Nam Nam Thú Thụ Bất Thân
Chương 57
Nhớ lại chuyện tối qua, Viên Tử Hàm nghi hoặc , Âu Tiểu Lan đi đâu rồi , mình lại như thế nào về nhà đây, giương mắt đánh giá một chút bài trí trong phòng, không phải phòng của mình, trong lòng nghi ngờ càng sâu thêm một tầng.
Buông tầm mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú chôn trong ngực mình, tinh tế xem xét . Lông mi rất dài, bị hơi thở Viên Tử Hàm thổi rung rinh, giống như con bướm muốn giương cánh bay cao, sống mũi cao thẳng theo nhịp thở của hắn hơi phập phồng, đôi môi khiêu gợi khẽ mím.
" Tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
Viên Tử Hàm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của hắn, hỏi. Nói là hỏi Thượng Quan Mộc, còn không bằng nói là đang hỏi mình .
Viên Tử Hàm trong lòng đã nhận định , bây giờ chẳng qua còn đang trong mộng xuân của mình.
Trên mặt có chút ngứa, Thượng Quan Mộc tối qua làm việc hơn nửa đêm, nên giấc ngủ hôm nay tựa hồ có chút sâu , nhưng hắn bởi vì động tác của Viên Tử Hàm mà đã tỉnh, mở to hai mắt, liền đối diện với ánh mắt hoang mang của cậu. Vừa rồi một mạt xúc cảm kia thực cũng rất chân thật, nhưng Viên Tử Hàm lại quên rồi , lúc này nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Mộc như vậy, khiến Viên Tử Hàm không thể không nhìn thẳng vào.
Đưa tay chuẩn bị đẩy Thượng Quan Mộc ra, nhưng khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, hai tay cũng mềm nhũn, đau nhức không thôi, ngay đến cả thân thể cũng là như thế.
Đau, vậy không phải đang nằm mơ rồi .
Viên Tử Hàm bị hiện thực như vậy đả kích, liếc mắt một cái không nên lời, lúc này cậu cũng thật sự không biết nói gì .
Thượng Quan Mộc thấy rõ động tác đẩy ra của cậu , mới từ trên người cậu bò dậy. Cả người trần truồng, trên người đầy ấn ký màu đỏ . Viên Tử Hàm vừa thấy ấn ký này, lập tức liền hiểu được sự tình, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, nhắm hai mắt lại, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng là cái gì cậu cũng không nhớ ra.
Thượng Quan Mộc mặc quần áo xong, thấy Viên Tử Hàm nhắm chặt hai mắt, không mở mắt nhìn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ . Nhưng vẫn là nhẹ giọng hỏi: " Cậu bây giờ cảm thấy sao rồi ?"
Ngày hôm qua hắn tựa hồ có chút không khống chế được , bản thân cho tới bây giờ cũng không phải một người không biết kềm chế, nhưng mới vừa thấy Viên Tử Hàm, hắn liền muốn nổi điên .
" Tại sao, chúng ta có thể như vậy?"
Viên Tử Hàm mở hai mắt ra, ánh mắt có chút sương mù . Cậu thật sự không thể tin được, mình sẽ cùng Thượng Quan Mộc phát sinh chuyện như vậy . Là Thượng Quan Mộc cưỡng bức mình, nhưng ấn ký trên người kia, cũng không hắn có khả năng tự mình làm ra. Nhưng tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy, cậu thật không hiểu .
" Chuyện tối qua, cậu còn nhớ rõ bao nhiêu?"
Viên Tử Hàm bây giờ có thể trấn định như vậy, cũng là ngoài dự đoán của Thượng Quan Mộc. Cậu còn có thể bình tĩnh hỏi như vậy, chứng tỏ đầu óc vẫn chưa hoàn toàn bị phá hư.
“Đêm qua, An Nhã muốn tôi đi ra ngoài, nhưng tôi lại thấy Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ, sau đó An Nhã cùng Giang Diễm Lệ hai người đều rời đi, chỉ còn lại Âu Tiểu Lan “
Viên Tử Hàm nhớ lại một chút chuyện ngày hôm qua, chậm rãi kể lại . Cuối cùng chỉ còn cậu cùng với Âu Tiểu Lan, sau đó uống một chút rượu, ý thức của mình sau đó bắt đầu choáng váng . Nhưng cho dù như vậy, mình có khả năng cùng Âu Tiểu Lan bên nhau, nhưng sáng sớm tỉnh lại, tại sao lại nằm trên giường Thượng Quan Mộc? Trực giác nói với bản thân, Thượng Quan Mộc cũng sẽ không cưỡng bức mình làm chuyện như thế, nhưng chân tướng sự việc rốt cuộc là tại sao, cậu không rõ ràng lắm. Đem ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Mộc .
" Cậu biết nguyên nhân trong đó, đúng không? !"
Thượng Quan Mộc đứng cách cậu một khoảng không xa, lấy tư thái cao nhân nhìn cậu nằm ở trên giường , trên mặt hơi tức giận, gật gật đầu.
" Cậu hẳn là còn nhớ rõ Âu Tiểu Lan cho cậu uống rượu đi!"
“Rượu vào loạn tính? !"
Viên Tử Hàm nghe xong lời Thượng Quan Mộc nói, biểu tình trên mặt rất buồn khổ.
" Một chén rượu mà thôi, còn không đủ để cậu loạn tính. Khiến cậu loạn tính chẳng qua là trong rượu phụ liệu mà thôi “
Thượng Quan Mộc càng nói tiếp, biểu tình trên mặt cậu càng nghiêm trọng hơn . Kể cả toàn bộ không khí trong phòng, giống như nhất thời thấp N độ .
“Phụ liệu ?"
Viên Tử Hàm đột nhiên nhớ tới Giang Diễm Lệ, có lẽ chính là quỷ kế của cô ta . Nhưng tại sao cô ta muốn làm như vậy ? Nếu không phải vì An Nhã cùng Âu Tiểu Lan, cậu cùng cô ta căn bản không có bất kỳ cái gì liên quan.
“Giang Diễm Lệ tại sao muốn làm như vậy ?"
Viên Tử Hàm ánh mắt kinh ngạc nhìn Thượng Quan Mộc hỏi .
“Giang Diễm Lệ?"
Thượng Quan Mộc nghe xong đáp án của Viên Tử Hàm, cười nhạo tiếp tục hỏi " Cậu tại sao không nói là Âu Tiểu Lan, trong mắt của tôi, cô ta chính là hiềm nghi lớn nhất!"
" Cô ấy sẽ không. Hôm qua Giang Diễm Lệ cũng ở đó “
Âu Tiểu Lan là một cô gái rất khờ dại, cùng An Nhã lúc trước giống nhau, nhưng An Nhã giống như đang bất tri bất giác cũng bắt đầu thay đổi, Âu Tiểu Lan cũng sẽ cùng An Nhã như vậy, liền biến thành một cô gái ích kỷ. Nếu thật sự phải lựa chọn một người để tin tưởng giữa Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ, cậu lựa chọn Âu Tiểu Lan .
“Hừ, biết người biết mặt không biết lòng . Cậu đối với Âu Tiểu Lan hiểu biết bao nhiêu, liền có thể khẳng định như vậy “
Thượng Quan Mộc nhịn xuống ghen tuông cùng lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn một hướng khác hừ lạnh nói . Đầu óc Viên Tử Hàm vẫn là rất đơn giản. Tình cảnh đêm qua, hắn đều thấy rõ ràng , tuy rằng Giang Diễm Lệ cũng có động cơ, Âu Tiểu Lan kia cũng có, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, không có thứ gì tốt. Xem ra mình quá khoan dung . Thượng Quan Mộc trong lòng cười lạnh, ánh mắt lóe ra một tia u ám.
“Tôi chỉ biết, Tiểu Lan không phải là người như vậy “
Viên Tử Hàm trong lòng lộn xộn, nhưng vẫn hy vọng người kia không phải là Âu Tiểu Lan. Nếu một cô gái như Âu Tiểu Lan có tâm cơ như thế, vậy thế giới này ai còn có thể tin được .
Thượng Quan Mộc thấy cậu bao che Âu Tiểu Lan như vậy, bất mãn nhìn cậu, cậu đây là nguyện ý tin tưởng Âu Tiểu Lan cũng không muốn tin tưởng mình . Thật lâu sau, mới nói ra một câu “Tôi không muốn tranh cãi với cậu nhưng chuyện không có ý nghĩa này nữa “
Không tranh liền không tranh, ai muốn cùng anh ầm ĩ!
Viên Tử Hàm trong lòng đối với Thượng Quan Mộc nói thầm, xoay người muốn rời giường, trên người từng đợt đau nhức đánh úp lại, mà ngay cả nửa người dưới cũng không may mắn thoát khỏi. Xem ra mình thật sự cùng Thượng Quan Mộc phát sinh quan hệ , một người con trai cùng một người con trai khác, có thể buồn cười hay không! Viên Tử Hàm khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai .
Là Giang Diễm Lệ hay là xắp đặt của người khác cũng tốt, nhưng bây giờ vẫn là thay đổi không được sự thật đã xảy ra. Đã xảy ra chuyện như vậy, Viên Tử Hàm hẳn là muốn tức giận, nhưng, cậu cư nhiên tức giận không nổi . Coi như là một hồi mộng xuân cũng tốt, có lẽ sau này sẽ không bao giờ ảo tưởng đến giấc mơ hoang đường như vậy nữa.
_____________
Buông tầm mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú chôn trong ngực mình, tinh tế xem xét . Lông mi rất dài, bị hơi thở Viên Tử Hàm thổi rung rinh, giống như con bướm muốn giương cánh bay cao, sống mũi cao thẳng theo nhịp thở của hắn hơi phập phồng, đôi môi khiêu gợi khẽ mím.
" Tại sao lúc nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi?"
Viên Tử Hàm đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trơn bóng của hắn, hỏi. Nói là hỏi Thượng Quan Mộc, còn không bằng nói là đang hỏi mình .
Viên Tử Hàm trong lòng đã nhận định , bây giờ chẳng qua còn đang trong mộng xuân của mình.
Trên mặt có chút ngứa, Thượng Quan Mộc tối qua làm việc hơn nửa đêm, nên giấc ngủ hôm nay tựa hồ có chút sâu , nhưng hắn bởi vì động tác của Viên Tử Hàm mà đã tỉnh, mở to hai mắt, liền đối diện với ánh mắt hoang mang của cậu. Vừa rồi một mạt xúc cảm kia thực cũng rất chân thật, nhưng Viên Tử Hàm lại quên rồi , lúc này nhìn thấy ánh mắt Thượng Quan Mộc như vậy, khiến Viên Tử Hàm không thể không nhìn thẳng vào.
Đưa tay chuẩn bị đẩy Thượng Quan Mộc ra, nhưng khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, hai tay cũng mềm nhũn, đau nhức không thôi, ngay đến cả thân thể cũng là như thế.
Đau, vậy không phải đang nằm mơ rồi .
Viên Tử Hàm bị hiện thực như vậy đả kích, liếc mắt một cái không nên lời, lúc này cậu cũng thật sự không biết nói gì .
Thượng Quan Mộc thấy rõ động tác đẩy ra của cậu , mới từ trên người cậu bò dậy. Cả người trần truồng, trên người đầy ấn ký màu đỏ . Viên Tử Hàm vừa thấy ấn ký này, lập tức liền hiểu được sự tình, sắc mặt từ hồng chuyển sang trắng, nhắm hai mắt lại, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng là cái gì cậu cũng không nhớ ra.
Thượng Quan Mộc mặc quần áo xong, thấy Viên Tử Hàm nhắm chặt hai mắt, không mở mắt nhìn mình, trong lòng có chút bất đắc dĩ . Nhưng vẫn là nhẹ giọng hỏi: " Cậu bây giờ cảm thấy sao rồi ?"
Ngày hôm qua hắn tựa hồ có chút không khống chế được , bản thân cho tới bây giờ cũng không phải một người không biết kềm chế, nhưng mới vừa thấy Viên Tử Hàm, hắn liền muốn nổi điên .
" Tại sao, chúng ta có thể như vậy?"
Viên Tử Hàm mở hai mắt ra, ánh mắt có chút sương mù . Cậu thật sự không thể tin được, mình sẽ cùng Thượng Quan Mộc phát sinh chuyện như vậy . Là Thượng Quan Mộc cưỡng bức mình, nhưng ấn ký trên người kia, cũng không hắn có khả năng tự mình làm ra. Nhưng tại sao mình lại làm ra chuyện như vậy, cậu thật không hiểu .
" Chuyện tối qua, cậu còn nhớ rõ bao nhiêu?"
Viên Tử Hàm bây giờ có thể trấn định như vậy, cũng là ngoài dự đoán của Thượng Quan Mộc. Cậu còn có thể bình tĩnh hỏi như vậy, chứng tỏ đầu óc vẫn chưa hoàn toàn bị phá hư.
“Đêm qua, An Nhã muốn tôi đi ra ngoài, nhưng tôi lại thấy Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ, sau đó An Nhã cùng Giang Diễm Lệ hai người đều rời đi, chỉ còn lại Âu Tiểu Lan “
Viên Tử Hàm nhớ lại một chút chuyện ngày hôm qua, chậm rãi kể lại . Cuối cùng chỉ còn cậu cùng với Âu Tiểu Lan, sau đó uống một chút rượu, ý thức của mình sau đó bắt đầu choáng váng . Nhưng cho dù như vậy, mình có khả năng cùng Âu Tiểu Lan bên nhau, nhưng sáng sớm tỉnh lại, tại sao lại nằm trên giường Thượng Quan Mộc? Trực giác nói với bản thân, Thượng Quan Mộc cũng sẽ không cưỡng bức mình làm chuyện như thế, nhưng chân tướng sự việc rốt cuộc là tại sao, cậu không rõ ràng lắm. Đem ánh mắt nhìn về phía Thượng Quan Mộc .
" Cậu biết nguyên nhân trong đó, đúng không? !"
Thượng Quan Mộc đứng cách cậu một khoảng không xa, lấy tư thái cao nhân nhìn cậu nằm ở trên giường , trên mặt hơi tức giận, gật gật đầu.
" Cậu hẳn là còn nhớ rõ Âu Tiểu Lan cho cậu uống rượu đi!"
“Rượu vào loạn tính? !"
Viên Tử Hàm nghe xong lời Thượng Quan Mộc nói, biểu tình trên mặt rất buồn khổ.
" Một chén rượu mà thôi, còn không đủ để cậu loạn tính. Khiến cậu loạn tính chẳng qua là trong rượu phụ liệu mà thôi “
Thượng Quan Mộc càng nói tiếp, biểu tình trên mặt cậu càng nghiêm trọng hơn . Kể cả toàn bộ không khí trong phòng, giống như nhất thời thấp N độ .
“Phụ liệu ?"
Viên Tử Hàm đột nhiên nhớ tới Giang Diễm Lệ, có lẽ chính là quỷ kế của cô ta . Nhưng tại sao cô ta muốn làm như vậy ? Nếu không phải vì An Nhã cùng Âu Tiểu Lan, cậu cùng cô ta căn bản không có bất kỳ cái gì liên quan.
“Giang Diễm Lệ tại sao muốn làm như vậy ?"
Viên Tử Hàm ánh mắt kinh ngạc nhìn Thượng Quan Mộc hỏi .
“Giang Diễm Lệ?"
Thượng Quan Mộc nghe xong đáp án của Viên Tử Hàm, cười nhạo tiếp tục hỏi " Cậu tại sao không nói là Âu Tiểu Lan, trong mắt của tôi, cô ta chính là hiềm nghi lớn nhất!"
" Cô ấy sẽ không. Hôm qua Giang Diễm Lệ cũng ở đó “
Âu Tiểu Lan là một cô gái rất khờ dại, cùng An Nhã lúc trước giống nhau, nhưng An Nhã giống như đang bất tri bất giác cũng bắt đầu thay đổi, Âu Tiểu Lan cũng sẽ cùng An Nhã như vậy, liền biến thành một cô gái ích kỷ. Nếu thật sự phải lựa chọn một người để tin tưởng giữa Âu Tiểu Lan cùng Giang Diễm Lệ, cậu lựa chọn Âu Tiểu Lan .
“Hừ, biết người biết mặt không biết lòng . Cậu đối với Âu Tiểu Lan hiểu biết bao nhiêu, liền có thể khẳng định như vậy “
Thượng Quan Mộc nhịn xuống ghen tuông cùng lửa giận trong lòng, ánh mắt nhìn một hướng khác hừ lạnh nói . Đầu óc Viên Tử Hàm vẫn là rất đơn giản. Tình cảnh đêm qua, hắn đều thấy rõ ràng , tuy rằng Giang Diễm Lệ cũng có động cơ, Âu Tiểu Lan kia cũng có, hai người bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, không có thứ gì tốt. Xem ra mình quá khoan dung . Thượng Quan Mộc trong lòng cười lạnh, ánh mắt lóe ra một tia u ám.
“Tôi chỉ biết, Tiểu Lan không phải là người như vậy “
Viên Tử Hàm trong lòng lộn xộn, nhưng vẫn hy vọng người kia không phải là Âu Tiểu Lan. Nếu một cô gái như Âu Tiểu Lan có tâm cơ như thế, vậy thế giới này ai còn có thể tin được .
Thượng Quan Mộc thấy cậu bao che Âu Tiểu Lan như vậy, bất mãn nhìn cậu, cậu đây là nguyện ý tin tưởng Âu Tiểu Lan cũng không muốn tin tưởng mình . Thật lâu sau, mới nói ra một câu “Tôi không muốn tranh cãi với cậu nhưng chuyện không có ý nghĩa này nữa “
Không tranh liền không tranh, ai muốn cùng anh ầm ĩ!
Viên Tử Hàm trong lòng đối với Thượng Quan Mộc nói thầm, xoay người muốn rời giường, trên người từng đợt đau nhức đánh úp lại, mà ngay cả nửa người dưới cũng không may mắn thoát khỏi. Xem ra mình thật sự cùng Thượng Quan Mộc phát sinh quan hệ , một người con trai cùng một người con trai khác, có thể buồn cười hay không! Viên Tử Hàm khẽ động khóe miệng, lộ ra một nụ cười mỉa mai .
Là Giang Diễm Lệ hay là xắp đặt của người khác cũng tốt, nhưng bây giờ vẫn là thay đổi không được sự thật đã xảy ra. Đã xảy ra chuyện như vậy, Viên Tử Hàm hẳn là muốn tức giận, nhưng, cậu cư nhiên tức giận không nổi . Coi như là một hồi mộng xuân cũng tốt, có lẽ sau này sẽ không bao giờ ảo tưởng đến giấc mơ hoang đường như vậy nữa.
_____________
Tác giả :
Ý Phóng