Năm Mươi Thước Thâm Lam
Chương 75
Tứ Phương cùng Tái Văn ở lại Đông Hải ở một đêm, bởi vì sau khi cùng Chu Quân đạt tới sự thỏa thuận , sáng hôm sau , bắt đầu mở hội nghị cổ đông cùng hội nghị nhân viên công ty , tuyên bố di chúc của Cao Đông Thành, và việc Chu Quân nhậm chức . Bởi vì Tái Văn và Tứ Phương vừa là cổ đông thứ nhất cùng thứ hai, cho nên trong hội cổ đông cũng không có dị nghị gì. Nhưng là hội nghị nhân viên lại có vẻ hơi lâu, bởi vì có một hai người quản lí có vẻ không vừa lòng , trong đó lấy Gavin cầm đầu, hắn cảm thấy nhất thời không thể hiểu được , Cao An An sao lại biến Hách Tái Văn ? Cô ta không phải đã rời công ty, rời khỏi Cao Đông Thành rồi sao? Sao bây giờ lại quay lại , vì sao? Vì sao Cao Đông Thành lại đem tài sản cho cô ta ? Hắn trước kia quá xem nhẹ Tái Văn, hiện tại Tái Văn đột nhiên biến thành chủ nhân của công ty giải trí Đông Thành, hắn thật sự không quen.
Tứ Phương chờ Chu Quân phát biểu với nhóm quản lý xong, sau đó lấy lời tổng kết : “Các vị, như mọi người đã thấy , tôi và vợ tôi hiện tại là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Đông Thành , chúng tôi được cố nhân nhờ vả , bằng cố gắng lớn nhất, bảo vệ công ty này , hơn nữa sẽ khiến nó phát triển càng lớn mạnh, mỗi một nhân viên , mỗi một quản lý , chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để tương lai hưởng thụ vinh quang của công ty giải trí Đông Thành. Tôi đây, sinh ra đã lỗ mãng, đối với lĩnh vực này cũng không quen thuộc, cho nên chúng tôi tiến cử Chu Quân vào vị trí tổng giám đốc công ty, phụ trách những công việc hằng ngày của công ty, tôi hy vọng mọi người tích cực phối hợp công việc với Chu Quân, để nâng cao công ty giải trí Đông Thành thêm một bước. Về phần những người không cùng chung chí hướng , chúng tôi cũng sẽ không ngăn trở con đường tiền đồ rộng lớn của mọi người , nhưng mong mọi người hãy quang minh chính đại mà ra đi , tôi không hy vọng nghe thấy tin tức gì không hay , tôi là người làm việc thô lỗ, đắc tội với mọi người thì sẽ không tốt lắm. Đương nhiên tôi biết mỗi người ở đây đều làm việc rất tận tụy , hy vọng mọi người sẽ tiếp tục, đến cuối năm, cho kết quả tốt nhất , tôi sẽ suy xét đến việc chia cổ phần công ty."
Tứ Phương vừa đấm vừa xoa sau khi nói những lời này , nhóm lớn nhóm nhỏ đều đã yên tâm , tuy rằng đã đổi ông chủ mới, nhưng chỉ cần chính mình công tác xuất sắc, thì vẫn có thể hưởng lợi hậu hĩnh, thậm chí so với trước kia chỉ có hơn. Gavin lúc này cũng khôn ngoan , hắn cũng hiểu thế nào là kẻ thức thời ,hắn đi đầu vỗ tay, “Tốt, tốt, ông chủ thật rộng lượng , mọi người nên nỗ lực hơn nữa."
Tái Văn liếc hắn một cái, không nói gì . Gavin tuy là người hơi đáng ghét một chút, lại có lòng dạ hẹp hòi ,ẻo lả, nhưng kinh nghiệm rất phong phú, nghiệp vụ cũng tinh thông, không người nào là con người toàn vẹn, vẫn nên cho hắn cơ hội .
Sau khi kết thúc hội nghị , Tứ Phương cùng Chu Quân xác nhận một ít văn kiện và điều lệ công ty, sau khi làm xong cũng đến giữa trưa . Tứ Phương mang Tái Văn đi ăn cơm, cơm nước xong lại quay về Vĩnh Châu.
Xe chạy đến Vĩnh Châu liền đến bệnh viện, Tái Văn hỏi Tứ Phương, " Sao vậy ạ ? Tự nhiên lại đến đây ?"
Tứ Phương lái xe vào bãi đỗ xe, “Việc hai ngày nay quá nhiều , lại bận rộn liên tục , vụ chấn động não lần trước của em còn chưa làm kiểm tra lần thứ hai đâu."
Hai ngày nay cảm xúc lúc lên lúc xuống , Tái Văn đã quên mất chuyện này ."Chắc không có chuyện gì đâu , mấy ngày nay em cũng không có cảm giác gì."
Tứ Phương đi qua giúp cô mở cửa xe, “Vẫn nên kiểm tra lại xem, như vậy mới có thể yên tâm."
Vì để anh yên tâm, Tái Văn đành nghe lời theo anh đi vào làm kiểm tra.
Sau khi có báo cáo cuối cùng, Tái Văn rất khỏe mạnh, chấn động não lần trước cũng không có di chứng gì. Tứ Phương rất vui vẻ, nhưng Tái Văn lại mệt muốn chết , cô hô to, “Mệt chết mất , chết đói mất thôi ."
Tứ Phương ôm cô đến bãi đỗ xe, “Muốn ăn cái gì? Anh đi mua cho em."
Tái Văn nghĩ nghĩ, “Em muốn ăn kem ly."
Tứ Phương giúp cô cài dây an toàn, “Được, chúng ta đến cửa hàng Haagen-Dazs."
Tái Văn nói, “Không vào trong đó, chúng ta đi siêu thị đi, nơi đó cũng có rất nhiều kem ly."
“Không phải nói ở Haagen-Dazs ăn ngon hơn sao ?"
Tái Văn cười, “Chúng ta đi siêu thị có thể thuận tiện mua đồ ăn “
Tứ Phương liếc cô một cái, “Chắc đầu bếp đã mua xong rồi ."
“Em mua vài món đặc biệt , hôm nay trở về nấu cơm cho anh và ba ba ăn."
Tứ Phương xoa xoa đầu cô , “Em cũng đừng lo nữa , để đầu bếp làm đi ."
Tái Văn nói, “Kia không giống, con dâu tiết kiệm, khẳng định phải nấu cơm , huống chi nấu cho hai người ăn, em cũng rất vui vẻ."
Tứ Phương ôm cổ cô “Bảo bối, anh thật hạnh phúc."
Tái Văn cũng ôm lấy anh , “Em cũng rất hạnh phúc."
Hai người nhịn không được bắt đầu hôn môi, càng hôn càng nghiện, hôn đến mức thiên hôn địa ám.( trời đất mù mịt)
***
Tái Văn sau khi về nhà liền vào phòng bếp nấu cơm , đầu bếp không có việc gì làm, đành ở bên làm trở thủ cho cô . Hạ Hữu Quân cũng đã quay về nhà , Tứ Phương ngồi ở phòng khách cùng ông nói chuyện phiếm.
“Các ngươi cả một ngày đi đâu vậy ?"
“Chúng con đi Đông Hải có chút việc."
Hạ Hữu Quân oán giận, “Gần cả một tháng này , con đều đông chạy tây chạy , sòng bạc đã ngừng kinh doanh rất lâu rồi, con còn muốn làm việc hay không a, là công việc quan trọng hay là phụ nữ quan trọng ?"
Tứ Phương không muốn cùng ông tranh cãi, “Con đến phòng bếp xem Tái Văn làm thế nào ." Anh đứng lên đi phòng bếp.
Hạ Hữu Quân nhỏ giọng nói thầm, “Đem vợ sủng lên trời , về sau con đừng có mà khóc."
Tứ Phương kỳ thật đều nghe thấy , anh cười cười, cũng không quay đầu lại phản bác , thế hệ trước mang chủ nghĩa đàn ông quá lớn , coi tình yêu tuổi trẻ nhẹ rất nhiều .
Anh đi vào phòng bếp, thấy Tái Văn đang ở chiên cá, nồi canh bên cạnh cũng đang sùi bọt , cô lo lắng cá bị cháy , kề mặt gần đến chảo cá , lẩm nhẩm một chút lại chạy nhanh rời đi.
Tứ Phương lấy cái xẻng chiên trong tay cô , “Anh đến đây “
Đầu bếp chính vội vàng lại nói, “Em đến đây ,em đến đây đi." Nữ chủ nhân nhất định phải tự mình làm, anh không có biện pháp, đành phải đứng ở bên cạnh nhìn.
Một lát Tứ Phương lại cầm cái xẻng chiên cá "À, cậu đầu bếp hôm nay tan tầm trước đi."
Đầu bếp trong lòng lo lắng , sẽ không bị đuổi việc chứ, tiền lương ở đây rất cao, chủ nhân lại yêu cầu không cao, anh ta làm việc rất hài lòng.
Tứ Phương vỗ vỗ vai đầu bếp, " Ngày mai cậu lại đến, phu nhân hôm nay có hứng , cho nên muốn nấu cơm, mỗi ngày nấu thế này cô ấy sẽ rất mệt , về sau để anh nấu cơm, nếu phu nhân tiến vào, cậu để cô ấy làm một chút là được ."
Tái Văn nắm quyền đấm vào phía sau lưng Tứ Phương, “Này , Em nấu cơm vẫn còn ngon mà ."
Tứ Phương cố ý hỏi cô “Vậy em nói về sau Kha tiên sinh không cần tới nữa ?"
Tái Văn nhìn đầu bếp, liên tục xua tay, “Em lại không có nói như vậy “
Tứ Phương mục đích đạt thành,anh nhìn đầu bếp nói, “Cậu về sau vẫn là an tâm làm đi, phu nhân nếu có hứng thú, để cô ấy làm một phần đồ ăn đơn giản là được ." Tứ Phương không muốn Tái Văn mệt mỏi, chỉ cần có hứng thú vào phòng bếp giúp đỡ được .
Tứ Phương làm cá trích kho tàu, Tái Văn ở một bên xào rau dưa.
Đồ ăn sau khi bưng lên bàn, Hạ Hữu Quân khó được nói một câu lời hay, “Đều là Tái Văn làm đây sao? Thoạt nhìn thực ngon ."
Tứ Phương nghe cha anh nói như vậy, anh cũng thật cao hứng, “Đúng vậy, đều do Tái Văn làm , ba, Tái Văn lợi hại mà ."
Hạ Hữu Quân lấy đũa gắp đồ ăn vào trong bát, “Màu sắc phối hợp tốt lắm, còn mùi thế nào , ta phải ăn qua mới biết được."
Tái Văn bới hai bát cơm, đặt trước mặt Hạ Hữu Quân cùng Vương thúc, sau đó lại bới cơm cho Tứ Phương, cuối cùng mới ngồi xuống ăn cơm.
Tứ Phương gắp một miếng thịt bò, cẩn thận đem cá lấy xương sạch sẽ, để vào trong bát Tái Văn, “Nhanh ăn đi, em làm lâu như vậy ."
Tứ Phương ở trước mặt hai trưởng bối làm như vậy, Tái Văn có chút ngượng ngùng, cô đỏ mặt , vội vàng vùi đầu ăn thịt bò.
Vương thúc thấy đôi vợ chồng son thân mật lại ôn nhu, trong lòng ông cũng cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc cỡ này quả là không dễ mà có a, “Lão hạ, Tái Văn làm đồ ăn ngon chứ ?" Ông quay đầu hỏi Hạ Hữu Quân, Vương thúc hy vọng lão Hạ nói lời thật lòng, không cần khó xử hai tiểu hài tử này, người trẻ tuổi cố gắng lâu như vậy mới có cuộc sống hạnh phúc, làm trưởng bối cũng nên duy trì giúp bọn họ a, cho dù không gọi là tốt , cũng đừng quấy rầy bọn họ.
Hạ Hữu Quân sao không hiểu ý tứ của ông , trong lòng ông lầm bầm lầu bầu, những người này thật sự quá quan tâm, giống như ta sẽ nuốt chửng Tái Văn không bằng . Rất rõ ràng về sau Tái Văn khẳng định là con dâu của ông , đã là sự thật , ông sẽ không khó dễ nó nữa . Cho dù về sau đối với Tái Văn có ý kiến gì, ông một đại nam nhân cũng chỉ có khả năng ở trước mặt con mình quát mắng , ông cũng không đến mức nhàm chán đi tìm Tái Văn gây phiền phức . Nhìn ánh mắt chờ mong của Tứ Phương, ông thầm mắng “Xú tiểu tử", nhưng trong miệng lời nói lại là lời hay, “Cũng không tệ lắm, ăn ngon ." Vốn ông không phải là một người giỏi ăn nói, có thể nói như vậy, đã quá tốt lắm rồi .
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Hữu Quân cố ý hỏi Tứ Phương, “Con ngày mai sẽ đi làm chứ ?"
Tứ Phương vùi đầu ăn cơm, không trả lời.
Hạ Hữu Quân lại oán giận, “Con bao lâu nay không đến công ty , công việc nhiều như vậy , lão ba ngươi cũng phải mệt chết ."
Không ngoài ý liệu, quả nhiên Tái Văn cũng khuyên Tứ Phương, “Hiện tại cũng không có chuyện gì , ngày mai anh nên đi làm đi."
Tứ Phương gật gật đầu, “ừ , đã biết, ngày mai anh sẽ đi làm."
Hạ Hữu Quân đắc ý nở nụ cười, vẫn là chính mình thông minh, hiểu được tâm lý Tứ Phương, ha ha.
Tứ Phương tắm xong , thấy Tái Văn đổi vỏ chăn, anh đi qua đi giúp cô, sau khi xong Tứ Phương ôm Tái Văn bổ nhào trên giường, gắt gao đè nặng thân thể của cô "Ha ha, anh thật hạnh phúc a."
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tứ Phương nói như vậy, Tái Văn ôm cổ anh , “Đứa ngốc…"
Tứ Phương giật nhẹ khuôn mặt cô , “Vừa rồi ở trên bàn cơm, vì sao lại phụ họa theo cha anh ?"
“Ông khi đó nói như vậy, nhất định là muốn em khuyên anh ? Làm con dâu cũng phải nghe lời cha chứ, huống chi chỉ cần anh đi làm, lại không phải chuyện gì khác a."
Tứ Phương lại không muốn đi làm , anh muốn mang Tái Văn ra ngoài du lịch , “Ai, ngày mai phải đi làm rồi , vợ à, hôn anh một cái, an ủi chồng em một chút đi “
Tái Văn bèn hôn anh một phát , dùng lời nói buồn nôn hề hề dỗ anh "Chồng à ngày mai đi làm đi, sáng mai em sẽ nấu cơm cho chồng a ."
Tứ Phương đưa tay vói vào áo ngủ cô , “Vợ anh thật tốt quá."
Tái Văn nhéo tay anh "Vợ anh tốt như vậy, sao còn kéo áo vợ anh chứ ."
Tứ Phương một ngụm ngậm lấy môi cô , mơ hồ không rõ nói, “Vợ đáng yêu thế này , cho nên phải yêu thật nhiều ."
Tái Văn bị anh hôn không thở nổi, nói cũng nói không nên lời.
Ngọt ngào ban đêm vừa mới bắt đầu, Tứ Phương thề phải làm đến hừng đông.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Tái Văn thật sự dậy làm bữa sáng cho Tứ Phương.
Tứ Phương xoay người sờ bên cạnh không thấy cô đâu , anh lập tức tỉnh, nghĩ đến buổi sáng hôm nay Tái Văn nói qua sẽ làm bữa sáng cho anh, hắn dép lê cũng không mang, chạy đến phòng bếp lầu một tìm Tái Văn.
Tái Văn đang chiên trứng ốp lếp, Tứ Phương từ sau lưng ôm lấy cô “Sao lại tỉnh sớm như vậy?" Anh còn tưởng rằng Tái Văn muốn ngủ thật nhiều chứ, tối hôm qua bọn họ làm đến tận khuya, hôm nay Tái Văn sớm như vậy đã dậy , rất không cho anh mặt mũi nha , anh có kém như vậy sao ? Vợ anh thế nhưng không mệt mỏi gì cả .
Tái Văn nói, “Ngày hôm qua không phải đáp ứng anh sẽ làm bữa sáng sao, trong đầu em luôn luôn nhắc nhở chuyện này, như vậy sáng sớm có thể không ngủ dậy quá muộn." Cô lo lắng ngủ dậy muộn, sẽ không thể nấu cơm cho Tứ Phương, anh vì cô mà đi làm, cho nên vẫn nhắc nhở bản thân không thể ngủ quên .
Tứ Phương khẽ hôn vào thái dương của cô , “Lần sau không cần như vậy , không ăn bữa sáng cũng sẽ không sao nào, làm sao lại để em vất vả như vậy được ."
Tái Văn lắc đầu, “Đều đã đáp ứng anh rồi ."
“Thì đã làm sao " Tứ Phương chỉ vào bữa sáng phong phú trên bàn cơm hỏi, “Làm sao lại nấu nhiều như vậy?"
Tái Văn đem đĩa trứng gà để lên bàn cơm, “Không thể chỉ có một mình anh ăn a, ba ba cùng Vương thúc thì sao ?"
Tứ Phương rất muốn nói, đầu bếp sẽ làm cho họ .
“Khụ" Hạ Hữu Quân ở phía sau bọn họ khụ một tiếng, Tái Văn vội vàng giãy khỏi vòng ôm của Tứ Phương , cô xoay người hướng Hạ Hữu Quân nói, “Ba, ba tới ăn bữa sáng đi."
Hạ Hữu Quân liếc con một cái nói , “Được , ta cũng rất đói bụng rồi ."
***
Tứ Phương sau khi đi làm , Tái Văn liền ở nhà dọn dẹp , cô dọn dẹp phòng bếp một lần nữa, sau đó lại bắt đầu giặt quần áo, phơi quần áo, ủi quần áo , quần áo của Tứ Phương đều được cô ủi thẳng tắp.
Nhanh đến mười một giờ , Tứ Phương gọi điện thoại cho cô , muốn cô đưa cơm trưa đến văn phòng cho anh .
Tái Văn thầm oán anh “Anh sao không nói sớm chút? Có thể sớm chuẩn bị một chút a, bây giờ đã trễ thế này, em mà bắt đầu nấu , anh chẳng phải phải đợi lâu sao , nếu không ngày mai đưa được không ."
Tứ Phương không đồng ý, chết sống cũng muốn hôm nay phải bắt cô đưa cơm .
Tái Văn bất đắc dĩ, vậy được rồi, chỉ có thể làm nhanh một chút .
Tái Văn lấy nguyên liệu nấu trong tủ lạnh ăn, rất nhanh làm một món mặn , một món xào lại thêm một món canh, đựng trong hộp giữ ấm , vội vàng chạy tới công ty Tứ Phương.
Lái xe đại khái đã nghe được mệnh lệnh của Tứ Phương, chờ ở ngoài cửa, Tái Văn không biết địa chỉ công ty Tứ Phương, còn đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ở đâu.
Bước xuống khỏi xe ,Tái Văn bị một đống người làm cho hoảng sợ a ,chỉ thấy trước quảng trường công ty đứng rất nhiều người, đông một người tây một người , không có quy luật gì, mỗi người đều mặc trang phục chỉnh tề, mặt nở nụ cười, đây là làm sao a?
Tái Văn đi xuống bậc cấp , tiến gần một cô gái trẻ hỏi nhỏ "Mọi người làm sao vậy ? Mọi người đều là nhân viên công ty sao?"
Cô gái cười gật gật đầu.
Tái Văn lại hỏi, “Mọi ngươi đang làm gì vậy ? Kháng nghị sao? Công ty có vấn đề gì a ?" Hôm nay có mưa bụi, nhiều người đứng ở chỗ này như vậy, rất nhiều người quần áo cùng tóc tai đã hơi hơi ướt. Khẳng định có chuyện gì, bằng không sao phải đứng ở đây , Tái Văn đoán .
Cô gái kia vẫn cười, cũng không có trả lời câu hỏi của cô .
Tái Văn thấy cô gái này không để ý tới cô ,cô quyết định nhanh đi lên hỏi Tứ Phương một chút, nhiều người đứng ở trước cửa như vậy, nhất định anh biết nguyên nhân. Tái Văn cầm hộp giữ ấm đi vào cửa, rất nhanh lên lầu 3, một nữ thư ký đứng ở lầu 3 chờ cô, “Hạ phu nhân, bên này, Hạ tiên sinh đang chờ cô ."
Tái Văn đi theo sau thư ký , đi tới văn phòng Tứ Phương. Tứ Phương đang ngồi ở trước bàn dài , anh thấy Tái Văn tiến vào, vội vàng đứng lên, “Tới rồi “
Anh hướng thư ký khoát tay, nữ thư ký mỉm cười rời khỏi văn phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại .
Tái Văn đem hộp giữ ấm để lên trên bàn Tứ Phương, sau đó hỏi Tứ Phương, “Dưới lầu là chuyện gì xảy ra vậy ? Sao có nhiều người như vậy?"
Tứ Phương một bộ dáng không tin , “Có sao? Dưới lầu có người ?"
Tái Văn nóng nảy ,cô kéo tay Tứ Phương đi đến phía trước cửa sổ, cô sốt ruột chỉ vào đám người phía dưới, “Anh xem, rất nhiều người đang đứng ở đó “
Tứ Phương còn không nói gì, Tái Văn đã muốn hét ầm lên, hóa ra, hóa ra nhiều người như vậy không phải đứng lung tung, bọn họ đã sắp xếp từ trước hai chữ tiếng Anh ‘MARRY ME ‘
Tứ Phương từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhẫn, anh quì gối xuống , mở hộp nhẫn trong tay ra , một chiếc nhẫn với viên kéo kim cương màu phấn hồng 25 Carat nằm ở trong đó , ánh ngọc lóng lánh đến loá mắt. Chiếc nhẫn này là do Tứ Phương nửa năm trước ở hội đấu giá Mỹ đấu giá thắng với giá trị 2. 5 triệu. Hôm nay rốt cục cũng có thể tại đây, trong thời khắc quan trọng nhất, trao nó cho cô .
Tái Văn đã muốn khóc, cô che miệng ,không thể tưởng được Tứ Phương vì cô đã chuẩn bị lớn niềm vui cùng ngọt ngào như vậy.
Tứ Phương cũng không bình tĩnh, vì quá kích động nước mắt theo khóe mắt của anh chảy xuống.
Anh nắm tay phải Tái Văn, nghẹn ngào hỏi cô , “Bảo bối, em nguyện ý theo anh cùng sống những năm tháng cuối đời chứ ? Em nguyện ý về sau để cho anh có thể chăm sóc cho em chứ ?"
Tái Văn rơi lệ lớn tiếng nói, “Em nguyện ý, em nguyện ý, em nguyện ý…"
Tay Tứ Phương run run , cầm chiếc nhẫn nhẹ nhàng mang vào ngón áp út cho Tái Văn.
Có người từ ngoài văn phòng đi vào , bọn họ giơ sâm banh, giơ hoa tươi, hát một bài tình ca, sau đó chúc mừng cho thời khắc hạnh phúc này của bọn họ .
Trong tiếng ca ngọt ngào bay bổng , Tứ Phương ôm chặt lấy Tái Văn.
Tứ Phương chờ Chu Quân phát biểu với nhóm quản lý xong, sau đó lấy lời tổng kết : “Các vị, như mọi người đã thấy , tôi và vợ tôi hiện tại là cổ đông lớn nhất của công ty giải trí Đông Thành , chúng tôi được cố nhân nhờ vả , bằng cố gắng lớn nhất, bảo vệ công ty này , hơn nữa sẽ khiến nó phát triển càng lớn mạnh, mỗi một nhân viên , mỗi một quản lý , chúng ta hãy cùng nhau cố gắng để tương lai hưởng thụ vinh quang của công ty giải trí Đông Thành. Tôi đây, sinh ra đã lỗ mãng, đối với lĩnh vực này cũng không quen thuộc, cho nên chúng tôi tiến cử Chu Quân vào vị trí tổng giám đốc công ty, phụ trách những công việc hằng ngày của công ty, tôi hy vọng mọi người tích cực phối hợp công việc với Chu Quân, để nâng cao công ty giải trí Đông Thành thêm một bước. Về phần những người không cùng chung chí hướng , chúng tôi cũng sẽ không ngăn trở con đường tiền đồ rộng lớn của mọi người , nhưng mong mọi người hãy quang minh chính đại mà ra đi , tôi không hy vọng nghe thấy tin tức gì không hay , tôi là người làm việc thô lỗ, đắc tội với mọi người thì sẽ không tốt lắm. Đương nhiên tôi biết mỗi người ở đây đều làm việc rất tận tụy , hy vọng mọi người sẽ tiếp tục, đến cuối năm, cho kết quả tốt nhất , tôi sẽ suy xét đến việc chia cổ phần công ty."
Tứ Phương vừa đấm vừa xoa sau khi nói những lời này , nhóm lớn nhóm nhỏ đều đã yên tâm , tuy rằng đã đổi ông chủ mới, nhưng chỉ cần chính mình công tác xuất sắc, thì vẫn có thể hưởng lợi hậu hĩnh, thậm chí so với trước kia chỉ có hơn. Gavin lúc này cũng khôn ngoan , hắn cũng hiểu thế nào là kẻ thức thời ,hắn đi đầu vỗ tay, “Tốt, tốt, ông chủ thật rộng lượng , mọi người nên nỗ lực hơn nữa."
Tái Văn liếc hắn một cái, không nói gì . Gavin tuy là người hơi đáng ghét một chút, lại có lòng dạ hẹp hòi ,ẻo lả, nhưng kinh nghiệm rất phong phú, nghiệp vụ cũng tinh thông, không người nào là con người toàn vẹn, vẫn nên cho hắn cơ hội .
Sau khi kết thúc hội nghị , Tứ Phương cùng Chu Quân xác nhận một ít văn kiện và điều lệ công ty, sau khi làm xong cũng đến giữa trưa . Tứ Phương mang Tái Văn đi ăn cơm, cơm nước xong lại quay về Vĩnh Châu.
Xe chạy đến Vĩnh Châu liền đến bệnh viện, Tái Văn hỏi Tứ Phương, " Sao vậy ạ ? Tự nhiên lại đến đây ?"
Tứ Phương lái xe vào bãi đỗ xe, “Việc hai ngày nay quá nhiều , lại bận rộn liên tục , vụ chấn động não lần trước của em còn chưa làm kiểm tra lần thứ hai đâu."
Hai ngày nay cảm xúc lúc lên lúc xuống , Tái Văn đã quên mất chuyện này ."Chắc không có chuyện gì đâu , mấy ngày nay em cũng không có cảm giác gì."
Tứ Phương đi qua giúp cô mở cửa xe, “Vẫn nên kiểm tra lại xem, như vậy mới có thể yên tâm."
Vì để anh yên tâm, Tái Văn đành nghe lời theo anh đi vào làm kiểm tra.
Sau khi có báo cáo cuối cùng, Tái Văn rất khỏe mạnh, chấn động não lần trước cũng không có di chứng gì. Tứ Phương rất vui vẻ, nhưng Tái Văn lại mệt muốn chết , cô hô to, “Mệt chết mất , chết đói mất thôi ."
Tứ Phương ôm cô đến bãi đỗ xe, “Muốn ăn cái gì? Anh đi mua cho em."
Tái Văn nghĩ nghĩ, “Em muốn ăn kem ly."
Tứ Phương giúp cô cài dây an toàn, “Được, chúng ta đến cửa hàng Haagen-Dazs."
Tái Văn nói, “Không vào trong đó, chúng ta đi siêu thị đi, nơi đó cũng có rất nhiều kem ly."
“Không phải nói ở Haagen-Dazs ăn ngon hơn sao ?"
Tái Văn cười, “Chúng ta đi siêu thị có thể thuận tiện mua đồ ăn “
Tứ Phương liếc cô một cái, “Chắc đầu bếp đã mua xong rồi ."
“Em mua vài món đặc biệt , hôm nay trở về nấu cơm cho anh và ba ba ăn."
Tứ Phương xoa xoa đầu cô , “Em cũng đừng lo nữa , để đầu bếp làm đi ."
Tái Văn nói, “Kia không giống, con dâu tiết kiệm, khẳng định phải nấu cơm , huống chi nấu cho hai người ăn, em cũng rất vui vẻ."
Tứ Phương ôm cổ cô “Bảo bối, anh thật hạnh phúc."
Tái Văn cũng ôm lấy anh , “Em cũng rất hạnh phúc."
Hai người nhịn không được bắt đầu hôn môi, càng hôn càng nghiện, hôn đến mức thiên hôn địa ám.( trời đất mù mịt)
***
Tái Văn sau khi về nhà liền vào phòng bếp nấu cơm , đầu bếp không có việc gì làm, đành ở bên làm trở thủ cho cô . Hạ Hữu Quân cũng đã quay về nhà , Tứ Phương ngồi ở phòng khách cùng ông nói chuyện phiếm.
“Các ngươi cả một ngày đi đâu vậy ?"
“Chúng con đi Đông Hải có chút việc."
Hạ Hữu Quân oán giận, “Gần cả một tháng này , con đều đông chạy tây chạy , sòng bạc đã ngừng kinh doanh rất lâu rồi, con còn muốn làm việc hay không a, là công việc quan trọng hay là phụ nữ quan trọng ?"
Tứ Phương không muốn cùng ông tranh cãi, “Con đến phòng bếp xem Tái Văn làm thế nào ." Anh đứng lên đi phòng bếp.
Hạ Hữu Quân nhỏ giọng nói thầm, “Đem vợ sủng lên trời , về sau con đừng có mà khóc."
Tứ Phương kỳ thật đều nghe thấy , anh cười cười, cũng không quay đầu lại phản bác , thế hệ trước mang chủ nghĩa đàn ông quá lớn , coi tình yêu tuổi trẻ nhẹ rất nhiều .
Anh đi vào phòng bếp, thấy Tái Văn đang ở chiên cá, nồi canh bên cạnh cũng đang sùi bọt , cô lo lắng cá bị cháy , kề mặt gần đến chảo cá , lẩm nhẩm một chút lại chạy nhanh rời đi.
Tứ Phương lấy cái xẻng chiên trong tay cô , “Anh đến đây “
Đầu bếp chính vội vàng lại nói, “Em đến đây ,em đến đây đi." Nữ chủ nhân nhất định phải tự mình làm, anh không có biện pháp, đành phải đứng ở bên cạnh nhìn.
Một lát Tứ Phương lại cầm cái xẻng chiên cá "À, cậu đầu bếp hôm nay tan tầm trước đi."
Đầu bếp trong lòng lo lắng , sẽ không bị đuổi việc chứ, tiền lương ở đây rất cao, chủ nhân lại yêu cầu không cao, anh ta làm việc rất hài lòng.
Tứ Phương vỗ vỗ vai đầu bếp, " Ngày mai cậu lại đến, phu nhân hôm nay có hứng , cho nên muốn nấu cơm, mỗi ngày nấu thế này cô ấy sẽ rất mệt , về sau để anh nấu cơm, nếu phu nhân tiến vào, cậu để cô ấy làm một chút là được ."
Tái Văn nắm quyền đấm vào phía sau lưng Tứ Phương, “Này , Em nấu cơm vẫn còn ngon mà ."
Tứ Phương cố ý hỏi cô “Vậy em nói về sau Kha tiên sinh không cần tới nữa ?"
Tái Văn nhìn đầu bếp, liên tục xua tay, “Em lại không có nói như vậy “
Tứ Phương mục đích đạt thành,anh nhìn đầu bếp nói, “Cậu về sau vẫn là an tâm làm đi, phu nhân nếu có hứng thú, để cô ấy làm một phần đồ ăn đơn giản là được ." Tứ Phương không muốn Tái Văn mệt mỏi, chỉ cần có hứng thú vào phòng bếp giúp đỡ được .
Tứ Phương làm cá trích kho tàu, Tái Văn ở một bên xào rau dưa.
Đồ ăn sau khi bưng lên bàn, Hạ Hữu Quân khó được nói một câu lời hay, “Đều là Tái Văn làm đây sao? Thoạt nhìn thực ngon ."
Tứ Phương nghe cha anh nói như vậy, anh cũng thật cao hứng, “Đúng vậy, đều do Tái Văn làm , ba, Tái Văn lợi hại mà ."
Hạ Hữu Quân lấy đũa gắp đồ ăn vào trong bát, “Màu sắc phối hợp tốt lắm, còn mùi thế nào , ta phải ăn qua mới biết được."
Tái Văn bới hai bát cơm, đặt trước mặt Hạ Hữu Quân cùng Vương thúc, sau đó lại bới cơm cho Tứ Phương, cuối cùng mới ngồi xuống ăn cơm.
Tứ Phương gắp một miếng thịt bò, cẩn thận đem cá lấy xương sạch sẽ, để vào trong bát Tái Văn, “Nhanh ăn đi, em làm lâu như vậy ."
Tứ Phương ở trước mặt hai trưởng bối làm như vậy, Tái Văn có chút ngượng ngùng, cô đỏ mặt , vội vàng vùi đầu ăn thịt bò.
Vương thúc thấy đôi vợ chồng son thân mật lại ôn nhu, trong lòng ông cũng cực kỳ vui vẻ, hạnh phúc cỡ này quả là không dễ mà có a, “Lão hạ, Tái Văn làm đồ ăn ngon chứ ?" Ông quay đầu hỏi Hạ Hữu Quân, Vương thúc hy vọng lão Hạ nói lời thật lòng, không cần khó xử hai tiểu hài tử này, người trẻ tuổi cố gắng lâu như vậy mới có cuộc sống hạnh phúc, làm trưởng bối cũng nên duy trì giúp bọn họ a, cho dù không gọi là tốt , cũng đừng quấy rầy bọn họ.
Hạ Hữu Quân sao không hiểu ý tứ của ông , trong lòng ông lầm bầm lầu bầu, những người này thật sự quá quan tâm, giống như ta sẽ nuốt chửng Tái Văn không bằng . Rất rõ ràng về sau Tái Văn khẳng định là con dâu của ông , đã là sự thật , ông sẽ không khó dễ nó nữa . Cho dù về sau đối với Tái Văn có ý kiến gì, ông một đại nam nhân cũng chỉ có khả năng ở trước mặt con mình quát mắng , ông cũng không đến mức nhàm chán đi tìm Tái Văn gây phiền phức . Nhìn ánh mắt chờ mong của Tứ Phương, ông thầm mắng “Xú tiểu tử", nhưng trong miệng lời nói lại là lời hay, “Cũng không tệ lắm, ăn ngon ." Vốn ông không phải là một người giỏi ăn nói, có thể nói như vậy, đã quá tốt lắm rồi .
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Hữu Quân cố ý hỏi Tứ Phương, “Con ngày mai sẽ đi làm chứ ?"
Tứ Phương vùi đầu ăn cơm, không trả lời.
Hạ Hữu Quân lại oán giận, “Con bao lâu nay không đến công ty , công việc nhiều như vậy , lão ba ngươi cũng phải mệt chết ."
Không ngoài ý liệu, quả nhiên Tái Văn cũng khuyên Tứ Phương, “Hiện tại cũng không có chuyện gì , ngày mai anh nên đi làm đi."
Tứ Phương gật gật đầu, “ừ , đã biết, ngày mai anh sẽ đi làm."
Hạ Hữu Quân đắc ý nở nụ cười, vẫn là chính mình thông minh, hiểu được tâm lý Tứ Phương, ha ha.
Tứ Phương tắm xong , thấy Tái Văn đổi vỏ chăn, anh đi qua đi giúp cô, sau khi xong Tứ Phương ôm Tái Văn bổ nhào trên giường, gắt gao đè nặng thân thể của cô "Ha ha, anh thật hạnh phúc a."
Đây là lần thứ hai trong hôm nay Tứ Phương nói như vậy, Tái Văn ôm cổ anh , “Đứa ngốc…"
Tứ Phương giật nhẹ khuôn mặt cô , “Vừa rồi ở trên bàn cơm, vì sao lại phụ họa theo cha anh ?"
“Ông khi đó nói như vậy, nhất định là muốn em khuyên anh ? Làm con dâu cũng phải nghe lời cha chứ, huống chi chỉ cần anh đi làm, lại không phải chuyện gì khác a."
Tứ Phương lại không muốn đi làm , anh muốn mang Tái Văn ra ngoài du lịch , “Ai, ngày mai phải đi làm rồi , vợ à, hôn anh một cái, an ủi chồng em một chút đi “
Tái Văn bèn hôn anh một phát , dùng lời nói buồn nôn hề hề dỗ anh "Chồng à ngày mai đi làm đi, sáng mai em sẽ nấu cơm cho chồng a ."
Tứ Phương đưa tay vói vào áo ngủ cô , “Vợ anh thật tốt quá."
Tái Văn nhéo tay anh "Vợ anh tốt như vậy, sao còn kéo áo vợ anh chứ ."
Tứ Phương một ngụm ngậm lấy môi cô , mơ hồ không rõ nói, “Vợ đáng yêu thế này , cho nên phải yêu thật nhiều ."
Tái Văn bị anh hôn không thở nổi, nói cũng nói không nên lời.
Ngọt ngào ban đêm vừa mới bắt đầu, Tứ Phương thề phải làm đến hừng đông.
***
Buổi sáng ngày hôm sau, Tái Văn thật sự dậy làm bữa sáng cho Tứ Phương.
Tứ Phương xoay người sờ bên cạnh không thấy cô đâu , anh lập tức tỉnh, nghĩ đến buổi sáng hôm nay Tái Văn nói qua sẽ làm bữa sáng cho anh, hắn dép lê cũng không mang, chạy đến phòng bếp lầu một tìm Tái Văn.
Tái Văn đang chiên trứng ốp lếp, Tứ Phương từ sau lưng ôm lấy cô “Sao lại tỉnh sớm như vậy?" Anh còn tưởng rằng Tái Văn muốn ngủ thật nhiều chứ, tối hôm qua bọn họ làm đến tận khuya, hôm nay Tái Văn sớm như vậy đã dậy , rất không cho anh mặt mũi nha , anh có kém như vậy sao ? Vợ anh thế nhưng không mệt mỏi gì cả .
Tái Văn nói, “Ngày hôm qua không phải đáp ứng anh sẽ làm bữa sáng sao, trong đầu em luôn luôn nhắc nhở chuyện này, như vậy sáng sớm có thể không ngủ dậy quá muộn." Cô lo lắng ngủ dậy muộn, sẽ không thể nấu cơm cho Tứ Phương, anh vì cô mà đi làm, cho nên vẫn nhắc nhở bản thân không thể ngủ quên .
Tứ Phương khẽ hôn vào thái dương của cô , “Lần sau không cần như vậy , không ăn bữa sáng cũng sẽ không sao nào, làm sao lại để em vất vả như vậy được ."
Tái Văn lắc đầu, “Đều đã đáp ứng anh rồi ."
“Thì đã làm sao " Tứ Phương chỉ vào bữa sáng phong phú trên bàn cơm hỏi, “Làm sao lại nấu nhiều như vậy?"
Tái Văn đem đĩa trứng gà để lên bàn cơm, “Không thể chỉ có một mình anh ăn a, ba ba cùng Vương thúc thì sao ?"
Tứ Phương rất muốn nói, đầu bếp sẽ làm cho họ .
“Khụ" Hạ Hữu Quân ở phía sau bọn họ khụ một tiếng, Tái Văn vội vàng giãy khỏi vòng ôm của Tứ Phương , cô xoay người hướng Hạ Hữu Quân nói, “Ba, ba tới ăn bữa sáng đi."
Hạ Hữu Quân liếc con một cái nói , “Được , ta cũng rất đói bụng rồi ."
***
Tứ Phương sau khi đi làm , Tái Văn liền ở nhà dọn dẹp , cô dọn dẹp phòng bếp một lần nữa, sau đó lại bắt đầu giặt quần áo, phơi quần áo, ủi quần áo , quần áo của Tứ Phương đều được cô ủi thẳng tắp.
Nhanh đến mười một giờ , Tứ Phương gọi điện thoại cho cô , muốn cô đưa cơm trưa đến văn phòng cho anh .
Tái Văn thầm oán anh “Anh sao không nói sớm chút? Có thể sớm chuẩn bị một chút a, bây giờ đã trễ thế này, em mà bắt đầu nấu , anh chẳng phải phải đợi lâu sao , nếu không ngày mai đưa được không ."
Tứ Phương không đồng ý, chết sống cũng muốn hôm nay phải bắt cô đưa cơm .
Tái Văn bất đắc dĩ, vậy được rồi, chỉ có thể làm nhanh một chút .
Tái Văn lấy nguyên liệu nấu trong tủ lạnh ăn, rất nhanh làm một món mặn , một món xào lại thêm một món canh, đựng trong hộp giữ ấm , vội vàng chạy tới công ty Tứ Phương.
Lái xe đại khái đã nghe được mệnh lệnh của Tứ Phương, chờ ở ngoài cửa, Tái Văn không biết địa chỉ công ty Tứ Phương, còn đang chuẩn bị gọi điện thoại hỏi ở đâu.
Bước xuống khỏi xe ,Tái Văn bị một đống người làm cho hoảng sợ a ,chỉ thấy trước quảng trường công ty đứng rất nhiều người, đông một người tây một người , không có quy luật gì, mỗi người đều mặc trang phục chỉnh tề, mặt nở nụ cười, đây là làm sao a?
Tái Văn đi xuống bậc cấp , tiến gần một cô gái trẻ hỏi nhỏ "Mọi người làm sao vậy ? Mọi người đều là nhân viên công ty sao?"
Cô gái cười gật gật đầu.
Tái Văn lại hỏi, “Mọi ngươi đang làm gì vậy ? Kháng nghị sao? Công ty có vấn đề gì a ?" Hôm nay có mưa bụi, nhiều người đứng ở chỗ này như vậy, rất nhiều người quần áo cùng tóc tai đã hơi hơi ướt. Khẳng định có chuyện gì, bằng không sao phải đứng ở đây , Tái Văn đoán .
Cô gái kia vẫn cười, cũng không có trả lời câu hỏi của cô .
Tái Văn thấy cô gái này không để ý tới cô ,cô quyết định nhanh đi lên hỏi Tứ Phương một chút, nhiều người đứng ở trước cửa như vậy, nhất định anh biết nguyên nhân. Tái Văn cầm hộp giữ ấm đi vào cửa, rất nhanh lên lầu 3, một nữ thư ký đứng ở lầu 3 chờ cô, “Hạ phu nhân, bên này, Hạ tiên sinh đang chờ cô ."
Tái Văn đi theo sau thư ký , đi tới văn phòng Tứ Phương. Tứ Phương đang ngồi ở trước bàn dài , anh thấy Tái Văn tiến vào, vội vàng đứng lên, “Tới rồi “
Anh hướng thư ký khoát tay, nữ thư ký mỉm cười rời khỏi văn phòng, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại .
Tái Văn đem hộp giữ ấm để lên trên bàn Tứ Phương, sau đó hỏi Tứ Phương, “Dưới lầu là chuyện gì xảy ra vậy ? Sao có nhiều người như vậy?"
Tứ Phương một bộ dáng không tin , “Có sao? Dưới lầu có người ?"
Tái Văn nóng nảy ,cô kéo tay Tứ Phương đi đến phía trước cửa sổ, cô sốt ruột chỉ vào đám người phía dưới, “Anh xem, rất nhiều người đang đứng ở đó “
Tứ Phương còn không nói gì, Tái Văn đã muốn hét ầm lên, hóa ra, hóa ra nhiều người như vậy không phải đứng lung tung, bọn họ đã sắp xếp từ trước hai chữ tiếng Anh ‘MARRY ME ‘
Tứ Phương từ trong túi quần lấy ra một cái hộp nhẫn, anh quì gối xuống , mở hộp nhẫn trong tay ra , một chiếc nhẫn với viên kéo kim cương màu phấn hồng 25 Carat nằm ở trong đó , ánh ngọc lóng lánh đến loá mắt. Chiếc nhẫn này là do Tứ Phương nửa năm trước ở hội đấu giá Mỹ đấu giá thắng với giá trị 2. 5 triệu. Hôm nay rốt cục cũng có thể tại đây, trong thời khắc quan trọng nhất, trao nó cho cô .
Tái Văn đã muốn khóc, cô che miệng ,không thể tưởng được Tứ Phương vì cô đã chuẩn bị lớn niềm vui cùng ngọt ngào như vậy.
Tứ Phương cũng không bình tĩnh, vì quá kích động nước mắt theo khóe mắt của anh chảy xuống.
Anh nắm tay phải Tái Văn, nghẹn ngào hỏi cô , “Bảo bối, em nguyện ý theo anh cùng sống những năm tháng cuối đời chứ ? Em nguyện ý về sau để cho anh có thể chăm sóc cho em chứ ?"
Tái Văn rơi lệ lớn tiếng nói, “Em nguyện ý, em nguyện ý, em nguyện ý…"
Tay Tứ Phương run run , cầm chiếc nhẫn nhẹ nhàng mang vào ngón áp út cho Tái Văn.
Có người từ ngoài văn phòng đi vào , bọn họ giơ sâm banh, giơ hoa tươi, hát một bài tình ca, sau đó chúc mừng cho thời khắc hạnh phúc này của bọn họ .
Trong tiếng ca ngọt ngào bay bổng , Tứ Phương ôm chặt lấy Tái Văn.
Tác giả :
Ba Nữu