớn Diệu Ký đi đến .
Hai chân người cùng bốn bánh xe không thể tương đương nhau, bước chân Viên Tử Hàm tuy rằng không chậm, nhưng vẫn là bị Thượng Quan Mộc rất nhanh đuổi theo .
Viên Tử Hàm biết Thượng Quan Mộc đuổi theo , nhưng cậu không quay đầu lại, thẳng hướng bước đi. Thượng Quan Mộc hướng phía cậu chạy tới, thấy Viên Tử Hàm quyết tâm không muốn cùng mình về nhà, trên chân dùng sức một cái, chiếc xe bay nhanh về phía trước một chút, cách Viên Tử Hàm khoảng chừng một mét, đột nhiên dừng lại, đem cước bộ Viên Tử Hàm chặn lại.
Viên Tử Hàm có chút trợn mắt há hốc mồm nhìn chiếc xe cách chân mình chỉ có 10 cm, vẻ mặt nghĩ mà sợ, cậu thật sự không nghĩ đến Thượng Quan Mộc sẽ làm ra động tác điên cuồng như vậy, tuy rằng biết Thượng Quan Mộc sẽ không đâm vào cậu, nhưng cơ thể theo bản năng vẫn là bị dọa sợ tới mức có chút như nhũn ra.
" Anh làm gì thế, muốn mưu sát người à?"
Viên Tử Hàm nổi giận. Cậu biết kỹ thuật lái xe của Thượng Quan Mộc rất cao, nhưng là liên quan đến chuyện sinh mệnh, theo cậu đây là thái độ đùa giỡn, rất nguy hiểm.
Viên Tử Hàm nếu tinh tế lĩnh hội những lời này , vậy cậu nhất định sẽ phát hiện, Thượng Quan Mộc chính là đang lo lắng cho mình. Hắn sẽ giống như lần trước rất tức giận, nhưng biểu hiện của Thượng Quan Mộc cùng suy nghĩ của cậu cách nhau một trời một vực.
“Lên xe" Thượng Quan Mộc thần sắc hết sức bình thản đối với Viên Tử Hàm nói, thấy cậu đứng im không động đậy, lại bổ sung thêm một câu : " Cậu hẳn sẽ không quên trưa nay đã đáp ứng lời Lý Thiên Cương nói đi!"
Đáp ứng lời Lý Thiên Cương, tôi đáp ứng hắn cái gì ? Viên Tử Hàm gãi gãi đầu rất ngu ngơ, nghiêng đầu cúi xuống cửa kính xe dò xét, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thượng Quan Mộc, không lên tiếng hỏi hắn.
Trừ ánh mắt cậu nhìn Thượng Quan Mộc hy vọng hắn có thể giúp Lý Thiên Cương, nhưng Thượng Quan Mộc có thể giúp Lý Thiên Cương hay không cũng đâu có liên quan đến mình chứ.
Thượng Quan Mộc ngồi bên trong xe nhìn bộ dạng Viên Tử Hàm tựa hồ có chút hiểu lại tựa hồ có chút khó hiểu, lông mày hơi nhướng cao, nhàn hạ đem đầu dựa vào thành ghế nói thêm một câu : " Nếu cậu quên rồi, vậy thôi quên đi, trời quá lạnh tôi không muốn vì người không dính dáng tốn thời gian" nói xong làm bộ thật sự muốn rời khỏi .
“Chờ một chút" Viên Tử Hàm có chút kích động đưa tay kéo cửa kính xe, Thượng Quan Mộc vốn không có ý định chạy đi, nên liền dừng xe lại .
" Anh không phải nói sẽ giúp hắn tra tìm chuyện bản thiết kế kia sao?"
" Vậy cậu cho là chuyện gì?" Thượng Quan Mộc tặng Viên Tử Hàm một nụ cười bí hiểm, hỏi ngược lại.
Viên Tử Hàm bị cái bộ dạng xem thường này của hắn nhìn, rất khó chịu, lùi ra một chút, đứng thẳng người, ra vẻ thản nhiên nói “Tôi nhớ rõ lúc đó là anh đồng ý giúp Lý Thiên Cương, tôi bất kể cái gì cũng không có nói “
Cùng Thượng Quan Mộc một chỗ, khiến Viên Tử Hàm cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa lo lắng, loại mâu thuẫn này luôn dày vò bản thân,cho nên cậu vẫn là lựa chọn trốn tránh.
" Đúng không? Tôi không biết rồi . Tâm tình tôi không tốt, không muốn đi tra xét, tập đoàn Tề Thiên cùng tôi đâu có quan hệ gì, để hắn tự sinh tự diệt đi “
Thượng Quan Mộc bắt đầu ở trước mặt Viên Tử Hàm giả vờ mất trí nhớ, chơi xấu cậu . Theo hiểu biết của hắn đối với Viên Tử Hàm, chuyện Lý Thiên Cương cậu nhất định sẽ không khoanh tay đứng.
Quả nhiên, Viên Tử Hàm vừa nghe Thượng Quan Mộc nói như vậy, mới vừa rồi thần sắc còn có chút dương dương tự đắc nhất thời hóa thành buồn khổ. Thượng Quan Mộc nói hắn không nhớ rõ cũng chỉ là lời thoái thác, đây nói rõ ràng là hắn không muốn nhúng tay vào chuyện này. Nhưng bản thiết kế kia nếu thật sự tìm không thấy , vậy 2 tỷ của Diệu Ký không phải thật sự như nươc trôi sông sao. Nhưng Thượng Quan Mộc không muốn quản, cậu có biện pháp nào.
“Không được, hôm nay anh đã đáp ứng Lý Thiên Cương, lại như thế nào có thể đổi ý, anh so với tôi càng rõ ràng hơn, nếu bản thiết kế này tìm không thấy sẽ có bao nhiêu tổn thất to lớn “
Thanh âm Viên Tử Hàm rất lớn, lại ở nơi vắng vẻ cho nên thanh âm càng lớn hơn, cũng may lúc này không có người. Đối lập với Viên Tử Hàm, Thượng Quan Mộc so với cậu bình tĩnh hơn nhiều .
" Muốn tôi đi thăm dò cũng không phải không có biện pháp, nhưng tôi có một điều kiện? Cậu đồng ý thì tôi nói, cậu không đồng ý…"
Nói đến một nửa, ném cho Viên Tử Hàm một cái ánh mắt"ngươi tự hiểu “. Ánh mắt kia Viên Tử Hàm đương nhiên hiểu, nếu cậu không đáp ứng điều kiện của Thượng Quan Mộc, Thượng Quan Mộc khẳng định sẽ không để ý đến việc này. Thượng Quan Mộc mới là tổng tài Diệu Ký, tổn thất lớn hơn nữa cũng là của hắn, mình liên quan cái rắm gì, cuối cùng, còn phải chấp nhận điều kiện Thượng Quan Mộc đưa ra. Viên Tử Hàm trong lòng thấp giọng chửi thầm Thượng Quan Mộc vô lương tâm, muốn xoay người rời đi, Tề Thiên nên làm thế nào thì làm, Diệu Ký nên làm sao thì làm.
Nhưng hai chân lại không nghe lời, giống như cây cổ thụ không thể động đậy, miệng cũng không nghe lời " Anh nói điều kiện gì?"
Lời này vừa ra, Viên Tử Hàm xúc động muốn cho mình mấy cái bạt tai, vừa nhìn thấy cái bộ mặt thỏa mãn của Thượng Quan Mộc, loại xúc động này càng sâu sắc . Nhũng lời này nói ra chẳng khác gì phụ nữ bị gả đi, cho dù hối hận như thế nào đi nữa cũng như nước đổ khó hốt lại.
“Điều kiện rất đơn giản, đó chính là cậu cùng tôi đi điều tra, đây đối với cậu mà nói, cũng chỉ là cái gật đầu, có lẽ như vậy có thể cứu lại cả tập đoàn Tề Thiên, còn có hai tỷ tổn thất, như vậy công lao rất lớn nha, cậu nói xem đúng hay không “
“Ai nói không đúng chứ !" Anh đã cảm thấy công lao lớn như vậy rồi, vậy sao còn muốn kéo tôi vào. Viên Tử Hàm lúc nói câu này với Thượng Quan Mộc, bản thân cậu rõ ràng cảm thấy mình tốn hơi thừa lời. Đưa tay kéo cửa xe của hắn, rất tự nhiên chui vào xe.
Thượng Quan Mộc khóe miệng càng giương cao, hắn chỉ biết Viên Tử Hàm nhất định sẽ đáp ứng.
Xe nhanh chóng chạy đi . Viên Tử Hàm ngồi bên cạnh đối với vẻ mặt cười xấu xa của Thượng Quan Mộc trừng mắt nhìn hắn, bộ dạng kia của hắn quá mức đáng ghét, thật muốn lập tức đem hắn xé bỏ. Bởi vì cậu đem toàn bộ tâm tư đều đặt ở trên người Thượng Quan Mộc, cư nhiên cũng không biết Thượng Quan Mộc sẽ đem cậu đi đâu, chờ khi tâm trí cậu quay trở lại, xe cũng đã dừng lại ở một nhà hàng cao cấp.
" Anh không phải là muốn đi điều tra sự tình sao, như thế nào lại tới đây “
Viên Tử Hàm đứng ở cửa nhà hàng xanh vàng rực rỡ, hung dữ ép hỏi. Cậu chỉ biết Thượng Quan Mộc không có ý tốt gì . Thiên hạ nào có chuyện dễ dàng như vậy, hắn đây hết thảy đều là vì hắn, không khéo hắn tự cho mình một tờ giấy khen cũng không sai, lại còn chuẩn bị đãi mình một chầu .
" Đừng có dùng loại ánh mắt này nhìn tôi, tôi là đáp ứng cậu , nhưng điều này cũng không có nghĩa là tôi phải nhịn đói, vừa vặn đến giờ cơm tối, cùng nhau đi ăn cơm không phải rất tốt sao!"
Viên Tử Hàm ngẫm lại cũng đúng, lúc này cũng đã đến giờ ăn cơm tối , cũng không them cùng Thượng Quan Mộc so đo hơn thua nữa, đi theo chân hắn vào nhà hàng, ăn uống no nê một trận, sau đó ngừng một lát, mới phát hiện thời gian đã sắp đến chín giờ . Thượng Quan Mộc nhìn sắc trời, cảm thán một câu : “Hôm nay thời tiết rất lạnh, cũng muộn quá rồi, tôi cảm thấy vẫn là để ngày mai đi “
Viên Tử Hàm vừa nghe xong lời này của hắn nhất thời khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch, quay đầu hung ác muốn đem Thượng Quan Mộc xé thành trăm mảnh, Thượng Quan Mộc không nhìn Viên Tử Hàm, vẻ mặt thản nhiên chui vào trong xe. Đối với Viên Tử Hàm đang đứng bên ngoài không sợ nói một tiếng.
“Chúng ta ngày mai tiếp tục…"
Viên Tử Hàm nghe xong lời này, thân mình nhất thời càng đứng thẳng .
_____________
Tác giả :
Ý Phóng