Nắm Lấy Tay Anh (Xương Rồng)
Chương 33: Ra mặt thị uy
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>*****<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bác trưởng ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ rồng cực kỳ bắt mắt, điếu thuốc lá phả khói, tàn thuốc gần rơi mà vẫn không cử động. Có vẻ suy nghĩ rất lung.
Khi tàn thuốc rụng xuống, cái gạt tàn nhanh chóng được đưa ra đỡ trọn số tàn thuốc. Sực tỉnh khỏi cơn suy tư, nhìn vợ mình đang cầm gạt tàn trong tay, ông chúi đầu thuốc vào trong, thở dài rồi tự rót cho mình một chén trà xanh.
- Ông sao vậy?. - Vợ ông lên tiếng hỏi. – Dạo gần đây ông cứ để đầu óc tận đâu ấy. Vẫn bận lòng chuyện chú hai sao?
- Sao mà không bận lòng cho được, nó dù gì cũng là thằng em duy nhất của tôi, tốt hay xấu cũng cùng chung khúc ruột … Mất ruột ai mà không đau. Bà nghĩ xem, sao số nó lại khổ thế cơ chứ? Ông trời đã không để cho nó một thằng chống gậy thì thôi, sao nó lại sinh ra cái loại nghịch tử như con Xương Rồng … Càng nghĩ tôi càng không tài nào yên lòng được.
- Chuyện đã thế rồi nghĩ nữa cũng có được gì đâu … Ông cứ canh cánh trong lòng cũng vô dụng. Thôi coi như đó là số kiếp của chú ấy đi …
- Tôi không bỏ qua cho nó đâu, nhà này không dung thứ cho kẻ nghịch tử như nó. – Ông gằn giọng, nắm chặt cái chén trong tay. –... Nó được bảo vệ cũng chỉ tám tháng mà thôi, tôi đã đợi được ba năm thì tám tháng có là gì … Bà đừng có mà ngăn tôi, chuyện tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm… - Thấy vợ mình định mở miệng ông đã vội chặn trước. – Không thể giết nó tôi vẫn có cách để nó sống không yên. – Mắt ông ta nhìn cái chén trở nên hung tợn.
Vợ bác trưởng nhìn ông đôi mắt thoáng âm u, cùng cảnh làm dâu bà thừa hiểu những gì mà mẹ con Xương Rồng đã phải chịu đựng, hai anh em nhà này giống nhau ở chỗ gia trưởng và bảo thủ. Bà cũng nhiều lần nếm mùi vị bị bạo hành nên bà biết nó đáng sợ thế nào, không chỉ thể xác mà cả tâm hồn đều chằng chịt vết thương. Lần trước đánh Xương Rồng thấy máu chảy trên trán con bé bà cũng sợ lắm chứ, nhưng thân là phụ nữ bà không có quyền phản kháng hay chống đối.
- Muộn thế này mà bố mẹ còn chưa ăn cơm à?. – Phương bước vào nhà cùng chồng mình, thấy mâm cơm còn nguyên trên bàn thì vội hỏi. –... Bố làm gì mà như mất tiền thế? Thằng Lâm đâu rồi mẹ?
- Bạn nó rủ đi ăn liên hoan rồi? Chắc không về đâu … - Bà thở dài, tới bàn ăn lấy cơm. –.... Sao hôm nay hai đứa tới đây? Con bé ngủ rồi à? Hai đứa ăn chưa, lại đây ăn luôn đi.
- Bọn con ăn rồi mẹ! Kìa bố, sao còn ngồi đấy… Bố không thấy đói à? 9h tối rồi đây này. – Phương chạy tới chỗ bố mình, kéo tay ông dậy. –... Bố bị cao huyết áp đừng có làm mình bị áp lực, tới ăn đi.
Nghe con gái dỗ dành một hồi cuối cùng ông cũng ngoan ngoãn lại bàn ăn, trong sự hối thúc và giám sát, ông ăn được hai bát, rồi nhất quyết dừng luôn. Vợ ông cười cười, cùng Phương gọt táo trong bếp để con rể và bố vợ tâm sự ngoài nhà. Trong nhà có ba người con, hai gái một trai, đứa khiến bà hài lòng nhất có lẽ là Phương, đứa thứ hai, không biết có phải do bà ít quan tâm hay không mà con bé khá vô tâm, lấy chồng xong có khi cả năm trời bà mới thấy mặt nó, chuyện trong nhà nó cũng không mấy để ý, khiến cho bà nhiều khi rất bực mình. Còn thằng út, thì hình như lại bị chiều đến hư luôn rồi, cả ngày không làm gì suốt ngày qua lại với đám bạn, tụ tập tới khuya mới vác mặt về nhà, bà góp ý thì thằng nhóc lại lấy bố nó ra làm chỗ dựa cho mình. Bà cũng thật không hiểu tại sao chồng mình lại cứ nuông chiều thằng bé như vậy. Nhiều lúc bà sợ gần chết đi được, chỉ sợ thằng bé chơi với bạn xấu mà lao vào nghiện ngập. Nói với chồng thì ông lại cứ gạt phăng đi, bảo bà gở miệng. Không thể khuyên bảo ai, bà chỉ còn cách tâm sự với Phương, mong cô nói chuyện với ông. Cô hiểu chuyện nên tiếng nói có trọng lượng hơn bà, nhưng bà quên mất cô là người mạnh mẽ tới mức khá nóng nảy, điểm này có lẽ giống bố mình. Điều đó khiến bà khá lo lắng, giống như chuyện chú hai nhà này đấy, dù bà không muốn thừa nhận chuyện này nhưng, mâu thuẫn lên cao là do Phương thúc đẩy. Nhớ lại chuyện xưa chỉ khiến bà thở dài, chỉ mong sao chuyện này sớm chấm dứt.
- Mày là ai??. – Âm thanh nóng nảy của bác trưởng khiến hai người giật nảy, buông vội quả táo trong tay, cả hai tức tốc chạy ra ngoài.
Vừa ra đến nơi, vợ bác trưởng thoáng hoảng sợ, năm người đàn ông lạ đứng chật kín cửa ra vào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xung quanh. Trong số đó, người đàn ông đứng giữa đặc biệt gây áp bức, toàn thân người đó là một màu đen thuần túy, chiếc áo sơ mi để mở tới cái khuy thứ tư, lộ ra chiếc vòng cổ bạc. Ánh mắt thâm trầm khó đoán, chỉ thấy người đó nhìn từng người một trong nhà, nụ cười lành lạnh thoáng qua. Không biết tại sao nhìn thấy nụ cười đó người bà tự nhiên run lên. Người này xuất hiện ở đây không có ý tốt, một linh cảm chợt hiện lên mách bảo bà hãy chạy đi, nhưng bàn chân lại như bị đeo thêm chì, bà chết chân đứng lặng.
Vũ Phong cười nhạt đánh giá những kẻ đã làm tổn thương Xương Rồng, kẻ đã đánh, miệt thị, tát, thậm chí là cắt đi mái tóc dài của cô, thật là hay, không thiếu một ai. Đỡ tốn công anh phải đi thêm lần nữa. Thong thả bước tới chiếc ghế gỗ trạm trổ, anh ngồi vào như chính anh mới là chủ ngôi nhà này vậy. Tự rót vào chén đầy trà, anh nhấp một ngụm, cười lạnh. – Trà ngon!. - Rất thư thái thưởng trà, anh nói.
- Mày là ai?. – Bác trưởng gằn giọng hỏi lại. – Tự tiện vào nhà người khác, mày có tin tao gọi cảnh sát tới gô cổ mày đi không, thằng oắt?.
Đôi mắt lạnh khẽ liếc, anh vẫn thong thả uống trà. Bác trưởng bị chọc giận, hùng hổ lao vào định túm áo kẻ lạ mặt dạy cho một trận. Chỉ có vợ ông là thót tim, vội vã gọi tên ông … Chưa đến hai giây, đã thấy ông nằm sóng soài trên nền đất, phía trên hai gã to con ghìm tay ông quặt ra sau. Thấy ông ta la oai oái, anh chỉ cười nhạt. Thấy bố bị đè chặt, Phương nóng nảy chạy lại muốn hất hai gã ra, không nghe lời ngăn cản của chồng mình. Trong bốn người ở đây chắc chỉ có chồng Phương và mẹ vợ nhận thấy sự đáng sợ của người đàn ông này sao? Không ai cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng này đã giảm đáng kể, kể từ lúc người này xuất hiện…
Quả nhiên ngay sau đó, Phương đã bị một gã đàn ông khác kẹp vào tường bằng bàn tay mạnh như đá, cổ bị thít chặt, lúc này cô mới nhận ra sai lầm của mình. Mặt ai lấy trong ngôi nhà cùng tái mét. Chỉ duy có Vũ Phong vẫn ung dung nhấm nháp vị chát từ chén trà xanh.
- Anh… Thả họ ra, có gì… chúng ta từ từ nói… Được không?. – Chồng Phương nuốt nước bọt, mắt hết nhìn vợ đang bị siết cổ bên kia lại xem sắc mặt của người đàn ông bên này. Mặt cắt không ra giọt máu.
- Từ từ nói??. – Vũ Phong lạnh nhạt, nghiêng đầu hỏi lại. Ánh mắt lạnh ngắt. –... Đáng tiếc, tôi không có nhiều thời gian…
Một câu thôi cũng đủ khiến chồng Phương im bặt, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Bên cạnh mẹ vợ cũng run rẩy không thôi. Nhất thời trong phòng lâm vào im lặng. Bác trưởng dưới đất đang cố gắng điều hòa nhịp tim, trong khi Phương bắt đầu thở không thông, mặt gần tím tái thì bàn tay như thép cuối cùng cũng buông ra, cô ngã xuống ôm cổ ho sặc sụa. Chồng cô ngay lập tức định chạy tới, nhưng chưa kịp chạy hai bước một quả đấm mạnh mẽ lao về phía anh ta, lùi lại nhưng không kịp, anh ta lãnh trọn cú đấm ngã lăn ra đất, đầu đập vào tủ gỗ gần đó, rên lên một tiếng rồi nằm im luôn. Ba người còn lại thấy vậy mặt từ tím tái chuyển sang màu trắng như xác chết. Tất cả đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Phong mới từ ghế đứng lên nhếch miệng cười lạnh. Bước lại gần bác trưởng, quỳ một gối xuống nhìn vẻ mặt ông ta.
- Ông có biết nguyên nhân vì sao mình bị như thế này không?. – Câu hỏi nghe nhẹ nhàng như thể đang hỏi trời hôm nay rất đẹp đúng không? Giọng anh trầm trầm từ tính nhưng bác trưởng nghe thì như ác quỷ từ địa ngục đang nói, người bất giác run lên.
- Cậu… Cậu là ai? Có thù oán gì với tôi? Rốt cuộc là ai thuê cậu làm việc này? Cậu nhận bao nhiêu từ người đó? Nói đi, tôi sẽ trả gấp đôi… - Dù trong tình trạng nguy hiểm tính mạng nhưng người như bác trưởng tuyệt đối không để mình chết mà không rõ nguyên nhân. Kể cả phải chết ông cũng phải biết kẻ đó là ai. Thu lại sự sợ hãi trong lòng, giọng ông đanh lại chất vấn… Khả năng giữ bình tĩnh của ông ta khiến Phong thấy ngạc nhiên, quả nhiên bản lãnh không tồi.
- Là tôi. - Khóe môi nhếch lên, anh cười đầy hứng thú. –... Người muốn ông bị thế này là tôi.
- Cậu… - Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của ông ta, hoang mang, ông ta cố gắng quay đầu để nhìn rõ gương mặt anh. –... Tôi không nhớ cậu?. – Đầu ông ta lắc lắc, lông mày nhăn thành một hàng. - …Sao cậu lại muốn hại tôi?
- Tôi cũng không biết ông. - Nhẹ nhàng đứng lên, phủi đi đám bụi trên đầu gối, anh nói. - …Nhưng bất cứ kẻ nào dám chạm vào người phụ nữ của tôi, thì đó lại là chuyện khác…
- Cậu đang nói cái gì? Người phụ nữ nào?...
Liếc mắt nhìn hai người đàn ông, họ lập tức hiểu ý buông người bác trưởng ra, nghiêm chỉnh đứng yên. được tự do, ông ta ngay lập tức đứng dậy, đôi mắt hồ nghi nhìn tấm lưng lạnh bạc của anh.
- Tôi chưa từng làm gì ai cả, có lẽ cậu nhầm người rồi… - Nhận ra cơ may thoát nạn, gương mặt ông thoáng giãn ra.
- Vậy sao?. – Vũ Phong nhếch môi. -... Xương Rồng! Cô ấy không phải cháu gái ông sao?
Nghe thấy cái tên được xướng lên, mặt bác trưởng lập tức co rút. Không chỉ có ông ta mà tất cả những người có mặt hiện tại, mặt đều nhăn nhúm lại. Họ kinh ngạc nhìn người đàn ông hắc ám trước mặt, từ khi nào mà Xương Rồng lại quen người này, nhìn cách hành xử của anh chỉ có thể là dân giang hồ.
- Hừ! Ra là thế!. – Bác trưởng rất nhanh lấy lại giọng điệu, khinh thường nhìn Vũ Phong. –... Không ngờ vào tù rồi mà nó vẫn có bản lãnh mồi chài đàn ông, hơn nữa lại còn là dân giang hồ. Bà thấy chưa? Tôi đã nói con mất dạy đó không phải dạng vừa rồi mà bà không tin. Giờ xem, nó để gã này tới trả thù chúng ta rồi đó… Bà cứ nói nó ngoan hiền nữa đi, nó vốn chỉ là loại…
Câu nói còn dang dở, bàn tay lạnh ngắt đã chạm vào cổ ông ta, sức mạnh kinh người khiến ông ta kinh hoảng, Gương mặt Vũ Phong áp sát vào, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Vợ bác trưởng vốn đã muốn lên tiếng ngăn cản chồng mình khi nhìn thấy sắc mặt Vũ Phong, nhưng chồng bà lại là người một khi đã nói thì sẽ không dừng lại. Tái mét mặt nhìn chồng bị siết cổ, bà tý nữa hét toáng lên, lại trông thấy gương mặt đen thui của mấy gã to con, bà nín bặt.
- Xin đừng… Xin cậu, ông ấy có bệnh… Cậu đừng làm ông ấy bị thương. – Bà run rẩy, gần như khóc lên, cố gắng trấn tĩnh Vũ Phong. Từ khoảng cách này, mà bà còn thấy lạnh sống lưng, có thể nhận ra cậu ta đã bị chọc giận. Mà người chọc cậu ta không ai khác lại chính là chồng bà. Phía bên kia, Phương cũng bất giác lùi vào sát tường.
Bàn tay lạnh ngắt của Vũ Phong không những không buông mà còn thêm sức, anh bước lên một bước thì bác trưởng lại bị đẩy lùi một bước cho tới khi lưng ông ta chạm vào tường mới dừng lại. Đôi mắt âm u không thấy đáy nhìn bác trưởng như muốn xuyên thủng ông ta. Hơi thở lạnh phả vào mặt khiến ông ta run lên.
- Ông nói cô ấy là loại gì? Nhắc lại thử đi… - Ông ta lùn hơn anh, đáng lẽ anh hoàn toàn có khả năng nhắc bổng ông ta lên để đối diện với anh, nếu không phải người này có quan hệ với cô thì anh hẳn đã giết chết ông ta mà không cần tốn hơi như thế này, nghiêng đầu để có thể nhìn vào mắt ông ta, anh cười lạnh. –... Nhắc lại…
- Tôi… Tôi… - Bác trưởng lắp bắp, bị khí tức bức người của anh dọa cho sợ hãi. Mà vòng tay trên cổ lại càng lúc càng siết chặt, ông tự nhận mình là một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường một tay ông cũng có thể tóm cổ được một thanh niên trẻ, nhưng không hiểu sao ông dùng cả hai tay mà vẫn không thể gỡ nổi bàn tay trên cổ mình lúc này. Hơn nữa mặt cậu ta hoàn toàn không đổi sắc, như thể thứ cậu ta đang giữ chỉ là con mèo nhỏ. Hơi thở mỗi lúc một khó khăn, mắt ông ta đảo một vòng, chống cự lại cơn tức giận của anh.
- Liên tiếp nhục mạ cô ấy, tất cả các người… Xứng đáng với hai từ người thân sao? Tôi thật không hiểu vì sao mà cô ấy vẫn coi các người là người thân được nữa…
- Câm mồm! Chính tay nó giết chết bố nó… Em trai tao vì nó mà chết khi còn quá trẻ, nó gây ra việc tày trời như thế mà còn muốn tao phải khoan dung với nó sao?. - Quên đi bàn tay còn trên cổ, tơ máu hiện lên trong đôi mắt nhăn nheo.
Bàn tay trên cổ hơi buông lỏng, nhưng vẫn không buông ra.
- Cô ấy làm việc tày trời…Phải! Cô ấy đúng là đã làm việc tày trời. Vậy còn em trai ông? Ông ta đã làm những gì đối với mẹ con họ? Những thứ đó không gọi là tày trời sao?. - Âm thanh vốn đã lạnh nay giảm thêm vài phần.
- Chuyện đó là bình thường… - Ông ta vẫn tiếp tục cãi cố. - ... Nó chỉ đang dạy vợ con nó…
- Ồ!! Ra là vậy… - Làm bộ mặt như đã hiểu, anh nở nụ cười. -... Có vẻ như nói chuyện bằng lời ông không thấy lọt tai, nghĩ xem, tôi có nên cho ông thử mùi vị bị dạy dỗ là như thế nào không?. - Nụ cười của Vũ Phong lúc này có thể dùng hai chữ ‘kỳ quái’ để miêu tả.
- Mày … mày muốn làm gì?. - Giọng nói của bác trưởng bắt đầu hơi lạc đi, nhất là khi anh lôi từ trong túi ra một con dao díp nhỏ, lưỡi dao bật ra nghe ‘tách’ một cái, âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ để ba con người giật bắt. -... Mày làm thế này không sợ tao sẽ báo cảnh sát sao? Mày giết tất cả những người có mặt ở đây… thì mày cũng sẽ phải vào tù… Tao không tin mày dám giết tất cả bọn tao… - Dù cho đã sợ chết khiếp, nhưng ông vẫn cố mạnh miệng.
- Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. – Anh cười lạnh, nhìn con dao trong tay. - … Hơn nữa, cô ấy chưa chắc đã đồng ý. Vậy nên tôi sẽ không giết ai cả…
Như được lệnh ân xá, tất cả bọn họ đều thầm thở phào, nhưng câu tiếp theo của anh lại đẩy họ rớt xuống vực thẳm.
- … Chết, có thể không làm, nhưng mạng, tôi cần một nửa…
- Mày … mày muốn làm gì?. – Cả nửa ngày mới thốt ra được một câu, mặt ông ta xám ngoét.
- Yên tâm, tôi sẽ không làm gì ông. – Nói xong anh ném con dao xuống đất, đưa mắt nhìn hai người đàn ông phía sau, cười lạnh.
Ngay lập tức, một gã đi ra trước cửa nhẹ nhàng đóng lại. Thấy thế, vợ bác trưởng sợ hãi ngã mạnh xuống sàn nhà. Nhưng không ai lại gần bà ta. Hai gã to con chậm rãi lại gần chỗ Phương, khiến cô kinh hãi lùi sát vào bờ tường, không ngừng run rẩy. Khi bị tay một gã chạm vào, cô khiếp sợ định hét lên kêu cứu lại bị ngay một miếng giẻ nhét vào, chặn mọi âm thanh chuẩn bị phát ra. Rồi cô bị lôi xềnh xệch tới gần chỗ bố mình, ngay dưới chân Vũ Phong.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>**********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Bác trưởng ngồi trên chiếc ghế gỗ chạm trổ rồng cực kỳ bắt mắt, điếu thuốc lá phả khói, tàn thuốc gần rơi mà vẫn không cử động. Có vẻ suy nghĩ rất lung.
Khi tàn thuốc rụng xuống, cái gạt tàn nhanh chóng được đưa ra đỡ trọn số tàn thuốc. Sực tỉnh khỏi cơn suy tư, nhìn vợ mình đang cầm gạt tàn trong tay, ông chúi đầu thuốc vào trong, thở dài rồi tự rót cho mình một chén trà xanh.
- Ông sao vậy?. - Vợ ông lên tiếng hỏi. – Dạo gần đây ông cứ để đầu óc tận đâu ấy. Vẫn bận lòng chuyện chú hai sao?
- Sao mà không bận lòng cho được, nó dù gì cũng là thằng em duy nhất của tôi, tốt hay xấu cũng cùng chung khúc ruột … Mất ruột ai mà không đau. Bà nghĩ xem, sao số nó lại khổ thế cơ chứ? Ông trời đã không để cho nó một thằng chống gậy thì thôi, sao nó lại sinh ra cái loại nghịch tử như con Xương Rồng … Càng nghĩ tôi càng không tài nào yên lòng được.
- Chuyện đã thế rồi nghĩ nữa cũng có được gì đâu … Ông cứ canh cánh trong lòng cũng vô dụng. Thôi coi như đó là số kiếp của chú ấy đi …
- Tôi không bỏ qua cho nó đâu, nhà này không dung thứ cho kẻ nghịch tử như nó. – Ông gằn giọng, nắm chặt cái chén trong tay. –... Nó được bảo vệ cũng chỉ tám tháng mà thôi, tôi đã đợi được ba năm thì tám tháng có là gì … Bà đừng có mà ngăn tôi, chuyện tôi đã quyết thì nhất định sẽ làm… - Thấy vợ mình định mở miệng ông đã vội chặn trước. – Không thể giết nó tôi vẫn có cách để nó sống không yên. – Mắt ông ta nhìn cái chén trở nên hung tợn.
Vợ bác trưởng nhìn ông đôi mắt thoáng âm u, cùng cảnh làm dâu bà thừa hiểu những gì mà mẹ con Xương Rồng đã phải chịu đựng, hai anh em nhà này giống nhau ở chỗ gia trưởng và bảo thủ. Bà cũng nhiều lần nếm mùi vị bị bạo hành nên bà biết nó đáng sợ thế nào, không chỉ thể xác mà cả tâm hồn đều chằng chịt vết thương. Lần trước đánh Xương Rồng thấy máu chảy trên trán con bé bà cũng sợ lắm chứ, nhưng thân là phụ nữ bà không có quyền phản kháng hay chống đối.
- Muộn thế này mà bố mẹ còn chưa ăn cơm à?. – Phương bước vào nhà cùng chồng mình, thấy mâm cơm còn nguyên trên bàn thì vội hỏi. –... Bố làm gì mà như mất tiền thế? Thằng Lâm đâu rồi mẹ?
- Bạn nó rủ đi ăn liên hoan rồi? Chắc không về đâu … - Bà thở dài, tới bàn ăn lấy cơm. –.... Sao hôm nay hai đứa tới đây? Con bé ngủ rồi à? Hai đứa ăn chưa, lại đây ăn luôn đi.
- Bọn con ăn rồi mẹ! Kìa bố, sao còn ngồi đấy… Bố không thấy đói à? 9h tối rồi đây này. – Phương chạy tới chỗ bố mình, kéo tay ông dậy. –... Bố bị cao huyết áp đừng có làm mình bị áp lực, tới ăn đi.
Nghe con gái dỗ dành một hồi cuối cùng ông cũng ngoan ngoãn lại bàn ăn, trong sự hối thúc và giám sát, ông ăn được hai bát, rồi nhất quyết dừng luôn. Vợ ông cười cười, cùng Phương gọt táo trong bếp để con rể và bố vợ tâm sự ngoài nhà. Trong nhà có ba người con, hai gái một trai, đứa khiến bà hài lòng nhất có lẽ là Phương, đứa thứ hai, không biết có phải do bà ít quan tâm hay không mà con bé khá vô tâm, lấy chồng xong có khi cả năm trời bà mới thấy mặt nó, chuyện trong nhà nó cũng không mấy để ý, khiến cho bà nhiều khi rất bực mình. Còn thằng út, thì hình như lại bị chiều đến hư luôn rồi, cả ngày không làm gì suốt ngày qua lại với đám bạn, tụ tập tới khuya mới vác mặt về nhà, bà góp ý thì thằng nhóc lại lấy bố nó ra làm chỗ dựa cho mình. Bà cũng thật không hiểu tại sao chồng mình lại cứ nuông chiều thằng bé như vậy. Nhiều lúc bà sợ gần chết đi được, chỉ sợ thằng bé chơi với bạn xấu mà lao vào nghiện ngập. Nói với chồng thì ông lại cứ gạt phăng đi, bảo bà gở miệng. Không thể khuyên bảo ai, bà chỉ còn cách tâm sự với Phương, mong cô nói chuyện với ông. Cô hiểu chuyện nên tiếng nói có trọng lượng hơn bà, nhưng bà quên mất cô là người mạnh mẽ tới mức khá nóng nảy, điểm này có lẽ giống bố mình. Điều đó khiến bà khá lo lắng, giống như chuyện chú hai nhà này đấy, dù bà không muốn thừa nhận chuyện này nhưng, mâu thuẫn lên cao là do Phương thúc đẩy. Nhớ lại chuyện xưa chỉ khiến bà thở dài, chỉ mong sao chuyện này sớm chấm dứt.
- Mày là ai??. – Âm thanh nóng nảy của bác trưởng khiến hai người giật nảy, buông vội quả táo trong tay, cả hai tức tốc chạy ra ngoài.
Vừa ra đến nơi, vợ bác trưởng thoáng hoảng sợ, năm người đàn ông lạ đứng chật kín cửa ra vào, ánh mắt lạnh nhạt nhìn xung quanh. Trong số đó, người đàn ông đứng giữa đặc biệt gây áp bức, toàn thân người đó là một màu đen thuần túy, chiếc áo sơ mi để mở tới cái khuy thứ tư, lộ ra chiếc vòng cổ bạc. Ánh mắt thâm trầm khó đoán, chỉ thấy người đó nhìn từng người một trong nhà, nụ cười lành lạnh thoáng qua. Không biết tại sao nhìn thấy nụ cười đó người bà tự nhiên run lên. Người này xuất hiện ở đây không có ý tốt, một linh cảm chợt hiện lên mách bảo bà hãy chạy đi, nhưng bàn chân lại như bị đeo thêm chì, bà chết chân đứng lặng.
Vũ Phong cười nhạt đánh giá những kẻ đã làm tổn thương Xương Rồng, kẻ đã đánh, miệt thị, tát, thậm chí là cắt đi mái tóc dài của cô, thật là hay, không thiếu một ai. Đỡ tốn công anh phải đi thêm lần nữa. Thong thả bước tới chiếc ghế gỗ trạm trổ, anh ngồi vào như chính anh mới là chủ ngôi nhà này vậy. Tự rót vào chén đầy trà, anh nhấp một ngụm, cười lạnh. – Trà ngon!. - Rất thư thái thưởng trà, anh nói.
- Mày là ai?. – Bác trưởng gằn giọng hỏi lại. – Tự tiện vào nhà người khác, mày có tin tao gọi cảnh sát tới gô cổ mày đi không, thằng oắt?.
Đôi mắt lạnh khẽ liếc, anh vẫn thong thả uống trà. Bác trưởng bị chọc giận, hùng hổ lao vào định túm áo kẻ lạ mặt dạy cho một trận. Chỉ có vợ ông là thót tim, vội vã gọi tên ông … Chưa đến hai giây, đã thấy ông nằm sóng soài trên nền đất, phía trên hai gã to con ghìm tay ông quặt ra sau. Thấy ông ta la oai oái, anh chỉ cười nhạt. Thấy bố bị đè chặt, Phương nóng nảy chạy lại muốn hất hai gã ra, không nghe lời ngăn cản của chồng mình. Trong bốn người ở đây chắc chỉ có chồng Phương và mẹ vợ nhận thấy sự đáng sợ của người đàn ông này sao? Không ai cảm thấy nhiệt độ trong căn phòng này đã giảm đáng kể, kể từ lúc người này xuất hiện…
Quả nhiên ngay sau đó, Phương đã bị một gã đàn ông khác kẹp vào tường bằng bàn tay mạnh như đá, cổ bị thít chặt, lúc này cô mới nhận ra sai lầm của mình. Mặt ai lấy trong ngôi nhà cùng tái mét. Chỉ duy có Vũ Phong vẫn ung dung nhấm nháp vị chát từ chén trà xanh.
- Anh… Thả họ ra, có gì… chúng ta từ từ nói… Được không?. – Chồng Phương nuốt nước bọt, mắt hết nhìn vợ đang bị siết cổ bên kia lại xem sắc mặt của người đàn ông bên này. Mặt cắt không ra giọt máu.
- Từ từ nói??. – Vũ Phong lạnh nhạt, nghiêng đầu hỏi lại. Ánh mắt lạnh ngắt. –... Đáng tiếc, tôi không có nhiều thời gian…
Một câu thôi cũng đủ khiến chồng Phương im bặt, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Bên cạnh mẹ vợ cũng run rẩy không thôi. Nhất thời trong phòng lâm vào im lặng. Bác trưởng dưới đất đang cố gắng điều hòa nhịp tim, trong khi Phương bắt đầu thở không thông, mặt gần tím tái thì bàn tay như thép cuối cùng cũng buông ra, cô ngã xuống ôm cổ ho sặc sụa. Chồng cô ngay lập tức định chạy tới, nhưng chưa kịp chạy hai bước một quả đấm mạnh mẽ lao về phía anh ta, lùi lại nhưng không kịp, anh ta lãnh trọn cú đấm ngã lăn ra đất, đầu đập vào tủ gỗ gần đó, rên lên một tiếng rồi nằm im luôn. Ba người còn lại thấy vậy mặt từ tím tái chuyển sang màu trắng như xác chết. Tất cả đồng loạt hít một ngụm khí lạnh.
Lúc này, Phong mới từ ghế đứng lên nhếch miệng cười lạnh. Bước lại gần bác trưởng, quỳ một gối xuống nhìn vẻ mặt ông ta.
- Ông có biết nguyên nhân vì sao mình bị như thế này không?. – Câu hỏi nghe nhẹ nhàng như thể đang hỏi trời hôm nay rất đẹp đúng không? Giọng anh trầm trầm từ tính nhưng bác trưởng nghe thì như ác quỷ từ địa ngục đang nói, người bất giác run lên.
- Cậu… Cậu là ai? Có thù oán gì với tôi? Rốt cuộc là ai thuê cậu làm việc này? Cậu nhận bao nhiêu từ người đó? Nói đi, tôi sẽ trả gấp đôi… - Dù trong tình trạng nguy hiểm tính mạng nhưng người như bác trưởng tuyệt đối không để mình chết mà không rõ nguyên nhân. Kể cả phải chết ông cũng phải biết kẻ đó là ai. Thu lại sự sợ hãi trong lòng, giọng ông đanh lại chất vấn… Khả năng giữ bình tĩnh của ông ta khiến Phong thấy ngạc nhiên, quả nhiên bản lãnh không tồi.
- Là tôi. - Khóe môi nhếch lên, anh cười đầy hứng thú. –... Người muốn ông bị thế này là tôi.
- Cậu… - Câu trả lời nằm ngoài dự đoán của ông ta, hoang mang, ông ta cố gắng quay đầu để nhìn rõ gương mặt anh. –... Tôi không nhớ cậu?. – Đầu ông ta lắc lắc, lông mày nhăn thành một hàng. - …Sao cậu lại muốn hại tôi?
- Tôi cũng không biết ông. - Nhẹ nhàng đứng lên, phủi đi đám bụi trên đầu gối, anh nói. - …Nhưng bất cứ kẻ nào dám chạm vào người phụ nữ của tôi, thì đó lại là chuyện khác…
- Cậu đang nói cái gì? Người phụ nữ nào?...
Liếc mắt nhìn hai người đàn ông, họ lập tức hiểu ý buông người bác trưởng ra, nghiêm chỉnh đứng yên. được tự do, ông ta ngay lập tức đứng dậy, đôi mắt hồ nghi nhìn tấm lưng lạnh bạc của anh.
- Tôi chưa từng làm gì ai cả, có lẽ cậu nhầm người rồi… - Nhận ra cơ may thoát nạn, gương mặt ông thoáng giãn ra.
- Vậy sao?. – Vũ Phong nhếch môi. -... Xương Rồng! Cô ấy không phải cháu gái ông sao?
Nghe thấy cái tên được xướng lên, mặt bác trưởng lập tức co rút. Không chỉ có ông ta mà tất cả những người có mặt hiện tại, mặt đều nhăn nhúm lại. Họ kinh ngạc nhìn người đàn ông hắc ám trước mặt, từ khi nào mà Xương Rồng lại quen người này, nhìn cách hành xử của anh chỉ có thể là dân giang hồ.
- Hừ! Ra là thế!. – Bác trưởng rất nhanh lấy lại giọng điệu, khinh thường nhìn Vũ Phong. –... Không ngờ vào tù rồi mà nó vẫn có bản lãnh mồi chài đàn ông, hơn nữa lại còn là dân giang hồ. Bà thấy chưa? Tôi đã nói con mất dạy đó không phải dạng vừa rồi mà bà không tin. Giờ xem, nó để gã này tới trả thù chúng ta rồi đó… Bà cứ nói nó ngoan hiền nữa đi, nó vốn chỉ là loại…
Câu nói còn dang dở, bàn tay lạnh ngắt đã chạm vào cổ ông ta, sức mạnh kinh người khiến ông ta kinh hoảng, Gương mặt Vũ Phong áp sát vào, đôi mắt híp lại đầy nguy hiểm. Vợ bác trưởng vốn đã muốn lên tiếng ngăn cản chồng mình khi nhìn thấy sắc mặt Vũ Phong, nhưng chồng bà lại là người một khi đã nói thì sẽ không dừng lại. Tái mét mặt nhìn chồng bị siết cổ, bà tý nữa hét toáng lên, lại trông thấy gương mặt đen thui của mấy gã to con, bà nín bặt.
- Xin đừng… Xin cậu, ông ấy có bệnh… Cậu đừng làm ông ấy bị thương. – Bà run rẩy, gần như khóc lên, cố gắng trấn tĩnh Vũ Phong. Từ khoảng cách này, mà bà còn thấy lạnh sống lưng, có thể nhận ra cậu ta đã bị chọc giận. Mà người chọc cậu ta không ai khác lại chính là chồng bà. Phía bên kia, Phương cũng bất giác lùi vào sát tường.
Bàn tay lạnh ngắt của Vũ Phong không những không buông mà còn thêm sức, anh bước lên một bước thì bác trưởng lại bị đẩy lùi một bước cho tới khi lưng ông ta chạm vào tường mới dừng lại. Đôi mắt âm u không thấy đáy nhìn bác trưởng như muốn xuyên thủng ông ta. Hơi thở lạnh phả vào mặt khiến ông ta run lên.
- Ông nói cô ấy là loại gì? Nhắc lại thử đi… - Ông ta lùn hơn anh, đáng lẽ anh hoàn toàn có khả năng nhắc bổng ông ta lên để đối diện với anh, nếu không phải người này có quan hệ với cô thì anh hẳn đã giết chết ông ta mà không cần tốn hơi như thế này, nghiêng đầu để có thể nhìn vào mắt ông ta, anh cười lạnh. –... Nhắc lại…
- Tôi… Tôi… - Bác trưởng lắp bắp, bị khí tức bức người của anh dọa cho sợ hãi. Mà vòng tay trên cổ lại càng lúc càng siết chặt, ông tự nhận mình là một người đàn ông khỏe mạnh, bình thường một tay ông cũng có thể tóm cổ được một thanh niên trẻ, nhưng không hiểu sao ông dùng cả hai tay mà vẫn không thể gỡ nổi bàn tay trên cổ mình lúc này. Hơn nữa mặt cậu ta hoàn toàn không đổi sắc, như thể thứ cậu ta đang giữ chỉ là con mèo nhỏ. Hơi thở mỗi lúc một khó khăn, mắt ông ta đảo một vòng, chống cự lại cơn tức giận của anh.
- Liên tiếp nhục mạ cô ấy, tất cả các người… Xứng đáng với hai từ người thân sao? Tôi thật không hiểu vì sao mà cô ấy vẫn coi các người là người thân được nữa…
- Câm mồm! Chính tay nó giết chết bố nó… Em trai tao vì nó mà chết khi còn quá trẻ, nó gây ra việc tày trời như thế mà còn muốn tao phải khoan dung với nó sao?. - Quên đi bàn tay còn trên cổ, tơ máu hiện lên trong đôi mắt nhăn nheo.
Bàn tay trên cổ hơi buông lỏng, nhưng vẫn không buông ra.
- Cô ấy làm việc tày trời…Phải! Cô ấy đúng là đã làm việc tày trời. Vậy còn em trai ông? Ông ta đã làm những gì đối với mẹ con họ? Những thứ đó không gọi là tày trời sao?. - Âm thanh vốn đã lạnh nay giảm thêm vài phần.
- Chuyện đó là bình thường… - Ông ta vẫn tiếp tục cãi cố. - ... Nó chỉ đang dạy vợ con nó…
- Ồ!! Ra là vậy… - Làm bộ mặt như đã hiểu, anh nở nụ cười. -... Có vẻ như nói chuyện bằng lời ông không thấy lọt tai, nghĩ xem, tôi có nên cho ông thử mùi vị bị dạy dỗ là như thế nào không?. - Nụ cười của Vũ Phong lúc này có thể dùng hai chữ ‘kỳ quái’ để miêu tả.
- Mày … mày muốn làm gì?. - Giọng nói của bác trưởng bắt đầu hơi lạc đi, nhất là khi anh lôi từ trong túi ra một con dao díp nhỏ, lưỡi dao bật ra nghe ‘tách’ một cái, âm thanh rất nhỏ nhưng vẫn đủ để ba con người giật bắt. -... Mày làm thế này không sợ tao sẽ báo cảnh sát sao? Mày giết tất cả những người có mặt ở đây… thì mày cũng sẽ phải vào tù… Tao không tin mày dám giết tất cả bọn tao… - Dù cho đã sợ chết khiếp, nhưng ông vẫn cố mạnh miệng.
- Giết ông chỉ làm bẩn tay tôi mà thôi. – Anh cười lạnh, nhìn con dao trong tay. - … Hơn nữa, cô ấy chưa chắc đã đồng ý. Vậy nên tôi sẽ không giết ai cả…
Như được lệnh ân xá, tất cả bọn họ đều thầm thở phào, nhưng câu tiếp theo của anh lại đẩy họ rớt xuống vực thẳm.
- … Chết, có thể không làm, nhưng mạng, tôi cần một nửa…
- Mày … mày muốn làm gì?. – Cả nửa ngày mới thốt ra được một câu, mặt ông ta xám ngoét.
- Yên tâm, tôi sẽ không làm gì ông. – Nói xong anh ném con dao xuống đất, đưa mắt nhìn hai người đàn ông phía sau, cười lạnh.
Ngay lập tức, một gã đi ra trước cửa nhẹ nhàng đóng lại. Thấy thế, vợ bác trưởng sợ hãi ngã mạnh xuống sàn nhà. Nhưng không ai lại gần bà ta. Hai gã to con chậm rãi lại gần chỗ Phương, khiến cô kinh hãi lùi sát vào bờ tường, không ngừng run rẩy. Khi bị tay một gã chạm vào, cô khiếp sợ định hét lên kêu cứu lại bị ngay một miếng giẻ nhét vào, chặn mọi âm thanh chuẩn bị phát ra. Rồi cô bị lôi xềnh xệch tới gần chỗ bố mình, ngay dưới chân Vũ Phong.
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>**********<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<<
Tác giả :
Cá Rô Bơi Ngửa