Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 359: Đêm giao thừa (7)

Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương

Chương 359: Đêm giao thừa (7)



“Em nói tào lao cái gì vậy? Không cần thì đưa cho anh, để anh trả lại cho người ta." Diệp Lăng Thiên trừng mắt nhìn Diệp Sương mà nói.

“Không cho đâu, chị dâu đã cho em rồi, sao em lại không muốn được." Diệp Sương giật lại bỏ bao lì xì vào trong túi.

“Thật ra thì em đổi giọng vô cùng nhanh đó nha."

“Đương nhiên rồi, em gọi ai là chị dâu thì cái này không dựa vào anh quyết định đâu." Diệp Sương vui mừng hớn hở nói.

Sau khi đi đến chỗ của ba mẹ bọn họ thắp nhang xong, Diệp Lăng Thiên lái xe mang theo Diệp Sương trở về, nhưng mà chưa về đến nhà thì trực tiếp đi đến nhà của Lục Oánh. Cái này là do năm trước Lục Oánh đã hẹn với Diệp Lăng Thiên, thời điểm cuối năm Diệp Lăng Thiên muốn đi tìm Lục Oánh để đối chiếu tài khoản của công ty vào năm ngoái, thuận tiện tính toán cổ phần vào năm ngoái, nhưng mà cuối năm Lục Oánh lại không có thời gian, cuối cùng Lục Oánh trực tiếp mời Diệp Lăng Thiên đến nhà của bà ta dùng cơm vào trưa ngày mùng một đầu năm. Dựa theo lời nói của bà ta, trong khoảng thời gian đón tết bà ta quả thật bộn bề nhiều việc, cũng chỉ có mùng một đầu năm thì bà ta mới không đi đâu hết, chỉ ở nhà cùng với con gái của mình, cho nên cuối cùng Diệp Lăng Thiên cũng phải đồng ý. Giữa trưa trực tiếp dẫn theo Diệp Sương đi đến nhà của Lục Oánh dùng cơm, đầu tiên là đối chiếu tài khoản năm ngoái của công ty một chút, thứ hai là cũng chúc tết Lục Oánh, dù sao thì anh có thể có ngày hôm nay không thể thoát khỏi sự giúp đỡ của Lục Oánh.


Diệp Lăng Thiên lái xe dựa theo địa chỉ mà Lục Oánh đã cho đến khu chung cư của Lục Oánh, đó là một khu chung cư cao cấp, tất cả đều là biệt thự. Diệp Lăng Thiên căn cứ vào địa chỉ tìm được nhà của Lục Oánh, nhưng mà bị cản lại bằng một cánh cửa sắt ở cổng, Diệp Lăng Thiên nhấn chuông cửa, sau đó là nhìn thấy con gái của Lục Oánh chạy ra ngoài mở cửa. Nhìn thấy Diệp Lăng Thiên thì ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Chú Diệp, chúc mừng năm mới. Chị Sương, chúc mừng năm mới."

Diệp Lăng Thiên lập tức bị xưng hô này của con gái Lục Oánh làm cho rối rắm, sau khi lái xe vào rồi thì nói với con gái của Lục Oánh: “Em vẫn nên gọi anh là anh Diệp đi."

“Sao vậy ạ? Gọi như vậy thì chú sẽ già hả?" Con gái của Lục Oánh cười hì hì hỏi.

“Có già hay không thì cũng không liên quan gì đâu, chủ yếu là em gọi em ấy là chị mà lại gọi anh là chú, em kêu sau này hai anh em của bọn anh phải nói chuyện vai vế như thế nào đây hả? Mẹ của em đâu rồi?" Sau khi xuống xe thì Diệp Lăng Thiên hỏi.

“Đang làm đồ ăn ở trong nhà á, biết hai người muốn đến đây, mẹ của em đã cố ý chuẩn bị rất nhiều đồ ăn đó." Lục Oánh vừa nói vừa đợi Diệp Lăng Thiên và Diệp Sương đi vào cùng.

Biệt thự mà Lục Oánh ở rất lớn, trong phòng trang trí cũng rất tốt, nhưng mà cũng có thể nhìn ra được căn nhà này đã nhiều năm rồi.

“Dì, chúc mừng năm mới." Sau khi Diệp Sương đi vào thì nói với Lục Oánh.

“Diệp Sương đó à, chúc mừng năm mới, chúc mừng năm mới. Ngồi xuống đi nào, Ưu Ưu, rót trà cho chị với lại chú Diệp của con đi." Lục Oánh mặt tạp dề nấu cơm ở trong phòng bếp, thấy Diệp Sương đi vào thì vội vàng nói, vừa tháo tạp dề xuống vừa căn dặn con gái của mình. Nếu như không phải biết bà ta là một người phụ nữ có thân phận gì, chỉ dựa vào bộ dạng hiện tại, bạn có thể nghĩ đến bà ta chính là một người chủ của gia đình.

“Mẹ à, anh Lăng Thiên người ta đã không hài lòng rồi, nói là không cho con gọi anh ấy là chú nữa, kêu con gọi anh ấy là anh." Trương Ưu Ưu le lưỡi nói, sau đó đi qua châm trà.

“Chúc mừng năm mới." Diệp Lăng Thiên bước tới nói với Lục Oánh.


“Anh cũng vậy, nào, ngồi xuống đi. Hai người ngồi xuống trước đi, để tôi bưng đồ ăn ra." Lục Oánh nói xong liền đi vào trong phòng ở bên cạnh, sau đó bưng ra mấy dĩa đồ ăn vặt và hoa quả đặt ở trên bàn trà.

“Thật sự ngại quá, khoảng thời gian bận rộn nhất mỗi năm chính là khoảng thời gian ăn tết, năm trước cũng vậy, năm sau cũng vậy, thật sự là không có thời gian. Trong khoảng thời gian cuối năm tôi cũng chỉ ở nhà có hai ngày thôi, tết dương lịch và mùng một tết, trước đó đã suy nghĩ là sẽ đến chỗ của anh chào hỏi một chút, nhưng mà thật sự không có cách nào nhín chút thời gian đến được." Lục Oánh cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Không có sao đâu, có thể hiểu được mà." Diệp Lăng Thiên gật đầu cười nói.

“Vậy Ưu Ưu, con nói chuyện với chị một lát đi, mẹ đi nấu đồ ăn đây, cơm nước xong xuôi thì chúng ta trò chuyện tiếp." Lục Oánh nhìn đồng hồ, sau đó lại nói.

Đúng là cũng đã sắp đến mười một giờ rồi, cũng đã đến thời gian để nấu cơm.

Hai cô nhóc đang xem tivi, cả hai đang nói chuyện đại học của riêng mình. Diệp Lăng Thiên nghe không hiểu, cũng không muốn nghe, liền trực tiếp đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

“Sao anh lại đi vào đây? Có khói dầu đó, mắc công hun anh lắm." Lục Oánh nhìn thấy Diệp Lăng Thiên đi vào, vội vàng nói.

“Người phụ nữ giàu có như là bà mà còn không sợ dầu khói, một người bình thường như tôi sợ cái gì chứ? Bà… bình thường ở nhà cũng tự mình nấu ăn hả?" Diệp Lăng Thiên châm một điếu thuốc rồi hỏi.

“Cũng gần là như vậy đó, chỉ cần là Ưu Ưu ở nhà, lúc nào về nhà thì tôi sẽ tự mình làm đồ ăn cho con bé. Nhưng mà phần lớn thời gian con bé đều ở trong trường học, thời gian của tôi đều bận rộn làm việc, cho nên bình thường làm cũng không nhiều lắm đâu." Lục Oánh vừa bận rộn vừa nói, từ tay nghề nhanh nhẹn của bà ta có thể nhìn ra được quả thật là bà ta thường xuyên nấu cơm ở nhà.


“Sao bà lại không mời bảo mẫu, mấy người giúp việc gì gì đó."

Sau khi Lục Oánh nghe xong thì lắc đầu nói: “Tôi không hi vọng như thế này đâu, chăm sóc cho con cái, nấu cơm làm đồ ăn cho con cái đó chính là trách nhiệm của một người mẹ. Ăn món ăn của mẹ làm mãi mãi là món ngon nhất, hơn nữa tôi không hy vọng truyền bá cho con cái một loại tư tưởng kiêu sa, không hi vọng con bé sẽ có thói quen chuyện gì cũng muốn người khác chăm sóc. Mặc dù là mời một người giúp việc ở trong nhà cũng tốt không bao nhiêu tiền, nhưng mà có thể sẽ tạo thành một thói quen sinh hoạt xấu cho đứa bé. Từ nhỏ, đứa bé Ưu Ưu này tôi đã cho con bé tự mình làm việc rồi, để cho con bé có thể tự gánh vác tự lập. Bình thường về nhà, lúc nào có tôi ở nhà thì tôi sẽ làm, lúc tôi không có ở nhà thì con bé sẽ tự đi mua thức ăn, tự mình nấu cơm, quần áo cũng như vậy đó, tự tay mình làm, dù sao cũng tốt hơn so với người khác hầu hạ. Như vậy thì nếu như có một ngày nào đó tôi không còn ở đây, hoặc là không có tiền, con bé cũng có thể dựa vào chính bản của mình mà sống ở trên đời này." Lục Oánh vừa cười vừa nói.

Sau khi Diệp Lăng Thiên nghe nói xong thì gật đầu, có rất nhiều phương pháp nuôi dạy con cái của Lục Oánh đều để cho Diệp Lăng Thiên rất kính nể.

“Ba mẹ có thể làm được giống như bà cũng rất ít." Diệp Lăng Thiên cảm thán nói.

“Ở trong lòng của tôi con cái mãi mãi là thứ nhất, những cái khác đều là cái tiếp theo. Nhưng mà vẫn may đối với đứa bé Ưu Ưu này tôi rất hài lòng, rất vui mừng, ít nhất là cho đến bây giờ con bé cũng không tính như là cực kỳ ưu tú, nhưng mà bản thân cũng không có thói quen xấu gì, cái này đã làm cho tôi rất thỏa mãn. À đúng rồi, tôi là người Tương Nam, bình thường tôi sẽ làm đồ ăn quê nhà, hai người ăn có quen không? Ví dụ như là cay á?" Lục Oánh đột nhiên hỏi.

“Mấy món ăn đến từ trời nam đất bắc tôi đều đã ăn quen rồi, ở nhà tôi với Diệp Sương cũng ăn khá là cay. Không sao đâu, món ăn tương cũng rất là ngon, đó là cái gì vậy? Xương sườn hả? Để tôi chặt giúp bà cho." Nhìn thấy Lục Oánh bận rộn không ngừng nghỉ, Diệp Lăng Thiên xăng tay áo lên trực tiếp cầm dao thuần thục chặt giúp cho Lục Oánh.

“Anh… đao pháp này được quá đó nha, anh cũng tự mình nấu cơm ở nhà hả?" Lục Oánh nhìn thấy đao pháp của Diệp Lăng Thiên, khá là tò mò mà hỏi.




Tác giả : Bộ Liêm Y
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại