Năm Mươi Thước Thâm Lam
Chương 41
Tái Văn từ phòng nước lấy nước xong , mới nhớ tới còn rất nhiều thứ vẫn chưa mua, cô để phích nước nóng xuống đến siêu thị ở bên ngoài bệnh viện mua khăn mặt, chậu rửa mặt, cốc nước, cặp lồng cơm, đồ dùng rửa mặt, lại mua hai bộ quần áo bình thường .
Cầm theo mấy thứ vào phòng bệnh, nhìn thấy y tá đang giúp Tứ Phương lật người , Tái Văn vội vàng để mấy thứ xuống đất rồi đi qua. Y tá điều chỉnh tốt vị trí, nói với Tái Văn, “Cô không nên cử động vị trí của anh ta , lúc lau người cũng phải chú ý, trên người anh ta có rất nhiều vết thương, phải đợi phục hồi một chút rồi mới có thể lau sơ qua , anh ta bây giờ không có ý thức, không thể ăn cơm, chúng tôi sẽ dùng một ống thông từ mũi xuống dạ dày để bổ sung thức ăn lỏng cùng nước ấm cho anh ta . Anh ta bây giờ tiểu tiện cũng không thể tự mình kiểm soát được , cô phải nhớ kỹ thường xuyên đổi tã giấy, khả năng anh ta sẽ bị táo bón, đại tiện sẽ cứng, tất nhiên sẽ cần có lúc cần cô dùng tay khu (móc; gảy; khẩy ) đại tiện đi ra, mặt khác không được tùy tiện xoay người cho anh ta , phổi của anh ta bị thương, nếu muốn xoay người thì cần phải tìm nhân viên chuyên nghiệp đến làm ." Tái Văn không ngừng gật đầu, dùng di động không ngừng ghi lại lời y tá nói.
Y tá cười cùng cô nói, “Không cần khẩn trương như vậy, trải qua buổi chiều hôm nay, về sau cô sẽ thuần thục ."
Tái Văn hỏi, “Còn có gì phải chú ý nữa không ?"
Y tá nói, “Tạm thời không còn gì nữa."
Thừa dịp Tứ Phương lật người , Tái Văn đem hai cái khăn mặt bỏ vào chậu rửa mặt, dùng nước sôi tiêu độc, 30 phút sau, Tứ Phương xoay người xong , Tái Văn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau hai má cho Tứ Phương, lỗ tai, cổ, nhẹ nhàng lau hai lần.
Cô dùng bông gòn thấm nước, thấm nhẹ vào môi Tứ Phương, vốn môi Tứ Phương rất đẹp hồng hồng mà căng mọng , so với môi của con gái còn đẹp hơn , bây giờ lại khô nứt ,bong cả lớp da .Tái Văn dùng bông thấm nước nhẹ nhàng ma sát , chờ cho đôi môi bớt khô nứt cô mới dừng lại .
Cô đi đổi chậu nước, lại lấy thêm một chậu nước ấm, bắt đầu lau tay cho Tứ Phương, lấy tã giấy cũ ra lau xuống phía hạ thể , bỏ qua cho cái chân bị thương kia.
Lúc giúp Tứ Phương đổi tã giấy , Tái Văn nghĩ nghĩ, anh không thể động đậy , còn phải dùng tã giấy trùm kín như vậy khẳng định cực kì khó chịu, cô cầm lấy cái áo bông mềm để trên bàn , gấp thành hình chữ nhật , bao ở phía dưới Tứ Phương, bầy giờ anh có lẽ đã thoải mái một chút. Trước kia không có loại tã giấy thấm nước tiểu như bây giờ , trẻ sơ sinh đều dùng loại bông vải mềm làm tã , nên sẽ không lo đến chuyện bị ngứa ngáy khó chịu , hiện tại mọi người đều lười , đều phải dùng tã giấy mua sẵn, thật ra cũng giống như phụ nữ dùng băng vệ sinh, rất khó chịu .
Tứ Phương hiện tại không có cách nào khống chế bài tiết của mình , dịch nước tiểu có một chút liền bài tiết một chút, cho nên cứ nửa giờ sẽ đổi một lần. Tái Văn chuẩn bị lập tức đi xuống, lại mua thêm vài cái áo bông mềm , xé ra làm tã giấy cho Tứ Phương .
Cơm chiều Tái Văn đứng ở ngoài phòng bệnh Tứ Phương giải quyết, cô không muốn lãng phí thời gian đi ra ngoài mua cơm, liền mua cơm trong bệnh viện đựng trong cặp lồng . Trong bệnh viện cơm không có chất béo , xanh xao (chỉ vẻ mặt do ăn rau cho đỡ đói nên thiếu dinh dưỡng) cũng thực bình thường, Tái Văn lại nghiêm túc ăn hết , hiện tại thể lực của cô cần phải bổ sung , cô không thể không chú ý đến sức khỏe của mình .
Ăn cơm xong, buổi chiều cô lấy áo bông mới mua cắt hết ra , gấp lại hình tã đặt thành một chồng cao . Lại đem tã tự chế Tứ Phương đã tiểu ra đến buồng vệ sinh giặt sạch , sau đấy tìm lấy một cái dây nhựa tìm chỗ móc lấy hai đầu , đem tã đã giặt sạch phơi lên .
Tái Văn lại lấy một ít nước ấm, lau cho Tứ Phương một lần , sau đó bông thấm nước không ngừng thấm lên môi cho Tứ Phương.
Đến buổi tối hơn mười một giờ, Tái Văn không chịu nổi, ghé vào giường Tứ Phương ngủ . Bệnh viện cũng qua thời gian thăm hỏi, toàn bộ tầng trệt đều im ắng .
***
Khi Tái Vũ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh tượng này , một loạt tã được treo gọn trên dây , Hạ Tứ Phương im lặng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều . Tái Văn dựa vào bên giường của hắn, ngủ say .
Tái Vũ đi đến phía sau Tái Văn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi nghiêng của cô , cái cổ duyên dáng lộ ở bên ngoài. Không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào.
Hắn hôm nay có một nhiệm vụ rất trọng yếu phải cùng đồng nghiệp ra khỏi thành phố , buổi tối chín giờ mới trở về nhà . Hắn sợ Tái Văn một mình ở nhà không biết nấu ăn, nửa đường lại dừng xe, đến một nhà nhà hàng mua mấy món Tái Văn thích ăn về . Về đến nhà, vừa mở cửa trong phòng tối như mực , trong lòng hắn lo lắng một chút, hắn vội vàng chạy vào phòng ngủ, trên giường rỗng tuếch, tìm cả phòng cũng không thấy người đâu .
Hắn rốt cục ngồi phịch ở trên sô pha, cô lại đi rồi, hắn cầm đi điện thoại của cô, cắt đứt điện thoại, đem cô khóa trái trong nhà, cô vẫn là tìm được biện pháp đi ra ngoài.
Hắn trong lòng thật sự không thể áp chế được phẫn nộ, cô một lần lại một lần lừa hắn, tất cả là vì Hạ Tứ Phương kia . Buổi sáng luôn miệng nói sẽ ngoan , sẽ nghe lời , hắn chân trước vừa đi, cô sau lưng liền đi ra ngoài. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Từ nhỏ đến lớn, hắn vì cô làm bao nhiêu chuyện ? Chẳng lẽ làm mọi việc đều không thể bằng Hạ Tứ Phương kia ? Cô rốt cuộc có để hắn vào mắt một chút nào hay không?
Hắn lao ra khỏi nhà lái xe thẳng đến bệnh viện, hắn biết cô khẳng định còn ở đây , Hạ Tứ Phương bị thương nghiêm trọng như vậy, mấy ngày nay đều không thể hoạt động . Hắn mang nổi tức giận đi vào phòng bệnh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, lại sinh ra một cỗ thê lương.
Cô thật biết suy nghĩ cho Hạ Tứ Phương , sợ nước tiểu ẩm ướt sẽ gây khó chịu , cô làm một đống lớn tã lót ,lại thay cho hắn giặt thật sạch sẽ . Vì hắn, thậm chí không tiếc cùng người khác liều mạng, cô tuy đã ngủ nhưng đặt ở dưới cánh tay ,lại là một cái dao thái nhỏ .
Tái Vũ nhịn không được trào phúng bản thân , nếu ngươi gặp phải chuyện như vậy, nếu hiện tại người nằm ở trên giường bệnh là ngươi, Tái Văn có thể suy nghĩ như vậy cho ngươi hay không, liều mạng cho ngươi, đáp án có lẽ hắn cũng đã nghĩ ra được, NO, NO, NO…
Hắn lạnh lùng cười cười, giơ tay lên đánh xuống gáy Tái Văn, vẫn là nên dùng biện pháp ngày hôm qua, hắn không biết lúc cô tình lại có thể dùng dao thái mà liều mạng với hắn hay không.
Bên ngoài mặt trời cực kì chói chang , Tái Văn nhíu mắt tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà , cô đột nhiên ngồi dậy, cô sao lại ở trong phòng ngủ của Tái Vũ.
“Ngủ ngon không ?" Bên cạnh truyền đến tiếng của Tái Vũ
Tái Văn quay đầu nhìn lại, Tái Vũ một tay giữ cổ, châm chọc nhìn cô cười.
“Sao? Ngủ ngon không ?" Hắn lại hỏi cô một lần nữa .
Tái Văn xốc chăn lên muốn xuống giường, lại phát hiện toàn thân cô không mặc gì cả , cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tái Vũ, hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn ra .
Tái Vũ một tay kéo cô trở lại áp đảo ở trên giường, “Trừng cái gì mà trừng, anh còn chưa tức giận đây , em mất hứng chưa ?"
Tái Văn dùng sức giãy dụa , Tái Vũ đè nặng cô , đem hai tay cô cố định lên đỉnh đầu."Em ngoan một chút cho anh , biết vì sao toàn thân trần chuồng không ? Vừa mới chụp ảnh cho em , trong ảnh thân thể em thật đẹp ."
Tái Văn không thể động đậy, trong lòng phẫn nộ không chịu nổi, phun một bãi nước miếng tới trên mặt Tái Vũ. Tái Vũ lạnh lùng cười, cũng không lau đi, nước bọt theo gương mặt hắn chảy xuống, đến cạnh khóe miệng, hắn vươn đầu lưỡi ra, đem nước bọt liếm hết .
Hắn một tay đè chặt cánh tay của cô , một tay tách chân cô ra , cầm lấy một chân đặt ở trước ngực, sau đấy lấy tay cởi quần mình ra .
Tái Văn đau đớn đến dữ tợn , tay chân đều bị đè nặng, không thể nhúc nhích, cô không ngừng vặn vẹo thân thể.
Tái Văn bất lực hai tay vung vẩy , đột nhiên bắt được một vật kim loại lạnh lẽo , là còng tay, buổi sáng ngày hôm qua, sau khi Tái Vũ mở ra vẫn đặt ở trên giường. Tái Văn gắt gao nắm còng tay, dùng hết sức mình, liều mạng đập vào đầu Tái Vũ.
Một lúc sau,cô khẩn trương nhìn chằm chằm Tái Vũ, mà Tái Vũ cũng chỉ liếc mắt cô một cái, sau đó tiếp tục cởi quần lót. Tái Văn cắn chặt răng, lấy hết sức lực, không ngừng đánh lần nữa ,hai cái , ba cái … Vẫn đánh mười mấy cái, đầu Tái Vũ đã chảy máu, máu từ huyệt thái dương đi xuống , chạy xuống người hắn , trên giường, còn có thân thể Tái Văn.
Tái Văn ngừng tay nhìn Tái Vũ, hắn lại vẫn như cũ không thèm nhìn đến miệng vết thương, không nhìn máu, cởi quần lót ra ném xuống dưới giường, nhấc chân cô lên cao hơn .
“A…" Tái Văn thét ra tiếng, trong tay nắm chặt còng tay, tiếp tục liều mạng đánh vào đầu hắn , có lẽ may mắn đánh trúng chỗ trí mạng của Tái Vũ, cơ thể hắn mơ hồ ngã lên thân thể cô .
Hơn ba mươi phút sau, Tái Vũ tạm thời tỉnh táo lại , hắn phát hiện tay phải đã bị còng ở trên giường .
Hắn sờ sờ đầu, miệng vết thương trên đầu đã được băng bó , không còn chảy máu nữa
Tái Văn đứng ở trong phòng vệ sinh mặc quần áo.
“Em lại muốn đi , phải không?" Tái Vũ nhìn phía sau lưng Tái Văn.
Tái Văn không để ý đến hắn, một lát sau cô mặc quần áo, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn hắn nói, “Anh buông tha tôi đi, cũng không cần đi tìm Tứ Phương nữa , tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi , anh có biết hay không anh đã muốn kéo tôi tới địa ngục, nếu anh còn cưỡng bách tôi nữa , tôi sẽ không đánh anh nữa … ." Cô nghẹn ngào dừng lại một lát “Bản thân tôi sẽ biến mất ."
Cầm theo mấy thứ vào phòng bệnh, nhìn thấy y tá đang giúp Tứ Phương lật người , Tái Văn vội vàng để mấy thứ xuống đất rồi đi qua. Y tá điều chỉnh tốt vị trí, nói với Tái Văn, “Cô không nên cử động vị trí của anh ta , lúc lau người cũng phải chú ý, trên người anh ta có rất nhiều vết thương, phải đợi phục hồi một chút rồi mới có thể lau sơ qua , anh ta bây giờ không có ý thức, không thể ăn cơm, chúng tôi sẽ dùng một ống thông từ mũi xuống dạ dày để bổ sung thức ăn lỏng cùng nước ấm cho anh ta . Anh ta bây giờ tiểu tiện cũng không thể tự mình kiểm soát được , cô phải nhớ kỹ thường xuyên đổi tã giấy, khả năng anh ta sẽ bị táo bón, đại tiện sẽ cứng, tất nhiên sẽ cần có lúc cần cô dùng tay khu (móc; gảy; khẩy ) đại tiện đi ra, mặt khác không được tùy tiện xoay người cho anh ta , phổi của anh ta bị thương, nếu muốn xoay người thì cần phải tìm nhân viên chuyên nghiệp đến làm ." Tái Văn không ngừng gật đầu, dùng di động không ngừng ghi lại lời y tá nói.
Y tá cười cùng cô nói, “Không cần khẩn trương như vậy, trải qua buổi chiều hôm nay, về sau cô sẽ thuần thục ."
Tái Văn hỏi, “Còn có gì phải chú ý nữa không ?"
Y tá nói, “Tạm thời không còn gì nữa."
Thừa dịp Tứ Phương lật người , Tái Văn đem hai cái khăn mặt bỏ vào chậu rửa mặt, dùng nước sôi tiêu độc, 30 phút sau, Tứ Phương xoay người xong , Tái Văn dùng khăn mặt nhẹ nhàng lau hai má cho Tứ Phương, lỗ tai, cổ, nhẹ nhàng lau hai lần.
Cô dùng bông gòn thấm nước, thấm nhẹ vào môi Tứ Phương, vốn môi Tứ Phương rất đẹp hồng hồng mà căng mọng , so với môi của con gái còn đẹp hơn , bây giờ lại khô nứt ,bong cả lớp da .Tái Văn dùng bông thấm nước nhẹ nhàng ma sát , chờ cho đôi môi bớt khô nứt cô mới dừng lại .
Cô đi đổi chậu nước, lại lấy thêm một chậu nước ấm, bắt đầu lau tay cho Tứ Phương, lấy tã giấy cũ ra lau xuống phía hạ thể , bỏ qua cho cái chân bị thương kia.
Lúc giúp Tứ Phương đổi tã giấy , Tái Văn nghĩ nghĩ, anh không thể động đậy , còn phải dùng tã giấy trùm kín như vậy khẳng định cực kì khó chịu, cô cầm lấy cái áo bông mềm để trên bàn , gấp thành hình chữ nhật , bao ở phía dưới Tứ Phương, bầy giờ anh có lẽ đã thoải mái một chút. Trước kia không có loại tã giấy thấm nước tiểu như bây giờ , trẻ sơ sinh đều dùng loại bông vải mềm làm tã , nên sẽ không lo đến chuyện bị ngứa ngáy khó chịu , hiện tại mọi người đều lười , đều phải dùng tã giấy mua sẵn, thật ra cũng giống như phụ nữ dùng băng vệ sinh, rất khó chịu .
Tứ Phương hiện tại không có cách nào khống chế bài tiết của mình , dịch nước tiểu có một chút liền bài tiết một chút, cho nên cứ nửa giờ sẽ đổi một lần. Tái Văn chuẩn bị lập tức đi xuống, lại mua thêm vài cái áo bông mềm , xé ra làm tã giấy cho Tứ Phương .
Cơm chiều Tái Văn đứng ở ngoài phòng bệnh Tứ Phương giải quyết, cô không muốn lãng phí thời gian đi ra ngoài mua cơm, liền mua cơm trong bệnh viện đựng trong cặp lồng . Trong bệnh viện cơm không có chất béo , xanh xao (chỉ vẻ mặt do ăn rau cho đỡ đói nên thiếu dinh dưỡng) cũng thực bình thường, Tái Văn lại nghiêm túc ăn hết , hiện tại thể lực của cô cần phải bổ sung , cô không thể không chú ý đến sức khỏe của mình .
Ăn cơm xong, buổi chiều cô lấy áo bông mới mua cắt hết ra , gấp lại hình tã đặt thành một chồng cao . Lại đem tã tự chế Tứ Phương đã tiểu ra đến buồng vệ sinh giặt sạch , sau đấy tìm lấy một cái dây nhựa tìm chỗ móc lấy hai đầu , đem tã đã giặt sạch phơi lên .
Tái Văn lại lấy một ít nước ấm, lau cho Tứ Phương một lần , sau đó bông thấm nước không ngừng thấm lên môi cho Tứ Phương.
Đến buổi tối hơn mười một giờ, Tái Văn không chịu nổi, ghé vào giường Tứ Phương ngủ . Bệnh viện cũng qua thời gian thăm hỏi, toàn bộ tầng trệt đều im ắng .
***
Khi Tái Vũ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy chính là cảnh tượng này , một loạt tã được treo gọn trên dây , Hạ Tứ Phương im lặng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt thoạt nhìn đã tốt hơn nhiều . Tái Văn dựa vào bên giường của hắn, ngủ say .
Tái Vũ đi đến phía sau Tái Văn, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn hơi nghiêng của cô , cái cổ duyên dáng lộ ở bên ngoài. Không biết nên hình dung tâm tình giờ phút này như thế nào.
Hắn hôm nay có một nhiệm vụ rất trọng yếu phải cùng đồng nghiệp ra khỏi thành phố , buổi tối chín giờ mới trở về nhà . Hắn sợ Tái Văn một mình ở nhà không biết nấu ăn, nửa đường lại dừng xe, đến một nhà nhà hàng mua mấy món Tái Văn thích ăn về . Về đến nhà, vừa mở cửa trong phòng tối như mực , trong lòng hắn lo lắng một chút, hắn vội vàng chạy vào phòng ngủ, trên giường rỗng tuếch, tìm cả phòng cũng không thấy người đâu .
Hắn rốt cục ngồi phịch ở trên sô pha, cô lại đi rồi, hắn cầm đi điện thoại của cô, cắt đứt điện thoại, đem cô khóa trái trong nhà, cô vẫn là tìm được biện pháp đi ra ngoài.
Hắn trong lòng thật sự không thể áp chế được phẫn nộ, cô một lần lại một lần lừa hắn, tất cả là vì Hạ Tứ Phương kia . Buổi sáng luôn miệng nói sẽ ngoan , sẽ nghe lời , hắn chân trước vừa đi, cô sau lưng liền đi ra ngoài. Vì sao? Vì sao lại như vậy? Từ nhỏ đến lớn, hắn vì cô làm bao nhiêu chuyện ? Chẳng lẽ làm mọi việc đều không thể bằng Hạ Tứ Phương kia ? Cô rốt cuộc có để hắn vào mắt một chút nào hay không?
Hắn lao ra khỏi nhà lái xe thẳng đến bệnh viện, hắn biết cô khẳng định còn ở đây , Hạ Tứ Phương bị thương nghiêm trọng như vậy, mấy ngày nay đều không thể hoạt động . Hắn mang nổi tức giận đi vào phòng bệnh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng trong phòng bệnh, lại sinh ra một cỗ thê lương.
Cô thật biết suy nghĩ cho Hạ Tứ Phương , sợ nước tiểu ẩm ướt sẽ gây khó chịu , cô làm một đống lớn tã lót ,lại thay cho hắn giặt thật sạch sẽ . Vì hắn, thậm chí không tiếc cùng người khác liều mạng, cô tuy đã ngủ nhưng đặt ở dưới cánh tay ,lại là một cái dao thái nhỏ .
Tái Vũ nhịn không được trào phúng bản thân , nếu ngươi gặp phải chuyện như vậy, nếu hiện tại người nằm ở trên giường bệnh là ngươi, Tái Văn có thể suy nghĩ như vậy cho ngươi hay không, liều mạng cho ngươi, đáp án có lẽ hắn cũng đã nghĩ ra được, NO, NO, NO…
Hắn lạnh lùng cười cười, giơ tay lên đánh xuống gáy Tái Văn, vẫn là nên dùng biện pháp ngày hôm qua, hắn không biết lúc cô tình lại có thể dùng dao thái mà liều mạng với hắn hay không.
Bên ngoài mặt trời cực kì chói chang , Tái Văn nhíu mắt tỉnh lại, mở to mắt nhìn trần nhà , cô đột nhiên ngồi dậy, cô sao lại ở trong phòng ngủ của Tái Vũ.
“Ngủ ngon không ?" Bên cạnh truyền đến tiếng của Tái Vũ
Tái Văn quay đầu nhìn lại, Tái Vũ một tay giữ cổ, châm chọc nhìn cô cười.
“Sao? Ngủ ngon không ?" Hắn lại hỏi cô một lần nữa .
Tái Văn xốc chăn lên muốn xuống giường, lại phát hiện toàn thân cô không mặc gì cả , cô quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tái Vũ, hận không thể bầm thây vạn đoạn hắn ra .
Tái Vũ một tay kéo cô trở lại áp đảo ở trên giường, “Trừng cái gì mà trừng, anh còn chưa tức giận đây , em mất hứng chưa ?"
Tái Văn dùng sức giãy dụa , Tái Vũ đè nặng cô , đem hai tay cô cố định lên đỉnh đầu."Em ngoan một chút cho anh , biết vì sao toàn thân trần chuồng không ? Vừa mới chụp ảnh cho em , trong ảnh thân thể em thật đẹp ."
Tái Văn không thể động đậy, trong lòng phẫn nộ không chịu nổi, phun một bãi nước miếng tới trên mặt Tái Vũ. Tái Vũ lạnh lùng cười, cũng không lau đi, nước bọt theo gương mặt hắn chảy xuống, đến cạnh khóe miệng, hắn vươn đầu lưỡi ra, đem nước bọt liếm hết .
Hắn một tay đè chặt cánh tay của cô , một tay tách chân cô ra , cầm lấy một chân đặt ở trước ngực, sau đấy lấy tay cởi quần mình ra .
Tái Văn đau đớn đến dữ tợn , tay chân đều bị đè nặng, không thể nhúc nhích, cô không ngừng vặn vẹo thân thể.
Tái Văn bất lực hai tay vung vẩy , đột nhiên bắt được một vật kim loại lạnh lẽo , là còng tay, buổi sáng ngày hôm qua, sau khi Tái Vũ mở ra vẫn đặt ở trên giường. Tái Văn gắt gao nắm còng tay, dùng hết sức mình, liều mạng đập vào đầu Tái Vũ.
Một lúc sau,cô khẩn trương nhìn chằm chằm Tái Vũ, mà Tái Vũ cũng chỉ liếc mắt cô một cái, sau đó tiếp tục cởi quần lót. Tái Văn cắn chặt răng, lấy hết sức lực, không ngừng đánh lần nữa ,hai cái , ba cái … Vẫn đánh mười mấy cái, đầu Tái Vũ đã chảy máu, máu từ huyệt thái dương đi xuống , chạy xuống người hắn , trên giường, còn có thân thể Tái Văn.
Tái Văn ngừng tay nhìn Tái Vũ, hắn lại vẫn như cũ không thèm nhìn đến miệng vết thương, không nhìn máu, cởi quần lót ra ném xuống dưới giường, nhấc chân cô lên cao hơn .
“A…" Tái Văn thét ra tiếng, trong tay nắm chặt còng tay, tiếp tục liều mạng đánh vào đầu hắn , có lẽ may mắn đánh trúng chỗ trí mạng của Tái Vũ, cơ thể hắn mơ hồ ngã lên thân thể cô .
Hơn ba mươi phút sau, Tái Vũ tạm thời tỉnh táo lại , hắn phát hiện tay phải đã bị còng ở trên giường .
Hắn sờ sờ đầu, miệng vết thương trên đầu đã được băng bó , không còn chảy máu nữa
Tái Văn đứng ở trong phòng vệ sinh mặc quần áo.
“Em lại muốn đi , phải không?" Tái Vũ nhìn phía sau lưng Tái Văn.
Tái Văn không để ý đến hắn, một lát sau cô mặc quần áo, đứng ở cửa phòng ngủ nhìn hắn nói, “Anh buông tha tôi đi, cũng không cần đi tìm Tứ Phương nữa , tôi thật sự cảm thấy mệt mỏi quá rồi , anh có biết hay không anh đã muốn kéo tôi tới địa ngục, nếu anh còn cưỡng bách tôi nữa , tôi sẽ không đánh anh nữa … ." Cô nghẹn ngào dừng lại một lát “Bản thân tôi sẽ biến mất ."
Tác giả :
Ba Nữu