Nam Nam Thú Thụ Bất Thân

Chương 17

Mặt trời lên cao ánh nắng chói chang, xuyên thấu qua ô kính cửa sổ, khiến bên trong phòng sáng trưng, bức rèm thủy tinh được ánh mặt trời chiếu rọi vào, phát ra ánh sáng rất đẹp mắt, giống như cầu vòng sau cơn mưa, bắc ngang ở trong phòng ngủ của Viên Tử Hàm, hào quang ấm áp, ôn nhu lại mộng ảo.

Tối qua bầu trời không có sao , nhưng hôm nay cảnh sắc rất tươi đẹp, đúng là trời chuyển biến thật nhanh.

Mùi vị say rượu thực sự là không dễ chịu nha, Viên Tử Hàm gõ gõ cái đầu còn có chút đau của mình, nhìn thấy tình cảnh trước mắt, hai mắt mở to, sửng sốt một hồi, mới hiểu được mình đang ở nhà, nhưng mà như thế nào trở về, vẫn thực sự là không rõ.

Mặc quần áo xong, liền đi xuống lầu.

Trong phòng vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân đát đát của Viên Tử Hàm vang vọng .

Vú Trương về nhà, vẫn chưa trở lại, lúc này Thượng Quan Mộc chắc đã đi làm rồi . Viên Tử Hàm vừa nghĩ tới vấn đề đi làm, quái lạ,  kêu lên một tiếng, liền hướng bên ngoài vội vàng chạy đi .

Tới trạm xe bus dừng lại đợi xe.

" Ông…"

Tiếng ong ong liến tiếp vang lên, điện thoại từ trong túi quần truyền đến tiếng rung .

Lúc này, ai còn gọi điện thoại tới a, trừ Thượng Quan Mộc cậu nghĩ chắc chẳng còn ai nữa .

" Này, sáng nay, sao anh không gọi tôi dậy hả?"

Viên Tử Hàm không đợi người bên kia nói, liền oán hận rống một trận. Người này rất không phúc hậu , hắn chắc chắn là cố ý, muốn mình đi trễ,  sau đó liền khấu trừ toàn bộ tiền chuyên cần của mình mà thôi.

" Bây giờ cậu đang ở đâu? Tôi không phải có lưu lại tờ giấy cho cậu sao "

Thượng Quan Mộc cũng không so đo với thái độ hung hăng của Viên Tử Hàm, nghe thấy bên kia tiếng mọi người nói chuyện, cùng tiếng xe, rất ầm ĩ, nói vậy thần kinh cậu ta có vấn đề , không nhìn thấy tờ giấy của mình lưu lại.

Quả nhiên, Viên Tử Hàm nghe xong lời của hắn, lập tức liền hỏi lại

" Tờ giấy, tờ giấy nào?"

Cậu vừa rồi vội vàng đi, đâu còn thời gian để ý mấy thứ kia, hơn nữa, lưu cái gì tờ giấy chó má a, lúc đó hắn không có ở nhà, cùng mình nói một tiếng không tốt sao, mắc gì phải phiền toái như vậy chứ!

Cậu đương nhiên không biết, nguyên nhân Thượng Quan Mộc làm như vậy, là không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu mà thôi .

" Cậu hôm nay ở nhà đi , trên bàn có canh đậu xanh uống ngay đi, nhớ rõ trước khi uống phải đun nóng đó "

Nghe nói say rượu uống chút canh đậu xanh sẽ tương đối tốt, hắn tửu lượng tốt lắm, trong trí nhớ của hắn chính là chỉ mới say một lần, khi đó vú Trương đã nói với hắn như vậy. Hiệu quả đúng là rất tốt .

Viên Tử Hàm tửu lượng kém như thế, lúc này khẳng định cũng không dễ chịu, nên để lại tờ giấy bảo cậu hôm nay không cần đi làm , nhưng hắn lại quên mất thần kinh Viên Tử Hàm thô kệch , sớm biết sẽ như vậy, hắn nên đem tờ giấy lưu lại phòng của hắn cho rồi.

Bất quá thái độ của Thượng Quan Mộc như vậy, khiến Viên Tử Hàm rất không được tự nhiên . Chung quy cảm thấy hắn hôm nay so với bình thường rất không giống nhau, nói chuyện lại nhẹ nhàng ôn nhu, chẳng lẽ là trúng tà .

" Không cần đi làm, tại sao?  Anh hôm nay có chút kỳ quái nha"

Kỳ quái, đối tốt với cậu ta một chút thì bị kêu là kỳ quái , Thượng Quan Mộc trong lòng hơi khó chịu, lần đầu tiên hắn vì người khác mà suy nghĩ thật lòng, đổi lại nhưng là một câu như vậy.

“Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi, buổi tối tôi sẽ cố gắng về sớm một chút "

Viên Tử Hàm hoàn toàn mờ mịt , nhưng điện thoại di động đã truyền đến tiếng tút tút. Hắn đã tắt máy rồi .

Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi , tưởng mình là sủng vật chắc ? Bất quá hắn nói không cần đi làm , Viên Tử Hàm trong lòng rất cao hứng , đầu của cậu thật sự còn có chút đau, đi làm bất quá chính là tới đó ngồi ngơ ngác mà thôi, ngược lại còn không bằng về nhà nghỉ ngơi . Nghĩ liền xoay người đi về nhà.

Vừa về tới nhà, liền đi tìm đồ ăn .

Buổi sáng thức dậy muộn, hơn nữa vừa rồi một đường chạy như điên, ngược lại đã quên bụng chưa có gì. Tới bên cạnh bàn xem xét, một tô đựng thứ gì đen đen , đây chẳng lẽ là canh đậu xanh Thượng Quan Mộc nói. Nhưng vú Trương không ở nhà, chẳng lẽ là hắn đích thân làm, hắn chẳng lẽ là giác ngộ rồi , vì chuyện đêm qua mình say rượu sao?

Nhớ tới lời Thượng Quan Mộc, thay vì đem nó bỏ vào lò vi sóng làm nóng ba phút , liền bưng lên hung hổ như trâu uống một hơi hết nhẵn.

Ô ô, điện thoại di động lại bắt đầu rung rung .

Không phải vừa mới gọi điện thoại sao, bây giờ lại có chuyện gì nữa ?  Viên Tử Hàm nhìn điện thoại cũng không cầm lên xem .

" Anh lại có chuyện gì nữa thế, nhưng mà nói thật, canh đậu xanh kia của anh thật sự là chẳng có gì đặc biệt, hương vị, cũng tạm coi có thể uống được "

“Ha ha ha, Tử Hàm, là tôi" giọng nữ bên kia ngượng ngùng cười nói.

Axx, không phải Thượng Quan Mộc. Cô ta là ai, tại sao lại biết số điện thoại của mình ? Trong đầu Viên Tử Hàm hiện lên hai dấu chấm hỏi to đùng, nhưng do đối phương chưa tắt máy, cậu vẫn là lễ phép giải thích lời nói vừa rồi.

" Ngại quá, nhưng mà cô là ai a, tôi biết cô sao?"

Cô ta kêu mình Tử Hàm, lại là con gái , trừ An Nhã ra thì không có người nào gọi cậu như vậy nữa. Nhưng An Nhã, cô ấy sẽ không bao giờ nhớ tới chuyện trước đây .

Người bên kia nghe Viên Tử Hàm nói xong,  trầm mặc một lát, sau đó mới cười nói “Tôi là Âu Tiểu Lan "

Âu Tiểu Lan, nghe rất quen tai nha. Viên Tử Hàm gãi đầu một hồi, mới nhớ ra " Cô chính là phù dâu ngày hôm qua đúng không? "

" Umh, ha ha, rốt cục anh cũng nhớ ra tôi rồi "

Âu Tiểu Lan thanh âm có chút vui mừng . Tất cả những gì liên quan tới Viên Tử Hàm, cô bây giờ đều rất rõ ràng, cũng biết anh nhân duyên vô cùng tốt, đại khái diện mạo bên ngoài không phân biệt được là nam hay nữ. Chính mình lần đầu thấy anh, cũng bị bộ dáng của anh khiến cho kinh ngạc một phen .

" Nguyên lai là cô a, có chuyện gì không?"

Cô ta tìm mình có thể có chuyện gì nhỉ, cho đến bây giờ, mình hình như chỉ gặp cô ta mới hai lần mà thôi , hơn nữa mỗi lần cũng tương đối vội vàng, hẳn là cùng cô ta chưa nói tới cái gì giao tình thì phải.

" Cũng không có chuyện gì, đêm qua thấy anh say rượu , nên lo lắng cho anh. Nhưng mà nghe khẩu khí của anh, chắc là không có việc gì nữa . Đúng rồi, hôm nay anh không đi làm sao ?"

Kỳ thật cô muốn hỏi chính là chuyện về Thượng Quan Mộc, quan hệ hai người bọn họ khiến người ta thực hoài nghi nha .

" Umn, hôm nay tôi nghỉ, không đi làm. Bất quá ngày hôm qua tôi say rượu, làm sao cô biết?"

Viên Tử Hàm lúc này lo lắng lúc mình say rượu có hay không làm chuyện gì thất thường, nói cậu không biết uống rượu hay tửu lượng kém đều như nhau, cho nên nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ, cậu kiên quyết sẽ không uống.

" Umh, ngày hôm qua người kia cùng anh, là bạn của anh sao? Hắn hình như rất quan tâm anh thì phải "

Hơn nữa quan tâm có chút quá đáng . Bất quá không nói, trực giác phụ nữ có đôi khi thực đáng sợ, cho dù Âu Tiểu Lan chỉ là một cô nhóc lần đầu nhìn thấy thế giới, nhưng vẫn phát giác ra sự mập mờ giữa hai người.

" Umh "

Tác giả : Ý Phóng
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại