Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 76

Sau khi rời khỏi quán cà phê, đầu óc Viên Tử Hàm đã không còn minh mẫn . Lời Thượng Quan Thần nói vẫn luôn vang bên tai, trong đầu lại luôn hiện ra nhiều thứ cùng Thượng Quan Mộc một chỗ. Cậu đã đồng ý cùng Thượng Quan Mộc kết giao, quyết định như vậy, rốt cuộc là đúng, hay là sai.

Đúng và sai, cậu cũng đã phân không rõ . Đầu óc suy nghĩ lộn xộn giống như một đống dây thừng quấn vào nhau, ghì chặt ngực. Cậu bây giờ cần phải bình tĩnh. Trời sắp mưa, đây có lẽ là ông trời đang  trừng phạt, trừng phạt một lần tùy hứng kia của cậu, cũng có lẽ là ông trời ban ân, chỉ có lãnh tĩnh, cậu mới có thể thấy rõ sự thật.

Trời càng lúc càng thêm âm u , tiếng sấm rầm rầm, tia chớp màu bạc như một cái roi sáng loáng, đang vung vẩy trên bầu trời. Mọi người trên đường bước chân càng vội.

Rất nhanh, toàn bộ người trên con phố thương mại phồn hoa đã vắng vẻ, chỉ còn lại thân thể yếu ớt của Viên Tử Hàm lay động trong gió .

Mưa rả rích, quất lên người cậu, cậu không muốn bước, cũng không thể bước. Cậu vốn đã sợ lạnh, quần áo bị mưa thấm ướt hết, khiến cậu vốn không muốn bước nhanh càng thêm chậm chạp. Gió cũng không ngừng thổi, luồn vào y phục của cậu, ăn mòn chút hơi nóng trên da thịt còn sót lại của cậu.

" Tại sao ta có thể trở thành như vậy?" Viên Tử Hàm tự hỏi.

Nghe Thượng Quan Thần nói hắn có vị hôn thê, nghe thấy anh ta nói mình vĩnh viễn không thể cùng Thượng Quan Mộc đứng bên cạnh nhau, trong lòng cậu đau đớn. Thích, nhưng vẫn có thể dứt bỏ, chỉ là cậu đã không muốn dứt bỏ , Thượng Quan Mộc, tôi nên làm thế nào  bây giờ? Tôi giống như không chỉ có thích anh.

Viên Tử Hàm cảm giác thân thể càng lúc càng nặng nề , đã vượt quá sức chịu đựng của cậu, cậu cảm thấy quá mệt mỏi, muốn ngủ một giấc, thật sự rất…muốn, ngủ một chút sẽ tốt. Suy nghĩ này vừa nổi lên, thân hình gầy gò kia đã ngã xuống mặt đường tràn ngập nước mưa, sương mù mênh mông, che hết tầm mắt mọi người.

Một chiếc Mercedes  Benz màu đen trên đường dừng lại bên cạnh cậu, một người đàn ông hơi lớn tuổi từ trên xe bước xuống.

Người đàn ông kia một tay che ô, vừa đẩy Viên Tử Hàm nằm trên mặt đất, thấy cậu không có động tĩnh, vươn tay đặt lên mũi cậu dò xét một phen, sau đó cúi đầu cung kính đối với người xe trên nói " Tiêu thiếu gia, cậu trai này chỉ là bị té xỉu “

Người kia được người đàn ông lớn tuổi kêu là Tiêu thiếu gia, chậm rãi quay đầu, đối với người nằm trên mặt đất nhìn thoáng qua, mấy hạt nước mưa lưu lại trên trán Viên Tử Hàm khoát lên khuôn mặt cậu có chút tái nhợt, nhưng tổng thể hình dáng vẫn có thể thấy rõ.

Hướng về phía Viên Tử Hàm đã không còn ý thức giương lên một nụ cười tà mị, người con trai kia đối với người đứng dưới mưa ra lệnh “Là một cậu con trai xinh đẹp, đưa lên xe “

Người đàn ông lớn tuổi kia vừa nghe thấy hiệu lệnh của gã, một tay đã đem Viên Tử Hàm kéo lên, nhét vào chỗ ngồi phía sau xe. Xe rất nhanh chạy đi, những hạt mưa li ti lại rơi trên mặt đất, cùng vết bẩn trên mặt đất xen lẫn vào nhau.

“Quả nhiên cực kỳ xinh đẹp" người con trai kia vươn ngón tay thon dài trắng nõn, đem tóc trên trán Viên Tử Hàm vén qua một bên, nhìn thấy gương mặt kia có chút quen thuộc, trong lòng có chút suy nghĩ, nhưng rất nhanh liền tiêu tan .

Thiên hạ này rộng lớn, có vật giống nhau, có người tương tự, có lẽ là mình suy nghĩ nhiều.

Thượng Quan Mộc lúc này đứng ở trước cửa sổ văn phòng, nhìn bên ngoài sương mù mênh mông phủ kín đường, biểu tình trên mặt ngưng trọng.

Viên Tử Hàm nói muốn đi ra ngoài một chút, hắn sợ cậu ở chỗ này buồn, nên không phản đối, nhưng lúc này trời mưa , cũng mấy giờ trôi qua rồi, cậu ta còn chưa trở về, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì rồi. Thượng Quan Mộc trong lòng lo lắng, luôn cảm thấy có chuyện không hay đã xảy ra.

Hoặc là cậu ta đã về nhà ! Nhưng cho dù như vậy, di động cũng không cần phải … Không nghe điện thoại chứ? Thượng Quan Mộc đang nắm chặt di động trong tay, chậm rãi buông ra, bấm dãy số kia lần nữa, bên kia như trước truyền lại tiếng nữ sinh một cách máy móc, khiến hắn rất muốn quăng điện thoại di động ra bên ngoài, kích động không thôi. Nhưng hắn cố nhẫn nại, ngón tay thấy rõ khớp xương, lần thứ hai nhanh chóng bấm một dãy số quen thuộc.

"  Alo , vú Trương àh, Tiểu Hàm có ở nhà không?"

Thượng Quan Mộc không chờ vú Trương trả lời, tự mình hỏi trước, ai cũng không biết, lúc này trong lòng hắn có bao nhiêu sao cấp bách.

“Tiểu Hàm, không có , cậu ấy hôm nay không phải đi làm sao? Bây giờ vẫn còn chưa đến giờ tan ca mà, sao có thể về nhà trước chứ! Như thế nào rồi, Tiểu Hàm…ôi chao…có đi làm không? Đứa nhỏ này trước giờ không chạy loạn, chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ “

Bên kia Vú Trương suy đoán vội vàng đích hỏi, khiến Thượng Quan Mộc trong lòng càng thêm tích tụ . Tính tình Viên Tử Hàm hắn còn không rõ ràng sao , điển hình là một người tự kỷ, không muốn ra ngoài, cho dù mỗi lần đi ra ngoài cũng sẽ cùng mình hoặc vú Trương nói rõ hết thảy , nhưng lúc này…

“Vú Trương, không cần lo lắng quá, Tiểu Hàm làm chuyện gì cậu ấy đều có chừng mực, được rồi, cứ như vậy, tôi cúp máy đây “

Vú Trương thật sự quan tâm đến Viên Tử Hàm , Thượng Quan Mộc sau khi trấn an vú Trương xong, thong thả bước tới chỗ ngồi, suy nghĩ chỗ nào cậu có thể tới.

An Nhã đã có bạn trai, hẳn là sẽ không đến tìm cô ta, Giang Diễm Lệ đối với mình có chút tâm tư, chắc cũng sẽ không đi tìm cô nàng, còn Âu Tiểu Lan, sự việc mấy ngày nay phỏng chừng vội vàng còn  không xong , cho dù có tâm nhưng cũng không có thời gian rảnh rỗi. Cậu ta rốt cuộc đi đâu ? Ở đâyngười quen biết cậu ta vốn không nhiều. Thượng Quan Mộc càng nghĩ trong lòng càng loạn, nhưng hắn cũng không phải là loại người ngồi chờ chết.

" Alo, giúp tôi tìm một người, tên gọi Viên Tử Hàm “

Thượng Quan Mộc đem thân phận đặc thù của Viên Tử Hàm miêu tả một phen, mới cúp điện thoại. Bước thong thả tới cửa sổ, nhìn cảnh tượng xa xa phía dưới. Từ trên cao nhìn xuống, Cho dù hắn hiện là tổng giám nho nhỏ của Diệu Ký, nhưng loại người tính tình như hắn, thật sự là khó tìm được một người mình thích. Viên Tử Hàm, hắn sẽ không buông tay.

“Ha ha, mọi người xem, nguyên lai tổng tài Diệu Ký cư nhiên là một người đồng tính luyến ái, thật sự là cười chết người, loại người này thật là quá không biết xấu hổ , loại người như hắn ngay cả tính cách giống người bình thường cũng không có, ở đâu còn có thể làm tổng tài Diệu Ký, cho hắn  từ chức đi, có phải hay không…"

" Từ chức, từ chức…"

“Không được làm như vậy, mọi người không thể làm như vậy, không thể làm như vậy…"

Viên Tử Hàm đối với những tiếng cười điên cuồng của mọi người chung quanh, vội biện bạch, nhưng những người đó nghe Viên Tử Hàm biện bạch xong, chẳng những không ngừng, ngược lại cười càng thêm cuồng vọng .

“Cái gì không phải, hắn chính là loại người đó, chẳng lẽ cậu còn không rõ ràng sao? Hơn nữa người khiến hắn biến thành cái dạng này chính là cậu, là cậu, cậu cũng không giống một người bình thường, ha ha, cậu nhìn xem Thượng Quan Mộc bây giờnhư vậy, tất cả đều là do cậu hại, ha ha ha…"

“Không phải, không phải tôi, tôichưa từng nghĩ sẽ trở thành như vậy, không phải, không phải…"

Viên Tử Hàm hai tay ôm đầu, miệng không ngừng nói .

“Đánh chết bọn đàn ông không biết xấu hổ này…"

Trong đó một người lớn tiếng nói, Ngay sau đó đám người kia, lập tức như dòng nước chảy xiết toàn bộ đều quay đầu, đưa tay đánh Thượng Quan Mộc, còn có mình.

“Tránh ra, tránh ra “

_____________
Tác giả : Ý Phóng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại