Nam Gian Nữ Tặc

Chương 3

Thuyền rồng Đoan Ngọ (lễ hội thuyền rồng mùng 5 tháng 5 lịch âm hàng năm), việc trọng đại của kinh thành, bên trong hoàng thành nơi uyển hồ Thái Doanh phía Đông con sông Ý Âm, đang tổ chức một trận đấu thuyền rồng tuyệt luân, vì hồ Thái Doanh là chỗ trọng địa của kinh thành, cho nên người dự thi hẳn là hoàng thân quốc thích tới.

Nhóm con cháu quyền quý này có thân binh hộ vệ không ít, ở ven bờ kêu gào chủ tử của mình cố lên, tiếng vang ầm ỹ thấu tận trời.

Bên trong hoàng thành xung quanh con sông Ý Âm xây dựng rất nhiều đền điện lầu gác, Thái Ninh cung thuận tiện là một chỗ để rời cung, lấy đá Thái Hồ tô điểm thành sáng lóa xinh đẹp, mục đích chính là chờ nhóm người quyền quý này nhàn rỗi đến thăm. Hôm nay ngày hội Đoan Ngọ, nơi này tất nhiên là sẽ náo nhiệt một phen.

Phong cảnh của Thái Ninh cung ở đối diện với hồ Thái Doanh, đẹp không sao tả xiết, chuyên môn cung cấp để vương tôn quý tộc tầm hoan mua vui dùng, ngày hội này, làm cho người ta kinh ngạc chính là, Nhị hoàng tử luôn luôn bất cẩu ngôn tiếu (nói năng thận trọng, k tùy tiện) thế mà lại có thể xuất hiện tại chỗ náo nhiệt này.

Nhưng người đến thì đến, vẫn là khác xa với mọi người, liền thấy hắn chỉ cùng bạn tốt Tần Trung Anh độc chiếm một góc phong cảnh tốt nhất, uống rượu nói chuyện phiếm, không giống các quý tộc khác, ngồi ở cửa sổ điên cuồng kêu gào mua vui đối với trận đấu thuyền trên sông.

“Nhị hoàng tử, công lao đã tới tay, lại chắp tay đưa cho người ta, ngươi không thấy hận sao?" Tần Trung Anh nhấp rượu cười hỏi.

Khóe miệng bất cẩu ngôn tiếu đột nhiên giương lên lại hạ xuống."Hận gì? Đại ca nguyện ý mạo hiểm tiêu diệt thổ phỉ, ta đương nhiên bội phục, có lý nào lại không phục?"

Tần Trung Anh che miệng cười trộm."Đúng vậy, sao lại không phục chứ, thái độ làm người của ngươi đoan chính làm sao lại tranh công cùng người chứ?" Hắn từ nhỏ đã ở bên cạnh Nhị hoàng tử, chơi đùa, luyện võ, đến nay đã hơn hai mươi lăm năm, đương nhiên là người hiểu biết thái độ làm người của hắn nhất.

Diêu Thường Diễm nửa buông mí mắt, cười lạnh thưởng thức một ngụm rượu."Việc kêu ngươi làm, làm được ra sao rồi?"

“Đã làm thỏa đáng, ngươi yên tâm đi."

“Ân, vậy là tốt rồi." Hắn hơi hơi vuốt cằm.

“Đúng rồi, ngươi sắp nạp phi rồi, phi tử này người chọn có thể có sự sắp đặt?" Tần Trung Anh thần tình chế nhạo. Biết hắn phản cảm nhất chính là chuyện này, cố tình lại cũng là chuyện Hoàng Thượng quan tâm nhất, khiến hắn đành phải hứa hẹn sẽ nạp phi trong những ngày sắp tới.

Liếc trắng mắt bạn tốt một cái."Việc này không liên quan đến ngươi." Hắn tức giận trả lời.

“Là không liên quan đến ta, nhưng ai bảo Đại hoàng tử năm kia đã thành thân, mà ngay cả tam hoàng tử khi mười ba tuổi cũng đã nạp một thê một thiếp, nói gì đến hiện tại đã sớm thê thiếp thành đàn, trái lại ngươi đều qua tuổi hai mươi lăm, đừng nói phi tử, mà ngay cả thiếp cũng chưa một người, cả ngày cùng ta đại nam nhân này chung đụng một đoàn, đừng nói Hoàng Thượng sẽ sốt ruột, ngay cả những người khác đều sợ rằng Nhị hoàng tử mà Hoàng Thượng tập trung yêu quý kỳ thật không thương mỹ nhân đâu. . . . . . Ân?" Thần tình mập mờ khiêu khích.

Diêu Thường Diễm dở khóc dở cười."Ngươi đủ chưa vậy!" Hắn khẽ khiển trách. Tiểu tử này ngay cả hắn đều dám trêu đùa!

“Đủ rồi đủ rồi, ta sẽ chờ coi ngươi ở đây kén chọn ra kẻ nào tương lai cưới làm lão bà?" Tần Trung Anh nhẫn nhịn không cười nghiêng đầu uống rượu.

Rượu trên tay vừa uống cạn, liền phát hiện bốn phía xôn xao lên, hai người chỉ cảm thấy kì lạ, chuyển hướng cửa sau mới biết được, thì ra là người đẹp nổi danh kinh thành đi tuần.

Xem nàng không hề nhìn tới đôi mắt kinh diễm của mọi người, tựa như một bức tranh thủy mặc thoát tục vượt trần, ý vị phiêu nhiên, kéo ra một nụ cười, liền tự mình đi về phía bọn họ.

Mọi người nhìn đến như si như say, ngay cả Tần Trung Anh cũng nhìn chòng chọc đến mức con mắt đều thẳng, lại ở trong lòng tự hỏi, nàng tìm Nhị hoàng tử làm gì?

Này không riêng gì một mình hắn nghi hoặc, mà là mọi người đều nghi hoặc.

Nàng cùng Nhị hoàng tử mặc dù hiểu biết từ lâu, nhưng lại không hài lòng ít lui tới, nguyên nhân mọi người đều biết, Liễu Trung Hiền là một tham quan bậc nhất, mà Nhị hoàng tử coi chuyện ác như thù, cùng Liễu phủ đẳng cấp lộng thần này mà qua lại nhiều, e là làm bẩn thanh danh thanh liêm chính nghĩa vô cùng tốt của hắn, cho nên những năm gần đây, hắn không chỉ không cùng xuất hiện với Liễu Trung Hiền, liên đới cùng danh hoa kinh thành này cũng là ít nhiều có chút hiểu ngầm vương không thấy vương.

Ngày hội này, Liễu đại mỹ nhân trước mặt mọi người đường hoàng tìm tới Nhị hoàng tử, mọi người không khỏi tò mò, là vì chuyện gì?

“Ta bái kiến Nhị hoàng tử." Nàng trong suốt cúi người chào. Thấy diện mạo Nhị hoàng tử tuấn mỹ vô trù, eo thắt đai lưng tê giác hoa văn, dưới chân một đôi hài bằng nỉ mềm màu tuyền có viền vàng, tổng thể sáng sủa phơi bày ra một kiểu linh hoạt như lưỡi đao, làm cho người ta cảm thấy chính trực thanh minh. Người trong sáng không kiềm chế được như vậy, thật sự là cực kì khác biệt với nàng a!

Nhị hoàng tử nhìn không chớp mắt, chỉ lạnh lùng vuốt cằm, nhẹ giọng hỏi: “Liễu cô nương, có việc sao?"

“Có, có việc." Nàng không đợi mời, liền tự động ngồi xuống phía đối diện hắn.

Hắn hơi nhíu mắt lại, nàng nhìn thấy cũng chỉ là cười nhẹ.

Thật chán ghét nàng như vậy? Mỗi người cung phụng bọn ta còn không kịp, chỉ có người này từ trước đến giờ sẽ chưa từng cho nàng sắc mặt hòa nhã, chỉ là hắn càng không để cho nàng sắc mặt hoà nhã, nàng lại càng muốn biết ngày nào đó sứ giả của chính nghĩa này bị nàng trêu chọc phát cáu thì sẽ có bộ dáng gì?

Rất chờ mong a.

“Liễu cô nương, cô nói có việc, là việc gì mà tìm Nhị hoàng tử?" Tần Trung Anh thật sự nhịn không được, tranh lời hỏi.

Sóng mắt lưu chuyển, môi nàng nổi lên ý cười."Ta là tới vì chuyện Nhị hoàng tử nạp phi, tự tiến cử tới."

Dứt lời, mọi người cứng lại, ngay cả Diêu Thường Diễm cũng không tự chủ hất cao mi mắt.

“Cô nương cũng muốn tham gia tuyển phi?" Tần Trung Anh giật mình kêu lên.

Nàng tức giận khẽ quăng cho hắn một cái liếc mắt."Ta tự biết thanh danh thấp, không xứng với Nhị hoàng tử không tỳ vết, lần này ta là vì Nhị muội của ta mà đến." Nếu không phải trong lòng Bách nhi biết Phong nhi đối với Nhị hoàng tử cuồng dại, ngàn nhờ cậy vạn nhờ cậy muốn nàng nghĩ cách để Phong nhi có thể có cơ hội đưa vào mục tuyển chọn phi tử của Nhị hoàng tử, nàng cũng sẽ không hậu trứ kiểm bì (mặt dày) đi đến đây một chuyến, huống chi cầu người vẫn là người nàng xưa nay ngứa mắt nhất, người tự cho là thanh cao nhất!

“Nhị muội của ngươi? Đó không phải là Liễu Như Phong cô nương sao?" Tần Trung Anh lúng ta lúng túng nói. Liễu gia mấy vị cô nương tính ra đều là danh nhân (người nổi tiếng), hắn không thể không biết.

“Đúng vậy, nàng quả cũng là một vị mỹ nhân, điều này mọi người đều biết, thanh danh lại so với ta tốt hơn trăm ngàn lần, tin tưởng xứng đôi với mĩ danh của Nhị hoàng tử."

Diêu Thường Diễm lần đầu nhìn thẳng vào nàng. Nha đầu kia lại đánh chủ ý quỷ quái gì?

Con ngươi đen tập trung nhìn vào mặt trái xoan của nàng, có chút bị vẻ tuyệt mĩ của nàng làm rung động nhẹ, lập tức ở dưới tình huống mọi người chưa hề phát giác, khôi phục vẻ tự nhiên."Cô nương vì sao cho rằng lệnh muội thích hợp với ta?"

Nàng cười khẽ như tiếng chuông bạc."Nhị muội thái độ làm người đoan chính, không thích giả dối xa hoa, có thể sánh đôi với Nhị hoàng tử chính nghĩa hào hùng."

“Ác? Nếu ta không thích phong tình của Nhị muội ngươi, lại làm thế nào đây?"

“Phong tình tất nhiên là có thể đào tạo, Nhị hoàng tử cứ việc nói cho ta, ngươi thích nữ tử ra sao, ta tự mình vì ngươi huấn luyện ra, cam đoan sau khi kết hôn Nhị hoàng tử không có một câu oán hận."

“Ngươi thật có tự tin?" Đáy mắt hắn giống như có ánh lửa lóe ra.

Nàng nháy đôi mắt to trong trẻo."Đương nhiên, ta tất nhiên có tự tin đối với muội muội nhà mình, nàng nhất định có thể đạt được, không để Nhị hoàng tử thất vọng."

Nhìn chằm chằm nàng sau một lúc lâu, hắn bỗng dưng thanh thản nhấp một ngụm rượu."Muội muội còn phải dạy dỗ, tỷ tỷ đây lại hồn nhiên vốn có, đại khái vốn đã là sản phẩm có sẵn, đỡ phải lại cân nhắc, cô nương có muốn lo lắng cũng đăng kí cho chính mình không, danh hiệu phi tử nói không chừng may mắn sẽ đáp trên đầu ngươi đâu." Ngữ khí của hắn lộ vẻ chế giễu.

“Ngươi!" Nàng nhất thời trợn to đôi mắt hạnh xinh đẹp.

Hắn chỉ là lạnh lùng nhìn lướt qua, tiếp tục nói: “Đối với để cử lệnh muội của Liễu cô nương, ta ghi tạc trong lòng , ngày đó sau khi chọn ra phi tử, mặc kệ có tên lệnh muội hay không, ta đều sẽ thông báo với ngươi một tiếng."

Nàng tức giận đến mức dựng thẳng mày liễu."Ngươi xem thường ta?" Cái tên tự cho là thanh cao này thế nhưng lại sỉ nhục người!

“Sao có thể, cô nương chính là ái nữ của Liễu đại nhân, mà tiếng tăm làm quan của Liễu đại nhân vang động kinh thành, ta sao lại xem thường ngươi hay tỷ muội của ngươi được?" Âm thanh trào phúng hiển hiện rõ ràng.

Nàng đứng dậy dậm chân."Được, Nhị hoàng tử nếu đã xem thường chúng ta, vậy ta cũng không miễn cưỡng." Cuộc đời lần đầu tiên chịu nhục, đối phương lại là một tên xú nam nhân, thật tức chết! Nàng phất tay áo, cúi người hành lễ xong, liền kéo ra một cái mặt cười rời đi.

Nhìn chằm chằm bóng dáng cố nén giận của nàng, hai tròng mắt giống như vực sâu vừa mới âm u liền nhiễm lên sự biến hoá kỳ lạ, hắn nhíu mi suy nghĩ sâu xa.

“Cha, cha lại muốn làm gì?" Liễu Như Tùng ngưng mắt nhìn chằm chằm danh sách trong tay phụ thân.

“Hắc hắc, đây không phải là danh sách chiến vụ của Đại hoàng tử trước khi xuất binh tiêu diệt thổ phỉ sắp tới đâu." Hắn như là bị bắt thóp mà cười gượng.

Nàng hừ lạnh, tròng mắt vừa chuyển liền biết người cha tham tiền của nàng lại lần thứ hai đánh chủ ý suy nghĩ tới việc tham ô tiền thưởng khi tiêu diệt thổ phỉ.

“Con không phải đã từng nói với cha, trận này đừng gây chuyện sao?" Nàng đoạt lấy danh sách.

Ai dô, thật là, sao chuyện gì cũng đều không trốn nổi đôi mắt khôn khéo của đứa con gái này chứ! Hắn thầm than."Cha biết, nhưng mà con nhìn một lượt danh sách này xem, Đại hoàng tử tiêu diệt thổ phỉ mang mười vạn binh yêu cầu tiền bạc cao tới bốn vạn lượng bạc, bỏ qua đại hoàng tử cũng muốn phân thượng một ly canh, nếu cấp trên đều đi đầu, cha này làm thuộc hạ, lại là người quản tài vụ, có thể nào không giúp đỡ thứ nhất cánh tay lực, thuận tiện mượn chút đến tiêu vặt thôi."

“Tiêu vặt? Xem ở trên danh sách cha tham ô ít nhất cũng ngàn hai, vậy còn gọi là tiêu vặt sao?"

“Cho nên mới nói a, không phải cha không chịu nghe con a, chỉ là khoản tiền này mê người như vậy, cha sao nhịn được a?" Hắn vẻ mặt không thể nề hà.

Nàng bật cười, biết cha ai bằng nàng ."Được rồi, con biết rồi, chỉ là kẻ địch đứng sau chuyện này còn chưa xuất hiện, chúng ta làm như vậy rất nguy hiểm." Nàng vẫn có điều băn khoăn.

“Con từng nói kẻ địch phía sau có thể là Đại hoàng tử, sao không lợi dụng cơ hội này tìm hiểu thực hư?"

Được cha nhắc nhở như vậy, nàng thật có chủ ý."Cha, cha phát ra ngân lượng này khi nào?"

“Đại quân ba ngày sau xuất phát, quân lương tự nhiên vu tiền một ngày chước trình."

“Vậy ngân lượng tham ô thì sao?"

“Con cũng biết đấy, tiền tham ô được bình thường là chờ sau khi quan lại bộ binh hạch toán xét duyệt trước lúc đại quân xuất phát xem có sai lầm hay không, trong vòng ba ngày ở trên đường lại căn cứ vào mức khoản lúc trước đã thương thuyết ổn thỏa mà thông qua, do một người phái thuộc hạ đến quân doanh lấy về."

“Nói vậy, cha, cha định phái ai vận chuyển số tiền này về?"

“Đây chính là một mục lớn, trong số tất cả tham quan trừ Đại hoàng tử ra, phần cha chiếm là nhiều nhất, không cẩn thận dè dặt cũng không được, ngộ nhỡ để cho Trình Giảo Kim đen ăn đen, ta chẳng phải bị bắt lấy thóp sao, cho nên phái ai đi. . . . . . Đưa ra một chủ ý, Tùng Nhi, ngươi nói phái ai đi thì vững chắc nhất?" Hắn hỏi ngược lại con gái. Có nàng đưa ra chủ ý sẽ không sai lầm a.

“Phái ai đi? Con nói phái con đi."

“Con đi?" Hắn trợn to đôi mắt già.

Bóng đêm thanh sạch, trăng khuyết nhô cao, thừa dịp đêm đen, trong ban đêm yên tĩnh, không khí như vậy thật là tốt. . . . . .

Đúng lúc lén vận chuyển bạc tham ô, đứng giữa kiếm lời bỏ vào túi tiền riêng!

Ước chừng một ngàn ba trăm hai, cũng đủ cho quan lại bình thường người ta tiêu dùng xa xỉ trong ba năm.

Chỉ thấy một nữ tử vận quần áo màu đen, chiếc khăn đen che đi kiều nhan tươi đẹp sắc sảo của nàng, dáng người ở trong bộ quần áo đen bó sát, càng có vẻ làm cho người ta trố mắt muốn phun lửa, nàng một đường cùng tám vị cao thủ di chuyển xe tải, hộ tống lượng lớn bạc tham ô mà kẻ khác thèm nhỏ dãi.

Đôi con ngươi trong như nước cẩn thận chú ý bốn phía, trong lòng nhẩm tính ước chừng lại qua nửa canh giờ nữa, là có thể an toàn trở lại trong thành, tới trong thành, kinh đô và vùng trọng địa xung quanh, bọn đạo chích sẽ tuyệt không dám xằng bậy.

Ngay khi nàng cơ hồ đã nghĩ đến bình an vô sự, có chút thất vọng, mặt vừa chuyển, người đang được kỳ vọng liền xuất hiện.

“Giao bạc tham ô ra." Người tới chỉ có hai người, che mặt, cũng không nhiều lời, trực tiếp đòi tiền.

Cả tám người đều nhìn về phía chủ tử, để nàng quyết định.

Nàng cười khẽ. Tốt lắm, người tới chỉ có hai, nhìn qua tám cao thủ bên người, cũng không tin bắt không được chỉ là hai tên tiểu tặc. Nàng âm thầm đắc ý tính toán.

Một tiếng cười duyên này làm cho người tới giật mình nhíu mi.

“Muốn bạc, có thể, lưu lại danh tính, ngày khác ta còn biết là ai?" Nàng cũng nói rõ. Hôm nay nàng hộ tống không phải bạc, mục đích là muốn biết gần đây bọn họ lão luyện lại đối nghịch với người nào.

Một trong hai người nhìn về hướng người bịt mặt còn lại tương đối gầy guộc.

Trong bóng đêm người nọ ánh mắt trong trẻo, trong mắt lại chứa trào phúng, thanh âm không cố ý trầm thấp."Muốn biết danh tính? Có thể, lưu lại tánh mạng, ngày khác ta còn biết là ai mà dâng hương."

“Ngươi! Quả nhiên là đồ ngoan cố, một khi đã như vậy, các ngươi cứ mơ tưởng lấy được một xu." Nữ tử cùng lúc chán nản, mặt khác cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, chỉ là nhất thời chưa thể nhớ ra chủ nhân của giọng nói này là ai.

“Vậy thử xem." Không nói nhiều, hai người trực tiếp tấn công về phía tám người, hai bên ngươi tới ta đi, hai người bị người tới gần, nhưng cũng ứng phó tự nhiên, đảo mắt tám người từng người một ngã xuống, coi đến nỗi tươi cười của nữ tử cứng lại, ngạc nhiên kinh hãi.

Không ngờ người tới võ công cao cường như thế!

Người tới sau khi giải quyết gã hộ vệ cuối cùng xong, vỗ xuống tro bụi trên tay, quay lại đối mặt với nàng."Tới lượt ngươi sao?" Trên nét mặt lộ vẻ đùa cợt.

Nàng hoảng sợ lui ra phía sau hai bước, nam tử gầy tựa hồ cố ý đùa cợt bắt nạt nàng, một cái bước dài xông lên bắt lấy cánh tay ngọc của nàng, một phen kéo xuống khăn che mặt của nàng, nhìn thấy vẻ xinh đẹp của nàng lại không chút nào ngoài ý muốn, ánh mắt lợi hại giống chim ưng, đôi mày giương lên, lưng nàng lập tức một mảnh lạnh lẽo.

“Ngươi, ngươi ngươi muốn làm gì?" Người này hơi thở như quỷ mỵ, khiến nàng rốt cục được nếm thử tư vị của sợ hãi.

Hắn cười hừ một tiếng."Muốn làm gì? Không phải muốn tiền thôi sao, hay là, cô nương hy vọng ta làm hái hoa tặc?" Hắn ngả ngớn mà càng thêm khi dễ gần nàng.

Nàng kinh hãi nhắm lại đôi mắt hạnh, thật lâu sau khi phát hiện không có động tĩnh lại lặng lẽ mở mắt, lập tức chống lại đôi mắt tối đen của hắn.

Nàng cố gắng nuốt xuống một ngụm nước miếng."Ngươi cũng không nên xằng bậy, ta là con gái của hộ bộ thượng thư Liễu Trung Hiền, ngươi nếu giở trò với ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Miệng hắn khẽ nhếch lên một góc, tràn ngập bỡn cợt, “Con gái của Liễu Trung Hiền a? Được lắm, nghe nói hắn là một tham quan, gia tài bạc triệu không nói, ba người con gái lại là bộ dạng quốc sắc thiên hương, hơn nữa nghe nói con gái đầu xinh đẹp nhất, xem dung mạo của cô nương, hẳn là con gái đầu Liễu Như Tùng đi, vừa lúc, Liễu Trung Hiền ăn hối lộ trái pháp luật, để con gái bán mình chuộc tội càng hay."

“Ngươi dám!" Tính tình kiêu man (kiêu ngạo hoang dã) mạnh mẽ của nàng lập tức tăng lên.

“Vì sao không dám? Lại nói, toàn bộ kinh thành đều nói ngươi Liễu đại cô nương hành vi phóng đãng không kiềm chế được, vậy mà ngươi còn muốn giả bộ tam trinh cửu liệt (trung trinh tiết hạnh) với ta sao?" Hắn nhướng mày nói giọng mỉa mai.

Nàng cắn chặt môi, “Ngươi không phải muốn cướp bạc sao, cầm tiền rồi sao còn không đi?" Nàng tức giận chỉ vào phía cỗ xe chở tiền.

Hai tròng mắt giấu trong bóng tối, lại ở dưới ánh trăng tinh tế lấy ánh mắt nhấm nháp dung nhan xinh đẹp của nàng, cuối cùng nhịn không được lấy ngón tay khẽ phủ lên môi anh đào của nàng, vuốt ve qua lại, sau đó ý vị thâm trường mà cười lạnh ra tiếng, “Đương nhiên là muốn tiền, nhưng tiền ở trên người ngươi, không phải sao?" Nói xong hắn vậy mà lại không khách khí gì sờ vào ngực nàng.

Nàng thở dốc vì kinh ngạc, lập tức lấy tay muốn che ngực, hắn cười to, dễ dàng ngăn được cánh tay nhỏ bé của nàng, một bàn tay không thành thật của mình liền với vào trong vạt áo của nàng, sau khi cảm nhận được nơi đầy đặn mềm mại của nàng thì thoáng dừng lại, lúc nàng vừa vội vừa tức, mới lấy ngân phiếu ra, khuôn mặt dưới lớp mặt nạ không có ý tốt.

“Ngươi làm sao mà biết được?" Giờ phút này đã bị người khinh bạc, tức giận vì chuyện không thành, nàng chỉ đành căm hận hỏi.

Hắn khẽ nhếch miệng cười. “Nếu trên xe đẩy này đích thực là chở một ngàn hai đồng bạc, sao có thể nhẹ nhàng như thế? Nói vậy rõ ràng cô nương đã đem đồng bạc nặng đổi thành ngân phiếu từ lâu, ôm trên người để ngừa vạn nhất (ngừa chuyện xấu bất ngờ), không phải sao?" Hắn nhẹ vẫy vẫy tập ngân phiếu dày trong tay, nghiêng người vừa ngửi, vừa trêu cợt nói: “Thơm quá, ngân phiếu này cất ở trong ngực cô nương, cũng được nhiễm không ít hương khí nha." Bộ dạng hắn như kẻ đăng đồ tử sống khinh mạn (kẻ háo sắc sống quen trêu đùa con gái).

Mặt nàng trắng bệch. “Được rồi, bạc cũng cầm rồi, coi như ta kém may mắn đi, các ngươi có thể đi rồi."

Vẻ mặt tà mị, dường như hắn vẫn chưa hết ý, bừa bãi nghiêng về phía nàng, cánh tay co lại, đem nàng gắt gao tiến vào trong ngực, lúc nàng còn chưa kịp thét chói tai thì che lại hai mắt của nàng, vén lên mặt nạ của mình, che phủ môi ẩm ướt nóng bỏng của hắn, hôn lấy cái lưỡi không an phận của nàng.

Hắn đã muốn làm như vậy từ lâu, nếu nha đầu kia chính mình đưa đến cửa, hắn cũng không định lấy lí do cự tuyệt.

Sau một trận “khẩu chiến", hắn nếm được vị máu trong miệng.

Nha đầu kia quả thực mạnh mẽ, thật giống với tưởng tượng của hắn.

Hắn rời khỏi đôi môi nhỏ chứa đầy cay độc mạnh mẽ của nàng, liếm liếm tơ máu.

“Ngươi đáng chết!" Hắn vừa rời khỏi môi nàng, nàng lập tức chửi ầm lên, vừa ngẩng đầu, người cũng đã không thấy.

Hai người bịt mặt một bên dùng khinh công chạy nhanh, một bên đối thoại.

“Được lắm, ngươi thực phá huân giới (ý huynh ấy là Diễm ca phá giới, “ăn mặn" rồi haha =)) ), ân?"

“. . . . . ."

“Vì sao lại là nàng? Không xứng tí nào."

“Xứng, sao lại không xứng, trong tưởng tượng giống nhau như đúc."

“Ha ha ha, nói cũng phải, nhưng lão cha của nàng chính là Liễu Trung Hiền – kẻ âm hiểm đê tiện a?"

“Thế thì sao? Kỳ thật luận về âm hiểm đê tiện, lão cha còn không bằng con gái."

“Ha ha!" Hắn càng cười lớn hơn. “Thật là một sự tuyệt phối, có điều một mỹ nhân mạnh mẽ xảo quyệt như vậy cũng không dễ thu phục, về sau phải nếm mùi đau khổ rồi."

Từ từ hạ người xuống, liếc xéo sang người bên cạnh. “Càng đúng lúc, ta đỡ phải cảm thấy nhàm chán."

Lắc đầu, “Ngươi đó." Không đứng đắn.

“Tùng nhi, danh sách tuyển phi của Nhị hoàng tử đã có, con mau tới xem đi." Liễu Trung Hiền vừa hạ triều, liền mang theo danh sách tuyển phi, vui như lên tiên vọt vào trong tẩm phòng của nàng. “Ơ, Phong nhi con cũng ở đây rồi a, vừa đúng lúc, việc vui chúng ta cùng thảo luận." Vào phòng nhìn thấy con gái thứ hai và thứ ba đã có mặt, hắn cao hứng nhảy cẫng (ôi cái nhà này, già chả ra già, trẻ chả ra trẻ).

“Không phải danh sách tuyển phi thôi sao, có cái gì đáng mừng đâu?" Liễu Như Tùng yêu kiều lười biếng nhờ sự trợ giúp của Tam muội Liễu Như Bách, cầm gương trang điểm, vẻ mặt không thèm để ý.

“Đương nhiên là chuyện vui lớn, bởi vì trong danh sách này có con cũng có tên của Phong nhi, con bảo, đây không phải nguyên cả một chuyện vui sao?"

“Cái gì?" Nàng lập tức tức giận đoạt lấy danh sách. “Thực sự là tên của ta!" Nàng thật tức giận, xé nát danh sách ngay tại chỗ.

“Tùng nhi, con làm gì vậy, điên rồi hay sao?" Liễu Trung Hiền cả kinh đoạt lại, lúc đoạt được đã là một đống mảnh vụn danh sách công văn.

“Cha, cha có phải lấy sai rồi không? Cái bảng tên này có sai sót." Nàng nổi giận đùng đùng nói.

“Đây chính là công văn do lễ bộ phát ra, sao có thể có sai sót?"

“Đáng giận, tên Nhị hoàng tử này dám nhục nhã ta, ta phải cho hắn đẹp mặt!" Nàng mím môi lại, thở phì phì rít gào. (tỷ ý là đang tự lẩm bẩm 1 mình nên kẹo để xưng hô là “ta" nhá)

“Danh sách tuyển phi có con thì coi là nhục nhã sao? Tùng nhi, con có phải choáng váng rồi không? Bao nhiêu người muốn cướp ngai vàng phi tử này, nói không chừng một ngày kia, con hoặc Phong nhi liền thành hoàng hậu, chuyện vui to lớn này chính là vinh quang tối cao của chúng ta, còn có thể giúp thế lực của Liễu gia lại tiến một bậc nữa, lúc trước con không phải cũng tính toán cho Phong nhi như vậy sao? Hiện tại ngay cả con đều thành người được đề cử, chúng ta một nhà hai mĩ nhân, cần phải tiêu trừ những người khác."

“Vinh quang này đưa cho Phong nhi đi, con cũng không muốn." Nàng cười nhạt. Phụ thân cũng không biết ngày đó nàng đi tìm Nhị hoàng tử, còn bị trêu tức, chuyện hờn dỗi này đã qua rồi, không ngờ người này thật đúng là dám đem nàng xếp vào trong danh sách tuyển phi, rõ ràng có ý nhục nhã nàng, muốn nàng khó chịu thôi. Đồ đáng giận!

“Nhưng mà, trên danh sách có con, không thể tùy theo con a, lại nói, trong cung hạ chỉ đến đây, phàm là cô nương có tên trong danh sách thì ba ngày sau đều phải tiến cung, làm bạn với Nhị hoàng tử một tháng, để Nhị hoàng tử cùng các khuê tú thân cận hơn, để ba tháng sau thuận lợi chọn lựa ra phi tử hắn yêu thích." Hắn thật không nghĩ tới Tùng nhi sẽ phản cảm với Nhị hoàng tử như thế, lại là vì sao cơ?

“Cái gì? Không, con mới không tiến cung, muốn con đi hầu hạ cái tên đứng đắn kia? Nghĩ cũng đừng nghĩ, con nhìn thấy hắn còn tức giận nữa là!" Nàng phất mạnh tay áo.

“Chỉ là. . . . . ."

“Đừng làm khó lên, cha, Liễu thị một nhà không phải còn có Phong nhi đại diện, yên tâm đi, được rồi, trong cung sẽ không thật sự so đo vì ít đi một khuê tú đâu, huống hồ lấy tư sắc của Phong nhi, những người khác căn bản không phải là đối thủ, chỉ cần Phong nhi không tạo sai sót, thuận theo Nhị hoàng tử một chút, muội ấy rất có hi vọng được vị trí phi tử."

“Thật vậy chăng? Đại tỉ, tỷ nói thật là như vậy chăng? Muội thật sự có thể trở thành phi tử của Nhị hoàng tử sao?" Liễu Như Phong vẻ mặt mê say chờ mong. Nàng yêu say đắm Nhị hoàng tử đã lâu, có thể vào danh sách tuyển phi đã khiến nàng mừng rỡ như điên, nếu có thể như lời đại tỉ trở thành phi tử, vậy quả thực giống như một hồi mộng, nàng cả đời không dám thanh tỉnh.

Liễu Như Tùng chỉ có thể mạnh mẽ trợn mắt. Sớm đã biết Phong nhi đơn phương yêu mến người bề trên kia, lần trước nàng mới có thể chạy tới giúp Phong nhi cầu hôn, nào biết lại ngược lại bị trêu đùa, nàng lắc lắc trán, thực tại bất đắc dĩ. “Tóm lại, ba ngày sau muội tiến cung biểu hiện cho tốt, đến lúc đó liền xem Nhị hoàng tử có mắt hay không."

“Nhị tỉ, chúc mừng tỷ, mộng đẹp mà tỷ muốn đã trở thành sự thật." Liễu Như Bách chân thành nói. Đây nhất định là đại tỉ giúp cho, lần này nhị tỉ cuối cùng được toại nguyện, nàng đương nhiên vui vẻ cho nhị tỉ. Chỉ là tại sao ngay cả đại tỉ cũng bị nhét vào bảng chọn người tuyển phi, điều này làm cho nàng có chút mơ hồ khó hiểu. “Nhưng mà đại tỉ, tỷ không lĩnh chỉ tiến cung, thật sự có thể chứ?"

Chỉ thấy Liễu Như Tùng khoát tay không thèm để ý. “Chết cũng không đi!"

Ba ngày sau

Chỉ dụ chính thức từ trong cung đến, hai vị thiên kim Liễu phủ lập tức theo chỉ vào cung, không được có sai sót.

“Vương công công, đây là lễ tạ ơn, để cho các tiểu huynh đệ trong cung dùng chút nước lạnh." Liễu Trung Hiền đem một túi bạc nặng trịch bỏ vào trong ngực Vương công công. Làm quan nhiều năm, tất nhiên là biết lễ này nên đưa phần thưởng, tương lai nữ nhi vào cung, còn phải dựa vào bọn thái giám này giúp đỡ nhiều, mới có cơ hội biểu hiện nhiều trước mặt Nhị hoàng tử.

Vương công công ước lượng qua sức nặng trong ngực, hiển nhiên rất vừa lòng, một tiếng cảm tạ, tiện lợi là chuyện đương nhiên. “Hai vị cô nương, đã chuẩn bị tốt chưa? Chúng ta nên lên đường vào cung rồi." Hắn thúc giục.

“Đến rồi đây, đến rồi đây, Phong nhi đi ra đi." Liễu Trung Hiền cười đem Liễu Như Phong từ trong khuê phòng ra đưa vào kiệu. “Có thể lên đường." Lúc này ngược lại đổi thành hắn trộm đổ mồ hôi thúc giục chạy lấy người.

“Khoan đã, Liễu phủ khuê tú có hai người, người còn lại đâu?" Vương công công hỏi.

“Người còn lại, nàng. . . . . . Thân thể không khoẻ, không thể nhập. . . . . ."

“Không cần phải nói nữa, nô tài nơi này còn có một phong mật hàm của Nhị hoàng tử, Liễu đại nhân có muốn xem không?" Vương công công đem một phong mật hàm khác từ trong ngực ra.

“Mật hàm gì vậy?" Hắn có dự cảm không tốt, nơm nớp lo sợ tiếp nhận mật chỉ, sau khi xem xong sắc mặt đại biến, vọt thẳng vào nội đường, dọc theo đường đi tiếng kêu khuê danh đại nữ nhi vang lớn cứ như giết gà vậy.

Vương công công thì ở một bên che miệng cười trộm. Nhị hoàng tử thật đúng là có dự kiến trước, ra lệnh nếu không thấy Liễu phủ đại thiên kim lên kiệu, liền lấy ra mật hàm, bảo đảm Liễu Trung Hiền sợ tới mức vọt thẳng vào nội đường.

Quả nhiên không ngoài dự liệu!

Có điều trong mật hàm này rốt cuộc viết cái gì, có thể khiến Liễu đại nhân tè ra quần mà vọt vào nội đường?

Chỉ chốc lát, đại thiên kim Liễu phủ cuối cùng cũng ra, vẫn cứ xinh đẹp như trước, đáng tiếc sắc mặt hổn hển, toàn bộ không có chút nào kiều thái vui sướng nên có khi vào cung.

Hoàng thành tráng lệ từ xưa đều biết, ba đại điện ở phía trước trong hoàng cung là, điện Thái Hòa, điện Trung Hòa, điện Bảo Hòa cùng ba điện phía sau là cung Càn Thanh, điện Giao Thái, cung Khôn Ninh, càng là kiến trúc đại biểu cho cung đình. Trừ những thứ đó ra, cung đình ở giữa trung tâm có thiết kế một loại quảng trường nhỏ, cho Hoàng Thượng hoặc là các hoàng tử hoạt động thường ngày hoặc khi muốn thoải mái yết kiến thần tử thì sử dụng, càng hoặc là, những lúc giống như lúc này, triệu kiến các phi tử tuyển chọn của hoàng tử thì sử dụng.

Tia nắng ban mai mới vừa hé, khuê nữ tước bình (thanh cao, xinh đẹp) trúng tuyển ước chừng có mười người, toàn bộ sắp xếp đứng thẳng ở giữa trung tâm quảng trường, vẫn may ngày mới tảng sáng, mặt trời còn chưa gay gắt, nếu không đã bức tử vài vị tiểu thư khuê các xinh đẹp ru rú trong nhà ít phơi nắng rồi.

Chỉ thấy mỗi người ăn mặc rất tỉ mỉ, có lẽ một đêm không ngủ, chỉ vì cẩn thận trang điểm, giờ phút này tất cả đều có kiều thái mang xấu hổ cúi đầu, chờ Nhị hoàng tử đại giá quang lâm, tốt nhất liếc mắt một cái có thể nhìn trúng, khâm điểm làm phi, cho các nàng một giấc mộng phi tử, thậm chí mộng hoàng hậu.

Nhưng trong đám người này duy độc một người là bất đồng. Đầu nàng đúng là cúi thấp, nhưng là đang ngáp, đang ngủ gật, Đại tiểu thư nàng chưa từng bị người lôi dậy sớm như vậy, hiện đang một bụng phát hỏa, chỉ qua loa nhờ cung nữ mặc vào trang phục đơn giản, ngay cả trang điểm cũng không, chỉ là nhẹ tô làn mi xong liền mơ mơ màng màng xuất hiện ở trong này.

Đợi một hồi lâu, lang quân như ý của mọi người mới uy nghi xuất hiện, hắn vừa xuất hiện, các khuê nữ liền lập tức cúi người hành lễ, mọi người ai cũng cúi thấp, duy độc một người vẫn là hạc trong bầy gà, tài trí hơn người, cẩn thận nhìn lên, chỉ thấy nàng rủ thấp đầu, đứng thẳng, nhưng cái đầu nhịn không được gật một cái, nhìn qua chính là đang ngủ thật không thoải mái.

Chúng mĩ nhân còn đang thấp người, thấy buồn cười, đều xì cười ra tiếng, quay đầu lại lén liếc nhìn Nhị hoàng tử, đã thấy sắc mặt hắn xanh mét, chúng nữ vì thế đều không lên tiếng, mà Liễu Như Phong ở bên cạnh sớm đỏ ngầu mặt, chỉ đành phải nhẹ lay động tỷ tỷ bên cạnh đang hội ngộ cùng Chu công (ngủ), lay một lần, không tỉnh, hai lần, không tỉnh, lần thứ ba nàng xuống tay cũng không nhẹ, chỉ thấy nàng đẩy thật mạnh, vai nữ chính lảo đảo một chút suýt nữa ngã cho xấu mặt, lúc này cuối cùng đã tỉnh, còn không biết sống chết mà tức giận nhìn về phía hung thủ.

“Phong nhi, muội ăn gan báo à, dám đẩy tỷ như vậy!" Nàng vừa đứng vững liền mắng to.

“Đại tỉ." Liễu Như Phong vừa vội vừa tức, nhướng mắt nghiêng mày (kẹo: tỷ ra dấu hiệu vs ngta làm j, ngta có quan tâm đâu) với nàng thật lâu, Liễu Như Tùng thế mới biết bản thân lúc tấn kiến Nhị hoàng tử còn ngủ, chỉ sợ lại bị náo loạn chê cười.

Nhưng nàng chỉ nhún nhún vai, lơ đễnh, sau khi cười lạnh một trận nhìn về phía nam tử đang sắc mặt không tốt kia, mới theo mọi người cúi người đến hành lễ quy củ.

Nhị hoàng tử lúc này mới để chúng mỹ nhân đứng dậy miễn lễ, hắn khoanh tay hướng mĩ nhân đi tới, kiên nhẫn dừng ở mỗi người ngắm nhìn dung mạo xinh đẹp, làm mọi người xấu hổ không chịu được, cũng đều âm thầm may mắn, may mắn tốn một đêm ăn mặc không bị uổng phí.

Nhị hoàng tử đi qua Liễu Như Phong còn cố ý cúi đầu cười với nàng, làm cho nàng vừa mừng vừa sợ, trong lòng nhảy loạn, tiếp theo lững thững đi về phía Liễu Như Tùng, nhìn nàng vẻ mặt còn buồn ngủ, giương lông mày, trực tiếp liền vượt qua nàng, ngay cả dừng lại thêm một hồi cũng không có.

Thấy thế, Liễu Như Tùng, mắt to như chuông đồng lập tức hung hăng trừng qua. Đáng giận, cũng không phải nàng muốn tiến cung, là hắn lừa gạt ép buộc bức bách nàng tiến cung a, vậy mà còn kéo cái mặt ngựa gì chứ? (ý là khó chịu) Đáng giận đến cực điểm!

Giống như có mắt ở sau lưng, hắn bỗng dưng ngoái đầu nhìn lại, vừa lúc đón nhận nàng căm ghét liếc mắt một cái, hắn giương mi, ánh mắt lại càng không vừa ý, giống như nàng là một đứa bé không có giáo dưỡng, chỉ là lắc lắc đầu, cả ghét bỏ cũng lười cùng nàng nói chuyện, liền xoay người đi về phía mĩ nhân tiếp theo.

Liễu Như Tùng nhìn thấy hành động của hắn, càng tức giận đến mức lấy răng cắn chặt môi dưới, nắm chặt hai tay.

Vô cùng nhục nhã, vô cùng nhục nhã!

Nàng Liễu đại cô nương có từng phải khi nào chịu qua loại tức giận này? Có cơ hội nàng không thể không báo thù, mối thù giữa hai người bọn họ đúng là càng kết càng sâu!

hết
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại