Nam Nam Thú Thụ Bất Thân
Chương 2
“Uy, mày, mày không được qua đây, bằng không tao kêu người…"
Đám mây đen kia hướng tới gần cậu dừng một chút, mở miệng nói “Ngươi có thể thấy ta, ha ha ha "
Viên Tử Hàm vừa nghe thấy giọng nói, nhất thời sởn tóc gáy .
“Uy, uy, mày nói tao….. tao……tao lại không biết….. biết mày….. mày vì….. cái gì, muốn theo tao???" Viên Tử Hàm đứt quãng nói.
Cậu hôm nay xui xẻo như vậy sao? Ông trời sao không thương xót cậu chút nào vậy. Cậu tự nhận là một thanh niên cái gì cũng tốt, cho tới bây giờ không làm ra chuyện gì tàn nhẫn, bị người con gái thầm mến cự tuyệt, cậu cũng chấp nhận , lang thang trong đêm còn gặp quỷ…
“Tao thực sự không biết mày…"
“Mày không được theo tao……. tao đi …..gặp lại sau … oh, không, cũng không cần gặp lại làm gì "
Viên Tử Hàm nhếch khóe miệng cười cứng ngắc, xoay người rời đi. Chỉ là cước bộ của cậu như trước giẫm chân tại chỗ .
“Ta không biết ngươi, chính ta cũng không nói muốn thả ngươi đi" đám mây đen lập tức bay đến trước mặt cậu, cười nói “Tốt là một người thể chất âm thịnh dương suy ta sao có thể thả ngươi đi, ha ha…"
“Uy, cái gì âm thịnh dương suy……tao không phải ….. mày buông tay……mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Viên Tử Hàm tiến không được, chỉ có thể lui , đám mây đen kia thủy chung đuổi theo cậu không dừng.
“Oa oa, oa oa, có ai không, cứu mạng , cứu mạng …"
Viên Tử Hàm vừa chạy vừa hô to cứu mạng.
“Ngươi chạy không thoát được đâu, ha ha ha,Lý Thiên Cương ta muốn các người không được chết tử tế…"
Đám mây đen thê lương gào to, xung quanh gió to nổi lên, mà thân mình Viên Tử Hàm lúc này vì gió to, lảo đảo như sắp ngã .
Xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng , Viên Tử Hàm trong lòng tuyệt vọng, nhưng ý thức vẫn duy trì liên tục kêu to cứu mạng.
Đám mây đen đến trước mặt , ghé sát vào miệng vào mũi cậu, chậm rãi hút tinh khí. Nhất thời một luồng khí màu xanh biếc mắt thường không nhìn thấy chậm rãi từ miệng mũi Viên Tử Hàm bay ra, trực tiếp xông vào miệng nữ quỷ kia quỷ.
Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy trong đầu mình ý thức càng ngày càng hỗn loạn , cả người khí lực bị nữ quỷ hút đi.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự chết ở chỗ này sao? Viên Tử Hàm trong lòng một trận bi thương, dù sao cũng không có người quan tâm, chết đi, cũng không có ai sẽ quan tâm mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“A" một giọng nữ thê lương vang vọng khắp cánh rừng.
Viên Tử Hàm cảm thấy cả người được buông lỏng, sắp ngã xuống đất, lại bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng. Ngẩng mặt lên nhìn, nhất thời chấn động một khuôn mặt tuấn tú hiện ra, có thể nói là hoàn mỹ.
“Yêu quái to gan, lại dám đả thương người!"
Thượng Quan Mộc lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, không đúng, là nữ quỷ.
Hắn hôm nay tâm tình không tốt, ra ngoài đi dạo, nhưng không ngờ lại đi loạn vào kết giới nữ quỷ này thiết lập, còn thấy ả ta đang hút tinh khí của đàn ông. Hắn mặc dù không phải đạo sĩ chính tông chuyên bắt quỷ, nhưng đối với tình huống này vẫn là không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Hừ, xen vào việc của người khác!"
Nữ quỷ tức giận quát, hai tay ôm ngực, mới vừa rồi bị Phật châu của hắn đánh thương, nhất thời hiện ra nguyên hình . Người trước mắt này, ả không dám coi thường.
“Xen vào việc của người khác? Cô vốn là cô hồn dã quỷ, lại dám ở tự tung tự tác ở nhân gian , hút tinh khí đàn ông, tôi đây phải thay trời hành đạo. "
Thượng Quan Mộc nhìn nữ quỷ đỏ bừng hai mắt, không hề sợ hãi.
“Ngươi, đàn ông không có kẻ nào tốt, các người hãy chờ đấy mà xem"
Nữ quỷ bị thương, cũng biết không chống lại được hắn ,hai tay ôm lấy ngực, ánh mắt đỏ rực hung tợn nhìn Thượng Quan Mộc, quay người, như một làn khói nhẹ nhàng liền biến mất dạng .
" Cậu không sao chứ "
Thượng Quan Mộc cúi đầu nhìn người trong ngực hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì "
Không có việc gì……..mới là lạ .
Mình hiện tại cả người mềm nhũn, đi đứng không nổi, bản thân lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy ?
“Phải vậy không. Tự cậu đi về được chứ? "
Không có việc gì, bị hút đi tinh khí còn có thể không có việc gì! Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm khuôn mặt trắng bệch, hai mắt quật cường nhìn, liền làm bộ đẩy thân thể hắn ra.
“Ai, không cần "
Vốn tưởng rằng hắn cứu mình thì hẳn là người tốt, nguyên lai hắn cũng chỉ vậy thôi , Viên Tử Hàm cũng không muốn ở trước mặt hắn té ngã, hai tay ôm chặt eo hắn không chịu buông.
“Buông tay "
“Không buông" buông tay ta sẽ ngã, cậu hiện tại không có khí lực đi trở về, nếu nữ quỷ trở lại, chính mình liền phải chết không nghi ngờ .
“Cậu thật sự không buông sao? " Thượng Quan Mộc hỏi, trên tay cũng không có làm động tác đẩy ra. Hai mắt trầm tĩnh nhìn hắn, ẩn giấu một ý cười nhạt.
“Chết cũng không buông "
Bị quỷ hù chết, chết kiểu này thật bi thảm, không đùa được đâu.
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi"
Thượng Quan Mộc cười cười, đưa tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu đi phía trước.
Cứ như vậy mà đi? Còn tưởng phải tốn một phen năn nỉ mới có thể thuyết phục hắn mang mình theo. Nhưng mà chỉ cần hắn có thể mang mình ra khỏi nơi này, nghĩ vậy, Viên Tử Hàm cũng có chút tinh thần, bóng dáng hai người nương tựa nhau trong đêm đen yên tĩnh .
“Mà này, nơi này giống như không ra được …. "
Viên Tử Hàm có chút lo lắng lên tiếng hỏi, cậu vừa rồi chính là ở trong này tìm không được lối ra .
“Tôi có thể đi vào cũng có thể đi ra "
Thượng Quan Mộc cười nói, đôi mắt hẹp dài lóe ra vẻ tự tin, Viên Tử Hàm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ý cười của hắn, hai gò má nóng lên: người này cười cũng quá quái dị đi, hơn nữa như thế nào còn cảm thấy trong mắt hắn có chút câu dẫn.
Nghĩ cái gì đâu, hai người con trai. Viên Tử Hàm trong lòng mắng chính mình một tiếng, liền tựa đầu rúc sâu vào ngực hắn.
“Ha ha "
Thượng Quan Mộc cười khẽ một tiếng, dẫn Viên Tử Hàm ở trong bóng tối đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi ra khỏi rừng cây.
“Oa, cuối cùng ra được rồi "
Viên Tử Hàm thở ra một hơi thật dài, cậu thật sự sợ bị nhốt ở bên trong đó. Quay đầu lại nhìn phía sau liếc mắt một cái, rừng cây lúc nãy đâu rồi ?
“Cậu không tín nhiệm tôi đến thế sao?"
Thượng Quan Mộc sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí mang chút bất mãn.
“Không có "
Tôi với anh không quen, dựa vào cái gì tin tưởng anh. Viên Tử Hàm nghĩ thầm, miệng không dám nói nữa mà chỉ cuống cuồng gật đầu, hắn bây giờ chính là ân nhân cứu mạng mình, cũng không dám chọc giận hắn.
Thượng Quan Mộc cười không nói, tiếp tục giúp cậu về đi phía trước.
“Ai, đây là xe của anh " bị Thượng Quan Mộc nhét vào bên trong xe, Viên Tử Hàm cười hỏi. Uh, không tồi, xe này thật không sai, khi nào mình mới có một cái như vậy.
Đây là mình sao, mình đang mở cửa xe, rồi lái xe nữa? Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt vẻ hưng phấn của Viên Tử Hàm, không nói gì, nhưng nhìn hắn giống như có chút thú vị.
Viên Tử Hàm mặc toàn thân vô lực, nhưng hiện tại vừa thấy được ánh hào quang này, nhất thời tràn ngập mị lực , hai tay tuy vô lực, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội lần này được tiếp xúc, không ngừng vuốt ve, hai tròng mắt cũng không ngừng nhìn kỹ thiết bị bên trong xe, hình như đã sớm quên mất sự việc vừa rồi mình đụng quỷ.
Quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc chuyên tâm lái xe, âu phục chỉnh trang sạch sẽ, ôm lấy dáng người , cái mũi cao thẳng tinh tế mang theo chút mị hoặc.
Thật là một yêu nghiệt , may mắn ta là con trai, nếu không đã sớm hóa thân thành sói, trực tiếp bổ nhào đến rồi. Viên Tử Hàm trong lòng thầm nghĩ, khẽ động khóe miệng cười cười.
“Này, anh là đạo sĩ sao?"
“Đạo sĩ? Cậu gặp qua đạo sĩ như tôi rồi à, cậu tại sao không nói tôi là hòa thượng luôn đi."
Thượng Quan Mộc cũng biết Viên Tử Hàm đang đánh giá mình, nhưng chỉ là để mặc cho cậu ngắm sườn mặt hoàn hảo của mình, chính là không ngờ cậu lại dám nói như vậy, lúc này, hắn quả thực không thể không để ý rồi.
“Nhìn qua không giống, hơn nữa, hòa thượng lại không bắt quỷ"
Viên Tử Hàm xem thường liếc hắn một cái , sửa lại lời nói của Thượng Quan Mộc.
Một thân trang phục đắt tiền, còn có xe con, đạo sĩ cũng không có nổi tiếng như vậy, quan trọng hơn là: đạo sĩ không có đẹp trai như hắn.
“…" Tôi vốn không phải"
. Thượng Quan Mộc quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục quay đầu nhìn phía trước.
Đám mây đen kia hướng tới gần cậu dừng một chút, mở miệng nói “Ngươi có thể thấy ta, ha ha ha "
Viên Tử Hàm vừa nghe thấy giọng nói, nhất thời sởn tóc gáy .
“Uy, uy, mày nói tao….. tao……tao lại không biết….. biết mày….. mày vì….. cái gì, muốn theo tao???" Viên Tử Hàm đứt quãng nói.
Cậu hôm nay xui xẻo như vậy sao? Ông trời sao không thương xót cậu chút nào vậy. Cậu tự nhận là một thanh niên cái gì cũng tốt, cho tới bây giờ không làm ra chuyện gì tàn nhẫn, bị người con gái thầm mến cự tuyệt, cậu cũng chấp nhận , lang thang trong đêm còn gặp quỷ…
“Tao thực sự không biết mày…"
“Mày không được theo tao……. tao đi …..gặp lại sau … oh, không, cũng không cần gặp lại làm gì "
Viên Tử Hàm nhếch khóe miệng cười cứng ngắc, xoay người rời đi. Chỉ là cước bộ của cậu như trước giẫm chân tại chỗ .
“Ta không biết ngươi, chính ta cũng không nói muốn thả ngươi đi" đám mây đen lập tức bay đến trước mặt cậu, cười nói “Tốt là một người thể chất âm thịnh dương suy ta sao có thể thả ngươi đi, ha ha…"
“Uy, cái gì âm thịnh dương suy……tao không phải ….. mày buông tay……mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Viên Tử Hàm tiến không được, chỉ có thể lui , đám mây đen kia thủy chung đuổi theo cậu không dừng.
“Oa oa, oa oa, có ai không, cứu mạng , cứu mạng …"
Viên Tử Hàm vừa chạy vừa hô to cứu mạng.
“Ngươi chạy không thoát được đâu, ha ha ha,Lý Thiên Cương ta muốn các người không được chết tử tế…"
Đám mây đen thê lương gào to, xung quanh gió to nổi lên, mà thân mình Viên Tử Hàm lúc này vì gió to, lảo đảo như sắp ngã .
Xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng , Viên Tử Hàm trong lòng tuyệt vọng, nhưng ý thức vẫn duy trì liên tục kêu to cứu mạng.
Đám mây đen đến trước mặt , ghé sát vào miệng vào mũi cậu, chậm rãi hút tinh khí. Nhất thời một luồng khí màu xanh biếc mắt thường không nhìn thấy chậm rãi từ miệng mũi Viên Tử Hàm bay ra, trực tiếp xông vào miệng nữ quỷ kia quỷ.
Viên Tử Hàm chỉ cảm thấy trong đầu mình ý thức càng ngày càng hỗn loạn , cả người khí lực bị nữ quỷ hút đi.
Chẳng lẽ hôm nay thật sự chết ở chỗ này sao? Viên Tử Hàm trong lòng một trận bi thương, dù sao cũng không có người quan tâm, chết đi, cũng không có ai sẽ quan tâm mình, tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“A" một giọng nữ thê lương vang vọng khắp cánh rừng.
Viên Tử Hàm cảm thấy cả người được buông lỏng, sắp ngã xuống đất, lại bị một đôi tay mạnh mẽ kéo vào trong lòng. Ngẩng mặt lên nhìn, nhất thời chấn động một khuôn mặt tuấn tú hiện ra, có thể nói là hoàn mỹ.
“Yêu quái to gan, lại dám đả thương người!"
Thượng Quan Mộc lạnh lùng nhìn cô gái trước mặt, không đúng, là nữ quỷ.
Hắn hôm nay tâm tình không tốt, ra ngoài đi dạo, nhưng không ngờ lại đi loạn vào kết giới nữ quỷ này thiết lập, còn thấy ả ta đang hút tinh khí của đàn ông. Hắn mặc dù không phải đạo sĩ chính tông chuyên bắt quỷ, nhưng đối với tình huống này vẫn là không thể khoanh tay đứng nhìn.
“Hừ, xen vào việc của người khác!"
Nữ quỷ tức giận quát, hai tay ôm ngực, mới vừa rồi bị Phật châu của hắn đánh thương, nhất thời hiện ra nguyên hình . Người trước mắt này, ả không dám coi thường.
“Xen vào việc của người khác? Cô vốn là cô hồn dã quỷ, lại dám ở tự tung tự tác ở nhân gian , hút tinh khí đàn ông, tôi đây phải thay trời hành đạo. "
Thượng Quan Mộc nhìn nữ quỷ đỏ bừng hai mắt, không hề sợ hãi.
“Ngươi, đàn ông không có kẻ nào tốt, các người hãy chờ đấy mà xem"
Nữ quỷ bị thương, cũng biết không chống lại được hắn ,hai tay ôm lấy ngực, ánh mắt đỏ rực hung tợn nhìn Thượng Quan Mộc, quay người, như một làn khói nhẹ nhàng liền biến mất dạng .
" Cậu không sao chứ "
Thượng Quan Mộc cúi đầu nhìn người trong ngực hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì "
Không có việc gì……..mới là lạ .
Mình hiện tại cả người mềm nhũn, đi đứng không nổi, bản thân lúc nào lại trở nên yếu đuối như vậy ?
“Phải vậy không. Tự cậu đi về được chứ? "
Không có việc gì, bị hút đi tinh khí còn có thể không có việc gì! Thượng Quan Mộc nhìn Viên Tử Hàm khuôn mặt trắng bệch, hai mắt quật cường nhìn, liền làm bộ đẩy thân thể hắn ra.
“Ai, không cần "
Vốn tưởng rằng hắn cứu mình thì hẳn là người tốt, nguyên lai hắn cũng chỉ vậy thôi , Viên Tử Hàm cũng không muốn ở trước mặt hắn té ngã, hai tay ôm chặt eo hắn không chịu buông.
“Buông tay "
“Không buông" buông tay ta sẽ ngã, cậu hiện tại không có khí lực đi trở về, nếu nữ quỷ trở lại, chính mình liền phải chết không nghi ngờ .
“Cậu thật sự không buông sao? " Thượng Quan Mộc hỏi, trên tay cũng không có làm động tác đẩy ra. Hai mắt trầm tĩnh nhìn hắn, ẩn giấu một ý cười nhạt.
“Chết cũng không buông "
Bị quỷ hù chết, chết kiểu này thật bi thảm, không đùa được đâu.
“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi"
Thượng Quan Mộc cười cười, đưa tay ôm lấy eo cậu, kéo cậu đi phía trước.
Cứ như vậy mà đi? Còn tưởng phải tốn một phen năn nỉ mới có thể thuyết phục hắn mang mình theo. Nhưng mà chỉ cần hắn có thể mang mình ra khỏi nơi này, nghĩ vậy, Viên Tử Hàm cũng có chút tinh thần, bóng dáng hai người nương tựa nhau trong đêm đen yên tĩnh .
“Mà này, nơi này giống như không ra được …. "
Viên Tử Hàm có chút lo lắng lên tiếng hỏi, cậu vừa rồi chính là ở trong này tìm không được lối ra .
“Tôi có thể đi vào cũng có thể đi ra "
Thượng Quan Mộc cười nói, đôi mắt hẹp dài lóe ra vẻ tự tin, Viên Tử Hàm vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ý cười của hắn, hai gò má nóng lên: người này cười cũng quá quái dị đi, hơn nữa như thế nào còn cảm thấy trong mắt hắn có chút câu dẫn.
Nghĩ cái gì đâu, hai người con trai. Viên Tử Hàm trong lòng mắng chính mình một tiếng, liền tựa đầu rúc sâu vào ngực hắn.
“Ha ha "
Thượng Quan Mộc cười khẽ một tiếng, dẫn Viên Tử Hàm ở trong bóng tối đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi ra khỏi rừng cây.
“Oa, cuối cùng ra được rồi "
Viên Tử Hàm thở ra một hơi thật dài, cậu thật sự sợ bị nhốt ở bên trong đó. Quay đầu lại nhìn phía sau liếc mắt một cái, rừng cây lúc nãy đâu rồi ?
“Cậu không tín nhiệm tôi đến thế sao?"
Thượng Quan Mộc sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí mang chút bất mãn.
“Không có "
Tôi với anh không quen, dựa vào cái gì tin tưởng anh. Viên Tử Hàm nghĩ thầm, miệng không dám nói nữa mà chỉ cuống cuồng gật đầu, hắn bây giờ chính là ân nhân cứu mạng mình, cũng không dám chọc giận hắn.
Thượng Quan Mộc cười không nói, tiếp tục giúp cậu về đi phía trước.
“Ai, đây là xe của anh " bị Thượng Quan Mộc nhét vào bên trong xe, Viên Tử Hàm cười hỏi. Uh, không tồi, xe này thật không sai, khi nào mình mới có một cái như vậy.
Đây là mình sao, mình đang mở cửa xe, rồi lái xe nữa? Thượng Quan Mộc nhìn vẻ mặt vẻ hưng phấn của Viên Tử Hàm, không nói gì, nhưng nhìn hắn giống như có chút thú vị.
Viên Tử Hàm mặc toàn thân vô lực, nhưng hiện tại vừa thấy được ánh hào quang này, nhất thời tràn ngập mị lực , hai tay tuy vô lực, nhưng vẫn không bỏ qua cơ hội lần này được tiếp xúc, không ngừng vuốt ve, hai tròng mắt cũng không ngừng nhìn kỹ thiết bị bên trong xe, hình như đã sớm quên mất sự việc vừa rồi mình đụng quỷ.
Quay đầu nhìn Thượng Quan Mộc chuyên tâm lái xe, âu phục chỉnh trang sạch sẽ, ôm lấy dáng người , cái mũi cao thẳng tinh tế mang theo chút mị hoặc.
Thật là một yêu nghiệt , may mắn ta là con trai, nếu không đã sớm hóa thân thành sói, trực tiếp bổ nhào đến rồi. Viên Tử Hàm trong lòng thầm nghĩ, khẽ động khóe miệng cười cười.
“Này, anh là đạo sĩ sao?"
“Đạo sĩ? Cậu gặp qua đạo sĩ như tôi rồi à, cậu tại sao không nói tôi là hòa thượng luôn đi."
Thượng Quan Mộc cũng biết Viên Tử Hàm đang đánh giá mình, nhưng chỉ là để mặc cho cậu ngắm sườn mặt hoàn hảo của mình, chính là không ngờ cậu lại dám nói như vậy, lúc này, hắn quả thực không thể không để ý rồi.
“Nhìn qua không giống, hơn nữa, hòa thượng lại không bắt quỷ"
Viên Tử Hàm xem thường liếc hắn một cái , sửa lại lời nói của Thượng Quan Mộc.
Một thân trang phục đắt tiền, còn có xe con, đạo sĩ cũng không có nổi tiếng như vậy, quan trọng hơn là: đạo sĩ không có đẹp trai như hắn.
“…" Tôi vốn không phải"
. Thượng Quan Mộc quét mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục quay đầu nhìn phía trước.
Tác giả :
Ý Phóng